Tạo Hóa Chi Vương
-
Chương 13: Có Càn Khôn Khác?
- Sa Phi, ngươi thu thập hành lý làm gì? Ngươi làm cái gì vậy?
Diệp Chân về đến bên trong phòng, nhìn thấy được Sa Phi không nói một lời lặng lẽ thu thập hành trang, Diệp Chân không khỏi sốt ruột.
Còn chưa mở miệng trả lời Diệp Chân, trên mặt Sa Phi lại thoáng lộ vẻ sầu thảm.
- Ban đầu khả năng ta trong vòng một hai ngày từ Luyện Huyết nhị trọng đột phá đến Luyện Huyết tam trọng cũng rất nhỏ. Hiện tại bị nội thương, hi vọng này càng cực kỳ mong manh. Cùng với chờ kỳ sát hạch kết thúc, cực kỳ mất mặt bị tông môn đuổi ra khỏi sơn môn, đuổi về nhà, còn không bằng ta sớm lặng lẽ rời đi. Chí ít như vậy mặt mũi cũng dễ nhìn hơn.
Sa Phi nói.
Nói xong, Sa Phi chỉ vào một ống canh Huyết Nguyên đầu giường nói:
- Ta phải đi đây. Thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì. Phần này của ta, ngươi cũng uống đi. Nói không chừng còn có thể có giúp đỡ đối với ngươi.
- Sa Phi, ngươi...
Diệp Chân có thể nhìn ra sự tiếc nuối trong mắt Sa Phi. Ai cũng hiểu rõ ràng, lần này Sa Phi đi lại hoàn toàn cách biệt cùng võ đạo. Sau này hắn chỉ có thể làm người bình thường, mơ hồ trôi qua một đời.
- Diệp Chân, đừng nói nữa. Chuyện này không trách ngươi. Cho dù là ta không có bị thương, trong một hai ngày khả năng ta đột phá đến Luyện Huyết tam trọng cũng gần như không có. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân ta.
Nói đến đây, Sa Phi đột nhiên giơ nắm đấm về phía Diệp Chân, trên mặt không thể khống chế được nở nụ cười.
- Chỉ có điều, trước khi đi có thể nhìn thấy thấy được mấy tên ác ôn Mã Nguyên Vũ, Ô Kiến này bị chỉnh thảm như vậy, ta đã không có bất cứ tiếc nuối nào nữa. Tuy rằng không phải ta tự mình ra tay!
- Thật ra, nói không chừng ngươi cũng có cơ hội đích thân đánh Mã Nguyên Vũ cùng Ô Kiến.
Diệp Chân đột nhiên nói với Sa Phi.
- Cái gì?
Sa Phi nghe vậy ngẩn ra, lại cười gượng lắc đầu.
Trong chớp mắt khi Sa Phi cười gượng lắc đầu, Diệp Chân đưa một ống canh Huyết Nguyên của bản thân hắn cho Sa Phi.
- Ta nghe nói, đệ tử tạp dịch tu vi dừng lại lâu không thể đột phá, nếu như uống liền hai ống canh Huyết Nguyên tới tu luyện, vậy dược lực tăng cường này lại có khả năng khiến cho đệ tử tạp dịch đột phá đấy.
- Còn có loại chuyện như vậy sao? Ta nhập môn lâu hơn ngươi, tại sao chưa từng nghe qua?
Sa Phi nhíu mày, rõ ràng không tin.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Dù sao hiện tại lại có hai ống canh Huyết Nguyên, thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nào, ta giúp ngươi mở nắp.
Nói xong, Diệp Chân chủ động giúp Sa Phi mở nắp của hai ống canh Huyết Nguyên.
Chỉ là ở trong lúc lơ đãng, khi tránh tầm mắt của Sa Phi, Diệp Chân lén bỏ hai giọt thạch tủy linh dịch vào trong hai ống canh Huyết Nguyên. Đây là phần tối hôm nay hắn cố gắng giữ lại,
- Nào, nhanh tới thử xem. Luyện hóa xong hai ống canh Huyết Nguyên này, nói không chừng có thể đột phá.
Diệp Chân thúc giục.
- Làm sao có thể như vậy được? Trước đây ta đã từng uống hai ống canh Huyết Nguyên, hình như cũng chẳng có gì thần kỳ?
Ngại vì Diệp Chân thúc giục, Sa Phi cuối cùng vẫn một hơi uống cạn hai ống canh Huyết Nguyên do Diệp Chân đưa tới.
Khi Sa Phi ngồi khoanh chân ở trên giường, Diệp Chân liền thấy trên trán Sa Phi đã nổi lên gân xanh. Diệp Chân biết, dược lực dồi dào của thạch tủy linh dịch đã phát tác.
- Như vậy, Sa Phi có thể đột phá chứ?
Lẩm bẩm một tiếng, Diệp Chân không tự chủ được nghĩ tới tình huống đi tới bí động trên vách núi tối nay.
Từ tối hôm qua, trong lúc vô ý đánh gãy măng đá trong bí động trên vách núi, trái tim Diệp Chân vẫn lơ lửng giữa không trung. Hắn rất sợ măng đá gãy sẽ không nhỏ xuống thạch tủy linh dịch nữa. Như vậy Diệp Chân muốn khóc cũng không kịp.
Điều khiến cho Diệp Chân mừng rỡ là giờ tý tối nay chỗ gốc măng đá gãy vẫn như thường ngày nhỏ xuống hai giọt thạch tủy linh dịch. Điều này làm cho Diệp Chân vừa mừng vừa sợ. Hắn lại xác định được một việc.
Đó chính là nơi nhỏ xuống thạch tủy linh dịch này tuyệt đối không phải do măng đá sinh ra. Vật sinh ra thạch tủy linh dịch này khẳng định có càn khôn khác.
Có lẽ, theo măng đá gãy này có thể tìm được bảo bối sinh ra thạch tủy linh dịch này. Trong nháy mắt đó, Diệp Chân cũng có ý nghĩ muốn đào bới tìm kiếm một lần.
Chỉ có điều giãy dụa một hồi lâu, Diệp Chân vẫn ép xuống ý nghĩ khiến cho hắn kích động không thôi này.
Có lẽ, thạch tủy linh dịch này thật sự là linh khí do thiên địa sinh ra. Một khi đào xuống, nói không chừng cái gì cũng không có. Hơn nữa, cho dù thật sự đào ra bảo bối gì, Diệp Chân cảm thấy dựa vào tu vi của hắn bây giờ thật sự không phải là chuyện gì tốt lành.
Hiện tại, vẫn mỗi ngày hưởng thụ hai giọt thạch tủy linh dịch là tốt nhất.
Nói không chừng, chờ sau này tu vi Diệp Chân tăng cao, hắn có thể tìm tòi nghiên cứu tới cùng.
Trong đêm khuya vang lên tiếng Sa Phi mừng như điên kèm theo vài phần ngạc nhiên, thậm chí có vài phần nức nở.
- Đột phá, thật sự đột phá. Diệp Chân, ta thật sự đột phá!
Nhìn cả người Sa Phi đầy chất bẩn màu đen nhào tới, Diệp Chân hoàn toàn không suy nghĩ một cước đạp Sa Phi bay ra. Hai giọt thạch tủy linh dịch lót bụng, không đột phá mới là lạ.
- Ta lại không có hứng thú đối với nam nhân, chứ đừng nói là “nam nhân thối”...
Diệp Chân cười mắng.
- A, trên người ta tại sao lại bẩn như thế?
Chỉ có điều, Sa Phi vừa đột phá, đang mừng như điên rất nhanh ném nghi vấn này đi, điên cuồng chạy về phía hồ nước trên núi.
Nhìn bóng dáng Sa Phi đi xa, Diệp Chân cười.
Sa Phi là huynh đệ hắn kết giao. Hai giọt thạch tủy linh dịch này, sử dụng đáng giá!
Một tháng trước, tu vi của Diệp Chân từ Luyện Huyết nhất trọng giống như bão táp đạt đến Luyện Huyết tam trọng bây giờ. Một tháng trước, Diệp Chân lo lắng khiếp đảm chính là kỳ sát hạch mỗi năm một lần của tông môn. Trong lúc lơ đãng, hắn ở trong sự kinh ngạc của rất nhiều sư huynh đệ đồng môn, lại thuận lợi thông qua.
Hiện tại mục tiêu của Diệp Chân chính là Ngư Long Đạo sắp được tông môn mở ra.
Đãi ngộ của đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn có thể nói là khác nhau một trời một vực. Cái khác Diệp Chân không biết, chỉ hiệu quả Huyết Nguyên đan và canh Huyết Nguyên, chính là một trời một vực.
Hơn nữa, chỉ cần trở thành đệ tử ngoại môn có thể tự lựa chọn tu luyện các công pháp, võ kỹ được cất trong tông môn. Sau khi tự chọn công pháp võ kỹ tu luyện, so với Huyết Khí quyết, Hùng Vương Đam Sơn Quyền dành do đệ tử tạp dịch thống nhất tu luyện, hiệu quả cùng tiến cảnh lại khác nhau một trời một vực.
Có người nói, đệ tử ngoại môn chọn công pháp tu luyện, hiệu quả một ngày tu luyện lại bằng đệ tử tạp dịch khổ luyện Huyết Khí quyết ba bốn ngày.
Cho nên, sớm ngày trở thành đệ tử ngoại môn, lại sớm ngày nắm giữ ưu thế trên phương diện tu luyện, đối với con đường võ giả của Diệp Chân sau này sẽ có lợi ích khó có thể đánh giá được. Nhất là đệ tử có huyết mạch phẩm cấp thấp như Diệp Chân, thiếu nhất vĩnh viễn là thời gian.
Một buổi sáng sớm đầu tháng tám, Triệu quản sự quản sự tạp dịch của Bách Tùng phong lại tự mình đưa Diệp Chân đến Đông Lai phong nơi có Ngư Long Đạo của Tề Vân tông.
Đông Lai phong này có diện tích đất đai cực kỳ rộng lớn. Tề Vân tông được gọi là tạp dịch mười vạn, ngoại môn ba nghìn. Ngoài mười vạn đệ tử tạp dịch ở các ngọn núi tạp dịch ra, ba nghìn đệ tử ngoại môn hoặc nói gần như tất cả đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, đều ở Đông Lai phong tu luyện.
Dọc đường đi, đệ tử tạp dịch từ các ngọn núi đến Đông Lai phong nối liền không dứt. Theo Triệu quản sự nói, những người này đều là hạt giống tuyển chọn của hơn ba trăm ngọn núi tạp dịch Tề Vân tông.
- Diệp Chân, việc cần chú ý ở bên trong Ngư Long Đạo, ta đều đã nói rõ với ngươi! Nhớ kỹ, không nên tranh cường hiếu thắng. Chỉ cần ngươi thành thật thành công xông qua Ngư Long Đạo, có thể tiến thân làm đệ tử ngoại môn.
Triệu quản sự dừng một chút, lại nói.
- Lão phu quản lý Bách Tùng Phong tạp dịch này, năm nay có thể tăng một phẩm nửa phẩm hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi. Nếu như ngươi thành công xông qua Ngư Long Đạo, đến lúc đó lão phu ở đây, còn có một phần lễ tốt đưa tặng.
- Lễ tốt?
Diệp Chân mỉm cười gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ, cảm ơn Triệu quản sự!
Diệp Chân về đến bên trong phòng, nhìn thấy được Sa Phi không nói một lời lặng lẽ thu thập hành trang, Diệp Chân không khỏi sốt ruột.
Còn chưa mở miệng trả lời Diệp Chân, trên mặt Sa Phi lại thoáng lộ vẻ sầu thảm.
- Ban đầu khả năng ta trong vòng một hai ngày từ Luyện Huyết nhị trọng đột phá đến Luyện Huyết tam trọng cũng rất nhỏ. Hiện tại bị nội thương, hi vọng này càng cực kỳ mong manh. Cùng với chờ kỳ sát hạch kết thúc, cực kỳ mất mặt bị tông môn đuổi ra khỏi sơn môn, đuổi về nhà, còn không bằng ta sớm lặng lẽ rời đi. Chí ít như vậy mặt mũi cũng dễ nhìn hơn.
Sa Phi nói.
Nói xong, Sa Phi chỉ vào một ống canh Huyết Nguyên đầu giường nói:
- Ta phải đi đây. Thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì. Phần này của ta, ngươi cũng uống đi. Nói không chừng còn có thể có giúp đỡ đối với ngươi.
- Sa Phi, ngươi...
Diệp Chân có thể nhìn ra sự tiếc nuối trong mắt Sa Phi. Ai cũng hiểu rõ ràng, lần này Sa Phi đi lại hoàn toàn cách biệt cùng võ đạo. Sau này hắn chỉ có thể làm người bình thường, mơ hồ trôi qua một đời.
- Diệp Chân, đừng nói nữa. Chuyện này không trách ngươi. Cho dù là ta không có bị thương, trong một hai ngày khả năng ta đột phá đến Luyện Huyết tam trọng cũng gần như không có. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân ta.
Nói đến đây, Sa Phi đột nhiên giơ nắm đấm về phía Diệp Chân, trên mặt không thể khống chế được nở nụ cười.
- Chỉ có điều, trước khi đi có thể nhìn thấy thấy được mấy tên ác ôn Mã Nguyên Vũ, Ô Kiến này bị chỉnh thảm như vậy, ta đã không có bất cứ tiếc nuối nào nữa. Tuy rằng không phải ta tự mình ra tay!
- Thật ra, nói không chừng ngươi cũng có cơ hội đích thân đánh Mã Nguyên Vũ cùng Ô Kiến.
Diệp Chân đột nhiên nói với Sa Phi.
- Cái gì?
Sa Phi nghe vậy ngẩn ra, lại cười gượng lắc đầu.
Trong chớp mắt khi Sa Phi cười gượng lắc đầu, Diệp Chân đưa một ống canh Huyết Nguyên của bản thân hắn cho Sa Phi.
- Ta nghe nói, đệ tử tạp dịch tu vi dừng lại lâu không thể đột phá, nếu như uống liền hai ống canh Huyết Nguyên tới tu luyện, vậy dược lực tăng cường này lại có khả năng khiến cho đệ tử tạp dịch đột phá đấy.
- Còn có loại chuyện như vậy sao? Ta nhập môn lâu hơn ngươi, tại sao chưa từng nghe qua?
Sa Phi nhíu mày, rõ ràng không tin.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Dù sao hiện tại lại có hai ống canh Huyết Nguyên, thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nào, ta giúp ngươi mở nắp.
Nói xong, Diệp Chân chủ động giúp Sa Phi mở nắp của hai ống canh Huyết Nguyên.
Chỉ là ở trong lúc lơ đãng, khi tránh tầm mắt của Sa Phi, Diệp Chân lén bỏ hai giọt thạch tủy linh dịch vào trong hai ống canh Huyết Nguyên. Đây là phần tối hôm nay hắn cố gắng giữ lại,
- Nào, nhanh tới thử xem. Luyện hóa xong hai ống canh Huyết Nguyên này, nói không chừng có thể đột phá.
Diệp Chân thúc giục.
- Làm sao có thể như vậy được? Trước đây ta đã từng uống hai ống canh Huyết Nguyên, hình như cũng chẳng có gì thần kỳ?
Ngại vì Diệp Chân thúc giục, Sa Phi cuối cùng vẫn một hơi uống cạn hai ống canh Huyết Nguyên do Diệp Chân đưa tới.
Khi Sa Phi ngồi khoanh chân ở trên giường, Diệp Chân liền thấy trên trán Sa Phi đã nổi lên gân xanh. Diệp Chân biết, dược lực dồi dào của thạch tủy linh dịch đã phát tác.
- Như vậy, Sa Phi có thể đột phá chứ?
Lẩm bẩm một tiếng, Diệp Chân không tự chủ được nghĩ tới tình huống đi tới bí động trên vách núi tối nay.
Từ tối hôm qua, trong lúc vô ý đánh gãy măng đá trong bí động trên vách núi, trái tim Diệp Chân vẫn lơ lửng giữa không trung. Hắn rất sợ măng đá gãy sẽ không nhỏ xuống thạch tủy linh dịch nữa. Như vậy Diệp Chân muốn khóc cũng không kịp.
Điều khiến cho Diệp Chân mừng rỡ là giờ tý tối nay chỗ gốc măng đá gãy vẫn như thường ngày nhỏ xuống hai giọt thạch tủy linh dịch. Điều này làm cho Diệp Chân vừa mừng vừa sợ. Hắn lại xác định được một việc.
Đó chính là nơi nhỏ xuống thạch tủy linh dịch này tuyệt đối không phải do măng đá sinh ra. Vật sinh ra thạch tủy linh dịch này khẳng định có càn khôn khác.
Có lẽ, theo măng đá gãy này có thể tìm được bảo bối sinh ra thạch tủy linh dịch này. Trong nháy mắt đó, Diệp Chân cũng có ý nghĩ muốn đào bới tìm kiếm một lần.
Chỉ có điều giãy dụa một hồi lâu, Diệp Chân vẫn ép xuống ý nghĩ khiến cho hắn kích động không thôi này.
Có lẽ, thạch tủy linh dịch này thật sự là linh khí do thiên địa sinh ra. Một khi đào xuống, nói không chừng cái gì cũng không có. Hơn nữa, cho dù thật sự đào ra bảo bối gì, Diệp Chân cảm thấy dựa vào tu vi của hắn bây giờ thật sự không phải là chuyện gì tốt lành.
Hiện tại, vẫn mỗi ngày hưởng thụ hai giọt thạch tủy linh dịch là tốt nhất.
Nói không chừng, chờ sau này tu vi Diệp Chân tăng cao, hắn có thể tìm tòi nghiên cứu tới cùng.
Trong đêm khuya vang lên tiếng Sa Phi mừng như điên kèm theo vài phần ngạc nhiên, thậm chí có vài phần nức nở.
- Đột phá, thật sự đột phá. Diệp Chân, ta thật sự đột phá!
Nhìn cả người Sa Phi đầy chất bẩn màu đen nhào tới, Diệp Chân hoàn toàn không suy nghĩ một cước đạp Sa Phi bay ra. Hai giọt thạch tủy linh dịch lót bụng, không đột phá mới là lạ.
- Ta lại không có hứng thú đối với nam nhân, chứ đừng nói là “nam nhân thối”...
Diệp Chân cười mắng.
- A, trên người ta tại sao lại bẩn như thế?
Chỉ có điều, Sa Phi vừa đột phá, đang mừng như điên rất nhanh ném nghi vấn này đi, điên cuồng chạy về phía hồ nước trên núi.
Nhìn bóng dáng Sa Phi đi xa, Diệp Chân cười.
Sa Phi là huynh đệ hắn kết giao. Hai giọt thạch tủy linh dịch này, sử dụng đáng giá!
Một tháng trước, tu vi của Diệp Chân từ Luyện Huyết nhất trọng giống như bão táp đạt đến Luyện Huyết tam trọng bây giờ. Một tháng trước, Diệp Chân lo lắng khiếp đảm chính là kỳ sát hạch mỗi năm một lần của tông môn. Trong lúc lơ đãng, hắn ở trong sự kinh ngạc của rất nhiều sư huynh đệ đồng môn, lại thuận lợi thông qua.
Hiện tại mục tiêu của Diệp Chân chính là Ngư Long Đạo sắp được tông môn mở ra.
Đãi ngộ của đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn có thể nói là khác nhau một trời một vực. Cái khác Diệp Chân không biết, chỉ hiệu quả Huyết Nguyên đan và canh Huyết Nguyên, chính là một trời một vực.
Hơn nữa, chỉ cần trở thành đệ tử ngoại môn có thể tự lựa chọn tu luyện các công pháp, võ kỹ được cất trong tông môn. Sau khi tự chọn công pháp võ kỹ tu luyện, so với Huyết Khí quyết, Hùng Vương Đam Sơn Quyền dành do đệ tử tạp dịch thống nhất tu luyện, hiệu quả cùng tiến cảnh lại khác nhau một trời một vực.
Có người nói, đệ tử ngoại môn chọn công pháp tu luyện, hiệu quả một ngày tu luyện lại bằng đệ tử tạp dịch khổ luyện Huyết Khí quyết ba bốn ngày.
Cho nên, sớm ngày trở thành đệ tử ngoại môn, lại sớm ngày nắm giữ ưu thế trên phương diện tu luyện, đối với con đường võ giả của Diệp Chân sau này sẽ có lợi ích khó có thể đánh giá được. Nhất là đệ tử có huyết mạch phẩm cấp thấp như Diệp Chân, thiếu nhất vĩnh viễn là thời gian.
Một buổi sáng sớm đầu tháng tám, Triệu quản sự quản sự tạp dịch của Bách Tùng phong lại tự mình đưa Diệp Chân đến Đông Lai phong nơi có Ngư Long Đạo của Tề Vân tông.
Đông Lai phong này có diện tích đất đai cực kỳ rộng lớn. Tề Vân tông được gọi là tạp dịch mười vạn, ngoại môn ba nghìn. Ngoài mười vạn đệ tử tạp dịch ở các ngọn núi tạp dịch ra, ba nghìn đệ tử ngoại môn hoặc nói gần như tất cả đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông, đều ở Đông Lai phong tu luyện.
Dọc đường đi, đệ tử tạp dịch từ các ngọn núi đến Đông Lai phong nối liền không dứt. Theo Triệu quản sự nói, những người này đều là hạt giống tuyển chọn của hơn ba trăm ngọn núi tạp dịch Tề Vân tông.
- Diệp Chân, việc cần chú ý ở bên trong Ngư Long Đạo, ta đều đã nói rõ với ngươi! Nhớ kỹ, không nên tranh cường hiếu thắng. Chỉ cần ngươi thành thật thành công xông qua Ngư Long Đạo, có thể tiến thân làm đệ tử ngoại môn.
Triệu quản sự dừng một chút, lại nói.
- Lão phu quản lý Bách Tùng Phong tạp dịch này, năm nay có thể tăng một phẩm nửa phẩm hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi. Nếu như ngươi thành công xông qua Ngư Long Đạo, đến lúc đó lão phu ở đây, còn có một phần lễ tốt đưa tặng.
- Lễ tốt?
Diệp Chân mỉm cười gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ, cảm ơn Triệu quản sự!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook