Tàng Phong
-
Quyển 2 - Chương 58: Tiền bán mạng
Dịch: phuongkta1
Nhạn Bất Quá cũng không cách thành Nhạn Lai quá xa.
Một nhóm bốn người của Phương Tử Ngư rời đi khoảng chừng một khắc đồng hồ hiển nhiên đã nhìn thấy hình dáng của sông lớn xa xa.
Thực sự đúng như vị chưởng quầy Hồ Nhị nói, thành Nhạn Lai tuyết rơi nhiều tán loạn, một cảnh tượng băng thiên tuyết địa. Bốn người đi ở vùng ngoại ô giẫm phải dày đặc tuyết đọng, đi lại có nhiều bất tiện, nhưng sông Nhạn Bất Quá không quá rộng lớn này lại chảy xiết không thôi, thậm chí mơ hồ có thể trông thấy nhiệt khí toát ra từ trên mặt nước con sông kia.
Lúc này, Phương Tử Ngư đi ở phía trước đội ngũ chợt biến sắc.
"Có mùi máu tươi." Cô trầm giọng nói, con mắt vào lúc đó nheo lại, nhìn về phía xa xa, chỗ đó có mấy cái bóng đen chớp động, hiển nhiên đang triền đấu.
"Nguyệt Minh, Khả Khanh các ngươi chờ ở chỗ này, bảo vệ sư huynh cho tốt, ta đi xem." Phương Tử Ngư cũng không đợi ba người có bất cứ lời đáp lại nào, dẫm chân một cái thật mạnh, liền mãnh liệt nhảy ra ngoài.
...
Du Lĩnh Khuất nhìn Bạch Phượng Y và Lạc Văn Cố thần tình uể oải bên cạnh mình, lại nhìn đệ tử đồng môn đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, vào một khắc này lòng gã chìm đến đáy cốc.
Gã rất hối hận, chỉ vì khí phách nhất thời mà mang mọi người đến đây dò xét chuyện này.
Gã nóng lòng lập công như vậy, đơn giản là bởi vì lúc trước bị Phương Tử Ngư nhục nhã, lại bị vị Thái thú kia khinh thường.
Lấy tư cách là đệ tử thân truyền của Linh Lung Các, Du Lĩnh Khuất đương nhiên có kiêu ngạo của chính mình, gã mới ba mươi mốt tuổi mà đã đại thành Thông U cảnh, cảnh giới như thế không nói xưa nay chưa từng có, nhưng có thể được xưng tụng ngàn dặm mới tìm được một. Gã muốn điều tra rõ chân tướng của Yêu họa, rửa sạch hổ thẹn trước kia, nhưng không ngờ lại rơi xuống tình cảnh như vậy, hại chính mình, cũng hại cả sư đệ đồng môn.
Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt gã có chút dữ tợn, tay cầm đao lại nắm thật chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Gã muốn thực hiện ý định liều mạng trong đầu.
Nếu có chết, cũng phải kéo thêm vài cái đệm lưng, an ủi các sư đệ trên trời có linh thiêng.
"Đệ tử Linh Lung Các thật là không sợ chết, mới giết vài tên, lại thêm vài tên tìm tới cửa." Lúc này, một thanh tuyến khàn khàn chợt vang lên. Lại thấy chung quanh ba người Du Lĩnh Khuất đã sớm có mấy cái bóng người vây quanh.
Bọn chúng mặc áo xanh hoặc là áo tím, chỉ có ba người là khác biệt.
Có một người mặc áo mãng bào đỏ thẫm đứng sững ở phía trên không trung, quần áo bay bổng trong gió đêm, không thấy rõ dung mạo. Mà dưới người y lại có hai bóng người một trắng một đen, sắc mặt bọn chúng trắng bệch, giống như bị bệnh, trên trán đội một cái mũ quan tạo hình khoa trương, trắng trên mũ trắng khắc bốn chữ vừa gặp phát tài, trên mũ đen là bốn chữ thiên hạ thái bình. Chính là Hắc Bạc Vô Thường trong Sâm La Điện.*(áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc))
Mà thân phận vị áo mãng bào đỏ thẫm kia lại càng thêm sống động, đích thị là Phán quan áo đỏ - chỉ đứng dưới Diêm La Thập Điện mà thôi!
Phái ra đội hình xa hoa như thế, bởi vậy có thể tưởng tượng được Sâm La Điện coi trọng Yêu vật dưới sông Nhạn Bất Quá này đến mức nào?.
"Giết." Lúc này, vị Phán quan áo đỏ kia phát ra một thanh âm vô cùng nhẹ.
Thanh âm bé không thể nghe kia lại giống như một cục đá đâm vào mặt hồ đang yên tĩnh, rung động đẩy ra, gợn sóng nổi lên bốn phía.
Những tên áo bào tím và xanh vây quanh ba người Du Lĩnh Khuất như nhận được sắc lệnh, bắt đầu nhanh chóng chuyển động, đằng đằng sát khí vây giết tới ba người.
Trên người ba người lúc này sớm đã mang theo thương thế hoặc lớn hoặc nhỏ, đối mặt với sự vây giết của đám người, cận kề cái chết chỉ là vấn đề thời gian.
Vào lúc đó ba người nhìn nhau, đều thấy được tử chí từ trong mắt đối phương, ba người trong lòng dứt khoát, chân nguyên quanh người ngay lập tức bị bọn họ vận chuyển đến cực hạn, muốn làm một lần đánh cược cuối cùng.
"Chờ một chút!" Lúc này trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng hô to.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn thân đạp trên đầu những tên áo bào tím và áo xanh vây giết tới đây, nhanh nhẹn nhảy vào đám người trong vòng vây, đến trước mặt ba người Du Lĩnh Khuất.
"Phương sư tỷ" Sau khi thấy rõ dung mạo của người đến. Ba người Du Lĩnh Khuất cũng cùng nhau phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc trước thủ lĩnh của bọn họ đã mấy lần thuyết phục bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bởi vì Du Lĩnh Khuất khư khư cố chấp, khiến cho bọn họ rơi xuống tình cảnh như vậy. Vốn tưởng rằng đã đến tình cảnh tứ cố vô thân, không ngờ lúc này Phương Tử Ngư ại đi tới.
Ngoài việc không ngờ được, càng cảm thấy áy náy nhiều hơn nữa.
Nhưng Phương Tử Ngư không hề quan tâm trong lòng sư đệ của mình đang nghĩ đến thứ gì.
Nàng trầm mặt móc từ trong ngực ra bút Phán quan mà Từ Hàn cho, cao giọng nói với vị áo mãng bào đỏ thẫm phía xa xa: "sư đệ lỗ mãng, không hiểu quy củ của giang hồ, bút Phán quan ở đây, kính xin chư vị thả chúng ta rời đi."
Đám áo bào tím và áo xanh lúc đó cũng ngừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía tên áo mãng bào đỏ thẫm nơi xa.
Bầu không khí trên đài trầm mặc trong chốc lát.
Tên áo mãng bào đỏ thẫm phía chân trời nhanh chóng đưa tay ra, Phương Tử Ngư tự cảm nhận được trong tay xuất hiện một lực hút, bút Phán quan kia liền mãnh liệt bay ra, nhẹ nhàng rơi vào trong tay người nọ.
Y cầm lấy bút quan sát một hồi lâu, thanh tuyến khàn khàn lại trầm vang lên một lần nữa.
"Đúng là bút Phán quan."
Chuyện mà Sâm La Điện làm ra mặc dù khiến danh môn chính phái như Linh Lung Các cảm thấy chán ghét, nhưng nó vẫn là một chỗ rất tuân theo quy củ, nếu như đối phương thu bút Phán quan này, tính mạng của đám người Du Lĩnh Khuất có thể được bảo vệ.
Nghĩ tới đây Phương Tử Ngư âm thầm thở dài một hơi, trên mặt nổi lên một vẻ vui mừng.
"Một cái bút Phán quan, cứu được một mạng người, ngươi muốn cứu người nào?" nhưng cùng lúc đó, giọng nói của tên áo mãng bào đỏ thẫm kia lại vang lên một lần nữa.
Sắc mặt vui mừng trên mặt mọi người lập tức ngưng kết tại chỗ.
"Chúng ta chính là đệ tử Linh Lung Các, tiền bối có thể nhìn mặt mũi sư tổ Tư Không Bạch mà dàn xếp một phen được không..." Phương Tử Ngư chưa từng ngờ tới còn có biến cố như vậy, sắc mặt cô xấu xí, nhưng vẫn là cưỡng chế bất an nổi lên trong lòng mình, chắp tay nói với tên Phán quan kia.
"Quy củ chính là quy củ."
Nhưng tên áo mãng bào đỏ thẫm đáp lại cũng đã dội tắt hoàn toàn một tia may mắn trong lòng Phương Tử Ngư.
"Chuyện này do ta dựng nên, ta không thể trở về sơn môn." Du Lĩnh Khuất thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, gã vội cắn răng một cái, nói như vậy.
"Việc đã đến nước này, Du sư đệ không cần tự trách, trong chuyện này ta cũng không thể tránh khỏi sai lầm, tội này chúng ta cùng nhau gánh xuống." Lạc Văn Cố cùng lúc đó cũng bước chân ra, đứng sóng vai với Du Lĩnh Khuất, cười nói.
Rất hiển nhiên, hai vị nam tử này đã quyết định để một con đường sống duy nhất cho Bạch Phượng Y.
"Hai vị như thế, ta sao có thể sống một mình." Nhưng lông mày Bạch Phượng Y vào lúc đó nhíu lại, cũng chỉ tiến lên một bước, trầm giọng nói, bậc phụ nữ cũng gan dạ không thua đấng mày râu.
"Vẫn không thể chọn ra sao, vậy thì phải chết cùng nhau rồi." Lúc này, tên áo mãng bào đỏ thẫm giữa không trung lại lên tiếng lần nữa, những tên áo bào tím và màu xanh kia nghe vậy lại nhanh chóng xông tới chỗ mọi người.
Biến cố như thế khiến sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ thay nhau nhún nhường nhằm mục đích để cho người khác rời đi, nhưng lúc này lại không ai nhận lấy cơ hội như vậy. Mắt thấy những nanh vuốt của Sâm La Điện đến càng gần, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, trường kiếm trong tay Phương Tử Ngư đã ra khỏi vỏ.
"Là ta mang bọn ngươi rời khỏi sơn môn, hoặc là ngày hôm nay chúng ta cùng nhau trở về, hoặc là liền cùng nhau chết ở chỗ này."
Lúc đó trong thân thể nho nhỏ của Phương Tử Ngư dường như bắn ra xuất vô tận năng lượng, ba người trong lòng đã có tử chí vào lúc đó chợt sững sờ, lập tức liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ thoải mái.
"Tốt, ngày hôm nay, chúng ta và sư tỷ cùng nhau tiến thối!" Du Lĩnh Khuất trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, gã nhấc cây đại đao kia lên một lần nữa, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển, ý chí chiến đấu ngang nhiên.
Mắt thấy song phương muốn đánh giáp lá cà.
Nhưng cùng lúc đó, xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai cái bóng người, chính là một vị thiếu niên cánh tay phải quấn đầy vải trắng, cùng một vị đại hán trung niên đang cầm một cái bao bọc trên tay.
Hắn dừng lại cách chiến trường mấy trượng, nhẹ nhàng thi lễ với áo mãng bào đỏ thẫm kia.
"Tại hạ là khách khanh Huyền Hà Phong của Linh Lung Các, tới đây muốn làm khoản mua bán với Phán Quan đại nhân."
Lúc này, đám người Phương Tử Ngư đã cùng những nanh vuốt của Sâm La Điện chiến thành một đoàn, tuy rằng cũng phát hiện thiếu niên kia đến, nhưng lại không rảnh cùng đối thoại.
Áo mãng bào đỏ thẫm phía chân trời hơi hơi trầm ngâm, liền nói: "Sâm La Điện chỉ làm mua bán giết người, không thể làm thủ đoạn cứu người."
Trong ngữ khí hiển nhiên đã cự tuyệt đề nghị của thiếu niên kia.
"Trên đời này không có mua bán không làm được, chỉ có bảng giá đủ hay không." Thiếu niên lại lỡ đễnh với chuyện này, hắn vừa dứt lời, liền quay đầu nhìn về phía đại hán sau lưng.
Đại hán kia cùng lúc đó hiểu ý cười cười, mở bao bọc trong tay gã ra.
Rầm rầm!
Chỉ nghe từng hồi tiếng vang, từng vật màu đỏ rơi từ trong bao trên tay gã xuống, bày đầy mặt đất dưới chân gã.
Cũng là hơn mười cái bút Phán quan màu đỏ.
Khóe miệng của thiếu niên vào một khắc này vẽ lên một ý cười như gió xuân.
"Không biết những thứ này đủ để ta mua mạng của mấy vị đồng môn được hay không?"
Nhạn Bất Quá cũng không cách thành Nhạn Lai quá xa.
Một nhóm bốn người của Phương Tử Ngư rời đi khoảng chừng một khắc đồng hồ hiển nhiên đã nhìn thấy hình dáng của sông lớn xa xa.
Thực sự đúng như vị chưởng quầy Hồ Nhị nói, thành Nhạn Lai tuyết rơi nhiều tán loạn, một cảnh tượng băng thiên tuyết địa. Bốn người đi ở vùng ngoại ô giẫm phải dày đặc tuyết đọng, đi lại có nhiều bất tiện, nhưng sông Nhạn Bất Quá không quá rộng lớn này lại chảy xiết không thôi, thậm chí mơ hồ có thể trông thấy nhiệt khí toát ra từ trên mặt nước con sông kia.
Lúc này, Phương Tử Ngư đi ở phía trước đội ngũ chợt biến sắc.
"Có mùi máu tươi." Cô trầm giọng nói, con mắt vào lúc đó nheo lại, nhìn về phía xa xa, chỗ đó có mấy cái bóng đen chớp động, hiển nhiên đang triền đấu.
"Nguyệt Minh, Khả Khanh các ngươi chờ ở chỗ này, bảo vệ sư huynh cho tốt, ta đi xem." Phương Tử Ngư cũng không đợi ba người có bất cứ lời đáp lại nào, dẫm chân một cái thật mạnh, liền mãnh liệt nhảy ra ngoài.
...
Du Lĩnh Khuất nhìn Bạch Phượng Y và Lạc Văn Cố thần tình uể oải bên cạnh mình, lại nhìn đệ tử đồng môn đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, vào một khắc này lòng gã chìm đến đáy cốc.
Gã rất hối hận, chỉ vì khí phách nhất thời mà mang mọi người đến đây dò xét chuyện này.
Gã nóng lòng lập công như vậy, đơn giản là bởi vì lúc trước bị Phương Tử Ngư nhục nhã, lại bị vị Thái thú kia khinh thường.
Lấy tư cách là đệ tử thân truyền của Linh Lung Các, Du Lĩnh Khuất đương nhiên có kiêu ngạo của chính mình, gã mới ba mươi mốt tuổi mà đã đại thành Thông U cảnh, cảnh giới như thế không nói xưa nay chưa từng có, nhưng có thể được xưng tụng ngàn dặm mới tìm được một. Gã muốn điều tra rõ chân tướng của Yêu họa, rửa sạch hổ thẹn trước kia, nhưng không ngờ lại rơi xuống tình cảnh như vậy, hại chính mình, cũng hại cả sư đệ đồng môn.
Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt gã có chút dữ tợn, tay cầm đao lại nắm thật chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Gã muốn thực hiện ý định liều mạng trong đầu.
Nếu có chết, cũng phải kéo thêm vài cái đệm lưng, an ủi các sư đệ trên trời có linh thiêng.
"Đệ tử Linh Lung Các thật là không sợ chết, mới giết vài tên, lại thêm vài tên tìm tới cửa." Lúc này, một thanh tuyến khàn khàn chợt vang lên. Lại thấy chung quanh ba người Du Lĩnh Khuất đã sớm có mấy cái bóng người vây quanh.
Bọn chúng mặc áo xanh hoặc là áo tím, chỉ có ba người là khác biệt.
Có một người mặc áo mãng bào đỏ thẫm đứng sững ở phía trên không trung, quần áo bay bổng trong gió đêm, không thấy rõ dung mạo. Mà dưới người y lại có hai bóng người một trắng một đen, sắc mặt bọn chúng trắng bệch, giống như bị bệnh, trên trán đội một cái mũ quan tạo hình khoa trương, trắng trên mũ trắng khắc bốn chữ vừa gặp phát tài, trên mũ đen là bốn chữ thiên hạ thái bình. Chính là Hắc Bạc Vô Thường trong Sâm La Điện.*(áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc))
Mà thân phận vị áo mãng bào đỏ thẫm kia lại càng thêm sống động, đích thị là Phán quan áo đỏ - chỉ đứng dưới Diêm La Thập Điện mà thôi!
Phái ra đội hình xa hoa như thế, bởi vậy có thể tưởng tượng được Sâm La Điện coi trọng Yêu vật dưới sông Nhạn Bất Quá này đến mức nào?.
"Giết." Lúc này, vị Phán quan áo đỏ kia phát ra một thanh âm vô cùng nhẹ.
Thanh âm bé không thể nghe kia lại giống như một cục đá đâm vào mặt hồ đang yên tĩnh, rung động đẩy ra, gợn sóng nổi lên bốn phía.
Những tên áo bào tím và xanh vây quanh ba người Du Lĩnh Khuất như nhận được sắc lệnh, bắt đầu nhanh chóng chuyển động, đằng đằng sát khí vây giết tới ba người.
Trên người ba người lúc này sớm đã mang theo thương thế hoặc lớn hoặc nhỏ, đối mặt với sự vây giết của đám người, cận kề cái chết chỉ là vấn đề thời gian.
Vào lúc đó ba người nhìn nhau, đều thấy được tử chí từ trong mắt đối phương, ba người trong lòng dứt khoát, chân nguyên quanh người ngay lập tức bị bọn họ vận chuyển đến cực hạn, muốn làm một lần đánh cược cuối cùng.
"Chờ một chút!" Lúc này trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng hô to.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn thân đạp trên đầu những tên áo bào tím và áo xanh vây giết tới đây, nhanh nhẹn nhảy vào đám người trong vòng vây, đến trước mặt ba người Du Lĩnh Khuất.
"Phương sư tỷ" Sau khi thấy rõ dung mạo của người đến. Ba người Du Lĩnh Khuất cũng cùng nhau phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc trước thủ lĩnh của bọn họ đã mấy lần thuyết phục bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bởi vì Du Lĩnh Khuất khư khư cố chấp, khiến cho bọn họ rơi xuống tình cảnh như vậy. Vốn tưởng rằng đã đến tình cảnh tứ cố vô thân, không ngờ lúc này Phương Tử Ngư ại đi tới.
Ngoài việc không ngờ được, càng cảm thấy áy náy nhiều hơn nữa.
Nhưng Phương Tử Ngư không hề quan tâm trong lòng sư đệ của mình đang nghĩ đến thứ gì.
Nàng trầm mặt móc từ trong ngực ra bút Phán quan mà Từ Hàn cho, cao giọng nói với vị áo mãng bào đỏ thẫm phía xa xa: "sư đệ lỗ mãng, không hiểu quy củ của giang hồ, bút Phán quan ở đây, kính xin chư vị thả chúng ta rời đi."
Đám áo bào tím và áo xanh lúc đó cũng ngừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía tên áo mãng bào đỏ thẫm nơi xa.
Bầu không khí trên đài trầm mặc trong chốc lát.
Tên áo mãng bào đỏ thẫm phía chân trời nhanh chóng đưa tay ra, Phương Tử Ngư tự cảm nhận được trong tay xuất hiện một lực hút, bút Phán quan kia liền mãnh liệt bay ra, nhẹ nhàng rơi vào trong tay người nọ.
Y cầm lấy bút quan sát một hồi lâu, thanh tuyến khàn khàn lại trầm vang lên một lần nữa.
"Đúng là bút Phán quan."
Chuyện mà Sâm La Điện làm ra mặc dù khiến danh môn chính phái như Linh Lung Các cảm thấy chán ghét, nhưng nó vẫn là một chỗ rất tuân theo quy củ, nếu như đối phương thu bút Phán quan này, tính mạng của đám người Du Lĩnh Khuất có thể được bảo vệ.
Nghĩ tới đây Phương Tử Ngư âm thầm thở dài một hơi, trên mặt nổi lên một vẻ vui mừng.
"Một cái bút Phán quan, cứu được một mạng người, ngươi muốn cứu người nào?" nhưng cùng lúc đó, giọng nói của tên áo mãng bào đỏ thẫm kia lại vang lên một lần nữa.
Sắc mặt vui mừng trên mặt mọi người lập tức ngưng kết tại chỗ.
"Chúng ta chính là đệ tử Linh Lung Các, tiền bối có thể nhìn mặt mũi sư tổ Tư Không Bạch mà dàn xếp một phen được không..." Phương Tử Ngư chưa từng ngờ tới còn có biến cố như vậy, sắc mặt cô xấu xí, nhưng vẫn là cưỡng chế bất an nổi lên trong lòng mình, chắp tay nói với tên Phán quan kia.
"Quy củ chính là quy củ."
Nhưng tên áo mãng bào đỏ thẫm đáp lại cũng đã dội tắt hoàn toàn một tia may mắn trong lòng Phương Tử Ngư.
"Chuyện này do ta dựng nên, ta không thể trở về sơn môn." Du Lĩnh Khuất thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, gã vội cắn răng một cái, nói như vậy.
"Việc đã đến nước này, Du sư đệ không cần tự trách, trong chuyện này ta cũng không thể tránh khỏi sai lầm, tội này chúng ta cùng nhau gánh xuống." Lạc Văn Cố cùng lúc đó cũng bước chân ra, đứng sóng vai với Du Lĩnh Khuất, cười nói.
Rất hiển nhiên, hai vị nam tử này đã quyết định để một con đường sống duy nhất cho Bạch Phượng Y.
"Hai vị như thế, ta sao có thể sống một mình." Nhưng lông mày Bạch Phượng Y vào lúc đó nhíu lại, cũng chỉ tiến lên một bước, trầm giọng nói, bậc phụ nữ cũng gan dạ không thua đấng mày râu.
"Vẫn không thể chọn ra sao, vậy thì phải chết cùng nhau rồi." Lúc này, tên áo mãng bào đỏ thẫm giữa không trung lại lên tiếng lần nữa, những tên áo bào tím và màu xanh kia nghe vậy lại nhanh chóng xông tới chỗ mọi người.
Biến cố như thế khiến sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ thay nhau nhún nhường nhằm mục đích để cho người khác rời đi, nhưng lúc này lại không ai nhận lấy cơ hội như vậy. Mắt thấy những nanh vuốt của Sâm La Điện đến càng gần, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, trường kiếm trong tay Phương Tử Ngư đã ra khỏi vỏ.
"Là ta mang bọn ngươi rời khỏi sơn môn, hoặc là ngày hôm nay chúng ta cùng nhau trở về, hoặc là liền cùng nhau chết ở chỗ này."
Lúc đó trong thân thể nho nhỏ của Phương Tử Ngư dường như bắn ra xuất vô tận năng lượng, ba người trong lòng đã có tử chí vào lúc đó chợt sững sờ, lập tức liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ thoải mái.
"Tốt, ngày hôm nay, chúng ta và sư tỷ cùng nhau tiến thối!" Du Lĩnh Khuất trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, gã nhấc cây đại đao kia lên một lần nữa, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển, ý chí chiến đấu ngang nhiên.
Mắt thấy song phương muốn đánh giáp lá cà.
Nhưng cùng lúc đó, xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai cái bóng người, chính là một vị thiếu niên cánh tay phải quấn đầy vải trắng, cùng một vị đại hán trung niên đang cầm một cái bao bọc trên tay.
Hắn dừng lại cách chiến trường mấy trượng, nhẹ nhàng thi lễ với áo mãng bào đỏ thẫm kia.
"Tại hạ là khách khanh Huyền Hà Phong của Linh Lung Các, tới đây muốn làm khoản mua bán với Phán Quan đại nhân."
Lúc này, đám người Phương Tử Ngư đã cùng những nanh vuốt của Sâm La Điện chiến thành một đoàn, tuy rằng cũng phát hiện thiếu niên kia đến, nhưng lại không rảnh cùng đối thoại.
Áo mãng bào đỏ thẫm phía chân trời hơi hơi trầm ngâm, liền nói: "Sâm La Điện chỉ làm mua bán giết người, không thể làm thủ đoạn cứu người."
Trong ngữ khí hiển nhiên đã cự tuyệt đề nghị của thiếu niên kia.
"Trên đời này không có mua bán không làm được, chỉ có bảng giá đủ hay không." Thiếu niên lại lỡ đễnh với chuyện này, hắn vừa dứt lời, liền quay đầu nhìn về phía đại hán sau lưng.
Đại hán kia cùng lúc đó hiểu ý cười cười, mở bao bọc trong tay gã ra.
Rầm rầm!
Chỉ nghe từng hồi tiếng vang, từng vật màu đỏ rơi từ trong bao trên tay gã xuống, bày đầy mặt đất dưới chân gã.
Cũng là hơn mười cái bút Phán quan màu đỏ.
Khóe miệng của thiếu niên vào một khắc này vẽ lên một ý cười như gió xuân.
"Không biết những thứ này đủ để ta mua mạng của mấy vị đồng môn được hay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook