Mẫn lão phu nhân tức giận đập bàn mắng:

– Thời điểm Tín nhi nói muốn cùng nàng thành thân, ta liền nói nữ tử này không được, ngươi không nghe, ngươi vội vàng như vậy làm gì, lấy gia thế Định Nam vương phủ chúng ta, nhân phẩm bộ dạng của Tín nhi còn sầu không tìm được thê tử hiền lành sao?

Từ thị mặc cho Mẫn lão phu nhân chỉ trích, không rên một tiếng, biết vậy chẳng làm, nếu sớm biết một nhà kia vô liêm sỉ như vậy, bà nơi nào sẽ muốn nhi tử của mình cưới nữ nhi của bọn họ? Từ thị mắt nhìn nhi tử của mình, mặt lộ ra vẻ áy náy, tiến lên còn chưa an ủi vài câu, liền bắt đầu rơi nước mắt, Mẫn Ân Tín không thiếu được lại phải quay đầu an ủi bà.

Mẫn lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:

– Như vậy cũng tốt, nữ nhân như vậy chỗ nào xứng đôi với Tín nhi của chúng ta?

Lửa giận hiện tại của Mẫn lão phu nhân vẫn là Lưu Vũ Quỳnh dặn dò Mẫn Ân Hào tạm thời che giấu một nhà Hứa gia đối với nàng mưu tính, còn có Hứa thị cái bụng kia nhiều nhất chỉ che giấu được năm sáu tháng, rõ ràng có ý hại người. Nói cách khác, nếu lão phu nhân biết một nhà vô liêm sỉ như vậy tai họa tôn tử của bà trước, còn muốn hại ngoại tôn nữ bảo bối của bà, lấy tính tình của bà chống long đầu trượng vọt tới trong tù đánh người, bà hẳn vẫn có thể làm ra.

– Bỏ cũng tốt, không thể sinh con còn nghĩ ở lại trong nhà chúng ta? – Từ thị phát giận, nguyên nhân Từ thị như vậy cũng không phải bởi vì Hứa gia lấy danh hiệu Định Nam vương phủ làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí mà là bọn họ thế nhưng dùng tiện chiêu đùa giỡn giả mang thai, một nữ nhân không thể sinh dưỡng thế nhưng còn mặt dày quấn lấy nhi tử nàng, đúng là vô sỉ.

Nhân cơ hội này, Mẫn lão phu nhân cũng muốn răn đe mọi người:

– Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi là bọn họ, Tín nhi, ngươi làm rất đúng, người như vậy cần phải xử lí nghiêm khắc, chuyện này ta sẽ nói cùng tức phụ lão đại, nếu gả đến Định Nam vương phủ chúng ta là người của Định Nam vương phủ chúng ta, người nhà nàng dám phạm tội, nàng không khuyên can còn dung túng nuông chiều, Định Nam vương phủ chúng ta không cần loại người ăn cây táo rào cây sung này, Từ thị, ngươi nghe chưa?

Từ thị sắc mặt trắng nhợt, chột dạ ứng tiếng, trong lòng lại tính toán vài năm này nhà mẹ đẻ chính mình đã làm những sự tình gì, xem ra cũng nên đi khuyên bọn họ một chút, cái tuổi này của bà nếu bị bỏ còn có mặt mũi sống sót sao.

Mẫn lão phu nhân dặn dò vài câu liền mệt mỏi, Lưu Vũ Quỳnh biết, ngoại tổ mẫu miệng cường ngạnh, trong lòng khẳng định khổ sở thất vọng, Lưu Vũ Quỳnh không thiếu được nói vài câu trấn an. Nhưng Hứa thị thường ngày ở Định Nam vương phủ làm người quá mức kém cỏi, đại gia tuy rằng có chút đau buồn rất nhanh liền qua đi, còn có vài người như Mẫn Ân Đình vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, nếu không phải bận tâm tâm tình Mẫn Ân Tín, hắn phỏng chừng muốn mở yến chúc mừng, đương nhiên cho dù hắn không làm như vậy vẫn nói một tràng:

– Tam ca, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, loại nữ nhân như Hứa thị kia, huynh tùy tay bắt một cái, tuyệt đối cũng tốt hơn nàng. Huynh chớ vì loại người như vậy mà thương tâm, huynh hẳn cảm thấy may mắn, tiểu muội giúp huynh nhìn rõ bộ mặt của nàng và cả nhà bọn họ. Nếu không không biết một nhà chúng ta còn không biết bị bọn họ lợi dụng bao lâu đâu.

Mẫn Ân Đình vẻ mặt tươi cười, hắn thật sự vui vẻ, Định Nam vương phủ thiếu loại phân chuột Hứa thị, hắn cảm thấy không khí mát mẻ hơn hẳn.

Lưu Vũ Quỳnh nhìn bộ dạng đắc ý của Mẫn Ân Đình, trêu ghẹo nói:



– Ngũ biểu ca, huynh nên cẩn thận, tam biểu ca phát sinh chuyện như vậy, trong thời gian ngắn đại cữu mẫu khẳng định sẽ không hướng hắn bức hôn, nhị biểu ca tính tình tùy tiện quyết không muốn ai sắp xếp, huynh nói một chút, đại cữu mẫu muốn ôm tôn tử, phải trông cậy vào ai?

Nói xong, Lưu Vũ Quỳnh liền nhếch môi cười ra tiếng, Mẫn Ân Đình lại không sợ:

– Bà phiền ta, ta liền trụ quân doanh, bằng không ta lại đến Trung Nghĩa công phủ tìm Huy biểu đệ, ta có rất nhiều chỗ để đi, hơn nữa tổ phụ, tổ mẫu còn có phụ thân tạm thời sẽ ủng hộ ta, loại chuyện này không gấp được, nhà chúng ta một Hứa thị là đủ rồi, nếu có người thứ hai, còn là nương tử của ta, ta khẳng định sẽ phát điên – Hắn không giống Mẫn Ân Tín, không phải loại người ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Lưu Vũ Quỳnh hừ lạnh trợn mắt với hắn một cái, lại quay sang Mẫn Ân Tín tiếp tục nói:

– Tam biểu ca, những tiền tài Hứa gia nhận hối lộ, ta có cái đề nghị – Chuyện này nàng vốn định tìm cơ hội cùng Mẫn Ân Tín nói nhưng lần sau nàng đến Định Nam vương phủ không biết là khi nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói – Huynh hướng Hoàng Thượng tấu chương thỉnh cầu thẩm tra vụ án Hứa gia, sự tình xét nhà cũng thỉnh cầu Hoàng Thượng để huynh làm, về phần tài sản thu được có thể tu kiến tu thục ở Bắc khu nghèo khó, ở chỗ đó đứa nhỏ có thể miễn phí đến trường biết chữ, còn có thể xây phân xưởng thủ công, đến lúc đó chúng ta có thể mời ít sư phó dạy bọn họ tay nghề, như vậy bọn họ sẽ có cái mưu sinh, không đến nỗi không no bụng, ở đó cảnh bán nhi bán nữ, người đói chết hẳn vẫn còn rất nhiều.

Bởi vì Hứa gia, Định Nam vương phủ ở vài chỗ thanh danh không tốt, Lưu Vũ Quỳnh tự nhiên phải nghĩ biện pháp bù lại, đương kim hoàng thượng tuy đa nghi nhưng vẫn là một minh quân yêu dân như con, hắn khẳng định hi vọng chính mình Kinh Lăng thành dưới sự thống trị của hắn nhân dân ấm no. Hoàng Thượng đồng ý là khẳng định chỉ là chưa chắc để tam biểu ca đi làm chuyện này nhưng điều này cũng không sao, nếu cần nàng sẽ nghĩ biện pháp khiến mọi người biết đây là Định Nam vương phủ bọn họ trình sổ con ra chủ ý, những người đó khẳng định cảm thấy hoàng ân hậu đãi nhưng vẫn sẽ cảm kích Định Nam vương phủ, Lưu Vũ Quỳnh sao bỏ được chỗ tốt để hoàng thất chiếm hết. Nàng tin tưởng vững chắc, trên đời này, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vĩnh viễn so với dệt hoa trên gấm càng khiến người cảm động hơn, những đứa nhỏ nghèo khổ kia khẳng định muốn thay đổi vận mệnh của mình, bây giờ nàng bất quá cho bọn họ thêm một con đường, một ngày nào đó, những người kia thành nhân, nhất định không quên ân đức của Định Nam vương phủ, không nói tất cả ít nhất có một bộ phận, như vậy đã đủ rồi, hơn nữa nếu biểu hiện đặc biệt xuất sắc, nàng còn có thể đề bạt bọn họ để sử dụng, đồng thời tin tưởng vững chắc đứa nhỏ trưởng thành trong nghịch cảnh, thời điểm bọn họ làm việc nhất định càng thêm liều mạng, về phần xưởng thủ công tất giúp cho sự nghiệp kinh thương của Mẫn Ân Hào, đương nhiên cũng coi như tích phúc cho đại gia.

– Tiểu muội – Mẫn Ân Đình bưng mặt Lưu Vũ Quỳnh, đem mặt nàng đều bóp bẹp, miệng cũng bị làm méo, Lưu Vũ Quỳnh trừng lớn mắt nhìn về phía Mẫn Ân Đình, vỗ vỗ tay hắn, vài lần không thành công đành nhận mệnh, thẳng đến miệng Mẫn Ân Đình đến gần trán của nàng, Lưu Vũ Quỳnh dùng sức đem mặt hắn đẩy ra, Mẫn Ân Tín cũng ra tay gõ gõ đầu của hắn nói:

– Ngươi làm gì vậy, ngứa da đúng không?

Chuyện này nếu như bị phụ thân còn có thái phu nhân hoặc bị ai nhìn thấy, những kẻ đứng xem như hắn cũng phải gặp nạn, Quỳnh nhi đã mười ba tuổi, không nhỏ, Mẫn Ân Tín nghiêm trọng hoài nghi Mẫn Ân Đình ngứa da, bất quá bị người nhà nhìn đến coi như xong, cùng lắm Mẫn Ân Đình sẽ bị sửa chữa một phen, nhưng bị người khác nhìn thấy, nghị luận sẽ không tốt cho thanh danh của muội muội.

– Quỳnh nhi, muội như thế nào thông minh như vậy – Mẫn Ân Đình thanh âm hưng phấn, nghe hết sức kiêu ngạo, hắn nhìn gương mặt Lưu Vũ Quỳnh da thịt nõn nà trong trắng pha hồng, giống như đậu hủ, đôi mắt trừng trừng, khả ái chết được. Mẫn Ân Đình lại nghĩ đến cái đầu nho nhỏ lại thông minh như vậy, làm sao có thể không kích động, nếu không phải Mẫn Ân Tín cùng Lưu Vũ Quỳnh ngăn cản, hắn thật sự muốn trên mặt Lưu Vũ Quỳnh cắn một cái. Muội muội của hắn vừa xinh đẹp lại thông minh, còn thiện lương nữa, quả thực hoàn mĩ, nữ tử thiên hạ này không ai có thể so được, các nàng ngay cả một phần mười cũng kém, cho nên hắn cưới được ai chứ, hắn cũng không phải loại người đối với mình tàn nhẫn.

– Bỏ…bỏ tay… – Miệng Lưu Vũ Quỳnh bị tay Mẫn Ân Đình niết biến hình, nói chuyện cũng không rõ ràng, dùng sức đem tay hắn mở, Mẫn Ân Tín cũng nhìn không được, đối với Mẫn Ân Đình khuỷu tay đánh một cái, Mẫn Ân Đình bị đau, kêu thảm thiết một tiếng, buông lỏng tay ra.

– Mẫn Ân Tín, huynh muốn đem tay của ta làm gãy biến thành tàn phế sao? – Mẫn Ân Đình nhăn mày, xoa cánh tay của mình, ra vẻ hung ác đe dọa – Ta dù có một bàn tay như thường có thể đem tên văn nhược thư sinh như huynh đánh ngã.

Còn Lưu Vũ Quỳnh thì nhẹ nhàng xoa gương mặt đang nóng hừng hực, lực cánh tay của Mẫn Ân Đình không phải lớn bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương