Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 3: Dạ tham

Edit: Chrysanthemum

Là thế giới này khó hiểu hay là cậu khó hiểu? Trước kia mười ngày nửa tháng đều không có nhìn thấy lấy một người có mắt màu xanh, làm cái mộng xuân thì chỉ trong một ngày liền thấy đến hai người!

Cũng không trách được Diệp Tử Linh quá mức nhạy cảm, bất luận một người đàn ông tính hướng bình thường nào nếu nằm mơ thấy bản thân cùng nam nhân khác xxoo với nhau như vậy đều sẽ phản ứng giống cậu, thậm chí so với cậu còn kịch liệt hơn.

Diệp Tử Linh bất giác lui về phía sau, ẩn mình vào góc khuất bên đường, không cho những người đó chú ý tới cậu.

Màn hài kịch này, cậu chỉ là người qua đường giáp râu ria thôi, không cần phải làm cho nhân vật chính chú ý tới cậu, bây giờ còn chưa là thời điểm để cậu gặt hái.

Trò hay đúng giờ trình diễn trước mắt Diệp Tử Linh ——

Nam nhân đầu lĩnh mắt lam không hề nhiều lời, trực tiếp dùng phương thức đơn giản mà bạo lực nhất để tách hai người còn đang đánh nhau ra ——  băng lan tràn trên mặt đất, đem hai người đông lạnh một nửa.

“Thành chủ có lệnh, ở chợ không cho phép phát sinh bạo lực, người làm trái lệnh—— ”, đôi mắt lam sắc lạnh như băng không chứa chút cảm tình nhìn về phía hai người không biết là do bị đông lạnh đến run người hay là do sát ý trong giọng nói của nam nhân kia mà không ngừng run rẩy, không chút do dự vung tay lên, “Giết không tha!”

Hai người gây chuyện ban đầu đều bị thủ hạ của nam nhân kia lưu loát sạch sẽ chém chết. Nguyên bản khu chợ ồn ào, huyên náo nay lại an tĩnh đến độ thanh âm của cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Giết gà dọa khỉ sao… Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia lãnh ý, nhưng cũng không có ý định tiến lên ngăn cản những người kia. Cậu từ hành động của những người này đã hiểu ra một sự thật, hiện tại đã không còn là xã hội có pháp luật, có hình phạt dành cho tội giết người, xu thế hiện tại chính là lấy bạo chế bạo, thực lực quyết định hết thảy.

Nếu hai người gây chuyện đánh nhau này không phải là người thường mà là dị năng giả thì có lẽ hiện tại sẽ không lâm vào tình huống này.

Tình hình hiện tại như vậy… Cậu thích!

Diệp Tử Linh cho đến bây giờ cũng không phải là một người tuân thủ quy củ, nếu không cũng sẽ không làm nghề thám tử này, dù sao làm nghề này cũng sẽ thường xuyên tiếp cận một ít chuyện trái pháp luật.

Nếu đây là thế giới lấy thực lực làm đầu, cá lớn nuốt cá bé thì cũng không tất yếu băn khoăn lo lắng các yếu tố ngoài thân, điều hắn cần phải làm là không ngừng trở nên mạnh mẽ để không bị kẻ khác ức hiếp!

Về phần nam nhân trước mắt có đôi mắt lam tương tự với người ở trong mộng kia, Diệp Tử Linh sau khi nhìn thoáng qua đôi mắt kia liền nhanh chóng dời tầm mắt, tốt rồi, khí tức của nam nhân hiện tại và người trong giấc mộng kia hoàn toàn không giống, chỉ là do cậu quá lo lắng.

Chết tiệt, cớ sao cậu lại chỉ vì một cái mộng xuân mà biến thành giống như bị bệnh thần kinh, mỗi lần thấy một nam nhân có đôi mắt lam là liền muốn giám định một chút!

Diệp Tử Linh xiết chặt hai nắm tay, hơi khựng lại một chút, yên lặng xoay người rời đi.

Nếu đã có được đáp án cậu muốn rồi, cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này xem vui thêm nữa, thừa dịp hiện tại còn sớm cậu muốn đi ra ngoài thành một chuyến để xem xét tình huống xung quanh.

Nếu thực lực của phần lớn dị năng giả hiện tại cùng cậu quan sát không có nhiều khác biệt thì hẳn cậu tạm thời không cần lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình. Cho dù thân phận tang thi có bị bại lộ thì chỉ cần không có quá nhiều dị năng giả tiến hành vây công cậu thì chắc chạy trốn cũng không phải là vấn đề.

Cuối cùng, Diệp Tử Linh cũng không rời khỏi tòa thành này mà trở lại nơi gọi là nhà kia.

Không phải cậu không muốn đi ra ngoài xem một chút, mà là cậu phát hiện nơi này đi ra ngoài dễ dàng thế nhưng nếu muốn tiến vào cũng không phải chuyện dễ, nhất là vào thời điểm chỉ có cậu lẻ loi một mình.

Nếu muốn rời khỏi thành thì chỉ cần trực tiếp đi ra ngoài là được, còn khi trở vào lại thì thủ vệ gác ở cổng lớn sẽ trưng thu không ít lệ phí vào cổng, hơn nữa còn thu không ít, cho nên cậu nhìn thấy có rất nhiều người lấy danh nghĩa đoàn thể để cùng nhau đi vào. Loại người không có một đồng lại còn chỉ có một như cậu nếu đã ra khỏi thành thì đừng nghĩ đến chuyện trở vào lại.

Cho nên nói, một đồng tiền làm khó cái anh hùng, những lời này vẫn là rất có đạo lý, tiền không phải là vạn năng, thế nhưng không có tiền thì trăm bề không thể.

Một chuyến đi ra ngoài này thu hoạch được không ít, có điều vẫn chưa đủ. Cho nên, kẻ có gan làm loạn Diệp Tử Linh này đem chủ ý đánh tới tòa thành cao nhất ở trung tâm thành phố —— quý phủ của thành chủ cao cao tại thượng.

Bên ngoài này hoang tàn, có rất nhiều chuyện cơ mật người bình thường cũng không biết, so với việc đem đại lượng thời gian lãng phí trên những người ở đây thì không bằng lựa chọn lối tắt nguy hiểm nhưng cũng hữu hiệu nhất.

Đương nhiên, Diệp Tử Linh cũng không phải là loại người không biết đúng mực, trước đó cậu cũng đánh giá qua những dị năng giả vừa rồi, cảm thụ được không nhiều uy hiếp, cho dù là nam nhân đầu lĩnh mắt lam kia thì cũng chỉ gây cho cậu một chút cảm giác nguy cơ, hơn nữa cảm giác này cũng không mãnh liệt. Cho nên, Diệp Tử Linh mới có thể nảy ra ý tưởng dò thám ban đêm Thành chủ phủ.

Dù sao dị năng giả cũng là số ít, điểm ấy từ lúc bắt đầu lưu vong cậu đã hiểu rất rõ ràng. Lúc ấy đội ngũ của bọn họ nhiều người như vậy cũng chỉ có bảy dị năng giả, còn có loại hình dị năng không có tính công kích, cho nên cậu có lý do tin tưởng số lượng dị năng giả ở nơi này nhiều lắm cũng không vượt quá ba người. Nếu nơi nơi đều là dị năng giả, xã hội này chỉ sợ đã sớm hoàn toàn sụp đổ, dù sao một khi đã trở thành dị năng giả thì có rất ít người có thể hoàn toàn quy phục dưới chân một dị năng giả khác, dù cho dị năng giả kia rất cường đại cũng sẽ xuất hiện một dị năng giả khác, tranh đấu sẽ chỉ càng thêm kịch liệt, tàn khốc.

Nhìn nhà ở chỉ là căn phòng với bốn bức tường cùng mấy bộ áo trắng quần tây không thay đổi, Diệp Tử Linh nhịn không được lần nữa thở dài một hơi.

Mặc vào loại quần áo này mà đi dạ tham Thành chủ phủ, bảo đảm ngày hôm sau sẽ bị người tìm tới cửa.

“Chẳng lẽ ngày đầu tiên tỉnh lại mà ta đã phải làm kẻ cướp sao? Ta chính là công dân sinh hoạt tốt tuân thủ pháp luật a!” Oán giận thì oán giận, Diệp Tử Linh quyết định vì an toàn của bản thân nên vẫn là thừa dịp màn đêm vừa buông xuống trộm chuồn ra ngoài, trực tiếp đánh một gậy cho mục tiêu nhìn trúng, đem tất cả đồ đạt trên người đối phương – bao gồm cả quần áo toàn bộ đều cướp hết, mặc kệ tên đó có phải *** hay là bị cảm lạnh đi chăng nữa, sau đó thì trở về nhà tiếp tục chờ đợi thời gian đến.

Bởi vì không có đồng hồ, Diệp Tử Linh chỉ có thể ước chừng thời gian, cậu nhắm không sai biệt lắm thời gian đã qua nửa đêm, thay đổi một thân quần áo cướp được, lại mang một một miếng vải đen che mặt, sau đó đem súng cất lại ở trong phòng mà kín đáo tiến về hướng Thành chủ phủ.

Hai khẩu súng kia quá mức thu hút, trừ phi cậu không có tính toán tiếp tục sống ở đây, bằng không thì vào loại thời điểm này tốt hơn đừng nên làm cho kẻ khác chú ý.

Đã là Thành phủ chủ thì đương nhiên không có khả năng giống như nhà dân ở bên ngoài đều không có phòng bị, mặc cho người khác ra vào như chốn không người. Chẳng qua những thủ vệ này đối với Diệp Tử Linh mà nói thì đều không đáng để vào mắt, dù sao thủ vệ cũng đều là người thường, ngay cả một bóng dáng của dị năng giả cũng không có thấy.

Điều này cũng phù hợp với phán đoán ban đầu của Diệp Tử Linh, dị năng giả chỉ chiếm một phần nhỏ trong những người sống sót.

Dễ dàng né được thủ vệ tiến vào Thành chủ phủ, Diệp Tử Linh dọc theo phòng lương bắt đầu chậm rãi thăm dò.

Thứ Diệp Tử Linh muốn tìm nhất chính là một ít tài liệu lịch sử có liên quan ghi lại tình huống sau mạt thế. Mạt thế đến, cơn lũ tang thi dâng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn thổi quét toàn cầu, rất nhiều bộ sách cũng bị hủy hoại trong chốc lát trong thảm họa này, về phần những tài liệu lịch sử được bảo tồn trong thư viện điện tử càng là rơi vào dĩ vãng, đây chính là hậu quả của việc con người quá mức ỷ lại vào những sản phẩm điện tử.

Phần lớn những bộ sách lịch sử đã bị hủy, thế nhưng sau tận thế khẳng định sẽ xuất hiện sách sử mới được ghi lại, đây là thói quen được bảo trì từ xưa đến nay của loài người, mà cậu chỉ cần tìm được tài liệu lịch sử đó thì lập tức có thể rõ ràng hiện giờ thế giới đã biến hóa ra sao.

Diệp Tử Linh đột nhiên dừng lại cước bộ, ẩn vào bên trong bóng tối. Có hai tiếng bước chân đang đi từ xa di chuyển hướng gần về phía cậu, trong đó còn có một tiếng bước chân cậu quen thuộc, chính là nhịp bước chân của nam nhân mắt lam lúc ban ngày vừa mới thấy qua, về phần của người còn lại thì không phải là trong đám dị năng giả kia.

Diệp Tử Linh sau khi biến thành tang thi, ngũ quan so với trước kia tăng lên không ít, có thể dễ dàng nhận biết vài thứ.

Nam nhân có đôi mắt làm kia tuy rằng cho cậu cảm giác uy hiếp không quá lớn, có điều vào lúc này vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Rất nhanh,  trong phạm vi tầm mắt Diệp Tử Linh liền xuất hiện hai bóng người, một trong hai đúng là nam nhân mắt lam kia, người còn lại thì Diệp Tử Linh chưa từng thấy qua, đó là một đại thúc trung niên khoảng bốn mươi tuổi đầu, mặc trên người một thân trường bào màu đen hoa lệ, vừa nhìn liền biết thân phận không tầm thường.

Hai người đó dường như đang bàn luận vấn đề gì, Diệp Tử Linh càng thêm cẩn thận đem cả người hoàn toàn nép vào trong bóng đêm, chú ý lắng đối thoại phía dưới.

So với nam nhân mắt lam kia thì vị đại thúc trung niên này càng làm cho Diệp Tử Linh cảm nhận được uy hiếp cường đại.

“Duệ Tư, ngày mai cậu tự mình dẫn người ra khỏi thành một chuyến, thám tử thành chúng ta vài ngày gần đây truyền về càng ngày càng ít  tin tức, ta e là tang thi lại có động thái mới.”

“Xin Thành chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tra ra tin tức rõ ràng.”

Vậy ra vị đại thúc trung niên này chính là thành chủ sao, xem ra thành thủ hiện tại cùng “Đại nhân vật” trước đây không giống, khẳng định phải có thực lực mới có thể chấn trụ được nhân tài dưới trướng đây.

“Một năm này tựa hồ tang thi yên tĩnh không ít, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, ta lo lắng chúng nó sẽ tích góp lực lượng, tấn công một lần, lần này mặc kệ phải hi sinh bao nhiêu người đi nữa thì cũng phải nghĩ ra biện pháp làm rõ những tang thi đó đến tột cùng là đang có toan tính gì!” Ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt lo lắng của Thành chủ càng phát ra vẻ âm trầm, là cho từ đáy lòng người khác dâng lên một dự cảm bất hảo, “Chúng ta dù sao cũng nên tránh xa khỏi vùng lân cận địa bàn của tang thi một chút.”

“Hiện tại xuất hiện những tang thi không còn giống như lúc ban đầu vào ba năm trước đây, có vài tang thi cao cấp ngoại trừ chút ít đặc thù thì không khác con người gì nhiều. Thành chủ, thuộc hạ đề nghị ngài tốt nhất nên sắp xếp một buổi tuần tra bên trong thành một chút.” Nam nhân cúi đầu cung kính nói, Diệp Tử Linh ở phía trên hoàn toàn nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.

Một chuyến này dù cho cậu không có tìm được tài liệu ghi chép lịch sử, thế nhưng cậu cũng thu hoạch không nhỏ, ít nhất cậu cũng từ đoạn đối thoại của hai người này mà biết được bây giờ là thời điểm nào cùng một ít tình huống của tang thi.

Mà cậu, chính là cái cao cấp tang thi trong miệng Thành chủ và nam nhân mắt lam.

“Duệ Tư, cậu có phải phát hiện ra cái gì?”

“Trong thành gần đây diễn ra không ít sự kiện bạo lực, vốn thuộc hạ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện giờ Thành chủ vừa nói như thế, thuộc hạ vẫn cảm thấy nên cẩn thận thì tốt hơn.”

“Chuyện này ta sẽ sắp xếp phái người khác điều tra, cậu cứ làm tốt công tác của mình là… NGƯỜI NÀO!”

Vào thời điểm Thành chủ đột nhiên đổi đề tài, trong lòng Diệp Tử Linh liền cảm thấy không ổn, còn chưa kịp phản ứng, Thành chủ đã hướng thẳng tắp về phía cậu mà tấn công!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương