Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
-
Chương 5: Hoa ý, trúc tình
Edited by Bà Còm
Thúy Bình và Thúy Cẩm là hai nha đầu trung thành. So với Hàm Hương hai năm nữa nhịn không được leo lên giường của lão gia rồi bị đánh chết, hai nha đầu vẫn luôn tận tâm hầu hạ nàng cho đến năm nàng hai mươi tuổi vào cung.
Nhớ tới sau khi nàng vào cung, hai nha đầu đã bị gả cho mã phu trong phủ, cả hai tên mã phu đều là kẻ nghiện rượu. Thúy Cẩm bị tên mã phu say rượu dìm vào trong nước chết chìm, còn Thúy Bình cũng không tốt hơn bao nhiêu, tên mã phu kia vì say rượu nên làm hại chủ tử, cả nhà đều bị đuổi ra khỏi phủ, nghe nói Thúy Bình bị hắn bán đổi rượu, sau đó không tìm được tung tích.
Âm thầm thở dài, Tạ Hộ mở miệng nói với Hàm Hương: "Thay ta đi cám ơn phu nhân."
Sau khi Hàm Hương lĩnh mệnh rời đi, Tạ Hộ mới nói với hai tiểu nha đầu đang quỳ: "Các ngươi đứng lên đi. Ta không thích tên Thúy Bình và Thúy Cẩm, ta sẽ sửa tên cho các ngươi được không?"
Thúy Bình cùng Thúy Cẩm liếc nhau, hai nha đầu này cũng thật lanh trí, xem ra ở tạp phòng đã bị ăn khổ rất nhiều, được Vân thị chọn tới hầu hạ cô nương đối với các nàng mà nói chính là đại ân đại đức, trên đường tới đây các nàng còn lo lắng cô nương có thể thu các nàng hay không, hiện giờ nghe cô nương nói như vậy, trong lòng đều rất vui mừng, cô nương muốn đổi tên cho các nàng, vậy chứng tỏ cô nương đã chịu thu nhận các nàng rồi, vội vàng dập đầu: "Vâng, cầu cô nương ban tên."
Tạ Hộ nhìn các nàng, Thúy Bình có gương mặt đầy đặn trắng nõn, Thúy Cẩm gầy và đen hơn một chút, hai người tuy không xinh đẹp lung linh như Hàm Hương nhưng cũng coi như dễ nhìn, đợi sau này lớn hơn chút nữa, khi đã ra dáng thì chắc hẳn sẽ không thua kém ai, vì thế chỉ vào Thúy Bình nói: "Ngươi gọi là Hoa Ý đi."
Lại chỉ vào Thúy Cẩm: "Còn ngươi thì tên Trúc Tình. Nhớ rõ chưa?"
Hoa Ý cùng Trúc Tình liếc nhau, lại dập đầu một cái thật mạnh cho Tạ Hộ, nhận lấy cái tên này: "Vâng, bọn nô tỳ nhớ kỹ."
Tuy rằng nhận lấy hai nha đầu này, nhưng Tạ Hộ cũng biết, hiện giờ không thể trọng dụng các nàng. Hàm Hương mới là nha hoàn từ nhỏ đi theo bên người của nàng hầu hạ, tuy rằng sau này khó tránh khỏi muốn trèo cao, nhưng nếu lúc này tùy tiện thay đổi thì sẽ khiến Hàm Hương bị lạnh lòng, hơn nữa, Hoa Ý Trúc Tình tuổi cũng còn nhỏ, tuy nói là lanh trí nhưng thật ra có những việc vẫn chưa có thể thông suốt được, cho nên Tạ Hộ quyết định để các nàng ở ngoại phòng rèn luyện hai năm, chuyên môn hầu hạ nhưng chuyện sinh hoạt hằng ngày của nàng, còn chuyện bên người và quản lý trong phòng vẫn giao cho Hàm Hương.
Quyết định sắp xếp như vậy làm cả ba nha hoàn đều thật vừa lòng, Hàm Hương sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi bởi vì hai tiểu nha hoàn mới đến, còn hai nha đầu kia cũng không đến mức "không trâu bắt chó đi cày", cứ bắt đầu chậm rãi học hỏi từ ngoại phòng mới là tốt nhất.
Sau khi Tạ Hộ ăn cháo được ba ngày, rốt cuộc phát hiện đồ ăn đã không còn khó nuốt xuống như vậy.
Ngày thứ ba, nàng ăn xong gần nửa cái bánh bao mà lại không có cảm giác muốn ói ra. Mỗi bữa Vân thị đều ngồi bên cạnh nhìn nàng, thập phần kiên nhẫn chờ nàng ăn xong, sau đó giúp nàng rửa tay, lau mặt, bôi hương.
Dưỡng như vậy hơn một tháng, bước chân Tạ Hộ rốt cuộc không còn run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn chưa khá hơn chút nào. Nàng rốt cuộc không phải thật sự mười một tuổi, có một số việc nàng đương nhiên hiểu biết nhiều hơn. Đời trước Tạ Hộ đã nhốt mình trong Hầu phủ cho đến năm hai mươi tuổi, không tính muốn xuất giá, cũng không muốn ra khỏi cửa, thành gái lỡ thì thủ trong khuê phòng hai mươi thâm niên, đọc sách luyện chữ nàng không hề coi nhẹ; sau khi vào cung nàng phải học lại từ đầu, những người hầu hạ trong cung đều biết rất nhiều thứ, cơ hồ phương diện nào cũng có người quán triệt, may là trước khi vào cung nàng cũng học tập rất cần cù, so với người khác thông minh hơn một chút, vì thế học gì cũng mau.
Quý nhân trong cung có một bài thuốc Trường Xuân, đó là dùng để dưỡng tỳ và thận. (Tỳ: bộ phận tiêu hóa)
Trong y kinh có nói, thận là nội tạng quan trọng nhất trong cơ thể, được xem như nền tảng của sự di truyền và là gốc rễ của sinh mệnh, thận hư sẽ làm bế tắc sự vận hành của các nội tạng khác, dẫn đến cơ thể suy kiệt; còn tỳ là nguồn cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, tỳ tiêu hóa hấp thu và vận chuyển tinh chất dinh dưỡng đi khắp cơ thể để nuôi lục phủ ngũ tạng, tỳ nhược sẽ làm bế tắc sự sản xuất dinh dưỡng, dẫn đến khí huyết không đủ sẽ sinh bách bệnh. Bởi vậy, thận nạp khí còn tỳ thông huyết, sinh mệnh con người tất cả đều dựa khí huyết vận hành hỗ trợ lẫn nhau. Khí huyết tràn đầy thì thân thể mới có thể cường kiện, tinh lực mới có thể dư thừa.
Bài thuốc Trường Xuân chính là có tác dụng này.
Khi Tạ Hộ hầu hạ Thái phi đã từng thấy được phương thuốc kia rồi nhớ kỹ trong lòng, lúc này vừa kịp hữu dụng.
Bởi vì bài thuốc Trường Xuân cũng không dùng dược liệu quý báu gì, chỉ là dược liệu bình thường mà thôi, bởi vậy Tạ Hộ có thể tự mình ứng phó, bèn lén gọi Hàm Hương tới dặn dò: "Ngươi tìm hôm nào rảnh, ra ngoài tiệm thuốc bốc một thang thuốc đem về, phương thuốc ngươi nhớ kỹ, gồm có: Thục địa, sinh địa hai tiền; thiên đông, mạch môn hai tiền; tham cần, phục linh, củ từ, ngũ vị tử, đều ba tiền; cẩu kỷ, thịt sơn du một tiền; thố ti tử, đỗ trọng, phúc bồn tử đều sáu tiền, nhớ kỹ chưa?"
Người khác Tạ Hộ không biết, nhưng với Hàm Hương lại hiểu biết rõ ràng, Hàm Hương cũng xuất thân từ gia quyến của quan lại, chẳng qua phụ thân nàng ta phạm tội, nữ quyến bị biếm thành quan nô, bởi vậy Hàm Hương biết đọc và viết, đặc biệt trí nhớ thập phần lợi hại, cho dù là sách gì, chỉ cần xem một lần, trong vòng 3 ngày nhất định nhớ không sót một chữ, nhờ vào bản lĩnh này mà về sau nàng ta có thể nắm được điểm mấu chốt của Đại lão gia văn võ song toàn.
Bởi vậy, bất quá chỉ là một phương thuốc nho nhỏ, Tạ Hộ không lo lắng Hàm Hương nhớ không nổi.
Quả thực, Hàm Hương chỉ là ngừng một chút, sau đó liền chắc chắn gật đầu nói: "Cô nương yên tâm đi, nô tỳ sẽ đi bốc dược ngay, cô nương có cần nói cho phu nhân một tiếng không?"
Tạ Hộ nhìn nàng ta: "Nói hay không cũng vậy thôi, ngươi cứ đi làm trước đi, phu nhân có hỏi thì cứ nói do ta sai khiến. Bốc thuốc xong thì đem lại đây cho ta xem."
Hàm Hương gật đầu lĩnh mệnh: "Vâng. Bất quá cô nương... phương thuốc này dùng trị gì thế? Nếu phu nhân hỏi tới, nô tỳ nên trả lời như thế nào?"
"Ngươi cứ nói với phu nhân, đây là phương thuốc khai vị có thể làm ta ngon miệng hơn. Phu nhân sẽ không làm khó dễ ngươi." Tạ Hộ ôn nhu nói.
Sau khi Hàm Hương đi, Hoa Ý bưng một mâm trái cây đã rửa sạch sẽ tiến vào, hành lễ với Tạ Hộ rồi mới đem mâm trái cây đặt trên bồn hoa ở trong góc phòng gần rèm châu, không phải để ăn, cũng là nha đầu này tâm tư tỉ mỉ, biết Tạ Hộ không thích hương liệu, chỉ chịu được hương trái cây mà thôi.
Sau khi Tạ Hộ khỏe hơn một chút, ngày nào cũng dùng hơn nửa thời gian đều trụ tại một góc này của thư phòng, cho nên Hoa Ý mới đem trái cây đặt ở vị trí này.
Đời trước Tạ Hộ cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, ở Hầu phủ khi nhàn rỗi tới nỗi không có việc gì để giết thời gian bèn cắm đầu cắm cổ vào học. Sau hai mươi tuổi vào cung, cầm kỳ thư họa thế nhưng lại biến thành kỹ năng sống, bởi vì ngươi căn bản không biết khi nào quý nhân hay các chủ tử sẽ đột nhiên nổi hứng muốn nghe đàn, luyện chữ; nếu ngươi có thể đáp ứng, chủ tử tất nhiên là xem trọng liếc mắt một cái, cuộc sống cũng bèn tốt hơn một phần; vì thế, mặc dù ở trong cung, nhưng tài nghệ của Tạ Hộ không hề bị giảm sút. Chỉ tiếc hiện giờ sức khỏe của nàng có chút rách nát, cho dù đời trước múa bút thành thơ, vẽ tranh tinh tế, tiếng đàn uyển chuyển, nhưng đời này lại chưa đến mức điêu luyện, mấu chốt chính là sức khoe không tốt, muốn vận dụng kỹ xảo của đời trước nhưng lại không đủ lực.
Nghĩ đến đây, Tạ Hộ không khỏi có một ý tưởng mới lạ nhảy ra, nếu nàng cứ thế ở trong khuê phòng luyện tập, vậy thì có thể đem thân mình dưỡng tốt rồi, mấu chốt của dưỡng thân một là do bồi bổ, hai chính là do vận động; tuy nhiên cứ phải ở mãi trong khuê phòng, vận động lớn nhất chỉ là vịn tay nha hoàn đi dạo quanh vườn, sức khỏe hồi phục quá chậm không nói, tiêu hao năng lượng cũng ít, vì thế đương nhiên năng lượng cần nạp vào cũng ít đi, không cần nạp năng lượng thì tự nhiên ăn cũng ít hơn.
Trúc Tình đi vào thông truyền: "Ngũ cô nương, Nhị lão gia đã trở về, đang gặp Nhị cô nương và Nhị công tử trong thư phòng. Phu nhân sai người tới hỏi sức khỏe cô nương thế nào, nếu có thể ra ngoài thì cũng đến thư phòng gặp mặt. Nhị lão gia cũng nhớ cô nương."
Tạ Hộ buông bút mực trong tay, bình tĩnh nhìn thoáng qua Trúc Tình, gật đầu nói: "Được, ta đã biết. Ngươi kêu Hoa Ý tiến vào, hai ngươi trang điểm cho ta."
Trúc Tình lĩnh mệnh, gọi Hoa Ý, hai người thay phiên cầm mấy bộ xiêm y cho Tạ Hộ nhìn. Tạ Hộ chọn một bộ váy lụa mỏng trắng như tuyết thêu hình lá sen ở các đường viền, bộ váy áo này kiểu dáng không phải là mới, nhưng được cái rườm rà, có rất nhiều lớp, mặc vào có chút dày nặng, chẳng qua thích hợp với Tạ Hộ gầy chỉ còn khung xương, mặc vào làm nàng thoạt nhìn không gầy yếu như vậy. Nàng kêu Hoa Ý búi cho nàng kiểu tóc xoắn ốc, mấy ngày nay sắc mặt tuy tốt hơn một chút nhưng vẫn còn tái nhợt như cũ, Tạ Hộ bèn quét nhẹ một tầng phấn hồng nhàn nhạt lên hai má, khí sắc nhờ thế tốt hơn rất nhiều. Nhìn chính mình trong gương, Tạ Hộ lại than thở một trận, có được bộ dáng tốt như vậy, thế nhưng tự hành hạ mình ra thành cái nỗi này, cũng không biết phải bao nhiêu năm mới có thể dưỡng cho khỏe lại.
Chẳng qua, lúc này không phải là thời điểm để cảm thán, phụ thân của Tạ Hộ, Nhị lão gia Tạ Cận đang ở thư phòng ở đông uyển chờ nàng.
Tạ Hộ xuất thân từ nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, đứng hàng thứ năm trong số tỷ muội.
Phụ thân Tạ Cận là nhị nhi tử con đích thê của Lão Hầu gia, cùng Đại lão gia Tạ Thai là huynh đệ ruột, thân phận cũng coi như quý trọng. Chỉ tiếc mẫu thân của Tạ Thai và Tạ Cận qua đời sớm, Lão Hầu gia tục huyền, đó là Lão phu nhân hiện thời. Vị Lão phu nhân này dưới gối không con, ở trong mắt bà đích tử đại phòng nhị phòng cùng thứ tử tam phòng cũng không có gì khác biệt (đều chán ghét giống nhau). Mấy năm gần đây, Lão hầu gia lại càng thiên sủng lão di nương tam phòng, vì vậy thế lực của thứ tử tam phòng lại càng lên cao, không những không thua kém các phòng đích tử, mà ngay cả so với Tạ Thai là đích trưởng tử tập tước cũng không yếu thế hơn chút nào. Đã có hai phòng khí thế cường lực thì sao có thể chịu được phòng thứ ba cũng cường nốt, bởi vậy hiện thời ở Hầu phủ, khí thế yếu nhất cũng chính là nhị phòng của Tạ Cận mà thôi.
Tạ Cận không thể so với Đại ca là người kế thừa Hầu phủ văn võ song toàn, cũng không thể so với tam phòng Tạ Quyền được sủng ái, chỉ giống như một đệ tử thế gia bình thường mà thôi, đi theo con đường ấm phong, khó khăn lắm mới cầu được Lão hầu gia xin cho ông một chức quan nhàn tản ở Thành Phòng Doanh, mỗi ngày chăm chỉ ở nha môn làm việc trông coi những chuyện vụn vặt, còn hơn cứ ngồi nhà mà ganh đua thắng thua.
Ấn tượng của Tạ Hộ đối với vị phụ thân Tạ Cận này, đời trước chỉ dừng lại ở mấy chữ "Thất bại thảm thương", Tạ Cận có bản lĩnh hay không nàng cũng chẳng biết, rốt cuộc nữ nhi thường tránh mặt phụ thân, đời trước tính tình của nàng lại không thân thiện chút nào, càng thêm không để ý phụ thân thật sự có năng lực hay không. Chỉ biết đời trước Tạ Cận cũng không làm được chuyện gì, nếu ông thật sự có năng lực thì nhị phòng cũng không đến mức khi Lão hầu gia qua đời liền bị lạnh nhạt như vậy, còn khiến cho nàng bị bắt cóc mất hết thanh danh.
Thúy Bình và Thúy Cẩm là hai nha đầu trung thành. So với Hàm Hương hai năm nữa nhịn không được leo lên giường của lão gia rồi bị đánh chết, hai nha đầu vẫn luôn tận tâm hầu hạ nàng cho đến năm nàng hai mươi tuổi vào cung.
Nhớ tới sau khi nàng vào cung, hai nha đầu đã bị gả cho mã phu trong phủ, cả hai tên mã phu đều là kẻ nghiện rượu. Thúy Cẩm bị tên mã phu say rượu dìm vào trong nước chết chìm, còn Thúy Bình cũng không tốt hơn bao nhiêu, tên mã phu kia vì say rượu nên làm hại chủ tử, cả nhà đều bị đuổi ra khỏi phủ, nghe nói Thúy Bình bị hắn bán đổi rượu, sau đó không tìm được tung tích.
Âm thầm thở dài, Tạ Hộ mở miệng nói với Hàm Hương: "Thay ta đi cám ơn phu nhân."
Sau khi Hàm Hương lĩnh mệnh rời đi, Tạ Hộ mới nói với hai tiểu nha đầu đang quỳ: "Các ngươi đứng lên đi. Ta không thích tên Thúy Bình và Thúy Cẩm, ta sẽ sửa tên cho các ngươi được không?"
Thúy Bình cùng Thúy Cẩm liếc nhau, hai nha đầu này cũng thật lanh trí, xem ra ở tạp phòng đã bị ăn khổ rất nhiều, được Vân thị chọn tới hầu hạ cô nương đối với các nàng mà nói chính là đại ân đại đức, trên đường tới đây các nàng còn lo lắng cô nương có thể thu các nàng hay không, hiện giờ nghe cô nương nói như vậy, trong lòng đều rất vui mừng, cô nương muốn đổi tên cho các nàng, vậy chứng tỏ cô nương đã chịu thu nhận các nàng rồi, vội vàng dập đầu: "Vâng, cầu cô nương ban tên."
Tạ Hộ nhìn các nàng, Thúy Bình có gương mặt đầy đặn trắng nõn, Thúy Cẩm gầy và đen hơn một chút, hai người tuy không xinh đẹp lung linh như Hàm Hương nhưng cũng coi như dễ nhìn, đợi sau này lớn hơn chút nữa, khi đã ra dáng thì chắc hẳn sẽ không thua kém ai, vì thế chỉ vào Thúy Bình nói: "Ngươi gọi là Hoa Ý đi."
Lại chỉ vào Thúy Cẩm: "Còn ngươi thì tên Trúc Tình. Nhớ rõ chưa?"
Hoa Ý cùng Trúc Tình liếc nhau, lại dập đầu một cái thật mạnh cho Tạ Hộ, nhận lấy cái tên này: "Vâng, bọn nô tỳ nhớ kỹ."
Tuy rằng nhận lấy hai nha đầu này, nhưng Tạ Hộ cũng biết, hiện giờ không thể trọng dụng các nàng. Hàm Hương mới là nha hoàn từ nhỏ đi theo bên người của nàng hầu hạ, tuy rằng sau này khó tránh khỏi muốn trèo cao, nhưng nếu lúc này tùy tiện thay đổi thì sẽ khiến Hàm Hương bị lạnh lòng, hơn nữa, Hoa Ý Trúc Tình tuổi cũng còn nhỏ, tuy nói là lanh trí nhưng thật ra có những việc vẫn chưa có thể thông suốt được, cho nên Tạ Hộ quyết định để các nàng ở ngoại phòng rèn luyện hai năm, chuyên môn hầu hạ nhưng chuyện sinh hoạt hằng ngày của nàng, còn chuyện bên người và quản lý trong phòng vẫn giao cho Hàm Hương.
Quyết định sắp xếp như vậy làm cả ba nha hoàn đều thật vừa lòng, Hàm Hương sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi bởi vì hai tiểu nha hoàn mới đến, còn hai nha đầu kia cũng không đến mức "không trâu bắt chó đi cày", cứ bắt đầu chậm rãi học hỏi từ ngoại phòng mới là tốt nhất.
Sau khi Tạ Hộ ăn cháo được ba ngày, rốt cuộc phát hiện đồ ăn đã không còn khó nuốt xuống như vậy.
Ngày thứ ba, nàng ăn xong gần nửa cái bánh bao mà lại không có cảm giác muốn ói ra. Mỗi bữa Vân thị đều ngồi bên cạnh nhìn nàng, thập phần kiên nhẫn chờ nàng ăn xong, sau đó giúp nàng rửa tay, lau mặt, bôi hương.
Dưỡng như vậy hơn một tháng, bước chân Tạ Hộ rốt cuộc không còn run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn chưa khá hơn chút nào. Nàng rốt cuộc không phải thật sự mười một tuổi, có một số việc nàng đương nhiên hiểu biết nhiều hơn. Đời trước Tạ Hộ đã nhốt mình trong Hầu phủ cho đến năm hai mươi tuổi, không tính muốn xuất giá, cũng không muốn ra khỏi cửa, thành gái lỡ thì thủ trong khuê phòng hai mươi thâm niên, đọc sách luyện chữ nàng không hề coi nhẹ; sau khi vào cung nàng phải học lại từ đầu, những người hầu hạ trong cung đều biết rất nhiều thứ, cơ hồ phương diện nào cũng có người quán triệt, may là trước khi vào cung nàng cũng học tập rất cần cù, so với người khác thông minh hơn một chút, vì thế học gì cũng mau.
Quý nhân trong cung có một bài thuốc Trường Xuân, đó là dùng để dưỡng tỳ và thận. (Tỳ: bộ phận tiêu hóa)
Trong y kinh có nói, thận là nội tạng quan trọng nhất trong cơ thể, được xem như nền tảng của sự di truyền và là gốc rễ của sinh mệnh, thận hư sẽ làm bế tắc sự vận hành của các nội tạng khác, dẫn đến cơ thể suy kiệt; còn tỳ là nguồn cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, tỳ tiêu hóa hấp thu và vận chuyển tinh chất dinh dưỡng đi khắp cơ thể để nuôi lục phủ ngũ tạng, tỳ nhược sẽ làm bế tắc sự sản xuất dinh dưỡng, dẫn đến khí huyết không đủ sẽ sinh bách bệnh. Bởi vậy, thận nạp khí còn tỳ thông huyết, sinh mệnh con người tất cả đều dựa khí huyết vận hành hỗ trợ lẫn nhau. Khí huyết tràn đầy thì thân thể mới có thể cường kiện, tinh lực mới có thể dư thừa.
Bài thuốc Trường Xuân chính là có tác dụng này.
Khi Tạ Hộ hầu hạ Thái phi đã từng thấy được phương thuốc kia rồi nhớ kỹ trong lòng, lúc này vừa kịp hữu dụng.
Bởi vì bài thuốc Trường Xuân cũng không dùng dược liệu quý báu gì, chỉ là dược liệu bình thường mà thôi, bởi vậy Tạ Hộ có thể tự mình ứng phó, bèn lén gọi Hàm Hương tới dặn dò: "Ngươi tìm hôm nào rảnh, ra ngoài tiệm thuốc bốc một thang thuốc đem về, phương thuốc ngươi nhớ kỹ, gồm có: Thục địa, sinh địa hai tiền; thiên đông, mạch môn hai tiền; tham cần, phục linh, củ từ, ngũ vị tử, đều ba tiền; cẩu kỷ, thịt sơn du một tiền; thố ti tử, đỗ trọng, phúc bồn tử đều sáu tiền, nhớ kỹ chưa?"
Người khác Tạ Hộ không biết, nhưng với Hàm Hương lại hiểu biết rõ ràng, Hàm Hương cũng xuất thân từ gia quyến của quan lại, chẳng qua phụ thân nàng ta phạm tội, nữ quyến bị biếm thành quan nô, bởi vậy Hàm Hương biết đọc và viết, đặc biệt trí nhớ thập phần lợi hại, cho dù là sách gì, chỉ cần xem một lần, trong vòng 3 ngày nhất định nhớ không sót một chữ, nhờ vào bản lĩnh này mà về sau nàng ta có thể nắm được điểm mấu chốt của Đại lão gia văn võ song toàn.
Bởi vậy, bất quá chỉ là một phương thuốc nho nhỏ, Tạ Hộ không lo lắng Hàm Hương nhớ không nổi.
Quả thực, Hàm Hương chỉ là ngừng một chút, sau đó liền chắc chắn gật đầu nói: "Cô nương yên tâm đi, nô tỳ sẽ đi bốc dược ngay, cô nương có cần nói cho phu nhân một tiếng không?"
Tạ Hộ nhìn nàng ta: "Nói hay không cũng vậy thôi, ngươi cứ đi làm trước đi, phu nhân có hỏi thì cứ nói do ta sai khiến. Bốc thuốc xong thì đem lại đây cho ta xem."
Hàm Hương gật đầu lĩnh mệnh: "Vâng. Bất quá cô nương... phương thuốc này dùng trị gì thế? Nếu phu nhân hỏi tới, nô tỳ nên trả lời như thế nào?"
"Ngươi cứ nói với phu nhân, đây là phương thuốc khai vị có thể làm ta ngon miệng hơn. Phu nhân sẽ không làm khó dễ ngươi." Tạ Hộ ôn nhu nói.
Sau khi Hàm Hương đi, Hoa Ý bưng một mâm trái cây đã rửa sạch sẽ tiến vào, hành lễ với Tạ Hộ rồi mới đem mâm trái cây đặt trên bồn hoa ở trong góc phòng gần rèm châu, không phải để ăn, cũng là nha đầu này tâm tư tỉ mỉ, biết Tạ Hộ không thích hương liệu, chỉ chịu được hương trái cây mà thôi.
Sau khi Tạ Hộ khỏe hơn một chút, ngày nào cũng dùng hơn nửa thời gian đều trụ tại một góc này của thư phòng, cho nên Hoa Ý mới đem trái cây đặt ở vị trí này.
Đời trước Tạ Hộ cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, ở Hầu phủ khi nhàn rỗi tới nỗi không có việc gì để giết thời gian bèn cắm đầu cắm cổ vào học. Sau hai mươi tuổi vào cung, cầm kỳ thư họa thế nhưng lại biến thành kỹ năng sống, bởi vì ngươi căn bản không biết khi nào quý nhân hay các chủ tử sẽ đột nhiên nổi hứng muốn nghe đàn, luyện chữ; nếu ngươi có thể đáp ứng, chủ tử tất nhiên là xem trọng liếc mắt một cái, cuộc sống cũng bèn tốt hơn một phần; vì thế, mặc dù ở trong cung, nhưng tài nghệ của Tạ Hộ không hề bị giảm sút. Chỉ tiếc hiện giờ sức khỏe của nàng có chút rách nát, cho dù đời trước múa bút thành thơ, vẽ tranh tinh tế, tiếng đàn uyển chuyển, nhưng đời này lại chưa đến mức điêu luyện, mấu chốt chính là sức khoe không tốt, muốn vận dụng kỹ xảo của đời trước nhưng lại không đủ lực.
Nghĩ đến đây, Tạ Hộ không khỏi có một ý tưởng mới lạ nhảy ra, nếu nàng cứ thế ở trong khuê phòng luyện tập, vậy thì có thể đem thân mình dưỡng tốt rồi, mấu chốt của dưỡng thân một là do bồi bổ, hai chính là do vận động; tuy nhiên cứ phải ở mãi trong khuê phòng, vận động lớn nhất chỉ là vịn tay nha hoàn đi dạo quanh vườn, sức khỏe hồi phục quá chậm không nói, tiêu hao năng lượng cũng ít, vì thế đương nhiên năng lượng cần nạp vào cũng ít đi, không cần nạp năng lượng thì tự nhiên ăn cũng ít hơn.
Trúc Tình đi vào thông truyền: "Ngũ cô nương, Nhị lão gia đã trở về, đang gặp Nhị cô nương và Nhị công tử trong thư phòng. Phu nhân sai người tới hỏi sức khỏe cô nương thế nào, nếu có thể ra ngoài thì cũng đến thư phòng gặp mặt. Nhị lão gia cũng nhớ cô nương."
Tạ Hộ buông bút mực trong tay, bình tĩnh nhìn thoáng qua Trúc Tình, gật đầu nói: "Được, ta đã biết. Ngươi kêu Hoa Ý tiến vào, hai ngươi trang điểm cho ta."
Trúc Tình lĩnh mệnh, gọi Hoa Ý, hai người thay phiên cầm mấy bộ xiêm y cho Tạ Hộ nhìn. Tạ Hộ chọn một bộ váy lụa mỏng trắng như tuyết thêu hình lá sen ở các đường viền, bộ váy áo này kiểu dáng không phải là mới, nhưng được cái rườm rà, có rất nhiều lớp, mặc vào có chút dày nặng, chẳng qua thích hợp với Tạ Hộ gầy chỉ còn khung xương, mặc vào làm nàng thoạt nhìn không gầy yếu như vậy. Nàng kêu Hoa Ý búi cho nàng kiểu tóc xoắn ốc, mấy ngày nay sắc mặt tuy tốt hơn một chút nhưng vẫn còn tái nhợt như cũ, Tạ Hộ bèn quét nhẹ một tầng phấn hồng nhàn nhạt lên hai má, khí sắc nhờ thế tốt hơn rất nhiều. Nhìn chính mình trong gương, Tạ Hộ lại than thở một trận, có được bộ dáng tốt như vậy, thế nhưng tự hành hạ mình ra thành cái nỗi này, cũng không biết phải bao nhiêu năm mới có thể dưỡng cho khỏe lại.
Chẳng qua, lúc này không phải là thời điểm để cảm thán, phụ thân của Tạ Hộ, Nhị lão gia Tạ Cận đang ở thư phòng ở đông uyển chờ nàng.
Tạ Hộ xuất thân từ nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, đứng hàng thứ năm trong số tỷ muội.
Phụ thân Tạ Cận là nhị nhi tử con đích thê của Lão Hầu gia, cùng Đại lão gia Tạ Thai là huynh đệ ruột, thân phận cũng coi như quý trọng. Chỉ tiếc mẫu thân của Tạ Thai và Tạ Cận qua đời sớm, Lão Hầu gia tục huyền, đó là Lão phu nhân hiện thời. Vị Lão phu nhân này dưới gối không con, ở trong mắt bà đích tử đại phòng nhị phòng cùng thứ tử tam phòng cũng không có gì khác biệt (đều chán ghét giống nhau). Mấy năm gần đây, Lão hầu gia lại càng thiên sủng lão di nương tam phòng, vì vậy thế lực của thứ tử tam phòng lại càng lên cao, không những không thua kém các phòng đích tử, mà ngay cả so với Tạ Thai là đích trưởng tử tập tước cũng không yếu thế hơn chút nào. Đã có hai phòng khí thế cường lực thì sao có thể chịu được phòng thứ ba cũng cường nốt, bởi vậy hiện thời ở Hầu phủ, khí thế yếu nhất cũng chính là nhị phòng của Tạ Cận mà thôi.
Tạ Cận không thể so với Đại ca là người kế thừa Hầu phủ văn võ song toàn, cũng không thể so với tam phòng Tạ Quyền được sủng ái, chỉ giống như một đệ tử thế gia bình thường mà thôi, đi theo con đường ấm phong, khó khăn lắm mới cầu được Lão hầu gia xin cho ông một chức quan nhàn tản ở Thành Phòng Doanh, mỗi ngày chăm chỉ ở nha môn làm việc trông coi những chuyện vụn vặt, còn hơn cứ ngồi nhà mà ganh đua thắng thua.
Ấn tượng của Tạ Hộ đối với vị phụ thân Tạ Cận này, đời trước chỉ dừng lại ở mấy chữ "Thất bại thảm thương", Tạ Cận có bản lĩnh hay không nàng cũng chẳng biết, rốt cuộc nữ nhi thường tránh mặt phụ thân, đời trước tính tình của nàng lại không thân thiện chút nào, càng thêm không để ý phụ thân thật sự có năng lực hay không. Chỉ biết đời trước Tạ Cận cũng không làm được chuyện gì, nếu ông thật sự có năng lực thì nhị phòng cũng không đến mức khi Lão hầu gia qua đời liền bị lạnh nhạt như vậy, còn khiến cho nàng bị bắt cóc mất hết thanh danh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook