“…Chuyện đại khái là như vậy.” Diệp Hỏa nằm ở chỗ ngồi phía sau xe Jeep, hữu khí vô lực nói cho Diệp Diễm chuyện đã xảy ra đêm nay. Diệp Diễm lái xe bảy quẹo tám rẽ, khiến cho Diệp Hỏa một đêm không ngủ dạ dày sôi trào, gần như sắp nôn: “Chú lái ổn một chút, cháu sắp chết rồi.”
Diệp Diễm nhíu mày lại đánh vô lăng, thấy Diệp Hỏa ngay cả sức lực chửi người cũng không có cũng có chút đau lòng, liền lái xe ổn lại. Anh là người trẻ nhất trong bậc trưởng bối, người trong nhà đều sủng ái anh, trời sinh tính lười nhác được chăng hay chớ, ngay cả lái xe cũng tùy tâm sở dục (*tùy theo ý mình), như thế nào vui vẻ liền như thế ấy.
Này cũng là vì cái gì Diệp Cảnh Ưng đặc biệt nhẫn tâm với anh, có lẽ bởi vì thân phận con trai trưởng làm Diệp Cảnh Ưng cảm thấy rất áp lực, đối với Diệp Diễm từ nhỏ không hề làm gì còn được sủng ái trong lòng thủy chung có chút oán hận.
“Cậu cũng đã khó chịu như vậy rồi, đừng nói nữa, ngủ một lát đi.” Diệp Diễm nói, từ gương chiếu hậu nhìn Diệp Hỏa đang nằm ở ghế sau, cánh tay Diệp Hỏa rũ ở bên ngoài thoạt nhìn không khác gì đã chết.
Diệp Hỏa nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng lên, nói: “Ngủ không được.”
Nếu là ngày thường, tiêu hao thể lực như thế đã sớm khiến Diệp Hỏa ngủ mê man rồi, nhưng hắn hiện tại như có tảng đá đè nặng ở ngực, hít thở không thông. Từng gương mặt thay đổi đan xen trước mắt, giống như đang chỉ trích, đâm từng đao từng đao vào tim hắn.
“Vì cái gì cháu là loại người này?” Qua hồi lâu, Diệp Hỏa rốt cuộc hỏi ra.
Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa, nói: “Vậy cậu còn có thể làm sao?” Đầu của anh đột nhiên chấn động, có chút đau.
Không xong… Diệp Diễm hoảng hốt, lần này sao lại như như vậy…
Anh cắn răng, ổn định tâm thần nắm chặt tay lái, ra vẻ trấn định tiếp tục nói với Diệp Hỏa: “Lúc trước tài liệu cùng vắc xin cậu lấy được từ phòng thí nghiệm đều bị người của Diệp Cảnh Ưng mang đi, về sau thật vất vả cướp về một lọ vắc xin duy nhất có thể đối phó với xác sống kiểu mới cũng tiêm cho Sở Hạ Lâm, cậu ấy giúp cậu chắn một lần xem như trả lại cậu.” “Cái đó không giống…” Diệp Hỏa nói: “Cái gì mà trả hay không trả…”
“Chú biết.” Diệp Diễm thở dài: “Chú đang an ủi cậu.”
“Thật sứt sẹo.” Diệp Hỏa cong một chân, nâng cánh tay lên che mặt.
Diệp Diễm không nói thì thôi, anh vừa nhắc đến chuyện trộm vắc xin từ phòng thí nghiệm, trái tim Diệp Hỏa lại bị kéo tới đau nhức.
Sau khi Ngụy Trừng “mật báo”, Diệp Hỏa nhất định không trở về phòng thí nghiệm được nữa, trên thực tế cho dù hắn trở về cũng không làm được chuyện gì, bởi vì Poseidon phòng thí nghiệm đã bị điều tra, thậm chí dời đến địa điểm mới.
Không có vắc xin phòng bệnh ngày sau tuyệt đối sống không nổi, huống hồ người của “Thuyền cứu nạn” biết Poseidon đã nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh cũng sẽ không tiếp tục dùng loại virus kiểu cũ, ngược lại nghiên cứu ra virus kiểu mới.
Lúc Diệp Hỏa trốn ra khỏi phòng thí nghiệm vốn đã thuận tiện lấy đi tài liệu chế vắc xin, ý định từ vắc xin vốn có nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh mới, nhưng sau khi hắn nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, vắc xin phòng bệnh cùng tài liệu đều bị người của Diệp Cảnh Ưng vơ vét không còn gì trong lúc bắt Diệp Diễm.
Bất đắc dĩ, Diệp Hỏa cải trang thành bảo an lẫn vào phòng thí nghiệm mới. Hắn ẩn nấp hồi lâu, nửa tháng trước khi xác sống bùng nổ rốt cuộc nắm được cơ hội ẩn vào bên trong phòng thí nghiệm, nhưng lại không biết hắn lúc này đã sớm bị Diệp Cảnh Ưng tính kế.
Phòng thí nghiệm tối om an tĩnh tựa như không có bất kỳ ai, Diệp Hỏa chạm vào căn phòng chứa vắc xin cùng virus, vừa mở ra tủ đông, sau lưng rồi lại đứng một người.
Diệp Hỏa quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối có một người đứng đó, đầu óc Diệp Hỏa ông ông.
Là Ngụy Trừng.
Ngụy Trừng lúc này bởi vì thuốc tra tấn mà trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả người trước mắt là ai cũng không phân biệt được.
“Giết nó đi.” Diệp Cảnh Ưng ở trong tai nghe ra lệnh cho cậu: “Giết Diệp Hỏa.”
Diệp Hỏa thấy người tới là Ngụy Trừng vốn định tiến lên nói gì đó với cậu, ai ngờ đối phương lập tức vọt đến, mắt lộ vẻ hung ác.
Ngụy Trừng vốn là mật báo, rồi lại từ đầu đến cuối không bắt được mình, lúc này cậu ta nhất định là muốn bắt mình giành công.
Diệp Hỏa nắm lấy vắc xin cùng virus liền chạy ra bên ngoài lại bị Ngụy Trừng bắt được.
Ngụy Trừng đã trải qua huấn luyện, Diệp Hỏa dĩ nhiên không phải đối thủ của cậu, cho dù chỉ là phòng thủ cũng đã cố hết sức. Qua mấy trận Diệp Hỏa bị Ngụy Trừng đè xuống đất bóp cổ ——
Trong tay Diệp Hỏa không có vũ khí gì, hắn dùng hết toàn lực móc ra một kim tiêm vừa lấy từ tủ đông ở trong túi áo, kề bên cổ Ngụy Trừng.
“Cậu… khốn nạn…” Mặt Diệp Hỏa vặn vẹo: “Không muốn… biến thành quái vật mà nói… mau thả… thả…”
“Ngụy… Ngụy Trừng… Khốn nạn…”
Ngụy Trừng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục dùng lực bóp cổ Diệp Hỏa, gần như muốn bẻ gãy cổ Diệp Hỏa. Diệp Hỏa bị cậu bóp đến mức đầu như sắp nổ tung, thân thể không ngừng trầm xuống, ánh mắt dần mơ hồ, hắn dùng toàn bộ khí lực cuối cùng cắm kim tiêm kia xuống liền cắm vào cánh tay phải của Ngụy Trừng.
Ngụy Trừng dưới sư khống chế của thuốc dùng sức vô cùng lớn, cậu chỉ dùng một tay bóp cổ Diệp Hỏa, tay trái rút kim tiêm còn lại nửa ống cắm ở cánh tay phải, mỉm cười đâm xuống cánh tay phải của Diệp Hỏa.
Trái tim Diệp Hỏa đập bình bịch, toàn bộ cánh tay phải căng đau như bị hàng vạn con kiến gặm nuốt. Ngụy Trừng dường như cũng cảm nhận được đau đớn khi bị virus bơm vào, cậu hoảng hốt buông cổ Diệp Hỏa ra, nâng cánh tay phải lên xem.
Diệp Hỏa rốt cuộc thoát ly gông cùm xiềng xích liền liều mạng hô hấp, trong nháy mắt, hắn cảm thấy máu lại chảy trong thân thể…
Máu…!
Trái tim Diệp Hỏa siết lại, chạy như bay ra ngoài.
Dao! Dao! Dao!
Ở đâu có dao?!
Diệp Hỏa nhanh chóng chạy quanh khu nhà, ý định tìm ra dao có thể chặt đứt tay hắn. Rốt cuộc, hắn ở khu đang thi công tìm thấy máy cưa điện. Diệp Hỏa thở dồn dập, hắn cởi áo khoác dùng áo trói chặt cánh tay, cắn chặt một miếng ván gỗ, nhắm ngay máy cưa điện vào cánh tay phải liền cắt xuống…
Tiếng cưa điện theo đau đớn tê tâm liệt phế từ cánh tay phải truyền đến, nhưng tất cả những thứ này cũng không đau đến mức mãnh liệt so với sự thật Ngụy Trừng muốn giết hắn.
Cả người Diệp Hỏa đều là mồ hôi lạnh, hắn ngơ ngác nhìn cánh tay phải dưới đất… như vậy, như vậy có phải là được rồi hay không? Có phải như vậy liền sẽ không bị nhiễm hay không?
Hay là…
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Diệp Hỏa ngẩng đầu, Ngụy Trừng đã đuổi tới trước mắt.
Diệp Hỏa nhổ nước bọt, không biết lấy sức lực từ đâu ra, dùng tay trái nhấc cưa điện lảo đảo lắc lư đi về phía Ngụy Trừng.
Thân thể Ngụy Trừng đột nhiên run lên, ngã xuống đất, thống khổ cuộn tròn.
Diệp Hỏa xoay người Ngụy Trừng lại, hắn cúi người dùng đầu gối chặn ngực Ngụy Trừng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu.
Ngụy Trừng giống như đột nhiên tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy cưa điện trong tay Diệp Hỏa liền lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Diệp… Diệp Hỏa!”
Diệp Hỏa thấy cậu gọi, muốn dùng tay che miệng cậu, rồi lại giật mình phát hiện bản thân chỉ còn lại có một tay. Hắn dùng chân đạp ở cổ cậu, nói: “Câm miệng.” Một bên nói một bên buông cưa điện, dùng miệng cùng tay trái trói chặt cánh tay của Ngụy Trừng, một lần nữa cầm cưa điện lên bắt đầu khởi động.
“Đừng… đừng! Cậu điên rồi! Diệp Hỏa, cậu thả tớ ra! Tớ van cậu… khụ khụ… thả tớ ra… Diệp Hỏa… tớ van cậu…” Ngụy Trừng nhìn cưa điện trong tay hắn đồng tử phóng đại.
Diệp Hỏa cắn răng, cuối cùng nhẫn tâm đem cưa điện cắt xuống cánh tay phải của Ngụy Trừng, trong tích tắc máu văng khắp nơi, Ngụy Trừng thống khổ kêu to, máu của cậu còn có cả máu của Diệp Hỏa bắn đầy mặt hắn.
“Nhịn một chút… thằng khốn cậu…” Diệp Hỏa khẽ quát, âm cuối lộ vẻ không đành lòng. Mặt Ngụy Trừng giật giật, bởi vì đau đớn thấu tim, nước mắt cùng mồ hôi lạnh không tự chủ theo khóe mắt chảy xuống, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Diệp Hỏa lại mỉm cười.
“Diệp Hỏa…”
Diệp Hỏa nhìn về phía Ngụy Trừng, vừa muốn nói gì, ngoài hành lang liền truyền tới tiếng bước chân lộn xộn.
Hẳn là bảo vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động nên chạy tới.
Diệp Hỏa hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn Ngụy Trừng, nhanh chóng dùng một tay xé áo sơ mi ném cho cậu, nói: “Cầm máu.” Hắn nói xong liền chạy ra ngoài, dựa theo tuyến đường đã tìm hiểu sẵn chạy ra khỏi khu thí nghiệm.
Hắn chạy một đường rốt cuộc chạy không nổi nữa, ngã sấp xuống vành đai xanh* bên vệ đường, chóp mũi đều là mùi của bụi đất.
(*绿化带 chỉ khu vục trồng cây xanh, có tác dụng làm đẹp đô thị, cũng làm giảm cảm giác mỏi mắt cho người điều khiển phương tiện.)
Diệp Hỏa lật người thở dốc từng ngụm, mùi máu tanh xông lên cổ họng, Diệp Hỏa chống người dậy nhổ máu ra. Diệp Hỏa nhìn máu trong bụi cỏ, lúc này mới chợt nhớ ra bản thân thả cánh tay đứt chạy một đường, vệt máu đầy đất kia chắc chắn sẽ làm lộ ra tung tích của hắn.
Hắn cuống quít đứng dậy, ngoại trừ ngụm máu hắn vừa mới nhổ ra trong bụi cỏ hoàn toàn không còn vết máu nào khác!
Diệp Hỏa lại nhìn ở bên ngoài vành đai xanh, dưới ánh đèn, con đường hắn vừa đi đều sạch sẽ, một giọt máu đều không có!
Hắn lại nhìn xung quanh, bốn phía không hề có chút máu… không có khả năng… làm sao có thể? Diệp Hỏa nhìn về phía cánh tay cụt của mình, chỗ đó trong khoảng thời gian hắn chạy trốn vừa rồi… thế nhưng mọc ra một cánh tay mới…
Diệp Hỏa nhìn đi nhìn lại cánh tay vừa mới mọc ra kia, hắn thử nắm tay, tuy rằng có thể sử dụng, nhưng động một cái đều đau đến tê tâm liệt phế, phần đau đớn này lại khiến hắn vừa rồi vẫn luôn không phát hiện cánh tay mới mọc ra.
Tái sinh?!
Đó là lần đầu tiên Diệp Hỏa phát hiện thân thể mình dường như ẩn chứa một năng lượng không thể để cho người khác biết.
Hắn sờ sờ túi, trong trận chiến vừa rồi vắc xin cùng virus rơi rụng đầy đất, hiện tại chỉ còn lại một vắc xin phòng bệnh cùng hai virus mà thôi.
Phế đi sức lực lớn như vậy mới lấy được chừng này… Diệp Hỏa cười tự giễu.
Chỉ có một vắc xin phòng bệnh a…
Trong đầu Diệp Hỏa hiện lên khuôn mặt tươi cười của Sở Hạ Lâm, đó là khuôn mặt của người yêu mà hắn vừa bắt đầu hẹn hò.
Ánh mắt hắn nhu hòa, hiện tại… cho dù xác sống bùng nổ cũng có thể khiến em ấy an toàn vô tư vô lự sống tiếp.
Hắn kéo một thân vết máu lặng lẽ về tới khu nhà hắn cùng Sở Hạ Lâm ẩn nấp, Sở Hạ Lâm vừa mở cửa Diệp Hỏa liền ngã xuống người Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm vội đỡ hắn, thấy hắn cả người đầy máu liền nhanh chóng dìu hắn vào, cũng đóng cửa lại: “Diệp Hỏa?! Diệp Hỏa?!”
Cánh tay phải của Diệp Hỏa bị cậu nắm chặt đau đến run rẩy, Sở Hạ Lâm cuống quít buông hắn ra: “Tay phải sao? Bị thương tay phải rồi sao?! Sao lại nhiều máu như vậy.. Diệp Hỏa?”
“Em câm miệng…” Diệp Hỏa vẻ mặt hoảng hốt, bị cậu gọi đến tâm phiền, hắn ôm Sở Hạ Lâm tham lam ngửi hương vị trên người cậu, vừa rồi ba phen bốn bận bồi hồi bên sinh tử, hắn còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người trước mắt này.
Thật tốt quá… lại… gặp được…
“Anh đã trở về.” Diệp Hỏa nói.
Hắn miễn cưỡng nhỏm người dậy, cúi người hôn xuống môi Sở Hạ Lâm: “Về nhà.” Hắn nói.
Diệp Diễm nhíu mày lại đánh vô lăng, thấy Diệp Hỏa ngay cả sức lực chửi người cũng không có cũng có chút đau lòng, liền lái xe ổn lại. Anh là người trẻ nhất trong bậc trưởng bối, người trong nhà đều sủng ái anh, trời sinh tính lười nhác được chăng hay chớ, ngay cả lái xe cũng tùy tâm sở dục (*tùy theo ý mình), như thế nào vui vẻ liền như thế ấy.
Này cũng là vì cái gì Diệp Cảnh Ưng đặc biệt nhẫn tâm với anh, có lẽ bởi vì thân phận con trai trưởng làm Diệp Cảnh Ưng cảm thấy rất áp lực, đối với Diệp Diễm từ nhỏ không hề làm gì còn được sủng ái trong lòng thủy chung có chút oán hận.
“Cậu cũng đã khó chịu như vậy rồi, đừng nói nữa, ngủ một lát đi.” Diệp Diễm nói, từ gương chiếu hậu nhìn Diệp Hỏa đang nằm ở ghế sau, cánh tay Diệp Hỏa rũ ở bên ngoài thoạt nhìn không khác gì đã chết.
Diệp Hỏa nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng lên, nói: “Ngủ không được.”
Nếu là ngày thường, tiêu hao thể lực như thế đã sớm khiến Diệp Hỏa ngủ mê man rồi, nhưng hắn hiện tại như có tảng đá đè nặng ở ngực, hít thở không thông. Từng gương mặt thay đổi đan xen trước mắt, giống như đang chỉ trích, đâm từng đao từng đao vào tim hắn.
“Vì cái gì cháu là loại người này?” Qua hồi lâu, Diệp Hỏa rốt cuộc hỏi ra.
Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa, nói: “Vậy cậu còn có thể làm sao?” Đầu của anh đột nhiên chấn động, có chút đau.
Không xong… Diệp Diễm hoảng hốt, lần này sao lại như như vậy…
Anh cắn răng, ổn định tâm thần nắm chặt tay lái, ra vẻ trấn định tiếp tục nói với Diệp Hỏa: “Lúc trước tài liệu cùng vắc xin cậu lấy được từ phòng thí nghiệm đều bị người của Diệp Cảnh Ưng mang đi, về sau thật vất vả cướp về một lọ vắc xin duy nhất có thể đối phó với xác sống kiểu mới cũng tiêm cho Sở Hạ Lâm, cậu ấy giúp cậu chắn một lần xem như trả lại cậu.” “Cái đó không giống…” Diệp Hỏa nói: “Cái gì mà trả hay không trả…”
“Chú biết.” Diệp Diễm thở dài: “Chú đang an ủi cậu.”
“Thật sứt sẹo.” Diệp Hỏa cong một chân, nâng cánh tay lên che mặt.
Diệp Diễm không nói thì thôi, anh vừa nhắc đến chuyện trộm vắc xin từ phòng thí nghiệm, trái tim Diệp Hỏa lại bị kéo tới đau nhức.
Sau khi Ngụy Trừng “mật báo”, Diệp Hỏa nhất định không trở về phòng thí nghiệm được nữa, trên thực tế cho dù hắn trở về cũng không làm được chuyện gì, bởi vì Poseidon phòng thí nghiệm đã bị điều tra, thậm chí dời đến địa điểm mới.
Không có vắc xin phòng bệnh ngày sau tuyệt đối sống không nổi, huống hồ người của “Thuyền cứu nạn” biết Poseidon đã nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh cũng sẽ không tiếp tục dùng loại virus kiểu cũ, ngược lại nghiên cứu ra virus kiểu mới.
Lúc Diệp Hỏa trốn ra khỏi phòng thí nghiệm vốn đã thuận tiện lấy đi tài liệu chế vắc xin, ý định từ vắc xin vốn có nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh mới, nhưng sau khi hắn nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, vắc xin phòng bệnh cùng tài liệu đều bị người của Diệp Cảnh Ưng vơ vét không còn gì trong lúc bắt Diệp Diễm.
Bất đắc dĩ, Diệp Hỏa cải trang thành bảo an lẫn vào phòng thí nghiệm mới. Hắn ẩn nấp hồi lâu, nửa tháng trước khi xác sống bùng nổ rốt cuộc nắm được cơ hội ẩn vào bên trong phòng thí nghiệm, nhưng lại không biết hắn lúc này đã sớm bị Diệp Cảnh Ưng tính kế.
Phòng thí nghiệm tối om an tĩnh tựa như không có bất kỳ ai, Diệp Hỏa chạm vào căn phòng chứa vắc xin cùng virus, vừa mở ra tủ đông, sau lưng rồi lại đứng một người.
Diệp Hỏa quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối có một người đứng đó, đầu óc Diệp Hỏa ông ông.
Là Ngụy Trừng.
Ngụy Trừng lúc này bởi vì thuốc tra tấn mà trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả người trước mắt là ai cũng không phân biệt được.
“Giết nó đi.” Diệp Cảnh Ưng ở trong tai nghe ra lệnh cho cậu: “Giết Diệp Hỏa.”
Diệp Hỏa thấy người tới là Ngụy Trừng vốn định tiến lên nói gì đó với cậu, ai ngờ đối phương lập tức vọt đến, mắt lộ vẻ hung ác.
Ngụy Trừng vốn là mật báo, rồi lại từ đầu đến cuối không bắt được mình, lúc này cậu ta nhất định là muốn bắt mình giành công.
Diệp Hỏa nắm lấy vắc xin cùng virus liền chạy ra bên ngoài lại bị Ngụy Trừng bắt được.
Ngụy Trừng đã trải qua huấn luyện, Diệp Hỏa dĩ nhiên không phải đối thủ của cậu, cho dù chỉ là phòng thủ cũng đã cố hết sức. Qua mấy trận Diệp Hỏa bị Ngụy Trừng đè xuống đất bóp cổ ——
Trong tay Diệp Hỏa không có vũ khí gì, hắn dùng hết toàn lực móc ra một kim tiêm vừa lấy từ tủ đông ở trong túi áo, kề bên cổ Ngụy Trừng.
“Cậu… khốn nạn…” Mặt Diệp Hỏa vặn vẹo: “Không muốn… biến thành quái vật mà nói… mau thả… thả…”
“Ngụy… Ngụy Trừng… Khốn nạn…”
Ngụy Trừng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục dùng lực bóp cổ Diệp Hỏa, gần như muốn bẻ gãy cổ Diệp Hỏa. Diệp Hỏa bị cậu bóp đến mức đầu như sắp nổ tung, thân thể không ngừng trầm xuống, ánh mắt dần mơ hồ, hắn dùng toàn bộ khí lực cuối cùng cắm kim tiêm kia xuống liền cắm vào cánh tay phải của Ngụy Trừng.
Ngụy Trừng dưới sư khống chế của thuốc dùng sức vô cùng lớn, cậu chỉ dùng một tay bóp cổ Diệp Hỏa, tay trái rút kim tiêm còn lại nửa ống cắm ở cánh tay phải, mỉm cười đâm xuống cánh tay phải của Diệp Hỏa.
Trái tim Diệp Hỏa đập bình bịch, toàn bộ cánh tay phải căng đau như bị hàng vạn con kiến gặm nuốt. Ngụy Trừng dường như cũng cảm nhận được đau đớn khi bị virus bơm vào, cậu hoảng hốt buông cổ Diệp Hỏa ra, nâng cánh tay phải lên xem.
Diệp Hỏa rốt cuộc thoát ly gông cùm xiềng xích liền liều mạng hô hấp, trong nháy mắt, hắn cảm thấy máu lại chảy trong thân thể…
Máu…!
Trái tim Diệp Hỏa siết lại, chạy như bay ra ngoài.
Dao! Dao! Dao!
Ở đâu có dao?!
Diệp Hỏa nhanh chóng chạy quanh khu nhà, ý định tìm ra dao có thể chặt đứt tay hắn. Rốt cuộc, hắn ở khu đang thi công tìm thấy máy cưa điện. Diệp Hỏa thở dồn dập, hắn cởi áo khoác dùng áo trói chặt cánh tay, cắn chặt một miếng ván gỗ, nhắm ngay máy cưa điện vào cánh tay phải liền cắt xuống…
Tiếng cưa điện theo đau đớn tê tâm liệt phế từ cánh tay phải truyền đến, nhưng tất cả những thứ này cũng không đau đến mức mãnh liệt so với sự thật Ngụy Trừng muốn giết hắn.
Cả người Diệp Hỏa đều là mồ hôi lạnh, hắn ngơ ngác nhìn cánh tay phải dưới đất… như vậy, như vậy có phải là được rồi hay không? Có phải như vậy liền sẽ không bị nhiễm hay không?
Hay là…
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Diệp Hỏa ngẩng đầu, Ngụy Trừng đã đuổi tới trước mắt.
Diệp Hỏa nhổ nước bọt, không biết lấy sức lực từ đâu ra, dùng tay trái nhấc cưa điện lảo đảo lắc lư đi về phía Ngụy Trừng.
Thân thể Ngụy Trừng đột nhiên run lên, ngã xuống đất, thống khổ cuộn tròn.
Diệp Hỏa xoay người Ngụy Trừng lại, hắn cúi người dùng đầu gối chặn ngực Ngụy Trừng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu.
Ngụy Trừng giống như đột nhiên tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy cưa điện trong tay Diệp Hỏa liền lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Diệp… Diệp Hỏa!”
Diệp Hỏa thấy cậu gọi, muốn dùng tay che miệng cậu, rồi lại giật mình phát hiện bản thân chỉ còn lại có một tay. Hắn dùng chân đạp ở cổ cậu, nói: “Câm miệng.” Một bên nói một bên buông cưa điện, dùng miệng cùng tay trái trói chặt cánh tay của Ngụy Trừng, một lần nữa cầm cưa điện lên bắt đầu khởi động.
“Đừng… đừng! Cậu điên rồi! Diệp Hỏa, cậu thả tớ ra! Tớ van cậu… khụ khụ… thả tớ ra… Diệp Hỏa… tớ van cậu…” Ngụy Trừng nhìn cưa điện trong tay hắn đồng tử phóng đại.
Diệp Hỏa cắn răng, cuối cùng nhẫn tâm đem cưa điện cắt xuống cánh tay phải của Ngụy Trừng, trong tích tắc máu văng khắp nơi, Ngụy Trừng thống khổ kêu to, máu của cậu còn có cả máu của Diệp Hỏa bắn đầy mặt hắn.
“Nhịn một chút… thằng khốn cậu…” Diệp Hỏa khẽ quát, âm cuối lộ vẻ không đành lòng. Mặt Ngụy Trừng giật giật, bởi vì đau đớn thấu tim, nước mắt cùng mồ hôi lạnh không tự chủ theo khóe mắt chảy xuống, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Diệp Hỏa lại mỉm cười.
“Diệp Hỏa…”
Diệp Hỏa nhìn về phía Ngụy Trừng, vừa muốn nói gì, ngoài hành lang liền truyền tới tiếng bước chân lộn xộn.
Hẳn là bảo vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động nên chạy tới.
Diệp Hỏa hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn Ngụy Trừng, nhanh chóng dùng một tay xé áo sơ mi ném cho cậu, nói: “Cầm máu.” Hắn nói xong liền chạy ra ngoài, dựa theo tuyến đường đã tìm hiểu sẵn chạy ra khỏi khu thí nghiệm.
Hắn chạy một đường rốt cuộc chạy không nổi nữa, ngã sấp xuống vành đai xanh* bên vệ đường, chóp mũi đều là mùi của bụi đất.
(*绿化带 chỉ khu vục trồng cây xanh, có tác dụng làm đẹp đô thị, cũng làm giảm cảm giác mỏi mắt cho người điều khiển phương tiện.)
Diệp Hỏa lật người thở dốc từng ngụm, mùi máu tanh xông lên cổ họng, Diệp Hỏa chống người dậy nhổ máu ra. Diệp Hỏa nhìn máu trong bụi cỏ, lúc này mới chợt nhớ ra bản thân thả cánh tay đứt chạy một đường, vệt máu đầy đất kia chắc chắn sẽ làm lộ ra tung tích của hắn.
Hắn cuống quít đứng dậy, ngoại trừ ngụm máu hắn vừa mới nhổ ra trong bụi cỏ hoàn toàn không còn vết máu nào khác!
Diệp Hỏa lại nhìn ở bên ngoài vành đai xanh, dưới ánh đèn, con đường hắn vừa đi đều sạch sẽ, một giọt máu đều không có!
Hắn lại nhìn xung quanh, bốn phía không hề có chút máu… không có khả năng… làm sao có thể? Diệp Hỏa nhìn về phía cánh tay cụt của mình, chỗ đó trong khoảng thời gian hắn chạy trốn vừa rồi… thế nhưng mọc ra một cánh tay mới…
Diệp Hỏa nhìn đi nhìn lại cánh tay vừa mới mọc ra kia, hắn thử nắm tay, tuy rằng có thể sử dụng, nhưng động một cái đều đau đến tê tâm liệt phế, phần đau đớn này lại khiến hắn vừa rồi vẫn luôn không phát hiện cánh tay mới mọc ra.
Tái sinh?!
Đó là lần đầu tiên Diệp Hỏa phát hiện thân thể mình dường như ẩn chứa một năng lượng không thể để cho người khác biết.
Hắn sờ sờ túi, trong trận chiến vừa rồi vắc xin cùng virus rơi rụng đầy đất, hiện tại chỉ còn lại một vắc xin phòng bệnh cùng hai virus mà thôi.
Phế đi sức lực lớn như vậy mới lấy được chừng này… Diệp Hỏa cười tự giễu.
Chỉ có một vắc xin phòng bệnh a…
Trong đầu Diệp Hỏa hiện lên khuôn mặt tươi cười của Sở Hạ Lâm, đó là khuôn mặt của người yêu mà hắn vừa bắt đầu hẹn hò.
Ánh mắt hắn nhu hòa, hiện tại… cho dù xác sống bùng nổ cũng có thể khiến em ấy an toàn vô tư vô lự sống tiếp.
Hắn kéo một thân vết máu lặng lẽ về tới khu nhà hắn cùng Sở Hạ Lâm ẩn nấp, Sở Hạ Lâm vừa mở cửa Diệp Hỏa liền ngã xuống người Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm vội đỡ hắn, thấy hắn cả người đầy máu liền nhanh chóng dìu hắn vào, cũng đóng cửa lại: “Diệp Hỏa?! Diệp Hỏa?!”
Cánh tay phải của Diệp Hỏa bị cậu nắm chặt đau đến run rẩy, Sở Hạ Lâm cuống quít buông hắn ra: “Tay phải sao? Bị thương tay phải rồi sao?! Sao lại nhiều máu như vậy.. Diệp Hỏa?”
“Em câm miệng…” Diệp Hỏa vẻ mặt hoảng hốt, bị cậu gọi đến tâm phiền, hắn ôm Sở Hạ Lâm tham lam ngửi hương vị trên người cậu, vừa rồi ba phen bốn bận bồi hồi bên sinh tử, hắn còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người trước mắt này.
Thật tốt quá… lại… gặp được…
“Anh đã trở về.” Diệp Hỏa nói.
Hắn miễn cưỡng nhỏm người dậy, cúi người hôn xuống môi Sở Hạ Lâm: “Về nhà.” Hắn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook