Tàng Phong
-
Quyển 2 - Chương 9: Tâm tư của Diệp Hồng Tiên
Dịch: Phuongkta1
Thanh âm của Diệp Hồng Tiên cũng không lớn, thậm chí có thể cho là nhu hòa, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại làm cho Từ Hàn giống như lôi điện đánh trúng người, chấn động mạnh một cái.
Trên mặt hắn vốn đang ý cười chồng chất, ngay lúc đó đều tan thành mây khói, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên mang theo vẻ khiếp sợ không thể nào che lấp.
"Tiểu thư..."
Hắn vốn theo bản năng muốn ngụy biện, nhưng thấy khóe miệng Diệp Hồng Tiên cong lên, trong con ngươi ánh lên hào quang ung dung làm cho bao nhiêu Từ Hàn cứng rắn đè ép những ý niệm đã hiện lên trong đầu xuống.
Hắn không thể hiểu nổi vì sao Diệp Hồng Tiên lại biết được chuyện này, nhưng nàng nhất định đã nhận ra được điều gì.
Nhìn người nữ tử váy dài màu hồng nhạt, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà trước mắt mình, Từ Hàn lại không kìm được sinh ra một loại ảo giác, nàng lúc này lại là một người khác hẳn với trước kia.
Đôi lông mày đẹp mỹ lệ của nàng hơi trầm xuống, đôi mắt rất thon dần híp nhỏ lại, khóe miệng vẽ ra đường vòng cung giống như một lãnh diễm sắc bén.
Nàng xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong nét xinh đẹp kia lại ít có vẻ tươi trẻ của tuổi tác, lại thêm vài nét tươi đẹp ma mị.
Vẻ đẹp ma mị như vậy cùng với khôn mặt trẻ trung tuyệt mỹ của nàng, vào một khắc này thực sự sinh ra một cỗ mị lực câu hồn người.
Nhưng Từ Hàn lại không có thời gian đi thưởng thức cảnh vật tuyệt mỹ như vậy.
Thần sắc chắc chắn trên mặt Diệp Hồng Tiên khiến hắn hiểu được đối phương nhất định đã nhận ra được điều gì, lúc này nói dối không chỉ vô dụng. Trái lại sẽ khiến cho hắn luôn rơi xuống hạ phong trong những cuộc nói chuyện sau này, bởi vậy sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.
"Ngươi làm sao biết được chuyện này?"
Dường như Diệp Hồng Tiên đã sớm đoán được Từ Hàn sẽ hỏi câu này, nàng mỉm cười, đứng lên, cất tiếng nói.
"Xưa nay cha ta cực kỳ yêu thương ta, mọi chuyện đều chiều theo ý của ta, ngay cả con trai của Lâm Lệ lợi dụng các loại thủ đoạn uy hiếp, muốn cưới ta làm vợ gã mà cha ta cũng không đồng ý. Sao có thể không hỏi qua ý của ta, đã gả ta cho đời sau của một cố nhân, chưa từng gặp mặt đây?"
Diệp Hồng Tiên nói đến đây, ngừng lại một chút, chuyển con mắt nhìn thoáng qua Từ Hàn bên người nàng, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường khiến nàng có chút kinh ngạc, chẳng qua thần sắc này rất nhanh bị nàng giấu đi, tiếp tục nói.
"Có thể khiến cho cha ta làm như vậy, chắc chắn người có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó, bởi vậy sáng hôm nay trước khi đi, ta mới tới dò xét một phen."
"Thăm dò?" Từ Hàn nhíu mày, hiển nhiên ngày hôm nay Diệp Hồng Tiên đột nhiên nổi loạn bị nàng định nghĩa thành "thăm dò", hắn cảm thấy không thỏa đáng với cách dùng từ như vậy.
Diệp Hồng Tiên nghe vậy cũng không có ý định phản bác.
"Hoàn toàn chính xác, trước lần giao thủ ngày hôm này ta thực sự có ý muốn giết ngươi. Trong con mắt của ta, Diệp gia ta có ngàn vạn thứ liên quan với Mục Vương phủ, khiến cho Trường Dạ Ti bất mãn từ lâu, hôm nay ta lại được sư phụ coi trọng thu làm đệ tử Linh Lung Các, nhất định sẽ khiến cho y cùng một số người khác có chút kiêng kị. Ta còn tưởng rằng ngươi xuất hiện có chút liên quan tới việc cha ta thỏa hiệp với Trường Dạ Ti, thậm chí có thể nói ngươi chính là thủ đoạn mà y phái tới kiềm chế ta." Diệp Hồng Tiên nói đến đây, ngưng mắt nhìn về phía Từ Hàn, nụ cười hiện lên trên khóe miệng càng lớn.
"Chẳng qua, sau khi giao thủ ngày hôm nay, ta liền thay đổi ý nghĩ đó."
"Vì sao?" Từ Hàn theo bản năng truy vấn, hắn thực sự không rõ đến cùng chính mình đã để lộ ra kẽ hở ở chỗ nào, đệ tử Phu tử Thiên Sách Phủ, thân phận như vậy cực kỳ mẫn cảm, nếu như Diệp Hồng Tiên có thể nhìn thấu,thì những người khác cũng có thể nhìn ra được, điều đó sẽ tạo thành bất lợi rất lớn cho những hành động của hắn sau này. Bởi vậy, Từ Hàn rất muốn biết rõ ràng, rút cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào.
"Mùi vị." Nhưng dường như nhìn ra được sự cấp thiết của Từ Hàn, con ngươi Diệp Hồng Tiên đảo một vòng, trái lại nổi lên vẻ hứng thú.
"Mùi vị? Đạo lý gì đây?" Từ Hàn có chút đoán không ra tâm tư của Diệp Hồng Tiên, buổi trưa ngay hôm nay nàng tới náo loạn, hắn đã cho rằng Diệp Hồng Tiên chỉ là một vị tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ nên điêu ngoa vô lý, mà giờ khắc này bên trong lời nói của nàng để lộ ra chút tâm tư, lại biển hiện ra sự khác biệt một trời một vực với nàng lúc trước, đến nỗi lần đánh nhau lúc trước nhìn như có vẻ tùy tiện cũng là che đậy một chút tâm tư.
Mà nàng chỉ mới mười bảy tuổi, lại sinh ra ở cái thành Trường An đầy phồn hoa này, lại có thể có được một tâm tư như vậy, thực sự khiến cho Từ Hàn có chút không rét mà run.
" Là mùi hoa lê khô." Diệp Hồng Tiên nhíu cái mũi, tiến tới cánh tay phải của Từ Hàn liền hít hà, dường như đang chứng minh cho những lời nói của mình không sai.
Hoa lê khô? Từ Hàn sững sờ, đó chính là một vị thuốc bên trong phương thuốc mà Phu Tử phối trí ra để giúp Từ Hàn khống chế động tĩnh của cánh tay phải, lần cuối cùng ngâm thuốc kia cũng đã cách hơn nửa tháng mà Diệp Hồng Tiên vẫn có thể ngửi ra mùi vị kia, lúc này Từ Hàn không thể không nói là không cảm thấy kinh ngạc.
" Phu tử gia gia thông hiểu dược lý, ngài thường nói hoa lê khô có dược tính ôn hòa, có thể phối hợp cùng rất nhiều dược liệu khác, trên phường thị lại có số lượng rất nhiều, cũng được coi là một vị thuốc tốt, bởi vậy trong rất nhiều phương thuốc ngài đều sử dụng loại này, dùng nó để điều tiết một số dược tính mãnh liệt của dược liệu khác." Diệp Hồng Tiên nói đến Phu tử, thần sắc trên mặt lập tức ảm đạm xuống vài phần.
"Lúc ta và ngươi giao thủ ta đã ngửi được mùi vị kia, sau khi tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ chuyện này, lấy tính khí của cha ta, chắc chắn có thể nhẫn nhục chứ không thể thỏa hiệp cùng Trường Dạ Ti, sự xuất hiện của ngươi nếu không phải là do Trường Dạ Ty, thì cũng có thể là do Thiên Sách Phủ, vì vậy lúc nãy ta liền thử ngươi một chút, tuy biết..." Nói tới đây, con ngươi Diệp Hồng Tiên đảo một vòng, khói mù trên mặt tản đi, trong con ngươi lại lần nữa lộ ra ý cười xảo quyệt.
Từ Hàn giờ mới hiểu ra, chính mình lại bị cô bé này hù dọa mà tự lộ ra chân tướng.
Hắn lắc đầu cười khổ, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, lần nữa nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, cất tiếng nói:"ta thực sự là đệ tử được Phu tử thu nhận, chỉ là không biết sau khi tiểu thư biết được chuyện này thì có ý định như thế nào?"
Lúc trước bị Diệp Hồng Tiên thay đổi làm cho hốt hoảng, khiến Từ Hàn có chút không rõ, hiện tại đã hồi phục thần trí, hắn bình tĩnh lại, dứt khoát ngả bài với nàng.
Dù sao muốn đi tới Linh Lung Các vẫn phải cần Diệp Hồng Tiên giúp đỡ, hơn nữa phủ Ninh quốc hầu đã định trước sẽ không liên thủ với Trường Dạ Ti, nếu Diệp Hồng Tiên chán ghét hắn thì cũng không dùng thủ đoạn để bán hắn tới chỗ ấy.
"Đệ tử?"Lời nói của Từ Hàn khiến Diệp Hồng Tiên có chút bất ngờ, nàng thực sự đã liệu đến hắn có liên quan tới Thiên Sách phủ hoặc Phu tử, lại không nghĩ đến hắn là đệ tử của Phu tử. Vì thế, nàng mang ánh mắt hồ nghi đánh giá Từ Hàn một phen, sau đó mới nghi hoặc nói:"sao Phu tử gia gia lại thu ngươi làm đồ nhi?"
"Vậy ngươi phải đến hỏi chính lão ấy, vì sao lão lại nhìn ta vừa ý." Từ Hàn bất đắc dĩ khoát tay áo.
"Vậy Phu tử gia gia đang ở đâu?" Diệp Hồng Tiên bị ăn quả đắng nghẹn lại, chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
"Chết rồi." Từ Hàn hời hợt đáp lại.
"Đã chết? Làm sao có thể như thế?" Mà phản ứng của Diệp Hồng Tiên lại giống hệt như cha nàng vậy.
Có lẽ trong mắt bọn họ, vị Phu tử lão nhân đã phụ tá ba vị Đế vương Đại Chu hiển nhiên là tồn tại như Thần Chích, người như vậy, sao có thể chết được?
"Lớn tuổi, đương nhiên phải chết." Nhưng Từ Hàn lại lơ đễnh trả lời.
Nhưng lúc này Diệp Hồng Tiên đã không nghe lọt bất kỳ một lời nào, nàng sững sờ ngay tại chỗ, thân thể phát run nhè nhẹ, cuối cùng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt.
Từ Hàn đã được nghe qua một chút chuyện của Diệp Hồng Tiên, khi còn bé nàng đã được Phu tử dạy bảo ở Thiên Sách phủ, được xem như là một nửa đệ tử của vị lão đầu kia, quan hệ với lão cũng vô cùng tốt, hiện tại chợt nghe tin người này chết, nên nhất thời khó có thể tiếp nhận, điều này Từ Hàn cũng có thể hiểu được.
Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng yên tĩnh ở một bên, chờ Diệp Hồng Tiên bình phục tâm tình trong lòng.
Đó cũng không phải một khoảng thời gian dài, sau khoảng hơn một trăm hơi thở, Diệp Hồng Tiên duỗi tay gạt đi nước mắt trên gương mặt mình, chuyển con mắt nhìn về phía Từ Hàn.
"Ngươi muốn đi Linh Lung Các?" Diệp Hồng Tiên nói, thanh âm chẳng biết vì sao lại lạnh lùng thêm vài phần.
"Ừ." Từ Hàn khẽ gật đầu.
"Tốt." Diệp Hồng Tiên trả lời cực kỳ dứt khoát, "ta sẽ dẫn ngươi đi Linh Lung Các, nhưng hôn ước của chúng ta..."
"Tiểu thư yên tâm, tại hạ cũng tự mình biết rõ, đợi cho chuyện này hoàn tất, nhất định gặp mặt Hầu Gia một lần, hủy bỏ hôn ước, để tránh làm chậm trể tiền đồ của tiểu thư." Từ Hàn chắp tay nói, thái độ cung kính.
"Hy vọng ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn." Ngay lúc đó Diệp Hồng Tiên liếc nhìn Từ Hàn một cái thật sâu. Nói xong xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa phòng.
Thái độ của Diệp Hồng Tiên đột nhiên chuyển biến khiến Từ Hàn có chút kinh ngạc, hắn nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này mới hồi phục thần trí.
Cô bé mới mười bảy tuổi, lại có thể có được tâm tư như vậy, bất kể có dạy bảo gì cũng không thể được như thế.
Trước mặt cha mẹ nàng biểu hiện ra ngây thơ, không rành sự đời, nhưng lúc này lại bày ra một tâm tư kín đáo như vậy.
Hai linh hồn tương phản trong con người này nhìn như gió êm sóng lặng, giống như thế cục của mạch nước ngầm trong Trường An lúc này. Thúc đẩy một cô bé không thể không bỏ công suy nghĩ, không thể không mang trên mình một chút ngụy trang.
Từ Hàn lại lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình.
Diệp Hồng Tiên mới mười bảy tuổi còn như thế, vậy tâm tư của vị Hầu gia bao năm làm quan to hiển quý nông sâu thế nào đây?
Trong thành Trường An nước quá sâu, Từ Hàn không muốn tham dự, lấy năng lực của hắn, rơi vào trong đó thì chẳng qua cũng là con rối mặc người điều khiển, còn không bằng một người sống tự do tự tại trong giang hồ.
Từ Hàn nghĩ đến những điều này, hắn đưa tay vào trong ngực lục lọi một hồi, cuối cùng móc ra một vật màu xanh.
Vật kia dường như là một miếng ngọc bội, bông rua màu đỏ quấn quanh, chung quanh điêu khắc hình dáng hổ báo, bản thể màu xanh biếc thông suốt, hiển nhiên không phải là vật phàm. Nhưng phía trên miếng ngọc có vô số vết rạn như những con rắn độc dữ tợn, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng rơi vào trên ngọc bội trơn bóng lại có vẻ thêm vài phần chói mắt.
Đó là ngọc bội mà lúc Phu Tử gần đi lưu lại cho Từ Hàn.
Lão nói đó là mệnh phù của lão, một khi ngọc bội kia vỡ nát, chính là ngày vận mệnh lão tàn.
Từ Hàn đếm kỹ càng, so với hôm qua, vết rạn trên miếng ngọc bội kia lại nhiều thêm hai đường.
Hắn thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm.
"Lão nhân ngài nói là Thương Hải Lưu để lại cho ta một cánh tay, là chìa khóa giải thích nghi hoặc, là cầu thang thông thiên, cũng là xiềng xích nơi vực sâu."
"Vậy còn ngươi? Ngươi cho ta cái thân phận đệ tử Phu tử này, là ý gì đây?"
Từ Hàn nói xong lại thở dài một tiếng, hắn cũng không muốn đếm xỉa đến, nhưng chẳng biết tại sao, hắn dần dần cảm thấy một mảnh lưới đang mở rộng về phía hắn, mà hắn lại không thể tránh, cũng không có chỗ nào để ẩn nấp.
Cuối cùng, hắn thu ngọc bội kia vào trong ngực, ôm lấy Huyền Nhi đang mơ mơ màng màng, đi đến giường mình rồi nằm xuống ngủ say.
Thanh âm của Diệp Hồng Tiên cũng không lớn, thậm chí có thể cho là nhu hòa, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại làm cho Từ Hàn giống như lôi điện đánh trúng người, chấn động mạnh một cái.
Trên mặt hắn vốn đang ý cười chồng chất, ngay lúc đó đều tan thành mây khói, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên mang theo vẻ khiếp sợ không thể nào che lấp.
"Tiểu thư..."
Hắn vốn theo bản năng muốn ngụy biện, nhưng thấy khóe miệng Diệp Hồng Tiên cong lên, trong con ngươi ánh lên hào quang ung dung làm cho bao nhiêu Từ Hàn cứng rắn đè ép những ý niệm đã hiện lên trong đầu xuống.
Hắn không thể hiểu nổi vì sao Diệp Hồng Tiên lại biết được chuyện này, nhưng nàng nhất định đã nhận ra được điều gì.
Nhìn người nữ tử váy dài màu hồng nhạt, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà trước mắt mình, Từ Hàn lại không kìm được sinh ra một loại ảo giác, nàng lúc này lại là một người khác hẳn với trước kia.
Đôi lông mày đẹp mỹ lệ của nàng hơi trầm xuống, đôi mắt rất thon dần híp nhỏ lại, khóe miệng vẽ ra đường vòng cung giống như một lãnh diễm sắc bén.
Nàng xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong nét xinh đẹp kia lại ít có vẻ tươi trẻ của tuổi tác, lại thêm vài nét tươi đẹp ma mị.
Vẻ đẹp ma mị như vậy cùng với khôn mặt trẻ trung tuyệt mỹ của nàng, vào một khắc này thực sự sinh ra một cỗ mị lực câu hồn người.
Nhưng Từ Hàn lại không có thời gian đi thưởng thức cảnh vật tuyệt mỹ như vậy.
Thần sắc chắc chắn trên mặt Diệp Hồng Tiên khiến hắn hiểu được đối phương nhất định đã nhận ra được điều gì, lúc này nói dối không chỉ vô dụng. Trái lại sẽ khiến cho hắn luôn rơi xuống hạ phong trong những cuộc nói chuyện sau này, bởi vậy sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.
"Ngươi làm sao biết được chuyện này?"
Dường như Diệp Hồng Tiên đã sớm đoán được Từ Hàn sẽ hỏi câu này, nàng mỉm cười, đứng lên, cất tiếng nói.
"Xưa nay cha ta cực kỳ yêu thương ta, mọi chuyện đều chiều theo ý của ta, ngay cả con trai của Lâm Lệ lợi dụng các loại thủ đoạn uy hiếp, muốn cưới ta làm vợ gã mà cha ta cũng không đồng ý. Sao có thể không hỏi qua ý của ta, đã gả ta cho đời sau của một cố nhân, chưa từng gặp mặt đây?"
Diệp Hồng Tiên nói đến đây, ngừng lại một chút, chuyển con mắt nhìn thoáng qua Từ Hàn bên người nàng, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường khiến nàng có chút kinh ngạc, chẳng qua thần sắc này rất nhanh bị nàng giấu đi, tiếp tục nói.
"Có thể khiến cho cha ta làm như vậy, chắc chắn người có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó, bởi vậy sáng hôm nay trước khi đi, ta mới tới dò xét một phen."
"Thăm dò?" Từ Hàn nhíu mày, hiển nhiên ngày hôm nay Diệp Hồng Tiên đột nhiên nổi loạn bị nàng định nghĩa thành "thăm dò", hắn cảm thấy không thỏa đáng với cách dùng từ như vậy.
Diệp Hồng Tiên nghe vậy cũng không có ý định phản bác.
"Hoàn toàn chính xác, trước lần giao thủ ngày hôm này ta thực sự có ý muốn giết ngươi. Trong con mắt của ta, Diệp gia ta có ngàn vạn thứ liên quan với Mục Vương phủ, khiến cho Trường Dạ Ti bất mãn từ lâu, hôm nay ta lại được sư phụ coi trọng thu làm đệ tử Linh Lung Các, nhất định sẽ khiến cho y cùng một số người khác có chút kiêng kị. Ta còn tưởng rằng ngươi xuất hiện có chút liên quan tới việc cha ta thỏa hiệp với Trường Dạ Ti, thậm chí có thể nói ngươi chính là thủ đoạn mà y phái tới kiềm chế ta." Diệp Hồng Tiên nói đến đây, ngưng mắt nhìn về phía Từ Hàn, nụ cười hiện lên trên khóe miệng càng lớn.
"Chẳng qua, sau khi giao thủ ngày hôm nay, ta liền thay đổi ý nghĩ đó."
"Vì sao?" Từ Hàn theo bản năng truy vấn, hắn thực sự không rõ đến cùng chính mình đã để lộ ra kẽ hở ở chỗ nào, đệ tử Phu tử Thiên Sách Phủ, thân phận như vậy cực kỳ mẫn cảm, nếu như Diệp Hồng Tiên có thể nhìn thấu,thì những người khác cũng có thể nhìn ra được, điều đó sẽ tạo thành bất lợi rất lớn cho những hành động của hắn sau này. Bởi vậy, Từ Hàn rất muốn biết rõ ràng, rút cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào.
"Mùi vị." Nhưng dường như nhìn ra được sự cấp thiết của Từ Hàn, con ngươi Diệp Hồng Tiên đảo một vòng, trái lại nổi lên vẻ hứng thú.
"Mùi vị? Đạo lý gì đây?" Từ Hàn có chút đoán không ra tâm tư của Diệp Hồng Tiên, buổi trưa ngay hôm nay nàng tới náo loạn, hắn đã cho rằng Diệp Hồng Tiên chỉ là một vị tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ nên điêu ngoa vô lý, mà giờ khắc này bên trong lời nói của nàng để lộ ra chút tâm tư, lại biển hiện ra sự khác biệt một trời một vực với nàng lúc trước, đến nỗi lần đánh nhau lúc trước nhìn như có vẻ tùy tiện cũng là che đậy một chút tâm tư.
Mà nàng chỉ mới mười bảy tuổi, lại sinh ra ở cái thành Trường An đầy phồn hoa này, lại có thể có được một tâm tư như vậy, thực sự khiến cho Từ Hàn có chút không rét mà run.
" Là mùi hoa lê khô." Diệp Hồng Tiên nhíu cái mũi, tiến tới cánh tay phải của Từ Hàn liền hít hà, dường như đang chứng minh cho những lời nói của mình không sai.
Hoa lê khô? Từ Hàn sững sờ, đó chính là một vị thuốc bên trong phương thuốc mà Phu Tử phối trí ra để giúp Từ Hàn khống chế động tĩnh của cánh tay phải, lần cuối cùng ngâm thuốc kia cũng đã cách hơn nửa tháng mà Diệp Hồng Tiên vẫn có thể ngửi ra mùi vị kia, lúc này Từ Hàn không thể không nói là không cảm thấy kinh ngạc.
" Phu tử gia gia thông hiểu dược lý, ngài thường nói hoa lê khô có dược tính ôn hòa, có thể phối hợp cùng rất nhiều dược liệu khác, trên phường thị lại có số lượng rất nhiều, cũng được coi là một vị thuốc tốt, bởi vậy trong rất nhiều phương thuốc ngài đều sử dụng loại này, dùng nó để điều tiết một số dược tính mãnh liệt của dược liệu khác." Diệp Hồng Tiên nói đến Phu tử, thần sắc trên mặt lập tức ảm đạm xuống vài phần.
"Lúc ta và ngươi giao thủ ta đã ngửi được mùi vị kia, sau khi tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ chuyện này, lấy tính khí của cha ta, chắc chắn có thể nhẫn nhục chứ không thể thỏa hiệp cùng Trường Dạ Ti, sự xuất hiện của ngươi nếu không phải là do Trường Dạ Ty, thì cũng có thể là do Thiên Sách Phủ, vì vậy lúc nãy ta liền thử ngươi một chút, tuy biết..." Nói tới đây, con ngươi Diệp Hồng Tiên đảo một vòng, khói mù trên mặt tản đi, trong con ngươi lại lần nữa lộ ra ý cười xảo quyệt.
Từ Hàn giờ mới hiểu ra, chính mình lại bị cô bé này hù dọa mà tự lộ ra chân tướng.
Hắn lắc đầu cười khổ, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, lần nữa nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, cất tiếng nói:"ta thực sự là đệ tử được Phu tử thu nhận, chỉ là không biết sau khi tiểu thư biết được chuyện này thì có ý định như thế nào?"
Lúc trước bị Diệp Hồng Tiên thay đổi làm cho hốt hoảng, khiến Từ Hàn có chút không rõ, hiện tại đã hồi phục thần trí, hắn bình tĩnh lại, dứt khoát ngả bài với nàng.
Dù sao muốn đi tới Linh Lung Các vẫn phải cần Diệp Hồng Tiên giúp đỡ, hơn nữa phủ Ninh quốc hầu đã định trước sẽ không liên thủ với Trường Dạ Ti, nếu Diệp Hồng Tiên chán ghét hắn thì cũng không dùng thủ đoạn để bán hắn tới chỗ ấy.
"Đệ tử?"Lời nói của Từ Hàn khiến Diệp Hồng Tiên có chút bất ngờ, nàng thực sự đã liệu đến hắn có liên quan tới Thiên Sách phủ hoặc Phu tử, lại không nghĩ đến hắn là đệ tử của Phu tử. Vì thế, nàng mang ánh mắt hồ nghi đánh giá Từ Hàn một phen, sau đó mới nghi hoặc nói:"sao Phu tử gia gia lại thu ngươi làm đồ nhi?"
"Vậy ngươi phải đến hỏi chính lão ấy, vì sao lão lại nhìn ta vừa ý." Từ Hàn bất đắc dĩ khoát tay áo.
"Vậy Phu tử gia gia đang ở đâu?" Diệp Hồng Tiên bị ăn quả đắng nghẹn lại, chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
"Chết rồi." Từ Hàn hời hợt đáp lại.
"Đã chết? Làm sao có thể như thế?" Mà phản ứng của Diệp Hồng Tiên lại giống hệt như cha nàng vậy.
Có lẽ trong mắt bọn họ, vị Phu tử lão nhân đã phụ tá ba vị Đế vương Đại Chu hiển nhiên là tồn tại như Thần Chích, người như vậy, sao có thể chết được?
"Lớn tuổi, đương nhiên phải chết." Nhưng Từ Hàn lại lơ đễnh trả lời.
Nhưng lúc này Diệp Hồng Tiên đã không nghe lọt bất kỳ một lời nào, nàng sững sờ ngay tại chỗ, thân thể phát run nhè nhẹ, cuối cùng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt.
Từ Hàn đã được nghe qua một chút chuyện của Diệp Hồng Tiên, khi còn bé nàng đã được Phu tử dạy bảo ở Thiên Sách phủ, được xem như là một nửa đệ tử của vị lão đầu kia, quan hệ với lão cũng vô cùng tốt, hiện tại chợt nghe tin người này chết, nên nhất thời khó có thể tiếp nhận, điều này Từ Hàn cũng có thể hiểu được.
Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng yên tĩnh ở một bên, chờ Diệp Hồng Tiên bình phục tâm tình trong lòng.
Đó cũng không phải một khoảng thời gian dài, sau khoảng hơn một trăm hơi thở, Diệp Hồng Tiên duỗi tay gạt đi nước mắt trên gương mặt mình, chuyển con mắt nhìn về phía Từ Hàn.
"Ngươi muốn đi Linh Lung Các?" Diệp Hồng Tiên nói, thanh âm chẳng biết vì sao lại lạnh lùng thêm vài phần.
"Ừ." Từ Hàn khẽ gật đầu.
"Tốt." Diệp Hồng Tiên trả lời cực kỳ dứt khoát, "ta sẽ dẫn ngươi đi Linh Lung Các, nhưng hôn ước của chúng ta..."
"Tiểu thư yên tâm, tại hạ cũng tự mình biết rõ, đợi cho chuyện này hoàn tất, nhất định gặp mặt Hầu Gia một lần, hủy bỏ hôn ước, để tránh làm chậm trể tiền đồ của tiểu thư." Từ Hàn chắp tay nói, thái độ cung kính.
"Hy vọng ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn." Ngay lúc đó Diệp Hồng Tiên liếc nhìn Từ Hàn một cái thật sâu. Nói xong xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa phòng.
Thái độ của Diệp Hồng Tiên đột nhiên chuyển biến khiến Từ Hàn có chút kinh ngạc, hắn nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này mới hồi phục thần trí.
Cô bé mới mười bảy tuổi, lại có thể có được tâm tư như vậy, bất kể có dạy bảo gì cũng không thể được như thế.
Trước mặt cha mẹ nàng biểu hiện ra ngây thơ, không rành sự đời, nhưng lúc này lại bày ra một tâm tư kín đáo như vậy.
Hai linh hồn tương phản trong con người này nhìn như gió êm sóng lặng, giống như thế cục của mạch nước ngầm trong Trường An lúc này. Thúc đẩy một cô bé không thể không bỏ công suy nghĩ, không thể không mang trên mình một chút ngụy trang.
Từ Hàn lại lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình.
Diệp Hồng Tiên mới mười bảy tuổi còn như thế, vậy tâm tư của vị Hầu gia bao năm làm quan to hiển quý nông sâu thế nào đây?
Trong thành Trường An nước quá sâu, Từ Hàn không muốn tham dự, lấy năng lực của hắn, rơi vào trong đó thì chẳng qua cũng là con rối mặc người điều khiển, còn không bằng một người sống tự do tự tại trong giang hồ.
Từ Hàn nghĩ đến những điều này, hắn đưa tay vào trong ngực lục lọi một hồi, cuối cùng móc ra một vật màu xanh.
Vật kia dường như là một miếng ngọc bội, bông rua màu đỏ quấn quanh, chung quanh điêu khắc hình dáng hổ báo, bản thể màu xanh biếc thông suốt, hiển nhiên không phải là vật phàm. Nhưng phía trên miếng ngọc có vô số vết rạn như những con rắn độc dữ tợn, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng rơi vào trên ngọc bội trơn bóng lại có vẻ thêm vài phần chói mắt.
Đó là ngọc bội mà lúc Phu Tử gần đi lưu lại cho Từ Hàn.
Lão nói đó là mệnh phù của lão, một khi ngọc bội kia vỡ nát, chính là ngày vận mệnh lão tàn.
Từ Hàn đếm kỹ càng, so với hôm qua, vết rạn trên miếng ngọc bội kia lại nhiều thêm hai đường.
Hắn thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm.
"Lão nhân ngài nói là Thương Hải Lưu để lại cho ta một cánh tay, là chìa khóa giải thích nghi hoặc, là cầu thang thông thiên, cũng là xiềng xích nơi vực sâu."
"Vậy còn ngươi? Ngươi cho ta cái thân phận đệ tử Phu tử này, là ý gì đây?"
Từ Hàn nói xong lại thở dài một tiếng, hắn cũng không muốn đếm xỉa đến, nhưng chẳng biết tại sao, hắn dần dần cảm thấy một mảnh lưới đang mở rộng về phía hắn, mà hắn lại không thể tránh, cũng không có chỗ nào để ẩn nấp.
Cuối cùng, hắn thu ngọc bội kia vào trong ngực, ôm lấy Huyền Nhi đang mơ mơ màng màng, đi đến giường mình rồi nằm xuống ngủ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook