Táo Chua - Đào Trấp Băng Khối
-
Chương 13: Hoàn chính văn
Từ cửa sổ trên lầu hai của khách sạn nhìn ra một con phố cũ đã lụn bại ở phía đối diện. Lúc này đường phố trống trải không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang nhẹ nhàng của tuyết mịn rì rào đáp xuống cùng vài tiếng chim hót một cách ngẫu nhiên.
Sở Khâm nửa người trên nằm nhoài tựa lên bệ cửa sổ, nửa dưới lại được Tưởng Minh Hàng ôm chặt mà đẩy đưa. Cửa sổ thủy tinh phủ một lớp sương mỏng, tay Sở Khâm đè mạnh lên trên để lại vết tích rõ ràng.
Tưởng Minh Hàng làm quá nhanh, Sở Khâm gấp gáp mà thở hổn hển, một hồi lại cảm thấy không kịp thở, bèn há miệng nhỏ giọng xin tha: "Không, không được... Quá nhanh, Tưởng Minh Hàng."
Đưa chóp mũi hơi lạnh dán sát vào phần gáy nóng hổi của Sở Khâm, Tưởng Minh Hàng áp sát vào người cậu nói: "Không phải đã dâm đãng đến mức ra đường cũng phải nhét đồ chơi trong mông sao, mới có vậy đã không chịu được à? "
Nửa tiếng trước Tưởng Minh Hàng lôi ra một cái trứng rung từ trong người cậu, đã phát điên một lần. Bây giờ lại tiếp tục nhắc đến, xem ra là ăn giấm không hề nhẹ.
"A... Em a --" Sở Khâm quay đầu muốn giải thích, lại bị cắn mạnh lên môi. Nửa năm chưa làm, Tưởng Minh Hàng hôn lưỡi có hơi trúc trắc, đầu lưỡi thô lỗ lung tung khuấy đảo trong khoang miệng Sở Khâm, hàm răng như muốn cắn nát môi cậu. Cậu nhẹ nhàng đẩy đầu Tưởng Minh Hàng, thở hổn hển, nhìn thấy trên một khuôn mặt vừa bức bách vừa khát cầu phản chiếu trên cửa sổ.
Sở Khâm nghiêng đầu sang nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là nhỏ nhẹ cầu xin: "Từ từ đi không được sao?"
Vừa dứt lời, cậu liền bị ôm quăng lên giường lớn, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn thơm mùi nước giặt. Tưởng Minh Hàng từ phía sau đè xuống, lồng ngực vô cùng cứng rắn, Sở Khâm nghĩ chắc hẳn nửa năm nay ngoài giờ học, phần thời gian còn lại hắn đều dùng để rèn luyện thân thể: "Tưởng Minh Hàng, anh tập thể hình à, ngực cứng quá..."
"Không có." Tưởng Minh Hàng thề thốt phủ nhận, còn nói: "Chỉ mới bắt đầu đánh quyền mà thôi."
"Ồ. Kiểu thái cực quyền mà người già hay tập hả?" Sở Khâm ngơ ngác hỏi. Phản ứng của cậu vào lúc này vô cùng trì độn, vô ý làm cho không khí trở nên có chút buồn cười.
Tưởng Minh Hàng sửng sốt một chút, căm tức đè gáy cậu, cầm dương v*t lỗ mãng mà đâm miệng huyệt mềm mại ẩm ướt.
"Không phải." Hắn buồn bực ghé bên tai Sở Khâm bất đắc dĩ phủ nhận, sau đó liền cắn chặt tai Sở Khâm, ngậm trong miệng liếm cắn.
Sở Khâm cười hai tiếng, không chút sức lực mà lè lưỡi nhẹ nhàng thở dốc, cảm nhận cây gậy dài kia một lần nữa đâm vào thân thể, thoải mái đến mức không nhịn được mà hừ nhẹ. Cậu nhấc chân lên quấn lấy thắt lưng Tưởng Minh Hàng: "... Ôm một cái."
Cậu đã quá hiểu được lúc nào nên ra vẻ lúc nào không, kinh nghiệm trên giường đã vượt xa đứa nhóc ngây ngô khi đó, hai ba phát đã dụ dỗ người ta đến mê muội không thoát ra được, dịu dàng mà ôm cậu vào lòng mà thỉnh thoảng táy máy tay chân.
Sở Khâm nghiêng đầu nhìn gò má Tưởng Minh Hàng, tâm lý bủn rủn, cảm thấy có hơi chua xót. Từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện, Tưởng Minh Hàng vẫn luồn nhìn cậu chằm chằm, không hề kiêng dè mà để lộ sự quan tâm trong mắt.
Tưởng Minh Hàng đã bị khoảng thời gian chia lìa này hành hạ một cách tàn ác. Tất cả những ngụy trang cùng kiêu ngạo của hắn đều vì ngày qua ngày đợi chờ làm cho hao mòn từ bên trong, cuối cùng chỉ còn sót lại nhiệt tình cùng yếu đuối không che giấu được.
"Ca ca." Sở Khâm ôm vai Tưởng Minh Hàng, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói: "Em đã trở về, để gặp anh. Em không hề bỏ rơi anh."
Tưởng Minh Hàng ngây ngốc gật đầu, chỉ trừng mắt nhìn cậu, viền mắt từ từ ửng hồng. Sở Khâm không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy hắn xuống giường, tự mình nâng eo nuốt lấy dương v*t hắn mà lên lên xuống xuống
"Anh thích như vậy phải không? Ca ca, em kẹp anh có sướng không." Sở Khâm cố ý thể hiện tính trẻ con mà nhếch môi cười hỏi, một bên lại thò tay vân vê môi Tưởng Minh Hàng, người nọ hơi lim dim mắt, nhẹ nhàng cắn lấyn đầu ngón tay cậu, ngậm vào trong miệng hút liếm.
"Ô..." Sở Khâm được liếm đến đầu quả tim cũng thấy ngứa, thu tay về tự mình ngậm lấy, động tác nâng mông cũng phóng đãng hơn một chút, không thể chờ đợi mà muốn Tưởng Minh Hàng bắn vào trong thân thể.
Cậu nằm sấp người xuống, dán sát vào lồng ngực Tưởng Minh Hàng lồng ngực ngửa mặt ngước nhìn, bày ra khuôn mặt ngây thơi mà thò tay xuống dưới xoa xoa dương v*t của mình: "Em khó chịu, muốn ca ca làm."
Tay Tưởng Minh Hàng men theo cánh tay ẩm ướt của Sở Khâm tuột xuống, chen vào khe hở giữa các ngón tay cậu mà bao lấy khí cụ: "Như vậy được chứ?"
"Rất thích." Sở Khâm cười, rướn người hôn lên hàm dưới hắn, Tưởng Minh Hàng lại nhẹ giọng nói: "Đừng hôn chỗ đó, lại đây, hôn môi nào."
Trong mắt hắn cũng nhuộm đầy sắc dục, mái tóc rối hơi dài tán loạn bên mặt, phần nào khiến cho gương mặt lạnh lùng thêm chút nhu hòa.
Sở Khâm vươn người hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nhẹ nhàng ngậm đầu lưỡi liếm mút, chậm rãi cảm nhận yêu thương từ trong động tác thân mật dây dưa không biết mệt mỏi.
Bọn họ chơi đùa trên giường một cách thoải mái không giới hạn, rất sung sướng mà quên đi thời gian.
Điện thoại Sở Khâm đã kêu rất nhiều lần, lúc này Tưởng Minh Hàng mới duỗi tay cầm lấy, lúc trả lời còn hơi thở dốc: "Có việc gì?"
Cố Nham bên kia yên lặng một chút, đại khái là không ngờ tới Tưởng Minh Hàng lại gặp được Sở Khâm nhanh như vậy. Sau đó y chỉ bình tĩnh mở miệng hỏi: "Hai người đang ở đâu? Ra ngoài cùng ăn một bữa cơm đi."
"Không cần." Tưởng Minh Hàng liếc mắt cúi đầu nhìn Sở Khâm, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu loạn vò.
Đối diện là tình địch của hắn. Tưởng Minh Hàng đúng ra nên ghi hận Cố Nham, dù sao cũng chính vì sự xuất hiện của người này đã tạo ra nhiều con sóng lớn không cần thiết ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.
Nhưng mà nửa năm này, có thể xác thực rằng Sở Khâm được Cố Nham nuôi rất khá, chỗ nên có thịt sờ rất mềm rất sướng tay, không còn xương xẩu như trước nữa. Hắn trầm mặc vài giây, làm sao cũng không tìm được lý do tưef chối Cố Nham, vì vậy đành báo địa chỉ, còn nói: "Anh tới đón em ấy đi."
- -----------------------
Sở Khâm chôn mặt trong chăn ngẩn người, đang chuẩn bị ngủ mất thì lại bị kêu dậy: "Rời giường."
Cậu chui ra khỏi chăn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Nham mặc áo khoác dài đứng ở bên giường cuối đầu nhìn mình, trên vai còn vương một ít tuyết vụn.
Tưởng Minh Hàng cũng đã mặc quần áo xong xuôi, đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại với ai đó, nói vài câu rồi quay đầu lại nhìn hắn.
Sở Khâm nhìn người này rồi nhìn người kia, đầu óc choáng váng, một lần nữa ngã xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ đây..."
Lúc cậu còn đang ngẩn người, Tưởng Minh Hàng đã khoác balo đi tới. Cố Nham và hắn liếc mắt nhìn nhau một hồi, Tưởng Minh Hàng mở miệng nói:
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."
"Đừng trốn tránh."
Cố Nham nửa chặn cửa: "Tôi biết cậu hận tôi, thế nhưng rồi thì cậu định làm sao bây giờ? Sở Khâm không thể ở lại chỗ này, em ấy cần phải đi với tôi. Nếu như cậu thật sự muốn ở bên em ấy, thì cũng phải thể hiện chút thành ý đi chứ."
"Con mẹ nó anh làm sao biết tôi không có thành ý?" Tưởng Minh Hàng nổi giận khịa lại Cố Nham: "Tôi bây giờ đã biết hai người đang ở thành phố C. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ thi vào đại học bên đó. Bắt đầu từ mua thu năm sau cuộc sống của anh sẽ không còn nhàn nhã như này đâu, anh hiểu không? "
"Hả." Sở Khâm hỏi: "Anh quyết định khi nào vậy?"
Tưởng Minh Hàng trước mặt Cố Nham vẫn luôn võ trang đầy đủ, hắn liếc cậu, nói một cách lạnh lùng: "Em không cần biết làm gì."
"Cậu không định nói tiếng người à?" Cố Nham cố nén giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tưởng Minh Hàng, thấp giọng uy hiếp: "Sớm muộn cũng có ngày tôi băm cậu ném ra đường cho chó ăn."
"Ấy ấy..." Sở Khâm vội vàng chen vào cản giữa hai người:
"Đừng, đừng ầm ĩ. Hay là hai người cứ đến, đến làm em đi."
Tưởng Minh Hàng nắm chặt quai đeo balo, đẩy Cố Nham ra cúi đầu đi ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mà cà khịa một câu: "Đừng nóng vội, anh sẽ sống lâu hơn thằng cha này. Về sau mình còn nhiều thời gian."
"Này, Tưởng Minh Hàng..."
"Sao còn chưa mặc quần áo vào?" Cố Nham giơ chân đá cánh cửa cái rầm, đẩy Sở Khâm về giường: "Nhanh chóng mặc đồ vào, anh đưa em đi ăn cơm. Buổi tối ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta về nhà."
"Ngày mai sao? Nhanh vậy à." Sở Khâm cầm lấy áo lông suy nghĩ một chút, chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới, bóng lưng Tưởng Minh Hàng đang từ từ đi xa, hóa thành một cái điểm nhỏ trên nền tuyết trắng xoá.
Cậu gọi một tiếng, Tưởng Minh Hàng dừng bước, mà chậm chạp không chịu quay đầu lại. Sở Khâm lại gọi vài tiếng tên của hắn, Tưởng Minh Hàng vẫn không để ý, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh biến mất ngã rẽ đầu đường.
"Khâm Khâm, có tin nhắn." Cố Nham đưa điện thoại cho cậu xem, Sở Khâm nhìn thấy trên màn hình hiện lên tin nhắn Tưởng Minh Hàng vừa gửi tới.
"Có chuyện gì thì để lần sau gặp lại rồi nói. Anh yêu em, đừng hồi âm. Phiền."
Sở Khâm bỗng nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ tự nói: "Thực sự là, biệt nữu muốn chết."
- -----------------------
Trong không khí oi bức của tháng bảy, dưới ánh nắng nhu hoà lúc chạng vạng. Sở Khâm cùng Cố Nham đều không thèm ra ngoài, trốn ở trong nhà từng người làm công việc của mình.
Sở Khâm ngồi một đống bên bàn ăn, một bên lật xem thực đơn một bên viết bút ký. Cố Nham đang thái rau trong nhà bếp, tiếng lạch cạch vang lên nhẹ nhàng đều đều, hắn còn vui vẻ mà thấp giọng ngâm nga bài hát nào đó, rồi cầm mấy trái cà chua đi ra, hỏi Sở Khâm muốn làm rau trộn hay là canh.
"Rau trộn được không?" Sở Khâm đứng lên đi mở tủ tìm đường cát, nhưng không thấy nên quay đầu nói với Cố Nham: "Chồng ơi, em đi ra ngoài mua bao đường. Anh chờ một chút nha."
"Ừm." Cố Nham cắt một miếng cà chua nhỏ đút cho cậu, Sở Khâm híp mắt liếm ngón tay của hắn, hai người liền thuận thế dính vào nhau mà hôn hít một hồi.
Sở Khâm cầm tiền lẻ ra khỏi cửa, trên đường chợt nhìn thấy thằng bé nhà hàng xóm đang chơi bắn bi trên sân cỏ, không nhịn được mà lại gần hỏi: "Em chơi một mình hả? Cho anh mấy viên được không, anh chơi với em."
"... Được ạ." Đứa bé cảnh giác nhìn cậu một chút, rồi quyết định đưa đến mấy viên bi đẹp đẽ, đột nhiên nó quay đầu gọi người trong nhà: "Ba!"
Một người đàn ông dáng dấp anh tuấn, khí chất trông khá nhã nhặn cầm sách đi ra, gật đầu chào Sở Khâm. Giọng nói anh ta có vẻn bình tĩnh, nhưng hô hấp lại hơi gấp gáp: "Chào cậu. Nhà tôi đến đây nghỉ hè, ngày hôm qua vừa mới tới. Tôi tên Nhâm Tiêu, còn đây là con trai tôi."
"Chào anh chào anh." Sở Khâm gật gật đầu: "Hèn gì tôi nhớ trước đây nhà này không có người ở. Anh bạn nhỏ này rất đáng yêu."
"Nhâm Dự?"
"Cảm ơn ca ca."
Đứa nhỏ cong mắt cười ngọt ngào với Sở Khâm, trên gương mặt có lúm đồng tiền nho nhỏ, hẳn là kế thừa từ mẹ. Nhâm Tiêu thấy con trai không có vấn đề gì, liền quay người trở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Sở Khâm ngồi xổm xuống cùng đứa nhỏ chơi đùa một lát, thuận miệng hỏi: "Mẹ em đâu rồi? Không đi cùng em sao?"
"Mẹ em làm việc trong thư phòng, ba nói không muốn em làm phiền mẹ. Thế nhưng ba lại có thể đi vào." Nhâm Dự méo miệng, tập trung tinh thần bắn một viên bi cuối cùng vào lỗ nhỏ, hưng phấn nhảy dựng lên: "Em thắng rồi, hay quá!"
Sở Khâm trả lại bi cho Nhâm Dự, sờ đầu nó cười: "Em rất lợi hại. Sau này mình cùng chơi nữa nhé."
"Em cũng rất lợi hại. Thằng nhóc nhỏ như vậy em cũng chơi cùng được." Có người ở sau lưng cậu chậm rãi lên tiếng, Sở Khâm tưởng mình nghe lầm, cau mày ngước mặt lên nhìn.
Trong ánh nắng chiều rực rỡ, cậu nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Tưởng Minh Hàng.
Sở Khâm đứng lên, quay đầu hướng về phía cổng nhà. Cố Nham đứng dưới cổng vòm hút thuốc, lười biếng nhếch miệng, không mấy ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của hắn.
Tưởng Minh Hàng buông va li, vươn tay dùng sức kéo Sở Khâm vào lòng, yên lặng ôm nhau dưới ánh chiều tà.
"Đã lâu không gặp, Sở Khâm."
"Ừm! Đã lâu không gặp."
==========Hoàn chính văn==========
#Riz: Phewww cuối cùng cũng lấp xong hố này, chỉ còn một phiên ngoại nóng bỏng nữa thôi là chính thức xong cái hố 3P này rồi ~ ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook