Tạo Hóa Chi Môn
-
Chương 3: Thương Lặc Thành
Thương Lặc Thành thủ đô Thương Tần Quốc rất phồn hoa. Trong trí nhớ Ninh Thành có rất nhiều ấn tượng về Thương Lặc Thành, nhưng đối với hắn mà nói, đây là lần thứ nhất chân chính bước trên Thương Lặc Thành. Thương Lặc Thành trong sự phồn hoa lại mang theo một chút tang thương. Ninh Thành có cảm giác đây giống như một lão già đang dần mất đi sức lực, cước bộ đã tập tễnh rồi.
Trong Thương Lặc Thành có rất nhiều đường phố lớn, mỗi bên đường lại có rất nhiều phố nhỏ kéo dài ra, đan xen với nhau, hệt như mạng nhện vậy.
Hai bên đường, có đủ loại cửa hàng. Rất nhiều đồ vật được bán ra, trước đây Ninh Thành đều chưa từng nhìn thấy. Đa số cửa hàng bán cùng thu mua các loại tài liệu hung thú, linh thảo cấp thấp, ngoài ra còn có một ít vũ khí. Cửa hàng hơi sang một chút, thì buôn bán pháp khí cùng đan dược.
Còn như tửu điếm, tiệm quần áo... thì nhiều không kể xiết, đến cả lầu xanh cũng không thiếu.
Kiến trúc trong Thương Lặc Thành trong muôn hình vạn trạng, chẳng những có kiến trúc lầu các, mà còn có cả loại kiến trúc thành bảo phương tây. Những kiến trúc này xen lẫn nhau, làm cho cả Thương Lặc Thành có vẻ lộn xộn.
Ninh Thành đang đứng trước một cửa tiệm bán vũ khí bình thường. Hắn trông thấy một thanh trường đao cực kỳ tầm thường giá bán là một đồng kim tệ. Mà tổng cộng tất cả số tiền Kỷ Lạc Phi cho hắn, bất quá cũng chỉ năm mươi ngân tệ. Một trăm đồng ngân tệ mới đổi được một đồng kim tệ. Nói cách khác tất cả tài sản của hắn cộng lại, cũng chỉ mua được nửa thanh đao này.
Còn như những cửa hàng bán pháp khí và đan dược kia, Ninh Thành không đi vào xem. Hắn biết trong đó không dùng kim tệ, tiền bạc tiêu thụ ở những cửa hàng đó là Tụ khí thạch. Một khối Tụ khí thạch có thể đổi được một trăm đồng kim tệ. Dù thời Ninh gia vẫn còn hưng thịnh, Tụ khí thạch đối với Ninh gia, cũng là hàng xa xỉ.
Còn có một ít thợ săn đeo đủ loại vũ khí, hành tẩu trên đường phố. Trên người những thợ sơn này đều có mùi máu tanh nhàn nhạt, hiển nhiên là do quanh năm giết chóc bên ngoài trở về. Tuy loại người này thoạt nhìn rất hung hãn, ở Thương Lặc Thành lại được hoan nghênh nhất. Bởi vì bọn họ ra tay hào phóng, không hề trả giá.
Loại người này đều sinh hoạt theo kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai. Ngoại trừ một vài người có tư chất có thể tu luyện ra, đại bộ phận đều hôm nay có rượu hôm nay say. Tiền tài cùng kim tệ bọn họ kiếm được đều dùng để hưởng thụ cuộc sống, chẳng những ra vào một vài tửu điếm xa hoa, còn đem kim tệ kiếm được ném vào thanh lâu.
Khi Ninh Thành còn đang cảm thán về sự sầm uất của Thương Lặc Thành, một trận ồn ào truyền đến từ cuối đường. Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, cưỡi một thớt Độc giác thú cũng màu trắng, vừa phi vừa hô to tránh đường. Nhìn từ xa giống như một tia chớp màu trắng xẹt ngang.
Người trên đường cuống cuồng tránh sang hai bên, ai không tránh kịp đều trực tiếp bị Độc giác thú đụng bay. Bóng ảnh trắng này chớp mắt đã tới trước mắt Ninh Thành, Ninh Thành phản ứng không hề chậm, lúc này thân thể hắn đã từ từ bình phục, nên gần như trong nháy mắt nhìn thấy bóng ảnh này đã phản ứng lại.
Nhưng khi Ninh Thành đang muốn lui về sau, hắn lại trông thấy một tiểu nam hài vẫn đang thất kinh đứng giữa đường cái. Lúc này người trên đường hầu hết đã lui lại, tiểu nam hài này hiển nhiên sẽ không tránh được Độc giác thú đang lao tới.
Ninh Thành vội vàng kéo tiểu nam hài này vọt tới ven đường. Ngay khi Ninh Thành khó khăn lắm mới tránh ra được, Độc giác thú cũng lao sát qua người, gió thổi mạnh đến mức làm mắt hắn phát đau.
Thấy tiểu nam hài bình yên vô sự, Ninh Thành thở phào một hơi, trong lòng còn đang nghĩ con Độc giác thú này không biết là loại dã thú gì. Rất có thể là do mất kiểm soát mới phi như bay trên đường như vậy.
Nhưng thớt Độc giác thú lúc trước còn đang chạy như điên kia bỗng dừng lại, không chỉ thế, nó còn quay đầu lại, đi tới trước mặt Ninh Thành.
- Dám làm ta mất hứng, muốn chết...
Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú vừa nói chuyện vừa quất một roi về phía Ninh Thành.
Ninh Thành lập tức muốn né ra, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể tránh được một roi này. Trường tiên có một loại lực lượng vô hình, chế trụ hắn, làm hắn không thể né tránh.
Ninh Thành trong lòng trầm xuống, không đợi hắn nghĩ thêm, một đạo lực lượng đã kéo hắn đi. Sau một khoảnh khắc, trường tiên đã xẹt qua trước mắt hắn, thậm chí cắt đứt vạt áo của hắn.
Có người cứu mình, Ninh Thành lập tức hiểu ra. Đồng thời hắn cũng biết Độc giác thú này phi trên trên đường chính là cố ý. Chủ nhân thớt Độc giác thú này lấy đụng người làm thú vui, hắn kéo tiểu nam hài đi làm đối phương mất đi một cái khoái cảm đụng người.
Ninh Thành nháy mắt đã minh bạch những điều này, trong lòng càng âm trầm. Nơi đây không phải là Địa Cầu, cái chuyện hoàn toàn không có đạo lý này, vậy mà diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn cứu được một bé trai, lại chẳng khác nào mạo phạm nam tử áo trắng này.
Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú thấy Ninh Thành được người khác kéo đi, càng thêm phẫn nộ. Bất quá khi y nhìn thấy người cứu Ninh Thành, sự phẫn nộ kia lập tức tắt ngúm, giọng điệu ôn hòa khách khí nói:
- Thì ra là Tố Tiệp à, đây chỉ là một tên tiện dân mà thôi...
Trong khi nói chuyện, nam tử này đã từ trên Độc giác thú nhảy xuống.
- Hàm Nguyên Khôi, quan hệ giữa ta và ngươi không tốt như vậy. Còn nữa, ta có cứu tiện dân hay không thì cũng không liên quan đến ngươi.
Một giọng nữ thanh thúy mà băng lãnh vang lên, trước mắt Ninh Thành xuất hiện một thiếu nữ y phục hồng phấn, vô cùng yểu điệu.
Ninh Thành biết chính thiếu nữ này đã cứu mình. Bất quá hắn cũng không tiến lên cảm tạ, hắn biết nữ nhân này. Cô ta tên là Giản Tố Tiệp, còn là cừu nhân của Ninh gia hắn. Ninh gia nhà tan cửa nát, chính là vì cô ta mà nên.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh như băng trước mắt, Ninh Thành không nhớ “hắn” có từng phi lễ cô ta hay không. Nhưng hắn có nhớ Ninh Thành lúc trước cực kỳ thích cô gái này. Bất quá “hắn” cũng có xuất thân không tệ, theo lý thì không thể không biết chênh lệch giữa mình và Giản Tố Tiệp như trời với đất, dù có thích thì tối đa cũng chỉ để trong lòng mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện như phi lễ.
Hơn nữa, với thân thủ vừa rồi của Giản Tố Tiệp, hắn lúc trước lại chẳng khác nào một bao cỏ, tu vi không biết kém Giản Tố Tiệp bao nhiêu lần. So sánh với Giản Tố Tiệp, Ninh Thành hắn đừng nói đến phi lễ, dù chỉ tiếp cận thôi cũng khó. Xem ra lúc trước “hắn” phi lễ Giản Tố Tiệp, cuối cùng bị giam vào ngục, có gì đó cổ quái.
Nam tử tên Hàm Nguyên Khôi đụng phải một cái đinh cứng như Giản Tố Tiệp, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng. Nhưng y cũng đã nhận ra Ninh Thành:
- A, ngươi là Ninh Thành? Ngươi vẫn chưa chết? Giản sư tỷ, tiểu tử này...
Hàm Nguyên Khôi không dám tiếp tục gọi Tố Tiệp nữa, nhưng lời của y lại một lần nữa bị Giản Tố Tiệp cắt ngang:
- Không cần ngươi quan tâm, ngươi cứ tiếp tục cưỡi Độc Giác Thạch Khiếu Thú chạy loạn đi.
Nói xong, Giản Tố Tiệp quay đầu lại lại nhìn Ninh Thành một cách lạnh lùng:
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ núp ở một chỗ hẻo lánh làm con rùa đen, cũng sẽ không có mặt mũi đi dạo phố.
Ninh Thành trong lòng cười lạnh một tiếng, không để ý tới Giản Tố Tiệp, xoay người rời đi.
- Thứ không biết điều.
Hàm Nguyên Khôi thấy Ninh Thành dám phớt lờ Giản Tố Tiệp, lập tức mắng một câu khó chịu.
Giản Tố Tiệp cũng thấy kỳ lạ. Ninh Thành bình thường đối với cô lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, giờ lại phớt lờ cô, nhất là cô còn vừa cứu hắn. Nhất thời nhíu mày một cái, bất quá cũng không nói tiếp với Hàm Nguyên Khôi câu nào, đổi một phương hướng khác, quay người rời đi.
Ninh Thành trong lòng đã không còn ý nghĩ cứ thế sống tiếp như trước, ở loại địa phương này, nếu không thể tu luyện, không có thực lực, hi vọng sống sót sẽ không lớn. Lúc này hắn nào có tâm tình dạo phố chứ? Hắn muốn tu luyện, cho dù không thể tu luyện, hắn cũng muốn tu luyện.
- Cha, chính huynh ấy đã cứu con.
Một thanh âm giòn tan vang lên, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nam hài mình vừa cứu. Bởi vì chuyện vừa rồi, Ninh Thành nhất thời quên mất tiểu nam hài này, không ngờ nó vẫn còn nhớ đến hắn.
Lúc này tiểu nam hài đang được một nam tử trung niên dẫn theo. Dễ thấy nam tử này chính là phụ thân của nó.
Ninh Thành cho rằng nam tử trung niên này muốn đi qua nói lời cảm tạ, nên đứng lại. Hắn chuẩn bị nói vài câu khách khí. Không ngờ nam tử trung niên vừa trông thấy hắn, lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng khom người nói với Ninh Thành:
- Ninh thiếu gia, thật sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện đụng vào Ninh thiếu gia, tiểu nhân lập tức mang nó đi...
Nói xong, gã không đợi Ninh Thành nói gì, lập tức kéo đứa nhóc kia rời đi, đảo mắt đã biến mất trong dòng người.
Ninh Thành sờ sờ mặt, rồi lắc lắc đầu, hắn không biết nam tử trung niên này, nhưng lại thấy được đối phương hẳn rất sợ Ninh thiếu gia hắn.
Chuyện nhỏ như thế, Ninh Thành cũng không để trong lòng, với hắn mà nói, hiện giờ quan trọng nhất là trở về tu luyện. Nếu thật sự không thể tu luyện, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, không thì rời khỏi Thương Tần Quốc, hoặc tìm kiếm các biện pháp còn lại.
Trong Thương Lặc Thành có rất nhiều đường phố lớn, mỗi bên đường lại có rất nhiều phố nhỏ kéo dài ra, đan xen với nhau, hệt như mạng nhện vậy.
Hai bên đường, có đủ loại cửa hàng. Rất nhiều đồ vật được bán ra, trước đây Ninh Thành đều chưa từng nhìn thấy. Đa số cửa hàng bán cùng thu mua các loại tài liệu hung thú, linh thảo cấp thấp, ngoài ra còn có một ít vũ khí. Cửa hàng hơi sang một chút, thì buôn bán pháp khí cùng đan dược.
Còn như tửu điếm, tiệm quần áo... thì nhiều không kể xiết, đến cả lầu xanh cũng không thiếu.
Kiến trúc trong Thương Lặc Thành trong muôn hình vạn trạng, chẳng những có kiến trúc lầu các, mà còn có cả loại kiến trúc thành bảo phương tây. Những kiến trúc này xen lẫn nhau, làm cho cả Thương Lặc Thành có vẻ lộn xộn.
Ninh Thành đang đứng trước một cửa tiệm bán vũ khí bình thường. Hắn trông thấy một thanh trường đao cực kỳ tầm thường giá bán là một đồng kim tệ. Mà tổng cộng tất cả số tiền Kỷ Lạc Phi cho hắn, bất quá cũng chỉ năm mươi ngân tệ. Một trăm đồng ngân tệ mới đổi được một đồng kim tệ. Nói cách khác tất cả tài sản của hắn cộng lại, cũng chỉ mua được nửa thanh đao này.
Còn như những cửa hàng bán pháp khí và đan dược kia, Ninh Thành không đi vào xem. Hắn biết trong đó không dùng kim tệ, tiền bạc tiêu thụ ở những cửa hàng đó là Tụ khí thạch. Một khối Tụ khí thạch có thể đổi được một trăm đồng kim tệ. Dù thời Ninh gia vẫn còn hưng thịnh, Tụ khí thạch đối với Ninh gia, cũng là hàng xa xỉ.
Còn có một ít thợ săn đeo đủ loại vũ khí, hành tẩu trên đường phố. Trên người những thợ sơn này đều có mùi máu tanh nhàn nhạt, hiển nhiên là do quanh năm giết chóc bên ngoài trở về. Tuy loại người này thoạt nhìn rất hung hãn, ở Thương Lặc Thành lại được hoan nghênh nhất. Bởi vì bọn họ ra tay hào phóng, không hề trả giá.
Loại người này đều sinh hoạt theo kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai. Ngoại trừ một vài người có tư chất có thể tu luyện ra, đại bộ phận đều hôm nay có rượu hôm nay say. Tiền tài cùng kim tệ bọn họ kiếm được đều dùng để hưởng thụ cuộc sống, chẳng những ra vào một vài tửu điếm xa hoa, còn đem kim tệ kiếm được ném vào thanh lâu.
Khi Ninh Thành còn đang cảm thán về sự sầm uất của Thương Lặc Thành, một trận ồn ào truyền đến từ cuối đường. Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, cưỡi một thớt Độc giác thú cũng màu trắng, vừa phi vừa hô to tránh đường. Nhìn từ xa giống như một tia chớp màu trắng xẹt ngang.
Người trên đường cuống cuồng tránh sang hai bên, ai không tránh kịp đều trực tiếp bị Độc giác thú đụng bay. Bóng ảnh trắng này chớp mắt đã tới trước mắt Ninh Thành, Ninh Thành phản ứng không hề chậm, lúc này thân thể hắn đã từ từ bình phục, nên gần như trong nháy mắt nhìn thấy bóng ảnh này đã phản ứng lại.
Nhưng khi Ninh Thành đang muốn lui về sau, hắn lại trông thấy một tiểu nam hài vẫn đang thất kinh đứng giữa đường cái. Lúc này người trên đường hầu hết đã lui lại, tiểu nam hài này hiển nhiên sẽ không tránh được Độc giác thú đang lao tới.
Ninh Thành vội vàng kéo tiểu nam hài này vọt tới ven đường. Ngay khi Ninh Thành khó khăn lắm mới tránh ra được, Độc giác thú cũng lao sát qua người, gió thổi mạnh đến mức làm mắt hắn phát đau.
Thấy tiểu nam hài bình yên vô sự, Ninh Thành thở phào một hơi, trong lòng còn đang nghĩ con Độc giác thú này không biết là loại dã thú gì. Rất có thể là do mất kiểm soát mới phi như bay trên đường như vậy.
Nhưng thớt Độc giác thú lúc trước còn đang chạy như điên kia bỗng dừng lại, không chỉ thế, nó còn quay đầu lại, đi tới trước mặt Ninh Thành.
- Dám làm ta mất hứng, muốn chết...
Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú vừa nói chuyện vừa quất một roi về phía Ninh Thành.
Ninh Thành lập tức muốn né ra, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể tránh được một roi này. Trường tiên có một loại lực lượng vô hình, chế trụ hắn, làm hắn không thể né tránh.
Ninh Thành trong lòng trầm xuống, không đợi hắn nghĩ thêm, một đạo lực lượng đã kéo hắn đi. Sau một khoảnh khắc, trường tiên đã xẹt qua trước mắt hắn, thậm chí cắt đứt vạt áo của hắn.
Có người cứu mình, Ninh Thành lập tức hiểu ra. Đồng thời hắn cũng biết Độc giác thú này phi trên trên đường chính là cố ý. Chủ nhân thớt Độc giác thú này lấy đụng người làm thú vui, hắn kéo tiểu nam hài đi làm đối phương mất đi một cái khoái cảm đụng người.
Ninh Thành nháy mắt đã minh bạch những điều này, trong lòng càng âm trầm. Nơi đây không phải là Địa Cầu, cái chuyện hoàn toàn không có đạo lý này, vậy mà diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn cứu được một bé trai, lại chẳng khác nào mạo phạm nam tử áo trắng này.
Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú thấy Ninh Thành được người khác kéo đi, càng thêm phẫn nộ. Bất quá khi y nhìn thấy người cứu Ninh Thành, sự phẫn nộ kia lập tức tắt ngúm, giọng điệu ôn hòa khách khí nói:
- Thì ra là Tố Tiệp à, đây chỉ là một tên tiện dân mà thôi...
Trong khi nói chuyện, nam tử này đã từ trên Độc giác thú nhảy xuống.
- Hàm Nguyên Khôi, quan hệ giữa ta và ngươi không tốt như vậy. Còn nữa, ta có cứu tiện dân hay không thì cũng không liên quan đến ngươi.
Một giọng nữ thanh thúy mà băng lãnh vang lên, trước mắt Ninh Thành xuất hiện một thiếu nữ y phục hồng phấn, vô cùng yểu điệu.
Ninh Thành biết chính thiếu nữ này đã cứu mình. Bất quá hắn cũng không tiến lên cảm tạ, hắn biết nữ nhân này. Cô ta tên là Giản Tố Tiệp, còn là cừu nhân của Ninh gia hắn. Ninh gia nhà tan cửa nát, chính là vì cô ta mà nên.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh như băng trước mắt, Ninh Thành không nhớ “hắn” có từng phi lễ cô ta hay không. Nhưng hắn có nhớ Ninh Thành lúc trước cực kỳ thích cô gái này. Bất quá “hắn” cũng có xuất thân không tệ, theo lý thì không thể không biết chênh lệch giữa mình và Giản Tố Tiệp như trời với đất, dù có thích thì tối đa cũng chỉ để trong lòng mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện như phi lễ.
Hơn nữa, với thân thủ vừa rồi của Giản Tố Tiệp, hắn lúc trước lại chẳng khác nào một bao cỏ, tu vi không biết kém Giản Tố Tiệp bao nhiêu lần. So sánh với Giản Tố Tiệp, Ninh Thành hắn đừng nói đến phi lễ, dù chỉ tiếp cận thôi cũng khó. Xem ra lúc trước “hắn” phi lễ Giản Tố Tiệp, cuối cùng bị giam vào ngục, có gì đó cổ quái.
Nam tử tên Hàm Nguyên Khôi đụng phải một cái đinh cứng như Giản Tố Tiệp, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng. Nhưng y cũng đã nhận ra Ninh Thành:
- A, ngươi là Ninh Thành? Ngươi vẫn chưa chết? Giản sư tỷ, tiểu tử này...
Hàm Nguyên Khôi không dám tiếp tục gọi Tố Tiệp nữa, nhưng lời của y lại một lần nữa bị Giản Tố Tiệp cắt ngang:
- Không cần ngươi quan tâm, ngươi cứ tiếp tục cưỡi Độc Giác Thạch Khiếu Thú chạy loạn đi.
Nói xong, Giản Tố Tiệp quay đầu lại lại nhìn Ninh Thành một cách lạnh lùng:
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ núp ở một chỗ hẻo lánh làm con rùa đen, cũng sẽ không có mặt mũi đi dạo phố.
Ninh Thành trong lòng cười lạnh một tiếng, không để ý tới Giản Tố Tiệp, xoay người rời đi.
- Thứ không biết điều.
Hàm Nguyên Khôi thấy Ninh Thành dám phớt lờ Giản Tố Tiệp, lập tức mắng một câu khó chịu.
Giản Tố Tiệp cũng thấy kỳ lạ. Ninh Thành bình thường đối với cô lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, giờ lại phớt lờ cô, nhất là cô còn vừa cứu hắn. Nhất thời nhíu mày một cái, bất quá cũng không nói tiếp với Hàm Nguyên Khôi câu nào, đổi một phương hướng khác, quay người rời đi.
Ninh Thành trong lòng đã không còn ý nghĩ cứ thế sống tiếp như trước, ở loại địa phương này, nếu không thể tu luyện, không có thực lực, hi vọng sống sót sẽ không lớn. Lúc này hắn nào có tâm tình dạo phố chứ? Hắn muốn tu luyện, cho dù không thể tu luyện, hắn cũng muốn tu luyện.
- Cha, chính huynh ấy đã cứu con.
Một thanh âm giòn tan vang lên, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nam hài mình vừa cứu. Bởi vì chuyện vừa rồi, Ninh Thành nhất thời quên mất tiểu nam hài này, không ngờ nó vẫn còn nhớ đến hắn.
Lúc này tiểu nam hài đang được một nam tử trung niên dẫn theo. Dễ thấy nam tử này chính là phụ thân của nó.
Ninh Thành cho rằng nam tử trung niên này muốn đi qua nói lời cảm tạ, nên đứng lại. Hắn chuẩn bị nói vài câu khách khí. Không ngờ nam tử trung niên vừa trông thấy hắn, lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng khom người nói với Ninh Thành:
- Ninh thiếu gia, thật sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện đụng vào Ninh thiếu gia, tiểu nhân lập tức mang nó đi...
Nói xong, gã không đợi Ninh Thành nói gì, lập tức kéo đứa nhóc kia rời đi, đảo mắt đã biến mất trong dòng người.
Ninh Thành sờ sờ mặt, rồi lắc lắc đầu, hắn không biết nam tử trung niên này, nhưng lại thấy được đối phương hẳn rất sợ Ninh thiếu gia hắn.
Chuyện nhỏ như thế, Ninh Thành cũng không để trong lòng, với hắn mà nói, hiện giờ quan trọng nhất là trở về tu luyện. Nếu thật sự không thể tu luyện, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, không thì rời khỏi Thương Tần Quốc, hoặc tìm kiếm các biện pháp còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook