Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
-
Chương 59: Sơ hở
Edit: Chrysanthemum
Cùng lúc khi Diệp Tử Linh và Abrosius đại khai sát giới, Lancelot đã một thân một mình đứng trong tầng hầm hôn ám dưới lòng đất, hai tay ôm ngực nhìn không gian đầy máu tanh không khác gì lò mổ, vết máu loang lổ từ đỏ đã biến thành bầm đen tràn ngập trên vách tường khắp bốn phía, mà tùy tiện trên đó còn có thể thấy được phần còn lại đã bị xé rách của chân tay cụt, trên phần còn lại của đống chân tay cụt còn có thể thấy rõ dấu vết bị hàm răng sắc nhọn cắn qua.
“Grào –––” trong chỗ sâu nhất dưới tầng hầm truyền ra một tiếng gào thét tựa như dã thú nhưng lại có điểm khác tiếng gầm rú của dã thú, sau đó là thanh âm xích sắt vang lên theo do ra sức giãy dụa.
“Thế mà lại nuôi dưỡng loại quái vật này ở đây, cũng không sợ cuối cùng cắn lại chủ nhân mà đi tàn sát hàng loạt dân trong thành sao.” Lancelot vuốt cằm nhẹ giọng nói một câu, thả ra tinh thần lực nhằm thử kết nối với quái vật bị khóa trong tầng hầm.
Đáng tiếc quái vật bị giam giữ dường như đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tinh thần lực của Lancelot dò xét qua cũng không nhận được hồi âm nào, có chăng chỉ là giãy dụa kịch liệt.
“Nếu người tự nuôi dưỡng quái vật kia còn không sợ, ta nho nhỏ góp vui một chút cũng không là gì, đúng không?”
Cũng không thấy Lancelot động thủ, dây xích trói buộc quái vật kia thế nhưng gãy vụn toàn bộ. Ngay khi đạt được tự do, quái vật kia lập tức xông đến phía Lancelot, hoàn toàn không bởi vì Lancelot là ân nhân thả nó ra mà tính toán tha cho hắn.
“Tiểu Bạch.” Theo thanh âm lãnh tĩnh của Lancelot, Tiểu Bạch vốn còn đang ghé vào trên bả vai hắn ngủ gật thế mà lại lưu loát nhảy xuống, thân thể nho nhỏ bắt đầu bành trướng biến lớn, trên lưng mọc ra một đôi cánh màu trắng khiến thân thể to lớn có thể lơ lửng giữa không trung. Nếu như Diệp Tử Linh ở nơi này sẽ không khó để nhận ra Tiểu Bạch đúng là con toàn phong dực hổ đã từng truy đuổi cậu đến mức phi thường chật vật ở tại bên ngoài thành Hắc Thạch.
Tiểu Bạch sau khi khôi phục nguyên hình thì nhất thời uy phong không ít, phát ra khí tức khiến quái vật vốn đang xông về phía Lancelot phải tạm dừng, có chút kinh nghi bất định mà đứng do dự tại chỗ như vậy vài giây, sau đó một lần nữa xông đến Tiểu Bạch, móng vuốt thật lớn nổi lên đầy gân xanh tung một trảo chụp vào đôi cánh trên lưng Tiểu Bạch.
Đó là một quái vật nhìn qua không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục, chỉ có bộ mặt là còn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng đã từng là con người, bộ da của nó hiện lên màu sắc xám trắng không bình thường, trên đỉnh đầu bị ấn chặt một đôi sừng sơn dương sắc nhọn, trên lưng nhô ra cao cao phảng phất như có cái gì muốn từ tầng da mỏng manh nơi đó chui ra, thêm vào đó là một đôi móng vuốt cực lớn của dã thú lóe ra ánh sáng màu tím nhìn qua rất không hài hòa, tổng thể tạo ra một cảm giác không phù hợp quái dị.
Tiểu Bạch làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho quyền uy của mình đã bị khiêu khích, lại còn là bị một tên quái vật trên người chỉ có phân nửa khí tức đồng loại như vậy khiêu khích, nó phát ra tiếng gầm giận dữ, mấy đường đao gió không chút lưu tình mà bổ về phía quái vật kia.
Lancelot lui về phía sau hai bước nhường càng nhiều không gian cho Tiểu Bạch và con quái vật kia, hai tay ôm ngực dựa vào trên vách tường lạnh như băng, cười tủm tỉm mà nhìn cảnh vật lộn trong tầng ngầm.
“Hai vị nếu đã đến rồi chẳng lẽ tính toán trốn đến khi tôi rời đi rồi lại xuất hiện?” Toàn thể biệt thự đều được bao phủ dưới tinh thần lực của Lancelot, hắn làm sao có thể không phát hiện có người đi theo hắn lẻn vào biệt thự, dù cho đối phương cũng dùng tinh thần lực che giấu thì cũng vô dụng.
Thân ảnh của Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn xuất hiện trong một góc tầng hầm, hình thành thế giằng co với Lancelot.
“Còn chưa nhận đủ giáo huấn sao?” Lời này của Lancelot chính là nói với Vu Nhất Hàn mang vẻ mặt có chút tái nhợt, Vu Nhất Hàn đầu tiên là trong buổi đấu giá vì muốn thăm dò tinh thần lực của Lancelot mà bị phản phệ, lúc này lại ở dưới mi mắt Lancelot mà dùng tinh thần lực che giấu tung tích của chính mình và Hình Duệ Tư nên hao tổn tinh thần lực không thể nói là không lớn.
“Dùng chút giáo huấn ấy đổi lại được tin tức quan trọng này đây, tôi cảm thấy rất đáng giá.” Vu Nhất Hàn bật ra một tiếng cười lạnh, lui về phía sau một bước mà nhường sân khấu cho Hình Duệ Tư, nhắm mắt lại bắt đầu nghi ngờ.
Ngoại trừ hai sự kiện kể trên, sau khi trở lại khách sạn hắn còn làm một chuyện rất quan trọng nên lúc này toàn bộ tinh thần lực đã hao hết. Hắn vốn không tinh toán che giấu dưới mắt Lancelot, sở dĩ sử dụng tinh thần lực để che giấu tung tích chỉ bởi vì không để cho hai người trên kia phát hiện ra mà thôi. Những việc còn lại thì cứ giao toàn bộ cho đội trưởng xử lý, hắn tin tưởng hiện tại bọn họ nhất định có thể giành được thắng lợi.
“Các người đến so với dự đoán của tôi thì trễ hơn một chốc, xem ra là đã làm chuyện gì đó mà tôi không biết.” Trên mặt Lancelot vẫn duy trì cái mỉm cười trước sau như một, không đoán ra được bất kỳ cảm xúc nào, “Như vậy, gạt Tử Linh xuất hiện ở nơi này trước một bước, Hình đội trưởng hẳn là còn chưa có nắm chắc mười phần quật ngã được tôi, đúng không?”
“Ta chỉ là muốn xác nhận thêm một việc.” Trên mặt Hình Duệ Tư hiện lên một tia sắc bén lạnh lẽo, bước đến trước mặt Lancelot, mặt đối mặt mà nhìn thẳng vào mắt Lancelot, ý đồ tìm ra được thứ hắn muốn từ trong mắt Lancelot.
“Chuyện gì?” Lancelot ung dung hỏi.
“Ngươi căn bản không phải là thành viên của đoàn dong binh.” Hình Duệ Tư lấy ra một khối tinh thạch màu trắng, tay dùng sức bóp nát một cái, nhất thời thanh âm của một đoạn đối thoại vang lên trong không gian tầng hầm dưới mặt đất.
Lancelot trưng vẻ mặt mang ý cười mà nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại, ngay cả một biểu tình giật mình cũng đều keo kiệt đến mức không chịu cho Hình Duệ Tư.
“Đoạn đối thoại này chỉ có thể chứng minh lúc trước tôi không phải là thành viên trong đoàn dong binh chứ không phải hiện tại.” Thế nhưng nghĩ đến việc lợi dụng thành viên trong đoàn dong binh để điều tra lai lịch của hắn, thật không hổ là… Ý cười trên mặt Lancelot trở nên sắc lạnh, hắn đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh, quái vật ở bên kia vốn bắt đầu chiếm thượng phong lại phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, một lần nữa bị Tiểu Bạch gắt gao ngăn chặn.
Vu Nhất Hàn mở to mắt, từ đáy lòng mơ hồ hiện lên một tia dự cảm bất hảo. Dưới tình huống như vậy, Lancelot còn có thể phân tâm mà chú ý đến cuộc chiến bên kia, tựa hồ căn bản không có để uy hiếp của Hình Duệ Tư vào trong mắt. Hắn là thật sự không thẹn với lương tâm hay là căn bản không quan tâm đến bị người ta phát hiện hắn có vấn đề? Giống với Diệp Tử Linh, Vu Nhất Hàn cho đến bây giờ đều cho rằng Lancelot rất có vấn đề, hơn nữa kể từ khi hắn từ chỗ Hình Duệ Tư biết được Lancelot và Lâm Dã có quen biết nhau thì càng khẳng định hơn.
“Nếu không thẹn với lương tâm thì vì sao lại phải dùng tinh thần lực cố ý dẫn dụ những người khác nghĩ rằng ngươi vẫn luôn ở trong đoàn dong binh? Ngươi rõ ràng là có giấu diếm mưu đồ gây rối. Chuyện của Tuyết Lỵ ngươi rõ ràng đã sớm biết nhưng vẫn giấu diếm để rồi đẩy toàn bộ đội ngũ vào hiểm cảnh, những thành viên trong đoàn dong binh thật tâm xem ngươi là quân sư tôn kính chỉ sợ đều là có mắt như mù, không biết tất cả những nguy hiểm đều là do một mình ngươi mang đến!” Hình Duệ Tư vào lúc này rốt cuộc triển khai phản kích, tung ra toàn bộ hoài nghi vẫn luôn chôn trong lòng.
“Còn có chuyện của Lâm Dã, đừng tưởng rằng ngươi dùng một ít sự thật là có thể khiến ta dao động, y không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện khinh nhờn! Có lẽ ta còn phải vì vậy mà cảm ơn ngươi, nếu như ngươi không nhắc đến A Dã, ta sẽ vẫn luôn xem ngươi như một tên không vừa mắt, căn bản không nghĩ tới một khi tùy tiện điều tra thế nhưng lại tra ra nhiều chuyện như vậy. Ngươi nói ta theo đuổi Diệp Tử Linh là vì xem cậu ấy như thế thân của Lâm Dã, vậy còn ngươi? Ngươi e rằng vẫn luôn xem Diệp Tử Linh như một món công cụ dùng để hãm chân ta, ta nói không sai chứ?”
Hình Duệ Tư bày ra một bộ đã hoàn toàn nhìn thấu Lancelot, liếc mắt một cái nhìn sang quái vật đang đánh đến khí thế ngút trời với Tiểu Bạch, khóe miệng kéo ra một cái cười lạnh: “Ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Linh đã bắt đầu bố trí thế cục, thậm chí dị thú đột nhiên xuất hiện đuổi giết chúng ta cũng là do một tay ngươi sắp đặt, hành động buổi tối hôm nay cũng là kiệt tác của ngươi khi đã xui khiến Diệp Tử Linh trước buổi đấu giá, tất cả đều vì đối phó với ta mà ngươi vắt óc tìm mưu kế, dốc hết toàn lực. Có điều thực đáng tiếc chính là dù Diệp Tử Linh có giống Lâm Dã thì cậu ấy cũng không trở thành Lâm Dã thứ hai.”
“Hiện tại thứ duy nhất ta chưa nghĩ thông suốt chính là giữa chúng ta rốt cuộc có hận thù gì mà ngươi phải hao tâm tổn sức lớn như vậy để mà sắp đặt hết thảy, Lancelot ngươi có thể nói cho ta biết?”
Trước chất vấn của Hình Duệ Tư, Lancelot đột nhiên mang vẻ mặt mỉm cười mà vỗ tay: “Ngoạn mục! Hình đội trưởng phân tích quả thật không phải xuất sắc bình thường!”
“Nhọc công Hình đội trưởng đã phải theo giúp ta diễn lâu như vậy, hiện tại tất cả mọi người đã cho rằng chúng ta là tranh giành tình nhân vì Tử Linh, thậm chí còn khiến em ấy rối rắm lâu như vậy. Có điều thực đáng tiếc chính là Hình đội trưởng nói dông dài như vậy chỉ là đoán thôi, một chút chứng cứ hùng hồn cũng không có được, ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng có thể tiến hành phản bác.” Dừng một chút, Lancelot nhướng mày lộ ta một cái biểu tình khiêu khích, “Hơn nữa dù cho ta nói thật thì Hình đội trưởng có tin hay không?”
“Vậy phải xem lời ngươi nói là thật hay giả.”
Đáp án phi thương ba phải cái nào cũng được, nhưng mà lần này Lancelot lại khó có được mà thành thành thật thật mở miệng trả lời: “Ta và ngươi không có thâm thù đại hận gì, ta làm hết thảy chỉ là vì Tử Linh, cũng chỉ như vậy.”
“Đừng tưởng rằng anh nói như vậy thì tôi sẽ tin!” Lên tiếng phản bác không phải Hình Duệ Tư mà là Diệp Tử Linh không biết từ lúc nào đã vào tầng hầm mà đứng ngoài cửa.
Cậu đã đến đây được một lúc, dưới sự hỗ trợ che giấu của Abrosius đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người được phân nửa, càng nghe nhiều thì lửa trong lòng càng hừng hực, cậu quả nhiên chỉ là tấm chắn vô cùng bi kịch, cái gì mà vừa gặp đã yêu, cái gì thế thân chẳng qua đều là lấy cớ, nam nhân mắt lam quả nhiên không có người nào tốt lành!
Về phần câu biện giải cuối cùng của Lancelot kia, đến nước này rồi mà Diệp Tử Linh còn sẽ ngu xuẩn đi tin tưởng hắn? Hiện tại cậu ai cũng không tin!
Ngay khi Abrosius xuất hiện, quái vật vốn đang đánh với Tiểu Bạch đến vui vẻ đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái, phá vỡ trần nhà trên đỉnh đầu mà liều mạng trốn ra bên ngoài.
Abrosius và Tiểu Bạch cũng không phải là dị thú cùng một cấp bậc, thực lực của quái vật kia không kém Tiểu Bạch nhiều, thế nhưng lúc đối mặt với Abrosius cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà trực tiếp chạy trốn.
“Đó là thứ quỷ gì vậy?” Diệp Tử Linh bị hành động của con quái vật kia làm cho hoảng sợ, tạm thời không còn tâm tư tiếp tục truy cứu, ngẩng đầu nhìn lên phía lỗ thủng thật lớn trên trần nhà.
“Cũng là thứ quỷ do con người chế tạo ra giống như hồ nhân trên kia.” Đáy mắt Abrosius lại hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, nhưng cũng không có ý tứ đuổi theo. Thứ loài người chế tạo ra khiến cho loài người tự mình gieo gió gặt bão, hắn không cần thiết phải làm chuyện dư thừa mà đi giúp đầu sỏ gây tội.
“Chuyện này tạm thời dừng ở đây, nếu như không đi ngăn cản quái vật kia thì hậu quả nhất định khó lường.” Lúc này Hình Duệ Tư cũng không cố tính sổ với Lancelot, lấy đại cục làm trọng.
Toàn phong dực hổ đã là dị thú cấp bảy, con quái vật này có thể đấu bất phân thắng bại với toàn phong dực hổ, thậm chí là có phần mạnh hơn một ít đại biểu cho việc sức mạnh của nó không phải đáng sợ bình thường, nếu thật sự để nó chạy ra bên ngoài, những người ở trong La thành khẳng định sẽ phải chịu thương vong thảm trọng!
“Nếu không phải vừa rồi ngươi trong tình huống này mà lại cố ý bắt được nhược điểm của ta thì nó căn bản không có cơ hội chạy ra bên ngoài.” Mặc kệ lúc ban đầu Lancelot tính toán cái gì, lúc này đương nhiên là không chút do dự đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu kẻ mang đến phiền toái cho hắn – Hình Duệ Tư.
“Tiểu Bạch, ngăn nó lại!” Theo mệnh lệnh của Lancelot, Tiểu Bạch lập tức lao ra theo, tiến hành ngăn chặn con quái vật kia lại.
Đoàn người vội vàng chạy ra khỏi tầng hầm theo hướng dẫn của Lancelot mà đuổi theo hướng quái vật chạy trồn.
Tiểu Bạch là toàn phong dực hổ, am hiểu nhất chính là tốc độ, nó rất nhanh đã đuổi theo kịp con quái vật kia mà ngăn nó lại, một lần nữa quấn lấy đánh nhau.
Quái vật có lợi hại bao nhiêu thì cũng chỉ có một, huống chi lúc này còn có Abrosius là dị thú cấp cao có thể biến thành hình người ở đây, xét uy thế là đã hoàn toàn áp đảo quái vật, cả cuộc chiến hoàn toàn không hề hồi hộp mà thuận lợi chấm dứt.
“Đừng giết nó, trên người nó hẳn là có manh mối ta cần tìm.”
Abrosius dường như tính toán tìm thứ gì đó trên người con quái vật này, ngăn cản những người khác giết chết nó, không đợi Vu Nhất Hàn phản bác, hắn trực tiếp dẫm một cú lên đầu quái vật làm cho nó ngất xỉu đi.
“Như vậy là được, trở về lại dùng dây xích khóa kỹ miệng lại rồi để cho Tiểu Bạch trông chừng sẽ không thành vấn đề.” Abrosius dùng hành động thực tế nhất để chứng minh hắn có thể khống chế tốt con quái vật này.
Bề ngoài của con quái vật đã ngất xỉu xảy ra một ít biến hóa nho nhỏ, sừng hưu thật dài trên đỉnh đầu thu nhỏ lại đến khi chỉ còn là hai cái bọc nhỏ, móng vuốt to lớn của dã thú cũng biến thành móng tay con người có chút sắc nhọn, chỉ có làn da trên người vẫn còn một màu tro tàn như trước. Quái vật này đây rốt cuộc nhìn qua càng giống như một con người mà không phải là một con quỷ dữ tợn.
Thay đổi như vậy khiến hai người Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn vốn kiên trì muốn giết con quái vật này lại sinh ra do dự, không tiếp tục kiên trì nữa.
“Trước hết đi về, nơi này không thể ở lâu.” Lancelot dùng tinh thần lực phân tích quét hình toàn bộ biệt thự một chút, sau khi xác nhận không có để lại bất kỳ sơ hở gì rồi thì thúc giục mọi người rời đi.
Diệp Tử Linh trừng mắt nhìn Lancelot một cái: “Lancelot, sau khi trở về chúng ta nhất định phải “hảo hảo” nói chuyện!” Nói xong cũng không quay đầu lại mà tiên phong chạy như tên bắn về phía khách sạn.
Hiện tại cậu vẫn còn rất nhiều nghi vấn giấu ở trong lòng, phân tích của Hình Duệ Tư khiến cậu chú ý đến rất nhiều chi tiết bị cậu xem nhẹ, mặc kệ lời Lancelot là thật hay giả, cậu cũng chỉ có thể từ những lời kia mà tìm được thứ mình muốn biết, đánh cược đi tôn nghiêm nghề trinh thám của mình!
Cùng lúc khi Diệp Tử Linh và Abrosius đại khai sát giới, Lancelot đã một thân một mình đứng trong tầng hầm hôn ám dưới lòng đất, hai tay ôm ngực nhìn không gian đầy máu tanh không khác gì lò mổ, vết máu loang lổ từ đỏ đã biến thành bầm đen tràn ngập trên vách tường khắp bốn phía, mà tùy tiện trên đó còn có thể thấy được phần còn lại đã bị xé rách của chân tay cụt, trên phần còn lại của đống chân tay cụt còn có thể thấy rõ dấu vết bị hàm răng sắc nhọn cắn qua.
“Grào –––” trong chỗ sâu nhất dưới tầng hầm truyền ra một tiếng gào thét tựa như dã thú nhưng lại có điểm khác tiếng gầm rú của dã thú, sau đó là thanh âm xích sắt vang lên theo do ra sức giãy dụa.
“Thế mà lại nuôi dưỡng loại quái vật này ở đây, cũng không sợ cuối cùng cắn lại chủ nhân mà đi tàn sát hàng loạt dân trong thành sao.” Lancelot vuốt cằm nhẹ giọng nói một câu, thả ra tinh thần lực nhằm thử kết nối với quái vật bị khóa trong tầng hầm.
Đáng tiếc quái vật bị giam giữ dường như đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tinh thần lực của Lancelot dò xét qua cũng không nhận được hồi âm nào, có chăng chỉ là giãy dụa kịch liệt.
“Nếu người tự nuôi dưỡng quái vật kia còn không sợ, ta nho nhỏ góp vui một chút cũng không là gì, đúng không?”
Cũng không thấy Lancelot động thủ, dây xích trói buộc quái vật kia thế nhưng gãy vụn toàn bộ. Ngay khi đạt được tự do, quái vật kia lập tức xông đến phía Lancelot, hoàn toàn không bởi vì Lancelot là ân nhân thả nó ra mà tính toán tha cho hắn.
“Tiểu Bạch.” Theo thanh âm lãnh tĩnh của Lancelot, Tiểu Bạch vốn còn đang ghé vào trên bả vai hắn ngủ gật thế mà lại lưu loát nhảy xuống, thân thể nho nhỏ bắt đầu bành trướng biến lớn, trên lưng mọc ra một đôi cánh màu trắng khiến thân thể to lớn có thể lơ lửng giữa không trung. Nếu như Diệp Tử Linh ở nơi này sẽ không khó để nhận ra Tiểu Bạch đúng là con toàn phong dực hổ đã từng truy đuổi cậu đến mức phi thường chật vật ở tại bên ngoài thành Hắc Thạch.
Tiểu Bạch sau khi khôi phục nguyên hình thì nhất thời uy phong không ít, phát ra khí tức khiến quái vật vốn đang xông về phía Lancelot phải tạm dừng, có chút kinh nghi bất định mà đứng do dự tại chỗ như vậy vài giây, sau đó một lần nữa xông đến Tiểu Bạch, móng vuốt thật lớn nổi lên đầy gân xanh tung một trảo chụp vào đôi cánh trên lưng Tiểu Bạch.
Đó là một quái vật nhìn qua không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục, chỉ có bộ mặt là còn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng đã từng là con người, bộ da của nó hiện lên màu sắc xám trắng không bình thường, trên đỉnh đầu bị ấn chặt một đôi sừng sơn dương sắc nhọn, trên lưng nhô ra cao cao phảng phất như có cái gì muốn từ tầng da mỏng manh nơi đó chui ra, thêm vào đó là một đôi móng vuốt cực lớn của dã thú lóe ra ánh sáng màu tím nhìn qua rất không hài hòa, tổng thể tạo ra một cảm giác không phù hợp quái dị.
Tiểu Bạch làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho quyền uy của mình đã bị khiêu khích, lại còn là bị một tên quái vật trên người chỉ có phân nửa khí tức đồng loại như vậy khiêu khích, nó phát ra tiếng gầm giận dữ, mấy đường đao gió không chút lưu tình mà bổ về phía quái vật kia.
Lancelot lui về phía sau hai bước nhường càng nhiều không gian cho Tiểu Bạch và con quái vật kia, hai tay ôm ngực dựa vào trên vách tường lạnh như băng, cười tủm tỉm mà nhìn cảnh vật lộn trong tầng ngầm.
“Hai vị nếu đã đến rồi chẳng lẽ tính toán trốn đến khi tôi rời đi rồi lại xuất hiện?” Toàn thể biệt thự đều được bao phủ dưới tinh thần lực của Lancelot, hắn làm sao có thể không phát hiện có người đi theo hắn lẻn vào biệt thự, dù cho đối phương cũng dùng tinh thần lực che giấu thì cũng vô dụng.
Thân ảnh của Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn xuất hiện trong một góc tầng hầm, hình thành thế giằng co với Lancelot.
“Còn chưa nhận đủ giáo huấn sao?” Lời này của Lancelot chính là nói với Vu Nhất Hàn mang vẻ mặt có chút tái nhợt, Vu Nhất Hàn đầu tiên là trong buổi đấu giá vì muốn thăm dò tinh thần lực của Lancelot mà bị phản phệ, lúc này lại ở dưới mi mắt Lancelot mà dùng tinh thần lực che giấu tung tích của chính mình và Hình Duệ Tư nên hao tổn tinh thần lực không thể nói là không lớn.
“Dùng chút giáo huấn ấy đổi lại được tin tức quan trọng này đây, tôi cảm thấy rất đáng giá.” Vu Nhất Hàn bật ra một tiếng cười lạnh, lui về phía sau một bước mà nhường sân khấu cho Hình Duệ Tư, nhắm mắt lại bắt đầu nghi ngờ.
Ngoại trừ hai sự kiện kể trên, sau khi trở lại khách sạn hắn còn làm một chuyện rất quan trọng nên lúc này toàn bộ tinh thần lực đã hao hết. Hắn vốn không tinh toán che giấu dưới mắt Lancelot, sở dĩ sử dụng tinh thần lực để che giấu tung tích chỉ bởi vì không để cho hai người trên kia phát hiện ra mà thôi. Những việc còn lại thì cứ giao toàn bộ cho đội trưởng xử lý, hắn tin tưởng hiện tại bọn họ nhất định có thể giành được thắng lợi.
“Các người đến so với dự đoán của tôi thì trễ hơn một chốc, xem ra là đã làm chuyện gì đó mà tôi không biết.” Trên mặt Lancelot vẫn duy trì cái mỉm cười trước sau như một, không đoán ra được bất kỳ cảm xúc nào, “Như vậy, gạt Tử Linh xuất hiện ở nơi này trước một bước, Hình đội trưởng hẳn là còn chưa có nắm chắc mười phần quật ngã được tôi, đúng không?”
“Ta chỉ là muốn xác nhận thêm một việc.” Trên mặt Hình Duệ Tư hiện lên một tia sắc bén lạnh lẽo, bước đến trước mặt Lancelot, mặt đối mặt mà nhìn thẳng vào mắt Lancelot, ý đồ tìm ra được thứ hắn muốn từ trong mắt Lancelot.
“Chuyện gì?” Lancelot ung dung hỏi.
“Ngươi căn bản không phải là thành viên của đoàn dong binh.” Hình Duệ Tư lấy ra một khối tinh thạch màu trắng, tay dùng sức bóp nát một cái, nhất thời thanh âm của một đoạn đối thoại vang lên trong không gian tầng hầm dưới mặt đất.
Lancelot trưng vẻ mặt mang ý cười mà nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại, ngay cả một biểu tình giật mình cũng đều keo kiệt đến mức không chịu cho Hình Duệ Tư.
“Đoạn đối thoại này chỉ có thể chứng minh lúc trước tôi không phải là thành viên trong đoàn dong binh chứ không phải hiện tại.” Thế nhưng nghĩ đến việc lợi dụng thành viên trong đoàn dong binh để điều tra lai lịch của hắn, thật không hổ là… Ý cười trên mặt Lancelot trở nên sắc lạnh, hắn đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh, quái vật ở bên kia vốn bắt đầu chiếm thượng phong lại phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, một lần nữa bị Tiểu Bạch gắt gao ngăn chặn.
Vu Nhất Hàn mở to mắt, từ đáy lòng mơ hồ hiện lên một tia dự cảm bất hảo. Dưới tình huống như vậy, Lancelot còn có thể phân tâm mà chú ý đến cuộc chiến bên kia, tựa hồ căn bản không có để uy hiếp của Hình Duệ Tư vào trong mắt. Hắn là thật sự không thẹn với lương tâm hay là căn bản không quan tâm đến bị người ta phát hiện hắn có vấn đề? Giống với Diệp Tử Linh, Vu Nhất Hàn cho đến bây giờ đều cho rằng Lancelot rất có vấn đề, hơn nữa kể từ khi hắn từ chỗ Hình Duệ Tư biết được Lancelot và Lâm Dã có quen biết nhau thì càng khẳng định hơn.
“Nếu không thẹn với lương tâm thì vì sao lại phải dùng tinh thần lực cố ý dẫn dụ những người khác nghĩ rằng ngươi vẫn luôn ở trong đoàn dong binh? Ngươi rõ ràng là có giấu diếm mưu đồ gây rối. Chuyện của Tuyết Lỵ ngươi rõ ràng đã sớm biết nhưng vẫn giấu diếm để rồi đẩy toàn bộ đội ngũ vào hiểm cảnh, những thành viên trong đoàn dong binh thật tâm xem ngươi là quân sư tôn kính chỉ sợ đều là có mắt như mù, không biết tất cả những nguy hiểm đều là do một mình ngươi mang đến!” Hình Duệ Tư vào lúc này rốt cuộc triển khai phản kích, tung ra toàn bộ hoài nghi vẫn luôn chôn trong lòng.
“Còn có chuyện của Lâm Dã, đừng tưởng rằng ngươi dùng một ít sự thật là có thể khiến ta dao động, y không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện khinh nhờn! Có lẽ ta còn phải vì vậy mà cảm ơn ngươi, nếu như ngươi không nhắc đến A Dã, ta sẽ vẫn luôn xem ngươi như một tên không vừa mắt, căn bản không nghĩ tới một khi tùy tiện điều tra thế nhưng lại tra ra nhiều chuyện như vậy. Ngươi nói ta theo đuổi Diệp Tử Linh là vì xem cậu ấy như thế thân của Lâm Dã, vậy còn ngươi? Ngươi e rằng vẫn luôn xem Diệp Tử Linh như một món công cụ dùng để hãm chân ta, ta nói không sai chứ?”
Hình Duệ Tư bày ra một bộ đã hoàn toàn nhìn thấu Lancelot, liếc mắt một cái nhìn sang quái vật đang đánh đến khí thế ngút trời với Tiểu Bạch, khóe miệng kéo ra một cái cười lạnh: “Ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Linh đã bắt đầu bố trí thế cục, thậm chí dị thú đột nhiên xuất hiện đuổi giết chúng ta cũng là do một tay ngươi sắp đặt, hành động buổi tối hôm nay cũng là kiệt tác của ngươi khi đã xui khiến Diệp Tử Linh trước buổi đấu giá, tất cả đều vì đối phó với ta mà ngươi vắt óc tìm mưu kế, dốc hết toàn lực. Có điều thực đáng tiếc chính là dù Diệp Tử Linh có giống Lâm Dã thì cậu ấy cũng không trở thành Lâm Dã thứ hai.”
“Hiện tại thứ duy nhất ta chưa nghĩ thông suốt chính là giữa chúng ta rốt cuộc có hận thù gì mà ngươi phải hao tâm tổn sức lớn như vậy để mà sắp đặt hết thảy, Lancelot ngươi có thể nói cho ta biết?”
Trước chất vấn của Hình Duệ Tư, Lancelot đột nhiên mang vẻ mặt mỉm cười mà vỗ tay: “Ngoạn mục! Hình đội trưởng phân tích quả thật không phải xuất sắc bình thường!”
“Nhọc công Hình đội trưởng đã phải theo giúp ta diễn lâu như vậy, hiện tại tất cả mọi người đã cho rằng chúng ta là tranh giành tình nhân vì Tử Linh, thậm chí còn khiến em ấy rối rắm lâu như vậy. Có điều thực đáng tiếc chính là Hình đội trưởng nói dông dài như vậy chỉ là đoán thôi, một chút chứng cứ hùng hồn cũng không có được, ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng có thể tiến hành phản bác.” Dừng một chút, Lancelot nhướng mày lộ ta một cái biểu tình khiêu khích, “Hơn nữa dù cho ta nói thật thì Hình đội trưởng có tin hay không?”
“Vậy phải xem lời ngươi nói là thật hay giả.”
Đáp án phi thương ba phải cái nào cũng được, nhưng mà lần này Lancelot lại khó có được mà thành thành thật thật mở miệng trả lời: “Ta và ngươi không có thâm thù đại hận gì, ta làm hết thảy chỉ là vì Tử Linh, cũng chỉ như vậy.”
“Đừng tưởng rằng anh nói như vậy thì tôi sẽ tin!” Lên tiếng phản bác không phải Hình Duệ Tư mà là Diệp Tử Linh không biết từ lúc nào đã vào tầng hầm mà đứng ngoài cửa.
Cậu đã đến đây được một lúc, dưới sự hỗ trợ che giấu của Abrosius đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người được phân nửa, càng nghe nhiều thì lửa trong lòng càng hừng hực, cậu quả nhiên chỉ là tấm chắn vô cùng bi kịch, cái gì mà vừa gặp đã yêu, cái gì thế thân chẳng qua đều là lấy cớ, nam nhân mắt lam quả nhiên không có người nào tốt lành!
Về phần câu biện giải cuối cùng của Lancelot kia, đến nước này rồi mà Diệp Tử Linh còn sẽ ngu xuẩn đi tin tưởng hắn? Hiện tại cậu ai cũng không tin!
Ngay khi Abrosius xuất hiện, quái vật vốn đang đánh với Tiểu Bạch đến vui vẻ đột nhiên phát ra tiếng kêu kỳ quái, phá vỡ trần nhà trên đỉnh đầu mà liều mạng trốn ra bên ngoài.
Abrosius và Tiểu Bạch cũng không phải là dị thú cùng một cấp bậc, thực lực của quái vật kia không kém Tiểu Bạch nhiều, thế nhưng lúc đối mặt với Abrosius cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà trực tiếp chạy trốn.
“Đó là thứ quỷ gì vậy?” Diệp Tử Linh bị hành động của con quái vật kia làm cho hoảng sợ, tạm thời không còn tâm tư tiếp tục truy cứu, ngẩng đầu nhìn lên phía lỗ thủng thật lớn trên trần nhà.
“Cũng là thứ quỷ do con người chế tạo ra giống như hồ nhân trên kia.” Đáy mắt Abrosius lại hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, nhưng cũng không có ý tứ đuổi theo. Thứ loài người chế tạo ra khiến cho loài người tự mình gieo gió gặt bão, hắn không cần thiết phải làm chuyện dư thừa mà đi giúp đầu sỏ gây tội.
“Chuyện này tạm thời dừng ở đây, nếu như không đi ngăn cản quái vật kia thì hậu quả nhất định khó lường.” Lúc này Hình Duệ Tư cũng không cố tính sổ với Lancelot, lấy đại cục làm trọng.
Toàn phong dực hổ đã là dị thú cấp bảy, con quái vật này có thể đấu bất phân thắng bại với toàn phong dực hổ, thậm chí là có phần mạnh hơn một ít đại biểu cho việc sức mạnh của nó không phải đáng sợ bình thường, nếu thật sự để nó chạy ra bên ngoài, những người ở trong La thành khẳng định sẽ phải chịu thương vong thảm trọng!
“Nếu không phải vừa rồi ngươi trong tình huống này mà lại cố ý bắt được nhược điểm của ta thì nó căn bản không có cơ hội chạy ra bên ngoài.” Mặc kệ lúc ban đầu Lancelot tính toán cái gì, lúc này đương nhiên là không chút do dự đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu kẻ mang đến phiền toái cho hắn – Hình Duệ Tư.
“Tiểu Bạch, ngăn nó lại!” Theo mệnh lệnh của Lancelot, Tiểu Bạch lập tức lao ra theo, tiến hành ngăn chặn con quái vật kia lại.
Đoàn người vội vàng chạy ra khỏi tầng hầm theo hướng dẫn của Lancelot mà đuổi theo hướng quái vật chạy trồn.
Tiểu Bạch là toàn phong dực hổ, am hiểu nhất chính là tốc độ, nó rất nhanh đã đuổi theo kịp con quái vật kia mà ngăn nó lại, một lần nữa quấn lấy đánh nhau.
Quái vật có lợi hại bao nhiêu thì cũng chỉ có một, huống chi lúc này còn có Abrosius là dị thú cấp cao có thể biến thành hình người ở đây, xét uy thế là đã hoàn toàn áp đảo quái vật, cả cuộc chiến hoàn toàn không hề hồi hộp mà thuận lợi chấm dứt.
“Đừng giết nó, trên người nó hẳn là có manh mối ta cần tìm.”
Abrosius dường như tính toán tìm thứ gì đó trên người con quái vật này, ngăn cản những người khác giết chết nó, không đợi Vu Nhất Hàn phản bác, hắn trực tiếp dẫm một cú lên đầu quái vật làm cho nó ngất xỉu đi.
“Như vậy là được, trở về lại dùng dây xích khóa kỹ miệng lại rồi để cho Tiểu Bạch trông chừng sẽ không thành vấn đề.” Abrosius dùng hành động thực tế nhất để chứng minh hắn có thể khống chế tốt con quái vật này.
Bề ngoài của con quái vật đã ngất xỉu xảy ra một ít biến hóa nho nhỏ, sừng hưu thật dài trên đỉnh đầu thu nhỏ lại đến khi chỉ còn là hai cái bọc nhỏ, móng vuốt to lớn của dã thú cũng biến thành móng tay con người có chút sắc nhọn, chỉ có làn da trên người vẫn còn một màu tro tàn như trước. Quái vật này đây rốt cuộc nhìn qua càng giống như một con người mà không phải là một con quỷ dữ tợn.
Thay đổi như vậy khiến hai người Hình Duệ Tư và Vu Nhất Hàn vốn kiên trì muốn giết con quái vật này lại sinh ra do dự, không tiếp tục kiên trì nữa.
“Trước hết đi về, nơi này không thể ở lâu.” Lancelot dùng tinh thần lực phân tích quét hình toàn bộ biệt thự một chút, sau khi xác nhận không có để lại bất kỳ sơ hở gì rồi thì thúc giục mọi người rời đi.
Diệp Tử Linh trừng mắt nhìn Lancelot một cái: “Lancelot, sau khi trở về chúng ta nhất định phải “hảo hảo” nói chuyện!” Nói xong cũng không quay đầu lại mà tiên phong chạy như tên bắn về phía khách sạn.
Hiện tại cậu vẫn còn rất nhiều nghi vấn giấu ở trong lòng, phân tích của Hình Duệ Tư khiến cậu chú ý đến rất nhiều chi tiết bị cậu xem nhẹ, mặc kệ lời Lancelot là thật hay giả, cậu cũng chỉ có thể từ những lời kia mà tìm được thứ mình muốn biết, đánh cược đi tôn nghiêm nghề trinh thám của mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook