Tạo Thần
-
Chương 27: Hàn Băng chi thạch và linh văn phòng ngự
Hít thật sâu vào. Mặc dù lúc này là đầu mùa hè, khí trời đã trở nên nóng bức, nhưng dòng khí Doanh Thừa Phong hít vào, khi chạy xuống bụng tức thì biến thành một loại giống như “Hàn Băng”.
Dòng hàn khí kia, ngay cả không khí tựa hồ cũng có thể đông cứng.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không vì vậy mà buông tay, hắn hiện tập trung tất cả tinh thần vào đó. Hắn nghiến chặt răng, mặc cho thân thể không ngừng run rẩy nhưng cũng không chịu buông tay.
Bởi hắn biết, một khi bản thân buông tay, như vậy Trí Linh cũng đừng mơ sẽ thu thập được những thông tin mà nó muốn lấy.
“Ghi chép xong! Có thể bỏ ra!”
Rốt cuộc, thanh âm tựa tiếng trời đã vang lên trong đầu hắn.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi. Hắn lập tức thả lỏng tay ra, cắt đứt dòng chân khí đưa vào lập tức.
Quả nhiên, sau khi chân khí của hắn rời khỏi Hàn Băng chi thạch, hơi lạnh thấu xương tức thì biến mất tích.
“Ách… xì…”
Hắn hắt xì một phát rõ to rồi giơ tay lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trên tay hắn vậy mà đã ngưng kết một tầng sương trắng, hơn nữa năm đầu ngón tay đã trở nên đông cứng, toàn bộ các đốt tay giống như tê liệt mất phản ứng, không có cách nào gập cong được cả.
Khóe miệng giần giật. Mặc dù hắn biết loại Phong linh thạch đặc thù này nhất định có điều cổ quái, nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra thứ đồ chơi này lại có uy năng khó hình dung đến như vậy.
Lại hít vào một hơi, lần này hơi thở vào người rốt cuộc cũng không còn biến lạnh như băng nữa.
Chân khí bên trong đan điền chậm rãi bốc lên, sau đó chảy vào bên trong kinh mạch từng chút một.
Mà sắc mặt Doanh Thừa Phong cũng trở nên nghiêm trọng. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Hàn Băng chi thạch không chỉ đông cứng toàn thân mình, thậm chí còn đóng băng và cản trở chân khí bản thân khó có thể lưu thông.
Mặc dù hắn có thể vận chân khí nhưng so với lúc bình thường thì chậm hơn rất nhiều.
Chân khí tầng ba mà còn kém cả tốc độ vận chuyển chân khí tầng một không ít. Hàn Băng chi thạch, loại đá mang linh tính đặc thù này sở hữu uy năng quả nhiên thần bí khó lường.
Tâm hăn đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái. Nếu sau khi dung nhập lực lượng của viên đá Phong linh này vào sáo trang, như vậy nó sẽ phát sinh ra dạng biến hóa như thế nào đây?
Tim hắn dột nhiên nhảy lên kịch liệt. Vào thời khắc này, chuyện toàn thân bị đóng một tầng băng tựa hồ như không còn quan trọng gì với hắn cả.
Hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng tự trấn tĩnh, mà chân khí trong người cũng dần dần khôi phục bình thường.
Hàn Băng chi thạch quả nhiên có lực lượng thần kì, chẳng qua loại sức mạnh này không cách nào kéo dài. Khi chân khí di chuyển trong kinh mạch một vòng, hơn nữa sau khi quay về đan điền thì sự phong tỏa này tức thời sẽ tự động tiêu trừ.
Nhưng mà… Doanh Thừa Phong biết, nếu hắn cứ lại tiếp xúc với Hàn Băng chi thạch thì khẳng định sẽ tiếp tục “thưởng thức” trái đắng thêm một lần.
Lắc đầu, hắn lấy tất cả các phụ kiện của khôi giáp ra.
Cầm lên một viên Phòng ngự chi thạch rồi nắm chặt nó trong tay, chỉ chốc lát sau Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đặt nó lên đầu khôi*. Trong thời gian này, hắn theo Trầm Ngọc Kỳ học nghệ, không chỉ học được kiến thức khắc linh, mà cơ sở quán linh như thế nào hắn cũng đã đọc lướt qua.
*Đầu khôi: mũ bảo hộ đầu, thường thấy trong các phim chiến tranh cổ trang Tàu.
Mặc dù Trầm Ngọc Kỳ giảng bài không phải hết sức rõ ràng, nhưng đã quan sát một lần, hơn nữa còn nắm trong tay thì Doanh Thừa Phong cũng đã hiểu được mấu chốt các quá trình đó rất dễ dàng.
Quán linh, chính là quá trình rót lực lượng linh tính của Phong linh thạch vào linh văn trên binh khí hay vật phẩm phòng ngự.
Muốn làm được điều này cũng không dễ. Đây không hề là chuyện mà cứ dùng chân khí là có thể hoàn thành.
Trên thực tế, có rất nhiều cao thủ tu luyện chân khí đến mức đại thành, lúc đối mặt với Phong linh thạch thì cũng phải bó tay hết cách. Bởi vì, muốn quán linh nhất định phải có thiên phú nào đó.
Đó chính là linh cảm!
Đầu tiên, nếu có thể cảm ứng được linh tính tồn tại trong Phong linh thạch thì mới có thể trở thành một Linh sư chân chính. Nếu ngay cả loại linh tính này cũng không cảm ứng được thì dù cho người này có thể tu luyện chân khí đến cảnh giới hủy thiên diệt địa, cũng không cách nào trở thành một vị Linh sư.
Hơn nữa, loại linh cảm trời cho này không cách nào tu luyện hậu thiên, chỉ có thể là tiên thiên mới có.
*Tiên thiên: bẩm sinh. Hậu thiên: rèn luyện sau.
Doanh Lợi Đức sau khi vượt qua gian khổ, cố gắng tu luyện thì chỉ có thể khắc linh văn lên vũ khí. Đây chính là cực hạn mà người không có linh cảm thiên phú có thể làm được.
Cũng chính vì vậy nên địa vị của Linh sư trên xa võ giả, căn bản là không mấy ai có can đảm dám đắc tội với Linh sư.
Thiên phú của Doanh Thừa Phong thì thực sự cũng chẳng biết nói sao, hơn nữa hắn cũng không có thiên phú đặc thù để trở thành Linh sư. Sau khi chân khí đi vào Phong linh thạch thì cũng chỉ có thể đủ cảm giác được một chút tin tức cơ bản mà thôi.
Nhưng… trong người hắn có một tồn tại nghịch thiên!
Trí Linh!
Cái trí tuệ nhân tạo này có thể tiến hóa đến mức chỉ trời mới biết này, lại có dao động sóng lực tương ứng với linh tính trong Phong linh thạch.
Nó có thể ghi chép mỗi một loại dao động sóng linh, thậm chí có thể thông qua phương pháp Phân liệt để phục chế lại phương thức.
Loại năng lực này, trên thế giới hiện tại tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Chẳng qua, lúc này hắn cũng không cắt đứt sự tính toán của Trí Linh, mà để cho nó phóng ra một tia dao động sóng lực kì dị tương tự với sóng não.
Khi loại dao động sóng này truyền qua hư không, tiến vào trong Phong linh thạch thì viên đá vốn yên lặng như giếng nước đã tức thời có động.
Một luồng lực kì dị từ trong Phong linh thạch phóng ra, hơn nữa còn tràn vào đầu khôi cuồn cuộn không dứt.
Quán linh!
Dưới sự dẫn dắt của Trí Linh, lực lượng của Phong linh thạch đã hoàn thành chuyển đổi một cách thuận lợi.
Khi lực lượng linh tính tràn ngập vào linh văn, hơn nữa tạo thành một lộ tuyến hoàn mĩ, cả đầu khôi tức thời tỏa sáng lòe lòe, phóng ra hào quang chói mắt.
Doanh Thừa Phong đã từng thấy loại màu sắc này một lần. Lúc trước, sau khi Trương Minh Vân quán linh thành công, trên thanh trường kiếm kia cũng phóng ra hào quang chói mắt như vậy.
Đây có lẽ là một dấu hiệu chứng tỏ một linh khí được quán linh thành công.
Sau khi lực lượng đang sôi sục trở lại bình thường, màu sắc Phong linh thạch trở nên nhạt đi rất nhiều. Chẳng qua rõ ràng nhất là, các đường linh văn trên đầu khôi cũng không còn khả năng dung nạp thêm lực lượng linh tính của Phong linh thạch nữa.
Thở ra một hơi dài, Doanh Thừa Phong mở mắt. Hắn chậm rãi chuyển động cơ thể rồi đặt tay lên đan điền của mình.
Cảm thụ được sự trống rỗng, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ khó tả.
Quán linh. Chuyện này thật ra cũng không yêu cầu chân khí quá cao nhưng mà, nếu không đủ chân khí để duy trì thì thật sự không cách nào hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
May mà hiện giờ chân khí của Doanh Thừa Phong đã đạt đến cảnh giới tầng ba, cho nên sau khi quán linh thành công hắn cũng chỉ cảm nhận được chân khí khô kiệt mà không giống như lần trước, khiến Trí Linh trực tiếp lâm vào trạng thái ngủ say.
Hắn cười hắc hắc rồi nói: “Trí Linh, trình độ hai người chúng ta không tồi nhỉ! Không khác mấy với đẳng cấp của đại sư Trương Minh Vân đâu nha!”
Thanh âm Trí Linh vang đến rì rì: “Dĩ nhiên! Đây là kết quả ta đã thôi diễn mẫu cả ngàn vạn lần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kì lỗ hổng nào cả!”
“Mười triệu lần?” Doanh Thừa Phong liền giật nảy người. Hắn lắc đầu im lặng.
Cả đời một vị linh sư chỉ e rằng không cách nào đạt tới con số mười triệu lần quán linh quá khổng lồ như vậy. Nhưng đối với Trí Linh, đây lại không phải là vấn đề gì lớn .
Bởi vì nó tính toán và thí nghiệm mẫu dựa theo công thức có tốc độ cực nhanh, đã vượt qua rất xa sự tưởng tượng cực hạn của mọi người trên thế giới này.
Bỏ qua ý niệm quỉ dị trong đầu, Doanh Thừa Phong nâng đầu khôi lên rồi gõ nhẹ mấy cái, khiến nó phát ra âm thanh “choang choang” trong trẻo. Hắn do dự một lúc rồi rót một tia chân khí vào trong. Mặc dù lúc này chân khí của hắn đã hao hết phân nửa, nhưng còn xa mới đến độ đèn cạn dầu. Chỉ vận dụng một chút thì tự nhiên chỉ là chuyện đùa mà thôi.
Lúc chân khí tràn vào đầu khôi thì nó tức thì sáng rực lên.
Nhưng lại không giống kiếm quang sắc bén vô song dài chừng một thước chính là, hào quang trên đầu khôi chỉ khuếch tán ra một vòng rất mỏng, bao phủ trọn cả chiếc mũ vào trong.
Công kích chi thạch – Phòng ngự chi thạch! Quả nhiên là hai loại lực lương khác nhau!
Khi bọn họ còn định phân chia chia tác dụng của binh khí và vật phẩm phòng ngự, chúng tức thời đã hiện ra lực lượng bất đồng.
Trường kiếm chính là binh khí, tự nhiên chú trọng vào hiệu quả công kích. Mà đầu khôi lại là vật phẩm phòng ngự thì tự nhiên hào quang của nó tất phải lấy bảo vệ làm chủ!
Nhìn vầng hào quang mơ hồ này, trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng rung động.
Hắn quét mắt quanh phòng một vòng, phóng một bước dài đã rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, khi hắn trở về thì trên tay lại có thêm một thanh đại kiếm.
Đây không phải là linh khí gì cả, mà chỉ là một thanh kiếm phổ thông mà thôi.
Hai huynh đệ Doanh Lợi Hâm đều là thợ rèn, phụ thân của họ cũng là thợ rèn nổi danh nhất trong thôn. Xuất thân từ thế gia làm nghề chú tạo, trong nhà bọn họ dĩ nhiên không thiếu các loại vũ khí.
Thanh song thủ đại kiếm này đã là thứ nặng nhất mà Doanh Thừa Phong có thể tìm được trong nhà rồi.
Giơ cao thanh đại kiếm, hắn hung bạo chém xuống đầu khôi mãnh liệt.
“Rắc…”
Sau một tiếng vỡ giòn tan, đại kiếm bắn ngược lên cao. Một luồng phản lực mãnh liệt xuất hiện thậm chí còn khiến cổ tay Doanh Thừa Phong mơ hồ tê dại.
Mà chuyện làm cho Doanh Thừa Phong càng thêm hoảng sợ chính là, trong khoảnh khắc đại kiếm bổ xuống đầu khôi thì vật kia đột nhiên tự phát ra hào quang.
Biến cố thình lình khiến hắn cảm thấy vạn phần không thể giải thích nổi.
Lúc này, đầu khôi cũng không có người đội, vậy thì cũng không có bất kì chân khí gì lưu chuyển. Nhưng hết lần này tới lần khác nó đã tự phóng ra đặc tính phòng ngự?!
Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác như gặp quỉ.
“Trí Linh, chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn lui về sau một bước, hai tay cầm chiếc đầu khôi mà miệng lẩm bẩm…
“Bởi vì chân khí của ngươi vẫn còn được tồn trữ trong đầu khôi đó!” Thanh âm của Trí Linh vang lên vô cùng đúng lúc.
“Cái gì?” Doanh Thừa Phong không tự giải thích được, hỏi lại.
“Phòng ngự và Công kích linh văn có một vài chỗ bất đồng. Sự khác biệt lớn nhất là linh văn phòng ngự có thể tạm tồn trữ chân khí.” Trí Linh giải thích.
Doanh Thừa Phong giật mình một lúc, rốt cuộc cũng bừng tỉnh hiểu ra tất cả.
Quả thật, vật phẩm phòng ngự có tính chất không giống binh khí công kích, tự nhiên không thể đánh đồng.
Lúc sử dụng binh khí để công kích thì tự nhiên phải điều động chân khí để kích phát ra uy năng của linh khí, nhưng vật phẩm phòng ngự thì khác. Chỉ có trời mới biết chỗ nào trên chiến trường bỗng xuất hiện công kích đột ngột như vậy.
Cho nên, linh văn phòng ngự ắt phải có năng lực tồn trữ chân khí đặc thù. Khi gặp phải sự tập kích đột ngột thì nó có thể bộc phát sức mạnh bảo vệ an toàn cho chủ nhân trong nháy mắt.
Đây, mới chính là đặc điểm lớn nhất của linh văn phòng ngự!
Dòng hàn khí kia, ngay cả không khí tựa hồ cũng có thể đông cứng.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không vì vậy mà buông tay, hắn hiện tập trung tất cả tinh thần vào đó. Hắn nghiến chặt răng, mặc cho thân thể không ngừng run rẩy nhưng cũng không chịu buông tay.
Bởi hắn biết, một khi bản thân buông tay, như vậy Trí Linh cũng đừng mơ sẽ thu thập được những thông tin mà nó muốn lấy.
“Ghi chép xong! Có thể bỏ ra!”
Rốt cuộc, thanh âm tựa tiếng trời đã vang lên trong đầu hắn.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi. Hắn lập tức thả lỏng tay ra, cắt đứt dòng chân khí đưa vào lập tức.
Quả nhiên, sau khi chân khí của hắn rời khỏi Hàn Băng chi thạch, hơi lạnh thấu xương tức thì biến mất tích.
“Ách… xì…”
Hắn hắt xì một phát rõ to rồi giơ tay lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trên tay hắn vậy mà đã ngưng kết một tầng sương trắng, hơn nữa năm đầu ngón tay đã trở nên đông cứng, toàn bộ các đốt tay giống như tê liệt mất phản ứng, không có cách nào gập cong được cả.
Khóe miệng giần giật. Mặc dù hắn biết loại Phong linh thạch đặc thù này nhất định có điều cổ quái, nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra thứ đồ chơi này lại có uy năng khó hình dung đến như vậy.
Lại hít vào một hơi, lần này hơi thở vào người rốt cuộc cũng không còn biến lạnh như băng nữa.
Chân khí bên trong đan điền chậm rãi bốc lên, sau đó chảy vào bên trong kinh mạch từng chút một.
Mà sắc mặt Doanh Thừa Phong cũng trở nên nghiêm trọng. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Hàn Băng chi thạch không chỉ đông cứng toàn thân mình, thậm chí còn đóng băng và cản trở chân khí bản thân khó có thể lưu thông.
Mặc dù hắn có thể vận chân khí nhưng so với lúc bình thường thì chậm hơn rất nhiều.
Chân khí tầng ba mà còn kém cả tốc độ vận chuyển chân khí tầng một không ít. Hàn Băng chi thạch, loại đá mang linh tính đặc thù này sở hữu uy năng quả nhiên thần bí khó lường.
Tâm hăn đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái. Nếu sau khi dung nhập lực lượng của viên đá Phong linh này vào sáo trang, như vậy nó sẽ phát sinh ra dạng biến hóa như thế nào đây?
Tim hắn dột nhiên nhảy lên kịch liệt. Vào thời khắc này, chuyện toàn thân bị đóng một tầng băng tựa hồ như không còn quan trọng gì với hắn cả.
Hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng tự trấn tĩnh, mà chân khí trong người cũng dần dần khôi phục bình thường.
Hàn Băng chi thạch quả nhiên có lực lượng thần kì, chẳng qua loại sức mạnh này không cách nào kéo dài. Khi chân khí di chuyển trong kinh mạch một vòng, hơn nữa sau khi quay về đan điền thì sự phong tỏa này tức thời sẽ tự động tiêu trừ.
Nhưng mà… Doanh Thừa Phong biết, nếu hắn cứ lại tiếp xúc với Hàn Băng chi thạch thì khẳng định sẽ tiếp tục “thưởng thức” trái đắng thêm một lần.
Lắc đầu, hắn lấy tất cả các phụ kiện của khôi giáp ra.
Cầm lên một viên Phòng ngự chi thạch rồi nắm chặt nó trong tay, chỉ chốc lát sau Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đặt nó lên đầu khôi*. Trong thời gian này, hắn theo Trầm Ngọc Kỳ học nghệ, không chỉ học được kiến thức khắc linh, mà cơ sở quán linh như thế nào hắn cũng đã đọc lướt qua.
*Đầu khôi: mũ bảo hộ đầu, thường thấy trong các phim chiến tranh cổ trang Tàu.
Mặc dù Trầm Ngọc Kỳ giảng bài không phải hết sức rõ ràng, nhưng đã quan sát một lần, hơn nữa còn nắm trong tay thì Doanh Thừa Phong cũng đã hiểu được mấu chốt các quá trình đó rất dễ dàng.
Quán linh, chính là quá trình rót lực lượng linh tính của Phong linh thạch vào linh văn trên binh khí hay vật phẩm phòng ngự.
Muốn làm được điều này cũng không dễ. Đây không hề là chuyện mà cứ dùng chân khí là có thể hoàn thành.
Trên thực tế, có rất nhiều cao thủ tu luyện chân khí đến mức đại thành, lúc đối mặt với Phong linh thạch thì cũng phải bó tay hết cách. Bởi vì, muốn quán linh nhất định phải có thiên phú nào đó.
Đó chính là linh cảm!
Đầu tiên, nếu có thể cảm ứng được linh tính tồn tại trong Phong linh thạch thì mới có thể trở thành một Linh sư chân chính. Nếu ngay cả loại linh tính này cũng không cảm ứng được thì dù cho người này có thể tu luyện chân khí đến cảnh giới hủy thiên diệt địa, cũng không cách nào trở thành một vị Linh sư.
Hơn nữa, loại linh cảm trời cho này không cách nào tu luyện hậu thiên, chỉ có thể là tiên thiên mới có.
*Tiên thiên: bẩm sinh. Hậu thiên: rèn luyện sau.
Doanh Lợi Đức sau khi vượt qua gian khổ, cố gắng tu luyện thì chỉ có thể khắc linh văn lên vũ khí. Đây chính là cực hạn mà người không có linh cảm thiên phú có thể làm được.
Cũng chính vì vậy nên địa vị của Linh sư trên xa võ giả, căn bản là không mấy ai có can đảm dám đắc tội với Linh sư.
Thiên phú của Doanh Thừa Phong thì thực sự cũng chẳng biết nói sao, hơn nữa hắn cũng không có thiên phú đặc thù để trở thành Linh sư. Sau khi chân khí đi vào Phong linh thạch thì cũng chỉ có thể đủ cảm giác được một chút tin tức cơ bản mà thôi.
Nhưng… trong người hắn có một tồn tại nghịch thiên!
Trí Linh!
Cái trí tuệ nhân tạo này có thể tiến hóa đến mức chỉ trời mới biết này, lại có dao động sóng lực tương ứng với linh tính trong Phong linh thạch.
Nó có thể ghi chép mỗi một loại dao động sóng linh, thậm chí có thể thông qua phương pháp Phân liệt để phục chế lại phương thức.
Loại năng lực này, trên thế giới hiện tại tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Chẳng qua, lúc này hắn cũng không cắt đứt sự tính toán của Trí Linh, mà để cho nó phóng ra một tia dao động sóng lực kì dị tương tự với sóng não.
Khi loại dao động sóng này truyền qua hư không, tiến vào trong Phong linh thạch thì viên đá vốn yên lặng như giếng nước đã tức thời có động.
Một luồng lực kì dị từ trong Phong linh thạch phóng ra, hơn nữa còn tràn vào đầu khôi cuồn cuộn không dứt.
Quán linh!
Dưới sự dẫn dắt của Trí Linh, lực lượng của Phong linh thạch đã hoàn thành chuyển đổi một cách thuận lợi.
Khi lực lượng linh tính tràn ngập vào linh văn, hơn nữa tạo thành một lộ tuyến hoàn mĩ, cả đầu khôi tức thời tỏa sáng lòe lòe, phóng ra hào quang chói mắt.
Doanh Thừa Phong đã từng thấy loại màu sắc này một lần. Lúc trước, sau khi Trương Minh Vân quán linh thành công, trên thanh trường kiếm kia cũng phóng ra hào quang chói mắt như vậy.
Đây có lẽ là một dấu hiệu chứng tỏ một linh khí được quán linh thành công.
Sau khi lực lượng đang sôi sục trở lại bình thường, màu sắc Phong linh thạch trở nên nhạt đi rất nhiều. Chẳng qua rõ ràng nhất là, các đường linh văn trên đầu khôi cũng không còn khả năng dung nạp thêm lực lượng linh tính của Phong linh thạch nữa.
Thở ra một hơi dài, Doanh Thừa Phong mở mắt. Hắn chậm rãi chuyển động cơ thể rồi đặt tay lên đan điền của mình.
Cảm thụ được sự trống rỗng, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ khó tả.
Quán linh. Chuyện này thật ra cũng không yêu cầu chân khí quá cao nhưng mà, nếu không đủ chân khí để duy trì thì thật sự không cách nào hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
May mà hiện giờ chân khí của Doanh Thừa Phong đã đạt đến cảnh giới tầng ba, cho nên sau khi quán linh thành công hắn cũng chỉ cảm nhận được chân khí khô kiệt mà không giống như lần trước, khiến Trí Linh trực tiếp lâm vào trạng thái ngủ say.
Hắn cười hắc hắc rồi nói: “Trí Linh, trình độ hai người chúng ta không tồi nhỉ! Không khác mấy với đẳng cấp của đại sư Trương Minh Vân đâu nha!”
Thanh âm Trí Linh vang đến rì rì: “Dĩ nhiên! Đây là kết quả ta đã thôi diễn mẫu cả ngàn vạn lần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kì lỗ hổng nào cả!”
“Mười triệu lần?” Doanh Thừa Phong liền giật nảy người. Hắn lắc đầu im lặng.
Cả đời một vị linh sư chỉ e rằng không cách nào đạt tới con số mười triệu lần quán linh quá khổng lồ như vậy. Nhưng đối với Trí Linh, đây lại không phải là vấn đề gì lớn .
Bởi vì nó tính toán và thí nghiệm mẫu dựa theo công thức có tốc độ cực nhanh, đã vượt qua rất xa sự tưởng tượng cực hạn của mọi người trên thế giới này.
Bỏ qua ý niệm quỉ dị trong đầu, Doanh Thừa Phong nâng đầu khôi lên rồi gõ nhẹ mấy cái, khiến nó phát ra âm thanh “choang choang” trong trẻo. Hắn do dự một lúc rồi rót một tia chân khí vào trong. Mặc dù lúc này chân khí của hắn đã hao hết phân nửa, nhưng còn xa mới đến độ đèn cạn dầu. Chỉ vận dụng một chút thì tự nhiên chỉ là chuyện đùa mà thôi.
Lúc chân khí tràn vào đầu khôi thì nó tức thì sáng rực lên.
Nhưng lại không giống kiếm quang sắc bén vô song dài chừng một thước chính là, hào quang trên đầu khôi chỉ khuếch tán ra một vòng rất mỏng, bao phủ trọn cả chiếc mũ vào trong.
Công kích chi thạch – Phòng ngự chi thạch! Quả nhiên là hai loại lực lương khác nhau!
Khi bọn họ còn định phân chia chia tác dụng của binh khí và vật phẩm phòng ngự, chúng tức thời đã hiện ra lực lượng bất đồng.
Trường kiếm chính là binh khí, tự nhiên chú trọng vào hiệu quả công kích. Mà đầu khôi lại là vật phẩm phòng ngự thì tự nhiên hào quang của nó tất phải lấy bảo vệ làm chủ!
Nhìn vầng hào quang mơ hồ này, trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng rung động.
Hắn quét mắt quanh phòng một vòng, phóng một bước dài đã rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, khi hắn trở về thì trên tay lại có thêm một thanh đại kiếm.
Đây không phải là linh khí gì cả, mà chỉ là một thanh kiếm phổ thông mà thôi.
Hai huynh đệ Doanh Lợi Hâm đều là thợ rèn, phụ thân của họ cũng là thợ rèn nổi danh nhất trong thôn. Xuất thân từ thế gia làm nghề chú tạo, trong nhà bọn họ dĩ nhiên không thiếu các loại vũ khí.
Thanh song thủ đại kiếm này đã là thứ nặng nhất mà Doanh Thừa Phong có thể tìm được trong nhà rồi.
Giơ cao thanh đại kiếm, hắn hung bạo chém xuống đầu khôi mãnh liệt.
“Rắc…”
Sau một tiếng vỡ giòn tan, đại kiếm bắn ngược lên cao. Một luồng phản lực mãnh liệt xuất hiện thậm chí còn khiến cổ tay Doanh Thừa Phong mơ hồ tê dại.
Mà chuyện làm cho Doanh Thừa Phong càng thêm hoảng sợ chính là, trong khoảnh khắc đại kiếm bổ xuống đầu khôi thì vật kia đột nhiên tự phát ra hào quang.
Biến cố thình lình khiến hắn cảm thấy vạn phần không thể giải thích nổi.
Lúc này, đầu khôi cũng không có người đội, vậy thì cũng không có bất kì chân khí gì lưu chuyển. Nhưng hết lần này tới lần khác nó đã tự phóng ra đặc tính phòng ngự?!
Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác như gặp quỉ.
“Trí Linh, chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn lui về sau một bước, hai tay cầm chiếc đầu khôi mà miệng lẩm bẩm…
“Bởi vì chân khí của ngươi vẫn còn được tồn trữ trong đầu khôi đó!” Thanh âm của Trí Linh vang lên vô cùng đúng lúc.
“Cái gì?” Doanh Thừa Phong không tự giải thích được, hỏi lại.
“Phòng ngự và Công kích linh văn có một vài chỗ bất đồng. Sự khác biệt lớn nhất là linh văn phòng ngự có thể tạm tồn trữ chân khí.” Trí Linh giải thích.
Doanh Thừa Phong giật mình một lúc, rốt cuộc cũng bừng tỉnh hiểu ra tất cả.
Quả thật, vật phẩm phòng ngự có tính chất không giống binh khí công kích, tự nhiên không thể đánh đồng.
Lúc sử dụng binh khí để công kích thì tự nhiên phải điều động chân khí để kích phát ra uy năng của linh khí, nhưng vật phẩm phòng ngự thì khác. Chỉ có trời mới biết chỗ nào trên chiến trường bỗng xuất hiện công kích đột ngột như vậy.
Cho nên, linh văn phòng ngự ắt phải có năng lực tồn trữ chân khí đặc thù. Khi gặp phải sự tập kích đột ngột thì nó có thể bộc phát sức mạnh bảo vệ an toàn cho chủ nhân trong nháy mắt.
Đây, mới chính là đặc điểm lớn nhất của linh văn phòng ngự!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook