Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Chương 51: Một khúc thành danh

Edited by Bà Còm

“Tam tỷ tỷ muốn đàn tấu khúc nào?”

Lúc hạ nhân của Tĩnh An Hầu phủ đang bài trí sân khấu, Tạ Hộ lén hỏi Tạ Hành, chỉ thấy trên mặt Tạ Hành lộ ra vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn Tạ Hộ một cái rồi nói: “Ta muốn đàn khúc Tương Lang Cố. Tuy nói khúc này là cầm tiêu hợp tấu, nhưng cầm là cầm, tiêu là tiêu, âm điệu cũng không giống nhau, chỉ không biết Ngũ muội có nắm chắc hay không? Nếu lần này ra làm trò cười cho thiên hạ, cũng không nên trách tỷ tỷ này không nhắc nhở muội.”

Tạ Hộ lạnh lùng hừ một tiếng liền không nói nữa. Khúc Tương Lang Cố này rất xảo diệu, là lúc cầm sư Mạc Nam thành thân dùng để làm khó dễ tướng công. Phần đầu không cần yêu cầu độ phối hợp của cầm tiêu phải cao, tiếng đàn đi trước một đoạn rồi tiếng tiêu mới bắt đầu nổi lên, cầm tiêu không liên quan với nhau. Chỉ có đoạn cuối đòi hỏi cầm tiêu hợp tấu, tiếng đàn réo rắt êm tai như "Châu ngọc lạc bàn", đương nhiên yêu cầu tiếng tiêu cũng như thế. Người hiểu âm luật đều biết, phần đầu của khúc nhạc sẽ làm tăng thêm sự tuyệt diệu của tiếng đàn bởi vì giai điệu động lòng người, rồi sau đó đến đoạn tiếng tiêu nổi lên mới là khó nhất, đã phải hùa theo sự vui sướng của tiếng đàn, lại còn phải cắt đứt sự sầu bi vốn có của tiếng tiêu, hơn nữa âm điệu càng lúc càng cao vút, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Đã từng có người phải dùng đàn tỳ bà để hợp xứng với tiếng cầm trong Tương Lang Cố, nhờ vậy mới miễn cưỡng đuổi kịp, nếu là dùng tiêu thì...

Đây là Tạ Hành quyết tâm muốn để cho Tạ Hộ xấu mặt.

Nếu nàng thật sự là tiểu cô nương mười bốn tuổi, không biết trời cao đất dày cùng Tạ Hành xứng cầm, vậy thật sự đã bị trúng kế. Nàng không những tôn lên cầm nghệ cao siêu của Tạ Hành mà còn tự hạ thấp năng lực của mình, nếu bị hủy hoại bởi khúc nhạc này, lỗi cũng do chính Tạ Hộ không hiểu âm luật mà lại muốn khoe khoang mà thôi.

Đời trước Tạ Hộ không gặp phải trường hợp này, trong ấn tượng Tạ Hành tựa hồ cũng không để bụng phòng bị nàng đến nỗi như vậy. Coi bộ trong lúc nàng không hay biết, Tạ Hành đã chấm trúng Lý Trăn, từ đây mọi chuyện không thể vãn hồi.

Cầm giá tiêu tọa được an bài bên trong vườn hoa. Tháng ba trong vườn hoa bướm bay dập dìu, thật là một nơi thích hợp cho thú tao nhã.

Tôi tớ Lý gia chuẩn bị cho Tạ Hộ cây tiêu sáu lỗ. Tạ Hộ thầm nghĩ thật quá may mắn, vốn dĩ phần đầu khúc đã khó thổi, nếu người của Lý gia chuẩn bị cho nàng một cây cầm tiêu, vậy thật là "Dậu đổ bìm leo", ống thân cầm tiêu quá nhỏ, đích xác thích hợp để hợp tấu cầm và tiêu, nhưng lại không thích hợp với khúc Tương Lang Cố. Khúc này tương đối thích hợp với cây tiêu sáu lỗ, ống tiêu thô, thanh âm dồi dào, lại không thê lương như nam tiêu, là lựa chọn thích hợp nhất. Bất quá không biết đây là tôi tớ Lý gia trùng hợp chọn phải hay là có người hiểu được âm luật cố ý phối trí?

Thật ra nếu Tạ Hành chọn một khúc nhạc khác thì Tạ Hộ có lẽ không bình tĩnh như vậy. Nhưng khúc Tương Lang Cố này Tạ Hộ đã quen thuộc, cũng không phải vì nàng bác học đa tài, mà là bởi vì đời trước nàng đã từng nghe có người đàn qua, các loại kỹ xảo và bí quyết nàng đều học biết, mà người nọ đang ngồi trong bữa tiệc hôm nay. Tạ Hộ đạm nhiên mỉm cười thoáng nhìn về hướng đám người đang ngồi, vừa lúc đụng phải ánh mắt chờ mong của Lý Trăn, nàng cong môi cười, không cần phải nhiều lời nữa, thu hồi ánh mắt ngồi nghiêm chỉnh.

Tạ Hành ơi Tạ Hành, ngươi hao hết tâm tư chọn khúc nhạc này, lại không biết đây chính là "mua dây buộc mình".

Tạ Hành ngồi vào ghế trước giá cầm, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, ổn định tâm thần. Đôi tay mơn trớn thân cầm, ngón ngọc thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn vang lên thật êm tai, kỹ xảo cao siêu, đem tất cả tình ý của một nữ tử tưởng nhớ tình lang đều biểu đạt ra. Ngay cả Tạ Hộ nghe tiếng đàn cũng cảm thấy thích thú, có thể nghe được Tạ Hành vì một khúc này mà thật sự bỏ ra không ít công phu mới lưu loát mới động tình như vậy, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể luyện được.

Tiếng đàn dừng lại là lúc tiếng tiêu bắt đầu nổi lên. Tạ Hộ thẳng lưng ngồi trên ghế, phảng phất như con tiên hạc cao quý, tiếng tiêu du dương thanh thúy truyền ra, lập tức hấp dẫn sự thưởng thức của mọi người. Tiếng tiêu so với tiếng đàn lúc trước không chút nào thua kém, đúng như tâm tình vui sướng của một vị lang quân ái mộ giai nhân, nghe ra càng thêm uyển chuyển đưa tình hơn so với tiếng đàn.

Đời trước, người nào đó đã từng nói, trong phần đầu của Tương Lang Cố tiếng tiêu phải cần kích động, không thể thổi một cách ôn nhu như trong khúc phổ ghi lại, nếu quá dịu dàng thì không chỉ bị cầm đoạt tiên cơ, mà về sau sẽ hoàn toàn chịu cầm khống chế, vô lực phát huy.

Tiếng đàn lại cất lên, vẫn uyển chuyển động lòng người như cũ. Tạ Hành trút hết nhiệt tình vào khúc dạo đầu này, vào lúc tay ngọc múa lượn thì thân mình hơi ngả về phía trước. Kỹ xảo này không cần phải nghi ngờ, xác thật là thủ pháp của Lý Đại tài tử, bởi vì nghe nói tư thế như vậy có thể điều khiển được sự lưu loát của tiếng đàn. Bất cứ người nào đã xem qua Lý Trăn đánh đàn đều đương nhiên có thể nhận ra kỹ xảo này của Tạ Hành là học được từ ai, mặc kệ là Lý Trăn cố ý dạy hay do Tạ Hành vô tình học được, lời đồn đãi về quan hệ của bọn họ nhất định sẽ được truyền ra, như "Ván đã đóng thuyền".

Nếu là đời trước, thử hỏi làm sao Tạ Hộ có thể ứng đối nổi với một Tạ Hành cường đại như vậy?

Tiếng đàn còn chưa hạ màn, tiếng tiêu liền đuổi theo, nối tiếp đoạn ngưng của tiếng đàn. Trong phần này, tiêu cần thổi miên man hơn một chút, đây là đoạn giữa của thủ khúc dùng để hoàn chỉnh cho tình cảm của khúc dạo đầu. Lúc này tiếng tiếng tiêu phải nói lên được cảm tình nồng hậu của lang quân, thêm một chút ai oán, thêm một chút dây dưa, hoàn toàn dùng âm luật để biểu đạt tình yêu say đắm.

Mọi người có mặt đều say mê đắm chìm trong tiếng tiêu. Nếu không phải bọn họ chính mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tưởng tượng một khúc có âm điệu triền miên ai oán như vậy lại được thổi ra từ miệng thiếu nữ mười bốn tuổi.

Lý Trăn tuy ngồi bên trong đám người, nhưng tâm tình đã sớm bay theo khúc nhạc ngay từ đầu. Tiếng đàn đương nhiên tuyệt diệu, nhưng đó là dựa vào phổ luật vốn đã hoàn mỹ của người sáng tác ra khúc này, tiếng tiêu mới đúng là trọng điểm tạo nên sự hoàn chỉnh của khúc nhạc. Thanh âm của cô nương kia thổi ra phảng phất như là chính thanh âm từ trong suy nghĩ của hắn xuất ra, hoàn toàn xứng đôi với giai điệu tận đáy lòng hắn, đây là một sự hòa hợp tâm linh đến cỡ nào. Lý Trăn si ngốc nghe, si ngốc nhìn, hoàn toàn lâm vào trạng thái kinh diễm đến mức không cách nào tự kềm chế.

Cuối cùng là một đoạn nhấn mạnh điểm sáng của tiếng tiêu, phần này là đoạn duy nhất trong thủ khúc yêu cầu cầm tiêu hợp tấu. Tiếng đàn thanh thúy du dương, tiếng tiêu nếu quá thong thả thì dễ dàng bị tiếng đàn áp đảo, sẽ không có sức mà đuổi theo.

Từ đoạn này Tạ Hộ bắt đầu vận đủ khí, lợi dụng khoảng cách giữa các ngón tay thổi ra âm điệu ngắt khúc, từng tiếng tiêu dồn dập nối đuôi nhau vút cao. Phương pháp thổi đứt khúc này là do Lý Trăn sau ba mươi tuổi mới khám phá ra, đời trước Tạ Hộ không có tư cách được Lý Trăn truyền dạy, tất cả đều dựa vào bản thân nhớ kỹ rồi tự luyện mà thành, cũng may nàng có thiên phú đối với âm luật, vậy mà phải nghiền ngẫm một vài năm mới rất khó khăn nắm bắt được kỹ xảo này.

Hiện tại, loại kỹ xảo thổi đứt khúc này Lý Trăn còn chưa khám phá ra, cho nên khi tiếng tiêu dồn dập thanh thoát truyền ra là lúc ngay cả bản thân Lý Trăn cũng kinh ngạc đến mức ngây ngẩn, hắn chưa bao giờ gặp được người nào có thể khống chế âm luật một cách hoàn toàn chính xác như vậy. Hắn quá phục, thật sự quá phục!

Tiếng đàn của Tạ Hành dần dần yếu đi, hơi có chút không theo kịp tiếng tiêu của Tạ Hộ. Cầm tiêu truy đuổi một hồi, cuối cùng tiếng đàn không còn sức đuổi kịp nên đành phải chịu thua. Một khúc hoàn tất, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Tạ Hộ buông ống tiêu, nhẹ nhàng đứng lên đặt ống tiêu trên ghế, thần sắc bình thường ung dung đi xuống. Còn phần Tạ Hành thì hai chân gần như nhũn ra, lúc đứng lên có chút lảo đảo, vì mất thăng bằng nên tay ấn trên dây đàn, phát ra một thanh âm vang dội dọa khách khứa nhảy dựng, cũng khiến nàng giật nảy mình vội vàng nhấc tay lên cúi đầu đi xuống.

Khúc nhạc hoàn tất, Tạ Hộ một trận thành danh!

Bất kỳ khách khứa nào tham gia tiệc mừng thọ của Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ đều biết, nhị phòng Tạ gia của Quy Nghĩa Hầu phủ có một cô nương tài nghệ khó lường, đã thổi ra được một khúc tiêu "Vô tiền khoáng hậu".

Tạ Hộ thật bất đắc dĩ đối với thành quả "Vô tâm cắm liễu" kia, cũng hoàn toàn không tính theo đuổi sự nổi bật này, bởi vì thật sự là nàng có chơi gian lận. Tạ Hành ở tuổi này mà có thể luyện được một tay cầm nghệ nhuần nhuyễn như vậy cũng là khó khăn đến cực điểm, hèn chi đời trước Tạ Hộ không thể so sánh kịp, Tạ Hộ đã phải mất ba mươi sáu năm thông suốt mới có được trình độ như hiện giờ.

*Đăng tại Wattpad*

Trở lại Hầu phủ, Hình thị cố ý triệu Vân thị đến hỏi chuyện, còn thoáng trách cứ Vân thị vài câu, nói Vân thị không hiểu chuyện, rõ ràng có một nữ nhi xuất sắc như vậy mà cố tình giấu giếm, khiến cho một tài hoa bị mai một, vân vân...

Vân thị cũng không dám biện hộ. Bà chỉ biết Tạ Hộ lúc rảnh rỗi luôn ở trong viện đọc sách luyện chữ đánh đàn, bà chỉ cho rằng đó là sự yêu thích của tiểu nha đầu nhà mình. Không ngờ tiểu nha đầu cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà khi bộc phát lại thật khiến người thất kinh, làm cho bà là mẫu thân cũng phải kinh ngạc.

Hình thị lại dặn dò Vân thị một chút, đơn giản chính là muốn đặt trọng điểm bồi dưỡng vào Tạ Hộ, mầm non tốt như vậy ngàn vạn lần đừng lãng phí linh tinh gì đó. Vân thị khó mà phản bác được gì, cũng chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Thanh danh của Tạ Hộ truyền khắp nơi, ngay cả Tạ Thiều cũng không khỏi cảm thán: “Ai nha, ta biết ngay muội muội của ta không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng có một ngày hóa thành kim lân bay lên trời. Lại đây, nói cho ca ca nghe một chút, bản lĩnh của muội học được từ chỗ nào vậy?”

Tạ Hộ đã bị ca ca làm phiền nửa ngày, sách cũng đọc không được, trừng Tạ Thiều một cái. Tạ Thiều cũng không thèm để ý muội muội không thích mình, ngồi ườn ra trên ghế thái sư ở phòng khách của nàng, đung đưa chân nói: “Bản lĩnh này của muội nếu sớm lộ ra một chút thì Lý Trăn kia đã sớm thành muội phu của ta.”

Tạ Thiều nói không lựa lời, Tạ Hộ đành phải buông sách xuống, lạnh lùng nhìn vị ca ca của mình. Lúc này Tạ Thiều mới tự giác ngậm miệng lại, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì Trúc Tình từ bên ngoài cuống quít chạy vào.

Trúc Tình thường ngày rất ổn trọng, hôm nay cuống quít như vậy có thể thấy được tiền viện đã xảy ra chuyện. Tạ Hộ từ sau án thư tiến ra hỏi nàng ta: “Làm sao vậy?”

Trúc Tình nuốt nước miếng, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, đằng trước phái người tới truyền lời, nói là có người tới cửa cầu hôn.”

“... Cho nên?”

Tạ Hộ nhướng mày, không biết lời nói của Trúc Tình có ý gì? Cho dù có người tới cửa cầu hôn cũng không cần kinh hoảng kỳ cục vậy chứ? Tạ gia hiện giờ còn bốn cô nương chưa gả -- Tam cô nương Tạ Hành và Tứ cô nương Tạ Ngọc đều đã tới tuổi xuất giá, có người tới cầu hôn cũng thật bình thường mà.

Trúc Tình thở hổn hển nói không ra lời, gấp đến độ dậm chân, thoáng lấy hơi một chút rồi mới nói tiếp: “Ai nha, sao tiểu thư lại nghe không hiểu lời nói của nô tỳ đây chứ? Có người tới cửa tới cầu hôn, đối tượng nhắc tới là tiểu thư đấy!”

Lời nói của Trúc Tình giống như một gậy đập vào ót Tạ Hộ khiến nàng sửng sốt một hồi, vẫn là Tạ Thiều phản ứng trước lên tiếng hỏi: “Ai thế?”

Một trận trầm mặc, Trúc Tình nhìn Tạ Hộ, ánh mắt sáng kinh người: “Là thế tử Tĩnh An Hầu phủ, Xuân Sơn công tử Lý Trăn!”

Cái gì? Tạ Hộ thật sự bị đập cho một gậy.

Lý Trăn... tới cầu hôn? Lý Trăn muốn thành thân với Tạ Hộ nàng đây? Ông trời ơi, đừng đùa con nữa được không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương