Tạo Hóa Chi Vương
-
Chương 3: Con Chuột Lớn
Bí mật bản thân có thể nghe hiểu tiếng thú này, Diệp Chân mới phát hiện ra từ mấy tháng trước.
Bản thân Diệp Chân cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng là một ngày nào đó của mấy tháng trước.
Chính là một ngày nào đó trước hoặc sau khi tu vi của Diệp Chân từ Luyện Lực sơ kỳ đột phá đến Luyện Lực trung kỳ, sau khi làm xong bài buổi tối, cảm thấy tu vi tiến triển quá chậm, sốt ruột ngủ không được, liền chạy tới đỉnh núi gần đó hít thở không khí.
Đang trầm tư, đột nhiên hắn lại nghe rõ tiếng thú nhỏ chít chít ở giữa núi rừng. Ban đầu, hắn còn bị giật mình, cho rằng lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề gì.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu suy nghĩ vài ngày, Diệp Chân mới xác định chuyện... hắn có thể nghe hiểu được tiếng thú.
Bất luận là tiếng chuột lớn chít chít hay lợn rừng éc éc, thậm chí là con hổ rít gào, chỉ cần Diệp Chân tập trung tinh thần lắng nghe, đều có thể hiểu được ý của bọn chúng.
Lúc đầu, khi Diệp Chân phát hiện bí mật nhỏ mình có thể nghe, hiểu được tiếng thú này, hắn chẳng qua cảm thấy chơi thật vui.
Mỗi khi Diệp Chân buồn phiền nóng nảy vì chuyện tu vi nâng cao thong thả, hắn sẽ tĩnh tâm tới nghe tiếng của đám chuột, mèo rừng, hồ ly, thậm chí là rắn ở gần đây.
Bọn chúng biểu đạt ra những ý tứ mang theo vài phần ngốc nghếch, nghe có hơi buồn cười, luôn có thể khiến cho tâm tình Diệp Chân trở nên thoải mái hơn.
Nhưng vào nửa tháng trước, buổi tối Diệp Chân phiền muộn, trong lúc vô ý đi tới đỉnh núi trước mắt này, nghe được ở phía dưới núi đá có một đôi huynh đệ chuột nói chuyện, lại cho Diệp Chân một phần dẫn dắt, khiến cho Diệp Chân đột nhiên ý thức được, bí mật nhỏ hiểu tiếng thú này của hắn có lẽ thật sự có thể mang đến cho hắn vài điều gì đó.
Mỗi đêm vào lúc này, Diệp Chân đến đỉnh núi này, luôn có thể nghe được hai huynh đệ chuột đang thương lượng cùng đi tới một nơi ăn thức ăn ngon.
Đối với Diệp Chân mà nói, thức ăn ngon của chuột tất nhiên không có bất kỳ lực hấp dẫn gì. Nhưng vào một buổi tối ngày nào đó, Diệp Chân thò đầu vào nhìn thấy được hình thể của hai huynh đệ chuột ra khỏi hang đi ăn thức ăn ngon, hắn lại bị khiếp sợ tới mức ngây người.
Con chuột lớn!
Con chuột cực lớn!
Con chuột lớn dài đến một thước, còn lớn hơn con mèo rừng một chút. Cái đuôi chuột thật dài, to như cánh tay người. Hai cái răng cửa giống như là binh khí, ở dưới ánh trăng lóe ra hàn quang rợn người.
Điều càng làm cho Diệp Chân kinh ngạc đến ngây người, chính là bởi vì hắn đạp phải cửa hang chuột, hai con chuột không ngờ phát động công kích về phía Diệp Chân. Diệp Chân tiện tay nhặt một khúc Thiết Chi Tùng lớn bằng cánh tay lên, lại bị hai con chuột kia mở miệng cắn đứt.
Răng chuột sắc như dao!
Diệp Chân hoàn toàn chấn động kinh ngạc.
Lấy kiến thức của hắn, đặc điểm hình dáng bên ngoài của hai con chuột này tuyệt đối là chuột lớn màu xám rất bình thường, tùy ý có thể thấy được. Hình thể bình thường của chúng chỉ lớn chừng bàn tay đã rất tốt rồi.
Nhưng hiện tại, chúng lại dài gần một thước, nhìn qua đặc biệt khủng khiếp, yêu dị.
Cổ quái, tuyệt đối là cổ quái.
Sau khi lẳng lặng nghe hai con huynh đệ chuột nói chuyện với nhau mấy ngày, Diệp Chân phát hiện ra chỗ quỷ dị của đôi huynh đệ chuột này. Đó chính là vào giờ tý của mỗi đêm bọn chúng nhất định sẽ kiên trì đi vào ăn một loại gọi là thức ăn ngon.
Diệp Chân mơ hồ cảm thấy, hình thể của hai con chuột lớn lên khổng lồ như vậy, có khả năng liên quan tới thức ăn ngon bọn chúng đi tới tranh đoạt vào giờ tý mỗi ngày.
Có lẽ loại thức ăn ngon này có khả năng chính là thiên tài địa bảo nào đó.
Cũng chỉ có thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, mới có thể làm cho hai con chuột màu xám có huyết mạch cực kỳ bình thường lớn lên khổng lồ, trở thành mãnh thú như vậy.
Vừa nghĩ tới điều này, tim Diệp Chân không khỏi đập thình thịch.
Từ nhỏ hắn đã từng nghe nói tới rất nhiều tiểu tử nghèo trong lúc vô ý nhặt được thiên tài địa bảo, một đêm trở nên cực kỳ giàu có hoặc là chết vì tiền tài, lại hoặc trong một đêm biến thành đại cao thủ trong truyền thuyết. Diệp Chân tất nhiên hiểu rõ giá trị của thiên tài địa bảo này.
Cho dù ở trong Tề Vân tông, thiên tài địa bảo cũng là thứ rất quý báu, không giống như dược thảo sử dụng chế biến canh Huyết Nguyên, đều được các đệ tử tạp dịch trồng ra.
Diệp Chân không ngốc, tất nhiên muốn đi theo hai con chuột này tìm đến loại thiên tài địa bảo này.
Đồng thời, sự phát hiện này cũng khiến cho Diệp Chân đột nhiên ý thức được, hắn có thể nghe hiểu tiếng thú, bí mật nhỏ này có lẽ thật sự có thể mang đến cho hắn thu hoạch không tầm thường.
Cũng chính vì có sự phát hiện này, mới có chuyện ngày hôm nay lúc Diệp Chân đối mặt cha mẹ lại kiên trì như vậy.
Một là vì kiên trì với mộng tưởng ngang dọc bầu trời của mình lúc đó, vì nguyện vọng của phụ thân. Còn có bí mật nhỏ người khác chưa từng có này, hắn cũng không thể lãng phí để đó không dùng chứ?
Ở Tề Vân tông tu luyện một năm khiến cho Diệp Chân hiểu rõ ràng, tốc độ tu luyện ngoại trừ bị thiên phú huyết mạch ảnh hưởng ra, còn có thể có quan hệ rất lớn tới việc có ôm được số lượng lớn tài nguyên tu luyện hay không.
Mà hiện tại, vì bí mật nhỏ này của hắn, Diệp Chân có lẽ có thể thu được tài nguyên tu luyện người khác chưa từng có.
Sau khi phát hiện ra bí mật của hai huynh đệ chuột này, mỗi đêm giờ tý Diệp Chân sẽ đi tới núi đá bên trên chỗ hang chuột này, yên lặng nghe tiếng của hai huynh đệ chuột, sau đó tất nhiên bám theo bọn chúng.
Nhưng tốc độ cùng sự linh hoạt của loài thú đi ngang qua núi rừng, Diệp Chân chỉ là một võ giả Luyện Huyết nhất trọng làm sao có thể so sánh được.
Mỗi khi theo dõi hai con chuột, bao giờ Diệp Chân cũng kết thúc bởi mất dấu.
Chỉ có điều, Diệp Chân cũng không ngu.
Liên tiếp theo dõi chừng mười ngày, Diệp Chân đã sơ bộ đoán được phạm vi hoạt động của hai huynh đệ, chính là ở trong phạm vi mười dặm của ngọn núi đá này.
Hơn nữa, trải qua nhiều ngày theo dõi như vậy, bản thân Diệp Chân lục soát, đã loại bỏ rất nhiều nơi. Hiện tại chỉ còn lại hai ba phương hướng.
Diệp Chân chắc hẳn cho dù lại bị bỏ rơi, hắn vẫn có thể sử dụng phương pháp loại bỏ, trong vòng vài ngày sẽ tìm được mục đích mỗi đêm của hai huynh đệ chuột.
Chít! (đi)!
Một tiếng chuột kêu vang lên. Hai con chuột, lông chuột trên lưng giống như kim thép dựng thẳng lên, xuất hiện ở phía dưới núi đá, vèo một tiếng biến mất ở trong rừng Thiết Chi Tùng.
Thân hình chớp động, Diệp Chân cúi người bước nhanh theo.
Một đoạn đường đầu Diệp Chân đã thuộc lòng, cũng không lo lắng sẽ mất dấu. Đi khoảng chừng hơn một trăm hơi thở, tiếng móng chuột cực lớn bước lên lá thông đột nhiên biến mất.
Bước nhanh đi tới khu rừng trũng, Diệp Chân biến sắc. Lại mất dấu.
Bốn phía của khu rừng trũng này thông suốt, có thể thông với bốn phương tám hướng. Mỗi lần, Diệp Chân đều bị mất dấu ở chỗ này.
Chỉ có điều Diệp Chân cũng không hoảng hốt. Bởi vì mấy ngày nay, Diệp Chân đã tìm kiếm rất nhiều phương hướng con chuột lớn có khả năng bỏ chạy. Hiện tại, chỉ còn lại có ba phương hướng còn chưa có kiểm tra.
Ba phương hướng, một chỗ là vách núi cao mười thước sát khu rừng trũng. Một chỗ là dòng suối phía trái của rừng trũng. Còn có một phương hướng, chính là cây đại thụ che trời bên trong rừng trũng.
Ba phương hướng này, dòng suối nhỏ đã bị nước sông loại trừ. Bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng phát hiện có giọt nước ở trên thân của con chuột lớn.
Vậy chỉ còn lại có vách núi cùng với hơn mười gốc cây cổ thụ che trời ở bên trong khu rừng trũng
Đầu tiên Diệp Chân nhìn về phía hơn mười gốc cây che trời lớn trong rừng trũng, sau đó lắc đầu. Không có khả năng là nơi đó. Độ khó tìm kiếm cũng quá lớn.
Ngược lại là vách núi cao mười thước này đặc biệt có khả năng ẩn chứa thiên tài địa bảo. Chỉ có điều cả vách núi này, còn có vách đá phía dưới, Diệp Chân đều đã từng tìm kiếm qua một lần, chính là không có tìm được bất kỳ tung tích nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân lại tìm kiếm địa điểm thích hợp, chậm rãi leo về phía vách núi. Ngày hôm nay, hắn đã có sự chuẩn bị trước khi đến.
Diệp Chân giống như con nhện lớn, tay chân bám chặt lấy trên vách đá, từ từ di chuyển, con ngươi lóe tinh quang, lại dựa vào ánh trăng, không ngừng treo người ở trên vách đá tìm kiếm.
Cũng may nhờ có một năm khổ luyện ở Tề Vân tông, khiến cho Diệp Chân có thể rất tùy ý leo lên vách núi này. Bằng không, cho dù Diệp Chân biết nơi này có thiên tài địa bảo, cũng chỉ có thể nhìn vách núi than thở.
Diệp Chân đang tìm kiếm, trong mắt nhất thời sáng lên. Ở trên vách đá có một tảng đá nhô ra. Hắn thấy được một dấu chân màu xám đen của con chuột lớn.
Thần sắc Diệp Chân chợt vui mừng bất ngờ.
- Tìm được rồi!
Vì truy tìm tung tích của hai con chuột lớn này, Diệp Chân cũng bỏ ra không ít công sức.
Hắn đặc biệt đốt một loại phân tro không dễ lau sạch, từ mấy ngày trước lại rắc vào phạm vi mấy thước trước cửa hang chuột.
Cứ như vậy, chỉ cần con chuột lớn này ra khỏi hang đạp lên bùn đất, đi qua nơi nào, sẽ lưu lại một dấu chân chuột màu xám đen.
Diệp Chân quan sát, con chuột lớn này nhảy một cái, khoảng cách chính là ba bốn thước. Sau khi nhìn thấy được dấu chân này của con chuột, Diệp Chân lập tức tìm kiếm ở phạm vi bốn năm thước xung quanh nó.
Không tới mấy hơi thở, Diệp Chân lại tìm được một dấu chân mờ trên lớp rêu. Những dấu chân biến mất ở một khối đá nhô ra ở giữa.
Tìm một lát, Diệp Chân mới mở to hai mắt nhìn, phát hiện ra một khe nứt bị rêu mọc che lấp.
Dưới bóng đêm, rêu hiện lên màu xám đen, khe núi đá này cũng hiện lên màu đen. Nếu không phải một tay nắm vào khoảng không, Diệp Chân sẽ không phát hiện được ra cái khe nứt này.
Khe nứt không lớn, nhưng có thể đủ cho Diệp Chân đi qua.
Chiều cao của con chuột lớn này hoàn toàn không khác gì độ rộng thân thể của Diệp Chân, cho nên có thể đi qua hay không, Diệp Chân cũng không cần quá lo lắng.
Thận trọng đi ngang qua bên trong khe nứt hơn mười thước, trong mũi hắn chợt ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Một sơn động tự nhiên cho phép một người đi qua đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Chân ngây người.
Một cột đá trong suốt lấp lánh giống như măng nhọn, nửa buông xuống ở cuối sơn động, tản ra ánh sáng mông lung, lấp lánh giống như bảo vật.
Bên trên măng đá này có ánh nước tầng tầng lớp lớp, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm thấu ra.
Phía dưới đầu măng đá có một hố nhỏ do nước nhỏ xuống tạo thành, có kích thước bằng quả trứng gà, lại trống trơn.
Nham thạch bốn phía xung quanh lại chất đầy những xương trắng của các loại thú hoang.
Có cái đã hoàn toàn phong hóa thành xương trắng, có cái vẫn trong trạng thái nửa mục nát. Còn có một xác con rắn, thi thể của một con hồ ly, nhìn qua đều tương đối mới, hình như chết chưa được mấy ngày.
Chỉ có điều tất cả đều không ngoại lệ, trên xác con rắn cùng thi thể của con hồ ly kia đều đầy vết răng chuột cắn xé.
Lúc này, hai con chuột lớn bị Diệp Chân đuổi theo lúc này đang đưa cái đầu lưỡi ngắn nhỏ, tanh đỏ, chờ đợi hết sức chăm chú vào ánh nước trong măng đá trong suốt lấp lánh thẩm thấu ra.
Tiếng Diệp Chân đạp vỡ xương của thú hoang, nháy mắt đã kinh động tới hai con chuột đang chờ nước trên măng đá nhỏ xuống.
Trong nháy mắt hai con chuột lớn xoay người, đuôi chuột giống như cái roi quất mạnh, răng cửa lóe ra hàn quang chợt nhe ra, đồng tử đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.
Chít!
Trong tiếng chuột kêu chói tai khác thường, hai con chuột lớn chợt nhảy mạnh lên không trung, nhe chiếc răng cửa ớn lạnh, một trái một phải lao tới tấn công Diệp Chân.
Bản thân Diệp Chân cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng là một ngày nào đó của mấy tháng trước.
Chính là một ngày nào đó trước hoặc sau khi tu vi của Diệp Chân từ Luyện Lực sơ kỳ đột phá đến Luyện Lực trung kỳ, sau khi làm xong bài buổi tối, cảm thấy tu vi tiến triển quá chậm, sốt ruột ngủ không được, liền chạy tới đỉnh núi gần đó hít thở không khí.
Đang trầm tư, đột nhiên hắn lại nghe rõ tiếng thú nhỏ chít chít ở giữa núi rừng. Ban đầu, hắn còn bị giật mình, cho rằng lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề gì.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu suy nghĩ vài ngày, Diệp Chân mới xác định chuyện... hắn có thể nghe hiểu được tiếng thú.
Bất luận là tiếng chuột lớn chít chít hay lợn rừng éc éc, thậm chí là con hổ rít gào, chỉ cần Diệp Chân tập trung tinh thần lắng nghe, đều có thể hiểu được ý của bọn chúng.
Lúc đầu, khi Diệp Chân phát hiện bí mật nhỏ mình có thể nghe, hiểu được tiếng thú này, hắn chẳng qua cảm thấy chơi thật vui.
Mỗi khi Diệp Chân buồn phiền nóng nảy vì chuyện tu vi nâng cao thong thả, hắn sẽ tĩnh tâm tới nghe tiếng của đám chuột, mèo rừng, hồ ly, thậm chí là rắn ở gần đây.
Bọn chúng biểu đạt ra những ý tứ mang theo vài phần ngốc nghếch, nghe có hơi buồn cười, luôn có thể khiến cho tâm tình Diệp Chân trở nên thoải mái hơn.
Nhưng vào nửa tháng trước, buổi tối Diệp Chân phiền muộn, trong lúc vô ý đi tới đỉnh núi trước mắt này, nghe được ở phía dưới núi đá có một đôi huynh đệ chuột nói chuyện, lại cho Diệp Chân một phần dẫn dắt, khiến cho Diệp Chân đột nhiên ý thức được, bí mật nhỏ hiểu tiếng thú này của hắn có lẽ thật sự có thể mang đến cho hắn vài điều gì đó.
Mỗi đêm vào lúc này, Diệp Chân đến đỉnh núi này, luôn có thể nghe được hai huynh đệ chuột đang thương lượng cùng đi tới một nơi ăn thức ăn ngon.
Đối với Diệp Chân mà nói, thức ăn ngon của chuột tất nhiên không có bất kỳ lực hấp dẫn gì. Nhưng vào một buổi tối ngày nào đó, Diệp Chân thò đầu vào nhìn thấy được hình thể của hai huynh đệ chuột ra khỏi hang đi ăn thức ăn ngon, hắn lại bị khiếp sợ tới mức ngây người.
Con chuột lớn!
Con chuột cực lớn!
Con chuột lớn dài đến một thước, còn lớn hơn con mèo rừng một chút. Cái đuôi chuột thật dài, to như cánh tay người. Hai cái răng cửa giống như là binh khí, ở dưới ánh trăng lóe ra hàn quang rợn người.
Điều càng làm cho Diệp Chân kinh ngạc đến ngây người, chính là bởi vì hắn đạp phải cửa hang chuột, hai con chuột không ngờ phát động công kích về phía Diệp Chân. Diệp Chân tiện tay nhặt một khúc Thiết Chi Tùng lớn bằng cánh tay lên, lại bị hai con chuột kia mở miệng cắn đứt.
Răng chuột sắc như dao!
Diệp Chân hoàn toàn chấn động kinh ngạc.
Lấy kiến thức của hắn, đặc điểm hình dáng bên ngoài của hai con chuột này tuyệt đối là chuột lớn màu xám rất bình thường, tùy ý có thể thấy được. Hình thể bình thường của chúng chỉ lớn chừng bàn tay đã rất tốt rồi.
Nhưng hiện tại, chúng lại dài gần một thước, nhìn qua đặc biệt khủng khiếp, yêu dị.
Cổ quái, tuyệt đối là cổ quái.
Sau khi lẳng lặng nghe hai con huynh đệ chuột nói chuyện với nhau mấy ngày, Diệp Chân phát hiện ra chỗ quỷ dị của đôi huynh đệ chuột này. Đó chính là vào giờ tý của mỗi đêm bọn chúng nhất định sẽ kiên trì đi vào ăn một loại gọi là thức ăn ngon.
Diệp Chân mơ hồ cảm thấy, hình thể của hai con chuột lớn lên khổng lồ như vậy, có khả năng liên quan tới thức ăn ngon bọn chúng đi tới tranh đoạt vào giờ tý mỗi ngày.
Có lẽ loại thức ăn ngon này có khả năng chính là thiên tài địa bảo nào đó.
Cũng chỉ có thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, mới có thể làm cho hai con chuột màu xám có huyết mạch cực kỳ bình thường lớn lên khổng lồ, trở thành mãnh thú như vậy.
Vừa nghĩ tới điều này, tim Diệp Chân không khỏi đập thình thịch.
Từ nhỏ hắn đã từng nghe nói tới rất nhiều tiểu tử nghèo trong lúc vô ý nhặt được thiên tài địa bảo, một đêm trở nên cực kỳ giàu có hoặc là chết vì tiền tài, lại hoặc trong một đêm biến thành đại cao thủ trong truyền thuyết. Diệp Chân tất nhiên hiểu rõ giá trị của thiên tài địa bảo này.
Cho dù ở trong Tề Vân tông, thiên tài địa bảo cũng là thứ rất quý báu, không giống như dược thảo sử dụng chế biến canh Huyết Nguyên, đều được các đệ tử tạp dịch trồng ra.
Diệp Chân không ngốc, tất nhiên muốn đi theo hai con chuột này tìm đến loại thiên tài địa bảo này.
Đồng thời, sự phát hiện này cũng khiến cho Diệp Chân đột nhiên ý thức được, hắn có thể nghe hiểu tiếng thú, bí mật nhỏ này có lẽ thật sự có thể mang đến cho hắn thu hoạch không tầm thường.
Cũng chính vì có sự phát hiện này, mới có chuyện ngày hôm nay lúc Diệp Chân đối mặt cha mẹ lại kiên trì như vậy.
Một là vì kiên trì với mộng tưởng ngang dọc bầu trời của mình lúc đó, vì nguyện vọng của phụ thân. Còn có bí mật nhỏ người khác chưa từng có này, hắn cũng không thể lãng phí để đó không dùng chứ?
Ở Tề Vân tông tu luyện một năm khiến cho Diệp Chân hiểu rõ ràng, tốc độ tu luyện ngoại trừ bị thiên phú huyết mạch ảnh hưởng ra, còn có thể có quan hệ rất lớn tới việc có ôm được số lượng lớn tài nguyên tu luyện hay không.
Mà hiện tại, vì bí mật nhỏ này của hắn, Diệp Chân có lẽ có thể thu được tài nguyên tu luyện người khác chưa từng có.
Sau khi phát hiện ra bí mật của hai huynh đệ chuột này, mỗi đêm giờ tý Diệp Chân sẽ đi tới núi đá bên trên chỗ hang chuột này, yên lặng nghe tiếng của hai huynh đệ chuột, sau đó tất nhiên bám theo bọn chúng.
Nhưng tốc độ cùng sự linh hoạt của loài thú đi ngang qua núi rừng, Diệp Chân chỉ là một võ giả Luyện Huyết nhất trọng làm sao có thể so sánh được.
Mỗi khi theo dõi hai con chuột, bao giờ Diệp Chân cũng kết thúc bởi mất dấu.
Chỉ có điều, Diệp Chân cũng không ngu.
Liên tiếp theo dõi chừng mười ngày, Diệp Chân đã sơ bộ đoán được phạm vi hoạt động của hai huynh đệ, chính là ở trong phạm vi mười dặm của ngọn núi đá này.
Hơn nữa, trải qua nhiều ngày theo dõi như vậy, bản thân Diệp Chân lục soát, đã loại bỏ rất nhiều nơi. Hiện tại chỉ còn lại hai ba phương hướng.
Diệp Chân chắc hẳn cho dù lại bị bỏ rơi, hắn vẫn có thể sử dụng phương pháp loại bỏ, trong vòng vài ngày sẽ tìm được mục đích mỗi đêm của hai huynh đệ chuột.
Chít! (đi)!
Một tiếng chuột kêu vang lên. Hai con chuột, lông chuột trên lưng giống như kim thép dựng thẳng lên, xuất hiện ở phía dưới núi đá, vèo một tiếng biến mất ở trong rừng Thiết Chi Tùng.
Thân hình chớp động, Diệp Chân cúi người bước nhanh theo.
Một đoạn đường đầu Diệp Chân đã thuộc lòng, cũng không lo lắng sẽ mất dấu. Đi khoảng chừng hơn một trăm hơi thở, tiếng móng chuột cực lớn bước lên lá thông đột nhiên biến mất.
Bước nhanh đi tới khu rừng trũng, Diệp Chân biến sắc. Lại mất dấu.
Bốn phía của khu rừng trũng này thông suốt, có thể thông với bốn phương tám hướng. Mỗi lần, Diệp Chân đều bị mất dấu ở chỗ này.
Chỉ có điều Diệp Chân cũng không hoảng hốt. Bởi vì mấy ngày nay, Diệp Chân đã tìm kiếm rất nhiều phương hướng con chuột lớn có khả năng bỏ chạy. Hiện tại, chỉ còn lại có ba phương hướng còn chưa có kiểm tra.
Ba phương hướng, một chỗ là vách núi cao mười thước sát khu rừng trũng. Một chỗ là dòng suối phía trái của rừng trũng. Còn có một phương hướng, chính là cây đại thụ che trời bên trong rừng trũng.
Ba phương hướng này, dòng suối nhỏ đã bị nước sông loại trừ. Bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng phát hiện có giọt nước ở trên thân của con chuột lớn.
Vậy chỉ còn lại có vách núi cùng với hơn mười gốc cây cổ thụ che trời ở bên trong khu rừng trũng
Đầu tiên Diệp Chân nhìn về phía hơn mười gốc cây che trời lớn trong rừng trũng, sau đó lắc đầu. Không có khả năng là nơi đó. Độ khó tìm kiếm cũng quá lớn.
Ngược lại là vách núi cao mười thước này đặc biệt có khả năng ẩn chứa thiên tài địa bảo. Chỉ có điều cả vách núi này, còn có vách đá phía dưới, Diệp Chân đều đã từng tìm kiếm qua một lần, chính là không có tìm được bất kỳ tung tích nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân lại tìm kiếm địa điểm thích hợp, chậm rãi leo về phía vách núi. Ngày hôm nay, hắn đã có sự chuẩn bị trước khi đến.
Diệp Chân giống như con nhện lớn, tay chân bám chặt lấy trên vách đá, từ từ di chuyển, con ngươi lóe tinh quang, lại dựa vào ánh trăng, không ngừng treo người ở trên vách đá tìm kiếm.
Cũng may nhờ có một năm khổ luyện ở Tề Vân tông, khiến cho Diệp Chân có thể rất tùy ý leo lên vách núi này. Bằng không, cho dù Diệp Chân biết nơi này có thiên tài địa bảo, cũng chỉ có thể nhìn vách núi than thở.
Diệp Chân đang tìm kiếm, trong mắt nhất thời sáng lên. Ở trên vách đá có một tảng đá nhô ra. Hắn thấy được một dấu chân màu xám đen của con chuột lớn.
Thần sắc Diệp Chân chợt vui mừng bất ngờ.
- Tìm được rồi!
Vì truy tìm tung tích của hai con chuột lớn này, Diệp Chân cũng bỏ ra không ít công sức.
Hắn đặc biệt đốt một loại phân tro không dễ lau sạch, từ mấy ngày trước lại rắc vào phạm vi mấy thước trước cửa hang chuột.
Cứ như vậy, chỉ cần con chuột lớn này ra khỏi hang đạp lên bùn đất, đi qua nơi nào, sẽ lưu lại một dấu chân chuột màu xám đen.
Diệp Chân quan sát, con chuột lớn này nhảy một cái, khoảng cách chính là ba bốn thước. Sau khi nhìn thấy được dấu chân này của con chuột, Diệp Chân lập tức tìm kiếm ở phạm vi bốn năm thước xung quanh nó.
Không tới mấy hơi thở, Diệp Chân lại tìm được một dấu chân mờ trên lớp rêu. Những dấu chân biến mất ở một khối đá nhô ra ở giữa.
Tìm một lát, Diệp Chân mới mở to hai mắt nhìn, phát hiện ra một khe nứt bị rêu mọc che lấp.
Dưới bóng đêm, rêu hiện lên màu xám đen, khe núi đá này cũng hiện lên màu đen. Nếu không phải một tay nắm vào khoảng không, Diệp Chân sẽ không phát hiện được ra cái khe nứt này.
Khe nứt không lớn, nhưng có thể đủ cho Diệp Chân đi qua.
Chiều cao của con chuột lớn này hoàn toàn không khác gì độ rộng thân thể của Diệp Chân, cho nên có thể đi qua hay không, Diệp Chân cũng không cần quá lo lắng.
Thận trọng đi ngang qua bên trong khe nứt hơn mười thước, trong mũi hắn chợt ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Một sơn động tự nhiên cho phép một người đi qua đột nhiên xuất hiện.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Chân ngây người.
Một cột đá trong suốt lấp lánh giống như măng nhọn, nửa buông xuống ở cuối sơn động, tản ra ánh sáng mông lung, lấp lánh giống như bảo vật.
Bên trên măng đá này có ánh nước tầng tầng lớp lớp, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm thấu ra.
Phía dưới đầu măng đá có một hố nhỏ do nước nhỏ xuống tạo thành, có kích thước bằng quả trứng gà, lại trống trơn.
Nham thạch bốn phía xung quanh lại chất đầy những xương trắng của các loại thú hoang.
Có cái đã hoàn toàn phong hóa thành xương trắng, có cái vẫn trong trạng thái nửa mục nát. Còn có một xác con rắn, thi thể của một con hồ ly, nhìn qua đều tương đối mới, hình như chết chưa được mấy ngày.
Chỉ có điều tất cả đều không ngoại lệ, trên xác con rắn cùng thi thể của con hồ ly kia đều đầy vết răng chuột cắn xé.
Lúc này, hai con chuột lớn bị Diệp Chân đuổi theo lúc này đang đưa cái đầu lưỡi ngắn nhỏ, tanh đỏ, chờ đợi hết sức chăm chú vào ánh nước trong măng đá trong suốt lấp lánh thẩm thấu ra.
Tiếng Diệp Chân đạp vỡ xương của thú hoang, nháy mắt đã kinh động tới hai con chuột đang chờ nước trên măng đá nhỏ xuống.
Trong nháy mắt hai con chuột lớn xoay người, đuôi chuột giống như cái roi quất mạnh, răng cửa lóe ra hàn quang chợt nhe ra, đồng tử đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.
Chít!
Trong tiếng chuột kêu chói tai khác thường, hai con chuột lớn chợt nhảy mạnh lên không trung, nhe chiếc răng cửa ớn lạnh, một trái một phải lao tới tấn công Diệp Chân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook