Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
-
Chương 2: Trùng sinh
Edited by Bà Còm
Tạ Hộ ngồi bật dậy trên giường đệm êm, toàn thân bị dọa toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại đột nhiên thấy mình đang ở trong một căn phòng có chút lạ mắt, nhưng lại tuyệt đối không phải là một chỗ xa lạ -- -- nàng đang ở trong khuê phòng của mình ở Tạ phủ.
Trước giường là một bình phong gấm thêu thật lớn, là tay nghề của Xuân phu nhân, tú nương đệ nhất Vân Loan tú phường ở Tô Châu, một mặt là sắc màu rực rỡ, một mặt là tuyết ý tĩnh mịch, Xuân phu nhân am hiểu hàng thêu Tô Châu, mỗi tấc mỗi kim đều thêu rất tỉ mỉ. Tấm gấm thêu này được lộng trong khung gỗ để làm bình phong, dài tám thước bảy tấc, rộng năm thước ba tấc, là lúc sinh nhật tám tuổi của Tạ Hộ được Tạ gia Lão thái quân đưa đến. Chỉ là, gấm thêu này tuy đẹp thì có đẹp, nhưng chung quy vẫn là vải vóc, năm nàng mười hai tuổi đã sớm bị trận lửa lớn trong viện thiêu sạch.
Nhưng hôm nay tấm bình phong này lại vẫn hoàn hảo xuất hiện trước mắt Tạ Hộ. Tạ Hộ nhớ rõ, bên trái của bình phong là bộ tủ vuông bằng gỗ phong, bên phải có một bàn trang điểm khắc hình hoa đào, bên cạnh có một cửa ngầm, đi vào đó là tịnh phòng, phía sau bình phong đối diện cửa chính là trường kỷ bằng gỗ lê chạm trổ hoa cúc, trước bộ trường kỷ là một bàn tròn, trên bàn có trà cụ, qua khỏi bàn tròn là một rèm châu chấm đất, hai bên trái phải phía sau rèm che đều đặt một chiếc bình lớn hình hồng mai thủy mặc để cắm thi họa, vén rèm đi vào liền thấy một án thư thật to, Tạ Hộ còn nhớ rõ án thư đó là lúc nàng mười tuổi hướng phu nhân cầu xin, do Đàm thợ mộc chính tay chế tạo, dùng gỗ tử đàn nên giá trị đương nhiên không cần phải nói, chỉ cần là chạm trổ của Đàm thợ mộc thôi cũng đã thành tuyệt phẩm, phía sau án thư là tủ sách cũng dùng gỗ tử đàn tạo thành.
Đương nhiên, mấy thứ này đều bị thiêu hủy sạch sẽ khi Tạ gia bị hỏa hoạn năm Tạ Hộ mười hai tuổi mới đúng.
“Cô nương tỉnh rồi, ai nha, sao lại chưa mang giày mà đã xuống đất rồi.”
Từ ngoài cửa một thiếu nữ diễm lệ đi vào, mắt hạnh má đào, lanh lợi dễ thương, đây là Hàm Hương -- nha hoàn bên người của Tạ Hộ trước khi mười hai tuổi. Trên đầu nàng ta cắm một cây trâm trân châu tinh xảo, cây trâm này là do nương nàng ta để lại, nhưng sau này Hàm Hương lại thích nhất một cây trâm phỉ thúy, ngày nào cũng đeo không chịu tháo xuống. Tạ Hộ bật thốt lên hỏi: “Tại sao ngươi lại dùng cây trâm này?”
Hàm Hương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, đỡ nàng ngồi lại trên giường trả lời: “Cây trâm này là do mẫu thân của nô tỳ lưu lại, nô tỳ đâu còn cây trâm nào khác, cô nương hôn mê một ngày liền quên mất rồi sao?”
Tạ Hộ không bị hoảng sợ khi nghe Hàm Hương nói nàng hôn mê một ngày, mà là hoảng sợ khi nghe được thanh âm non nớt của chính mình. Sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lòng bàn tay trái vẫn còn nốt chu sa ở ngay vị trí cũ, chỉ là đôi tay này nhìn thế nào cũng không giống như tay của nàng. Tạ Hộ chạy vội tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, gầy đến nổi hai con mắt cơ hồ muốn lòi ra. Nàng xác thực cả đời đều không quá mập, gương mặt này cũng xác thật là của nàng, chỉ là, tuổi tác coi bộ không đúng rồi, nàng tắt thở là lúc đã ba mươi sáu, nhưng gương mặt trong gương nhiều nhất là mười một mười hai tuổi mà thôi.
Chỉ thấy Tạ Hộ hiện giờ đang mặc bộ trung y hồng phấn tay bó, mà kiểu dáng này đã sớm không thịnh hành, hơn nữa bộ trung y này còn thêu hoa đào, tú công cũng coi như tinh xảo, nhưng loại vải và hoa văn kiểu này đã quá xưa, nếu là một tháng trước thì Tạ Hộ không thèm liếc nhìn bộ y phục này một cái chứ đừng nói là mặc trên người.
Đột nhiên lại bị một trận hoảng sợ nữa đánh úp lại, nàng tựa hồ nhớ tới một chuyện càng thêm quỷ dị, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàm Hương, người này vốn dĩ ở thời điểm Tạ Hộ mười bốn tuổi đã bị Tam lão gia nhìn trúng nạp thiếp nhưng không thành vì bị Tam phu nhân đánh chết, thế nhưng Hàm Hương vẫn sống sờ sờ êm đẹp đứng trước mặt nàng.
Tạ Hộ rốt cuộc nhịn không được ôm đầu kêu lớn.
“A -- --”
Đẩy ra Hàm Hương, Tạ Hộ chân trần chạy vội ra ngoài, nàng không rảnh chú ý đến đầu tóc của mình đang tán loạn, trên người chỉ mặc trung y không có áo ngoài, chân không mang giày cứ vậy mà chạy ra sân viện, lỗ mãng liều lĩnh, điên điên khùng khùng, đụng ngã hạ nhân đang đi thông truyền món ăn trong vườn, không quan tâm chạy ra khỏi cửa chính của Tạ gia. Hai bên cửa vẫn còn hai con sư tử đá ngồi sừng sững, chỉ là, hai con sư tử đá này vào năm nàng mười bốn tuổi đã bị tiên đoán là gây trở ngại gia trạch nên bị đập nát rồi...
Rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Nàng không phải đã chết rồi sao?
Nàng nhìn được nghe được như vậy, là ảo ảnh hay là hồn nàng trở về?
Xuân Hòa Trai bán tranh chữ, Hoàng Kim Lâu tiếng người huyên náo, phố Chu Tước với cây tuyết liễu nổi danh, Phù Dung Viên khách quý đông nghẹt, hương rượu tỏa khắp hẻm Đỗ Khang, còn có đồ chơi bằng đường bán ở bên đường, góc đường thì có nem rán, tranh chữ của Vĩnh Hòa Phường, phố đồ cổ...
Mỗi một chỗ cảnh tượng đều rõ ràng như vậy, mỗi một thanh âm cũng đều rõ ràng như vậy, Tạ Hộ thất hồn lạc phách, giống như người điên đầu tóc bù xù lang thang trên phố, tóc của nàng cũng không đen tuyền, có chút khô vàng, tương xứng với gương mặt trắng bệch gầy nhô xương, thật sự là không nỡ nhìn. Bộ dáng của nàng tựa như một hài đồng bảy tám tuổi, chỉ có cặp mắt đen nhánh trong suốt thấy đáy, so với hắc diệu thạch chất lượng tốt nhất trên đời còn sáng bóng hơn vài phần.
Gia phó Tạ gia đuổi theo, Tạ Hộ một đường chạy vội, cũng không rảnh để ý đến lòng bàn chân bị đau lợi hại, thẳng đến khi vấp phải một cục đá lớn khiến nàng ngã sóng soài trên đường mới làm nàng dừng bước chân để người Tạ gia đuổi kịp.
“Ngũ cô nương.”
Hai ma ma tiến lên dùng một tấm chăn lông cừu bao lấy thân thể Tạ Hộ, Hàm Hương cũng thở hổn hển đuổi lại đây, ngồi xổm trước mặt Tạ Hộ nói: “Cô nương làm gì thế?”
Một chiếc xe ngựa ngừng trước mặt bọn họ, từ trên xe bước xuống một phụ nhân duyên dáng sang trọng, thấy Tạ Hộ được tấm chăn lông cừu bao bọc liền vọt lại, ma ma đứng dậy tránh ra, phụ nhân kia vươn tay ôm Tạ Hộ vào lòng, từ ái nói: “A Đồng, con muốn hù chết ta sao? Nếu con có bất trắc gì, kêu ta làm sao sống đây.”
Đây là Vân thị mẫu thân của Tạ Hộ, A Đồng là tên thân mật trong khuê phòng của nàng.
Tạ Hộ nhìn mẫu thân trẻ đi hai mươi tuổi trước mắt, tâm tình kích động quay cuồng, đời trước tất cả mọi người đều thờ ơ với nàng, chỉ có một mình mẫu thân thủy chung thương yêu nàng. Tất cả nỗi sợ hãi đã cố nén tới lúc này mới bùng phát, nàng nhào vào lòng Vân thị gào khóc thật thống khoái.
Sau khi Tạ Hộ ổn định cảm xúc thì theo Vân thị ngồi trong xe ngựa, dựa vào lòng Vân thị, xuyên qua màn xe nhìn kinh thành ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, dường như đã qua mấy đời.
Trên mặt đất phía ngoài Diệu Âm Các xác pháo phủ kín, không thiếu khách khứa ôm hạ lễ tới cửa. Diệu Âm Các là nơi kinh doanh đàn cổ lớn nhất kinh thành, lão bản nương Hồ thị là nhân tình của Tam thúc Tạ Quyền dưỡng ở bên ngoài, mà quà sinh nhật mười một tuổi Tam thúc cho nàng là cây cổ cầm của Diệu Âm Các, hiện giờ Diệu Âm Các vừa mới khai trương, vậy cũng có nghĩa là nàng đang về lại thời điểm trước sinh nhật mười một tuổi...
Hậu quả của việc chạy một đoạn đường dài như vậy chính là rốt cuộc mệt không chịu nổi, tuy nhiên Tạ Hộ lại không dám ngủ, sợ ngủ dậy liền sẽ bừng tỉnh giấc mộng này.
Vân thị nắm tay nàng không buông ra, nếu Tạ Hộ mười một tuổi, như vậy Vân thị năm nay cũng chỉ khoảng ba mươi, tóc mây tha thướt, phong nhã dịu dàng, tuy không phải là tuyệt sắc nhưng ngũ quan lại thập phần tinh xảo, đủ để xưng là mỹ nhân. Tựa hồ lúc nãy Tạ Hộ thật sự khiến bà sợ tới mức không nhẹ, vuốt ve mái tóc vàng hoe khô khốc của nữ nhi, Vân thị từ trước đến giờ vẫn mềm yếu kín đáo thở dài một hơi: “Ai nha, chỉ là một bài thơ thôi, Hành tỷ nhi muốn lấy thì cứ lấy, con cần gì phải hành hạ bản thân như vậy.”
Nghe được ba chữ "Hành tỷ nhi", Tạ Hộ nhịn không được thầm giật mình, ký ức trong đầu quay cuồng mà đến, nhớ tới mấy ngày hôm trước Đại công tử Tạ Trọng muốn đem mấy bằng hữu tới phủ làm khách, cũng không biết sao còn kêu nhóm nữ hài nhi của học đường trong phủ cũng cùng làm thơ, Tạ Hộ làm một bài "Xuân đã về", cũng không hiểu sao lại bị đề tên của Tạ Hành, thơ này được các ca ca khen ngợi, Tạ Hành còn được mời ra sảnh ngoài.
Vốn dĩ cũng chỉ là một bài thơ mà thôi, Tạ Hộ cũng cảm thấy không có gì, chỉ là lần này bất đồng, bởi vì trong các bằng hữu của ca ca còn có Trăn ca ca. Năm chín tuổi là lần đầu tiên Tạ Hộ nhìn thấy Đại công tử Lý Trăn của Tĩnh An Hầu phủ, từ đó đã bị vẻ ngoài sáng láng tuấn dật của hắn hấp dẫn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nàng đã động tâm với Lý Trăn, hơn nữa, Lý Trăn mấy năm nay càng ngày càng xuất sắc, văn thái phong lưu, mới mười sáu tuổi đã trúng cử nhân, phụ huynh trong nhà cũng khen ngợi hắn không dứt miệng, trưởng bối càng khen ngợi Lý Trăn thì Tạ Hộ càng thích hắn. Đời trước, Tạ Hộ đã thích hắn ước chừng hơn hai mươi năm.
Vân thị thấy Tạ Hộ vẻ mặt cô đơn cúi đầu không nói, không chịu được lại mở miệng nói: “Có trách cũng trách nhị phòng chúng ta yếu thế, con lại còn muốn đến trước mặt Lão thái thái cáo trạng, không chỉ không lấy lại được bài thơ mà còn bị vả miệng vì tội ngỗ nghịch. Vốn dĩ sức khỏe con không tốt lại còn không biết quý trọng bản thân.”
Đầu óc Tạ Hộ vẫn đang có chút hỗn loạn, thật nhiều ký ức lúc nhỏ đang ùa về, nghe Vân thị nói xong, Tạ Hộ tựa hồ nhớ tới thật có chuyện như vậy. Bởi vì Tạ Hành trộm thơ của nàng, nàng không phục nên đến đại phòng tìm nàng ta lý luận, không ngờ Lão thái thái bất công, không chỉ không giúp nàng mà còn bênh vực Hành tỷ nhi vả miệng Tạ Hộ vài cái, sau khi Tạ Hộ trở về tức giận đến mức vài ngày cũng chưa ăn cơm, thiếu chút nữa đã chết.
Nghĩ tới ăn cơm, Tạ Hộ lúc này mới sờ sờ bụng, hèn chi ngay từ nãy nàng vẫn luôn cảm thấy thân thể trống rỗng, hóa ra là đói bụng. Nàng bèn thu hồi ánh mắt phát ngốc, nhìn về phía Vân thị thấp giọng nói một câu: “Nương, con thấy đói bụng.”
Vân thị nghe Tạ Hộ nói như vậy nhướng mày ngạc nhiên, vui mừng ra mặt khiến cho dung mạo tinh xảo của bà nở rộ lên như đóa mẫu đơn, liên tục gật đầu nói: “Rốt cuộc con cũng muốn ăn rồi sao? Ta liền cho người đi làm, con muốn ăn cái gì?”
Nhìn Vân thị ngạc nhiên như vậy, Tạ Hộ cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc nàng nhớ lại sau khi bị Lão thái thái tát tai giáo huấn, nàng mặt mày xám xịt quay về viện, mấy ngày nhất định không ăn bất cứ thứ gì, Vân thị mang đồ ăn tới đều bị nàng hất đổ, chết sống cũng không chịu ăn một miếng, hơn nữa còn tuyên bố, nếu Vân thị dám lấy đồ ép nàng ăn, nàng sẽ đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ.
Đúng vậy, lời này là chính nàng nói, lúc ấy đã dọa Vân thị sợ ngây người. Bà xưa nay yếu đuối còn Tạ Hộ thì lại cứng đầu, bà không dám giáp mặt đưa thức ăn tới, chỉ dám đợi sau khi nàng ngủ lén đến đút mấy ngụm nước cơm sợ nàng chết đói.
Đúng là cuối cùng Tạ Hộ vẫn chết đói, nàng nhất định đã bị chết rồi, cho nên linh hồn ba mươi sáu tuổi của Tạ Hộ mới có thể trở lại bên trong thân thể này.
Bật cười trào phúng, nàng không thể tưởng tượng được mình làm người hai đời, một đời là bị đánh chết, một đời là bị đói chết. Thật là thê lương hết chỗ nói.
Tạ Hộ ngồi bật dậy trên giường đệm êm, toàn thân bị dọa toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại đột nhiên thấy mình đang ở trong một căn phòng có chút lạ mắt, nhưng lại tuyệt đối không phải là một chỗ xa lạ -- -- nàng đang ở trong khuê phòng của mình ở Tạ phủ.
Trước giường là một bình phong gấm thêu thật lớn, là tay nghề của Xuân phu nhân, tú nương đệ nhất Vân Loan tú phường ở Tô Châu, một mặt là sắc màu rực rỡ, một mặt là tuyết ý tĩnh mịch, Xuân phu nhân am hiểu hàng thêu Tô Châu, mỗi tấc mỗi kim đều thêu rất tỉ mỉ. Tấm gấm thêu này được lộng trong khung gỗ để làm bình phong, dài tám thước bảy tấc, rộng năm thước ba tấc, là lúc sinh nhật tám tuổi của Tạ Hộ được Tạ gia Lão thái quân đưa đến. Chỉ là, gấm thêu này tuy đẹp thì có đẹp, nhưng chung quy vẫn là vải vóc, năm nàng mười hai tuổi đã sớm bị trận lửa lớn trong viện thiêu sạch.
Nhưng hôm nay tấm bình phong này lại vẫn hoàn hảo xuất hiện trước mắt Tạ Hộ. Tạ Hộ nhớ rõ, bên trái của bình phong là bộ tủ vuông bằng gỗ phong, bên phải có một bàn trang điểm khắc hình hoa đào, bên cạnh có một cửa ngầm, đi vào đó là tịnh phòng, phía sau bình phong đối diện cửa chính là trường kỷ bằng gỗ lê chạm trổ hoa cúc, trước bộ trường kỷ là một bàn tròn, trên bàn có trà cụ, qua khỏi bàn tròn là một rèm châu chấm đất, hai bên trái phải phía sau rèm che đều đặt một chiếc bình lớn hình hồng mai thủy mặc để cắm thi họa, vén rèm đi vào liền thấy một án thư thật to, Tạ Hộ còn nhớ rõ án thư đó là lúc nàng mười tuổi hướng phu nhân cầu xin, do Đàm thợ mộc chính tay chế tạo, dùng gỗ tử đàn nên giá trị đương nhiên không cần phải nói, chỉ cần là chạm trổ của Đàm thợ mộc thôi cũng đã thành tuyệt phẩm, phía sau án thư là tủ sách cũng dùng gỗ tử đàn tạo thành.
Đương nhiên, mấy thứ này đều bị thiêu hủy sạch sẽ khi Tạ gia bị hỏa hoạn năm Tạ Hộ mười hai tuổi mới đúng.
“Cô nương tỉnh rồi, ai nha, sao lại chưa mang giày mà đã xuống đất rồi.”
Từ ngoài cửa một thiếu nữ diễm lệ đi vào, mắt hạnh má đào, lanh lợi dễ thương, đây là Hàm Hương -- nha hoàn bên người của Tạ Hộ trước khi mười hai tuổi. Trên đầu nàng ta cắm một cây trâm trân châu tinh xảo, cây trâm này là do nương nàng ta để lại, nhưng sau này Hàm Hương lại thích nhất một cây trâm phỉ thúy, ngày nào cũng đeo không chịu tháo xuống. Tạ Hộ bật thốt lên hỏi: “Tại sao ngươi lại dùng cây trâm này?”
Hàm Hương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, đỡ nàng ngồi lại trên giường trả lời: “Cây trâm này là do mẫu thân của nô tỳ lưu lại, nô tỳ đâu còn cây trâm nào khác, cô nương hôn mê một ngày liền quên mất rồi sao?”
Tạ Hộ không bị hoảng sợ khi nghe Hàm Hương nói nàng hôn mê một ngày, mà là hoảng sợ khi nghe được thanh âm non nớt của chính mình. Sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lòng bàn tay trái vẫn còn nốt chu sa ở ngay vị trí cũ, chỉ là đôi tay này nhìn thế nào cũng không giống như tay của nàng. Tạ Hộ chạy vội tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, gầy đến nổi hai con mắt cơ hồ muốn lòi ra. Nàng xác thực cả đời đều không quá mập, gương mặt này cũng xác thật là của nàng, chỉ là, tuổi tác coi bộ không đúng rồi, nàng tắt thở là lúc đã ba mươi sáu, nhưng gương mặt trong gương nhiều nhất là mười một mười hai tuổi mà thôi.
Chỉ thấy Tạ Hộ hiện giờ đang mặc bộ trung y hồng phấn tay bó, mà kiểu dáng này đã sớm không thịnh hành, hơn nữa bộ trung y này còn thêu hoa đào, tú công cũng coi như tinh xảo, nhưng loại vải và hoa văn kiểu này đã quá xưa, nếu là một tháng trước thì Tạ Hộ không thèm liếc nhìn bộ y phục này một cái chứ đừng nói là mặc trên người.
Đột nhiên lại bị một trận hoảng sợ nữa đánh úp lại, nàng tựa hồ nhớ tới một chuyện càng thêm quỷ dị, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàm Hương, người này vốn dĩ ở thời điểm Tạ Hộ mười bốn tuổi đã bị Tam lão gia nhìn trúng nạp thiếp nhưng không thành vì bị Tam phu nhân đánh chết, thế nhưng Hàm Hương vẫn sống sờ sờ êm đẹp đứng trước mặt nàng.
Tạ Hộ rốt cuộc nhịn không được ôm đầu kêu lớn.
“A -- --”
Đẩy ra Hàm Hương, Tạ Hộ chân trần chạy vội ra ngoài, nàng không rảnh chú ý đến đầu tóc của mình đang tán loạn, trên người chỉ mặc trung y không có áo ngoài, chân không mang giày cứ vậy mà chạy ra sân viện, lỗ mãng liều lĩnh, điên điên khùng khùng, đụng ngã hạ nhân đang đi thông truyền món ăn trong vườn, không quan tâm chạy ra khỏi cửa chính của Tạ gia. Hai bên cửa vẫn còn hai con sư tử đá ngồi sừng sững, chỉ là, hai con sư tử đá này vào năm nàng mười bốn tuổi đã bị tiên đoán là gây trở ngại gia trạch nên bị đập nát rồi...
Rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Nàng không phải đã chết rồi sao?
Nàng nhìn được nghe được như vậy, là ảo ảnh hay là hồn nàng trở về?
Xuân Hòa Trai bán tranh chữ, Hoàng Kim Lâu tiếng người huyên náo, phố Chu Tước với cây tuyết liễu nổi danh, Phù Dung Viên khách quý đông nghẹt, hương rượu tỏa khắp hẻm Đỗ Khang, còn có đồ chơi bằng đường bán ở bên đường, góc đường thì có nem rán, tranh chữ của Vĩnh Hòa Phường, phố đồ cổ...
Mỗi một chỗ cảnh tượng đều rõ ràng như vậy, mỗi một thanh âm cũng đều rõ ràng như vậy, Tạ Hộ thất hồn lạc phách, giống như người điên đầu tóc bù xù lang thang trên phố, tóc của nàng cũng không đen tuyền, có chút khô vàng, tương xứng với gương mặt trắng bệch gầy nhô xương, thật sự là không nỡ nhìn. Bộ dáng của nàng tựa như một hài đồng bảy tám tuổi, chỉ có cặp mắt đen nhánh trong suốt thấy đáy, so với hắc diệu thạch chất lượng tốt nhất trên đời còn sáng bóng hơn vài phần.
Gia phó Tạ gia đuổi theo, Tạ Hộ một đường chạy vội, cũng không rảnh để ý đến lòng bàn chân bị đau lợi hại, thẳng đến khi vấp phải một cục đá lớn khiến nàng ngã sóng soài trên đường mới làm nàng dừng bước chân để người Tạ gia đuổi kịp.
“Ngũ cô nương.”
Hai ma ma tiến lên dùng một tấm chăn lông cừu bao lấy thân thể Tạ Hộ, Hàm Hương cũng thở hổn hển đuổi lại đây, ngồi xổm trước mặt Tạ Hộ nói: “Cô nương làm gì thế?”
Một chiếc xe ngựa ngừng trước mặt bọn họ, từ trên xe bước xuống một phụ nhân duyên dáng sang trọng, thấy Tạ Hộ được tấm chăn lông cừu bao bọc liền vọt lại, ma ma đứng dậy tránh ra, phụ nhân kia vươn tay ôm Tạ Hộ vào lòng, từ ái nói: “A Đồng, con muốn hù chết ta sao? Nếu con có bất trắc gì, kêu ta làm sao sống đây.”
Đây là Vân thị mẫu thân của Tạ Hộ, A Đồng là tên thân mật trong khuê phòng của nàng.
Tạ Hộ nhìn mẫu thân trẻ đi hai mươi tuổi trước mắt, tâm tình kích động quay cuồng, đời trước tất cả mọi người đều thờ ơ với nàng, chỉ có một mình mẫu thân thủy chung thương yêu nàng. Tất cả nỗi sợ hãi đã cố nén tới lúc này mới bùng phát, nàng nhào vào lòng Vân thị gào khóc thật thống khoái.
Sau khi Tạ Hộ ổn định cảm xúc thì theo Vân thị ngồi trong xe ngựa, dựa vào lòng Vân thị, xuyên qua màn xe nhìn kinh thành ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, dường như đã qua mấy đời.
Trên mặt đất phía ngoài Diệu Âm Các xác pháo phủ kín, không thiếu khách khứa ôm hạ lễ tới cửa. Diệu Âm Các là nơi kinh doanh đàn cổ lớn nhất kinh thành, lão bản nương Hồ thị là nhân tình của Tam thúc Tạ Quyền dưỡng ở bên ngoài, mà quà sinh nhật mười một tuổi Tam thúc cho nàng là cây cổ cầm của Diệu Âm Các, hiện giờ Diệu Âm Các vừa mới khai trương, vậy cũng có nghĩa là nàng đang về lại thời điểm trước sinh nhật mười một tuổi...
Hậu quả của việc chạy một đoạn đường dài như vậy chính là rốt cuộc mệt không chịu nổi, tuy nhiên Tạ Hộ lại không dám ngủ, sợ ngủ dậy liền sẽ bừng tỉnh giấc mộng này.
Vân thị nắm tay nàng không buông ra, nếu Tạ Hộ mười một tuổi, như vậy Vân thị năm nay cũng chỉ khoảng ba mươi, tóc mây tha thướt, phong nhã dịu dàng, tuy không phải là tuyệt sắc nhưng ngũ quan lại thập phần tinh xảo, đủ để xưng là mỹ nhân. Tựa hồ lúc nãy Tạ Hộ thật sự khiến bà sợ tới mức không nhẹ, vuốt ve mái tóc vàng hoe khô khốc của nữ nhi, Vân thị từ trước đến giờ vẫn mềm yếu kín đáo thở dài một hơi: “Ai nha, chỉ là một bài thơ thôi, Hành tỷ nhi muốn lấy thì cứ lấy, con cần gì phải hành hạ bản thân như vậy.”
Nghe được ba chữ "Hành tỷ nhi", Tạ Hộ nhịn không được thầm giật mình, ký ức trong đầu quay cuồng mà đến, nhớ tới mấy ngày hôm trước Đại công tử Tạ Trọng muốn đem mấy bằng hữu tới phủ làm khách, cũng không biết sao còn kêu nhóm nữ hài nhi của học đường trong phủ cũng cùng làm thơ, Tạ Hộ làm một bài "Xuân đã về", cũng không hiểu sao lại bị đề tên của Tạ Hành, thơ này được các ca ca khen ngợi, Tạ Hành còn được mời ra sảnh ngoài.
Vốn dĩ cũng chỉ là một bài thơ mà thôi, Tạ Hộ cũng cảm thấy không có gì, chỉ là lần này bất đồng, bởi vì trong các bằng hữu của ca ca còn có Trăn ca ca. Năm chín tuổi là lần đầu tiên Tạ Hộ nhìn thấy Đại công tử Lý Trăn của Tĩnh An Hầu phủ, từ đó đã bị vẻ ngoài sáng láng tuấn dật của hắn hấp dẫn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nàng đã động tâm với Lý Trăn, hơn nữa, Lý Trăn mấy năm nay càng ngày càng xuất sắc, văn thái phong lưu, mới mười sáu tuổi đã trúng cử nhân, phụ huynh trong nhà cũng khen ngợi hắn không dứt miệng, trưởng bối càng khen ngợi Lý Trăn thì Tạ Hộ càng thích hắn. Đời trước, Tạ Hộ đã thích hắn ước chừng hơn hai mươi năm.
Vân thị thấy Tạ Hộ vẻ mặt cô đơn cúi đầu không nói, không chịu được lại mở miệng nói: “Có trách cũng trách nhị phòng chúng ta yếu thế, con lại còn muốn đến trước mặt Lão thái thái cáo trạng, không chỉ không lấy lại được bài thơ mà còn bị vả miệng vì tội ngỗ nghịch. Vốn dĩ sức khỏe con không tốt lại còn không biết quý trọng bản thân.”
Đầu óc Tạ Hộ vẫn đang có chút hỗn loạn, thật nhiều ký ức lúc nhỏ đang ùa về, nghe Vân thị nói xong, Tạ Hộ tựa hồ nhớ tới thật có chuyện như vậy. Bởi vì Tạ Hành trộm thơ của nàng, nàng không phục nên đến đại phòng tìm nàng ta lý luận, không ngờ Lão thái thái bất công, không chỉ không giúp nàng mà còn bênh vực Hành tỷ nhi vả miệng Tạ Hộ vài cái, sau khi Tạ Hộ trở về tức giận đến mức vài ngày cũng chưa ăn cơm, thiếu chút nữa đã chết.
Nghĩ tới ăn cơm, Tạ Hộ lúc này mới sờ sờ bụng, hèn chi ngay từ nãy nàng vẫn luôn cảm thấy thân thể trống rỗng, hóa ra là đói bụng. Nàng bèn thu hồi ánh mắt phát ngốc, nhìn về phía Vân thị thấp giọng nói một câu: “Nương, con thấy đói bụng.”
Vân thị nghe Tạ Hộ nói như vậy nhướng mày ngạc nhiên, vui mừng ra mặt khiến cho dung mạo tinh xảo của bà nở rộ lên như đóa mẫu đơn, liên tục gật đầu nói: “Rốt cuộc con cũng muốn ăn rồi sao? Ta liền cho người đi làm, con muốn ăn cái gì?”
Nhìn Vân thị ngạc nhiên như vậy, Tạ Hộ cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc nàng nhớ lại sau khi bị Lão thái thái tát tai giáo huấn, nàng mặt mày xám xịt quay về viện, mấy ngày nhất định không ăn bất cứ thứ gì, Vân thị mang đồ ăn tới đều bị nàng hất đổ, chết sống cũng không chịu ăn một miếng, hơn nữa còn tuyên bố, nếu Vân thị dám lấy đồ ép nàng ăn, nàng sẽ đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ.
Đúng vậy, lời này là chính nàng nói, lúc ấy đã dọa Vân thị sợ ngây người. Bà xưa nay yếu đuối còn Tạ Hộ thì lại cứng đầu, bà không dám giáp mặt đưa thức ăn tới, chỉ dám đợi sau khi nàng ngủ lén đến đút mấy ngụm nước cơm sợ nàng chết đói.
Đúng là cuối cùng Tạ Hộ vẫn chết đói, nàng nhất định đã bị chết rồi, cho nên linh hồn ba mươi sáu tuổi của Tạ Hộ mới có thể trở lại bên trong thân thể này.
Bật cười trào phúng, nàng không thể tưởng tượng được mình làm người hai đời, một đời là bị đánh chết, một đời là bị đói chết. Thật là thê lương hết chỗ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook