Tạo Thần
-
Chương 60: Bộ linh
“Thiết Linh chi thạch?”
Đôi mắt Doanh Thừa Phong lập tức phát sáng lên. Mặc dù sau lớp mặt nạ nhưng ánh sáng như sao sa chợt lóe đã chứng tỏ sự kích động trong lòng hắn rồi.
Hiện giờ, hắn đã tương đối hiểu biết về kiến thức linh văn cũng như các loại Phong ấn thạch.
Cho nên sau khi nghe được cái tên “Thiết Linh chi thạch”, hắn mới tỏ ra thất thố đến như vậy.
Thiết Linh chi thạch là một loại Phong ấn thạch vô cùng đặc thù. Nếu có thể dung nhập thành công lực lượng trong loại Phong ấn thạch ấy vào linh văn binh khí thì sẽ khiến cho thanh linh binh này có được một thuộc tính rất đặc thù.
Đó chính là công năng chuyển hóa máu thịt, thậm chí là sinh mệnh của kẻ địch thành chân khí của bản thân.
Khi lần đầu nghe Trầm Ngọc Kỳ nói về Thiết Linh chi thạch, Doanh Thừa Phong đã từng rục rịch lòng tham nhưng lại bị tiểu cô nương người ta một phát đánh tan mất không hề lưu tình.
Bởi vì trong vô số loại Phong ấn thạch, Thiết Linh chi thạch cũng là một bảo vật vô cùng hiếm gặp. Đây là thứ không phải Doanh Thừa Phong của ngày hôm nay có thể mơ tưởng xa vời.
Nhưng lúc này lại nghe được một chuyện từ người trẻ tuổi kia, lại khiến hắn vô cùng động tâm.
Đoạt Mệnh Phong, sinh vật này vậy mà có quan hệ với Thiết Linh chi thạch.
Hai người Tằng Diệc hùng và Chiêm Mộ Bạch cùng ngẩn người. Hai kẻ ấy dù là Võ sĩ tán tu nhưng đã xông pha lăn lộn nhiều năm, tạo được danh tiếng đến thế nên kiến thức tự nhiên vượt xa người thường.
Đối với bọn họ mà nói, Thiết Linh chi thạch cũng chẳng phải vật xa lạ gì.
Tằng Diệc Hùng kinh hô: “Đoạt Mệnh Phong có thể cung cấp thuộc tính Thiết Linh?”
Đôi mắt Chiêm Mộ Thạch chợt lóe lên ánh sáng kích động lẫn vẻ tham lam. Giá trị Đoạt Mệnh Phong dù không nhỏ nhưng so với Thiết Linh chi thạch thì chính là một trời một vực, căn bản không thể đánh đồng.
Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi nói: “Các ngươi xem đây!”
Y lộn tay một phen, bên trong đã có thêm một viên đá nhỏ hình tròn.
“Phong ấn thạch!”
Tức thì đã có nhiều người thốt lên kinh hãi. Bọn họ nhìn người tuổi trẻ bên kia mà trong mắt không khỏi mang theo vài phần kính nể lẫn hoảng sợ.
Người luyện võ sống trong thế giới này chỉ cần du lịch trải nghiệm vài năm thì căn bản đều có thể nhìn thấy được Phong ấn thạch bằng nhiều con đường khác nhau.
Hơn nữa, tất cả đều hiểu một điều: “Loại đá này chỉ có một loại người mới đủ khả năng thao túng.”
Linh sư! Thanh niên anh tuấn đang trước mặt mọi người vậy mà lại là một Linh sư hùng mạnh.
Tằng Diệc Hùng và Chiêm Mộ Thạch đưa mắt liếc nhau, cả hai đều thấy rõ trong con ngươi của đối phương hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Linh sư trong thế giới này có địa vị rất đặc thù và được tôn sùng vô kể. Hai người bọn họ dù là tán tu độc hành cường đại nhưng không ai muốn tự dưng đắc tội với một vị Linh sư.
Người thanh niên giơ hai đầu ngón tay trắng nõn như ngọc tạc nhẹ nhàng kẹp lấy Phong ấn thạch, hơn nữa còn dời đến phía trên con Đoạt Mệnh Phong ấy.
Đoạt Mệnh Phong là một loài Dị thú cường đại có hung danh hiển hách.
Thân hình nó lớn chừng một nắm tay người trưởng thành, hơn nữa ngoại hình rất dữ tợn và đáng sợ. Mặc dù đã chết lâu rồi nhưng thoạt nhìn vẫn khiến lòng người kinh sợ không thôi.
“Trí Linh, y muốn bắt đầu bộ linh!” Doanh Thừa Phong thoáng động tâm, âm thầm hô lên.
Không giống kẻ khác, ngay tích tắc người trẻ tuổi ấy lấy Phong ấn thạch ra thì hắn đã nhận ra viên đá này chính là một viên Phong linh thạch rỗng.
Trong viên linh thạch ấy không phong ấn bất kì thuộc tính lực lượng nào.
Như vậy, mục đích người này lấy ra Phong linh thạch rỗng đã có thể hiểu rõ.
“Yên tâm, ta đã chuẩn bị xong cả rồi! Tuyệt đối không hề bỏ lỡ màn này đâu!” Thanh âm Trí Linh tràn ngập vẻ hưng phấn vang lên.
Rất hiển nhiên, nó cũng tràn đầy hứng thú với Thiết Linh chi thạch.
Vô số sóng lực lượng kì dị dao động khắp cả không gian. Đây chính là sự biến hóa của chân khí thông qua Phong linh thạch rỗng mà sinh ra lực lượng biến dị.
Sau một chốc, bầu không khí trong khu vực này dường như đã cô đọng lại. Dù ngay cả hai người Tằng Diệc Hùng cũng dường như nín thở, không dám tùy tiện quấy rối người trẻ tuổi này.
Doanh Thừa Phong lại càng bình tâm tĩnh khí, phối hợp với Trí Linh để cảm ứng tất cả mọi thứ.
Sức mạnh đang dao động trong hư không không phải ai cũng cảm ứng được. Ngoại trừ người trẻ tuổi ấy thì chỉ có bản thân Doanh Thừa Phong và Trí Linh nấp kín trong não vực hắn là có thể cảm ứng mấy phần.
Có điều, chỉ cần dựa vào sự cảm ứng yếu ớt ấy đã cung cấp đầy đủ chi tiết lẫn tư liệu cho Trí Linh rồi.
Hồi lâu sau, một tia lực lượng quỉ dị mỏng manh tràn ra ngoài từ thi thể của Đoạt Mệnh Phong.
Trên mặt người trẻ tuổi lập tức toát ra vẻ mừng rỡ. Y không hề do dự hít vào một hơi dài, liều mạng rót chân khí bản thân vào Phong ấn thạch.
Trong viên đá phong ấn ấy chợt sinh ra một hấp lực như vô tận, lập tức hút tia lực lượng quỉ dị ấy vào trong nó. Mà cùng lúc đó, xác con Đoạt Mệnh Phong cũng nhanh chóng biến hóa.
Vốn nó to như một nắm tay người trưởng thành, giờ khắc này đã rút nhỏ lại một cỡ. Dường như tinh hoa của nó đã bị một vật vô hình rút mất.
“Thành!”
Hầu như cùng lúc đó, Doanh Thừa Phong đã thầm hô một tiếng.
Có điều lúc Doanh Thừa Phong và thanh niên kia đang mừng như điên, thanh âm của Trí Linh lại vang lên như dội một gáo nước lạnh.
“Y thất bại!”
“Cái gì? Chẳng phải y đã hút được không ít… tia linh lực vào Phong ấn thạch hay sao?” Doanh Thừa Phong không thể lí giải nổi nên hỏi.
“Quả thực y đã hút được một vài tia linh lực vào Phong ấn thạch! Nhưng đáng tiếc là nó không phải Thiết Linh chi lực trong truyền thuyết mà chỉ là lực công kích thường thường mà thôi!” Trí Linh nói một cách vô cảm, thanh âm mất hẳn sự hưng phấn vừa rồi.
Doanh Thừa Phong trợn mắt líu lưỡi: “Ngươi nói rằng hắn chỉ thu được một viên Công kích chi thạch mà không phải Thiết Linh chi thạch sao?”
“Không sai!” Trí Linh đáp chắc chắn như đinh đóng cột.
Doanh Thừa Phong tức thì cảm thấy chán nản. Trong mắt người khác, Công kích chi thạch có lẽ được coi là bảo vật cực kì trân quí nhưng đối với hắn thì dùng hai chữ “vô dụng” cũng có thể không diễn tả được hết được.
“Thiết Linh chi thạch! Vậy mà chính là Thiết Linh chi thạch!”
“Đúng là Thiết Linh chi thạch rồi! Trời ơi, đây chính là lần đầu tiên trong đời ta thấy cảnh bộ linh cho linh thạch đấy! Hơn nữa còn là Thiết Linh chi thạch nữa!”
Trong khoảnh khắc thanh niên ấy hạ tay xuống, toàn trường bỗng biến thành một con phố sầm uất náo nhiệt. Vô số người đang túm tụm bàn tán chỉ trỏ cảnh tượng vừa rồi.
Bốn mắt của Tằng Diệc Hùng và Chiêm Mộ Thạch đồng thời sáng rực nhìn chòng chọc vào viên Phong ấn thạch trong tay thanh niên, nhưng không ai biết được trong đầu bọn họ đang có suy nghĩ gì.
Song lại ngoài dự đoán của mọi người, thanh niên ấy đang cầm Phong ấn thạch một cách cẩn thận nhưng chỉ một chốc sau, nụ cười trên mặt y dần dần tắt hẳn, thay vào đó là vẻ uể oải chán chường.
Biến hóa trên mặt y tự nhiên là không thể qua mắt được cả đám người từng trải nơi này, các thanh âm nghị luận đủ kiểu bỗng nhỏ hẳn đi ngay lập tức.
Tằng Diệc Hùng khẽ hắng giọng: “Các hạ, ngươi thành công rồi?”
Thanh niên chợt trợn trắng mắt nhìn gã với vẻ đầy tức giận. Chưa kịp mở miệng đã nghe một thanh âm già dặn phong trần vang lên: “Yên nhi, ta đã sớm nói rằng có thể hấp thu linh lực Thiết Linh trong xác Đoạt Mệnh Phong nhưng xác suất là cực thấp! Hơn nữa, linh lực trong thi thể nó còn quá ít, ngay cả khi may mắn thu được thì cũng hầu như vô dụng, căn bản là bất thành khí! Hừ, bộ linh thứ này, vốn là chuyện lãng phí thời gian!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chợt thấy một lão nhân mặc hoa phục đang chắp tay sau lưng đứng yên ở xa xa.
Trên mặt thanh niên ấy bỗng hiện ra vẻ xấu hổ. Y cũng xoay đầu lại rồi lên tiếng: “Thúc thúc, con hiểu rồi!”
“Đi thôi!” Lão nhân cười mỉm xong mới nói.
Người thanh niên đáp một tiếng rồi tiện tay vứt viên Phong ấn thạch xuống, nhìn chủ nhân quầy hàng mà nói: “Đây là một viên Công kích chi thạch, còn quí hơn con Đoạt Mệnh Phong của người một chút. Xem như bồi thường tổn thất của ngươi đi!”
Lời còn chưa dứt, thân hình y vừa nhoáng lên đã đến bên cạnh lão nhân. Sau đó, một già một trẻ này vẫn thản nhiên không để ý đến ánh mắt quan sát của mọi người mà rời khỏi.
Hai người Tằng Diệc Hùng đối mặt ngơ ngác nhìn nhau. Họ có thể sống đến giờ này, ngoại trừ lòng dạ tàn nhẫn và tính hung hãn không sợ chết thì nhãn lực cũng phải có chỗ độc đáo cao minh.
Vừa thấy lão nhân kia, không hiểu vì sao họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh đến thấu xương. Cho nên dù thấy thanh niên ấy bộ linh thất bại, lãng phí một cái xác Đoạt Mệnh Phong hưng bọn họ không dám mở miệng oán hận một câu.
Hiện tại, họ chỉ nhìn nhau lần nữa rồi cùng thở dài ảo não, thu hồi binh khí xong liền rời khỏi theo hai hướng khác nhau.
Chỉ sau một lúc, con đường này đã trở về cảnh tượng cũ. Tiếng nghị luận về một già một trẻ vừa rồi cũng vang lên bên tai không ngừng.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng đã hạ quyết định.
Hắn thong thả bước lên, đi tới quầy hàng ban nãy.
Chủ nhân quản lí quầy hàng này là một người trung niên thoạt nhìn có vẻ nghèo túng, có điều Doanh Thừa Phong cũng không ngây thơ đến nổi trông mặt bắt hình dong.
Mặc dù tỏ ra khúm núm trước mặt đám người Tằng Diệc Hùng, nhưng nếu người này có khả năng lấy ra xác hung vật như Đoạt Mệnh Phong thì há lại là kẻ vô năng.
“Hắc hắc, các hạ muốn thứ gì, cứ tự nhiên lựa chọn!” Nhìn thấy có khách tới cửa, trung niên nhân lập tức nhiệt tình ra sức mời chào quảng cáo.
Doanh Thừa Phong ngừng mắt ở viên Công kích chi thạch, hắn đưa tay nhẹ nhàng cầm nó lên.
Vận chuyển chân khí trong người rồi lặng lặng cảm nhận, chỉ chốc lát sau hắn đã ổn định lại. Đây đúng là một viên Công kích chi thạch hàng thật giá thật nhưng linh lực ẩn chứa bên trong lại cực kì yếu ớt. Trong số Phong ấn thạch Doanh Thừa Phong từng thấy thì không thể nghi ngờ, cường độ hoạt tính của nó là vật kém cỏi nhất.
“Các hạ, đây chính là Công kích chi thạch hiếm thấy nha!” Trên mặt trung niên nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng mồm miệng vẫn ba hoa trôi chảy: “Ngươi cũng thấy đấy, đây chính là hàng tốt được vi Linh sư vừa rồi xuất thủ bộ linh. Nếu dùng nó đế quán linh, đảm bảo thành công trăm phần trăm!”
Doanh Thừa Phong bật cười. Trên thế giới này, ngoại trừ Trí Linh thì e rằng không có người thứ hai dám khoác lác bản thân có thể quán linh thành công đến cả trăm phần trăm.
Hắn khẽ đặt Công kích chi thạch xuống, dời mắt vào thi thể khô quắt của Đoạt Mệnh Phong rồi nói: “Ta muốn mua nó, nhưng còn một vấn đề…”
Trung niên nhân chợt giật mình, vội nói: “Các hạ, tại hạ đây làm ăn đàng hoàng không hề dối trá! Đoạt Mệnh Phong này đã bị vị Linh sư đại nhân ấy sưu linh rồi, tinh hoa trong người nó đã hoàn toàn mất sạch nên đã là vật vô giá trị!”
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Biết ta đã thấy cảnh kia rồi nên ngươi mới nói như vậy! Nếu đổi lại thành một kẻ không rõ, chỉ e sẽ giải thích theo kiểu khác rồi!”
Có điều, dù thầm khinh bỉ nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ ra chút nào, chỉ trầm giọng hỏi: “Ta muốn biết, có thể tìm Đoạt Mệnh Phong ở đâu?”
Đôi mắt Doanh Thừa Phong lập tức phát sáng lên. Mặc dù sau lớp mặt nạ nhưng ánh sáng như sao sa chợt lóe đã chứng tỏ sự kích động trong lòng hắn rồi.
Hiện giờ, hắn đã tương đối hiểu biết về kiến thức linh văn cũng như các loại Phong ấn thạch.
Cho nên sau khi nghe được cái tên “Thiết Linh chi thạch”, hắn mới tỏ ra thất thố đến như vậy.
Thiết Linh chi thạch là một loại Phong ấn thạch vô cùng đặc thù. Nếu có thể dung nhập thành công lực lượng trong loại Phong ấn thạch ấy vào linh văn binh khí thì sẽ khiến cho thanh linh binh này có được một thuộc tính rất đặc thù.
Đó chính là công năng chuyển hóa máu thịt, thậm chí là sinh mệnh của kẻ địch thành chân khí của bản thân.
Khi lần đầu nghe Trầm Ngọc Kỳ nói về Thiết Linh chi thạch, Doanh Thừa Phong đã từng rục rịch lòng tham nhưng lại bị tiểu cô nương người ta một phát đánh tan mất không hề lưu tình.
Bởi vì trong vô số loại Phong ấn thạch, Thiết Linh chi thạch cũng là một bảo vật vô cùng hiếm gặp. Đây là thứ không phải Doanh Thừa Phong của ngày hôm nay có thể mơ tưởng xa vời.
Nhưng lúc này lại nghe được một chuyện từ người trẻ tuổi kia, lại khiến hắn vô cùng động tâm.
Đoạt Mệnh Phong, sinh vật này vậy mà có quan hệ với Thiết Linh chi thạch.
Hai người Tằng Diệc hùng và Chiêm Mộ Bạch cùng ngẩn người. Hai kẻ ấy dù là Võ sĩ tán tu nhưng đã xông pha lăn lộn nhiều năm, tạo được danh tiếng đến thế nên kiến thức tự nhiên vượt xa người thường.
Đối với bọn họ mà nói, Thiết Linh chi thạch cũng chẳng phải vật xa lạ gì.
Tằng Diệc Hùng kinh hô: “Đoạt Mệnh Phong có thể cung cấp thuộc tính Thiết Linh?”
Đôi mắt Chiêm Mộ Thạch chợt lóe lên ánh sáng kích động lẫn vẻ tham lam. Giá trị Đoạt Mệnh Phong dù không nhỏ nhưng so với Thiết Linh chi thạch thì chính là một trời một vực, căn bản không thể đánh đồng.
Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi nói: “Các ngươi xem đây!”
Y lộn tay một phen, bên trong đã có thêm một viên đá nhỏ hình tròn.
“Phong ấn thạch!”
Tức thì đã có nhiều người thốt lên kinh hãi. Bọn họ nhìn người tuổi trẻ bên kia mà trong mắt không khỏi mang theo vài phần kính nể lẫn hoảng sợ.
Người luyện võ sống trong thế giới này chỉ cần du lịch trải nghiệm vài năm thì căn bản đều có thể nhìn thấy được Phong ấn thạch bằng nhiều con đường khác nhau.
Hơn nữa, tất cả đều hiểu một điều: “Loại đá này chỉ có một loại người mới đủ khả năng thao túng.”
Linh sư! Thanh niên anh tuấn đang trước mặt mọi người vậy mà lại là một Linh sư hùng mạnh.
Tằng Diệc Hùng và Chiêm Mộ Thạch đưa mắt liếc nhau, cả hai đều thấy rõ trong con ngươi của đối phương hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Linh sư trong thế giới này có địa vị rất đặc thù và được tôn sùng vô kể. Hai người bọn họ dù là tán tu độc hành cường đại nhưng không ai muốn tự dưng đắc tội với một vị Linh sư.
Người thanh niên giơ hai đầu ngón tay trắng nõn như ngọc tạc nhẹ nhàng kẹp lấy Phong ấn thạch, hơn nữa còn dời đến phía trên con Đoạt Mệnh Phong ấy.
Đoạt Mệnh Phong là một loài Dị thú cường đại có hung danh hiển hách.
Thân hình nó lớn chừng một nắm tay người trưởng thành, hơn nữa ngoại hình rất dữ tợn và đáng sợ. Mặc dù đã chết lâu rồi nhưng thoạt nhìn vẫn khiến lòng người kinh sợ không thôi.
“Trí Linh, y muốn bắt đầu bộ linh!” Doanh Thừa Phong thoáng động tâm, âm thầm hô lên.
Không giống kẻ khác, ngay tích tắc người trẻ tuổi ấy lấy Phong ấn thạch ra thì hắn đã nhận ra viên đá này chính là một viên Phong linh thạch rỗng.
Trong viên linh thạch ấy không phong ấn bất kì thuộc tính lực lượng nào.
Như vậy, mục đích người này lấy ra Phong linh thạch rỗng đã có thể hiểu rõ.
“Yên tâm, ta đã chuẩn bị xong cả rồi! Tuyệt đối không hề bỏ lỡ màn này đâu!” Thanh âm Trí Linh tràn ngập vẻ hưng phấn vang lên.
Rất hiển nhiên, nó cũng tràn đầy hứng thú với Thiết Linh chi thạch.
Vô số sóng lực lượng kì dị dao động khắp cả không gian. Đây chính là sự biến hóa của chân khí thông qua Phong linh thạch rỗng mà sinh ra lực lượng biến dị.
Sau một chốc, bầu không khí trong khu vực này dường như đã cô đọng lại. Dù ngay cả hai người Tằng Diệc Hùng cũng dường như nín thở, không dám tùy tiện quấy rối người trẻ tuổi này.
Doanh Thừa Phong lại càng bình tâm tĩnh khí, phối hợp với Trí Linh để cảm ứng tất cả mọi thứ.
Sức mạnh đang dao động trong hư không không phải ai cũng cảm ứng được. Ngoại trừ người trẻ tuổi ấy thì chỉ có bản thân Doanh Thừa Phong và Trí Linh nấp kín trong não vực hắn là có thể cảm ứng mấy phần.
Có điều, chỉ cần dựa vào sự cảm ứng yếu ớt ấy đã cung cấp đầy đủ chi tiết lẫn tư liệu cho Trí Linh rồi.
Hồi lâu sau, một tia lực lượng quỉ dị mỏng manh tràn ra ngoài từ thi thể của Đoạt Mệnh Phong.
Trên mặt người trẻ tuổi lập tức toát ra vẻ mừng rỡ. Y không hề do dự hít vào một hơi dài, liều mạng rót chân khí bản thân vào Phong ấn thạch.
Trong viên đá phong ấn ấy chợt sinh ra một hấp lực như vô tận, lập tức hút tia lực lượng quỉ dị ấy vào trong nó. Mà cùng lúc đó, xác con Đoạt Mệnh Phong cũng nhanh chóng biến hóa.
Vốn nó to như một nắm tay người trưởng thành, giờ khắc này đã rút nhỏ lại một cỡ. Dường như tinh hoa của nó đã bị một vật vô hình rút mất.
“Thành!”
Hầu như cùng lúc đó, Doanh Thừa Phong đã thầm hô một tiếng.
Có điều lúc Doanh Thừa Phong và thanh niên kia đang mừng như điên, thanh âm của Trí Linh lại vang lên như dội một gáo nước lạnh.
“Y thất bại!”
“Cái gì? Chẳng phải y đã hút được không ít… tia linh lực vào Phong ấn thạch hay sao?” Doanh Thừa Phong không thể lí giải nổi nên hỏi.
“Quả thực y đã hút được một vài tia linh lực vào Phong ấn thạch! Nhưng đáng tiếc là nó không phải Thiết Linh chi lực trong truyền thuyết mà chỉ là lực công kích thường thường mà thôi!” Trí Linh nói một cách vô cảm, thanh âm mất hẳn sự hưng phấn vừa rồi.
Doanh Thừa Phong trợn mắt líu lưỡi: “Ngươi nói rằng hắn chỉ thu được một viên Công kích chi thạch mà không phải Thiết Linh chi thạch sao?”
“Không sai!” Trí Linh đáp chắc chắn như đinh đóng cột.
Doanh Thừa Phong tức thì cảm thấy chán nản. Trong mắt người khác, Công kích chi thạch có lẽ được coi là bảo vật cực kì trân quí nhưng đối với hắn thì dùng hai chữ “vô dụng” cũng có thể không diễn tả được hết được.
“Thiết Linh chi thạch! Vậy mà chính là Thiết Linh chi thạch!”
“Đúng là Thiết Linh chi thạch rồi! Trời ơi, đây chính là lần đầu tiên trong đời ta thấy cảnh bộ linh cho linh thạch đấy! Hơn nữa còn là Thiết Linh chi thạch nữa!”
Trong khoảnh khắc thanh niên ấy hạ tay xuống, toàn trường bỗng biến thành một con phố sầm uất náo nhiệt. Vô số người đang túm tụm bàn tán chỉ trỏ cảnh tượng vừa rồi.
Bốn mắt của Tằng Diệc Hùng và Chiêm Mộ Thạch đồng thời sáng rực nhìn chòng chọc vào viên Phong ấn thạch trong tay thanh niên, nhưng không ai biết được trong đầu bọn họ đang có suy nghĩ gì.
Song lại ngoài dự đoán của mọi người, thanh niên ấy đang cầm Phong ấn thạch một cách cẩn thận nhưng chỉ một chốc sau, nụ cười trên mặt y dần dần tắt hẳn, thay vào đó là vẻ uể oải chán chường.
Biến hóa trên mặt y tự nhiên là không thể qua mắt được cả đám người từng trải nơi này, các thanh âm nghị luận đủ kiểu bỗng nhỏ hẳn đi ngay lập tức.
Tằng Diệc Hùng khẽ hắng giọng: “Các hạ, ngươi thành công rồi?”
Thanh niên chợt trợn trắng mắt nhìn gã với vẻ đầy tức giận. Chưa kịp mở miệng đã nghe một thanh âm già dặn phong trần vang lên: “Yên nhi, ta đã sớm nói rằng có thể hấp thu linh lực Thiết Linh trong xác Đoạt Mệnh Phong nhưng xác suất là cực thấp! Hơn nữa, linh lực trong thi thể nó còn quá ít, ngay cả khi may mắn thu được thì cũng hầu như vô dụng, căn bản là bất thành khí! Hừ, bộ linh thứ này, vốn là chuyện lãng phí thời gian!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chợt thấy một lão nhân mặc hoa phục đang chắp tay sau lưng đứng yên ở xa xa.
Trên mặt thanh niên ấy bỗng hiện ra vẻ xấu hổ. Y cũng xoay đầu lại rồi lên tiếng: “Thúc thúc, con hiểu rồi!”
“Đi thôi!” Lão nhân cười mỉm xong mới nói.
Người thanh niên đáp một tiếng rồi tiện tay vứt viên Phong ấn thạch xuống, nhìn chủ nhân quầy hàng mà nói: “Đây là một viên Công kích chi thạch, còn quí hơn con Đoạt Mệnh Phong của người một chút. Xem như bồi thường tổn thất của ngươi đi!”
Lời còn chưa dứt, thân hình y vừa nhoáng lên đã đến bên cạnh lão nhân. Sau đó, một già một trẻ này vẫn thản nhiên không để ý đến ánh mắt quan sát của mọi người mà rời khỏi.
Hai người Tằng Diệc Hùng đối mặt ngơ ngác nhìn nhau. Họ có thể sống đến giờ này, ngoại trừ lòng dạ tàn nhẫn và tính hung hãn không sợ chết thì nhãn lực cũng phải có chỗ độc đáo cao minh.
Vừa thấy lão nhân kia, không hiểu vì sao họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh đến thấu xương. Cho nên dù thấy thanh niên ấy bộ linh thất bại, lãng phí một cái xác Đoạt Mệnh Phong hưng bọn họ không dám mở miệng oán hận một câu.
Hiện tại, họ chỉ nhìn nhau lần nữa rồi cùng thở dài ảo não, thu hồi binh khí xong liền rời khỏi theo hai hướng khác nhau.
Chỉ sau một lúc, con đường này đã trở về cảnh tượng cũ. Tiếng nghị luận về một già một trẻ vừa rồi cũng vang lên bên tai không ngừng.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng đã hạ quyết định.
Hắn thong thả bước lên, đi tới quầy hàng ban nãy.
Chủ nhân quản lí quầy hàng này là một người trung niên thoạt nhìn có vẻ nghèo túng, có điều Doanh Thừa Phong cũng không ngây thơ đến nổi trông mặt bắt hình dong.
Mặc dù tỏ ra khúm núm trước mặt đám người Tằng Diệc Hùng, nhưng nếu người này có khả năng lấy ra xác hung vật như Đoạt Mệnh Phong thì há lại là kẻ vô năng.
“Hắc hắc, các hạ muốn thứ gì, cứ tự nhiên lựa chọn!” Nhìn thấy có khách tới cửa, trung niên nhân lập tức nhiệt tình ra sức mời chào quảng cáo.
Doanh Thừa Phong ngừng mắt ở viên Công kích chi thạch, hắn đưa tay nhẹ nhàng cầm nó lên.
Vận chuyển chân khí trong người rồi lặng lặng cảm nhận, chỉ chốc lát sau hắn đã ổn định lại. Đây đúng là một viên Công kích chi thạch hàng thật giá thật nhưng linh lực ẩn chứa bên trong lại cực kì yếu ớt. Trong số Phong ấn thạch Doanh Thừa Phong từng thấy thì không thể nghi ngờ, cường độ hoạt tính của nó là vật kém cỏi nhất.
“Các hạ, đây chính là Công kích chi thạch hiếm thấy nha!” Trên mặt trung niên nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng mồm miệng vẫn ba hoa trôi chảy: “Ngươi cũng thấy đấy, đây chính là hàng tốt được vi Linh sư vừa rồi xuất thủ bộ linh. Nếu dùng nó đế quán linh, đảm bảo thành công trăm phần trăm!”
Doanh Thừa Phong bật cười. Trên thế giới này, ngoại trừ Trí Linh thì e rằng không có người thứ hai dám khoác lác bản thân có thể quán linh thành công đến cả trăm phần trăm.
Hắn khẽ đặt Công kích chi thạch xuống, dời mắt vào thi thể khô quắt của Đoạt Mệnh Phong rồi nói: “Ta muốn mua nó, nhưng còn một vấn đề…”
Trung niên nhân chợt giật mình, vội nói: “Các hạ, tại hạ đây làm ăn đàng hoàng không hề dối trá! Đoạt Mệnh Phong này đã bị vị Linh sư đại nhân ấy sưu linh rồi, tinh hoa trong người nó đã hoàn toàn mất sạch nên đã là vật vô giá trị!”
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Biết ta đã thấy cảnh kia rồi nên ngươi mới nói như vậy! Nếu đổi lại thành một kẻ không rõ, chỉ e sẽ giải thích theo kiểu khác rồi!”
Có điều, dù thầm khinh bỉ nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ ra chút nào, chỉ trầm giọng hỏi: “Ta muốn biết, có thể tìm Đoạt Mệnh Phong ở đâu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook