Tạo Hóa Thần Đế
-
Chương 73: Làm cha
Thiếu nữ xinh đẹp mở đôi mắt đẹp ra nhìn Thiên Mặc, đôi mắt trong suốt vô cùng, trong đôi mắt đó chứa sự thuần khiết, ngây thơ như một đứa trẻ vậy. Thiên Mặc hơi có chút ngập ngừng không biết có nên ra tay hay không. Đang lúc Thiên còn phân vân thì một mùi hương nhè nhẹ truyền vào mũi hắn, Thiên Mặc để ý thì cái mùi hương này bắt nguồn từ hạ thể của thiếu nữ.
- Tình hương?!
Thiên Mặc kinh hô, cái mùi hương này chính là thuốc kích dục a, cái gốc hoa này còn có biện pháp này sao? Chỉ là thứ này đối với hắn cũng không có tác dụng quá lớn, hắn có Minh Châu thủ hộ trong đầu, cơ thể có thể có biến nhưng lí trí thì không bao giờ bị cái thứ tình hương này xâm phạm được.
- Kệ, nhắm mắt xua chim đi!
Thiên Mặc tặc lưỡi, tiến lên vuốt ve cái thiếu nữ này một hồi, quả nhiên là cực phẩm. Vì quần áo của hắn lúc trước bị nát vụn nên bây giờ cũng hoàn toàn lõa thể. Hai người nhanh chóng mây mưa điên cuồng, thiếu nữ này là linh vật trời sinh, ý thức giống như là một đứa trẻ vậy, cho nên chỉ có Thiên Mặc là chủ động mà thôi.
- Lão đại làm gì vậy nhỉ!?
Bên ngoài Bạch Vũ thấy nụ hoa cứ rung lắc không ngừng liền tò mò, nó chỉ biết tác dụng của kì hoa này chứ nó cũng không biết cách để làm sao để hoa thai nghén cả, cho nên việc Thiên Mặc đang mây mưa bên trong thì Bạch Vũ cũng không có biết.
" Phù, bịch", một tiếng trôi qua, nụ hoa lại mở ra. Một bóng người lõa thể bị ném ra ngoài nằm chèm bẹp một đống, đó là Thiên Mặc chứ không ai khác. Bạch Vũ thấy vậy liền tiến lại gần hỏi:
- Lão đại làm sao vậy, bên trong có thứ gì hành hạ lão đại mà nhìn lão đại xác xơ thế này?!
Thiên Mặc nghe Bạch Vũ hỏi cũng không có lên tiếng trả lời. Hắn cũng thật không ngờ cái thiếu nữ do bông hoa kia biến hóa ra lúc đầu thì im như tượng, lúc sau thì như hổ đói, đã thế còn hút hết rất nhiều tinh lực cùng chân nguyên của hắn, dù hắn rất mạnh nhưng cũng vô lực chống lại, cái này như kiểu hấp tinh đại pháp vậy. Hắn cũng không ngăn bông hoa này hấp thu chân nguyên của hắn, dù sao hắn cũng không muốn đứa con của mình bị ảnh hưởng. Nụ hoa này sau khi tống Thiên Mặc ra ngoài liền tiếp tục hấp thu linh khí xung quanh, cuối cùng hai tiếng sau, nụ hoa cũng từ từ bung cánh nở ra, bông hoa bành trướng ra diện tích cũng khoảng ba mét vuông. Bông hoa trắng muốt có chín cánh rất lớn ở vòng ngoài cùng mười cánh nhỏ hơn ở vòng trong. Nhụy hoa màu đỏ, trên nhụy hoa có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt đả tọa.
- Ey, linh vật!
Bạch Vũ ngạc nhiên hô lên một tiếng, sau đó nó nhìn Thiên Mặc, lại nhìn thiếu nữ kia, một lúc sau nó gục gặc cái đầu, thâm thúy nhìn Thiên Mặc, nó cũng có chút hiểu ra rồi. Thiên Mặc bị Bạch Vũ nhìn như vậy liền có cảm giác bị bắt gian, trợn mắt lại nhìn nó làm Bạch Vũ sợ hãi mà làm ngơ. Trôi qua mấy ngày, cánh hoa đã héo rũ, đài hoa lớn lên, duy chỉ có thiếu nữ lõa thể vẫn không thay đổi gì. Chỉ là linh khí nơi này đã có phần giảm đi nhiều. " Xoạt xoạt", rốt cuộc tất cả cánh hoa cũng rụng xuống, tan thành tro bụi, đài hoa nhanh chóng lớn lên, thiếu nữ cũng biến mất bóng dáng. Đài hoa lúc này đã trở thành một cái trái cây màu trắng lớn, trái cây này nhanh chóng hấp thu linh khí xung quanh. Mắt thấy trái cây còn đang trong quá trình phát triển mà linh khí đã thiếu thốn, Thiên Mặc liền ném ra hai viên linh ngọc cực phẩm của mình. Hai viên linh ngọc cực phẩm này vừa ra liền kịp thời bổ sung linh khí mà trái cây đã có phần lớn chậm lại. Thiên Mặc có thể cảm nhận được dao động sinh mệnh từ trong đó, chỉ là có tới hai dao động sinh mệnh a. Lại trôi qua ba ngày. Hai viên cực phẩm linh ngọc cũng tiêu biến mà thân cây cũng héo rũ treo lủng lẳng trái cây lớn kia. Lúc này thân cây héo tóp, lá cây cũng đã rụng sạch. Thiên Mặc cũng đã hồi phục thể lực hoàn toàn, đang chăm chú nhìn vào trái cây kia. " Rắc", rốt cuộc, cái cây kia cũng không thể chịu đựng được mà gãy đôi, cuỗng quả đứt ra, cũng may mà Thiên Mặc luôn chú ý nên kịp thời đón lấy trái cây lớn kia đặt xuống đất. Lúc này trái cây không còn hấp thụ linh khí nữa mà im ắng, chỉ là bên lúc này Thiên Mặc lại cảm nhận được bên trong có một dao động sinh mệnh đang yếu dần và một dao động sinh mệnh thì càng lúc càng mạnh mẽ. Không hiểu sao hắn lại có chút thấp thỏm trong lòng.
- Lão đại, lão đại định đặt tên cho nhi tử lão đại là gì?!
Lúc này Bạch Vũ cũng chằm chằm nhìn vào trái cây kia mà hỏi Thiên Mặc. Thiên Mặc nghe Bạch Vũ hỏi liền có chút giật mình, ừ ha, cũng phải có một cái tên hay hay nha, cũng không biết là con trai hay con gái nữa.
- Ừm, nếu là con gái thì đặt là Thiên Hy, nếu là con trai thì gọi là Thiên Kiệt! Thế nào?
Bạch Vũ nghe Thiên Mặc nói xong liền gật gật đầu nói:
- Tên hay! Tiểu Hắc, ngươi thấy hay không?!
Bạch Vũ quay đầu hỏi Tiểu Hắc đang nằm trên lưng nó. " Gật gật", Tiểu Hắc nghe Bạch Vũ hỏi liền long lanh mắt gật đầu. Cả ba lại tiếp tục chăm chú vào trái cây lớn kia. Nhân hoa thần chủng từ lúc nảy mầm đến lúc bắt đầu ra nụ hoa sẽ phát triển chậm nhưng giai đoạn thành thục sẽ phát triển cực nhanh. Trôi qua chín ngày, trái cây bắt đầu có biến hóa, vỏ quả nứt ra, cuống quả cũng rơi ra ngoài. " Toạc", rốt cuộc, vỏ quả tan vỡ, phần thịt quả cũng không còn nữa, có lẽ nó đã trở thành chất dinh dưỡng cho mầm mống sinh mệnh rồi. Thiên Mặc có phần kích động, hai kiếp người, đây vẫn là lần đầu hắn làm cha nha, cái cảm giác này rất khó nói thành lời, thực sự là vậy!
Toàn bộ trái cây tiêu biến để lộ ra một nữ tử xinh đẹp đang bế một đứa bé sơ sinh trên tay. " Oa oa oa", một tiếng khóc lớn vang lên. Thiên Mặc lại gần, đôi mắt có chút ướt át. Đây chính là con của hắn a, đứa bé sơ sinh này sau khi thấy Thiên Mặc tới gần liền có phần hơi nhỏ tiếng khóc một chút, long lanh mắt nhìn hắn, bộ dạng cực kì đáng yêu. Nữ tử xinh đẹp lõa thể kia chính là linh vật đã giao hoan với Thiên Mặc, lúc này nàng không còn ánh mắt ngây thơ nữa mà giống như một người mẹ bình thường âu yếm nhìn đứa bé sơ sinh trong vòng tay. Khi thấy Thiên Mặc tới gần, nữ tử liền ngẩng đầu nhìn hắn mở miệng:
- Tướng công!
Sau đó nàng đưa đứa bé cho Thiên Mặc, hắn kích động đón lấy đứa bé lên tay mình.
- Ta làm cha rồi ha ha ha! Ey, là con gái, con tên là Thiên Hy, Hy nhi phải mau lớn nha!
- Lão đại, mau cho ta xem với!
Bạch Vũ cũng hí hửng tới gần, chỉ là khi đứa bé nhìn bộ dạng của Bạch Vũ liền khóc chói tai.
- Mày tránh ra đi, bộ dạng quái vật của mày làm nó sợ kìa!
Thiên Mặc lùi lại, sau đó nhớ lại chuyện gì đó mà trợn mắt nhìn nữ tử kia. Nữ tử như hiểu được ý nghĩ của Thiên Mặc, cười nói:
- Tướng công? Chàng thắc mắc là ta lại có thể tiếp tục tồn tại sao?
- Không, nàng là linh vật hiển nhiên là tồn tại, nhưng mà tại sao trên người nàng lại không còn khí tức linh vật mà lại tồn tại khí tức con người?
- Đây chỉ là một quy luật của tự nhiên thôi, khi ta cùng nhân loại quan hệ sẽ hoàn toàn trở thành thân thể nhân loại.
- Nói như vậy, bây giờ nàng đã thực sự trở thành con người?!
- Phải!
Thiên Mặc mỉm cười, như vậy cũng tốt, hắn đã phát sinh quan hệ với nữ tử này thì tất nhiên sẽ xem nàng là thê tử của mình, không hiểu tại sao nhưng hắn lại có cảm giác rất thân thiết với nữ tử này, thôi thì xem như hắn đã có thêm một người vợ. Hắn không thể vứt bỏ người ta được, chưa nói nàng là mẹ của con hắn mà nói tới chuyện hắn đã cùng nàng ấy ấy, lại nói đây cũng là một tuyệt sắc tiên tử nữa, tại sao lại không a?!
- Nàng...
- Thiếp tên là Nhân Hoa!
- Được rồi! Hoa Hoa, đây là áo quần của nàng!
Thiên Mặc lấy ra một bộ quần áo đưa cho Chân Hoa, nàng chính là đang lõa thể, để vậy không hay cho lắm. Bộ quần áo kia là lúc trước của Song Nhi, bây giờ đưa cho Nhân Hoa mặc có sao không nhỉ? Thiên Mặc nghĩ nghĩ rồi tặc lưỡi cho qua, kệ đi!
- Hy nhi, con về với mẹ nha!
Thiên Mặc đưa Thiên Hy đứa bé cho Nhân Hoa, dù sao trẻ sơ sinh nếu được ở bên cạnh mẹ mình vẫn tốt hơn.
Trải qua mấy tuần sau đó thì mấy người Thiên Mặc mới ra ngoài. Lại nói đứa bé Thiên Hy này thật sự là lớn nhanh như thổi vậy, mấy tuần tuổi mà như đứa bé mấy tháng tuổi vậy, thậm chí đôi lúc còn mở miệng ê ê a a, đặc biệt là không sợ Bạch Vũ như trước nữa. Thiên Mặc đã xem qua, Nhân Hoa trở thành thân thể con người thực sự cho nên cũng mang linh căn, lại là thuần mộc linh căn tinh khiết, cực kì hiếm có, hắn cũng định đưa cho nàng một bộ mộc công pháp tu luyện nhưng là không ngờ nàng lại có thể không cần công pháp mà tự hấp thu được mộc linh khí tu luyện, thậm chí là hấp thu được mộc nguyên của thực vật, rất kì diệu. Cuối cùng Thiên Mặc cũng chỉ có thể tặng cho nàng một thanh kiếm cực phẩm pháp khí do hắn tự luyện chế. Còn về Thiên Hy thì lại mang trên mình dị lôi linh căn tinh khiết. Thiên Mặc không có ý định kiếm công pháp của người khác mà muốn tự mình dùng thiên phú ngộ thiên dựa trên hỗn độn thôn phệ quyết để sáng tạo công pháp thích hợp với đứa bé nhất. Việc này có chút khó khăn nhưng không phải là quá khó, đợi khi đứa bé có thể tu luyện thì có lẽ hắn cũng hoàn thành rồi. Vì để cho thể chất con gái mình tốt hơn, hằng ngày Thiên Mặc đều lấy linh thảo thích hợp ép ra dược dịch tắm cho nó. Ngay cả Tiểu Hắc đôi lúc cũng được hưởng ké tắm chung, mà Thiên Hy này lại có vẻ rất thích con rùa nhỏ này khiến cho Bạch Vũ cũng có chút ghen tỵ. Trải qua ít thời gian này, nhờ vào hài tử bé bỏng mà tình cảm giữa Thiên Mặc và Nhân Hoa cũng càng ngày càng tốt hơn.
- Tình hương?!
Thiên Mặc kinh hô, cái mùi hương này chính là thuốc kích dục a, cái gốc hoa này còn có biện pháp này sao? Chỉ là thứ này đối với hắn cũng không có tác dụng quá lớn, hắn có Minh Châu thủ hộ trong đầu, cơ thể có thể có biến nhưng lí trí thì không bao giờ bị cái thứ tình hương này xâm phạm được.
- Kệ, nhắm mắt xua chim đi!
Thiên Mặc tặc lưỡi, tiến lên vuốt ve cái thiếu nữ này một hồi, quả nhiên là cực phẩm. Vì quần áo của hắn lúc trước bị nát vụn nên bây giờ cũng hoàn toàn lõa thể. Hai người nhanh chóng mây mưa điên cuồng, thiếu nữ này là linh vật trời sinh, ý thức giống như là một đứa trẻ vậy, cho nên chỉ có Thiên Mặc là chủ động mà thôi.
- Lão đại làm gì vậy nhỉ!?
Bên ngoài Bạch Vũ thấy nụ hoa cứ rung lắc không ngừng liền tò mò, nó chỉ biết tác dụng của kì hoa này chứ nó cũng không biết cách để làm sao để hoa thai nghén cả, cho nên việc Thiên Mặc đang mây mưa bên trong thì Bạch Vũ cũng không có biết.
" Phù, bịch", một tiếng trôi qua, nụ hoa lại mở ra. Một bóng người lõa thể bị ném ra ngoài nằm chèm bẹp một đống, đó là Thiên Mặc chứ không ai khác. Bạch Vũ thấy vậy liền tiến lại gần hỏi:
- Lão đại làm sao vậy, bên trong có thứ gì hành hạ lão đại mà nhìn lão đại xác xơ thế này?!
Thiên Mặc nghe Bạch Vũ hỏi cũng không có lên tiếng trả lời. Hắn cũng thật không ngờ cái thiếu nữ do bông hoa kia biến hóa ra lúc đầu thì im như tượng, lúc sau thì như hổ đói, đã thế còn hút hết rất nhiều tinh lực cùng chân nguyên của hắn, dù hắn rất mạnh nhưng cũng vô lực chống lại, cái này như kiểu hấp tinh đại pháp vậy. Hắn cũng không ngăn bông hoa này hấp thu chân nguyên của hắn, dù sao hắn cũng không muốn đứa con của mình bị ảnh hưởng. Nụ hoa này sau khi tống Thiên Mặc ra ngoài liền tiếp tục hấp thu linh khí xung quanh, cuối cùng hai tiếng sau, nụ hoa cũng từ từ bung cánh nở ra, bông hoa bành trướng ra diện tích cũng khoảng ba mét vuông. Bông hoa trắng muốt có chín cánh rất lớn ở vòng ngoài cùng mười cánh nhỏ hơn ở vòng trong. Nhụy hoa màu đỏ, trên nhụy hoa có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhắm mắt đả tọa.
- Ey, linh vật!
Bạch Vũ ngạc nhiên hô lên một tiếng, sau đó nó nhìn Thiên Mặc, lại nhìn thiếu nữ kia, một lúc sau nó gục gặc cái đầu, thâm thúy nhìn Thiên Mặc, nó cũng có chút hiểu ra rồi. Thiên Mặc bị Bạch Vũ nhìn như vậy liền có cảm giác bị bắt gian, trợn mắt lại nhìn nó làm Bạch Vũ sợ hãi mà làm ngơ. Trôi qua mấy ngày, cánh hoa đã héo rũ, đài hoa lớn lên, duy chỉ có thiếu nữ lõa thể vẫn không thay đổi gì. Chỉ là linh khí nơi này đã có phần giảm đi nhiều. " Xoạt xoạt", rốt cuộc tất cả cánh hoa cũng rụng xuống, tan thành tro bụi, đài hoa nhanh chóng lớn lên, thiếu nữ cũng biến mất bóng dáng. Đài hoa lúc này đã trở thành một cái trái cây màu trắng lớn, trái cây này nhanh chóng hấp thu linh khí xung quanh. Mắt thấy trái cây còn đang trong quá trình phát triển mà linh khí đã thiếu thốn, Thiên Mặc liền ném ra hai viên linh ngọc cực phẩm của mình. Hai viên linh ngọc cực phẩm này vừa ra liền kịp thời bổ sung linh khí mà trái cây đã có phần lớn chậm lại. Thiên Mặc có thể cảm nhận được dao động sinh mệnh từ trong đó, chỉ là có tới hai dao động sinh mệnh a. Lại trôi qua ba ngày. Hai viên cực phẩm linh ngọc cũng tiêu biến mà thân cây cũng héo rũ treo lủng lẳng trái cây lớn kia. Lúc này thân cây héo tóp, lá cây cũng đã rụng sạch. Thiên Mặc cũng đã hồi phục thể lực hoàn toàn, đang chăm chú nhìn vào trái cây kia. " Rắc", rốt cuộc, cái cây kia cũng không thể chịu đựng được mà gãy đôi, cuỗng quả đứt ra, cũng may mà Thiên Mặc luôn chú ý nên kịp thời đón lấy trái cây lớn kia đặt xuống đất. Lúc này trái cây không còn hấp thụ linh khí nữa mà im ắng, chỉ là bên lúc này Thiên Mặc lại cảm nhận được bên trong có một dao động sinh mệnh đang yếu dần và một dao động sinh mệnh thì càng lúc càng mạnh mẽ. Không hiểu sao hắn lại có chút thấp thỏm trong lòng.
- Lão đại, lão đại định đặt tên cho nhi tử lão đại là gì?!
Lúc này Bạch Vũ cũng chằm chằm nhìn vào trái cây kia mà hỏi Thiên Mặc. Thiên Mặc nghe Bạch Vũ hỏi liền có chút giật mình, ừ ha, cũng phải có một cái tên hay hay nha, cũng không biết là con trai hay con gái nữa.
- Ừm, nếu là con gái thì đặt là Thiên Hy, nếu là con trai thì gọi là Thiên Kiệt! Thế nào?
Bạch Vũ nghe Thiên Mặc nói xong liền gật gật đầu nói:
- Tên hay! Tiểu Hắc, ngươi thấy hay không?!
Bạch Vũ quay đầu hỏi Tiểu Hắc đang nằm trên lưng nó. " Gật gật", Tiểu Hắc nghe Bạch Vũ hỏi liền long lanh mắt gật đầu. Cả ba lại tiếp tục chăm chú vào trái cây lớn kia. Nhân hoa thần chủng từ lúc nảy mầm đến lúc bắt đầu ra nụ hoa sẽ phát triển chậm nhưng giai đoạn thành thục sẽ phát triển cực nhanh. Trôi qua chín ngày, trái cây bắt đầu có biến hóa, vỏ quả nứt ra, cuống quả cũng rơi ra ngoài. " Toạc", rốt cuộc, vỏ quả tan vỡ, phần thịt quả cũng không còn nữa, có lẽ nó đã trở thành chất dinh dưỡng cho mầm mống sinh mệnh rồi. Thiên Mặc có phần kích động, hai kiếp người, đây vẫn là lần đầu hắn làm cha nha, cái cảm giác này rất khó nói thành lời, thực sự là vậy!
Toàn bộ trái cây tiêu biến để lộ ra một nữ tử xinh đẹp đang bế một đứa bé sơ sinh trên tay. " Oa oa oa", một tiếng khóc lớn vang lên. Thiên Mặc lại gần, đôi mắt có chút ướt át. Đây chính là con của hắn a, đứa bé sơ sinh này sau khi thấy Thiên Mặc tới gần liền có phần hơi nhỏ tiếng khóc một chút, long lanh mắt nhìn hắn, bộ dạng cực kì đáng yêu. Nữ tử xinh đẹp lõa thể kia chính là linh vật đã giao hoan với Thiên Mặc, lúc này nàng không còn ánh mắt ngây thơ nữa mà giống như một người mẹ bình thường âu yếm nhìn đứa bé sơ sinh trong vòng tay. Khi thấy Thiên Mặc tới gần, nữ tử liền ngẩng đầu nhìn hắn mở miệng:
- Tướng công!
Sau đó nàng đưa đứa bé cho Thiên Mặc, hắn kích động đón lấy đứa bé lên tay mình.
- Ta làm cha rồi ha ha ha! Ey, là con gái, con tên là Thiên Hy, Hy nhi phải mau lớn nha!
- Lão đại, mau cho ta xem với!
Bạch Vũ cũng hí hửng tới gần, chỉ là khi đứa bé nhìn bộ dạng của Bạch Vũ liền khóc chói tai.
- Mày tránh ra đi, bộ dạng quái vật của mày làm nó sợ kìa!
Thiên Mặc lùi lại, sau đó nhớ lại chuyện gì đó mà trợn mắt nhìn nữ tử kia. Nữ tử như hiểu được ý nghĩ của Thiên Mặc, cười nói:
- Tướng công? Chàng thắc mắc là ta lại có thể tiếp tục tồn tại sao?
- Không, nàng là linh vật hiển nhiên là tồn tại, nhưng mà tại sao trên người nàng lại không còn khí tức linh vật mà lại tồn tại khí tức con người?
- Đây chỉ là một quy luật của tự nhiên thôi, khi ta cùng nhân loại quan hệ sẽ hoàn toàn trở thành thân thể nhân loại.
- Nói như vậy, bây giờ nàng đã thực sự trở thành con người?!
- Phải!
Thiên Mặc mỉm cười, như vậy cũng tốt, hắn đã phát sinh quan hệ với nữ tử này thì tất nhiên sẽ xem nàng là thê tử của mình, không hiểu tại sao nhưng hắn lại có cảm giác rất thân thiết với nữ tử này, thôi thì xem như hắn đã có thêm một người vợ. Hắn không thể vứt bỏ người ta được, chưa nói nàng là mẹ của con hắn mà nói tới chuyện hắn đã cùng nàng ấy ấy, lại nói đây cũng là một tuyệt sắc tiên tử nữa, tại sao lại không a?!
- Nàng...
- Thiếp tên là Nhân Hoa!
- Được rồi! Hoa Hoa, đây là áo quần của nàng!
Thiên Mặc lấy ra một bộ quần áo đưa cho Chân Hoa, nàng chính là đang lõa thể, để vậy không hay cho lắm. Bộ quần áo kia là lúc trước của Song Nhi, bây giờ đưa cho Nhân Hoa mặc có sao không nhỉ? Thiên Mặc nghĩ nghĩ rồi tặc lưỡi cho qua, kệ đi!
- Hy nhi, con về với mẹ nha!
Thiên Mặc đưa Thiên Hy đứa bé cho Nhân Hoa, dù sao trẻ sơ sinh nếu được ở bên cạnh mẹ mình vẫn tốt hơn.
Trải qua mấy tuần sau đó thì mấy người Thiên Mặc mới ra ngoài. Lại nói đứa bé Thiên Hy này thật sự là lớn nhanh như thổi vậy, mấy tuần tuổi mà như đứa bé mấy tháng tuổi vậy, thậm chí đôi lúc còn mở miệng ê ê a a, đặc biệt là không sợ Bạch Vũ như trước nữa. Thiên Mặc đã xem qua, Nhân Hoa trở thành thân thể con người thực sự cho nên cũng mang linh căn, lại là thuần mộc linh căn tinh khiết, cực kì hiếm có, hắn cũng định đưa cho nàng một bộ mộc công pháp tu luyện nhưng là không ngờ nàng lại có thể không cần công pháp mà tự hấp thu được mộc linh khí tu luyện, thậm chí là hấp thu được mộc nguyên của thực vật, rất kì diệu. Cuối cùng Thiên Mặc cũng chỉ có thể tặng cho nàng một thanh kiếm cực phẩm pháp khí do hắn tự luyện chế. Còn về Thiên Hy thì lại mang trên mình dị lôi linh căn tinh khiết. Thiên Mặc không có ý định kiếm công pháp của người khác mà muốn tự mình dùng thiên phú ngộ thiên dựa trên hỗn độn thôn phệ quyết để sáng tạo công pháp thích hợp với đứa bé nhất. Việc này có chút khó khăn nhưng không phải là quá khó, đợi khi đứa bé có thể tu luyện thì có lẽ hắn cũng hoàn thành rồi. Vì để cho thể chất con gái mình tốt hơn, hằng ngày Thiên Mặc đều lấy linh thảo thích hợp ép ra dược dịch tắm cho nó. Ngay cả Tiểu Hắc đôi lúc cũng được hưởng ké tắm chung, mà Thiên Hy này lại có vẻ rất thích con rùa nhỏ này khiến cho Bạch Vũ cũng có chút ghen tỵ. Trải qua ít thời gian này, nhờ vào hài tử bé bỏng mà tình cảm giữa Thiên Mặc và Nhân Hoa cũng càng ngày càng tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook