Tạo Thần
-
Chương 4: Thiếu nữ
Hai chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, thân hình Doanh Thừa Phong giống như được gắn lò xo vút lên giữa không trung.
Mặc dù chỉ có chân khí tầng thứ nhất nhưng động tác của hắn vô cùng nhạy bén, cộng thêm lực lượng bản thân nên đã vượt xa người bình thường. Đặc biệt là lúc hắn vận hành chân khí xuống hai chân thì lại vô cùng linh hoạt, giống như sự kết hợp giữa một con mã hầu và một con chuột túi, chạy băng băng trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Không lâu sau, hắn đã đến cửa hàng rèn bỏ hoang ấy.
Nơi này vốn là địa bàn của Doanh gia. Người trong thôn đều biết lúc Doanh Lợi Đức còn trẻ từng tu luyện cùng học tập kỹ thuật rèn ở nơi này. Đối với bọn họ, nơi này như là một thánh địa trong thôn nên rất ít người đến đây.
Cũng bởi nguyên nhân này, cho nên Doanh Thừa Phong mới yên tâm cất thanh trường kiếm mình rèn ra ở nơi này.
Lấy ra trường kiếm cùng đoản châm từ cái hốc bí mật, tại khoảnh khắc cầm lấy đoản châm, trong nội tâm của Doanh Thừa Phong chợt sinh ra một cảm giác khác thường
Cây đoản châm này chính là quà sinh nhật mà mấy năm trước Doanh Lợi Đức tặng hắn, khi hắn luyện Dưỡng Khí Công đến tầng thứ nhất .
Sở dĩ thúc thúc tặng cây châm này cho mình, bởi vì trong lòng ông rất kỳ vọng vào mình. Chẳng qua, biểu hiện mấy năm nay của hắn lại khiến cho thúc thúc đau lòng lẫn thất vọng, thậm chí còn muốn bỏ mặc cho xong.
Khẽ lắc đầu, trong lòng của Doanh Thừa Phong lại trỗi dậy sự kiên cường, hắn thì thầm: "Hãy chờ xem, nhất định con sẽ không để cho người thất vọng!"
Tĩnh tâm lại, hắn vận hành chân khí trong cơ thể, đoản châm lại một lần nữa được kích phát ra một tia hào quang bạch sắc nhàn nhạt.
Ánh mắt dừng lại ở bên trên trường kiếm, trong lúc chân khí lưu động, hắn đã tìm ra điểm tạm dừng ngày hôm qua.
Sau đó, cổ tay của hắn khẽ động, tia hào quang chập chờn lại một lần nữa hạ xuống thân kiếm.
Theo chuyển động không ngừng của đoản châm, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong không ngừng tiêu hao. Hơn nữa, cùng với di động liên tục của tia hào quang bạch sắc, chân khí trong cơ thể hắn còn tiêu hao thêm gấp bội.
Khắc linh văn trên thân kiếm giống như phong trào thể dục thể thao ở kiếp trước của Doanh Thừa Phong.
Kỉ lục thế giới của người người chạy 100m khi nhân lên một trăm lần tất nhiên không thể giống kỉ lục thế giới của người chạy 10.00m.
Một người chạy càng lâu thì thể lực của hắn sẽ không ngừng tiêu hao theo thời gian, hơn nữa phải dùng cấp số nhân để tính .
Vận động viên chạy 100m có thể dùng hết sức mình để chạy nước rút trong đoạn đường này, nhưng nếu khoảng cách được tăng thành 10.000m thì người dùng hết sức để chạy nước rút 100m chắc chắn sẽ không phải là cán đích người đầu tiên, nhưng tuyệt đối sẽ là người gục ngã đầu tiên.
Cùng nguyên lý trên, nếu muốn khắc một phần mười linh văn hoặc ít hơn thì chỉ cần chân khí Dưỡng Khí Công tầng một là có khả năng nỗ lực hoàn thành. Nhưng nếu số lượng linh văn càng nhiều, thì lượng chân khí tiêu hao không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần. Hơn mười dặm xung quanh thôn, e rằng chỉ có Doanh Lợi Đức mới có thể tự một mình làm một mạch mà hoàn thành việc này.
Cổ tay đột nhiên ngừng lại, hào quang trên đoản châm đã đột ngột biến mất.
Khẽ thở ra một hơi dài, Doanh Thừa Phong lắc đầu. Mặc dù không cam lòng, nhưng lo ngại chân khí khô kiệt nên hắn cũng chỉ bất đắc dĩ bỏ qua.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng điều tức.
Một canh giờ lúc sau, chân khí bên trong đan điền lại tràn đầy.
Từng luồng chân khí lại theo kinh mạch chảy vào trong đoản châm, bạch quang như ẩn như hiện một lần nữa xuất hiện.
Đồng thời, một luồng chân khí khác lướt qua thân kiếm, dễ dàng tìm được điểm dừng, hơn nữa còn thuận lợi khắc tiếp linh văn.
Thái độ của hắn mặc dù nghiêm túc, động tác tỉ mỉ cẩn thận, nhưng chân khí vẫn không đủ để hắn hoàn thành linh văn.
Khi hắn dừng lại một lần nữa, không chỉ chân khí tiêu hao hầu như không còn mà ngay cả tinh thần của hắn cũng cảm thấy mệt mỏi vạn phần, cơ hồ khó có thể chịu đựng.
Nghỉ ngơi chốc lát, chân khí hơi khôi phục. Doanh Thừa Phong đang muốn thu hồi đoản châm và trường kiếm, bỗng trong lòng hắn đột nhiên máy động.
Hắn đột nhiên xoay người, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cánh rừng thấp không xa.
"Kẻ nào? Đi ra cho ta..."
Hắn khẽ quát một tiếng, trong giọng nói cũng không hoảng sợ, chỉ là hơi có chút ảo não.
Có thể đến nơi đây, hẳn chỉ là cư dân trong thôn, nhưng chẳng qua Doanh Thừa Phong cũng không muốn ai biết mình có thể khắc linh văn. Ít nhất, trước khi hắn thành công, cũng không hề muốn nổi tiếng.
Nhưng hôm nay nếu bị người khác phát hiện, đoán chừng muốn dấu diếm nữa sợ cũng không dễ dàng.
Trong bụi cỏ phát ra âm thanh "xào xạc”, một thân ảnh uyển chuyển bước ra chầm chậm từ bên trong.
Đây một thiếu nữ trạc tuổi hắn, mái tóc dài, dáng người cao ráo, thon thả. Vòng eo thon nhỏ lúc đi lại khẽ chập chờn, làm người ta tâm thần điên đảo, đặc biệt là đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời của nàng lộ ra ánh sáng hút hồn. Khi nhìn vào ánh mắt đó, bất kì kẻ nào cũng có cảm giác nàng đang nói chuyện với mình.
Doanh Thừa Phong thoáng sửng sốt. Hắn tin rằng cho dù là kiếp trước hay cả mười lăm năm của thân thể này, thì bản thân cũng chưa bao giờ nhìn thấy một mĩ nhân xinh đẹp như thế.
Đúng vậy, mặc dù tuổi của nàng không lớn, thậm trí còn nhỏ tuổi hơn hắn. Nhưng ngoài trừ từ "hoa thường, nguyệt thẹn" ra thì hắn không nghĩ có từ nào có thể diễn tả nổi vẻ đẹp của nàng.
"Cô… cô là ai?" Đôi mắt hắn mở to nhìn nàng rồi hỏi.
Đôi mắt long lanh sáng ngời của thiếu nữ chỉ dừng lại trên người hắn chốc lát, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng chuyển hướng tới thanh trường kiếm cùng cây đoản châm dưới đất.
"Hai vật này… Có thể cho ta xem không?"
Ánh mắt như trăng của nàng toát ra một sự cám dỗ khiến người ta không thể cự tuyệt. Đừng nói là Doanh Thừa Phong, cho dù Doanh Lợi Đức ở đây cũng rất khó cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Hơi do dự một chút, Doanh Thừa Phong ném trường kiếm cùng đoản châm tới.
Hai vật này mặc dù hơi hiếm gặp, nhưng cũng không phải là bảo vật khó thấy, cho nên hắn mới tùy tiện đồng ý.
Thiếu nữ nhận lấy hai vật này, đoản châm trong tay hơi chuyển động vài lần, sau đó ánh mắt như nước mùa thu rơi xuống thanh trường kiếm.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên nghiêm hẳn lại, bởi vì hắn cảm giác được trên người thiếu nữ tựa hồ dâng lên một sức mạnh vô cùng quen thuộc.
Chân khí! Vậy mà nàng cũng có thể sử dụng chân khí thăm dò trường kiếm.
Kinh ngạc đến há hốc mồm! Nguyên lai cô gái nhỏ nũng nịu này hóa ra là một vị võ giả đã thành công luyện được chân khí.
Một lát sau, thiếu nữ đột nhiên khẽ mỉm cười như trăm hoa đua nở, chói lọi như hoa xuân.
"Quả nhiên là linh văn! Thì ra ngươi là một vị Tượng sư."
Thanh âm của nàng trong trẻo và rõ ràng, giống như chim sơn ca cất tiếng hót vang động lòng người.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khó nén nổi mà thoáng đỏ lên. Kiếp trước hắn là một tay pha rượu, đã từng ngắm không ít mĩ nữ diễm lệ, cũng không phải là tay mơ chốn tình trường. Nhưng khi đối mặt với sự tán thưởng của thiếu nữ ngây thơ này, đáy lòng hắn lại xuất hiện một tia rung động không biết tên.
Trong lòng không khỏi tự khinh bỉ xỉ vả bản thân, hắn đổ hết lỗi cho chủ nhân trước của thân thể này.
Thiếu niên mười lăm tuổi này tuyệt đối là một tay gà mờ hàng thật giá thật! Cho nên thân thể của hắn có những phản ứng này là bình thường, có thể tạm tha thứ...
"Khụ, tiểu thư quá khen!" Sắc mặt Doanh Thừa Phong nhanh chóng khôi phục như thường, nói: "Ta cũng không phải là một vị Tượng sư, chỉ là một võ sĩ mới học chân khí thôi."
"Mới học chân khí?" Thiếu nữ cười nhưng không cười nói: " Một người mới học chân khí, cũng dám dùng linh châm vẽ loạn lên thân kiếm. Ha ha, ngươi tu luyện chân khí đã tới tầng năm rồi sao?"
Doanh Thừa Phong liền giật mình lắc đầu, nói rất đàng hoàng: "Không có!" Hắn ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu: “Đừng nói tầng năm , ngay cả tầng hai ta cũng chưa đạt được nữa là.”
Thiếu nữ mở to đôi mắt sáng ngời, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Lão sư của ngươi là ai? Chẳng lẽ ông ta chưa dạy ngươi: trước khi chân khí đạt tới tầng năm thì không thể học tập linh văn sao?"
Doanh Thừa Phong ngẩn cả người. Hắn học bộ dáng của đối phương chớp mắt vài cái.
Có lẽ là nhìn động tác thú vị của hắn, khóe miệng thiếu nữ chợt vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp rồi hiện ra một nụ cười vui vẻ.
Doanh Thừa Phong ngay sau đó tỉnh ngộ lại, hắn hơi có vẻ lúng túng cười nói: "Sư phụ ta cũng chưa có nói qua!" Hắn dừng một chút, nói: "Xin hỏi tiểu thư, vì sao lại như vậy?"
Thiếu nữ đưa ngón tay ngọc gõ nhẹ lên trường kiếm ba lần, nói: " Thời điểm ngươi khắc linh văn, có phải là không được liền mạch, có lúc phải tạm dừng, đúng không?"
Sắc mặt Doanh Thừa Phong lập tức thay đổi, người khác có lẽ không nhìn ra huyền cơ khi ngón tay ngọc của thiếu nữ điểm xuống, nhưng hắn vừa nhìn là hiểu ngay.
Vết xanh nhạt mà ngón tay thiếu nữ vừa điểm, chính là điểm gián đoạn mà Doanh Thừa Phong lưu lại hai ngày trước.
Bởi vì nguyên nhân chân khí bị hạn chế, hắn không thể nào một lần khắc xong linh văn nổi. Sau ba lần khắc đã để lại trên trường kiếm ba điểm gián đoạn.
Chuyện này cũng không có gì, nhưng vị thiếu nữ bình sanh chưa từng gặp này lại có thể phân biệt qua một cái liếc mắt, thật làm cho người ta ngạc nhiên.
Nhẹ nhàng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: "Không sai, ta dừng ba lần."
Thiếu nữ vi nghiêng đầu, nói: "Ngươi khắc linh văn cũng không có sai lầm nào, nhưng điểm tạm dừng lại quá nhiều, cho dù cuối cùng có hoàn thành, thì đồ án linh văn cũng sẽ mang đến rất nhiều tác dụng ngược. Ha ha, loại binh khí có linh văn thế này thì căn bản sẽ không có mấy Linh sư nguyện ý Quán linh cho nó đâu."
"Tại sao?" Doanh Thừa Phong không giải thích được hỏi.
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì ngươi không phải là một lần hoàn thành."
Doanh Thừa Phong lông mày cau chặt, nói: "Chuyện này cũng tính là lý do sao?"
Thiếu nữ tựa hồ là bị hắn hỏi mãi nên có phần giận dỗi, nói: "Đây là cậu của ta nói: Nếu điểm dừng trên thân kiếm quá nhiều, linh văn sẽ phân bố không đều. Nhiều lần khắc linh văn tuyệt đối không thể bằng một lần hoàn thành linh văn, cho nên Linh sư chân chính ngoại trừ tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ tuyệt đối sẽ không Quán linh cho loại binh khí như vậy." Nàng dừng một chút, nói với vẻ tiếc nuối: " Đây là một thanh kiếm tốt! Linh văn khắc lên trên đã đạt đến yêu cầu, nhưng hiện giờ lại bị hủy."
Mặc dù chỉ có chân khí tầng thứ nhất nhưng động tác của hắn vô cùng nhạy bén, cộng thêm lực lượng bản thân nên đã vượt xa người bình thường. Đặc biệt là lúc hắn vận hành chân khí xuống hai chân thì lại vô cùng linh hoạt, giống như sự kết hợp giữa một con mã hầu và một con chuột túi, chạy băng băng trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Không lâu sau, hắn đã đến cửa hàng rèn bỏ hoang ấy.
Nơi này vốn là địa bàn của Doanh gia. Người trong thôn đều biết lúc Doanh Lợi Đức còn trẻ từng tu luyện cùng học tập kỹ thuật rèn ở nơi này. Đối với bọn họ, nơi này như là một thánh địa trong thôn nên rất ít người đến đây.
Cũng bởi nguyên nhân này, cho nên Doanh Thừa Phong mới yên tâm cất thanh trường kiếm mình rèn ra ở nơi này.
Lấy ra trường kiếm cùng đoản châm từ cái hốc bí mật, tại khoảnh khắc cầm lấy đoản châm, trong nội tâm của Doanh Thừa Phong chợt sinh ra một cảm giác khác thường
Cây đoản châm này chính là quà sinh nhật mà mấy năm trước Doanh Lợi Đức tặng hắn, khi hắn luyện Dưỡng Khí Công đến tầng thứ nhất .
Sở dĩ thúc thúc tặng cây châm này cho mình, bởi vì trong lòng ông rất kỳ vọng vào mình. Chẳng qua, biểu hiện mấy năm nay của hắn lại khiến cho thúc thúc đau lòng lẫn thất vọng, thậm chí còn muốn bỏ mặc cho xong.
Khẽ lắc đầu, trong lòng của Doanh Thừa Phong lại trỗi dậy sự kiên cường, hắn thì thầm: "Hãy chờ xem, nhất định con sẽ không để cho người thất vọng!"
Tĩnh tâm lại, hắn vận hành chân khí trong cơ thể, đoản châm lại một lần nữa được kích phát ra một tia hào quang bạch sắc nhàn nhạt.
Ánh mắt dừng lại ở bên trên trường kiếm, trong lúc chân khí lưu động, hắn đã tìm ra điểm tạm dừng ngày hôm qua.
Sau đó, cổ tay của hắn khẽ động, tia hào quang chập chờn lại một lần nữa hạ xuống thân kiếm.
Theo chuyển động không ngừng của đoản châm, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong không ngừng tiêu hao. Hơn nữa, cùng với di động liên tục của tia hào quang bạch sắc, chân khí trong cơ thể hắn còn tiêu hao thêm gấp bội.
Khắc linh văn trên thân kiếm giống như phong trào thể dục thể thao ở kiếp trước của Doanh Thừa Phong.
Kỉ lục thế giới của người người chạy 100m khi nhân lên một trăm lần tất nhiên không thể giống kỉ lục thế giới của người chạy 10.00m.
Một người chạy càng lâu thì thể lực của hắn sẽ không ngừng tiêu hao theo thời gian, hơn nữa phải dùng cấp số nhân để tính .
Vận động viên chạy 100m có thể dùng hết sức mình để chạy nước rút trong đoạn đường này, nhưng nếu khoảng cách được tăng thành 10.000m thì người dùng hết sức để chạy nước rút 100m chắc chắn sẽ không phải là cán đích người đầu tiên, nhưng tuyệt đối sẽ là người gục ngã đầu tiên.
Cùng nguyên lý trên, nếu muốn khắc một phần mười linh văn hoặc ít hơn thì chỉ cần chân khí Dưỡng Khí Công tầng một là có khả năng nỗ lực hoàn thành. Nhưng nếu số lượng linh văn càng nhiều, thì lượng chân khí tiêu hao không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần. Hơn mười dặm xung quanh thôn, e rằng chỉ có Doanh Lợi Đức mới có thể tự một mình làm một mạch mà hoàn thành việc này.
Cổ tay đột nhiên ngừng lại, hào quang trên đoản châm đã đột ngột biến mất.
Khẽ thở ra một hơi dài, Doanh Thừa Phong lắc đầu. Mặc dù không cam lòng, nhưng lo ngại chân khí khô kiệt nên hắn cũng chỉ bất đắc dĩ bỏ qua.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng điều tức.
Một canh giờ lúc sau, chân khí bên trong đan điền lại tràn đầy.
Từng luồng chân khí lại theo kinh mạch chảy vào trong đoản châm, bạch quang như ẩn như hiện một lần nữa xuất hiện.
Đồng thời, một luồng chân khí khác lướt qua thân kiếm, dễ dàng tìm được điểm dừng, hơn nữa còn thuận lợi khắc tiếp linh văn.
Thái độ của hắn mặc dù nghiêm túc, động tác tỉ mỉ cẩn thận, nhưng chân khí vẫn không đủ để hắn hoàn thành linh văn.
Khi hắn dừng lại một lần nữa, không chỉ chân khí tiêu hao hầu như không còn mà ngay cả tinh thần của hắn cũng cảm thấy mệt mỏi vạn phần, cơ hồ khó có thể chịu đựng.
Nghỉ ngơi chốc lát, chân khí hơi khôi phục. Doanh Thừa Phong đang muốn thu hồi đoản châm và trường kiếm, bỗng trong lòng hắn đột nhiên máy động.
Hắn đột nhiên xoay người, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cánh rừng thấp không xa.
"Kẻ nào? Đi ra cho ta..."
Hắn khẽ quát một tiếng, trong giọng nói cũng không hoảng sợ, chỉ là hơi có chút ảo não.
Có thể đến nơi đây, hẳn chỉ là cư dân trong thôn, nhưng chẳng qua Doanh Thừa Phong cũng không muốn ai biết mình có thể khắc linh văn. Ít nhất, trước khi hắn thành công, cũng không hề muốn nổi tiếng.
Nhưng hôm nay nếu bị người khác phát hiện, đoán chừng muốn dấu diếm nữa sợ cũng không dễ dàng.
Trong bụi cỏ phát ra âm thanh "xào xạc”, một thân ảnh uyển chuyển bước ra chầm chậm từ bên trong.
Đây một thiếu nữ trạc tuổi hắn, mái tóc dài, dáng người cao ráo, thon thả. Vòng eo thon nhỏ lúc đi lại khẽ chập chờn, làm người ta tâm thần điên đảo, đặc biệt là đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời của nàng lộ ra ánh sáng hút hồn. Khi nhìn vào ánh mắt đó, bất kì kẻ nào cũng có cảm giác nàng đang nói chuyện với mình.
Doanh Thừa Phong thoáng sửng sốt. Hắn tin rằng cho dù là kiếp trước hay cả mười lăm năm của thân thể này, thì bản thân cũng chưa bao giờ nhìn thấy một mĩ nhân xinh đẹp như thế.
Đúng vậy, mặc dù tuổi của nàng không lớn, thậm trí còn nhỏ tuổi hơn hắn. Nhưng ngoài trừ từ "hoa thường, nguyệt thẹn" ra thì hắn không nghĩ có từ nào có thể diễn tả nổi vẻ đẹp của nàng.
"Cô… cô là ai?" Đôi mắt hắn mở to nhìn nàng rồi hỏi.
Đôi mắt long lanh sáng ngời của thiếu nữ chỉ dừng lại trên người hắn chốc lát, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng chuyển hướng tới thanh trường kiếm cùng cây đoản châm dưới đất.
"Hai vật này… Có thể cho ta xem không?"
Ánh mắt như trăng của nàng toát ra một sự cám dỗ khiến người ta không thể cự tuyệt. Đừng nói là Doanh Thừa Phong, cho dù Doanh Lợi Đức ở đây cũng rất khó cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Hơi do dự một chút, Doanh Thừa Phong ném trường kiếm cùng đoản châm tới.
Hai vật này mặc dù hơi hiếm gặp, nhưng cũng không phải là bảo vật khó thấy, cho nên hắn mới tùy tiện đồng ý.
Thiếu nữ nhận lấy hai vật này, đoản châm trong tay hơi chuyển động vài lần, sau đó ánh mắt như nước mùa thu rơi xuống thanh trường kiếm.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên nghiêm hẳn lại, bởi vì hắn cảm giác được trên người thiếu nữ tựa hồ dâng lên một sức mạnh vô cùng quen thuộc.
Chân khí! Vậy mà nàng cũng có thể sử dụng chân khí thăm dò trường kiếm.
Kinh ngạc đến há hốc mồm! Nguyên lai cô gái nhỏ nũng nịu này hóa ra là một vị võ giả đã thành công luyện được chân khí.
Một lát sau, thiếu nữ đột nhiên khẽ mỉm cười như trăm hoa đua nở, chói lọi như hoa xuân.
"Quả nhiên là linh văn! Thì ra ngươi là một vị Tượng sư."
Thanh âm của nàng trong trẻo và rõ ràng, giống như chim sơn ca cất tiếng hót vang động lòng người.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khó nén nổi mà thoáng đỏ lên. Kiếp trước hắn là một tay pha rượu, đã từng ngắm không ít mĩ nữ diễm lệ, cũng không phải là tay mơ chốn tình trường. Nhưng khi đối mặt với sự tán thưởng của thiếu nữ ngây thơ này, đáy lòng hắn lại xuất hiện một tia rung động không biết tên.
Trong lòng không khỏi tự khinh bỉ xỉ vả bản thân, hắn đổ hết lỗi cho chủ nhân trước của thân thể này.
Thiếu niên mười lăm tuổi này tuyệt đối là một tay gà mờ hàng thật giá thật! Cho nên thân thể của hắn có những phản ứng này là bình thường, có thể tạm tha thứ...
"Khụ, tiểu thư quá khen!" Sắc mặt Doanh Thừa Phong nhanh chóng khôi phục như thường, nói: "Ta cũng không phải là một vị Tượng sư, chỉ là một võ sĩ mới học chân khí thôi."
"Mới học chân khí?" Thiếu nữ cười nhưng không cười nói: " Một người mới học chân khí, cũng dám dùng linh châm vẽ loạn lên thân kiếm. Ha ha, ngươi tu luyện chân khí đã tới tầng năm rồi sao?"
Doanh Thừa Phong liền giật mình lắc đầu, nói rất đàng hoàng: "Không có!" Hắn ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu: “Đừng nói tầng năm , ngay cả tầng hai ta cũng chưa đạt được nữa là.”
Thiếu nữ mở to đôi mắt sáng ngời, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Lão sư của ngươi là ai? Chẳng lẽ ông ta chưa dạy ngươi: trước khi chân khí đạt tới tầng năm thì không thể học tập linh văn sao?"
Doanh Thừa Phong ngẩn cả người. Hắn học bộ dáng của đối phương chớp mắt vài cái.
Có lẽ là nhìn động tác thú vị của hắn, khóe miệng thiếu nữ chợt vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp rồi hiện ra một nụ cười vui vẻ.
Doanh Thừa Phong ngay sau đó tỉnh ngộ lại, hắn hơi có vẻ lúng túng cười nói: "Sư phụ ta cũng chưa có nói qua!" Hắn dừng một chút, nói: "Xin hỏi tiểu thư, vì sao lại như vậy?"
Thiếu nữ đưa ngón tay ngọc gõ nhẹ lên trường kiếm ba lần, nói: " Thời điểm ngươi khắc linh văn, có phải là không được liền mạch, có lúc phải tạm dừng, đúng không?"
Sắc mặt Doanh Thừa Phong lập tức thay đổi, người khác có lẽ không nhìn ra huyền cơ khi ngón tay ngọc của thiếu nữ điểm xuống, nhưng hắn vừa nhìn là hiểu ngay.
Vết xanh nhạt mà ngón tay thiếu nữ vừa điểm, chính là điểm gián đoạn mà Doanh Thừa Phong lưu lại hai ngày trước.
Bởi vì nguyên nhân chân khí bị hạn chế, hắn không thể nào một lần khắc xong linh văn nổi. Sau ba lần khắc đã để lại trên trường kiếm ba điểm gián đoạn.
Chuyện này cũng không có gì, nhưng vị thiếu nữ bình sanh chưa từng gặp này lại có thể phân biệt qua một cái liếc mắt, thật làm cho người ta ngạc nhiên.
Nhẹ nhàng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: "Không sai, ta dừng ba lần."
Thiếu nữ vi nghiêng đầu, nói: "Ngươi khắc linh văn cũng không có sai lầm nào, nhưng điểm tạm dừng lại quá nhiều, cho dù cuối cùng có hoàn thành, thì đồ án linh văn cũng sẽ mang đến rất nhiều tác dụng ngược. Ha ha, loại binh khí có linh văn thế này thì căn bản sẽ không có mấy Linh sư nguyện ý Quán linh cho nó đâu."
"Tại sao?" Doanh Thừa Phong không giải thích được hỏi.
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì ngươi không phải là một lần hoàn thành."
Doanh Thừa Phong lông mày cau chặt, nói: "Chuyện này cũng tính là lý do sao?"
Thiếu nữ tựa hồ là bị hắn hỏi mãi nên có phần giận dỗi, nói: "Đây là cậu của ta nói: Nếu điểm dừng trên thân kiếm quá nhiều, linh văn sẽ phân bố không đều. Nhiều lần khắc linh văn tuyệt đối không thể bằng một lần hoàn thành linh văn, cho nên Linh sư chân chính ngoại trừ tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ tuyệt đối sẽ không Quán linh cho loại binh khí như vậy." Nàng dừng một chút, nói với vẻ tiếc nuối: " Đây là một thanh kiếm tốt! Linh văn khắc lên trên đã đạt đến yêu cầu, nhưng hiện giờ lại bị hủy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook