Tạo Hóa Thần Đế
-
Chương 42: Đệ nhị quyết, sát diệt đao
Đan dược có chín đẳng cấp, từ cấp một tới cấp sáu được gọi là linh đan, đan dược từ cấp bảy đến cấp chín gọi là chân đan. Trước mắt, Thiên Mặc hắn tất nhiên là đang luyện tập trở thành linh đan sư cấp một rồi.
Chân hỏa đốt lô, từng cây linh thảo được Thiên Mặc ném vào trong lò, luyện hóa, lấy đi dược dịch. Là lần đầu luyện đan nhưng từng động tác của hắn rất thuần thục, tất nhiên đó là nhờ công lớn vào thiên phú Ngộ thiên cùng truyền thừa của sư phụ Thạch Nham.
Thời gian trôi qua chốc chốc. Trong lò luyện đan bắt đầu tản ra một mùi đan hương thơm, thủ quyết của Thiên Mặc ngày càng nhanh, dược dịch dần được kết thành những viên cầu xoay tròn tại chỗ. Bỗng, Thiên Mặc dừng lại thủ quyết, lấy ra một chiếc bình ngọc chuẩn bị sẵn. " Lóc cóc", vài âm thanh vui tai vang lên, trong bình ngọc trống rỗng đã xuất hiện chín viên đan dược. Thiên Mặc quét thần niệm vào trong, có sáu viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm. Hắn cố nén kích động trong lòng, đây là lò đan dược đầu tiên do hắn luyện chế nhưng lại không có thất bại, lại có tới sáu viên thượng phẩm, quả thực là ngoài mong đợi, thậm chí hắn còn không có hao tốn bao nhiêu thần niệm. Lại lôi ra một lô linh thảo bồi nguyên đan khác, Thiên Mặc tiếp tục luyện chế đan dược, vì đã có kinh nghiệm nên lần này hắn tốn ít thời gian hơn, đan dược cho ra lại có mười hai viên, sáu viên cực phẩm, sáu viên thượng phẩm. Sau khi luyện xong lò thứ hai này, Thiên Mặc càng là vui mừng, hắn đã có thể luyện ra cực phẩm đan dược, chứng tỏ hắn đã có thể luyện linh đan cấp hai rồi, hắn thật sự không ngờ chỉ sau hai lô đan dược thì hắn đã trở thành một cái đan sư cấp hai rồi. Tất nhiên hắn thừa biết rõ đó là nhờ vào công lao của thiên phú ngộ thiên, phương thức luyện đan cùng đan quyết của hắn lại càng khác xa những gì mà trong truyền thừa sư phụ hắn ghi lại, bởi vì thiên phú ngộ thiên luôn luôn thôi diễn ra những thứ phù hợp nhất cho hắn cho nên đan quyết của hắn có lẽ không giống ai, cũng không có đan sư nào có đan quyết đặc biệt như hắn.
Thiên Mặc lại lôi ra một đống linh thảo, có kinh nghiệm hai lần trước, hắn dứt khoát ném toàn bộ linh thảo cần luyện hóa vào trong lô luôn mà không đi luyện hóa từng cây từng cây nữa, đây là hắn cậy vào thần niệm cường đại mới dám làm như vậy, đổi thành đan sư khác thì chắc không dám thử đâu, một lúc đi luyện hóa nhiều linh thảo như vậy yêu cầu chân hỏa phải mạnh mẽ, đặc biệt là thần niệm phải là cực cường đại mới được.
Lô này xong rồi đến lô khác, chớp mắt đã trôi qua hai tháng thời gian, trong hai tháng này, Thiên Mặc hắn chỉ có luyện đan, khi nào cần thì dừng lại nghỉ ngơi. Cứ như thế, Thiên Mặc phát hiện thần niệm của hắn cũng được rèn giũa không ít, chân nguyên ngày càng mạnh mẽ. Hai tháng thời gian, hắn đã dùng hết số linh thảo cấp bốn trở xuống, số linh thảo này bao gồm tự hắn lấy được trên đường đi, vài chục gốc lấy từ giới chỉ của Kim Côn và chủ yếu là lấy từ trong di tích của sư phụ hắn. Hắn còn dư lại gần năm mươi gốc linh thảo cấp năm và vài gốc linh thảo cấp sáu. Không phải hắn không muốn tiếp tục luyện thêm mà là do hắn không có khả năng luyện tiếp nữa. Hắn cũng thử luyện vài lò linh đan cấp năm nhưng kết quả đều là đan dược hạ phẩm hoặc là phế đan, thậm chí là thất bại. Thiên Mặc biết, đây là do thực lực của hắn không đủ. Tuy nhiên như thế cũng đủ hắn vui mừng rồi, dùng hai tháng thời gian, hắn đã miễn cưỡng trở thành một linh đan sư cấp năm, đợi hắn tăng lên thực lực thì sẽ hoàn toàn là một đan sư cấp năm chứ không phải là miễn cưỡng nữa. " Hai tháng tuy dài nhưng cũng đáng! ", Thiên Mặc hài lòng cười. Nếu để người khác biết được câu nói này của Thiên Mặc có lẽ sẽ phải vác tông lào vả hắn rớt hàm, hai tháng tuy dài? Con mẹ ngươi đi ra ngoài hỏi xem có kẻ nào chỉ dùng hai tháng đã trở thành mộ linh đan sư cấp năm như ngươi không?
- Sát khí đâu ra mạnh vậy?
Thiên Mặc còn đang vui vẻ bỗng trầm mặt xuống, một luồng sát khí mãnh liệt đang cuộn trào xung quanh hắn, tạo hóa giới là khai thiên thế giới, sinh linh còn chưa thể thai nghén thì lấy đâu ra sát khí mạnh như vậy. Rất nhanh thì hắn đã biết nguyên nhân của luồng sát khí này rồi.
" Lão đại, cái Tử sát kiếm này quá cuồng bạo a! ",hóa ra là Bạch Vũ này vô công rồi nghề, không có gì chơi nên tìm tới cây Tử sát kiếm xem, ai ngờ cây kiếm này sát khí quá mạnh làm cho Bạch Vũ nó cũng không thể kiểm soát.
" Hừ, mày rảnh như vậy thì đi tu luyện đi, nghịch bảo kiếm kia làm gì?", Thiên Mặc liếc mắt nhìn nó rồi tới cầm cây tử sát kiếm lên. Lần này thực lực của hắn đã vượt xa lần trước nhưng vẫn nhờ vào Minh Châu hỗ trợ mới có thể cầm cây kiếm này trong tay, sát khí từ cây kiếm này thực sự là quá cường đại đi. Bất quá lần này thần niệm của hắn đã có thể tiếp xúc với cây kiếm mà không còn bị thôn phệ sạch sẽ như lần trước nữa. Tò mò, thần niệm hắn đi vào trong cây kiếm. Bỗng nhiên trong đầu của hắn hiện lên một cái hình ảnh của một mảnh vũ trụ hoang sơ, sinh linh bắt đầu xuất hiện, những sinh linh kia vừa được sinh ra cũng là lúc từ trong hư không xuất hiện một cái thanh kiếm thô sơ, thanh kiếm này hấp thu sát khí của thiên địa, thôn phệ sát khí từ những sinh linh trong toàn thế giới này, cuối cùng cây kiếm này cũng thành hình một cây bảo kiếm, bảo kiếm vừa mới hoàn thành lại phải trải qua chín nghìn chín trăm chín mươi chín lôi hồ tôi luyện. Bảo kiếm vượt qua lôi kiếp lại tiếp tục hấp thu sát khí, sinh linh trong vũ trụ này càng ngày càng thông minh, ngày càng trưởng thành, sát khí lại càng nhiều, bảo kiếm này lại có thể thôn phệ thật nhiều sát khí hơn. Cuối cùng có một người đoạt được bảo kiếm này, đặt tên là Tử sát kiếm, Tử sát kiếm qua tay nhiều người, cuối cùng rơi vào tay của một thánh đế, thánh đế này mang nó tới một nơi góc khuất của vũ trụ... Hình ảnh đến đây là kết thúc, Thiên Mặc cũng bừng tỉnh lại.
" Đù móe!", Thiên Mặc kinh hoảng khi thấy sát khí từ cây kiếm này đnag tràn vào cơ thể hắn tàn phá bừa bãi, đây là do hắn thực lực còn chưa đủ mà cứ cầm cây kiếm này thật lâu cho nên mới dẫn tới tình trạng sát khí chui vào cơ thể hắn. Hỗn độn thôn phệ quyết lập tực vận chuyển, phải mất thời gian mười mấy phút hắn mới hoàn toàn thôn phệ sạch sẽ số sát khí này. Sát khí từ cây kiếm này gần như là biến thành thực chất rồi vậy, cũng may là thân thể của hắn cường hãn một chút nếu không thì không biết bây giờ hắn đã ra dạng gì rồi. Thiên Mặc hắn cũng không biết, sau khi hắn thôn phệ sát khí kia thì khí tức của hắn lại điên cuồng tăng cường sát thế, nếu có người ở đây mà thấy điều này thì có lẽ phải kinh hồn táng đảm a, bất quá tình trạng này cũng không có kéo dài bao lâu mà chớp mắt đã biến mất rồi.
" Nguy hiểm thật, chút nữa thì đi gặp Diêm vương uống trà đá rồi!, Tốt nhất là cất nó, đồ chơi này còn quá nguy hiểm! ", Thiên Mặc định cất Tử sát kiếm vào hộp ngọc thì trong đầu hắn lại xuất hiện một cái bóng dáng nhân tu lơ lửng trong không gian, bóng dáng nhân tu này rất mơ hồ, Thiên Mặc hắn dù cố gắng như thế nào cũng vô pháp nhìn rõ, bất quá thứ nhân tu này đang cầm trong tay một cây kiếm, cây kiếm này hắn lại có thể thấy rất rõ ràng, đó là Tử sát kiếm mà hắn đang cầm trong tay. Nhân tu kia đang bất động kia bỗng nhiên quay đầu sang nhìn hắn, phải! Chính là đang nhìn hắn, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt nhân tu này nhưng Thiên Mặc có thể chắc chắn là người này đang nhìn hắn. Nhân tu kia nâng Tử sát kiếm lên, khí thế dâng trào,sát khí một mảnh thiên địa này dần bị Tử sát kiếm hấp thu hết. Bỗng người kia hạ kiếm xuống, nhằm về phía hắn, nhìn đường kiếm kia, linh hồn Thiên Mặc một mảnh run rẩy như muốn phủ phục xuống vậy, tuy là chỉ một cái hình ảnh nhưng lí trí của hắn lại nói cho hắn nếu như hắn còn không cản lại thì hắn phải chết không thể nghi ngờ. Không kịp nghĩ nhiều, mặc cho đây là thật hay giả, Tử sát kiếm trong tay cũng được hắn nâng lên, chân nguyên cùng thần thức đổ dồn vào bên trong cây kiếm. Bách ảnh sát kiếm, Đi! Là một đao kĩ nhưng Thiên Mặc hắn lại di dùng cho kiếm, theo hắn pháp bảo thì pháp bảo, đao hay kiếm khác gì nhau, đao hay kiếm cũng là pháp bảo giết địch! Nghĩ tới đây, bỗng hắn có cảm giác gì đó xẹt qua đầu hắn vậy, bất quá thiên phú ngộ thiên còn chưa kịp nắm bắt thì thứ đó đã mất đi rồi. Bách ảnh sát kiếm, lần này hắn có tu vi là Kim đan tầng bốn, thực lực tăng cường đâu chỉ mấy lần, lúc trước hắn chỉ có thể thi triển ra sáu mươi tu đường đao, lần này hắn đã có thể chém ra bảy mươi hai đường. " Oành", một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn, Thiên Mặc bị oanh bay lùi lại, trên không phun ra một ngụm máu tươi rồi nặng nề rơi xuống, Tử sát kiếm cũng rơi ra ngoài.
- Lão đại!
Bạch Vũ nhìn thấy một màn này bị dọa sợ, nó lo lắng chạy tới bên cạnh Thiên Mặc.
- Không sao!
Thiên Mặc ngồi dậy, chùi vết máu trên miệng, ném vài viên chữa thương đan vào miệng, bây giờ hắn thứ hắn không thiếu nhất là đan dược. Hắn vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy mà mồ hôi lạnh chảy ướt lưng. Bảy mươi hai đường kiếm của hắn vừa tiếp xúc tới kiếm ảnh của người kia đã bị đập nát hơn một nửa, đây cũng không phải là kiếm thật, nếu là thật vậy hắn ngay cả cặn bã cũng không còn rồi, tuy vậy hắn cũng bị phản phệ sôi trào cả máu, đầu chút nữa thì nổ tung rồi. Vì đều là đan dược phẩm chất tốt nên thương thế của hắn cũng nhanh chóng bình phục.
Thiên Mặc đứng dậy, thu tử sát kiếm vào hộp ngọc rồi ra cùng Bạch Vũ ra khỏi tạo hóa giới. Lần này tuy trải qua một phen cửu tử nhất sinh nhưng mà hắn cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Vừa ra khỏi tạo hóa giới, phôi đao đã được hắn lấy ra. Thiên Mặc cầm trong tay phôi đao, nhắm mắt lại, thiên phú ngộ thiên bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Bạch Vũ cũng biết lão đại đang cảm ngộ nên không có lèo nhèo mà tự giác tìm một chỗ để...ngủ. Không biết trải qua bao lâu, phôi đao trong tay Thiên Mặc bỗng rung lắc dữ dội, chân nguyên trong cơ thể hắn bắt đầu tuôn trào vào phôi đao, thần thức cuộn trào mãnh liệt, chực chờ cơ hội tuôn ra. Bạch Vũ đang ngủ ngon cũng bị đánh thức, nó tỉnh không phải là do lão đại của hắn đánh thức mà do sát khí trong này đang kéo dần về thanh phôi đao trong tay Thiên Mặc, Lôi Vụ Sâm Lâm khôn phải nơi bình thường, đây chính là nơi có vô số người chết, vô số oán khí, vô số yêu thú hung mãnh, một nơi tụ tập sát khí. Sát khí tụ tập ngày càng nhiều, Bạch Vũ cảm nhận sát khí xung quanh đây dần dần cường liệt mà một mảnh rét run, nếu là một phàm nhân đứng đây sợ rằng cũng bị sát khí quặn thành bột phấn.
Thiên Mặc còn nhắm mắt cũng mở mắt ra,phi thân lên không trung, trong đôi mắt đó hiện lên một sự cuồng nhiệt, điên cuồng. Phôi đao được nâng lên, khí thế tuôn trào mãnh liệt, sát khí một mảnh lạnh lẽo dọa người. "Oành Rào", tay phải hạ xuống, một đường đao từ trên không hạ xuống. Đường đao này như là kết tinh từ sát khí thành thực chất vậy, lấy tốc độ nhanh nhất cây cối xung quaynh đã bị đường đao quét thành mảnh vụ. " Ầm", đao chém xuống để lại một đường rãnh sâu hoắm, từ mép vết cắt này bắt đầu rạn nứt ra những đường đao văn, sát khí từ trong rãnh đang tản ra. Đường đao này thực sự là quá mạnh mẽ, dọa những yêu thú cấp thấp xung quanh đây chạy mất bóng.
Thiên Mặc hạ thân xuống, nhìn vào phôi đao, trong lòng vui vẻ, chiêu thức này hắn cảm ngộ từ đường kiếm của hình bóng nhân tu kia, đồng thời kết hợp cùng pháp quyết của đao quyết, tuy chiêu thức này đã thoát ra phạm vi của cửa đao quyết nhưng hắn vẫn muốn đặt nó vào thức thứ hai của cửu đao quyết.
- Quyết thứ hai: Ngộ sát đao!
Thiên Mặc nghĩ nghĩ một lúc rồi bỏ đi ngộ, " Gọi là sát diệt đao đi, gọi ngộ sát có vẻ kì kì! "
Chân hỏa đốt lô, từng cây linh thảo được Thiên Mặc ném vào trong lò, luyện hóa, lấy đi dược dịch. Là lần đầu luyện đan nhưng từng động tác của hắn rất thuần thục, tất nhiên đó là nhờ công lớn vào thiên phú Ngộ thiên cùng truyền thừa của sư phụ Thạch Nham.
Thời gian trôi qua chốc chốc. Trong lò luyện đan bắt đầu tản ra một mùi đan hương thơm, thủ quyết của Thiên Mặc ngày càng nhanh, dược dịch dần được kết thành những viên cầu xoay tròn tại chỗ. Bỗng, Thiên Mặc dừng lại thủ quyết, lấy ra một chiếc bình ngọc chuẩn bị sẵn. " Lóc cóc", vài âm thanh vui tai vang lên, trong bình ngọc trống rỗng đã xuất hiện chín viên đan dược. Thiên Mặc quét thần niệm vào trong, có sáu viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm. Hắn cố nén kích động trong lòng, đây là lò đan dược đầu tiên do hắn luyện chế nhưng lại không có thất bại, lại có tới sáu viên thượng phẩm, quả thực là ngoài mong đợi, thậm chí hắn còn không có hao tốn bao nhiêu thần niệm. Lại lôi ra một lô linh thảo bồi nguyên đan khác, Thiên Mặc tiếp tục luyện chế đan dược, vì đã có kinh nghiệm nên lần này hắn tốn ít thời gian hơn, đan dược cho ra lại có mười hai viên, sáu viên cực phẩm, sáu viên thượng phẩm. Sau khi luyện xong lò thứ hai này, Thiên Mặc càng là vui mừng, hắn đã có thể luyện ra cực phẩm đan dược, chứng tỏ hắn đã có thể luyện linh đan cấp hai rồi, hắn thật sự không ngờ chỉ sau hai lô đan dược thì hắn đã trở thành một cái đan sư cấp hai rồi. Tất nhiên hắn thừa biết rõ đó là nhờ vào công lao của thiên phú ngộ thiên, phương thức luyện đan cùng đan quyết của hắn lại càng khác xa những gì mà trong truyền thừa sư phụ hắn ghi lại, bởi vì thiên phú ngộ thiên luôn luôn thôi diễn ra những thứ phù hợp nhất cho hắn cho nên đan quyết của hắn có lẽ không giống ai, cũng không có đan sư nào có đan quyết đặc biệt như hắn.
Thiên Mặc lại lôi ra một đống linh thảo, có kinh nghiệm hai lần trước, hắn dứt khoát ném toàn bộ linh thảo cần luyện hóa vào trong lô luôn mà không đi luyện hóa từng cây từng cây nữa, đây là hắn cậy vào thần niệm cường đại mới dám làm như vậy, đổi thành đan sư khác thì chắc không dám thử đâu, một lúc đi luyện hóa nhiều linh thảo như vậy yêu cầu chân hỏa phải mạnh mẽ, đặc biệt là thần niệm phải là cực cường đại mới được.
Lô này xong rồi đến lô khác, chớp mắt đã trôi qua hai tháng thời gian, trong hai tháng này, Thiên Mặc hắn chỉ có luyện đan, khi nào cần thì dừng lại nghỉ ngơi. Cứ như thế, Thiên Mặc phát hiện thần niệm của hắn cũng được rèn giũa không ít, chân nguyên ngày càng mạnh mẽ. Hai tháng thời gian, hắn đã dùng hết số linh thảo cấp bốn trở xuống, số linh thảo này bao gồm tự hắn lấy được trên đường đi, vài chục gốc lấy từ giới chỉ của Kim Côn và chủ yếu là lấy từ trong di tích của sư phụ hắn. Hắn còn dư lại gần năm mươi gốc linh thảo cấp năm và vài gốc linh thảo cấp sáu. Không phải hắn không muốn tiếp tục luyện thêm mà là do hắn không có khả năng luyện tiếp nữa. Hắn cũng thử luyện vài lò linh đan cấp năm nhưng kết quả đều là đan dược hạ phẩm hoặc là phế đan, thậm chí là thất bại. Thiên Mặc biết, đây là do thực lực của hắn không đủ. Tuy nhiên như thế cũng đủ hắn vui mừng rồi, dùng hai tháng thời gian, hắn đã miễn cưỡng trở thành một linh đan sư cấp năm, đợi hắn tăng lên thực lực thì sẽ hoàn toàn là một đan sư cấp năm chứ không phải là miễn cưỡng nữa. " Hai tháng tuy dài nhưng cũng đáng! ", Thiên Mặc hài lòng cười. Nếu để người khác biết được câu nói này của Thiên Mặc có lẽ sẽ phải vác tông lào vả hắn rớt hàm, hai tháng tuy dài? Con mẹ ngươi đi ra ngoài hỏi xem có kẻ nào chỉ dùng hai tháng đã trở thành mộ linh đan sư cấp năm như ngươi không?
- Sát khí đâu ra mạnh vậy?
Thiên Mặc còn đang vui vẻ bỗng trầm mặt xuống, một luồng sát khí mãnh liệt đang cuộn trào xung quanh hắn, tạo hóa giới là khai thiên thế giới, sinh linh còn chưa thể thai nghén thì lấy đâu ra sát khí mạnh như vậy. Rất nhanh thì hắn đã biết nguyên nhân của luồng sát khí này rồi.
" Lão đại, cái Tử sát kiếm này quá cuồng bạo a! ",hóa ra là Bạch Vũ này vô công rồi nghề, không có gì chơi nên tìm tới cây Tử sát kiếm xem, ai ngờ cây kiếm này sát khí quá mạnh làm cho Bạch Vũ nó cũng không thể kiểm soát.
" Hừ, mày rảnh như vậy thì đi tu luyện đi, nghịch bảo kiếm kia làm gì?", Thiên Mặc liếc mắt nhìn nó rồi tới cầm cây tử sát kiếm lên. Lần này thực lực của hắn đã vượt xa lần trước nhưng vẫn nhờ vào Minh Châu hỗ trợ mới có thể cầm cây kiếm này trong tay, sát khí từ cây kiếm này thực sự là quá cường đại đi. Bất quá lần này thần niệm của hắn đã có thể tiếp xúc với cây kiếm mà không còn bị thôn phệ sạch sẽ như lần trước nữa. Tò mò, thần niệm hắn đi vào trong cây kiếm. Bỗng nhiên trong đầu của hắn hiện lên một cái hình ảnh của một mảnh vũ trụ hoang sơ, sinh linh bắt đầu xuất hiện, những sinh linh kia vừa được sinh ra cũng là lúc từ trong hư không xuất hiện một cái thanh kiếm thô sơ, thanh kiếm này hấp thu sát khí của thiên địa, thôn phệ sát khí từ những sinh linh trong toàn thế giới này, cuối cùng cây kiếm này cũng thành hình một cây bảo kiếm, bảo kiếm vừa mới hoàn thành lại phải trải qua chín nghìn chín trăm chín mươi chín lôi hồ tôi luyện. Bảo kiếm vượt qua lôi kiếp lại tiếp tục hấp thu sát khí, sinh linh trong vũ trụ này càng ngày càng thông minh, ngày càng trưởng thành, sát khí lại càng nhiều, bảo kiếm này lại có thể thôn phệ thật nhiều sát khí hơn. Cuối cùng có một người đoạt được bảo kiếm này, đặt tên là Tử sát kiếm, Tử sát kiếm qua tay nhiều người, cuối cùng rơi vào tay của một thánh đế, thánh đế này mang nó tới một nơi góc khuất của vũ trụ... Hình ảnh đến đây là kết thúc, Thiên Mặc cũng bừng tỉnh lại.
" Đù móe!", Thiên Mặc kinh hoảng khi thấy sát khí từ cây kiếm này đnag tràn vào cơ thể hắn tàn phá bừa bãi, đây là do hắn thực lực còn chưa đủ mà cứ cầm cây kiếm này thật lâu cho nên mới dẫn tới tình trạng sát khí chui vào cơ thể hắn. Hỗn độn thôn phệ quyết lập tực vận chuyển, phải mất thời gian mười mấy phút hắn mới hoàn toàn thôn phệ sạch sẽ số sát khí này. Sát khí từ cây kiếm này gần như là biến thành thực chất rồi vậy, cũng may là thân thể của hắn cường hãn một chút nếu không thì không biết bây giờ hắn đã ra dạng gì rồi. Thiên Mặc hắn cũng không biết, sau khi hắn thôn phệ sát khí kia thì khí tức của hắn lại điên cuồng tăng cường sát thế, nếu có người ở đây mà thấy điều này thì có lẽ phải kinh hồn táng đảm a, bất quá tình trạng này cũng không có kéo dài bao lâu mà chớp mắt đã biến mất rồi.
" Nguy hiểm thật, chút nữa thì đi gặp Diêm vương uống trà đá rồi!, Tốt nhất là cất nó, đồ chơi này còn quá nguy hiểm! ", Thiên Mặc định cất Tử sát kiếm vào hộp ngọc thì trong đầu hắn lại xuất hiện một cái bóng dáng nhân tu lơ lửng trong không gian, bóng dáng nhân tu này rất mơ hồ, Thiên Mặc hắn dù cố gắng như thế nào cũng vô pháp nhìn rõ, bất quá thứ nhân tu này đang cầm trong tay một cây kiếm, cây kiếm này hắn lại có thể thấy rất rõ ràng, đó là Tử sát kiếm mà hắn đang cầm trong tay. Nhân tu kia đang bất động kia bỗng nhiên quay đầu sang nhìn hắn, phải! Chính là đang nhìn hắn, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt nhân tu này nhưng Thiên Mặc có thể chắc chắn là người này đang nhìn hắn. Nhân tu kia nâng Tử sát kiếm lên, khí thế dâng trào,sát khí một mảnh thiên địa này dần bị Tử sát kiếm hấp thu hết. Bỗng người kia hạ kiếm xuống, nhằm về phía hắn, nhìn đường kiếm kia, linh hồn Thiên Mặc một mảnh run rẩy như muốn phủ phục xuống vậy, tuy là chỉ một cái hình ảnh nhưng lí trí của hắn lại nói cho hắn nếu như hắn còn không cản lại thì hắn phải chết không thể nghi ngờ. Không kịp nghĩ nhiều, mặc cho đây là thật hay giả, Tử sát kiếm trong tay cũng được hắn nâng lên, chân nguyên cùng thần thức đổ dồn vào bên trong cây kiếm. Bách ảnh sát kiếm, Đi! Là một đao kĩ nhưng Thiên Mặc hắn lại di dùng cho kiếm, theo hắn pháp bảo thì pháp bảo, đao hay kiếm khác gì nhau, đao hay kiếm cũng là pháp bảo giết địch! Nghĩ tới đây, bỗng hắn có cảm giác gì đó xẹt qua đầu hắn vậy, bất quá thiên phú ngộ thiên còn chưa kịp nắm bắt thì thứ đó đã mất đi rồi. Bách ảnh sát kiếm, lần này hắn có tu vi là Kim đan tầng bốn, thực lực tăng cường đâu chỉ mấy lần, lúc trước hắn chỉ có thể thi triển ra sáu mươi tu đường đao, lần này hắn đã có thể chém ra bảy mươi hai đường. " Oành", một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn, Thiên Mặc bị oanh bay lùi lại, trên không phun ra một ngụm máu tươi rồi nặng nề rơi xuống, Tử sát kiếm cũng rơi ra ngoài.
- Lão đại!
Bạch Vũ nhìn thấy một màn này bị dọa sợ, nó lo lắng chạy tới bên cạnh Thiên Mặc.
- Không sao!
Thiên Mặc ngồi dậy, chùi vết máu trên miệng, ném vài viên chữa thương đan vào miệng, bây giờ hắn thứ hắn không thiếu nhất là đan dược. Hắn vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy mà mồ hôi lạnh chảy ướt lưng. Bảy mươi hai đường kiếm của hắn vừa tiếp xúc tới kiếm ảnh của người kia đã bị đập nát hơn một nửa, đây cũng không phải là kiếm thật, nếu là thật vậy hắn ngay cả cặn bã cũng không còn rồi, tuy vậy hắn cũng bị phản phệ sôi trào cả máu, đầu chút nữa thì nổ tung rồi. Vì đều là đan dược phẩm chất tốt nên thương thế của hắn cũng nhanh chóng bình phục.
Thiên Mặc đứng dậy, thu tử sát kiếm vào hộp ngọc rồi ra cùng Bạch Vũ ra khỏi tạo hóa giới. Lần này tuy trải qua một phen cửu tử nhất sinh nhưng mà hắn cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Vừa ra khỏi tạo hóa giới, phôi đao đã được hắn lấy ra. Thiên Mặc cầm trong tay phôi đao, nhắm mắt lại, thiên phú ngộ thiên bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Bạch Vũ cũng biết lão đại đang cảm ngộ nên không có lèo nhèo mà tự giác tìm một chỗ để...ngủ. Không biết trải qua bao lâu, phôi đao trong tay Thiên Mặc bỗng rung lắc dữ dội, chân nguyên trong cơ thể hắn bắt đầu tuôn trào vào phôi đao, thần thức cuộn trào mãnh liệt, chực chờ cơ hội tuôn ra. Bạch Vũ đang ngủ ngon cũng bị đánh thức, nó tỉnh không phải là do lão đại của hắn đánh thức mà do sát khí trong này đang kéo dần về thanh phôi đao trong tay Thiên Mặc, Lôi Vụ Sâm Lâm khôn phải nơi bình thường, đây chính là nơi có vô số người chết, vô số oán khí, vô số yêu thú hung mãnh, một nơi tụ tập sát khí. Sát khí tụ tập ngày càng nhiều, Bạch Vũ cảm nhận sát khí xung quanh đây dần dần cường liệt mà một mảnh rét run, nếu là một phàm nhân đứng đây sợ rằng cũng bị sát khí quặn thành bột phấn.
Thiên Mặc còn nhắm mắt cũng mở mắt ra,phi thân lên không trung, trong đôi mắt đó hiện lên một sự cuồng nhiệt, điên cuồng. Phôi đao được nâng lên, khí thế tuôn trào mãnh liệt, sát khí một mảnh lạnh lẽo dọa người. "Oành Rào", tay phải hạ xuống, một đường đao từ trên không hạ xuống. Đường đao này như là kết tinh từ sát khí thành thực chất vậy, lấy tốc độ nhanh nhất cây cối xung quaynh đã bị đường đao quét thành mảnh vụ. " Ầm", đao chém xuống để lại một đường rãnh sâu hoắm, từ mép vết cắt này bắt đầu rạn nứt ra những đường đao văn, sát khí từ trong rãnh đang tản ra. Đường đao này thực sự là quá mạnh mẽ, dọa những yêu thú cấp thấp xung quanh đây chạy mất bóng.
Thiên Mặc hạ thân xuống, nhìn vào phôi đao, trong lòng vui vẻ, chiêu thức này hắn cảm ngộ từ đường kiếm của hình bóng nhân tu kia, đồng thời kết hợp cùng pháp quyết của đao quyết, tuy chiêu thức này đã thoát ra phạm vi của cửa đao quyết nhưng hắn vẫn muốn đặt nó vào thức thứ hai của cửu đao quyết.
- Quyết thứ hai: Ngộ sát đao!
Thiên Mặc nghĩ nghĩ một lúc rồi bỏ đi ngộ, " Gọi là sát diệt đao đi, gọi ngộ sát có vẻ kì kì! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook