Tạo Hóa Chi Vương
Chương 103: Chiến Dẫn Linh Cảnh

- Tào sư đệ, một nửa tài sản của sư huynh ta, liền đặt ở trên người ngươi.

Phương hướng Linh Kiếm Phong, Phiền Sở Ngọc cười dài, thân hình liền biến mất.

Ở trên đài đấu võ, thần sắc của Tào La khẩn trương lên.

Áp lực này quá lớn.

Phiền Sở Ngọc cược những vàng bạc kia, mặc dù giá trị kinh người, nhưng còn có thể bỏ ra, mà Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm trong tay hắn, mới là quý giá nhất.

Thân là sư đệ của Phiền Sở Ngọc, Tào La rất rõ ràng lúc trước Phiền Sở Ngọc bỏ ra bao nhiêu đánh đổi, mới lấy được Tam Nguyên Kiếm.

Bạc có thể kiếm được, nhưng mà có bạc, chưa hẳn có thể mua được Bảo khí.

Có điều, áp lực cũng là động lực.

Quay người lại, khí thế trên người Tào La lập tức bão táp, Tam Nguyên Kiếm trong tay giương lên, nhìn Diệp Chân bày ra tư thế mời nói:

- Đến đây đi, Diệp Chân!

Ý nghĩ của Tào La rất đơn giản, là để Diệp Chân xuất thủ trước.

Hắn là Dẫn Linh cảnh, khiêu chiến Chân Nguyên cảnh Diệp Chân vốn là chuyện xấu hổ chết người ta rồi, còn giành công kích trước, loại sự tình này, Tào La thật đúng là không làm được.

Diệp Chân nhẹ gật đầu, Thiên Tinh Kiếm chỉ về phía Tào La, chậm rãi đâm xuống, Chân Nguyên thuần thanh sắc bắt đầu phun ra nuốt vào ánh sáng ở trên Thiên Tinh Kiếm, là thức mở đầu của Hàn Viên Phá Tuyết.

Thấy Diệp Chân dùng thức mở đầu, không có công tới, Tào La cũng không gấp, kiếm thức giương lên, chờ Diệp Chân công kích, loại chuyện đoạt công trước này, da mặt của hắn còn không chịu nổi.

Thức mở đầu của hai người tương đối, đại chiến kịch liệt mà rất nhiều đệ tử chờ mong không có lập tức trình diễn, để tình hình trở nên quỷ dị.

Nhưng mà, loại trạng thái quỷ dị này chỉ giằng co mấy hơi, sắc mặt của Tào La biến đổi, nhịn không được thúc giục nói:

- Diệp sư đệ, mời!

Diệp Chân phảng phất như không có nghe được tiếng thúc giục của Tào La, khí định thần nhàn đứng ở nơi đó như trước. Con mắt híp nửa, thức mở đầu Hàn Viên Phá Tuyết không thay đổi chút nào.

Kiếm thức không thay đổi, nhưng Chân Nguyên của Diệp Chân, lại tiến hành động tác kịch liệt nhất.

Dưới thần niệm thôi động, Chân Nguyên ở trong đan điền của Diệp Chân không ngừng tuôn về phía Thiên Tinh Kiếm.

Thiên Tinh Kiếm chỉ xuống đất, phảng phất như thừa nhận sức nặng không thể thừa nhận, phát ra âm thanh xì xì chói tai, mũi kiếm, thân kiếm cũng bắt đầu uốn lượn, hình như có một ngọn núi lớn đặt ở bên trên.

Diệp Chân híp mắt, lúc này hoàn toàn là một tình cảnh khác.

Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn đầy trời. Một cành hàn viên kiêu ngạo ở trong gió tuyết, nhưng mà, tuyết đọng rơi ở trên cành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng, muốn ép gãy cành cây.

Trọng lượng khó có thể chịu đựng, để cành hàn viên này phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hàn viên màu đỏ, đang không cam lòng run rẩy.

Giờ phút này, kiếm trong tay Diệp Chân phảng phất như cành hàn viên bị tuyết đọng đè nặng, uốn lên, gấp khúc, đợi thời điểm phá tuyết mà ra.

Súc thế!

Diệp Chân đang súc thế!

Trong chốc lát, sắc mặt của Tào La biến đổi lần nữa.

Tào La có thể cảm ứng được, khí thế của Diệp Chân đang cấp tốc kéo lên, mỗi một tức, khí thế của đối phương sẽ càng khủng bố hơn, càng thêm kinh người.

Tào La có một loại cảm giác rất kỳ quái, nếu hắn bỏ mặc Diệp Chân vĩnh viễn súc thế như vậy, một khoảnh khắc Diệp Chân bạo phát kia, chính là thời khắc hắn bị thua.

Loại cảm giác này rất mơ hồ, nhưng lại rất chân thật!

- Diệp sư đệ, mời ra chiêu...

Sáu chữ này vừa ra khỏi miệng, thần sắc của Tào La đột nhiên thay đổi, không thể đợi thêm nữa, lại để cho Diệp Chân súc thế như vậy, hậu quả khó liệu.

- Diệp sư đệ, đắc tội!

Khẽ quát một tiếng, kiếm chiêu hơi biến hóa, kiếm quang bạo phát, Tam Nguyên Kiếm ở trong tay Tào La bắn ra kiếm cương dài bốn trượng, huyễn hóa ra võng kiếm, chém về phía Diệp Chân.

Thời điểm kiếm cương mãnh liệt bắn ra, trên bầu trời không chỗ nào không có Thiên Địa nguyên khí, nổi lên một tia sóng lớn, trong nháy mắt để kiếm cương của Tào La tăng vọt hơn một thành.

Đây là Dẫn Linh!

Dẫn động Thiên Địa nguyên khí tăng cường bản thân, là Dẫn Linh.

Đây là tu vi của Tào La vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh, nếu Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, dẫn động Thiên Địa nguyên khí, có thể tăng cường bảy thành tám thành, thậm chí là tăng lên gấp đôi công kích.

Cũng ngay khi Tào La động, Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân, phảng phất như không chịu nổi trọng áp vô tận, phát ra tiếng xoạt xoạt.

Trong chốc lát, Diệp Chân động!

Thần niệm khẽ động, Hàn Viên Phá Tuyết súc thế đã lâu đột nhiên oanh ra.

Hưu!

Tiếng xé gió chói tai như muốn đâm rách màng nhĩ, Thiên Tinh Kiếm giống như hàn viên phá tuyết, bắn ngược mà lên!

Cùng một giây, Diệp Chân điên cuồng thôi động thần niệm gần như mạnh hơn cường giả bình thường gấp đôi, Chân Nguyên ở trong đan điền giống như điên khuynh tiết ra ngoài, Thiên Tinh Kiếm tăng vọt ra kiếm cương dài gần tám trượng, mang theo khí thế phá vỡ hết thảy.

Hí!

Kiếm cương tám trượng!

Dưới đài, miệng của đám đệ tử cả kinh đến có thể nhét vào một cái nắm đấm.

Ở trước mặt kiếm thế đáng sợ kia, phảng phất như không gian cũng bị cắt nát.

Ầm!

Giống như tồi khô lạp hủ, thời điểm kiếm thế của Tào La cách Diệp Chân còn có hơn mười mét, kiếm thế phá tuyết của Diệp Chân liền nhanh như tia chớp chém ngược xuống.

Khí thế kinh khủng kia, để Tào La lộ ra thần sắc kinh hãi gần chết.

Theo bản năng, Tào La điên cuồng thôi động Chân Nguyên trong cơ thể, thậm chí sau khi bước vào Dẫn Linh cảnh, một tia Linh lực cực nhỏ dung nhập trong cơ thể, cũng điên cuồng tiến vào cương khí hộ, để cương khí hộ thể của Tào La nhấp nhoáng một tia linh quang, lực phòng ngự gần như tăng gấp bội.

Kiếm thế phá tuyết nhanh như tia chớp va chạm với cương khí hộ thể của Tào La.

Ầm!

Hai đạo lực lượng cực mạnh va chạm bạo phát ra làn sóng Chân Nguyên, bay về phía bốn phương tám hướng, dọa đám đệ tử vây quanh ở phụ cận đài đấu võ kinh hô, vội vàng né tránh.

Ánh sáng tán!

Kiếm thu!

Thân thể Tào La bay lên cao cao, lúc bay lên, máu tươi giống như nước suối từ bắp đùi phun ra.

Ầm!

Rên lên một tiếng, Tào La rơi xuống đất, thân hình lảo đảo muốn ngã, chống lấy Tam Nguyên Kiếm, mới miễn cưỡng không có ngã quỵ xuống.

Lúc này, rất nhiều đệ tử mới nhìn rõ tình huống cụ thể.

Một vết kiếm thương, từ đùi trái vạch đến sườn trái của hắn. Chỗ đùi, có thể thấy rõ ràng xương cốt trắng hếu, toàn bộ chân trái lắc lư, phảng phất như sắp bị chặt đứt.

Kinh khủng hơn, là lỗ hổng lớn trên sườn trái của Tào La, nhìn kỹ một chút, phảng phất như đều nhìn thấy nội tạng bên trong.

Tào La bại!

Hí!

Thanh âm hít khí lạnh vang lên.

Cơ hồ mỗi một đệ tử, thần sắc đều ngưng kết, bởi vì khiếp sợ mà ngưng kết!

Dẫn Linh cảnh Tào La, vậy mà thua Chân Nguyên cảnh Diệp Chân.

Lấy chiến tích nghịch thiên của Diệp Chân mà nói, kết quả này, tựa hồ còn có thể tiếp nhận.

Nhưng mà không thể để người tiếp nhận nhất là… một kiếm!

Diệp Chân chỉ dùng một kiếm, liền làm Tào La bị thương nặng.

Đây quả thực khiến người khó có thể tin!

- Một kiếm!

- Vậy mà chỉ dùng một kiếm!

Nhâm Tây Hoa ngơ ngác nhìn thương thế của Tào La, gương mặt khiếp sợ.

- Trường Tôn sư huynh, ngươi có thể làm được không?

Ánh mắt của Trường Tôn Nhiên đờ đẫn lắc đầu.

Hắn rất tự tin ánh mắt của mình, trận chiến này, hắn thấy Diệp Chân không có phần thắng chút nào.

Nhưng mà, Diệp Chân lại thắng.

Còn thắng gọn gàng như thế, một kiếm bại địch!

Toàn bộ Tề Vân Tông yên tĩnh, đều nhìn Tào La trọng thương ở trên đài. Càng có nhiều người hơn nhìn Diệp Chân, còn đang ảo tưởng, Diệp Chân có phải cũng bị thương nặng, nhưng không có biểu hiện ra hay không?

Lúc này, Tào La mới lấy lại tinh thần, đột nhiên mở miệng.

Ném kiếm đi, chân sau đạp đất, hai tay ôm quyền, cung kính nhìn Diệp Chân nói.

- Diệp sư đệ, đa tạ ngươi... hạ thủ lưu tình!

- Thật có lỗi, ta còn không cách nào tùy tâm sở dục khống chế lực lượng mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể làm được như thế mà thôi.

Diệp Chân nói.

Nhớ tới lúc trước mình còn muốn tìm cơ hội một kiếm xử lý Diệp Chân, gương mặt của Tào La không khỏi xấu hổ.

Phía dưới, các đệ tử lần nữa bị hai người đối thoại làm sợ ngây người.

Cái gì?

Diệp Chân không chỉ một kiếm thắng Tào La, còn thủ hạ lưu tình?

Đây chẳng phải nói, nếu Diệp Chân không hạ thủ lưu tình, chẳng phải là có thể một kiếm diệt sát Tào La.

Xoát!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Chân, phảng phất như nhìn thấy yêu nghiệt.

Chân Nguyên cảnh tứ trọng, lại có thể một kiếm diệt sát Dẫn Linh cảnh sơ kỳ, đây không phải yêu nghiệt thì là cái gì?

Nhâm Tây Hoa lại ngây người, còn thủ hạ lưu tình, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Giờ khắc này, Diệp Chân cũng thở dài một hơi.

Ý nghĩ của hắn là chính xác.

Từ lúc tiếp Tào La khiêu chiến, Diệp Chân vẫn đánh giá, hắn lấy cái gì thắng Tào La vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh?

Dưới tình huống không vận dụng Thiên Tinh Kiếm, Chân Nguyên Kiếm Chỉ ngay cả Chu Chí An cũng không thể gây thương tổn, vậy hắn chỉ có thể dùng ý cảnh Hàn Viên Phá Tuyết lĩnh ngộ không lâu kia.

Nhưng mà, dựa vào cái này, tỷ lệ có thể chiến thắng Tào La cũng không lớn.

Vậy chỉ có thể lợi dụng sở trường khác!

Thần niệm!

Những ngày này thần niệm của Diệp Chân tiến mạnh hơn người khác gần gấp đôi.

Tác dụng của thần niệm cực kỳ lớn, có thể để Diệp Chân thúc giục Chân Nguyên trong nháy mắt, gia tăng gấp bội.

Dưới tình huống bình thường, đại đa số võ giả, trong nháy mắt có thể bộc phát ra Chân Nguyên, cao nhất cũng chỉ là một hai thành tổng số lượng Chân Nguyên, nhưng mà một kiếm vừa rồi kia, Diệp Chân bộc phát ra Chân Nguyên, đạt đến năm phần mười.

Hơn nữa, Tào La xuất phát từ thể diện, cũng không có đoạt công trước, cho Diệp Chân thời gian súc thế, bằng không một kiếm này, cao nhất cũng chỉ là đánh bại Tào La, căn bản không thể để hắn trọng thương.

Cương khí hộ thể hỗn hợp một tia linh lực kia của Tào La, thành công đã ngăn được đại bộ phận uy lực của một kiếm này, nhưng lúc đó làm Tào La kinh hãi gần chết chính là…

Vị trí mà kiếm của Diệp Chân nhắm đến, là ở hạ bộ của hắn.

Nơi này chính là yếu hại, coi như chỉ có dư uy, nếu trảm trúng, Tào La nặng thì chết, nhẹ thì bị chém đứt linh căn, trở thành phế nhân.

Nếu như vậy, Tào La còn không bằng chết!

Ngay thời điểm Tào La thầm than đời này xong rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm thế của Diệp Chân cưỡng ép lệch ra, kiếm thế bén nhọn sát qua tiểu huynh đệ của hắn trảm tới, chém lên bẹn đùi trái.

Người bị thương nặng, nhưng tiểu huynh đệ ở dưới háng của Tào La lại được bảo vệ.

Đây cũng là Nguyên nhân Tào La trọng thương, nhưng còn phải cảm tạ Diệp Chân.

Nếu không phải Diệp Chân làm lệch kiếm thế, đời này của hắn, thật có thể xong rồi.

- Không trách ngươi, chuyện này đối với ta, đã là thiên đại ân tình....

Mới nói một nửa, Tào La không thể kiên trì được, thân thể rung động, thân hình ngã xuống.

Diệp Chân đang muốn đi đỡ hắn, Kiếm Đồng của Hồng Bán Giang nhảy lên đài đấu võ, ôm lấy Tào La.

- Không cần ngươi tốt bụng, chúng ta sẽ cứu chữa Tào sư huynh!

Nói xong, Kiếm Đồng ôm lấy Tào La rời đi, cùng thời khắc đó, thanh âm của Diệp Chân vang lên.

- Có thể cứu người, nhưng Tam Nguyên Kiếm thì lưu lại!

Thân hình Kiếm Đồng run lên, run tay ném ra Tam Nguyên Kiếm vừa mới nhặt lên.

Trên Linh Kiếm Phong, Phiền Sở Ngọc thấy một màn như vậy, thần sắc trở nên dữ tợn.

- Diệp Chân, ngươi không sợ nuốt không trôi, bị nghẹn chết sao?

Không có dấu hiệu nào, một kiếm đạo quang mạnh mẽ từ Đông Lai Phong bay ra, chém về phía Định Quang Phong.

Cơ hồ là đồng thời, Liêu Phi Bạch nổi giận quát một tiếng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương