Tao Không Thích Yêu Mày Đâu
-
Chương 28: Chuyện hiện tại
Giữ gì chời.
Ôi giời, tôi đây gặp anh đó chứ có gặp hắn đâu. Nhìn mặt hắn mà xem kìa, phởn chưa kìa, làm như ta đây từng là ân nhân của tôi lắm không bằng, kiểu như muốn nói: mày hứa rồi nhé đừng hòng lật lọng với tao nhé. Tời ạ ừ thì tôi...mà...á...nhưng mà đừng nói là...
Á..
Tôi quay qua nhìn thẳng mặt hắn.
Chú 16 tuổi, bây giờ thì...
Đừng nói hắn là “chú”, “chú” là hắn nha.
Chú ơi, chú sửa xe ơi, chú ơi.
Con không biết đâu, con mới nãy chỉ bóp méo tôi sự thật một chút, nói phóng đại một tí thôi mà. Cũng cám ơn thần linh là khi nãy con chỉ nói tốt không hạ nhục đằng ấy. Con mà nói “thằng quỷ sứ đó sợ đen hay sao mà bịt mặt kín mít, nón đội sụp không lòi con mắt nào ra” thì giờ con...toi rồi.
- Hân có gì muốn nói thì nói đi, Anh nghe hết. Đừng nhìn Anh bằng ánh mắt muốn ăn Anh như thế. Anh ngại Hân à.
Oẹ. Một câu nói ngạo mạn...không khác trước giờ là mấy. Nhưng Tôi phải cười tươi, phải nháy mắt ngây thơ với hắn ngọt ngào:
- Bạn Anh là người đó à?_Mắt long lanh.
- Bạn Hân nói người nào?
- Người mới nãy bạn Hân kể đó._vẫn đang long lanh.
- Bạn Hân nghĩ vậy sao?
Cái thằng này.
- Không. Mệt quá, có phải không? Hả?_hết long lanh nổi nữa rồi.
Bị tôi gắt lên như vậy rồi mà mặt hắn rất tỉnh bơ, chỉ hơi nhăn lại, mắt còn hơi nheo. Kế tiếp thì đưa tay vuốt cằm (có râu đâu mà vuốt không biết). Xong bạn nhìn tôi cười cười, rồi bạn nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Gì chứ?
Tôi nhìn lại tôi, cổ áo tôi bẻ rồi mà. Thân hình tôi từ trước giờ vẫn vậy...trước sau vẫn giống nhau mà... Đôi giày tôi mang đâu có bị gì đâu, chậc, giờ mới thấy đôi giày mới của tôi đẹp dữ thần...
Tôi ngước lên lại nhìn hắn...
Gương mặt bạn biểu cảm quá. Bạn ôi, bạn thật là giống động vật tạp nham.
- Xin lỗi nhé, bạn Hân cũng biết là bạn Anh không rảnh làm việc đó mà, nhất là những bạn có sắc đẹp như bạn Hân, không gây sự chú ý được.
Gừ, cuối cùng vẫn chê tôi, lại bêu xấu tôi, đe dọa sắc đẹp tôi. Tôi biết mà, biết vậy tôi đi hỏi “em đầu gối ơi, em gắn ở chân chị phải không?” còn hay hơn.
- Bạn Hân thấy bạn Anh nói đúng không?
- Thôi đi. Mày khen tao một câu thì mày chết à?
- Không, Anh chỉ lo cho Hân thôi.
- Ừ bạn Anh à, bạn nói chuyện có liên quan quá.
- Hân không biết à, Anh mà khen Hân thì lỡ Hân sướng quá, điên lên mà nhảy xuống sông mà chết thì Anh biết tính sao.
- Tao chết thì liên quan gì đến mày?
- Chời ơi hỏi nhiều quá, Hân có biết là khi Hân hỏi miệng Hân cứ chu chu ra rất dễ...tán mấy cái cho toe ra không? Vậy nên có tức, có giận thì đừng có chu chu cái mỏ ra_vừa nói vừa kéo má tôi ra.
Tim tôi không an phận nhảy lên một nhịp...
Nhưng vì...quá đau nên tôi không thèm quan tâm đến hành động “dễ mến” của thằng ngồi cạnh, không quan tâm đến tim đang đập ngày càng mạnh, tôi không quan tâm gì hết hét lên:
- Thả cái tay dơ bẩn của mày ra ngay.
- Hahaha.
- Im đi đồ điên.
- Hahaha.
Người thương của tôi là cái thể loại người gì vậy. Không, phải nói là tôi để tâm đến loại người gì vậy?
---------------------------------------------------
- Vì đây là khai báo tệp nên khi mở tệp xong đến cuối bài thì các em phải đóng tệp lại để dữ liệu trong tệp không bị mất, câu lệnh là...
Tôi nhìn lên mấy bài tập tin mà ngáp dài, dù biết tuần sau là kiểm tra tin rồi nhưng, hình như tôi bị ngộ độc với Pascal hay sao mà...tôi thấy nó rất không cùng đẳng cấp với tôi. Cái gì mà xâu xâu, tệp tệp như con rệp á. Tôi nhìn thầy chủ nhiệm, nhìn cũng thấy đẹp trai gớm mà sao lại dạy cái môn kinh điển như thế này. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thầy nhìn vậy mà được nhà trường tín nhiệm lắm, nói chung về máy tính thì trường tôi không ai bằng thầy. Thầy dạo này bận rộn tạo chương trình gì đó, nghe nói ghê gớm lắm. Sang năm nghe “gian hồ đồn” thầy không chủ nhiệm nữa, tại việc nhiều quá. Mà nghe lớp tôi đồn là sẽ kiến nghị lên thầy hiệu trưởng giữ thầy ở lại “đội” của chúng tôi. Tụi nó kêu gắn bó gần 2 năm rồi, tình cảm cũng khăng khít. Dù sao cũng “là của nhau” ngần ấy năm rồi nên hiểu nhau, lớp tôi biết điều thầy không thích và thầy cũng biết điều chúng tôi ghét nên rất dễ làm ăn, gặp thầy cô khác mà mình thô tục quá thì họ lại nói cho.
Với lại gặp thầy cô khác thế hệ mới quá lại lỗi với độ lầy của lớp tôi thì khốn.
Đó là nguyên lời lớp tôi nói nhé.
Còn tôi thấy thầy năm nay gần 3 chục. Thầy hiền, phải nói là rất hiền, thầy dạy thì tương đối dễ hiểu nhưng...coi kiểm tra cứ như sát thủ nhé, nhúc nhích một cái là...thôi bỏ đi. Thầy là mẫu đàn ông không thích kinh doanh mà thích làm gõ đầu trẻ. Hơi bị khoe chứ thầy lớp tôi mà đi dạy có bị học sinh uýnh sưng mỏ thì cũng có nghề khác làm à, tại nhìn mặt thầy có sức công phá lắm.
Mà tôi đang nói cái gì với mọi người vậy, xin lỗi nhé, tôi hơi sảng.
Tại tôi đang cảm thấy đau đầu chóng mặt...không mắc ói đâu. Theo tôi chẩn đoán thì triệu chứng trên làm nền cho bệnh buồn ngủ.
Tôi buồn ngủ quá, không, tôi thấy mệt. Học thể dục xong là tự nhiên vậy. Trách thì trách tôi, ngày thường không chịu tập, đến giờ gần thi rồi mới cuống như vậy. Mà bực lắm, thầy chia 4 hàng, mỗi hàng có một người cầm bóng để tập cho các bạn, tôi thì thích tập với hàng lớp trưởng thể dục, nói chung là với bạn Lâm, bạn ấy nhẹ nhàng dịu dàng lắm. Vậy mà mấy đứa kia đùn đẩy thế nào tôi lại bay qua hàng bạn Anh, lớp tôi thì chỉ có một bạn tên Anh, chắc mọi người biết Anh nào. Nghĩ sao mà trái bóng to bự như vậy mà thằng đó cứ chuyền qua chuyền lại trên cánh tay nhỏ bé của tôi, tay hắn thì không biết sao nhưng tay tôi thì đau không thể tả nổi, giờ tay tôi bầm luôn rồi. Vậy nên tôi ghét bóng chuyền lắm.
Xong bóng chuyền rồi qua nhảy xa, nhảy đã không được rồi vậy mà mấy thằng con trai đứng bao vây cứ thích tạo áp lực: “Anh em ơi, con gái lớp mình chạy cứ như vịt chạy, bạch bạch bạch”
Khi tôi vừa chạy đến hố chuẩn bị nhảy thì mấy thằng giống đực lớp tôi cứ thích tạo hiệu ứng kiểu như dan tay chặn, kiểu bất ngờ hù dọa để tôi không nhảy được. Thế là tôi phải chạy đà thêm chục lần nữa.
Mà nghe nói sang năm học bóng rổ, ôi trời ơi, toàn những môn tôi không thể chơi, toàn những môn hành xác.
Do áp lực tâm lí và thể xác nên tôi đang trong tình trạng đờ đờ như con...thôi bỏ đi.
Tôi chống được đến tiết này là tôi giỏi rồi đó... Cố gắng, xong tiết này là được xõa rồi. Tiết nữa thôi là đến tiết sinh hoạt rồi.
- Ê ngồi thẳng lên mày, tao an giấc tí.
Tôi vừa cào mấy cào đứa đằng trước thì nó ngồi thẳng lên ngay.
Nói thật chứ trước tôi mà là một giống đực thì tôi khỏi cần...a, còn thằng bên cạnh.
- Đừng có tạo hiệu ứng động với thầy nhen_Tôi vừa nằm vừa lèm bèm luôn.
Nhưng không có ai đáp lại.
Tôi mở mắt, liếc qua trái.
- Nha mày.
- Ừ.
Nói câu nhỏ nhẹ ghê chưa, nói mà muốn giật mình. Nhưng xin lỗi, tôi không còn đủ sức để giật nữa.
Tôi an giấc...
Đừng nói gì hết...
Tôi ngủ...
Ra về rồi.
Tôi đang đi dọc hành lang...
Ôi ca sĩ thần tượng của tôi đang hát ở ngay trường tôi. Cả trường ào ào chạy ra xem ca sĩ hát, tôi cũng ra cho có với người ta.
Nhạc cất lên...ôi giọng hát thật hay, ôi nhảy đẹp quá. Tôi được mời lên song ca với thần tượng, haha tôi thật là tỏa sáng. Khán giả tặng quà tôi quá chừng luôn, thần tượng tôi làm nền cho tôi kìa. Chắc sau vụ này tôi nổi tiếng cả nước mất thôi.
Wou, người đó đến nắm tay tôi đi vào cánh đồng hoa, hoa đẹp quá, tím rỉm như phim thế này. Mà lạ quá, người đó sao không tháo nón ra chời. Dáng người nhìn đẹp vậy chắc là... mặt cũng đẹp lắm hen... A, đang tháo, cái miệng xinh quá, cái mũi cao quá, mắt...
”Call me baby I georineun wanjeon nalliya
call me baby Saramdeul saineun namiya
call me baby Hamkkehaneun mae sungani
call me baby Like boom boom boom boom boom....”
- Thầy xin lỗi.
Tôi giật mình mở mắt, ngẩng đầu lên, nhạc hàn hả, EXO hả?
Nhưng mà thầy ơi là thầy, sao thầy không để chế độ rung như em đi, lớp trưởng còn để em ngủ tại sao thầy lại phá đám. Đang cố nhìn anh đó mà...
Mà hay thật, tôi nhớ là tôi đang thấy ca sĩ mà, chú đó sao lại ở đó...
Ồ mà hay thiệt, ngủ có tí mà cũng mơ được.
- Có thắc mắc gì nữa không mấy em?_Sau khi thầy nghe điện thoại xong thầy lại vào lớp và...nói một câu thật là muôn thuở.
- Có thầy ơi. Thầy khi nào đám cưới vậy?
- Đúng đó thầy ơi, khi nào thầy cưới vậy?
- Khi nào thầy sẽ theo vợ bỏ cuộc chơi vậy thầy?
Tôi thấy mấy câu hỏi này đúng trọng tâm quá. Mà lớp tôi xạo đó, tụi nó biết thừa khi nào thầy cưới rồi...
- Bài này đã hiểu chưa?
Thầy lơ, thầy đã bơ câu hỏi của mấy đứa con trai. Thầy đang mắc cỡ, tôi chắc đấy.
- Thầy ơi, tụi em đói quá thầy à, học không vô.
- Thôi, chờ chút nữa rồi về ăn cơm.
- Không thầy ơi, tụi em chỉ muốn ăn đám cưới.
Mấy thằng con trai lớp tôi thì vậy đó, đã nói điều gì thì nói cho bằng được, khoảng cách của sự liên quan không phải là vấn đề đối với tụi nó.
- Chẳng lẽ thầy không mời tụi em à?
- Đúng rồi, lẽ nào tụi mình không được mời.
Tôi rất thích phong cách rào trước của tụi này. Lớp tôi hơn 40 người, kiểu này mời hơi bị mệt.
- Về nhà nhớ học bài, tuần sau kiểm tra.
Thầy thẹn quá hóa giận rồi kìa.
Ơ ợ, nhưng mà sao tôi ngủ lâu vậy, còn mơ nữa mà chưa hết giờ, có phải là tôi nên ngủ thêm giấc nữa không...tôi là tôi...
Tùng tùng tùng...
Ôi, hết rồi.
Tiếng trống quả là liều thuốc mạnh nhất mà tôi từng thấy, nó có thể đưa một tâm trạng đang vui tươi trở nên u sầu, một người phút trước uể oải phút sau như được tăng lực. Trống vừa đánh tôi thấy giờ mình như tỉnh táo hẳn ra. Kiểu này singum cole colé gì đó có mà ế hàng nhé.
Thầy giám thị là người có bàn tay đẹp nhất, đánh trống hay nhất. Em cảm thấy mến thầy nhất.
Ra chơi rồi xõa thôi. Cuối tuần rồi, đứa nào đến chửi bà xem, bà chửi lại cho nhé.
- Tụi mày ơi, thằng Lâm đang cởi áo, bịt mũi lại, bịt tai lại.
Vừa ra chơi một cái là như rằng, mà cái cần nhất để bịt nhất: mắt, không chịu bịt mà bịt cái gì vậy.
- Eo, làm gì được sáu múi mà đòi người ta nhòm, về tập gym đi nha cưng.
Giọng éo éo của mấy đứa con gái thản nhiên khi nhìn thấy mấy đứa có ý định (giả vờ) cởi áo. Cũng không thể nói tụi này điên... Vì cơ sở đào tạo tài năng (điên từ) trẻ là đây, là thần dân đang sống ở đây.
Lớp tôi á hả, có sức tưởng tượng cực kì phong phú. Kiểm tra mà làm xong còn dư giờ là gậy tự sướng ở đâu cũng lôi ra hết. Xong thì đưa cái gậy xuống dưới chân, gắn cái... máy tính casino vào, sau đó mấy đứa gần đó chụm lại “sướng” hết mấy phút còn lại. Gớm lắm, còn kêu gọi tạo dáng đi tụi mày nữa kìa, hoành tráng lắm.
Mà các bạn không biết đâu chứ mấy đứa lớp tôi còn không biết 2 chữ “khiêm tốn” viết như nào đâu. Bằng chứng là chỉ cần thầy cô nào mở miệng ra khen dù một từ thôi, dưới lớp sẽ “Dạ” rồi còn gật đầu công nhận ngay.
Hoặc là học thể dục, chỉ cần Thầy khen lớp này con trai đẹp trai cao to, con gái xinh gái hầy thì sau đó sẽ là câu “Thầy còn phải nói” và sau đó nữa sẽ là màn luyện tập như một cái máy của bọn trẻ trâu trong lớp.
Học không thích đâu nhưng hở một tí là cho nghỉ đi thầy, cho nghỉ đi cô, còn 15 phút làm gì được. Tôi cũng thắc mắc vì sao lại có cột điểm kiểm tra 15 phút khi lớp tôi nói còn 15 phút thì làm được gì.
Còn vụ ăn trong lớp thì đẳng cấp khỏi nói, kiểu mà ta đây giơ sách đọc bài nghiêm túc, sau cuốn sách là cái miệng đang phồng lên nhai nhồm nhoàm.
Tôi nói thật là thầy cô thấy hết đó, nhưng không muốn nói thôi.
Học sinh là cái thời hay chơi dại cũng là cái thời lợi hại nhất hệ mặt trời.
Hôm nào mà quên học bài cũ thì thôi rồi “cô ơi cô, hình như hôm nay bị đẹp cô à“. Khen thường thì sẽ nhàm nên khen kiểu độc “bị đẹp” ai mà không giật mình phì cười. Vậy nên mấy cô thương tụi tôi lắm, không nỡ cho giờ C đâu, giờ D thẳng tiến thôi.-))))
Còn nữa, lớp tôi không chỉ nịnh giỏi mà giả ngây thơ cũng giỏi.
Cô nói: “ hôm nay kiểm tra đúng không”, lớp đáp: “Cô cứ thích nói đùa“. Cô nói: “cô nhớ hôm nay kiểm tra mà“. Lớp trưởng trả lời: “Cô nhớ nhầm rồi cô ơi, lớp em nào giờ có khi nào nó dối cô đâu”
Không có khi nào đâu, ờ chắc vậy...
Mà lớp tôi thì diễn sâu lắm, nên nói gương mặt cực biểu cảm, cực thành thật, đến độ mấy cô phải... mua luôn xấp giấy ghi nhớ, khi nào có kiểm tra đến lớp tôi là ghi vào giấy ngay, không là bị lừa trắng trợn.
Nói vậy chớ vắng mấy phần tử “điên từ trẻ” đó một ngày thì sợ cuộc sống trở nên buồn tẻ mất thôi.
- Anh ơi, cho mượn vở về nhà chép y_Tôi vừa nói vừa đưa tay qua lấy.
Hìhì dù thế nào cũng phải lấy đại cuộc lên hàng đầu chứ. Kể gì cũng phải nhớ mới nãy mình chưa chép bài chứ.
- Mượn không không vậy à?_ hắn vừa nói vừa cầm vở tin của hắn đưa lên cao.
Gì chứ? Đùa nhau à?
- Chứ bạn Anh muốn sao đây?
- *Vẩy vẩy*
Hắn biểu tôi xích lại gần hắn mới nói, tôi theo yêu cầu ghé tai gần mới sợ chứ.
Ghé tai mãi mà không chịu nói, bực quá, tại tim cứ đập mạnh hoài tôi khó chịu...
Tim ơi, em đập từ thôi, hắn có làm gì em đâu.
- Nói đi cái thằng na...
Tôi đang nói thì đột ngột thấy hơi...hơi ấm ở tai...
Tôi nhìn hắn, hắn không nói gì chỉ cười cười...hắn dám...có phải là...
- Mày...làm...gì vậy?_Tôi lắp bắp.
Hắn không nói gì chỉ lại cười...
Hắn vừa hôn tai tôi phải không?
Tự nhiên sao hắn...
Có phải là hắn...là hắn...cũng thích tôi...phải không?
- Hân ơi Hân.
- Hả? _tôi đã cố gắng bình thường nhất có thể rồi nhưng...
- Làm gì hả gớm vậy mày, tao đâu có định làm gì mày. Cho tao mượn cái đầu tết tóc tí, tao đang học một kiểu mới...
Chưa nói xong thì con Phương chạy đến, song nó tháo tóc tôi ra xử luôn.
- Lớp trưởng, có người gặp kìa.
Tiếng nói từ cửa lớp.
Hắn vừa nghe vậy thì cất vở hắn vào...cặp tôi.
Từ khi nào mà cặp tôi cứ như cặp hắn vậy?
Nhưng mà tôi lại vui, tự nhiên tôi vui mới sợ chứ.
Hắn cũng cười rồi đi ra ngoài...
Tôi...hắn...
Nhưng khi hắn đi ra đến cửa lớp thì nụ cười của tôi cũng cứng lại...
Ngoài cửa lớp, tôi thấy Kiều Anh, tiếp theo là thấy thấy hắn đang tươi cười nói chuyện. Con bé đó khoác tay hắn... Hắn nói một vài câu rồi cùng với nó đi mất.
Hắn không thích tôi thì...vậy hắn như thế với tôi là sao? Vậy nãy là hắn vô tình sao? Vậy là tôi tưởng bở đúng không?
Ừ thì người ta xinh hơn tôi mà. Phải thích nói chuyện với người ta hơn tôi chứ. Ừ thì thích người ta rồi chứ.
Hụt hẫng.
Tự nhiên tôi thấy hụt hẫng.
Lần đầu tiên tôi thấy mình nực cười như vậy. Cứ tưởng người ta thích mình cơ.
Tôi ghét cách hắn cười tươi với con bé đó.
Tôi ghét cách hắn đối xử với tôi rất thân rồi với con bé đó hắn cũng vậy...
Tôi ghét cảm giác này lắm.
Thà rằng cứ bình thường đi...ờ thì tôi nói không muốn thích hắn đâu...nhưng...
Đừng có nói với ai là tôi đang cảm thấy ghét con bé đó nhé, tại hắn tôi mới ghét thôi.
Một con người luôn vui vẻ với mọi người như tôi mà vì hắn tôi lại có suy nghĩ ghét ai khác vì những chuyện vớ vẩn vu vơ này sao.
Tại hắn hết, biết vậy đừng ngồi gần hắn.
Tôi đang cảm thấy chán, vì con bé đó...vì hắn nữa...
- Kiểu gì vậy?_ Tôi chán nản, nên giọng nói cứ như tâm trạng.
- Song sinh. Nhiều sợi lắm, đẹp nhắm.
- Ừ.
- Sao vậy? Lớp trưởng lại ức hiếp mày à?
- Hả? Nào nào có. Kiểu này mày học ở đâu?
Tôi không biết nhưng chỉ cần nhắc đến hắn là tôi lại vậy đó.
- Học ở mạng. Thôi có gì vui lên đi, tao làm cho mày đẹp như cô dâu nhé.
- Ừ_tôi ừ đại.
- Ừ luôn hả mày, dạo này ghê nhỉ? Ê mà mày, ai tết đẹp quá mày ơi, hí hí. Có khi tao nên làm nhà tạo mẫu tóc. Mày đã lấy chữ kí của tao chưa? Hí hí. Mai sau tao nổi tiếng khó xin lắm đó nha.
Con này ảo tưởng...cứ như tôi vậy.
- Có thun không? Cho sợi đi.
Thun à.
Tôi đưa tay qua con Đào vẩy:
- Có thun không... ớ.
Tôi chưa kịp nói xong thì chạm phải...
- Hân ơi là Hân, sao Hân làm vậy với Huy, sao Hân có thể...có thể...
Nhìn mặt thằng Huy cứ như kiểu con gái vừa bị sàm sở á.
Mà gớm chưa, mếu như thật rồi.
- Tao có làm gì mày đâu.
- Hân sàm sỡ Huy, Hân dám sờ mông Huy.
Sặc, gì chứ, tôi mà dê vậy à, oan cho tôi quá...
- Hân làm vậy thì làm sao Huy có bạn gái đây, đây hả.
Gớm không, tôi chỉ vừa đưa tay qua phía con Đào, ai biểu hắn đứng đó. Mà tôi chỉ lỡ thôi mà, nào cố ý, mà tôi có đụng trúng gì đâu.
- Mày vừa phải nha Huy, tao chỉ vừa chạm vào lưng quần mày mà.
- Lưng quần gì mà lưng quần, không biết đâu, còn gì là đời trai của Huy nữa, từ nay Huy sẽ đi về đâu khi bị Hân sàm sỡ khi vừa tròn 17, về đâu đây. Hân phải chịu trách nhiệm với Huy.
Mệ kíp. Mặt nói cứ như thật.
Cái thể loại người gì vậy. Còn lắc đầu như thiếu nữ thế này.
Tôi quay sang lớp, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt...gì vậy chứ.
Đó cái lớp vậy đó, biết tôi bị vu oan mà vậy đó.
Tôi nhắm mắt lại, ép cho... cơn tức giận không thể bay ra ngoài, phải cố kiềm chế, kiềm chế...
- Không biết đâu tụi mày ơi, con Hân nó cướp đời trai tao rồi.
Cái mỏ thối này.
- Vậy sao Huy, mày tội quá_ phản ứng nhiệt tình của đám đông.
Đúng là quá sức chịu đựng.
- Lố quá rồi nghe con. Mày đứng lại cho tao thằng chó.
Tôi không biết con Phương nó cột lại tóc cho tôi chưa, không biết khi nãy tôi vừa buồn chuyện gì, nhưng vì phải xử đứa lồng lộn đằng trước tôi bay ra khỏi chỗ, rượt theo địch quanh lớp.
A, dám chạy ra ngoài hả, ỷ mày chạy nhanh nên bày đặc chạy chậm nhờn tao hả. Chết với tao nha con.
- Á á...
Trơn quá...không xong rồi...
Ôi giời, tôi đây gặp anh đó chứ có gặp hắn đâu. Nhìn mặt hắn mà xem kìa, phởn chưa kìa, làm như ta đây từng là ân nhân của tôi lắm không bằng, kiểu như muốn nói: mày hứa rồi nhé đừng hòng lật lọng với tao nhé. Tời ạ ừ thì tôi...mà...á...nhưng mà đừng nói là...
Á..
Tôi quay qua nhìn thẳng mặt hắn.
Chú 16 tuổi, bây giờ thì...
Đừng nói hắn là “chú”, “chú” là hắn nha.
Chú ơi, chú sửa xe ơi, chú ơi.
Con không biết đâu, con mới nãy chỉ bóp méo tôi sự thật một chút, nói phóng đại một tí thôi mà. Cũng cám ơn thần linh là khi nãy con chỉ nói tốt không hạ nhục đằng ấy. Con mà nói “thằng quỷ sứ đó sợ đen hay sao mà bịt mặt kín mít, nón đội sụp không lòi con mắt nào ra” thì giờ con...toi rồi.
- Hân có gì muốn nói thì nói đi, Anh nghe hết. Đừng nhìn Anh bằng ánh mắt muốn ăn Anh như thế. Anh ngại Hân à.
Oẹ. Một câu nói ngạo mạn...không khác trước giờ là mấy. Nhưng Tôi phải cười tươi, phải nháy mắt ngây thơ với hắn ngọt ngào:
- Bạn Anh là người đó à?_Mắt long lanh.
- Bạn Hân nói người nào?
- Người mới nãy bạn Hân kể đó._vẫn đang long lanh.
- Bạn Hân nghĩ vậy sao?
Cái thằng này.
- Không. Mệt quá, có phải không? Hả?_hết long lanh nổi nữa rồi.
Bị tôi gắt lên như vậy rồi mà mặt hắn rất tỉnh bơ, chỉ hơi nhăn lại, mắt còn hơi nheo. Kế tiếp thì đưa tay vuốt cằm (có râu đâu mà vuốt không biết). Xong bạn nhìn tôi cười cười, rồi bạn nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Gì chứ?
Tôi nhìn lại tôi, cổ áo tôi bẻ rồi mà. Thân hình tôi từ trước giờ vẫn vậy...trước sau vẫn giống nhau mà... Đôi giày tôi mang đâu có bị gì đâu, chậc, giờ mới thấy đôi giày mới của tôi đẹp dữ thần...
Tôi ngước lên lại nhìn hắn...
Gương mặt bạn biểu cảm quá. Bạn ôi, bạn thật là giống động vật tạp nham.
- Xin lỗi nhé, bạn Hân cũng biết là bạn Anh không rảnh làm việc đó mà, nhất là những bạn có sắc đẹp như bạn Hân, không gây sự chú ý được.
Gừ, cuối cùng vẫn chê tôi, lại bêu xấu tôi, đe dọa sắc đẹp tôi. Tôi biết mà, biết vậy tôi đi hỏi “em đầu gối ơi, em gắn ở chân chị phải không?” còn hay hơn.
- Bạn Hân thấy bạn Anh nói đúng không?
- Thôi đi. Mày khen tao một câu thì mày chết à?
- Không, Anh chỉ lo cho Hân thôi.
- Ừ bạn Anh à, bạn nói chuyện có liên quan quá.
- Hân không biết à, Anh mà khen Hân thì lỡ Hân sướng quá, điên lên mà nhảy xuống sông mà chết thì Anh biết tính sao.
- Tao chết thì liên quan gì đến mày?
- Chời ơi hỏi nhiều quá, Hân có biết là khi Hân hỏi miệng Hân cứ chu chu ra rất dễ...tán mấy cái cho toe ra không? Vậy nên có tức, có giận thì đừng có chu chu cái mỏ ra_vừa nói vừa kéo má tôi ra.
Tim tôi không an phận nhảy lên một nhịp...
Nhưng vì...quá đau nên tôi không thèm quan tâm đến hành động “dễ mến” của thằng ngồi cạnh, không quan tâm đến tim đang đập ngày càng mạnh, tôi không quan tâm gì hết hét lên:
- Thả cái tay dơ bẩn của mày ra ngay.
- Hahaha.
- Im đi đồ điên.
- Hahaha.
Người thương của tôi là cái thể loại người gì vậy. Không, phải nói là tôi để tâm đến loại người gì vậy?
---------------------------------------------------
- Vì đây là khai báo tệp nên khi mở tệp xong đến cuối bài thì các em phải đóng tệp lại để dữ liệu trong tệp không bị mất, câu lệnh là...
Tôi nhìn lên mấy bài tập tin mà ngáp dài, dù biết tuần sau là kiểm tra tin rồi nhưng, hình như tôi bị ngộ độc với Pascal hay sao mà...tôi thấy nó rất không cùng đẳng cấp với tôi. Cái gì mà xâu xâu, tệp tệp như con rệp á. Tôi nhìn thầy chủ nhiệm, nhìn cũng thấy đẹp trai gớm mà sao lại dạy cái môn kinh điển như thế này. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thầy nhìn vậy mà được nhà trường tín nhiệm lắm, nói chung về máy tính thì trường tôi không ai bằng thầy. Thầy dạo này bận rộn tạo chương trình gì đó, nghe nói ghê gớm lắm. Sang năm nghe “gian hồ đồn” thầy không chủ nhiệm nữa, tại việc nhiều quá. Mà nghe lớp tôi đồn là sẽ kiến nghị lên thầy hiệu trưởng giữ thầy ở lại “đội” của chúng tôi. Tụi nó kêu gắn bó gần 2 năm rồi, tình cảm cũng khăng khít. Dù sao cũng “là của nhau” ngần ấy năm rồi nên hiểu nhau, lớp tôi biết điều thầy không thích và thầy cũng biết điều chúng tôi ghét nên rất dễ làm ăn, gặp thầy cô khác mà mình thô tục quá thì họ lại nói cho.
Với lại gặp thầy cô khác thế hệ mới quá lại lỗi với độ lầy của lớp tôi thì khốn.
Đó là nguyên lời lớp tôi nói nhé.
Còn tôi thấy thầy năm nay gần 3 chục. Thầy hiền, phải nói là rất hiền, thầy dạy thì tương đối dễ hiểu nhưng...coi kiểm tra cứ như sát thủ nhé, nhúc nhích một cái là...thôi bỏ đi. Thầy là mẫu đàn ông không thích kinh doanh mà thích làm gõ đầu trẻ. Hơi bị khoe chứ thầy lớp tôi mà đi dạy có bị học sinh uýnh sưng mỏ thì cũng có nghề khác làm à, tại nhìn mặt thầy có sức công phá lắm.
Mà tôi đang nói cái gì với mọi người vậy, xin lỗi nhé, tôi hơi sảng.
Tại tôi đang cảm thấy đau đầu chóng mặt...không mắc ói đâu. Theo tôi chẩn đoán thì triệu chứng trên làm nền cho bệnh buồn ngủ.
Tôi buồn ngủ quá, không, tôi thấy mệt. Học thể dục xong là tự nhiên vậy. Trách thì trách tôi, ngày thường không chịu tập, đến giờ gần thi rồi mới cuống như vậy. Mà bực lắm, thầy chia 4 hàng, mỗi hàng có một người cầm bóng để tập cho các bạn, tôi thì thích tập với hàng lớp trưởng thể dục, nói chung là với bạn Lâm, bạn ấy nhẹ nhàng dịu dàng lắm. Vậy mà mấy đứa kia đùn đẩy thế nào tôi lại bay qua hàng bạn Anh, lớp tôi thì chỉ có một bạn tên Anh, chắc mọi người biết Anh nào. Nghĩ sao mà trái bóng to bự như vậy mà thằng đó cứ chuyền qua chuyền lại trên cánh tay nhỏ bé của tôi, tay hắn thì không biết sao nhưng tay tôi thì đau không thể tả nổi, giờ tay tôi bầm luôn rồi. Vậy nên tôi ghét bóng chuyền lắm.
Xong bóng chuyền rồi qua nhảy xa, nhảy đã không được rồi vậy mà mấy thằng con trai đứng bao vây cứ thích tạo áp lực: “Anh em ơi, con gái lớp mình chạy cứ như vịt chạy, bạch bạch bạch”
Khi tôi vừa chạy đến hố chuẩn bị nhảy thì mấy thằng giống đực lớp tôi cứ thích tạo hiệu ứng kiểu như dan tay chặn, kiểu bất ngờ hù dọa để tôi không nhảy được. Thế là tôi phải chạy đà thêm chục lần nữa.
Mà nghe nói sang năm học bóng rổ, ôi trời ơi, toàn những môn tôi không thể chơi, toàn những môn hành xác.
Do áp lực tâm lí và thể xác nên tôi đang trong tình trạng đờ đờ như con...thôi bỏ đi.
Tôi chống được đến tiết này là tôi giỏi rồi đó... Cố gắng, xong tiết này là được xõa rồi. Tiết nữa thôi là đến tiết sinh hoạt rồi.
- Ê ngồi thẳng lên mày, tao an giấc tí.
Tôi vừa cào mấy cào đứa đằng trước thì nó ngồi thẳng lên ngay.
Nói thật chứ trước tôi mà là một giống đực thì tôi khỏi cần...a, còn thằng bên cạnh.
- Đừng có tạo hiệu ứng động với thầy nhen_Tôi vừa nằm vừa lèm bèm luôn.
Nhưng không có ai đáp lại.
Tôi mở mắt, liếc qua trái.
- Nha mày.
- Ừ.
Nói câu nhỏ nhẹ ghê chưa, nói mà muốn giật mình. Nhưng xin lỗi, tôi không còn đủ sức để giật nữa.
Tôi an giấc...
Đừng nói gì hết...
Tôi ngủ...
Ra về rồi.
Tôi đang đi dọc hành lang...
Ôi ca sĩ thần tượng của tôi đang hát ở ngay trường tôi. Cả trường ào ào chạy ra xem ca sĩ hát, tôi cũng ra cho có với người ta.
Nhạc cất lên...ôi giọng hát thật hay, ôi nhảy đẹp quá. Tôi được mời lên song ca với thần tượng, haha tôi thật là tỏa sáng. Khán giả tặng quà tôi quá chừng luôn, thần tượng tôi làm nền cho tôi kìa. Chắc sau vụ này tôi nổi tiếng cả nước mất thôi.
Wou, người đó đến nắm tay tôi đi vào cánh đồng hoa, hoa đẹp quá, tím rỉm như phim thế này. Mà lạ quá, người đó sao không tháo nón ra chời. Dáng người nhìn đẹp vậy chắc là... mặt cũng đẹp lắm hen... A, đang tháo, cái miệng xinh quá, cái mũi cao quá, mắt...
”Call me baby I georineun wanjeon nalliya
call me baby Saramdeul saineun namiya
call me baby Hamkkehaneun mae sungani
call me baby Like boom boom boom boom boom....”
- Thầy xin lỗi.
Tôi giật mình mở mắt, ngẩng đầu lên, nhạc hàn hả, EXO hả?
Nhưng mà thầy ơi là thầy, sao thầy không để chế độ rung như em đi, lớp trưởng còn để em ngủ tại sao thầy lại phá đám. Đang cố nhìn anh đó mà...
Mà hay thật, tôi nhớ là tôi đang thấy ca sĩ mà, chú đó sao lại ở đó...
Ồ mà hay thiệt, ngủ có tí mà cũng mơ được.
- Có thắc mắc gì nữa không mấy em?_Sau khi thầy nghe điện thoại xong thầy lại vào lớp và...nói một câu thật là muôn thuở.
- Có thầy ơi. Thầy khi nào đám cưới vậy?
- Đúng đó thầy ơi, khi nào thầy cưới vậy?
- Khi nào thầy sẽ theo vợ bỏ cuộc chơi vậy thầy?
Tôi thấy mấy câu hỏi này đúng trọng tâm quá. Mà lớp tôi xạo đó, tụi nó biết thừa khi nào thầy cưới rồi...
- Bài này đã hiểu chưa?
Thầy lơ, thầy đã bơ câu hỏi của mấy đứa con trai. Thầy đang mắc cỡ, tôi chắc đấy.
- Thầy ơi, tụi em đói quá thầy à, học không vô.
- Thôi, chờ chút nữa rồi về ăn cơm.
- Không thầy ơi, tụi em chỉ muốn ăn đám cưới.
Mấy thằng con trai lớp tôi thì vậy đó, đã nói điều gì thì nói cho bằng được, khoảng cách của sự liên quan không phải là vấn đề đối với tụi nó.
- Chẳng lẽ thầy không mời tụi em à?
- Đúng rồi, lẽ nào tụi mình không được mời.
Tôi rất thích phong cách rào trước của tụi này. Lớp tôi hơn 40 người, kiểu này mời hơi bị mệt.
- Về nhà nhớ học bài, tuần sau kiểm tra.
Thầy thẹn quá hóa giận rồi kìa.
Ơ ợ, nhưng mà sao tôi ngủ lâu vậy, còn mơ nữa mà chưa hết giờ, có phải là tôi nên ngủ thêm giấc nữa không...tôi là tôi...
Tùng tùng tùng...
Ôi, hết rồi.
Tiếng trống quả là liều thuốc mạnh nhất mà tôi từng thấy, nó có thể đưa một tâm trạng đang vui tươi trở nên u sầu, một người phút trước uể oải phút sau như được tăng lực. Trống vừa đánh tôi thấy giờ mình như tỉnh táo hẳn ra. Kiểu này singum cole colé gì đó có mà ế hàng nhé.
Thầy giám thị là người có bàn tay đẹp nhất, đánh trống hay nhất. Em cảm thấy mến thầy nhất.
Ra chơi rồi xõa thôi. Cuối tuần rồi, đứa nào đến chửi bà xem, bà chửi lại cho nhé.
- Tụi mày ơi, thằng Lâm đang cởi áo, bịt mũi lại, bịt tai lại.
Vừa ra chơi một cái là như rằng, mà cái cần nhất để bịt nhất: mắt, không chịu bịt mà bịt cái gì vậy.
- Eo, làm gì được sáu múi mà đòi người ta nhòm, về tập gym đi nha cưng.
Giọng éo éo của mấy đứa con gái thản nhiên khi nhìn thấy mấy đứa có ý định (giả vờ) cởi áo. Cũng không thể nói tụi này điên... Vì cơ sở đào tạo tài năng (điên từ) trẻ là đây, là thần dân đang sống ở đây.
Lớp tôi á hả, có sức tưởng tượng cực kì phong phú. Kiểm tra mà làm xong còn dư giờ là gậy tự sướng ở đâu cũng lôi ra hết. Xong thì đưa cái gậy xuống dưới chân, gắn cái... máy tính casino vào, sau đó mấy đứa gần đó chụm lại “sướng” hết mấy phút còn lại. Gớm lắm, còn kêu gọi tạo dáng đi tụi mày nữa kìa, hoành tráng lắm.
Mà các bạn không biết đâu chứ mấy đứa lớp tôi còn không biết 2 chữ “khiêm tốn” viết như nào đâu. Bằng chứng là chỉ cần thầy cô nào mở miệng ra khen dù một từ thôi, dưới lớp sẽ “Dạ” rồi còn gật đầu công nhận ngay.
Hoặc là học thể dục, chỉ cần Thầy khen lớp này con trai đẹp trai cao to, con gái xinh gái hầy thì sau đó sẽ là câu “Thầy còn phải nói” và sau đó nữa sẽ là màn luyện tập như một cái máy của bọn trẻ trâu trong lớp.
Học không thích đâu nhưng hở một tí là cho nghỉ đi thầy, cho nghỉ đi cô, còn 15 phút làm gì được. Tôi cũng thắc mắc vì sao lại có cột điểm kiểm tra 15 phút khi lớp tôi nói còn 15 phút thì làm được gì.
Còn vụ ăn trong lớp thì đẳng cấp khỏi nói, kiểu mà ta đây giơ sách đọc bài nghiêm túc, sau cuốn sách là cái miệng đang phồng lên nhai nhồm nhoàm.
Tôi nói thật là thầy cô thấy hết đó, nhưng không muốn nói thôi.
Học sinh là cái thời hay chơi dại cũng là cái thời lợi hại nhất hệ mặt trời.
Hôm nào mà quên học bài cũ thì thôi rồi “cô ơi cô, hình như hôm nay bị đẹp cô à“. Khen thường thì sẽ nhàm nên khen kiểu độc “bị đẹp” ai mà không giật mình phì cười. Vậy nên mấy cô thương tụi tôi lắm, không nỡ cho giờ C đâu, giờ D thẳng tiến thôi.-))))
Còn nữa, lớp tôi không chỉ nịnh giỏi mà giả ngây thơ cũng giỏi.
Cô nói: “ hôm nay kiểm tra đúng không”, lớp đáp: “Cô cứ thích nói đùa“. Cô nói: “cô nhớ hôm nay kiểm tra mà“. Lớp trưởng trả lời: “Cô nhớ nhầm rồi cô ơi, lớp em nào giờ có khi nào nó dối cô đâu”
Không có khi nào đâu, ờ chắc vậy...
Mà lớp tôi thì diễn sâu lắm, nên nói gương mặt cực biểu cảm, cực thành thật, đến độ mấy cô phải... mua luôn xấp giấy ghi nhớ, khi nào có kiểm tra đến lớp tôi là ghi vào giấy ngay, không là bị lừa trắng trợn.
Nói vậy chớ vắng mấy phần tử “điên từ trẻ” đó một ngày thì sợ cuộc sống trở nên buồn tẻ mất thôi.
- Anh ơi, cho mượn vở về nhà chép y_Tôi vừa nói vừa đưa tay qua lấy.
Hìhì dù thế nào cũng phải lấy đại cuộc lên hàng đầu chứ. Kể gì cũng phải nhớ mới nãy mình chưa chép bài chứ.
- Mượn không không vậy à?_ hắn vừa nói vừa cầm vở tin của hắn đưa lên cao.
Gì chứ? Đùa nhau à?
- Chứ bạn Anh muốn sao đây?
- *Vẩy vẩy*
Hắn biểu tôi xích lại gần hắn mới nói, tôi theo yêu cầu ghé tai gần mới sợ chứ.
Ghé tai mãi mà không chịu nói, bực quá, tại tim cứ đập mạnh hoài tôi khó chịu...
Tim ơi, em đập từ thôi, hắn có làm gì em đâu.
- Nói đi cái thằng na...
Tôi đang nói thì đột ngột thấy hơi...hơi ấm ở tai...
Tôi nhìn hắn, hắn không nói gì chỉ cười cười...hắn dám...có phải là...
- Mày...làm...gì vậy?_Tôi lắp bắp.
Hắn không nói gì chỉ lại cười...
Hắn vừa hôn tai tôi phải không?
Tự nhiên sao hắn...
Có phải là hắn...là hắn...cũng thích tôi...phải không?
- Hân ơi Hân.
- Hả? _tôi đã cố gắng bình thường nhất có thể rồi nhưng...
- Làm gì hả gớm vậy mày, tao đâu có định làm gì mày. Cho tao mượn cái đầu tết tóc tí, tao đang học một kiểu mới...
Chưa nói xong thì con Phương chạy đến, song nó tháo tóc tôi ra xử luôn.
- Lớp trưởng, có người gặp kìa.
Tiếng nói từ cửa lớp.
Hắn vừa nghe vậy thì cất vở hắn vào...cặp tôi.
Từ khi nào mà cặp tôi cứ như cặp hắn vậy?
Nhưng mà tôi lại vui, tự nhiên tôi vui mới sợ chứ.
Hắn cũng cười rồi đi ra ngoài...
Tôi...hắn...
Nhưng khi hắn đi ra đến cửa lớp thì nụ cười của tôi cũng cứng lại...
Ngoài cửa lớp, tôi thấy Kiều Anh, tiếp theo là thấy thấy hắn đang tươi cười nói chuyện. Con bé đó khoác tay hắn... Hắn nói một vài câu rồi cùng với nó đi mất.
Hắn không thích tôi thì...vậy hắn như thế với tôi là sao? Vậy nãy là hắn vô tình sao? Vậy là tôi tưởng bở đúng không?
Ừ thì người ta xinh hơn tôi mà. Phải thích nói chuyện với người ta hơn tôi chứ. Ừ thì thích người ta rồi chứ.
Hụt hẫng.
Tự nhiên tôi thấy hụt hẫng.
Lần đầu tiên tôi thấy mình nực cười như vậy. Cứ tưởng người ta thích mình cơ.
Tôi ghét cách hắn cười tươi với con bé đó.
Tôi ghét cách hắn đối xử với tôi rất thân rồi với con bé đó hắn cũng vậy...
Tôi ghét cảm giác này lắm.
Thà rằng cứ bình thường đi...ờ thì tôi nói không muốn thích hắn đâu...nhưng...
Đừng có nói với ai là tôi đang cảm thấy ghét con bé đó nhé, tại hắn tôi mới ghét thôi.
Một con người luôn vui vẻ với mọi người như tôi mà vì hắn tôi lại có suy nghĩ ghét ai khác vì những chuyện vớ vẩn vu vơ này sao.
Tại hắn hết, biết vậy đừng ngồi gần hắn.
Tôi đang cảm thấy chán, vì con bé đó...vì hắn nữa...
- Kiểu gì vậy?_ Tôi chán nản, nên giọng nói cứ như tâm trạng.
- Song sinh. Nhiều sợi lắm, đẹp nhắm.
- Ừ.
- Sao vậy? Lớp trưởng lại ức hiếp mày à?
- Hả? Nào nào có. Kiểu này mày học ở đâu?
Tôi không biết nhưng chỉ cần nhắc đến hắn là tôi lại vậy đó.
- Học ở mạng. Thôi có gì vui lên đi, tao làm cho mày đẹp như cô dâu nhé.
- Ừ_tôi ừ đại.
- Ừ luôn hả mày, dạo này ghê nhỉ? Ê mà mày, ai tết đẹp quá mày ơi, hí hí. Có khi tao nên làm nhà tạo mẫu tóc. Mày đã lấy chữ kí của tao chưa? Hí hí. Mai sau tao nổi tiếng khó xin lắm đó nha.
Con này ảo tưởng...cứ như tôi vậy.
- Có thun không? Cho sợi đi.
Thun à.
Tôi đưa tay qua con Đào vẩy:
- Có thun không... ớ.
Tôi chưa kịp nói xong thì chạm phải...
- Hân ơi là Hân, sao Hân làm vậy với Huy, sao Hân có thể...có thể...
Nhìn mặt thằng Huy cứ như kiểu con gái vừa bị sàm sở á.
Mà gớm chưa, mếu như thật rồi.
- Tao có làm gì mày đâu.
- Hân sàm sỡ Huy, Hân dám sờ mông Huy.
Sặc, gì chứ, tôi mà dê vậy à, oan cho tôi quá...
- Hân làm vậy thì làm sao Huy có bạn gái đây, đây hả.
Gớm không, tôi chỉ vừa đưa tay qua phía con Đào, ai biểu hắn đứng đó. Mà tôi chỉ lỡ thôi mà, nào cố ý, mà tôi có đụng trúng gì đâu.
- Mày vừa phải nha Huy, tao chỉ vừa chạm vào lưng quần mày mà.
- Lưng quần gì mà lưng quần, không biết đâu, còn gì là đời trai của Huy nữa, từ nay Huy sẽ đi về đâu khi bị Hân sàm sỡ khi vừa tròn 17, về đâu đây. Hân phải chịu trách nhiệm với Huy.
Mệ kíp. Mặt nói cứ như thật.
Cái thể loại người gì vậy. Còn lắc đầu như thiếu nữ thế này.
Tôi quay sang lớp, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt...gì vậy chứ.
Đó cái lớp vậy đó, biết tôi bị vu oan mà vậy đó.
Tôi nhắm mắt lại, ép cho... cơn tức giận không thể bay ra ngoài, phải cố kiềm chế, kiềm chế...
- Không biết đâu tụi mày ơi, con Hân nó cướp đời trai tao rồi.
Cái mỏ thối này.
- Vậy sao Huy, mày tội quá_ phản ứng nhiệt tình của đám đông.
Đúng là quá sức chịu đựng.
- Lố quá rồi nghe con. Mày đứng lại cho tao thằng chó.
Tôi không biết con Phương nó cột lại tóc cho tôi chưa, không biết khi nãy tôi vừa buồn chuyện gì, nhưng vì phải xử đứa lồng lộn đằng trước tôi bay ra khỏi chỗ, rượt theo địch quanh lớp.
A, dám chạy ra ngoài hả, ỷ mày chạy nhanh nên bày đặc chạy chậm nhờn tao hả. Chết với tao nha con.
- Á á...
Trơn quá...không xong rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook