Tạo Hóa Chi Vương
Chương 30: Tông Môn Cấm Địa

- Ngươi không sao chứ? Thật xin lỗi, vừa rồi ta quá gấp đuổi theo Tố nhi...

Lúc này Thải Y mới nhớ ra vừa rồi Diệp Chân ở cùng một con Huyễn Ảnh Xà Vương còn chưa chết là nguy hiểm cỡ nào. Đợi đến phụ cận, nhìn da rắn của Huyễn Ảnh Xà Vương, lông mày không khỏi nhíu lại.

- A, tại sao lại như vậy?

Thải Y Tiên Tử nghi hoặc nhìn về phía Diệp Chân.

- Cái này...

Tròng mắt vòng vo, Diệp Chân biên lời nói dối.

- Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi vừa đi, Huyễn Ảnh Xà Vương giãy dụa càng ngày càng khủng bố, ta liền trốn ở phía sau đại thụ xa xa. Rất xa, ta chỉ nhìn thấy một đạo hắc khí bay tới, Huyễn Ảnh Xà Vương liền không còn tiếng động, sau đó ngươi tới rồi.

Về phần tình hình thực tế, Diệp Chân dám nói sao?

Sau khi chứng kiến Thận Long Châu thần kỳ, Diệp Chân đã hạ quyết tâm, bí mật có quan hệ tới Thận Long Châu, phải giấu ở trong bụng, không thể nhắc tới với bất kỳ người nào.

Nếu tin tức lộ ra, mình chắt chắn phải chết.

- Hắc khí?

Thải Y Tiên Tử nhướng mày, thần sắc trở nên cảnh giác lên.

- Cái kia chính là Yêu Ma qua lại, hút đi tinh huyết của Huyễn Ảnh Xà Vương. Không nghĩ tới, phụ cận cấm địa tông môn lại thực sự có Yêu Ma qua lại, thực quá nguy hiểm.

- Yêu Ma, cấm địa tông môn?

Thần sắc của Diệp Chân ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới, hắn thuận miệng nói dối, vậy mà lại kéo ra loại sự tình trong truyền thuyết này.

Nghe nói, Tề Vân Tông có một cấm địa, có điều, những đệ tử ngoại môn như bọn hắn, ai cũng không biết cấm địa ở nơi nào.

Thấy Diệp Chân giật mình, Thải Y Tiên Tử còn tưởng rằng Diệp Chân sợ hãi, không khỏi có chút áy náy.

- Thật có lỗi, là ta thiếu chút nữa hại ngươi.

Dừng một chút, Thải Y Tiên Tử gập lại da rắn của Huyễn Ảnh Xà Vương, đưa cho Diệp Chân.

- Da rắn Huyễn Ảnh Xà Vương này ngươi thu đi, coi như là cho ngươi an ủi. Có rảnh thì xuống núi tìm người chế thành giáp da, tác dụng rất tốt, không những có thể phòng cháy chống nước, đao kiếm bình thường cũng khó có thể thương tổn mảy may.

Thải Y Tiên Tử nói, để Diệp Chân sinh ra hảo cảm.

Một đệ tử chân truyền, có thể xin lỗi một đệ tử ngoại môn như hắn, bản thân đã đáng quý, tính tình dịu dàng như thế, lớn lên lại động lòng người, khí chất phiêu miểu xuất trần, thật là giống như tiên tử.

Thiếu niên tình đầu, Diệp Chân đã là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, bất tri bất giác, cũng đã nổi lên ý nghĩ này, đột nhiên tim đập nhanh hơn mấy phần, chỉ muốn ngửi nhiều mấy hơi mùi hương cơ thể kia.

Loại mùi thơm này, hết sức mê người.

- Yêu Ma là một loại tồn tại còn hiếm thấy hơn Yêu thú, có điều, so với Yêu thú thì khó đối phó hơn. Nếu ta gặp phải Yêu Ma, hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có thể trốn, hôm nay vận khí của ngươi không tệ. Đi thôi, chúng ta mau đi xem Tố nhi một chút.

Thải Y Tiên Tử nói.

Vừa nhắc tới Tố nhi, khuôn mặt của Thải Y Tiên Tử liền đỏ lên, không nhiều lời nữa, chỉ dẫn theo Diệp Chân ghé qua rừng rậm.

Mấy phút sau, một khe rãnh sâu trăm mét xuất hiện ở trước mặt Diệp Chân, dưới đáy khe rãnh, lại là một cái hố to liếc mắt thấy không rõ lắm.

- Không được đi về phía trước, đi lên trước nữa, là cấm địa tông môn. Tố nhi ở nơi đó...

Thải Y Tiên Tử khẽ cắn bờ môi chỉ cho Diệp Chân, liền quay đầu nhìn về phía cấm địa tông môn.

- Ngươi nhìn một chút, chờ Tố nhi đi ra, bảo ta...

Nói xong câu này, mặt của Thải Y Tiên Tử đã đỏ bừng, bên tai cũng bởi vậy trở nên óng ánh sáng long lanh, cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Chân nhìn theo phương hướng Thải Y Tiên Tử chỉ, chỉ thấy trong bụi cỏ xa xa, hai con Hoa Ly ôm thành một đoàn, một con nâng mông cao cao, một con nỗ lực nhún nhún, bộ dáng kia, nhìn qua cũng vô cùng vui thích.

Loại tràng diện này, kỳ thật Diệp Chân đã sớm nghĩ tới, chỉ nhưng, tận mắt nhìn thấy con Hoa Ly kia nhấp nhổm, nhất là bên cạnh có một mỹ thiếu nữ làm bạn, lại có một tư vị đặc biệt.

- Thải Y Tiên Tử, cấm địa tông môn này là chuyện gì xảy ra? Ta thấy cấm địa tông môn ở trước mắt cũng không có gì không bình thường a?

Thời gian Hoa Ly “làm việc” thật có chút dài, Diệp Chân chờ cũng có chút nhàm chán, tiện tay chỉ tấm bia đá có ghi hai chữ “cấm địa” hỏi.

- Ta cũng không rõ ràng, cấm địa tông môn này xác thực không có địa phương kỳ lạ gì, có điều, lệnh cấm của tông môn lại rất nghiêm, phát hiện kẻ tự tiện đi vào, lập tức trục xuất khỏi tông môn.

Thải Y Tiên Tử nói.

- Lệnh cấm nghiêm như thế sao?

Diệp Chân nhíu mày.

- Đúng vậy, rất nghiêm, trước trước sau sau, đã có hơn mười đệ tử nội môn bởi vì phạm vào lệnh cấm mà bị đuổi ra tông môn, chúng ta cũng cảm thấy rất cổ quái, ngạc nhiên, nhiều mặt nghe ngóng, chỉ nghe được một sự tình.

- Sự tình gì?

- Các ngươi hẳn là nghe qua, mấy năm trước, tông môn có một đệ tử chân truyền tên Đồ Phương Diệp, nghe nói còn là một đệ tử chân truyền tu vi thẳng bức Chú Mạch cảnh vẫn lạc. Mà nơi vẫn lạc, là ở trong cấm địa tông môn.

Thải Y Tiên Tử nói.

- Đệ tử chân truyền tu vi áp sát Chú Mạch cảnh?

Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh, thẳng bức Chú Mạch cảnh đấy. Nghe nói, chưởng môn đương nhiệm của Tề Vân Tông tu vi cũng là Chú Mạch cảnh.

- Đúng vậy, sau đó chẳng biết tại sao, nơi Đồ Phương Diệp vẫn lạc, liền trở thành cấm địa tông môn. Chúng ta đều cảm thấy nơi này có cổ quái, chỉ là, ai cũng không có lá gan vi phạm lệnh cấm của tông môn. Nghe nói, nơi này thỉnh thoảng có trưởng lão tông môn dò xét.

Thải Y Tiên Tử nói.

Tùy ý hàn huyên vài câu, Diệp Chân cùng Thải Y Tiên Tử liền không còn lời nào để nói, địa vị chênh lệch quá lớn, bản thân lại không quen, hai người thoáng cái liền yên tĩnh.

Ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Thải Y Tiên Tử, nghe tiếng gió thổi cây lay, nhìn cấm địa tông môn trước mắt, tâm thần của Diệp Chân, vậy mà trở nên yên lặng trước nay chưa có.

Loại tâm thần yên lặng này, để cho lỗ tai của Diệp Chân càng thêm linh mẫn, nhất là sau khi tu vi của Diệp Chân tiến nhanh, ngưng luyện ra vài giọt Chân Nguyên, nhĩ lực càng trở nên nhạy bén.

Bốn phương tám hướng các loại thú con, côn trùng, con kiến, chim chóc nói chuyện, lập tức truyền vào tai Diệp Chân, nhất là dưới tình huống những âm thanh này Diệp Chân có thể nghe hiểu được ý tứ trong đó, thì càng có ý tứ.

Đột nhiên, âm thanh từ phía cấm địa, cũng tức là trong khe rãnh, đưa tới Diệp Chân chú ý.

- Cái kia... Có thể... Đồ vật... Quá sợ....

Bởi vì cách tương đối xa, mặc dù nhĩ lực của Diệp Chân hơn người, cũng nghe có chút mơ hồ.

Thời điểm Diệp Chân muốn cẩn thận lắng nghe một chút, cách đó không xa, chẳng biết lúc nào Hoa Ly đã giải quyết xong sự tình, thân hình nhanh như tia chớp lao vào trong ngực Thải Y Tiên Tử.

Có điều, nghênh đón Tố nhi lại là một đôi tay vô hình, hai tay của Thải Y Tiên Tử có chút hư niết, một mực chế trụ Tố nhi, giống như Diệp Chân trước đó, không thể động đậy mảy may.

- Tố nhi ngươi thật tốt, vì cái này, ngươi vậy mà, ngươi vậy mà...

Thải Y Tiên Tử bởi vì “nguyên nhân bệnh” của Hoa Ly, hơi có chút xấu hổ, muốn mắng, nhưng còn chưa mắng ra miệng, mặt đã trở nên đỏ bừng.

- Kỳ thật, đây là bản năng của động vật, không thể trách bọn chúng.

- Ngươi rất hiểu động vật?

Thải Y Tiên Tử hỏi.

- Xem như thế đi.

Nhìn Hoa Ly lần nữa trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, Thải Y Tiên Tử nói:

- Tố nhi đã không sao, ta đưa ngươi trở về.

Thời điểm bị Thải Y Tiên Tử xách lên thiên không, Diệp Chân ngoái đầu nhìn lại khe rãnh kia một chút, như có điều suy nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương