Tạo Hóa Chi Vương
Chương 127: Sinh Nhật Thải Y

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

- Nửa mạch, bởi vì ngươi đúc thành chính là nửa mạch thần thông!

- Lúc đầu Mông Xuyên lưu lại truyền thừa là một chú mạch thần thông hoàn chỉnh, bởi vì Mông Tiểu Nguyệt không thể chịu đựng, các ngươi riêng phần mình phân ra một nửa, như vậy, vấn đề đã tới.

- Nửa mạch thần thông, khi tu vi ngươi đột phá đến Hồn Hải cảnh sẽ để cho ngươi có ưu thế rất lớn, đây là phúc khí của ngươi! Nhưng nếu ngày sau tu vi của ngươi đạt tới Hồn Hải cảnh đỉnh phong, bắt đầu chú mạch, ngươi gặp vấn đề thứ nhất, là bổ đủ nửa mạch thần thông này!

- Chú mạch tụ thần thông bản thân đã vô cùng khó khăn, mà bổ đủ một cái nửa mạch thần thông không trọn vẹn khó càng thêm khó, có lẽ, tiến cảnh ngày sau của ngươi sẽ bị gắt gao kẹt tại nửa mạch thần thông mà không cách nào tiến thêm, đây là họa!

- Cho nên nói, cái nửa mạch thần thông này là phúc là họa, còn phải xem tạo hóa của ngươi! Nếu tu vi ngươi dừng bước tại Hóa Linh cảnh hoặc Hồn Hải cảnh, cái nửa mạch thần thông này là chuyện tốt. Nếu có may mắn gia tăng tu vi để đủ chú mạch, cái kia sẽ thành tai hoạ.

Vẻ uể oải trong tưởng tượng của Liêu Phi Bạch không có xuất hiện ở trên mặt Diệp Chân, trên mặt Diệp Chân chỉ có cao hứng.

- Liêu giáo tập, lời này của cô chỉ sợ nói sai rồi! Ta xem, cái nửa mạch thần thông này là phúc khí, một chút mối họa đều không có!

Diệp Chân nói.

- Úc, nói như thế nào?

- Cô xem, ta ngày sau nếu không cách nào chú mạch, có được nửa mạch thần thông liền là thiên đại phúc khí?

- Đúng, nếu ngươi có thể chú mạch đâu, đây chẳng phải là tai họa?

- Ha ha, nếu ta ngày sau có thể chú mạch, ta hiện tại lấy tu vi chân nguyên ngũ trọng liền thu được chú mạch thần thông mà những trưởng lão tông môn mất vài thập niên phấn đấu mà không được, chẳng phải đã sớm giành trước bọn hắn vài thập niên?

- Không sai. Nhưng ngươi sẽ bởi vì nửa mạch thần thông này mà không cách nào thuận lợi chú mạch, đây là tai họa?

- Ha ha, vậy cũng không nhất định, ta bây giờ thật sớm đã có nửa mạch thần thông, cuộc sống về sau khẳng định có thể cho ta tranh giành rất nhiều cơ duyên, chỗ tốt mà trước kia có khả năng không tranh được!

- Thậm chí tranh giành được một ít cơ duyên thường nhân khó có thể gặp, có lẽ, ta có thể chú mạch cũng nhờ ban tặng này đây. Nói không chừng, có thể tranh giành được phần cơ duyên để bổ đủ nửa mạch thần thông này.

- Điều này sao có thể là tai họa?

- Bất luận nhìn thế nào, đều là chuyện tốt trời ban cả.

Nói xong, Diệp Chân nhẹ nhõm nở nụ cười.

- Ngươi ngược lại nhìn rất xa!

Trong đôi mắt Liêu Phi Bạch phát ra một tia tán thưởng!

- Đúng rồi. Liêu giáo tập. Nửa mạch thần thông của ta đến cùng là thần thông gì?

Diệp Chân hỏi.

- Nếu như ta không có nhìn lầm, hẳn là chú mạch thần thông loại phụ trợ - Kiếm Tâm Thông Minh!

Liêu Phi Bạch nói.

- Chú mạch thần thông loại phụ trợ Kiếm Tâm Thông Minh?

- Kỳ thật cái gọi chú mạch thần thông cũng là hình thức đặc thù của một loại võ kỹ. Bất quá, càng cường đại, càng thêm nghịch thiên hơn võ kỹ!

- Võ giả đem chú mạch thần thông chia làm loại phụ trợ, loại công kích, loại phòng ngự, loại tốc độ, mỗi một loại lại có các loại nhỏ.

- Kiếm Tâm Thông Minh này là một loại phụ trợ bên trong thần thông Kiếm Mạch, cụ thể thế nào, chờ tu vi ngươi càng cao sẽ càng rõ ràng.

- Ừm!

Diệp Chân ừm một tiếng.

- Tác dụng chủ yếu của Kiếm Tâm Thông Minh là cái gì?

- Toàn diện tăng năng lực kiếm đạo của ngươi!

Vô luận là tốc độ tu luyện kiếm pháp, uy lực kiếm pháp, thậm chí tìm hiểu Kiếm đạo, bao gồm lĩnh ngộ ý cảnh Kiếm đạo, một khi luyện thành thần thông Kiếm Tâm Thông Minh, những thứ này sẽ tăng lên toàn diện.

Liêu Phi Bạch nói.

- Trách không được, sau khi được truyền thừa, ta tùy tiện thi triển một thức Hàn Mai kiếm pháp có hàn mai ý cảnh phối hợp có thể giết một tên võ giả Dẫn Linh cảnh sơ kỳ.

- Hơn nữa, cảm giác rất nhiều địa phương không thông bên trong Hàn Mai kiếm pháp trong nháy mắt tựa hồ đã minh bạch hết.

Dừng một chút, Diệp Chân lại hỏi nói.

- Đúng rồi Liêu giáo tập, thần niệm ta ngưng tụ Kiếm Mạch thần thông, oanh ra một đạo kiếm quang có uy lực mạnh mẽ lại là chuyện gì?

- Đạo kiếm quang kia chính là bản nguyên Kiếm Mạch khi ngươi chú thành thần thông Kiếm Tâm Thông Minh, nhớ kỹ, bản nguyên Kiếm Mạch mặc dù có uy lực mạnh mẽ, nhưng từ nay về sau, có thể không dùng thì không dùng.

Liêu Phi Bạch nhắc nhở.

- Vì cái gì?

- Bởi vì Kiếm Mạch thần thông này cũng không phải chính ngươi chú mạch ra mà được truyền thừa. Chính ngươi cũng không có cảm ngộ cùng nhận thức tương ứng.

- Cho nên, trước khi ngươi có được cảm ngộ Kiếm đạo tương ứng, bổ đủ Kiếm Mạch thần thông này, bản nguyên Kiếm Mạch chi lực này dùng một chút sẽ ít một chút.

Diệp Chân gật đầu, nhưng lại không cho là đúng, hắn nhớ rõ bản nguyên Kiếm Mạch dung nhập trong cơ thể hắn, ít nhất cũng có ba bốn vạn đạo, dùng một chút cũng không có gì quan hệ, có điều, lời kế tiếp của Liêu Phi Bạch lại làm cho Diệp Chân thu hồi ý nghĩ.

- Kiếm Mạch thần thông của ngươi hoàn toàn do bản nguyên Kiếm Mạch chi lực chú thành, mỗi khi bản nguyên Kiếm Mạch chi lực ít một chút, uy lực của Kiếm Mạch thần thông sẽ hạ thấp một chút, nếu ngày sau uy năng Kiếm Mạch thần thông của ngươi hạ thấp, đừng trách ta không có nhắc nhở...

Trên đường đi, Diệp Chân không ngừng đặt câu hỏi, Liêu Phi Bạch cũng không ghét không phiền giải đáp, để rất nhiều chỗ Diệp Chân không rõ trước đó được giải thích hết, rộng mở trong sáng, thu được rất nhiều lợi ích!

Mặc dù mang theo hai người, tốc độ Liêu Phi Bạch phi hành vẫn nhanh đến cực điểm, lộ trình gần hai nghìn dặm, hai canh giờ đã chạy tới.

- Chúng ta trực tiếp đi Tiên Nữ Phong tìm Thải Y đi, mấy ngày nay, cô nàng kia nhắc tới ngươi rất nhiều lần! Ai, Diệp Chân, ta hỏi một chút, ngươi tại Tiên Nữ Phong ngây người thời gian dài như vậy, có phải hay không đem Thải Y....

Liêu Phi Bạch nháy mắt ra hiệu.

Diệp Chân trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.

Liêu giáo tập cũng quá... Bưu hãn một chút đi?

Vốn là chủ đề giữa hai nam nhân, bây giờ lại phát ra từ miệng của một mỹ nữ tuyệt sắc, thật sự là....

Diệp Chân vội vàng phủ nhận.

- Thôi đi... Tiểu tử ngươi còn giả ộ, ta biết Thải Y bảy tám năm, cho tới bây giờ không thấy nàng để bụng với người nào như thế....

- Thật không có!

Diệp Chân bị Liêu Phi Bạch hỏi mà dở khóc dở cười.

- Thật không có?

Diệp Chân rất nghiêm túc gật đầu.

- Vậy ngươi cũng quá không có bổn sự, ở chung cùng Thải Y tại Tiên Nữ Phong một hai tháng? Có đôi khi uống chút rượu cũng liền có thể...

Diệp Chân rùng mình, đây là hảo tỷ muội của Thải Y sao?

Diệp Chân đang rùng mình cũng không phát hiện trong mắt Liêu Phi Bạch lóe lên vẻ khác lạ.

Cùng Liêu Phi Bạch trở lại Tiên Nữ Phong, nhìn thấy tình hình lại làm cho Diệp Chân có chút khó chịu.

Trên Tiên Nữ Phong, Phiền Sở Ngọc đang cầm một bó to hoa tươi, trong tay bưng lấy một hộp quà tinh xảo, vây quanh trước người sau người Thải Y.

- Thải Y, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta cố ý hái trăm loại hoa tươi, càng đã đặt bàn ở Tiên Dã Cư - Hắc Thủy Vương Thành...

Tay nâng hoa tươi, Phiền Sở Ngọc trơ mặt nói.

Để Diệp Chân cao hứng là, Thải Y tựa hồ rất không cao hứng.

- Hôm nay là sinh nhật Thải Y?

Người còn trên không trung, Diệp Chân hỏi Liêu Phi Bạch.

- Không sai.

Đột nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng xé gió để Thải Y chú ý, ngẩng đầu một cái liền thấy Liêu Phi Bạch cùng Diệp Chân đang chạy về.

Trong nháy mắt. Thải Y lúc trước đang khẽ nhíu mày giờ giãn ra, sự vui vẻ nghiêng nước nghiêng thành nổi lên trên má. Bay lên không nghênh đón tiếp.

- Liêu tỷ tỷ, Diệp Chân, các ngươi trở lại rồi!

Ngoài miệng đang thăm hỏi Liêu Phi Bạch. Thế nhưng ánh mắt Thải Y đều chằm chằm trên người Diệp Chân.

- Tại sao lâu như thế?

- Như thế không có việc gì? Tình lang này của ngươi thiếu chút nữa biến thành ngu ngốc rồi!

Liêu Phi Bạch trêu đùa.

Thải Y kinh hãi, ngay cả Liêu Phi Bạch trêu chọc tình lang cũng chẳng quan tâm, vội la lên.

- Thần hồn ngươi lại bị hao tổn? Ta không phải từng nói với ngươi ư, nhanh, ta trước phối Ninh Thần Dịch cho ngươi....

Diệp Chân vui vẻ, một loại cảm giác khó nói lên lời nổi lên trong lòng....

Bị Liêu Phi Bạch trêu chọc một hồi, Thải Y cuối cùng hiểu rõ, cười làm rùm beng cùng Liêu Phi Bạch, nhìn qua hướng Phiền Sở Ngọc đang nâng hoa tươi lại phiền muộn, lại khó chịu.

Chờ một hồi, Liêu Phi Bạch, Diệp Chân, Thải Y ba người cuối cùng hạ xuống từ trên khoảng không, Phiền Sở Ngọc lại xông tới như kẹo da trâu.

- Thải Y, ngươi xem, chênh lệch thời gian không nhiều lắm, chúng ta nên xuất phát.

- Hôm nay vì tổ chức sinh nhật cho ngươi, ta đã bao cả một tầng lầu Tiên Dã Cư, mời hảo hữu mua ca múa chúc mừng sinh nhật cho ngươi, ta còn chuẩn bị cho ngươi một kiện lễ vật cực kỳ xứng với ngươi, nếu ngươi không đi, cũng có chút...

Phiền Sở Ngọc nói.

Nghe xong lời này, nụ cười xán lạn trên mặt Thải Y lập tức trầm xuống, trở nên lạnh lùng như băng.

- Phiền sư huynh, ta nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không đi, cũng không muốn đi....

Sắc mặt Phiền Sở Ngọc trở nên rất khó coi.

Cũng ngay thời điểm Phiền Sở Ngọc không xuống đài được, Liêu Phi Bạch đột nhiên mở miệng.

- Ngươi bao một tầng Tiên Dã Cư?

- Không sai!

Phiền Sở Ngọc liên tục gật đầu.

- Tùy tiện gọi món?

- Đương nhiên!

Phiền Sở Ngọc vỗ lồng ngực vang dội.

- Tổ chức sinh nhật cho Thải Y, ta há keo kiệt!

- Thải Y, đồ ăn của Tiên Dã Cư đều tính giá bằng Linh Tinh ấy!

- Lương Lan Bách Yêu Linh Cân Ti rẻ nhất, một phần cũng phải nửa khối Hạ phẩm Linh Tinh. Tỷ tỷ ta thèm ăn, bình thường đều không nỡ ăn, hôm nay có người hào phóng mời khách, muội cho tỷ tỷ ta đi dính chút ánh sáng đi?

Liêu Phi Bạch kéo kéo cánh tay Thải Y.

Thải Y là loại nữ hài rất có chính kiến, dù Liêu Phi Bạch làm nũng cũng không đồng ý.

- Liêu tỷ tỷ, ta thực không muốn đi, nếu không thì, hôm nào ta mời tỷ....

- Chút tiền của muội còn chưa đủ ta ăn đâu!

- Liêu tỷ tỷ, ta....

Thời điểm Thải Y đang muốn cự tuyệt, con ngươi Liêu Phi Bạch đảo một vòng, liếc Diệp Chân một cái, sau đó thấp giọng nói.

- Thải Y, ngươi không biết, Diệp Chân một tháng nay ăn hết bao nhiêu khổ!

- Mỗi ngày ăn gió nằm sương, còn nhiều lần bị thương tổn nguyên khí, trước đó vài ngày càng thiếu chút nữa biến thành ngu ngốc, thân thể hao tổn rất lợi hại.

- Những món yêu thú linh thảo ở Tiên Dã Cư kia là đại bổ cho nguyên khí, nghe nói, hiệu quả còn tốt hơn đan dược....

Ánh mắt Diệp Chân trừng lớn, ai nói thân thể của mình hao tổn lợi hại.

Mặc dù Liêu Phi Bạch đè thấp âm thanh, nhưng vô luận Diệp Chân hay Phiền Sở Ngọc đều nghe được tinh tường.

Phiền Sở Ngọc nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi, Thải Y nếu bởi vì thế này mà đáp ứng, vậy thà không đi thì hơn.

Hắn cũng phiền muộn, lúc đầu muốn thừa dịp Diệp Chân không có ở đây, nghĩ hết cách để mời Thải Y, không nghĩ tới, Thải Y căn bản không cho hắn một tia cơ hội.

Còn chưa có bước nào thành công thì Diệp Chân đã trở lại.

- Muội còn cân nhắc cái gì, Diệp Chân thực sự cần đại bổ một chút....

Bị Liêu Phi Bạch luân phiên giật giây, Thải Y liền gật đầu đáp ứng.

- Vậy.... Đi thôi.

Nghe vậy, mặt Phiền Sở Ngọc càng đen.

- A, mặt mũi tiểu tử ngươi làm sao vậy? Mời không nổi Thải Y ăn một bữa cơm à, mời không nổi, ngươi vây quanh Thải Y làm gì?

Phần bưu hãn trong người Liêu Phi Bạch lại phát tác, nói Phiền Sở Ngọc đỏ bừng cả khuôn mặt.

- Đi đi đi, ta chưa nói không mời mà!

- Vậy thì tốt, đi thôi!

Sau khi cho Mông Tiểu Nguyệt uống xong một chén Ninh Thần Dịch, Liêu Phi Bạch, Thải Y hai nữ mang theo Diệp Chân cùng Phiền Sở Ngọc một đường bay thẳng Hắc Thủy Vương Thành.

Nhìn Thải Y đang cùng Diệp Chân dắt tay mà đi, khuôn mặt Phiền Sở Ngọc càng ngày càng đen.

Đây con mẹ nó là chuyện gì đang xảy ra?

Sinh nhật cho Thải Y qua đến cuối cùng lại thành tẩm bổ cho tình địch.

- Hừ, tiểu tử, đừng tưởng rằng cơm của Phiền Sở Ngọc ta ăn ngon, đến lúc đó, ngươi sẽ biết tay!

Phiền Sở Ngọc cười lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương