Sở Hạ Lâm là nửa đêm tỉnh dậy ở trên giường giải phẫu trong phòng y tế.

Trên người cậu phủ một cái chăn lông, Sở Hạ Lâm cử động thân thể, trên người cũng không có cảm giác dính nhớp, hẳn là đã được Diệp Hỏa rửa sạch. Cậu xốc chăn lên xuống giường, mới phát hiện phủ trên người chính là cái áo blu trắng của Diệp Hỏa.

Nút trên áo đã được cài cẩn thận, vừa nhìn chính là phong cách của Diệp Hỏa.

Cậu nhìn ánh đèn lấp ló của gian phòng bên cạnh, có lẽ Diệp Hỏa vẫn còn bận việc bên phòng thí nghiệm.

Chính mình… làm lỡ không ít thời gian của anh ấy.

Sở Hạ Lâm nghĩ đến chuyện vừa rồi, thở dài một hơi.

Từ phản ứng của Diệp Hỏa căn bản không nhìn ra gì…

Nếu như hắn biết việc mình làm, tội gì nói những lời này làm những điều này với mình?

Thế nhưng cậu không nói được, những phản ứng trước đó phải giải thích thế nào?

Sở Hạ Lâm đau xót.

Cho dù Diệp Hỏa hiện tại còn chưa biết được, chờ đến khi hắn biết, những lời nói những ôn nhu săn sóc vừa rồi sẽ không còn tồn tại nữa?

Hay là thừa dịp hiện tại…

Sở Hạ Lâm rót cho Diệp Hỏa ly nước, đưa đến phòng thí nghiệm của hắn.

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm không mặc gì chỉ khoác một cái áo blu trắng thì có chút buồn cười, hắn nói: “Em còn rất hợp cái này.” Nói xong cố ý từ cổ áo của Sở Hạ Lâm nhìn vào trong.

“Lão lưu manh.” Sở Hạ Lâm cười mắng hắn.

“Em còn mắng đến nghiện.” Diệp Hỏa cũng cười, động tác trên tay cũng không dừng lại: “Lão thì anh không có cách, lưu manh thế nhưng là do em dạy dỗ ra.”

Sở Hạ Lâm ngồi một bên nhìn Diệp Hỏa làm việc, không ít lần cảm thấy Diệp Hỏa chăm chú làm việc thực mẹ nó soái, cấm dục hệ chân chính, nhưng vừa lên giường liền biến thành lão lưu manh.

Là điển hình của người mặc quần áo vào nghiêm túc làm việc, cởi quần áo ra nghiêm túc cày cấy.

Loại tương phản này thật sự là yêu không chịu được.

Diệp Hỏa làm xong việc trời cũng gần sáng, Sở Hạ Lâm đang ghé vào mặt bàn bên cạnh hắn mà ngủ.

Vừa rồi hắn còn không bảo Sở Hạ Lâm lên lầu, mà để cậu nằm ngủ trên giường phẫu thuật cách vách, chính là vì có thể cách hắn gần một chút.

Tuy rằng khoảng cách của bên cạnh cùng lầu trên không kém nhau là bao, nhưng tốt xấu cậu cũng ở nơi bản thân chỉ nghiêng đầu một cái liền có thể nhìn thấy.

Số ngày như thế này cũng không còn nhiều nữa, có thể nhìn nhiều một chút liền nhìn, Diệp Hỏa nghĩ.

Hắn lột bao tay xuống, lại không nghĩ rằng Sở Hạ Lâm vẫn luôn ngủ rất trầm lại đột nhiên bị tiếng động này đánh thức.

“Xong rồi?” Cậu hỏi.

“Xong việc rồi.” Diệp Hỏa xoay xoay cổ: “Chờ lát nữa liên hệ Diệp Diễm, thương lượng bước tiếp theo.”

Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa. Bước tiếp theo… này cũng có nghĩa là…

Diệp Hỏa vuốt tóc Sở Hạ Lâm, nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Hai ta lên lầu ngủ đi.”

Sở Hạ Lâm nghe hắn nói xong lời này, đột nhiên nắm cổ áo hắn kéo đến trước mặt mình: “Lão lưu manh, lần trước anh nói muốn nhìn thấy bộ dạng trên mặt em đều là tinh dịch của anh, còn muốn không?”

Diệp Hỏa sững sờ, không nghĩ tới Sở Hạ Lâm đột nhiên nhắc tới cái này. Đây là hắn thuận miệng nói ra lúc ân ái từ mấy tuần trước, không nghĩ tới Sở Hạ Lâm vậy mà còn nhớ kỹ.

Hắn nắn nắn phần gáy của Sở Hạ Lâm đang nằm trên bàn giống như nựng một con mèo: “Giữ lời a.” Hắn chỉ chỉ cái túi bên kia thuận miệng nói: “Đợi lần sau lúc em mặc cái kia, anh liền bắn đầy mặt em.”

Diệp Hỏa vỗ vỗ vai Sở Hạ Lâm: “Đi thôi, lên lầu ngủ —— “

“Hiện tại đi.” Sở Hạ Lâm vùi mặt vào trong cánh tay, lời nói ra không nghe rõ lắm: “Đừng đợi lần sau, liền lúc này đi.” Sở Hạ Lâm nói.

“Nhưng mà em vừa —— “

“Em nói là hiện tại.”

Diệp Hỏa nhìn phần lưng ưỡn cong của Sở Hạ Lâm, dọc theo lưng cậu sờ từ trên xuống dưới, hồi lâu hắn mới phun ra một chữ: “Được.”

Chờ đến khi Sở Hạ Lâm lại xuất hiện trước mặt Diệp Hỏa, Diệp Hỏa có chút không tiền đồ cảm thấy để cho thời gian dừng lại tại thời khắc này là tốt rồi.

Tất cả cái này không liên quan đến tình dục.

Không liên quan tới Sở Hạ Lâm mặc cái gì, chỉ là phần ôn nhu này đủ khiến cho Diệp Hỏa ghi nhớ cả đời.

Thời gian hiện tại quá tuyệt vời, bọn họ có thể không cần giữ lại bản thân ở trước mặt đối phương, Diệp Hỏa có chút bi ai nghĩ, ít nhất bản thân là loại này. Hai người bọn họ, mỗi ngày chỉ cùng nỗ lực sinh hoạt, nói về tình yêu làm chuyện ân ái là đủ rồi, những thứ khác không liên quan đến bọn họ.

Nhưng tháng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt. Cho dù Diệp Hỏa không làm, bảo trì nguyên trạng, loại sinh hoạt này cũng sẽ chấm dứt vào một ngày nào đó, hơn nữa còn chấm dứt vô cùng thê thảm.

Còn không bằng nắm trong tay mình, đem kết cục… nắm trong tay mình.

Có thể chết một cách ý nghĩa, cũng coi như không uổng rồi. Diệp Hỏa nghĩ.

Diệp Hỏa ngồi trên ghế dựa, nhìn từng tia sáng lọt qua khe cửa chiếu đến thân thể Sở Hạ Lâm, cảm thấy ấm áp. Hắn cười cười, vẫy tay với Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm thấy Diệp Hỏa vẫn nhìn cậu không nói lời nào thì có chút khẩn trương, lại thấy Diệp Hỏa cười cười vẫy tay với cậu, liền đi tới.

Trên đầu cậu cài môt đôi tai mèo, trên người không một mảnh vải, chỉ có một vòng đeo ở trên cổ, tay xỏ móng mèo, trong rãnh mông… còn cắm một cái đuôi mèo.

Sở Hạ Lâm đi đến trước mặt Diệp Hỏa, dùng móng mèo trên tay che lại phía dưới, cười cười nhìn Diệp Hỏa.

“Tên lưu manh nhà em cũng không ngại lạnh.” Diệp Hỏa cởi áo blu trắng trên người mình liền đưa đến Sở Hạ Lâm: “Nâng tay…”

Tay Sở Hạ Lâm che phía dưới, nâng không được không nâng cũng không xong, đành phải xỏ tay áo nào thì nâng tay đó.

Diệp Hỏa đánh một cái vào mông Sở Hạ Lâm: “Che cái rắm, làm như anh chưa thấy bao giờ.”

“Nhưng cũng ngượng a.” Sở Hạ Lâm nói.

“Ngượng còn mặc thành như vậy.” Diệp Hỏa quàng lấy eo của Sở Hạ Lâm, chôn mặt vào vị trí bụng của cậu cọ cọ. Bụng của Sở Hạ Lâm rất ấm áp, cho dù mặc ít như vậy nhiệt độ cơ thể của Sở Hạ Lâm vẫn cao hơn Diệp Hỏa.

Sở Hạ Lâm từ trên nhìn xuống Diệp Hỏa, cậu sờ sờ tóc Diệp Hỏa nói: “Tóc anh dài rồi.”

Tóc Diệp Hỏa quả thật là có chút chắn mắt, hắn nói: “Lát nữa em cắt cho anh đi?” Sở Hạ Lâm cười hỏi: “Lát là bao nhiêu?”

“Xem em có thể chống đỡ được bao lâu.” Diệp Hỏa ngẩng đầu, nắm cằm Sở Hạ Lâm kéo cậu xuống, Sở Hạ Lâm cúi người, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dán lên môi Diệp Hỏa.

Môi của Sở Hạ Lâm hơi khô, Diệp Hỏa liếm liếm khóe môi Sở Hạ Lâm thầm nghĩ tiểu tử Sở Hạ Lâm này chỉ biết cho hắn uống nước, chính cậu rồi lại không uống.

Đầu lưỡi Diệp Hỏa trượt vào khoang miệng của Sở Hạ Lâm, hắn hơi hé mắt, nhìn khuôn mặt Sở Hạ Lâm được ánh mặt trời chiếu đến ấm áp ôn hòa, tâm cũng mềm mại theo. Bọn họ cách nhau quá gần, dưới ánh nắng kia có thể nhìn thấy rõ mạch máu trên mí mắt của Sở Hạ Lâm.

Người này là thuộc về mình.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hỏa có loại cảm giác vô cùng mãnh liệt vô cùng chân thật này.

Mà một giây sau trái tim hắn nhói một cái.

Người này chỉ là hiện tại vẫn còn thuộc về mình.

Hắn nắm chặt cánh tay của Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm cảm nhận được khác thường, mở mắt nhìn Diệp Hỏa, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Miệng em khô quá.” Diệp Hỏa nhìn trái nhìn phải mà nói cậu, hắn cầm ly nước trên bàn đưa cho Sở Hạ Lâm: “Uống nhiều nước a.”

Sở Hạ Lâm dùng hai tay nhận ly nước, uống một ngụm.

Móng mèo bằng nhung, tuy rằng có phân ra năm ngón, nhưng vẫn khó làm mấy động tác cầm nắm.

“Phía dưới ướt không được sao?” Cậu nuốt nước xuống hỏi.

Diệp Hỏa cười đẩy gọng kính: “Hai ta rốt cuộc ai lưu manh hơn ai?” Hắn nhìn bộ dạng hai tay cầm ly nước của Sở Hạ Lâm, lại trêu ghẹo: “Mèo con thật đáng yêu.”

Sở Hạ Lâm lườm hắn một cái, đặt ly nước xuống bàn, liền quỳ gối giữa hai chân Diệp Hỏa.

Hai móng vuốt của cậu một trái một phải bám đùi Diệp Hỏa, ghé đến dưới háng Diệp Hỏa dùng mũi cọ cọ.

Diệp Hỏa nháy mắt liền không xong.

Diệp Hỏa hít sâu một hơi, đưa tay xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm: “Em  —— “

Lời còn chưa nói hết Sở Hạ Lâm liền hơi ngửa đầu, dùng răng cởi quần Diệp Hỏa.

Sở Hạ Lâm ngậm khóa quần Diệp Hỏa kéo nó xuống, nhìn thấy dương v*t dưới quần lót góc bẹt của Diệp Hỏa đã sớm nhô lên.

“Hình dạng đều thấy rõ a…” Sở Hạ Lâm nói xong, môi cọ cọ dọc theo dương v*t của Diệp Hỏa: “Chủ nhân.”

Hô hấp của Diệp Hỏa dồn dập, hắn ra vẻ trấn định nhìn Sở Hạ Lâm, nói: “Dùng lưỡi liếm.” Miệng Sở Hạ Lâm cách lớp quần lót ngậm lấy dương v*t của Diệp Hỏa, cậu duỗi đầu lưỡi ra, đầu tiên là liếm một cái thăm dò, ngay sau đó liền liếm từ đầu đến ngọn lại vừa liếm vừa mút, khiến lớp vải kia ướt nhẹp, dán chặt lấy dương v*t của Diệp Hỏa.

Cho dù cách một lớp vải Diệp Hỏa vẫn là thoải mái đến tê cả da đầu: “Nhanh một chút…” Hắn nói. Sở Hạ Lâm đeo tai mèo quỳ gối giữa hai chân hắn mang lại kích thích thị giác quá mức cường liệt, hắn cho dù đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước phía dưới, cùng tiếng thở dốc truyền ra từ miệng Sở Hạ Lâm.

Cứ tiếp tục như vậy… Diệp Hỏa sợ đến lúc đó chính mình thật sự sẽ mất mặt ở trong quần lót bắn ra.

Sở Hạ Lâm ngửa mặt nhìn Diệp Hỏa.

Người này rốt cuộc cũng lộ ra loại ánh mắt này.

Diệp Hỏa đang khó nhịn, tràn ngập dục vọng nhìn mình. Còn muốn.. còn muốn khiến người này lộ ra biểu tình càng không xong hơn nữa, nói ra mấy lời càng thô tục hơn nữa…

Cũng không biết bọn họ là Diệp Hỏa dạy dỗ cậu đến càng ngày càng lãng, hay là cậu dạy dỗ Diệp Hỏa đến càng ngày càng lưu manh…

Sở Hạ Lâm dùng miệng vạch quần lót của Diệp Hỏa ra, dương v*t cực nóng kia nháy mắt nảy ra ngoài, đánh vào mặt Sở Hạ Lâm, chất lỏng rỉ ra trên đỉnh thậm chí có một chút dính đến mũi cậu. Sở Hạ Lâm ngửa đầu nhìn vào mắt Diệp Hỏa, duỗi móng vuốt xoa nắn dương v*t của Diệp Hỏa.

Móng vuốt bằng nhung sờ đến khiến Diệp Hỏa giật mình một cái: “Em —— “

“Em quên mất.” Sở Hạ Lâm làm ra vẻ vô tội, giơ móng vuốt làm bộ đáng yêu.

Quỷ mới tin em. Diệp Hỏa nhíu mày nhìn cậu, rồi lại không phải không thừa nhận Sở Hạ Lâm như vậy quả thật có chút đáng yêu.

Sở Hạ Lâm nịnh nọt dùng móng vuốt sờ chân Diệp Hỏa, lại cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, nước vẫn còn trong miệng liền ngậm lấy dương v*t của Diệp Hỏa.

“Đệch…” Diệp Hỏa run rẩy, nước có chút lạnh bao vây lấy dương v*t nóng bỏng của mình nhưng lại thoải mái đến không xong, đầu Sở Hạ Lâm tiến tiến lui lui, nước kia cũng theo đầu cậu sóng sánh trước sau. Nước dần lây dính độ nóng trong khoang miệng, dương v*t Diệp Hỏa được ngâm ở trong nước ấm áp, sảng khoái đến sắp phát điên. Diệp Hỏa có chút giận dỗi, hắn đưa tay giữ đầu Sở Hạ Lâm, ấn đầu cậu về phía trước, Sở Hạ Lâm không kịp phản ứng, nước trong miệng liền tràn ra ngoài, nhỏ xuống đất.

Diệp Hỏa thở hổn hển nâng cằm Sở Hạ Lâm lên: “Tên lưu manh em học được ở chỗ nào?”

Sở Hạ Lâm lấy tay lau miệng: “Anh nói xem thoải mái hay không thoải mái?”

Diệp Hỏa quay đầu đi không nói lời nào.

Sở Hạ Lâm dán đến gần dùng móng vuốt mò vào trong áo sơ mi của Diệp Hỏa sờ loạn: “Lúc hỏi em hăng say như vậy, hiện tại rồi lại không nói…”

Diệp Hỏa bị cậu giỡn đến thẹn quá hóa giận, nắm vòng cổ của cậu kéo Sở Hạ Lâm đến gần, cầm dương v*t liền nhét vào miệng Sở Hạ Lâm: “Em nha.. cái này cũng không ngăn được miệng em…”

Sở Hạ Lâm nghe lời ngậm lấy dương v*t của Diệp Hỏa, khó khăn nói: “Anh nhưng lại không nói rõ là cái nào a?” Đầu lưỡi của cậu vòng quanh quy đầu của Diệp Hỏa: “gậy th*t? dương v*t?” Đầu lưỡi của cậu đảo qua lỗ đỉnh cùng rãnh quy đầu lại nuốt toàn bộ dương v*t vào: “Chủ nhân không nói rõ, em làm sao hầu hạ được ngài a —— “

Diệp Hỏa đè gáy Sở Hạ Lâm lại ưỡn eo lên, dương v*t vừa thô vừa dài mấy lần đâm đến cổ họng chật hẹp của Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm lập tức bị sặc đến trào nước mắt, cũng không rảnh nói nữa.

“Con mẹ nó còn không trị được em.” Diệp Hỏa tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn là xoa xoa đầu trấn an Sở Hạ Lâm, lui dương v*t ra ngoài một chút. Tai mèo đeo trên đầu Sở Hạ Lâm lắc lư từ trước ra sau, rồi lại thật sự có mấy phần bộ dạng của mèo.

“Dùng lưỡi liếm, liếm thoải mái anh liền bắn lên mặt em.” Diệp Hỏa tức giận nói.

Theo số lần khẩu giao ngày càng nhiều, kỹ thuật của Sở Hạ Lâm cũng càng ngày càng tốt. Cậu hóp lại gò má nhẹ nhàng mút lấy quy đầu của Diệp Hỏa, day day phía trước, thỉnh thoảng lại nuốt vào toàn bộ dương v*t của hắn, dùng lưỡi liếm hôn cả cây từ dưới lên trên.

Diệp Hỏa dần dần có chút không chống đỡ được, cậu nắm Sở Hạ Lâm nói: “Có thể…”

Tuy nói muốn bắn lên mặt cậu, nhưng trong lòng Diệp Hỏa vẫn là không nỡ. Sao có thể thật sự làm như vậy, trước mắt chính là người mình quý trọng nhất.

“Có thể… nhả ra…” Diệp Hỏa cắn răng, lại ý đồ đẩy Sở Hạ Lâm ra: “Đủ rồi…”

“Muốn bắn rồi?” Sở Hạ Lâm hỏi, một bên nói một bên ngửa đầu nhìn hắn, tầm mắt Diệp Hỏa chống lại cậu, một cái nhịn không được liền bắn ra.

Diệp Hỏa chịu không nổi nhất chính là lúc Sở Hạ Lâm nhìn hắn khi khẩu giao cho hắn.

Chóp mũi Sở Hạ Lâm tràn đầy mùi vị của Diệp Hỏa, trên mặt còn dính tinh dịch của Diệp Hỏa, ngực cũng vậy. Có chút tinh dịch thậm chí bắn đến tai mèo cùng móng  mèo của Sở Hạ Lâm.

Diệp Hỏa ngây ngẩn cả người, hắn liền vội vươn tay rút ra mấy tờ giấy muốn lau sạch cho Sở Hạ Lâm, chính là cảnh sắc này thật mẹ nó đẹp.

Chỉ cần một bộ dạng này của Sở Hạ Lâm liền đủ để khiến hắn cứng một lần nữa.

Hắn lại có chút lưu luyến nhìn thêm một chốc, cuối cùng vẫn là giúp Sở Hạ Lâm lau lau mặt, nói: “Xin lỗi.” “Giả bộ cái gì a.” Sở Hạ Lâm cười dạng chân ngồi trên đùi Diệp Hỏa, móng vuốt cũng xoa xoa ngực Diệp Hỏa, nói: “Rõ ràng anh rất thích.”

Diệp Hỏa không đáp lại cậu, tay không dấu vết xoa xoa mông Sở Hạ Lâm, lại nắm lấy đuôi mèo của Sở Hạ Lâm giật một cái. Sở Hạ Lâm thoáng cái liền mềm nhũn  ở trên người Diệp Hỏa.

“Hiện tại hai ta rốt cuộc ai rất thoải mái? Mèo con?” Diệp Hỏa nắm chặt đuôi mèo rút ra ngoài, lại dùng lực đâm về.

“A…” Sở Hạ Lâm rên một tiếng cắn xuống vai Diệp Hỏa.

“Ô, mèo hoang phát tình?” Diệp Hỏa xoa đầu Sở Hạ Lâm, tay kia tiếp tục chơi với đuôi mèo của Sở Hạ Lâm, đã có đuôi mèo này Diệp Hỏa cũng không cần phí hết tâm tư làm mở rộng cho Sở Hạ Lâm. Sở Hạ Lâm chỉ ư ư a a ghé vào vai Diệp Hỏa, chỉ một chốc huyệt sau liền bị đuôi mèo quấy đến ngập nước. Cậu không cam lòng lẩm bẩm: “Là mèo nhà….”

“Hả?” Diệp Hỏa chạm nhẹ vào môi cậu.

“Là mèo của anh…” Sở Hạ Lâm lại nói nhỏ.

“Được được được…” Diệp Hỏa cười hôn hôn cổ cậu.

Trên cổ Sở Hạ Lâm vẫn còn dấu hôn ngày hôm qua, Diệp Hỏa thấy trên người cậu mang theo dấu vết của mình lại có chút kích động, động tác trên tay cũng dần nhanh.

“Em nghe xem…” Diệp Hỏa cắn cắn vành tai Sở Hạ Lâm: “Em nói không sai, phía dưới của em rất ướt.”

Sở Hạ Lâm ưỡn eo, huyệt sau tê rát khó nhịn, d*m thủy phía dưới chảy ra đã khiến quần Diệp Hỏa ướt nhẹp. Cậu hạ eo xuống, huyệt sau lúc mở lúc đóng mút lấy bịt hậu môn, làm thế nào cũng không thỏa mãn, Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa làm nũng: “Anh… rút ra đi…”

Diệp Hỏa vừa bắn ra một lần, lúc này không chút hoang mang. Hắn cầm đuôi mèo của Sở Hạ Lâm lên dùng chóp đuôi lướt qua xương cụt của cậu, cười nói: “Chỗ này của em còn đau không?” Nhìn Sở Hạ Lâm cắn môi run rẩy, lại dùng cái đuôi kia lướt qua eo quét đến đầu v* của Sở Hạ Lâm: “Còn nơi này?”

Giọng Sở Hạ Lâm mang theo nức nở cầu xin tha: “Đừng chơi nữa… a…”

“Không phải chỗ này?” Diệp Hỏa gẩy gẩy đuôi mèo, hắn cười xấu xa hôn hôn môi Sở Hạ Lâm: “Không phải muốn cái này?” “Muốn anh…” Cậu dùng sức co lại huyệt sau, nhưng bịt hậu môn kia quá ngắn, đừng nói sâu, ngay cả nơi thoải mái đều chạm không đến: “A… ư… khó chịu…”

“Nói dễ nghe một chút.” Diệp Hỏa nhéo nhéo má Sở Hạ Lâm, muốn cậu gọi “chủ nhân” một lần nữa.

Sở Hạ Lâm ôm bả vai Diệp Hỏa, dán vào tai hắn kêu khẽ: “Meo…”

Diệp Hỏa vừa bực vừa buồn cười, hắn xoay vòng cái đuôi kia, vẫn là rút nó ra. Diệp Hỏa vừa rút bịt hậu môn ra Sở Hạ Lâm liền đỡ dương v*t của Diệp Hỏa ngồi xuống, Diệp Hỏa còn chưa kịp phản ứng dương v*t đã đi vào một nơi ấm áp.

“Chậm một chút.” Diệp Hỏa đỡ eo cậu, vừa cười nói: “Vừa rồi không nên phí sức lau sạch cho em…” Sở Hạ Lâm hoàn toàn nuốt vào dương v*t của Diệp Hỏa, huyệt sau vừa mới làm qua còn có chút sưng, kich thước của bịt hậu môn còn dễ, nhưng dương v*t của Diệp Hỏa đi vào lại khiến cậu vừa đau vừa thoải mái, cậu thở dồn dập, móng mèo nắm chặt áo Diệp Hỏa, “Nhịn một chút.” Diệp Hỏa hôn hôn cổ cậu, blu trắng của Sở Hạ Lâm đã tuột đến khuỷu tay, mặc cũng giống như không mặc. Diệp Hỏa hôn hôn vai cậu, nhẹ nhàng đâm lên.

“A…” Sở Hạ Lâm cắn chặt răng.

Diệp Hỏa có chút khẩn trương hỏi: “Đau?”

“Không đau… a…”

Thấy Sở Hạ Lâm vặn vẹo eo, lúc này Diệp Hỏa mới đỡ eo cậu bắt đầu chuyển động, rồi lại không dám động quá ác.

Vòng đeo trên cổ Sở Hạ Lâm theo cử động lên xuống của cậu mà loạn kêu leng keng, cậu bị làm đến thoải mái, lên xuống rên rỉ phun ra nuốt vào dương v*t của Diệp Hỏa. Diệp Hỏa vốn đau lòng cậu, vừa thấy cậu đang ở kia động đến sung sướng, trên mặt cùng ngực còn dính tinh dịch của mình, cũng có chút nhịn không được.

“Biểu hiện xem như không tệ a…” Diệp Hỏa nói.

Móng vuốt của Sở Hạ Lâm cầm lên vòng đeo cổ: “Lục lạc… a… vẫn luôn kêu… ô ô…”

“Đó mới là mèo nhỏ nhà anh a.” Diệp Hỏa cười, hắn nhéo nhéo mông Sở Hạ Lâm, dùng sức đâm vào, Sở Hạ Lâm cong người lên, ngón chân quặp lại.

“Bảo em loạn phát tao.” Diệp Hỏa lấy tay xoa nắn dương v*t của Sở Hạ Lâm, khẽ nói: “Em lại meo một tiếng cho anh xem…”

Sở Hạ Lâm thoải mái đến độ lại đi cắn bả vai Diệp Hỏa, Diệp Hỏa cười cười: “Mèo con còn học được cắn người.”

“Anh lão lưu manh…” Sở Hạ Lâm mắng, Diệp Hỏa người kia vốn dĩ ngay cả lúc làm tình đều nghiêm túc đi đâu rồi…

“Em tiểu lưu manh.” Diệp Hỏa vỗ vỗ mông Sở Hạ Lâm, đâm đến chỗ mẫn cảm của Sở Hạ Lâm: “Có bản lĩnh lại meo cho chủ nhân một tiếng.” Diệp Hỏa vân vê quy đầu của Sở Hạ Lâm, ngón cái thỉnh thoảng đảo qua lỗ đỉnh của cậu.

Phía trước đằng sau đều được chăm sóc tốt, Sở Hạ Lâm thoải mái đến hai mắt trắng dã, dưới thân ẩm ướt lại dính dấp: “Chủ nhân.. a… chủ nhân ô ô… meo… a a… meo…”

Diệp Hỏa kéo cậu, đỡ Sở Hạ Lâm đã mềm thành một bãi đặt xuống khoảng trống trên bàn, đâm từ sau đến trước.

Sở Hạ Lâm bị đâm đến thần trí tan rã, tai mèo đong đưa, hai chân bị Diệp Hỏa tách ra thành hình chữ m, vô cùng xấu hổ, mấy lần đều muốn vòng lấy eo Diệp Hỏa, rồi lại lập tức bị mở ra.

Diệp Hỏa gác hai chân Sở Hạ Lâm lên vai mình, hai tay nắm lấy phần cổ tay ở phía dưới bao tay móng mèo của cậu, ghé người lên trước hôn xuống môi Sở Hạ Lâm.

“Diệp Hỏa… a… a… Diệp Hỏa…” Sở Hạ Lâm không còn nói được gì, trong mắt trong lòng trong đầu cũng chỉ còn một người trước mắt này. Trong lòng cậu tràn ngập một thứ cảm xúc muốn cho người biết rồi lại không thể diễn tả bằng lời, đành phải lặp đi lặp lại từ thích cùng yêu với Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa ôn hòa hôn xuống trán, đôi mắt, chóp mũi cùng bờ môi của Sở Hạ Lâm, dưới thân lại mạnh mẽ ra vào, làm đến chất lỏng từ huyệt sau của Sở Hạ Lâm bắn tung tóe, bắp đùi của hai người đều ướt đẫm.

Lúc này thân thể Sở Hạ Lâm mẫn cảm muốn chết, Diệp Hỏa hôn vào xương quai xanh của cậu, cậu nhỏ giọng nức nở, khóe mắt đều sắp tràn ra nước mắt.

“Em thật tốt.” Diệp Hỏa cắn cắn xương quai xanh Sở Hạ Lâm: “Thật tốt.” Diệp Hỏa nói.

“A a… ư…” Sở Hạ Lâm ôm Diệp Hỏa: “Thích… ô ô… chủ nhân… a a… lão công… thích… a a…”

Diệp Hỏa lại hôn đầu v* cậu, Sở Hạ Lâm thoải mái đến cong eo, nhỏ giọng kêu: “Muốn… a a… muốn bắn…”

“Này thì không được?” Diệp Hỏa tuy rằng nói vậy, biết rõ cậu mệt mỏi một đêm, cũng không khi dễ cậu, chuyên tâm chiếu cố điểm mẫn cảm của cậu, chỉ chốc lát sau đã bị tiểu Sở phun ra tinh dịch đầy một tay.

Hắn bôi tinh dịch trên tay lên ngực Sở Hạ Lâm, hòa chung với của mình, bôi ngực Sở Hạ Lâm đến một mảnh bóng loáng.

Hắn đợi một chốc, thấy Sở Hạ Lâm đã hòa hoãn liền dùng tư thế này làm cậu, hắn cười nói: “Mèo hoang nhỏ thoải mái rồi, hiện tại nên cho anh thoải mái a.”

Lúc này mặc dù Sở Hạ Lâm đã bị làm đến mềm nhũn, nhưng huyệt sau vẫn tham lam xoắn lấy dương v*t của Diệp Hỏa không tha.

Diệp Hỏa bị cậu hút đến não tủy cũng sắp bị hút ra rồi, hắn nói: “Chủ nhân đều phải bị em ép khô rồi.”

“Ép khô anh… a…” Sở Hạ Lâm nâng tay ôm lấy Diệp Hỏa: “Không cho anh tìm mèo hoang khác…”

“Nơi nào có mèo hoang.” Diệp Hỏa cười vén lên tóc mái Sở Hạ Lâm: “Nuôi một mình em là đủ rồi…”

Đầy người đầy mặt Sở Hạ Lâm lúc này đều là tinh dịch của mình cùng Diệp Hỏa, vẻ mặt cũng chứa đầy tình dục, Diệp Hỏa bị kích thích có chút chịu không được, đỉnh mấy chục lần vào chỗ sâu bên trong, bắn ra trên bụng Sở Hạ Lâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương