Tạo Hóa Thần Đế
-
Chương 77: Không gian pháp bảo
Thiên Mặc quét thần niệm ra, nhưng rất nhanh hắn liền cảnh giác hơn vì nơi này thần niệm chỉ mở rộng được vài chục mét, lại có phần mơ hồ, với kiểu hạn chế thần niệm này thì nguy hiểm sẽ tăng lên, nếu như có kẻ muốn tập kích đánh lén sẽ khó mà phòng bị. Đây là do thần niệm của hắn cô đọng hơn bình thường mà còn bị hạn chế như vậy thì các tu sĩ khác chắc chắn còn tệ hơn nhiều, lúc trước Thiên Mặc thấy có khá nhiều tu sĩ luyện khí cùng kết nguyên xông vào, kiểu này thì mấy người đó chắc chắn là không sử dụng thần niệm được rồi.
Thiên Mặc lại có thể cảm thấy được sát khí nhàn nhạt trong không gian, lúc ở bên ngoài thì không thấy được, nhưng ở đây thì có thể thấy được, dù nhạt nhưng vẫn dễ cảm nhận đối với kẻ tiếp xúc không ít lần Tử sát kiếm như hắn. Nơi này sương mù dày đặc, cũng không thể phi hành, Thiên Mặc chỉ có thể nhìn thấy được phạm vi mười mét, toàn là nham thạch đen cùng vài bụi cỏ nhỏ, linh khí trong này khá là mỏng. Nhưng Thiên Mặc có thể cảm nhận được nơi này hình như là không gian thu nhỏ vậy, kiểu như là không gian trong một pháp bảo vậy. Nếu thật đây là một pháp bảo thì phải có đẳng cấp gì chứ? Thiên Mặc bị ý nghĩ của mình dọa sợ, pháp bảo này phải có đẳng cấp gì mà mang không gian rộng như vậy?
Nguy hiểm!
Thiên Mặc mơ hồ cảm nhận được một sự nguy hiểm đang tiến tới từ sau lưng mình, trực giác của một tu sĩ rất chuẩn, mà cho dù không chuẩn cũng còn hơn là đứng yên ở đó chờ để thử thách trực giác, thà tin là có còn hơn không tin.
Thiên Mặc dùng tốc độ nhanh nhất né sang bên phải, phôi đao cũng chém ra phía sau một đạo đao mang.
" Grát", sau đó Thiên Mặc lại nghe thấy một tiếng thét. Đao mang chém vào một bóng đen, chính bóng đen đó phát ra tiếng thét, thần niệm của Thiên Mặc còn chưa kịp nhìn ra thứ gì thì bóng đen dùng tốc độ phi thường bay mất. Thiên Mặc trầm xuống, tuy không biết cái thứ đó là gì nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng quỷ khí, có lẽ là một tên quỷ tu, thực lực không cao lắm nhưng đánh lén gì giỏi. Cũng may là hắn nhanh nhẹn, lại có thần niệm cô đọng nên mới tránh được, nếu không thì cũng bị quỷ tu kia đánh lén thành công rồi. Thiên Mặc nghi ngờ là trong này không chỉ có một tên quỷ tu đâu.
Nếu như là hắn đoán đúng, khối thiên thạch này là một pháp bảo thì trong này xuất hiện quỷ tu cũng không có gì lạ. Pháp bảo này chắc là đã giết qua tu sĩ, cũng không tránh khỏi có tàn hồn bám vào, nếu pháp bảo vẫn còn chủ nhân sử dụng thì không sao, lâu ngày thì sát khí cũng đánh tan tàn hồn mà thôi, nhưng thiên thạch này không hiểu sao lại xuất hiện tại đại lục Thủy Châu này, pháp bảo không còn sử dụng, lại lạc ở đây, tàn hồn bám vào pháp bảo không bị chết, nhân cơ hội tu luyện thành quỷ tu.
Thiên Mặc cầm phôi đao, thần niệm rút ngắn lại phạm vi chỉ còn hơn mười mét, dù phạm vi thần niệm bị thu hẹp nhưng sẽ giúp hắn nhìn rõ phạm vi xung quanh, dù có thứ gì đánh lén thì hắn cũng có thể nhanh chóng phản ứng, như vậy còn hơn phạm vi thần niệm rộng mà lại mơ hồ.
Thiên Mặc lại từ từ tiến lên, nếu đây là pháp bảo vậy chắc chắn sẽ có trung tâm cấm chế pháp bảo, hắn cần nhanh chóng tìm tới nơi đó để luyện hóa thành pháp bảo của chính mình.
Có rất nhiều nguyên do để hắn làm vậy, thứ nhất hắn cần phải luyện hóa nó để ra ngoài, thứ hai đây chắc chắn là một món bảo vật trong mắt hắn và tất nhiên là hắn cần phải thu lại, thứ ba là điều quan trọng nhất, nếu để kẻ khác đến trước hắn luyện hóa pháp bảo này vậy sống chết của hắn và những người còn lại sẽ nằm trong tay kẻ đó, kiểu như là chim trong lồng, cá trong chậu vậy. Nhưng Thiên Mặc hắn có thể cam đoan là nếu kẻ khác luyện hóa được pháp bảo này thì tên đó sẽ giết chết tất cả những người trong không gian pháp bảo này để giữ miệng. Tất nhiên là những tu sĩ bên ngoài có thể sẽ truyền ra cái tin này nhưng ít nhất là những người bên ngoài sẽ không biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra bên trong.
"Vút", trong phạm vi thần niệm của Thiên Mặc lại xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị, bóng đen này đang bay nhanh hướng tới Thiên Mặc, không cần nghĩ cũng biết là nó muốn đánh lén Thiên Mặc rồi.
Thiên Mặc nhếch môi, hắn có thể nhìn ra thực lực của cái bóng đen này tầm kim đan hậu kì đỉnh phong, cũng là một tên quỷ tu, đã biết nó là thứ gì, Thiên Mặc cũng không có nóng nảy ra tay mà đứng im vận chuyển bất diệt công pháp luyện thể. Hắn cũng chưa thử hết ưu điểm của huyền thể sơ kì a. Công pháp vừa ra thì trên người Thiên Mặc cũng hiện lên một tầng cương quang màu vàng nhạt, ở cấp độ huyền thể thì không chỉ xương cốt mạnh mẽ mà còn có thể dùng chân nguyên tạo nên cương quang quanh cơ thể để hộ thể, nghe có vẻ giống như dùng chân nguyên tạo vòng bảo hộ bình thường nhưng mà khác nhiều lắm, mà khác biệt nhiều nhất ở đây chính là chất lượng.
Bóng đen nhanh chóng phóng tới, địa điểm mà cái bóng đen này muốn đánh lén là sau gáy của Thiên Mặc. Chỉ là bóng đen vừa bay tới, chưa kịp động tới góc áo của Thiên Mặc thì đã va vào tầng cương hộ bên ngoài tạo nên tiếng " coong" rồi bật ra, bóng đen thấy không đánh lén được tên tu sĩ này liền có ý định bỏ chạy, đáng tiếc là Thiên Mặc đã có chuẩn bị rồi, ngay khi bóng đen đó vừa văng ra được nửa mét thì đã bị mấy chục đường lôi kiếm đánh tới cho bốc khói, trọng thương rớt xuống đất, hiện ra một tên quỷ tu cao khoảng một mét bảy, trên người bốc ra quỷ vụ nhàn nhạt, khuôn mặt cũng chỉ thấy một đôi mắt màu đỏ, còn lại thì toàn là khói đen bao bọc. Lúc này trên cơ thể của quỷ tu này có lắm dấu vết bị sét đánh a.
Thiên Mặc cười cười, quỷ tu này vừa thực lực kém hơn hắn vừa gặp phải khắc tinh là lôi kĩ, chưa chết là may rồi. Hắn cũng khá thỏa mãn với thể chất của bản thân, tuy nói tên quỷ tu này thực lực kém hơn hắn nhưng mà cũng được xem như một tên kim đan hậu kì, kích vừa rồi do tên quỷ này đánh lén hắn chỉ làm cho cương hộ rung nhẹ mà thôi. Nghĩ cũng phải, lần đó hắn tu luyện mất nhiều linh thủy cùng linh ngọc nhưng chưa thấm gì so với việc luyện thể cả, luyện thể yêu cầu chân nguyên hùng hậu cùng đại lượng linh khí. Tiêu hao mất một linh trì cùng chín trăm triệu linh ngọc, tu vi chỉ tiến vài cấp nhỏ, còn luyện thể cũng tiến bộ chậm nhưng tiêu hao nhiều nhất, nếu không với số linh ngọc cùng với cái linh trì đó thì tu vi của Thiên Mặc cũng đặt chân vào hàng ngũ huyền nguyên hậu kì rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ít tu sĩ muốn luyện thể, nó yêu cầu tài nguyên quá lớn, lại nguy hiểm nữa.
Thiên Mặc lại có thể cảm thấy được sát khí nhàn nhạt trong không gian, lúc ở bên ngoài thì không thấy được, nhưng ở đây thì có thể thấy được, dù nhạt nhưng vẫn dễ cảm nhận đối với kẻ tiếp xúc không ít lần Tử sát kiếm như hắn. Nơi này sương mù dày đặc, cũng không thể phi hành, Thiên Mặc chỉ có thể nhìn thấy được phạm vi mười mét, toàn là nham thạch đen cùng vài bụi cỏ nhỏ, linh khí trong này khá là mỏng. Nhưng Thiên Mặc có thể cảm nhận được nơi này hình như là không gian thu nhỏ vậy, kiểu như là không gian trong một pháp bảo vậy. Nếu thật đây là một pháp bảo thì phải có đẳng cấp gì chứ? Thiên Mặc bị ý nghĩ của mình dọa sợ, pháp bảo này phải có đẳng cấp gì mà mang không gian rộng như vậy?
Nguy hiểm!
Thiên Mặc mơ hồ cảm nhận được một sự nguy hiểm đang tiến tới từ sau lưng mình, trực giác của một tu sĩ rất chuẩn, mà cho dù không chuẩn cũng còn hơn là đứng yên ở đó chờ để thử thách trực giác, thà tin là có còn hơn không tin.
Thiên Mặc dùng tốc độ nhanh nhất né sang bên phải, phôi đao cũng chém ra phía sau một đạo đao mang.
" Grát", sau đó Thiên Mặc lại nghe thấy một tiếng thét. Đao mang chém vào một bóng đen, chính bóng đen đó phát ra tiếng thét, thần niệm của Thiên Mặc còn chưa kịp nhìn ra thứ gì thì bóng đen dùng tốc độ phi thường bay mất. Thiên Mặc trầm xuống, tuy không biết cái thứ đó là gì nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng quỷ khí, có lẽ là một tên quỷ tu, thực lực không cao lắm nhưng đánh lén gì giỏi. Cũng may là hắn nhanh nhẹn, lại có thần niệm cô đọng nên mới tránh được, nếu không thì cũng bị quỷ tu kia đánh lén thành công rồi. Thiên Mặc nghi ngờ là trong này không chỉ có một tên quỷ tu đâu.
Nếu như là hắn đoán đúng, khối thiên thạch này là một pháp bảo thì trong này xuất hiện quỷ tu cũng không có gì lạ. Pháp bảo này chắc là đã giết qua tu sĩ, cũng không tránh khỏi có tàn hồn bám vào, nếu pháp bảo vẫn còn chủ nhân sử dụng thì không sao, lâu ngày thì sát khí cũng đánh tan tàn hồn mà thôi, nhưng thiên thạch này không hiểu sao lại xuất hiện tại đại lục Thủy Châu này, pháp bảo không còn sử dụng, lại lạc ở đây, tàn hồn bám vào pháp bảo không bị chết, nhân cơ hội tu luyện thành quỷ tu.
Thiên Mặc cầm phôi đao, thần niệm rút ngắn lại phạm vi chỉ còn hơn mười mét, dù phạm vi thần niệm bị thu hẹp nhưng sẽ giúp hắn nhìn rõ phạm vi xung quanh, dù có thứ gì đánh lén thì hắn cũng có thể nhanh chóng phản ứng, như vậy còn hơn phạm vi thần niệm rộng mà lại mơ hồ.
Thiên Mặc lại từ từ tiến lên, nếu đây là pháp bảo vậy chắc chắn sẽ có trung tâm cấm chế pháp bảo, hắn cần nhanh chóng tìm tới nơi đó để luyện hóa thành pháp bảo của chính mình.
Có rất nhiều nguyên do để hắn làm vậy, thứ nhất hắn cần phải luyện hóa nó để ra ngoài, thứ hai đây chắc chắn là một món bảo vật trong mắt hắn và tất nhiên là hắn cần phải thu lại, thứ ba là điều quan trọng nhất, nếu để kẻ khác đến trước hắn luyện hóa pháp bảo này vậy sống chết của hắn và những người còn lại sẽ nằm trong tay kẻ đó, kiểu như là chim trong lồng, cá trong chậu vậy. Nhưng Thiên Mặc hắn có thể cam đoan là nếu kẻ khác luyện hóa được pháp bảo này thì tên đó sẽ giết chết tất cả những người trong không gian pháp bảo này để giữ miệng. Tất nhiên là những tu sĩ bên ngoài có thể sẽ truyền ra cái tin này nhưng ít nhất là những người bên ngoài sẽ không biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra bên trong.
"Vút", trong phạm vi thần niệm của Thiên Mặc lại xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị, bóng đen này đang bay nhanh hướng tới Thiên Mặc, không cần nghĩ cũng biết là nó muốn đánh lén Thiên Mặc rồi.
Thiên Mặc nhếch môi, hắn có thể nhìn ra thực lực của cái bóng đen này tầm kim đan hậu kì đỉnh phong, cũng là một tên quỷ tu, đã biết nó là thứ gì, Thiên Mặc cũng không có nóng nảy ra tay mà đứng im vận chuyển bất diệt công pháp luyện thể. Hắn cũng chưa thử hết ưu điểm của huyền thể sơ kì a. Công pháp vừa ra thì trên người Thiên Mặc cũng hiện lên một tầng cương quang màu vàng nhạt, ở cấp độ huyền thể thì không chỉ xương cốt mạnh mẽ mà còn có thể dùng chân nguyên tạo nên cương quang quanh cơ thể để hộ thể, nghe có vẻ giống như dùng chân nguyên tạo vòng bảo hộ bình thường nhưng mà khác nhiều lắm, mà khác biệt nhiều nhất ở đây chính là chất lượng.
Bóng đen nhanh chóng phóng tới, địa điểm mà cái bóng đen này muốn đánh lén là sau gáy của Thiên Mặc. Chỉ là bóng đen vừa bay tới, chưa kịp động tới góc áo của Thiên Mặc thì đã va vào tầng cương hộ bên ngoài tạo nên tiếng " coong" rồi bật ra, bóng đen thấy không đánh lén được tên tu sĩ này liền có ý định bỏ chạy, đáng tiếc là Thiên Mặc đã có chuẩn bị rồi, ngay khi bóng đen đó vừa văng ra được nửa mét thì đã bị mấy chục đường lôi kiếm đánh tới cho bốc khói, trọng thương rớt xuống đất, hiện ra một tên quỷ tu cao khoảng một mét bảy, trên người bốc ra quỷ vụ nhàn nhạt, khuôn mặt cũng chỉ thấy một đôi mắt màu đỏ, còn lại thì toàn là khói đen bao bọc. Lúc này trên cơ thể của quỷ tu này có lắm dấu vết bị sét đánh a.
Thiên Mặc cười cười, quỷ tu này vừa thực lực kém hơn hắn vừa gặp phải khắc tinh là lôi kĩ, chưa chết là may rồi. Hắn cũng khá thỏa mãn với thể chất của bản thân, tuy nói tên quỷ tu này thực lực kém hơn hắn nhưng mà cũng được xem như một tên kim đan hậu kì, kích vừa rồi do tên quỷ này đánh lén hắn chỉ làm cho cương hộ rung nhẹ mà thôi. Nghĩ cũng phải, lần đó hắn tu luyện mất nhiều linh thủy cùng linh ngọc nhưng chưa thấm gì so với việc luyện thể cả, luyện thể yêu cầu chân nguyên hùng hậu cùng đại lượng linh khí. Tiêu hao mất một linh trì cùng chín trăm triệu linh ngọc, tu vi chỉ tiến vài cấp nhỏ, còn luyện thể cũng tiến bộ chậm nhưng tiêu hao nhiều nhất, nếu không với số linh ngọc cùng với cái linh trì đó thì tu vi của Thiên Mặc cũng đặt chân vào hàng ngũ huyền nguyên hậu kì rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ít tu sĩ muốn luyện thể, nó yêu cầu tài nguyên quá lớn, lại nguy hiểm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook