Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
-
Quyển 5 - Chương 20: Thiếu Hàn, thật xin lỗi, ta chỉ có thể hận chàng
Cứng ngắc, lạnh tanh.
Máu đã ngừng chảy, đứa bé trong lòng không còn một tia sinh khí.
Nước mắt của Mai Vũ như dòng suối nhỏ tràn ra từ trong đôi mắt mở to.
Chết rồi…
Thiên Hòa của nàng.
Thiên Hòa luôn luôn mỉm cười.
Thiên Hòa lúc nào cũng kêu mình là “lão đại”.
Thiên Hòa sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn bọn người Vãn Phong.
Chết rồi…
Trong lòng mình…
“A! A a a! A!” Mai Vũ gào lên xé lòng.
Không thể chịu đựng chuyện đứa bé này rời khỏi mình, rời đi nhân thế không mấy tốt đẹp này.
Tại sao kết cục lại như vậy? Tại sao?
Rõ ràng nàng vốn định đến hỏi nó có muốn cùng nàng đi khắp chân trời góc biển hay không.
Ở nơi nhân thế không mấy tốt đẹp này, nàng muốn dẫn Thiên Hòa đi chiêm ngưỡng những thứ tốt đẹp. Nhưng tại sao, tại sao Thiên Hòa lại ra đi như vậy?
Trên người mình toàn là máu, máu của Thiên Hòa.
Thiên Hòa, sao ta lại không thể cứu đệ, Thiên Hòa đáng yêu, sạch sẽ của ta...
Nó đã nói, nói là: “Lão đại, cứu đệ với.”
Nàng hiểu rõ mình và Thiên Hòa không hề dơ bẩn, chỉ là nó không còn cách nào khác.
Thiên Hòa của nàng sống trong bóng tối rất lâu, vì sao mình lại không thể cứu nó?
Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
Thiên Hòa, đệ như vậy, bảo ta phải song toàn như thế nào đây?
Mai Vũ không thể ngừng tự trách, hận mình vô năng.
An Thiếu Hàn đứng một bên, nhìn Mai Vũ như thế, lòng đau như cắt.
Tiểu yêu tinh của lòng ta đang khóc, ta nên làm gì bây giờ?
Nên an ủi, hay nên yên lặng rời đi?
Thân thể không cách nào nhúc nhích, An Thiếu Hàn chỉ có thể nhìn nữ tử kia ôm chặt đứa bé trong lòng, thống khổ gào khóc.
“Mai Vũ...” Hít sâu, dồn hết tất cả dũng khí, An Thiếu Hàn khẽ gọi.
Tay bất giác duỗi ra.
Y không thể để nàng đau khổ một mình.
Mai Vũ nghe thấy giọng y, dừng lại một chút. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt mỹ lệ đầy nước mắt, tình cảm và bi thương không thể thốt nên lời.
Đôi môi tái nhợt của nàng hé mở, nói với y: “Ma quỷ....hung thủ giết người, ta hận ngươi! Mai Vũ ta xin thề, từ nay ta và An Thiếu Hàn ngươi không đội trời chung!”
Run rẩy, độc ác, nàng nói với y như vậy.
Tay An Thiếu Hàn buông xuống trong gió.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, hoa lặng lẽ rơi, tất cả đều an tĩnh.
Nữ tử kia ngồi trong vũng máu, xung quanh tối đen.
Thân thể An Thiếu Hàn như bị ánh mặt trời nhấn chìm, dần dần chìm xuống, chìm xuống, chìm vào bóng tối.
Ma quỷ...
Không sai, hắn vẫn luôn biết mình là ma quỷ đáng sợ, tay đầy máu tươi và tội nghiệt.
Hung thủ giết người...
Đúng vậy, y là hung thủ giết người ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, sau này chắc chắn không thể luân hồi.
Ta hận ngươi...
Mai Vũ, hận ta đi. Nàng hãy hận ta đi.
Khóe môi An Thiếu Hàn cong lên một nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười kia là chút dũng khí cuối cùng của y.
Mai Vũ, ta không còn chút dũng khí nào nữa, không còn nữa rồi.
Cơ thể của ta như một món đồ chứa đựng khổ đau, nhưng món đồ này đã đầy rồi, nó đã rất căng, đã đến cực hạn. Đau khổ đã vượt quá sức chịu đựng, ta không chịu được nữa.
Cúi đầu, đối diện với nữ tử kia, An Thiếu Hàn thì thầm: “Bổn Vương cũng chỉ hoàn thành chức trách của mình thôi, vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân Tây Thự. Cô nương muốn hận bổn Vương, bổn Vương cũng chẳng còn cách nào khác, thỉnh cô nương cố nén bi thương. Nhưng cô nương hãy nhớ rõ lời mình từng nói, không được quên ta nữa.”
Là mình đang nói sao?
Sao mình lại không có cảm giác?
Sao lại mơ hồ như vậy?
An Thiếu Hàn, ngươi là một tên lừa gạt, dối người khác, cũng lừa chính mình.
Thân thể dường như tự hành động, trái tim đã sớm đau đến không còn cảm giác.
An Thiếu Hàn lướt qua Mai Vũ.
Một khắc kia, cánh hoa trên vai An Thiếu Hàn rơi xuống, rơi trên ngón tay nhỏ nhắn của Mai Vũ, trong nháy mắt, cảm giác nóng bỏng đau đớn truyền tới.
Cái gọi là yêu, cái gọi là hận, tất cả đều là tình cảm nàng dành cho ta.
Một vật chứa tiếp nhận mọi thứ như ta, chỉ đổi lại một lời thề trọn đời trọn kiếp.
Chỉ cầu nàng đừng quên ta.:dIỄN:đa`n Lê Qý :don
Bi ai như vậy, hèn mọn như vậy, nhưng đó là hy vọng rõ ràng nhất của ta. Mà với ta, nó đáng giá, dù không đáng, cũng không sao cả.
Mai Vũ khóc, đau khổ nhắm hai mắt lại.
Thiếu hàn, thật xin lỗi. Thật sự xin lỗi.
Ta biết chàng có nỗi khổ, không thể không xuống tay. Ta biết trong lòng chàng, bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân Tây Thự không phải là tất cả lý do để chàng xuống tay.
Ta biết chàng không phải ma quỷ, cũng biết chàng không hề tàn nhẫn. Hơn nữa, ta căn bản không cách nào thật sự hận chàng.
Nhưng chàng lại không hiểu được tâm trạng của ta.
Ta không thể không nói như thế, không thể không làm chúng ta ly biệt thế này.
Giờ đây ta đang ôm Thiên Hòa lạnh như băng, bây giờ Thiên Hòa đã chết trong lòng ta. Ta không cách nào có thể ở chung một chỗ với kẻ đã giết Thiên Hòa.
Ta không còn cách nào khác!
Nhiệm vụ của Thiên Hòa chính là làm cho ta hận chàng. Thiên Hòa muốn ta hận chàng. Cho dù ta phải giả vờ, cũng phải giả vờ hận chàng.
Tay ta giống như chàng vậy, dính đầy máu của Thiên Hòa.
Ta và chàng giống nhau, đều nghiệp chướng nặng nề.
Bởi vì, ta không thể cứu đứa bé này.
Ta cho nó cái gọi là ấm áp, lại đẩy nó vào vực sâu chết chóc.
Thiên Hòa của ra, đến tận lúc chết cũng muốn ta không áy náy.
Dùng thứ gọi là bướng bỉnh để giảm bớt sự áy náy của ta với nó.
Đối với Thiên Hòa như thế, việc ta có thể làm là giúp nó hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, xin hãy tha thứ cho những lời nói tàn nhẫn của ta.
Ta nói hận chàng.
Mặt trời của ta, chàng là ánh dương quang bất diệt của Tây Thự.
Xin chàng hãy cứ luôn chói chang, hãy cứ luôn hoàn mỹ.
Ta sẽ mang theo Thiên Hòa của ta, lưu lạc thiên nhai.
Ta không thể làm hoa hướng dương của chàng nữa, thật xin lỗi.
Trong viện, đột nhiên có ba người ùa tới, họ vây quanh Mai Vũ, hỗn loạn một hồi.
Một lúc sau, trong viện lại yên tĩnh.
Sau khi chôn cất Thiên Hòa, Mai Vũ thu dọn đồ đạc rời khỏi Phủ Thành Chủ, rời xa An Thiếu Hàn.
An Thiếu Hàn ngồi trên lầu hai, lặng lẽ nhìn đám người rời khỏi.
Trên cửa sổ có một bầu rượu, yên lặng uống một chén, An Thiếu Hàn cười khổ.
Rượu này, thật chát…
Rượu màu đỏ, đỏ như nàng vậy. Rượu này có cái tên rất dễ nghe, gọi là “Vong Ưu”.
Vong ưu, vong ưu, với hắn mà nói, dù có uống 3000 chén Vong Ưu cũng không đủ giải sầu.
Ngoài cửa, Tử Hoa nhỏ giọng hỏi: “Chủ thượng, buổi khánh thành ngày mai có cần tiếp tục hay không?”
Cái chén trong tay An Thiếu Hàn dừng một chút.
Nhìn về phía xa xa, nữ tử kia mặc y phục màu đỏ.
Trong tay cầm một bao ô mai, hướng về phía đường núi, vừa đi vừa ăn.
Nàng vung tay áo, như hoa hồng hé nở.
Nàng hẳn là không mặc đồ tang, vì nàng biết, chắc chắn là đứa bé kia không thích dáng vẻ bi thương của nàng.
Mai Vũ, nàng khéo hiểu lòng người thế, ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn bóng người trên núi xa xa, trong lòng An Thiếu Hàn không hiểu sao có chút khác thường, y nói với người ngoài cửa: “Làm, nhất dịnh phải làm thật náo nhiệt, rực rỡ, ta muốn toàn thành đều treo lồng đèn đỏ.”
Hắn nhớ nàng thích nhất là lễ hội, hơn nữa thích nhất là tiết hoa đăng.
Thích đường phố náo nhiệt, thích những nơi vui vẻ. Nàng như vậy, giống như một đứa trẻ khiến người ta yêu thích.
Mai Vũ hãy để ta làm tiết hoa đăng cho nàng một lần đi.
Lại lần nữ đốt vô số ngọn đèn cho nàng trong đêm tối, thắp sáng một khoảng trời cho nàng.
Để ta đưa tay ta, một lần nữa si mê, điên cuồng yêu nàng đi.
Gió thổi bay tóc và quần áo của An Thiếu Hàn, nhắm mắt lại, An Thiếu Hàn bắt đầu hồi tưởng lại từng chút những chuyện giữa chính mình và Mai Vũ.
Cẩn thận hồi tưởng lại từng chút từng chút.
Khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày.
Giờ đây, không ai biết Tây Thự Vương Gia, Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành thời khắc này đang vì ai mà ưu thương.
Tình yêu, có lẽ là như thế này đi. :dIỄ~N:đa`n L3 Qý :don
Làm cho người ta vui vẻ, cũng làm cho người ta phiền muộn.
Khi yêu một người, vui vẻ và khổ đau đều liên quan đến người kia.
Mai Vũ ở trên một ngọn núi xa, quay đầu nhìn lại. Trùng hợp nhìn thấy nam tử kia ngồi trước cửa sổ lẳng lặng nhắm mắt.
Mỉm cười, Mai Vũ xoay người, đứng trong gió nói với Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân: “Tối nay hãy uống cho đã đi. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường.”
Bất phụ Như Lai bất phụ khanh sao?
Thì ra, tuy phương pháp này tuy không hoàn mỹ nhưng là con đường duy nhất có thể đi.
Thiên Hòa, kiếp sau hy vọng sẽ được gặp lại đệ, Ta hứa với đệ, nhất định sẽ dẫn đệ đi chiêm ngưỡng nét đẹp của thế gian.
Thiếu Hàn, kiếp sau nguyện gặp lại chàng. Đến lúc đó, xin chàng hãy là một người bình thường để ta có thể ở bên cạnh chàng.
Máu đã ngừng chảy, đứa bé trong lòng không còn một tia sinh khí.
Nước mắt của Mai Vũ như dòng suối nhỏ tràn ra từ trong đôi mắt mở to.
Chết rồi…
Thiên Hòa của nàng.
Thiên Hòa luôn luôn mỉm cười.
Thiên Hòa lúc nào cũng kêu mình là “lão đại”.
Thiên Hòa sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn bọn người Vãn Phong.
Chết rồi…
Trong lòng mình…
“A! A a a! A!” Mai Vũ gào lên xé lòng.
Không thể chịu đựng chuyện đứa bé này rời khỏi mình, rời đi nhân thế không mấy tốt đẹp này.
Tại sao kết cục lại như vậy? Tại sao?
Rõ ràng nàng vốn định đến hỏi nó có muốn cùng nàng đi khắp chân trời góc biển hay không.
Ở nơi nhân thế không mấy tốt đẹp này, nàng muốn dẫn Thiên Hòa đi chiêm ngưỡng những thứ tốt đẹp. Nhưng tại sao, tại sao Thiên Hòa lại ra đi như vậy?
Trên người mình toàn là máu, máu của Thiên Hòa.
Thiên Hòa, sao ta lại không thể cứu đệ, Thiên Hòa đáng yêu, sạch sẽ của ta...
Nó đã nói, nói là: “Lão đại, cứu đệ với.”
Nàng hiểu rõ mình và Thiên Hòa không hề dơ bẩn, chỉ là nó không còn cách nào khác.
Thiên Hòa của nàng sống trong bóng tối rất lâu, vì sao mình lại không thể cứu nó?
Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
Thiên Hòa, đệ như vậy, bảo ta phải song toàn như thế nào đây?
Mai Vũ không thể ngừng tự trách, hận mình vô năng.
An Thiếu Hàn đứng một bên, nhìn Mai Vũ như thế, lòng đau như cắt.
Tiểu yêu tinh của lòng ta đang khóc, ta nên làm gì bây giờ?
Nên an ủi, hay nên yên lặng rời đi?
Thân thể không cách nào nhúc nhích, An Thiếu Hàn chỉ có thể nhìn nữ tử kia ôm chặt đứa bé trong lòng, thống khổ gào khóc.
“Mai Vũ...” Hít sâu, dồn hết tất cả dũng khí, An Thiếu Hàn khẽ gọi.
Tay bất giác duỗi ra.
Y không thể để nàng đau khổ một mình.
Mai Vũ nghe thấy giọng y, dừng lại một chút. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt mỹ lệ đầy nước mắt, tình cảm và bi thương không thể thốt nên lời.
Đôi môi tái nhợt của nàng hé mở, nói với y: “Ma quỷ....hung thủ giết người, ta hận ngươi! Mai Vũ ta xin thề, từ nay ta và An Thiếu Hàn ngươi không đội trời chung!”
Run rẩy, độc ác, nàng nói với y như vậy.
Tay An Thiếu Hàn buông xuống trong gió.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, hoa lặng lẽ rơi, tất cả đều an tĩnh.
Nữ tử kia ngồi trong vũng máu, xung quanh tối đen.
Thân thể An Thiếu Hàn như bị ánh mặt trời nhấn chìm, dần dần chìm xuống, chìm xuống, chìm vào bóng tối.
Ma quỷ...
Không sai, hắn vẫn luôn biết mình là ma quỷ đáng sợ, tay đầy máu tươi và tội nghiệt.
Hung thủ giết người...
Đúng vậy, y là hung thủ giết người ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, sau này chắc chắn không thể luân hồi.
Ta hận ngươi...
Mai Vũ, hận ta đi. Nàng hãy hận ta đi.
Khóe môi An Thiếu Hàn cong lên một nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười kia là chút dũng khí cuối cùng của y.
Mai Vũ, ta không còn chút dũng khí nào nữa, không còn nữa rồi.
Cơ thể của ta như một món đồ chứa đựng khổ đau, nhưng món đồ này đã đầy rồi, nó đã rất căng, đã đến cực hạn. Đau khổ đã vượt quá sức chịu đựng, ta không chịu được nữa.
Cúi đầu, đối diện với nữ tử kia, An Thiếu Hàn thì thầm: “Bổn Vương cũng chỉ hoàn thành chức trách của mình thôi, vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân Tây Thự. Cô nương muốn hận bổn Vương, bổn Vương cũng chẳng còn cách nào khác, thỉnh cô nương cố nén bi thương. Nhưng cô nương hãy nhớ rõ lời mình từng nói, không được quên ta nữa.”
Là mình đang nói sao?
Sao mình lại không có cảm giác?
Sao lại mơ hồ như vậy?
An Thiếu Hàn, ngươi là một tên lừa gạt, dối người khác, cũng lừa chính mình.
Thân thể dường như tự hành động, trái tim đã sớm đau đến không còn cảm giác.
An Thiếu Hàn lướt qua Mai Vũ.
Một khắc kia, cánh hoa trên vai An Thiếu Hàn rơi xuống, rơi trên ngón tay nhỏ nhắn của Mai Vũ, trong nháy mắt, cảm giác nóng bỏng đau đớn truyền tới.
Cái gọi là yêu, cái gọi là hận, tất cả đều là tình cảm nàng dành cho ta.
Một vật chứa tiếp nhận mọi thứ như ta, chỉ đổi lại một lời thề trọn đời trọn kiếp.
Chỉ cầu nàng đừng quên ta.:dIỄN:đa`n Lê Qý :don
Bi ai như vậy, hèn mọn như vậy, nhưng đó là hy vọng rõ ràng nhất của ta. Mà với ta, nó đáng giá, dù không đáng, cũng không sao cả.
Mai Vũ khóc, đau khổ nhắm hai mắt lại.
Thiếu hàn, thật xin lỗi. Thật sự xin lỗi.
Ta biết chàng có nỗi khổ, không thể không xuống tay. Ta biết trong lòng chàng, bảo vệ quốc gia, bảo vệ con dân Tây Thự không phải là tất cả lý do để chàng xuống tay.
Ta biết chàng không phải ma quỷ, cũng biết chàng không hề tàn nhẫn. Hơn nữa, ta căn bản không cách nào thật sự hận chàng.
Nhưng chàng lại không hiểu được tâm trạng của ta.
Ta không thể không nói như thế, không thể không làm chúng ta ly biệt thế này.
Giờ đây ta đang ôm Thiên Hòa lạnh như băng, bây giờ Thiên Hòa đã chết trong lòng ta. Ta không cách nào có thể ở chung một chỗ với kẻ đã giết Thiên Hòa.
Ta không còn cách nào khác!
Nhiệm vụ của Thiên Hòa chính là làm cho ta hận chàng. Thiên Hòa muốn ta hận chàng. Cho dù ta phải giả vờ, cũng phải giả vờ hận chàng.
Tay ta giống như chàng vậy, dính đầy máu của Thiên Hòa.
Ta và chàng giống nhau, đều nghiệp chướng nặng nề.
Bởi vì, ta không thể cứu đứa bé này.
Ta cho nó cái gọi là ấm áp, lại đẩy nó vào vực sâu chết chóc.
Thiên Hòa của ra, đến tận lúc chết cũng muốn ta không áy náy.
Dùng thứ gọi là bướng bỉnh để giảm bớt sự áy náy của ta với nó.
Đối với Thiên Hòa như thế, việc ta có thể làm là giúp nó hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, xin hãy tha thứ cho những lời nói tàn nhẫn của ta.
Ta nói hận chàng.
Mặt trời của ta, chàng là ánh dương quang bất diệt của Tây Thự.
Xin chàng hãy cứ luôn chói chang, hãy cứ luôn hoàn mỹ.
Ta sẽ mang theo Thiên Hòa của ta, lưu lạc thiên nhai.
Ta không thể làm hoa hướng dương của chàng nữa, thật xin lỗi.
Trong viện, đột nhiên có ba người ùa tới, họ vây quanh Mai Vũ, hỗn loạn một hồi.
Một lúc sau, trong viện lại yên tĩnh.
Sau khi chôn cất Thiên Hòa, Mai Vũ thu dọn đồ đạc rời khỏi Phủ Thành Chủ, rời xa An Thiếu Hàn.
An Thiếu Hàn ngồi trên lầu hai, lặng lẽ nhìn đám người rời khỏi.
Trên cửa sổ có một bầu rượu, yên lặng uống một chén, An Thiếu Hàn cười khổ.
Rượu này, thật chát…
Rượu màu đỏ, đỏ như nàng vậy. Rượu này có cái tên rất dễ nghe, gọi là “Vong Ưu”.
Vong ưu, vong ưu, với hắn mà nói, dù có uống 3000 chén Vong Ưu cũng không đủ giải sầu.
Ngoài cửa, Tử Hoa nhỏ giọng hỏi: “Chủ thượng, buổi khánh thành ngày mai có cần tiếp tục hay không?”
Cái chén trong tay An Thiếu Hàn dừng một chút.
Nhìn về phía xa xa, nữ tử kia mặc y phục màu đỏ.
Trong tay cầm một bao ô mai, hướng về phía đường núi, vừa đi vừa ăn.
Nàng vung tay áo, như hoa hồng hé nở.
Nàng hẳn là không mặc đồ tang, vì nàng biết, chắc chắn là đứa bé kia không thích dáng vẻ bi thương của nàng.
Mai Vũ, nàng khéo hiểu lòng người thế, ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn bóng người trên núi xa xa, trong lòng An Thiếu Hàn không hiểu sao có chút khác thường, y nói với người ngoài cửa: “Làm, nhất dịnh phải làm thật náo nhiệt, rực rỡ, ta muốn toàn thành đều treo lồng đèn đỏ.”
Hắn nhớ nàng thích nhất là lễ hội, hơn nữa thích nhất là tiết hoa đăng.
Thích đường phố náo nhiệt, thích những nơi vui vẻ. Nàng như vậy, giống như một đứa trẻ khiến người ta yêu thích.
Mai Vũ hãy để ta làm tiết hoa đăng cho nàng một lần đi.
Lại lần nữ đốt vô số ngọn đèn cho nàng trong đêm tối, thắp sáng một khoảng trời cho nàng.
Để ta đưa tay ta, một lần nữa si mê, điên cuồng yêu nàng đi.
Gió thổi bay tóc và quần áo của An Thiếu Hàn, nhắm mắt lại, An Thiếu Hàn bắt đầu hồi tưởng lại từng chút những chuyện giữa chính mình và Mai Vũ.
Cẩn thận hồi tưởng lại từng chút từng chút.
Khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày.
Giờ đây, không ai biết Tây Thự Vương Gia, Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành thời khắc này đang vì ai mà ưu thương.
Tình yêu, có lẽ là như thế này đi. :dIỄ~N:đa`n L3 Qý :don
Làm cho người ta vui vẻ, cũng làm cho người ta phiền muộn.
Khi yêu một người, vui vẻ và khổ đau đều liên quan đến người kia.
Mai Vũ ở trên một ngọn núi xa, quay đầu nhìn lại. Trùng hợp nhìn thấy nam tử kia ngồi trước cửa sổ lẳng lặng nhắm mắt.
Mỉm cười, Mai Vũ xoay người, đứng trong gió nói với Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân: “Tối nay hãy uống cho đã đi. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường.”
Bất phụ Như Lai bất phụ khanh sao?
Thì ra, tuy phương pháp này tuy không hoàn mỹ nhưng là con đường duy nhất có thể đi.
Thiên Hòa, kiếp sau hy vọng sẽ được gặp lại đệ, Ta hứa với đệ, nhất định sẽ dẫn đệ đi chiêm ngưỡng nét đẹp của thế gian.
Thiếu Hàn, kiếp sau nguyện gặp lại chàng. Đến lúc đó, xin chàng hãy là một người bình thường để ta có thể ở bên cạnh chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook