Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
-
Chương 42: Bắt chước bừa
Edited by Bà Còm
Tạ Hành cũng rất hào phóng, sau khi lấy ngọc tiêu ra còn cho các thiếu nữ chuyền tay ngắm nghía, ánh mắt âm thầm liếc về phía Tạ Hộ một cái, thấy Tạ Hộ cũng nhìn chằm chằm cây ngọc tiêu, nụ cười trên mặt Tạ Hành liền sâu hơn một chút.
Tạ Hộ thu hồi ánh mắt, trong lòng cười thầm vài tiếng. Trước đây thật không biết hóa ra Tạ Hành vẫn luôn coi nàng như địch thủ, nói đến cùng, Tạ Hành thật sự rất kỳ quái: Lúc trước nàng quấn lấy Lý Trăn thì nàng ta không phản đối, ngược lại còn "quạt gió thêm củi"; nhưng hiện tại, nàng thực rõ ràng không có hứng thú đối với Lý Trăn thì nàng ta lại đề phòng giống như nàng là cướp đường, nghĩ đến cũng thật buồn cười.
“Ngọc tiêu này thật giống với cây tiêu của Xuân Sơn công tử nha.” Một cô nương nói như thế.
Tạ Ngọc vừa nghe vội vàng thay Tạ Hành đính chính: “Cái gì mà "thật giống" chứ? Đây là đúng là ngọc tiêu của Xuân Sơn công tử! Là huynh ấy đưa cho Hành tỷ nhi.”
“...”
Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt các cô nương đều thực xuất sắc, kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Tạ Hành thấy mọi người như vậy bèn nhoẻn miệng cười, lấy ngọc tiêu về cầm trong tay, liếc mắt mập mờ nói: “Đừng nghe nàng ta nói bừa, ngọc tiêu này xác thật là của Xuân Sơn công tử, chẳng qua...” Tạ Hành cố ý kéo dài âm cuối, kiến trong đầu các cô nương tha hồ tưởng tượng một phen tình ý miên man, sau đó mới nói tiếp: “... là Xuân Sơn công tử cùng ta đánh cuộc, ta thắng, đây là tiền đặt cược mà thôi.”
Vừa nói xong lại đưa đến một trận xôn xao: “Hành tỷ nhi lén hẹn hò với Xuân Sơn công tử sao? Đây...”
Tạ Hành hờn dỗi liếc cô nương vừa lên tiếng, giọng điệu oán trách nhưng biểu tình lại thập phần thích hợp: “Cái gì gì mà lén hẹn hò chứ? Đừng nói bậy! Lúc đánh cuộc thì huynh đệ trong Hầu phủ của chúng ta đều ở đấy, còn có vài công tử khác làm chứng. Muội nói như vậy là bôi đen sự trong sạch của người khác, ta không đồng ý đâu”
Chúng nữ lại cười ồ lên một cách cực kỳ hâm mộ. Tạ Hành cách vài người chồm qua hỏi Tạ Hộ đang ngồi dựa vào lan can: “Ngũ muội muội, muội cảm thấy ngọc tiêu này thế nào?”
Tạ Hộ đang tựa vào lan can đọc sách, nghe Tạ Hành kêu thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ngọc tiêu trong tay nàng ta, sau đó mới bình tĩnh thản nhiên trả lời: “Hả? Đương nhiên là tốt. Chúc mừng Tam tỷ tỷ được như ước nguyện.”
Một câu "được như ước nguyện" làm sắc mặt Tạ Hành có chút biến hóa. Vốn dĩ nàng ta muốn khoe ra ngọc tiêu này để nâng mình lên, đồng thời muốn nhìn trên mặt Tạ Hộ lộ ra vẻ ghen ghét giống như trước đây Tạ Hộ thường biểu hiện. Không ngờ Tạ Hộ lại không có phản ứng gì, làm cho người khác cảm thấy dường như nàng ta chiếm được tiện nghi.
“Ai nha, bất kỳ thứ gì Xuân Sơn công tử nguyện ý cho muội đều tốt hết, cho dù là một miếng vải vụn trên người huynh ấy muội cũng cảm thấy mỹ mãn.” Người nói ra câu này chính là vị tiểu thư mặt tròn lúc nãy, một tay cầm điểm tâm một tay chống má, trên mặt viết đầy chữ ‘tư xuân’. Tạ Hộ không quen nàng ta, nhưng nhìn phản ứng của các cô nương bên cạnh thì đoán chắc nàng ta cũng xuất thân cao quý. Sau khi nàng ta nói vậy thì các cô nương sôi trào như nồi bật nắp, không màng phải giữ sự rụt rè khuê các, bắt đầu thảo luận sôi nổi về nam tử mà ngày thường phải kiêng kỵ.
Có cô nương lớn mật liền nói thẳng: “Trước đây ta còn cảm thấy Xuân Sơn công tử không phải là tốt nhất, bất quá hiện giờ lại cảm thấy không còn có người nào tốt hơn so với Xuân Sơn công tử.”
Lời này vừa ra lập tức liền có người hưởng ứng: “Đúng vậy đúng vậy. Trước đây ta cảm thấy... Thẩm Đại Lang mới xứng danh là tài tử đệ nhất của kinh thành, chẳng qua... lại có bệnh hiểm nghèo kia. Ai nha... thật sự đáng tiếc!”
Tạ Hộ đang đọc sách, nghe các nàng nhắc tới Thẩm Đại Lang không khỏi bị phân tâm, lại nghe các nàng nói ỡm ờ như vậy trong đầu mới hồi tưởng ngày ấy Tạ Thiều nói về vấn đề này, vậy mà bây giờ các tiểu thư khuê các cũng nghe được tin đồn kia, có thể thấy được chuyện này ảnh hưởng lớn đến độ nào. Nghĩ đến chủ tử như vầng nhật nguyệt sáng ngời mà phải hứng chịu lời đồn xấu hổ bất kham này, Tạ Hộ liền cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa bùng lên thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, thật muốn nhảy xuống lý luận với đám bà tám ba hoa kia. Nhưng muốn thì muốn vậy thôi chứ nàng cũng không phải là người mất lý trí, rốt cuộc với loại tin đồn này thì một cô nương như nàng làm sao có thể thay chủ tử làm sáng tỏ? Đừng nói càng bôi càng đen là xong đời. Nghĩ đến lời đồn đãi chung quy cũng chỉ là lời đồn đãi, sau này chủ tử đăng cơ thì lúc đó ai còn quản lời đồn đãi gì, chẳng phải một đám đều ngóng mắt trông mong muốn đưa cô nương nhà mình vào cung sao? Suy nghĩ như vậy khiến Tạ Hộ cảm thấy trong lòng hơi dễ chịu một chút, cũng âm thầm cổ vũ cho chủ tử, hiện giờ bất quá chỉ là một chút màn đêm trước ánh bình minh, chỉ cần chủ tử cố nhịn, tương lai sẽ được tọa ủng lục cung đông đúc hưởng phúc tề thiên, lời đồn đãi liền tự sụp đổ.
Thấy cảm xúc của chúng nữ bởi vì lời đồn về Thẩm Đại Lang mà trở nên mất mát, Nhị tiểu thư của Bình Định Hầu phủ Sở Tương lên tiếng chuyển đề tài: “Đúng rồi, nghe huynh trưởng nói hôm đó ở Định Quốc Công phủ, mọi người nghe được một thiên khúc. Sau đó bất kỳ thế gia nào tổ chức yến tiệc đều sẽ bố trí một nơi thanh u để đặt cầm tiêu. Hôm nay Hầu phủ chúng ta cũng có một nhã đình, ta dẫn các vị tới đó được không? Nếu có thể tấu lên một khúc, chẳng lẽ không phải rất vi diệu sao?”
Cô nương này là đích nhị tiểu thư của Bình Định Hầu phủ, dung mạo tương đối bình thường, không được xinh đẹp như những thứ muội của nàng ta, may mà cử chỉ và cách nói năng coi như khéo léo sảng khoái, vừa gặp liền biết ngay là người có khí chất.
Chúng nữ nghe nàng ta nhắc tới chuyện này cũng rất có hứng thú nên sôi nổi hưởng ứng. Mọi người như một trận gió cuốn theo sau Nhị tiểu thư đi về hướng Tây Nam tĩnh lặng.
Tạ Hộ không muốn đi xem náo nhiệt bèn dựa vào lan can tiếp tục đọc sách. Tạ Hành đi ngang qua bên cạnh nàng, dùng thanh âm nhỏ không thể nghe thấy thì thầm bên tai Tạ Hộ: “Xuân Sơn công tử ta nhất định phải được.”
"...”
Không chờ Tạ Hộ phản ứng, Tạ Hành liền theo chúng nữ rời đi. Tạ Hộ nhìn theo thân hình uốn éo của nàng ta, đáy lòng thay Lý Trăn đổ mồ hôi lạnh, bĩu môi lắc lắc đầu, lại cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ vì đời trước đôi mắt bị mù.
***
Chúng nữ đi đến ngôi nhã đình ở phía Tây Nam vừa vặn gặp vài vị công tử trong đình. Người lỗi lạc phong lưu ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc đàn cổ, chẳng phải là vị Xuân Sơn công tử mọi người vừa thảo luận đấy sao? Bên người hắn còn có vài bằng hữu, chỉ thấy ngón tay thon dài của Xuân Sơn công tử đang tùy ý lơ đãng khảy cầm huyền, phát ra âm thanh thuần hậu dễ nghe, tuy không thành làn điệu nhưng cũng có thể nghe ra ý vị nội hàm.
Chúng nữ ngừng bước chân, mặt mày đỏ ửng. Gương mặt mọi người đều lộ vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám, bộ dáng luyến tiếc không muốn rời đi, thẹn thùng ngươi đẩy ta lui.
Tiếng ồn ào của các thiếu nữ đã hấp dẫn ánh mắt của các nam tử trong nhã đình, loại tình huống này dĩ nhiên không thể tránh. Chúng nữ hoảng hốt xô đẩy, Tạ Hành bước ra, tự nhiên sảng khoái tiến vào nhã đình nói với các thư sinh: “Nghe nói nơi này có một tòa nhã đình, chúng muội liền nghĩ đến đây để xem cho biết, không ngờ lại gặp các huynh trưởng, chẳng biết có thể cho chúng muội cùng vào hay không?”
Các thư sinh đều đang tuổi huyết khí tuôn trào, nghe nói có thiếu nữ tới thì làm gì có đạo lý nào mà không chào đón? Huống chi, Tạ Hành đã định ra quan hệ của bọn họ thành "Huynh trưởng", vậy các huynh trưởng và muội muội cùng ngồi trong đình cũng không có gì phi lễ.
Chúng nữ đi vào hoặc ngồi hoặc đứng. May mắn gian nhã đình rất lớn, nhiều người kéo nhau vào một lúc như vậy vẫn không cảm thấy chật chội.
Tạ Hành xã giao với mọi người trong chốc lát, tâm tư nàng ta thật ra đã sớm bay đến bên cạnh Lý Trăn đang ngồi sau đàn cổ, do dự một lát bèn bước đến. Tạ Hành thật sự dùng giọng điệu của muội muội nói chuyện với huynh trưởng, vừa thong dong lại tự nhiên, còn mang theo một chút nũng nịu: “Cầm nghệ của Trăn ca ca xuất sắc như vậy, sao không tấu một khúc?”
Lý Trăn vốn đang chăm chú chỉnh âm của dây đàn, nghe giọng Tạ Hành không khỏi ngẩng đầu quan sát một vòng, thấy trong đình nhiều người như vậy bèn không trả lời nàng ta, chỉ là nở một nụ cười ôn nhuận phảng phất như gió nhẹ ngày xuân khiến cho tâm tình nôn nóng của mọi người dịu đi, lắc đầu từ chối rồi lại cúi mặt xuống.
Cây đàn cổ trước mắt tuy không phải cực phẩm nhưng cũng là cây đàn xuất sắc hiếm có. Lý Trăn yêu âm điệu như si đương nhiên luyến tiếc không muốn buông tay, bất quá muốn hắn đánh đàn trước mặt nhiều người như vậy thì hắn không có hứng thú.
Tạ Hành thấy hắn không nói lời nào âm thầm cắn răng, sóng mắt đảo quanh. Đột nhiên Tạ Hành giơ tay, đè trên đàn cổ trước mặt Lý Trăn đưa ra đề nghị: “Nếu Trăn ca ca không đàn, vậy có thể để tiểu muội gẩy một khúc được không?”
Lý Trăn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt đang nũng nịu trừng một đôi mắt to ngập nước với hắn, phảng phất như đang lên án hắn một mình bá chiếm cổ cầm. Lý Trăn cảm thấy không ổn bèn nhấc tay ra khỏi đàn cổ, đứng lên bước ra khỏi chỗ đưa tay ra hiệu "mời" Tạ Hành.
Tạ Hành cũng không chối từ, liền ngồi vào vị trí Lý Trăn ngồi lúc nãy, đôi bàn tay trắng xinh bắt đầu khảy cầm huyền, một khúc Lâm Giang Tiên từ đầu ngón tay thon thả chảy ra. Lý Trăn kinh ngạc nhìn Tạ Hành, hơi có chút thất thần. Tạ Hành đàn thật sự không tệ, chổ nào nên dùng thủ pháp nào nàng ta đều nắm bắt thật tốt, tiếng đàn vang lên khiến người có cảm giác lâm giang thành tiên, chỉ là đem so sánh với người kia vẫn thiếu một chút hồn. Lý Trăn cúi mặt, tâm tư dường như lại bay về ngày đó của một năm trước, tiếng đàn réo rắt như nước chảy, lung linh kỳ ảo, mênh mông tha thiết đánh thẳng vào trái tim hắn.
Tiếng đàn của Tạ Hành đột nhiên im bặt, mọi người đều hô lên chưa nghe đã ghiền, một đám đều xuất khẩu khen ngợi Tạ Hành tài nghệ siêu tuyệt. Tạ Hành cười đắc ý, uyển chuyển đứng lên đi đến bên cạnh Lý Trăn, cởi ngọc tiêu đeo bên hông xuống đưa đến trước mặt Lý Trăn mời mọc: “Trăn ca ca, đây vốn là ngọc tiêu của huynh, chi bằng hợp tấu với muội một khúc đi.”
Lý Trăn cúi đầu nhìn Tạ Hành nâng ngọc tiêu trong tay, đích thật đây từng là của hắn, bất quá ngày ấy đã để lại ở Quy Nghĩa Hầu phủ. Hôm đó nữ tử này cùng vài vị học hữu đánh cược, cá rằng nàng ta có thể đàn khúc Quảng Lăng Tán thất truyền; chúng học hữu không tin nên nàng ta liền cùng mọi người đánh cược, mà tiền đặt cược là muốn cây ngọc tiêu của hắn; Lý Trăn bất đắc dĩ, nếu không đồng ý thì ngược lại có vẻ như hắn keo kiệt, bèn phải đáp ứng nàng ta.
Rồi sau đó, cô nương này quả thực tấu ra khúc Quảng Lăng Tán, tuy chưa đàn ra được cái hồn của khúc nhạc nhưng cũng coi như thắng cuộc. Hắn bèn y theo lời đặt cuộc đưa ngọc tiêu cho nàng ta.
Lý Trăn hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không được, ngọc tiêu này là tiền đặt cược của ta, lúc đưa cho muội ta đã dùng rượu bạc hà rửa sạch. Nếu tặng cho muội thì chính là đồ của muội, ta đâu thể nào dùng lại. Muội đàn không tệ, bất quá hoàn cảnh chung quanh hôm nay lại không thích hợp đàn tấu khúc Lâm Giang Tiên. Ta còn có chút việc, xin cáo từ!”
Lý Trăn nói xong liền chắp tay ôm quyền thi lễ với mọi người, sau đó quyết đoán xoay người nhấc chân rời đi, lưu lại Tạ Hành vẫn nâng cây ngọc tiêu âm thầm nghiến răng.
Tạ Hành cũng rất hào phóng, sau khi lấy ngọc tiêu ra còn cho các thiếu nữ chuyền tay ngắm nghía, ánh mắt âm thầm liếc về phía Tạ Hộ một cái, thấy Tạ Hộ cũng nhìn chằm chằm cây ngọc tiêu, nụ cười trên mặt Tạ Hành liền sâu hơn một chút.
Tạ Hộ thu hồi ánh mắt, trong lòng cười thầm vài tiếng. Trước đây thật không biết hóa ra Tạ Hành vẫn luôn coi nàng như địch thủ, nói đến cùng, Tạ Hành thật sự rất kỳ quái: Lúc trước nàng quấn lấy Lý Trăn thì nàng ta không phản đối, ngược lại còn "quạt gió thêm củi"; nhưng hiện tại, nàng thực rõ ràng không có hứng thú đối với Lý Trăn thì nàng ta lại đề phòng giống như nàng là cướp đường, nghĩ đến cũng thật buồn cười.
“Ngọc tiêu này thật giống với cây tiêu của Xuân Sơn công tử nha.” Một cô nương nói như thế.
Tạ Ngọc vừa nghe vội vàng thay Tạ Hành đính chính: “Cái gì mà "thật giống" chứ? Đây là đúng là ngọc tiêu của Xuân Sơn công tử! Là huynh ấy đưa cho Hành tỷ nhi.”
“...”
Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt các cô nương đều thực xuất sắc, kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Tạ Hành thấy mọi người như vậy bèn nhoẻn miệng cười, lấy ngọc tiêu về cầm trong tay, liếc mắt mập mờ nói: “Đừng nghe nàng ta nói bừa, ngọc tiêu này xác thật là của Xuân Sơn công tử, chẳng qua...” Tạ Hành cố ý kéo dài âm cuối, kiến trong đầu các cô nương tha hồ tưởng tượng một phen tình ý miên man, sau đó mới nói tiếp: “... là Xuân Sơn công tử cùng ta đánh cuộc, ta thắng, đây là tiền đặt cược mà thôi.”
Vừa nói xong lại đưa đến một trận xôn xao: “Hành tỷ nhi lén hẹn hò với Xuân Sơn công tử sao? Đây...”
Tạ Hành hờn dỗi liếc cô nương vừa lên tiếng, giọng điệu oán trách nhưng biểu tình lại thập phần thích hợp: “Cái gì gì mà lén hẹn hò chứ? Đừng nói bậy! Lúc đánh cuộc thì huynh đệ trong Hầu phủ của chúng ta đều ở đấy, còn có vài công tử khác làm chứng. Muội nói như vậy là bôi đen sự trong sạch của người khác, ta không đồng ý đâu”
Chúng nữ lại cười ồ lên một cách cực kỳ hâm mộ. Tạ Hành cách vài người chồm qua hỏi Tạ Hộ đang ngồi dựa vào lan can: “Ngũ muội muội, muội cảm thấy ngọc tiêu này thế nào?”
Tạ Hộ đang tựa vào lan can đọc sách, nghe Tạ Hành kêu thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ngọc tiêu trong tay nàng ta, sau đó mới bình tĩnh thản nhiên trả lời: “Hả? Đương nhiên là tốt. Chúc mừng Tam tỷ tỷ được như ước nguyện.”
Một câu "được như ước nguyện" làm sắc mặt Tạ Hành có chút biến hóa. Vốn dĩ nàng ta muốn khoe ra ngọc tiêu này để nâng mình lên, đồng thời muốn nhìn trên mặt Tạ Hộ lộ ra vẻ ghen ghét giống như trước đây Tạ Hộ thường biểu hiện. Không ngờ Tạ Hộ lại không có phản ứng gì, làm cho người khác cảm thấy dường như nàng ta chiếm được tiện nghi.
“Ai nha, bất kỳ thứ gì Xuân Sơn công tử nguyện ý cho muội đều tốt hết, cho dù là một miếng vải vụn trên người huynh ấy muội cũng cảm thấy mỹ mãn.” Người nói ra câu này chính là vị tiểu thư mặt tròn lúc nãy, một tay cầm điểm tâm một tay chống má, trên mặt viết đầy chữ ‘tư xuân’. Tạ Hộ không quen nàng ta, nhưng nhìn phản ứng của các cô nương bên cạnh thì đoán chắc nàng ta cũng xuất thân cao quý. Sau khi nàng ta nói vậy thì các cô nương sôi trào như nồi bật nắp, không màng phải giữ sự rụt rè khuê các, bắt đầu thảo luận sôi nổi về nam tử mà ngày thường phải kiêng kỵ.
Có cô nương lớn mật liền nói thẳng: “Trước đây ta còn cảm thấy Xuân Sơn công tử không phải là tốt nhất, bất quá hiện giờ lại cảm thấy không còn có người nào tốt hơn so với Xuân Sơn công tử.”
Lời này vừa ra lập tức liền có người hưởng ứng: “Đúng vậy đúng vậy. Trước đây ta cảm thấy... Thẩm Đại Lang mới xứng danh là tài tử đệ nhất của kinh thành, chẳng qua... lại có bệnh hiểm nghèo kia. Ai nha... thật sự đáng tiếc!”
Tạ Hộ đang đọc sách, nghe các nàng nhắc tới Thẩm Đại Lang không khỏi bị phân tâm, lại nghe các nàng nói ỡm ờ như vậy trong đầu mới hồi tưởng ngày ấy Tạ Thiều nói về vấn đề này, vậy mà bây giờ các tiểu thư khuê các cũng nghe được tin đồn kia, có thể thấy được chuyện này ảnh hưởng lớn đến độ nào. Nghĩ đến chủ tử như vầng nhật nguyệt sáng ngời mà phải hứng chịu lời đồn xấu hổ bất kham này, Tạ Hộ liền cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa bùng lên thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, thật muốn nhảy xuống lý luận với đám bà tám ba hoa kia. Nhưng muốn thì muốn vậy thôi chứ nàng cũng không phải là người mất lý trí, rốt cuộc với loại tin đồn này thì một cô nương như nàng làm sao có thể thay chủ tử làm sáng tỏ? Đừng nói càng bôi càng đen là xong đời. Nghĩ đến lời đồn đãi chung quy cũng chỉ là lời đồn đãi, sau này chủ tử đăng cơ thì lúc đó ai còn quản lời đồn đãi gì, chẳng phải một đám đều ngóng mắt trông mong muốn đưa cô nương nhà mình vào cung sao? Suy nghĩ như vậy khiến Tạ Hộ cảm thấy trong lòng hơi dễ chịu một chút, cũng âm thầm cổ vũ cho chủ tử, hiện giờ bất quá chỉ là một chút màn đêm trước ánh bình minh, chỉ cần chủ tử cố nhịn, tương lai sẽ được tọa ủng lục cung đông đúc hưởng phúc tề thiên, lời đồn đãi liền tự sụp đổ.
Thấy cảm xúc của chúng nữ bởi vì lời đồn về Thẩm Đại Lang mà trở nên mất mát, Nhị tiểu thư của Bình Định Hầu phủ Sở Tương lên tiếng chuyển đề tài: “Đúng rồi, nghe huynh trưởng nói hôm đó ở Định Quốc Công phủ, mọi người nghe được một thiên khúc. Sau đó bất kỳ thế gia nào tổ chức yến tiệc đều sẽ bố trí một nơi thanh u để đặt cầm tiêu. Hôm nay Hầu phủ chúng ta cũng có một nhã đình, ta dẫn các vị tới đó được không? Nếu có thể tấu lên một khúc, chẳng lẽ không phải rất vi diệu sao?”
Cô nương này là đích nhị tiểu thư của Bình Định Hầu phủ, dung mạo tương đối bình thường, không được xinh đẹp như những thứ muội của nàng ta, may mà cử chỉ và cách nói năng coi như khéo léo sảng khoái, vừa gặp liền biết ngay là người có khí chất.
Chúng nữ nghe nàng ta nhắc tới chuyện này cũng rất có hứng thú nên sôi nổi hưởng ứng. Mọi người như một trận gió cuốn theo sau Nhị tiểu thư đi về hướng Tây Nam tĩnh lặng.
Tạ Hộ không muốn đi xem náo nhiệt bèn dựa vào lan can tiếp tục đọc sách. Tạ Hành đi ngang qua bên cạnh nàng, dùng thanh âm nhỏ không thể nghe thấy thì thầm bên tai Tạ Hộ: “Xuân Sơn công tử ta nhất định phải được.”
"...”
Không chờ Tạ Hộ phản ứng, Tạ Hành liền theo chúng nữ rời đi. Tạ Hộ nhìn theo thân hình uốn éo của nàng ta, đáy lòng thay Lý Trăn đổ mồ hôi lạnh, bĩu môi lắc lắc đầu, lại cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ vì đời trước đôi mắt bị mù.
***
Chúng nữ đi đến ngôi nhã đình ở phía Tây Nam vừa vặn gặp vài vị công tử trong đình. Người lỗi lạc phong lưu ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc đàn cổ, chẳng phải là vị Xuân Sơn công tử mọi người vừa thảo luận đấy sao? Bên người hắn còn có vài bằng hữu, chỉ thấy ngón tay thon dài của Xuân Sơn công tử đang tùy ý lơ đãng khảy cầm huyền, phát ra âm thanh thuần hậu dễ nghe, tuy không thành làn điệu nhưng cũng có thể nghe ra ý vị nội hàm.
Chúng nữ ngừng bước chân, mặt mày đỏ ửng. Gương mặt mọi người đều lộ vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám, bộ dáng luyến tiếc không muốn rời đi, thẹn thùng ngươi đẩy ta lui.
Tiếng ồn ào của các thiếu nữ đã hấp dẫn ánh mắt của các nam tử trong nhã đình, loại tình huống này dĩ nhiên không thể tránh. Chúng nữ hoảng hốt xô đẩy, Tạ Hành bước ra, tự nhiên sảng khoái tiến vào nhã đình nói với các thư sinh: “Nghe nói nơi này có một tòa nhã đình, chúng muội liền nghĩ đến đây để xem cho biết, không ngờ lại gặp các huynh trưởng, chẳng biết có thể cho chúng muội cùng vào hay không?”
Các thư sinh đều đang tuổi huyết khí tuôn trào, nghe nói có thiếu nữ tới thì làm gì có đạo lý nào mà không chào đón? Huống chi, Tạ Hành đã định ra quan hệ của bọn họ thành "Huynh trưởng", vậy các huynh trưởng và muội muội cùng ngồi trong đình cũng không có gì phi lễ.
Chúng nữ đi vào hoặc ngồi hoặc đứng. May mắn gian nhã đình rất lớn, nhiều người kéo nhau vào một lúc như vậy vẫn không cảm thấy chật chội.
Tạ Hành xã giao với mọi người trong chốc lát, tâm tư nàng ta thật ra đã sớm bay đến bên cạnh Lý Trăn đang ngồi sau đàn cổ, do dự một lát bèn bước đến. Tạ Hành thật sự dùng giọng điệu của muội muội nói chuyện với huynh trưởng, vừa thong dong lại tự nhiên, còn mang theo một chút nũng nịu: “Cầm nghệ của Trăn ca ca xuất sắc như vậy, sao không tấu một khúc?”
Lý Trăn vốn đang chăm chú chỉnh âm của dây đàn, nghe giọng Tạ Hành không khỏi ngẩng đầu quan sát một vòng, thấy trong đình nhiều người như vậy bèn không trả lời nàng ta, chỉ là nở một nụ cười ôn nhuận phảng phất như gió nhẹ ngày xuân khiến cho tâm tình nôn nóng của mọi người dịu đi, lắc đầu từ chối rồi lại cúi mặt xuống.
Cây đàn cổ trước mắt tuy không phải cực phẩm nhưng cũng là cây đàn xuất sắc hiếm có. Lý Trăn yêu âm điệu như si đương nhiên luyến tiếc không muốn buông tay, bất quá muốn hắn đánh đàn trước mặt nhiều người như vậy thì hắn không có hứng thú.
Tạ Hành thấy hắn không nói lời nào âm thầm cắn răng, sóng mắt đảo quanh. Đột nhiên Tạ Hành giơ tay, đè trên đàn cổ trước mặt Lý Trăn đưa ra đề nghị: “Nếu Trăn ca ca không đàn, vậy có thể để tiểu muội gẩy một khúc được không?”
Lý Trăn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt đang nũng nịu trừng một đôi mắt to ngập nước với hắn, phảng phất như đang lên án hắn một mình bá chiếm cổ cầm. Lý Trăn cảm thấy không ổn bèn nhấc tay ra khỏi đàn cổ, đứng lên bước ra khỏi chỗ đưa tay ra hiệu "mời" Tạ Hành.
Tạ Hành cũng không chối từ, liền ngồi vào vị trí Lý Trăn ngồi lúc nãy, đôi bàn tay trắng xinh bắt đầu khảy cầm huyền, một khúc Lâm Giang Tiên từ đầu ngón tay thon thả chảy ra. Lý Trăn kinh ngạc nhìn Tạ Hành, hơi có chút thất thần. Tạ Hành đàn thật sự không tệ, chổ nào nên dùng thủ pháp nào nàng ta đều nắm bắt thật tốt, tiếng đàn vang lên khiến người có cảm giác lâm giang thành tiên, chỉ là đem so sánh với người kia vẫn thiếu một chút hồn. Lý Trăn cúi mặt, tâm tư dường như lại bay về ngày đó của một năm trước, tiếng đàn réo rắt như nước chảy, lung linh kỳ ảo, mênh mông tha thiết đánh thẳng vào trái tim hắn.
Tiếng đàn của Tạ Hành đột nhiên im bặt, mọi người đều hô lên chưa nghe đã ghiền, một đám đều xuất khẩu khen ngợi Tạ Hành tài nghệ siêu tuyệt. Tạ Hành cười đắc ý, uyển chuyển đứng lên đi đến bên cạnh Lý Trăn, cởi ngọc tiêu đeo bên hông xuống đưa đến trước mặt Lý Trăn mời mọc: “Trăn ca ca, đây vốn là ngọc tiêu của huynh, chi bằng hợp tấu với muội một khúc đi.”
Lý Trăn cúi đầu nhìn Tạ Hành nâng ngọc tiêu trong tay, đích thật đây từng là của hắn, bất quá ngày ấy đã để lại ở Quy Nghĩa Hầu phủ. Hôm đó nữ tử này cùng vài vị học hữu đánh cược, cá rằng nàng ta có thể đàn khúc Quảng Lăng Tán thất truyền; chúng học hữu không tin nên nàng ta liền cùng mọi người đánh cược, mà tiền đặt cược là muốn cây ngọc tiêu của hắn; Lý Trăn bất đắc dĩ, nếu không đồng ý thì ngược lại có vẻ như hắn keo kiệt, bèn phải đáp ứng nàng ta.
Rồi sau đó, cô nương này quả thực tấu ra khúc Quảng Lăng Tán, tuy chưa đàn ra được cái hồn của khúc nhạc nhưng cũng coi như thắng cuộc. Hắn bèn y theo lời đặt cuộc đưa ngọc tiêu cho nàng ta.
Lý Trăn hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không được, ngọc tiêu này là tiền đặt cược của ta, lúc đưa cho muội ta đã dùng rượu bạc hà rửa sạch. Nếu tặng cho muội thì chính là đồ của muội, ta đâu thể nào dùng lại. Muội đàn không tệ, bất quá hoàn cảnh chung quanh hôm nay lại không thích hợp đàn tấu khúc Lâm Giang Tiên. Ta còn có chút việc, xin cáo từ!”
Lý Trăn nói xong liền chắp tay ôm quyền thi lễ với mọi người, sau đó quyết đoán xoay người nhấc chân rời đi, lưu lại Tạ Hành vẫn nâng cây ngọc tiêu âm thầm nghiến răng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook