Tàng Phong
-
Quyển 2 - Chương 107: Con gái lớn không nên giữ
Dịch: Tuyệt Hàn
Linh Lung Các xong rồi.
Ý niệm như vậy không những xuất hiện trong lòng đám chấp sự trưởng lão, cũng xuất hiện trong đầu những vị đại năng đang quan sát tình trạng của Linh Lung Các.
Bọn họ đều nhận ra như vậy, dần dần thu hồi ánh mắt đang quan sát Linh Lung Các.
Tư Không Bạch trọng thương, không thể vượt qua được đạo thiên kiếp tiếp theo. Mà bởi vì Tư Không Bạch ngã xuống, có lẽ Linh Lung Các còn có thể nhờ vào Chung Trường Hận mà tồn tại thêm một khoảng thời gian, nhưng hành động thu nhận Diệp Hồng Tiên của Tư Không Bạch trước đó, không thể nghi ngờ đã nằm trong tầm ngắm của Chúc Hiền.
Sau khi Tư Không Bạch chết, Linh Lung Các tất nhiên không thể nào đối kháng với thế lực của Trường Dạ Ty quá lâu.
Diệt vong, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Linh Lung Các sừng sững mấy ngàn năm của Đại Chu đã tới bước cuối cùng, đây đúng là một chuyện đáng để thổn thức.
Nhưng chủ nhân của những ánh mắt kia dường như chẳng hề có nửa phần xúc động tâm tư, bọn họ đã bắt đầu tính toán làm thế nào để đối phó với một loạt vấn đề sau khi Linh Lung Các biến mất.
Từ giờ trở đi Linh Lung Các đã được định trước chỉ còn lại vài chữ trong những quyển sách ố vàng.
Thật giả trong đó, có lẽ còn phải dựa vào tâm tình của người thắng lợi sau cùng.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý xưa nay luôn là như vậy.
Canh bạc này Tư Không Bạch thua, Linh Lung Các phải chôn theo hắn.
Chờ đợi người thua cuộc chỉ có tàn nhẫn và máu tanh, ván cờ giữa những kẻ cầm quyền cho tới bây giờ đều như vậy.
...
Đạo thiên lôi thứ sáu đánh xuống.
Lúc đó Tư Không Bạch chậm rãi ngẩng đầu.
Thua sao?
Hắn tự hỏi bản thân mình như vậy, câu trả lời hiển nhiên cũng chính là câu hỏi.
Thần trí hắn có chút vô định.
Mà bên tai hắn lúc này chợt truyền tới từng thanh âm huyên náo.
Hắn sợ hãi, quay đầu nhìn về đám người phía dưới.
Nơi đó, đệ tử Linh Lung Các đang dần dần lui khỏi sơn môn. Trên khuôn mặt nhiều kẻ hiện rõ nỗi sợ hãi, lo âu.
Các ngươi muốn làm gì?
Tư Không Bạch hỏi, giọng nói khô khốc, như tiếng cây khô bị bẻ gẫy, cực kỳ khó nghe.
Nhưng hắn lại không nhận được đáp án.
Bọn họ đang chạy, giống như muốn tránh thoát thứ mà bọn họ sợ hãi.
Tại sao?
Trong lòng Tư Không Bạch lại càng xuất hiện nhiều nghi vấn, hắn hỏi thêm lần nữa.
Nhưng giọng nói của hắn như chìm vào âm thanh huyên náo của dòng người, hắn vẫn không được đáp lại.
Ánh mắt của hắn lướt qua từng khuôn mặt của đám đệ tử, lập tức hắn hiểu ra một chút.
Bọn họ đang sợ hắn. Cũng có thể nói là họ sợ đạo thiên lôi mà hắn dẫn tới.
Đó đích xác là một đạo thiên lôi đủ để huỷ diệt cả Trọng Củ Phong, nhưng hắn vì Linh Lung Các, vì những đệ tử đang hoảng hốt chạy thục mạng này.
Bọn họ... Tại sao có thể đối với hắn làm vậy!
Tại sao bọn họ có thể coi hắn như mãnh thú hồng hoang!
Tư Không Bạch rất nghi hoặc, nghi hoặc như vậy rất nhanh liền biến thành tức giận, mà tức giận lại đang trong nhấp nháy biến thành bất lực.
Hắn cuối cùng không cách nào có thể đối kháng với đạo thiên lôi chuẩn bị đánh xuống.
"Tại sao? Không thử thêm một lần?"
Mà ngay lúc này, trong đầu hắn chợt vang lên một giọng nói già nua lại hiền hòa.
"Ai!"
Thần trí Tư Không Bạch vốn đã mơ hồ vào lúc đó chấn động một cái, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng ngoại trừ hắn và đạo thiên lôi đang sắp sửa giáng xuống chẳng có bất kỳ thân ảnh nào khác.
"Ngươi không phải nói muốn thay mặt ta cùng trời đấu một trận sao? Ngươi định cứ thế buông bỏ?"
Thanh âm kia lại một lần nữa hỏi hắn.
Tư Không Bạch nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
"Ngươi là Vô Thượng Chân Nhân?"
"Muốn thử thêm lần nữa không?"
Thanh âm trong đầu Tư Không Bạch cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà lại lên tiếng hỏi, trong giọng nói lại mang theo sự dụ hoặc.
"Thử thêm một lần?"
Tư Không Bạch sầu thảm cười một tiếng: "Ngươi nhìn đệ tử Linh Lung Các ta xem, bọn họ sợ hãi như vậy, ta thành Địa Tiên thì sao? Linh Lung Các đã xong rồi..."
"Bọn chúng? Chẳng qua là chỉ là chim trong lồng, ngươi khác bọn chúng. Chỉ cần ngươi vượt qua thiên kiếp, ngươi chính là Địa Tiên, ngươi sẽ có thọ nguyên trăm năm, ngàn năm. Thời gian đó ngươi có thể tìm được đệ tử thừa kế y bát của Linh Lung Các, mà bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là binh khí trong tay ngươi, nghe lời liền dùng, nếu không nghe lời..."
Giọng nói già nua vào lúc đó đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Vậy thì đổi thành kẻ khác."
Trong đầu Tư Không Bạch lúc đó như nổ ầm một tiếng, hắn đột nhiên hiểu ra, giống như được thể hồ quán đỉnh.
"Đúng vậy. Chỉ cần ta vượt qua thiên kiếp, ta liền có đầy đủ thời gian để thay đổi Linh Lung Các..."
Trong mắt hắn chợt sáng lên chút hy vọng. Nhưng rất nhanh hắn lại vô lực, buông thõng hai tay: "Nhưng là, ta không đối kháng được đạo thiên kiếp này..."
"Ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi."
Giọng nói của Vô Thượng Chân Nhân lại vang lên lần nữa: "Thọ nguyên của ta đã sắp hết, đây là điểm duy nhất ta có thể giúp được ngươi..."
"Nhưng..."
Tâm tư Tư Không Bạch lúc đó chợt cảm thấy nặng nề. Vô Thượng Chân khi đối kháng với lần thiên kiếp thứ sáu đã hao tổn không ít thọ nguyên, trước đó vài ngày còn vì hắn mà hao phí thọ nguyên để lấy một quẻ. Nếu giờ khắc này vì hắn ngăn cản thiên kiếp, như vậy tuổi thọ của Vô Thượng Chân Nhân sẽ chẳng còn lại là bao. Hắn không thể xác định thứ có thể trao đổi với Vô Thượng Chân Nhân, và cả kết quả sẽ như thế nào?
"Chớ có giữ cái tâm tư đàn bà đó, ta chết đã là hiển nhiên. Chỉ cần ngươi nhớ hết thảy mọi chuyện ta làm hôm nay, vì người giúp đỡ ngươi trở thành Địa Tiên mà trảm sát hôn quân. Thay ta cứu vớt chúng sinh khỏi khói lửa nhân gian, ta chết như vậy, quả là đáng giá!"
Khi Tư Không Bạch đang do dự, thanh âm của Vô Thượng Chân Nhân lại vang lên lần nữa. So với trước, trong giọng nói của hắn thêm vài phần nóng nảy, thúc giục.
Tư Không Bạch cũng không phải là người kém quả quyết, hắn làm sao buông bỏ được Linh Lung Các?
Vì vậy sau khi nghe thấy lời của Vô Thượng Chân Nhân, lại thêm Linh Lung Các chính là chấp niệm trong lòng hắn và sư phụ, sư huynh. Tư Không Bạch liền có quyết định.
"Tại hạ quyết không phụ sự nhờ cậy của tiền bối." Hắn trầm giọng nói.
Thanh âm cuối cùng của Tư Không Bạch vừa dứt, một luồng lực lượng từ trong lục phủ ngũ tạng của hắn tuôn ra. Thân thể vốn đang trọng thương của hắn sau một khắc đã trở thành cường hãn hơn cả lúc trước.
"A!"
Những đại năng vốn đã thu hồi tâm tư chợt phát hiện ra sự khác thường của Tư Không Bạch, bọn họ lại một lần nữa cẩn thận quan sát. Mà trạng thái của Tư Không Bạch giờ khắc này cũng khiến mọi người giật mình.
Thân thể nhuốm máu của vị lão giả lưng đang còng xuống chợt biến thành thẳng tắp, lực lượng trong cơ thể hắn bộc phá như thuỷ triều. Hắn lại một lần nữa ngẩng đầu, huyết quang trong mắt đại thịnh, Mà sau lưng hắn cũng xuất hiện một hư ảnh to lớn màu đỏ, đó cũng là thứ mà mọi người chưa bao giờ thấy.
Nó khẽ nhếch miệng, trên đầu mọc ra một cặp sừng như sừng dê, sau lưng lại có một đôi cánh xương đồng thời mở ra. Cuồng ngạo, bá đạo, giống như Ma Thần giáng thế. Mà giờ phút này nó hướng về phía đạo thiên lôi chuẩn bị giáng xuống, phát ra từng tiếng gầm thét chấn nhiếp thiên địa.
Lực lượng vô biên, tức giận vô biên lấy Tư Không Bạch làm trung tâm, dần phóng ra ngoài.
Khiến mọi người đều giật mình thẫn thờ, ngay cả việc di tản cũng ngừng lại.
Mà đạo thiên lôi cuối cùng cũng đánh xuống. Hai cánh hư ảnh sau lưng hắn cũng mở ra, bọc lấy toàn thân Tư Không Bạch.
Thiên lôi vô cùng cường hãn đánh xuống đôi cánh xương của hư ảnh, giống như ném đá xuống biển, chẳng dậy nổi một cơn sóng. Chỉ lát sau đã bị đôi cánh kia hấp thu, cũng chẳng thể tạo thành chút thương tổn nào cho Tư Không Bạch.
Đạo thiên lôi cuối cùng biến mất, kiếp vân trên bầu trời cũng dần dần tản đi.
Cảnh tượng huỷ thiên diệt địa lập tức biến mất không thấy, mà hư ảnh, kỳ hạ lộ ra Tư Không Bạch không phát hiện chút tổn hao nào đích thân thể.
Sau khi hoàn thành sứ mệnh, hư ảnh Ma Thần dần nhạt đi, mà rất nhiều thiên địa lực đều hướng về phía Tư Không Bạch.
Lão giả kia vào lúc này thả lỏng thân thể, sắc mặt lại trở thành bình lặng, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương toàn thân đang dần ổn định. Mà một luồng khí tức chỉ thuộc về tiên nhân cũng bắt đầu ngưng tụ trong thân thể hắn.
Hắn cảm nhận thế giới này, cũng cảm nhận cảnh giới Địa Tiên.
Tư Không Bạch thành công.
Bất luận là những để tử lo lắng mà bỏ chạy, hay những đại năng đang quan sát, đều cảm thấy kinh ngạc trước kết quả.
Bọn họ thậm chí không thể hiểu tại sao Tư Không Bạch có thể làm được...
Nhưng vô luận như thế nào, đối với các đệ tử Linh Lung Các mà nói, sự thành công của Tư Không Bạch chính là một việc tốt. Bọn họ sau khi kinh ngạc một chút, liền bắt đầu hoan hô.
Linh Lung Các được cứu!
Có vị tiên nhân Tư Không Bạch này trấn giữ, thêm Chung Trường Hận có chiến lực có thể sánh ngang với Địa Tiên cảnh, địa vị của Linh Lung Các ở Đại Chu đã vững như Thái Sơn.
Mà Chung Trường Hận, Ninh Trúc Mang đứng giữa đám đệ tử, đồng thời nhìn nhau...
Hư ảnh Ma Thần kia là gì, bọn họ không thể nói rõ ràng. Nhưng với cảnh giới của hai người có thể cảm nhận được, đó vốn không phải là lực lượng của Tư Không Bạch diễn hoá ra, mà càng giống như hình chiếu của một tồn tại hết sức cường đại.
Kết quả như vậy đối với Linh Lung Các mà nói không biết là tốt hay xấu...
Bọn họ đều cảm thấy khó nói.
...
Quảng Lâm Quỷ ăn thịt heo rừng vừa được nướng xong, chợt từ trên ghế trước phòng đứng dậy.
Cái ghế dài mất trọng tâm, Lưu Đinh Đang đang ngồi ở một đầu còn lại tự nhiên là ngã xuống đất.
"Tiểu hòa thượng! Ngươi làm sao vậy?"
Lưu Đinh Đang cầm miếng thịt heo nướng trên tay dính đầy bụi, chật vật đứng dậy, chỉ tay về phía Quảng Lâm Quỷ hỏi.
Cái tên Quảng Lâm Quỷ đối với Lưu Đinh Đang mà nói cũng quá mức kỳ quái, vì vậy nàng thường gọi tên thiếu niên chỉ lớn hơn nàng một chút là tiểu hoà thượng.
Quảng Lâm Quỷ giống như không nghe thấy câu hỏi của Lưu Đinh Đang, hắn nhìn về phía phương xa, lông mày nhíu chặt lại.
"Đại yêu xuất thế." Hắn nói lên một câu như vậy.
"Ta phải đi độ hóa bọn họ."
"Cái gì?"
Lưu Đinh Đang nháy mắt, không hiểu tại sao cái tên tiểu hoà thượng này nói vậy. Hắn thường thích nói những việc mà nàng không hiểu, nàng cảm thấy hắn rất kỳ quái, nhưng lại rất đặc biệt.
"Ta phải đi."
Quảng Lâm Quỷ đã từng không chỉ một lần giải thích những chuyện hắn muốn làm với Lưu Đinh Đang, nhưng đối phương dường như không chú tâm tới những chuyện hắn nói. Lâu ngày, Quảng Lâm Quỷ cũng mất đi hứng thú giải thích tỉ mỉ cho nữ hài này.
"Đi đâu?"
Lưu Đinh Đang sửng sốt, nàng không hiểu tại sao Quảng Lâm Quỷ phải rời đi, ở lại thôn Ngưu Đầu chẳng phải tốt lắm sao?
Quảng Lâm Quỷ đáp: "Linh Lung Các."
"Lại là nơi đó?"
Lưu Đinh Đang hiển nhiên đã nghe nói tới Linh Lung Các, đó chính là đệ nhất tông môn Đại Chu. Dĩ nhiên đệ nhất tông môn là cái gì, trong lòng Lưu Đinh Đang cũng chẳng có khái niệm cụ thể, nàng chỉ biết đó là một nơi rất lợi hại.
Tiểu hoà thượng dường như cũng bị thương ở đó.
Câu chuyện này hắn đã nói cho rất nhiều người, nhưng thôn dân trong thôn lại chẳng có ai tin tưởng.
Nhưng Lưu Đinh Đang tin.
"Không phải ngươi nói ở đó có người rất lợi hại sao? Lần trước ngươi không đánh lại, chẳng lẽ lần này liền có thể sao?" Lưu Đinh Đang nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.
Quảng Lâm Quỷ nghe thấy vậy, lập tức ngẩn người.
Thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục, lực lượng bản thân gần như chẳng thể vận dụng. Bây giờ hắn cũn chẳng khác biệt gì với những hài đồng mười hai mười ba tuổi, đi, dường như cũng chẳng thể làm gì. Nhưng đại yêu kia đã xuất thế... Nếu hắn không đi, lại cảm thấy trong lòng bất an. Lúc này trong lòng hắn cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
"Không bằng như vậy, ngươi cứ tu dưỡng tới khi khoẻ hẳn. Chờ tới khi thương thế lành hẳn. Ta... Ta cũng đã trưởng thành, ta cùng ngươi đi..."
Lưu Đinh Đang nói như vậy. Càng về sau, nàng càng nhỏ giọng, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ. Mà giống như muốn che dấu, lời lại bổ sung thêm một câu: "Nhiều một người thêm một phần lực. Ta coi ngươi là bằng hữu, mới làm như vậy."
Quảng Lâm Quỷ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời Lưu Đinh Đang có lý, ít nhất nửa đoạn trước rất xuôi tai.
Vì vậy hắn liền gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Cũng tốt."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lưu Đinh Đang lại chuyển sang thẹn thùng, nàng cúi đầu, dường như thấp tới sát ngực mình. Mà hai tay nàng lại đưa miếng thịt heo nướng đã dính đầy bụi đất lúc trước, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi... Ăn nhiều một chút... Mau khoẻ lại... Sớm cùng cha nói chuyện..."
Quảng Lâm Quỷ nhìn thái độ của Lưu Đinh Đang đột nhiên thay đổi. Hắn cảm thấy hết sức kỳ quái lại càng không biết tại sao phải nói chuyện với Lưu Đại Tráng.
Hắn nghi hoặc nhìn hai gò má Lưu Đinh Đang ửng đỏ, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Đinh Đang có phải đang bị bệnh không? Sắc mặt tại sao lại đỏ vậy?
Mà xa xa, Lưu Đại Tráng hào hứng xách một con thỏ rừng về. Vừa mới đi tới trước mái hiên, liền nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của hai đứa nhỏ. Đại hán trung niên kia hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái.
Hắn chậm rãi đóng cửa phòng lại, cẩn thận lui ra ngoài. Mà trong miệng thì lẩm bẩm.
"Con gái lớn không nên giữ."
Linh Lung Các xong rồi.
Ý niệm như vậy không những xuất hiện trong lòng đám chấp sự trưởng lão, cũng xuất hiện trong đầu những vị đại năng đang quan sát tình trạng của Linh Lung Các.
Bọn họ đều nhận ra như vậy, dần dần thu hồi ánh mắt đang quan sát Linh Lung Các.
Tư Không Bạch trọng thương, không thể vượt qua được đạo thiên kiếp tiếp theo. Mà bởi vì Tư Không Bạch ngã xuống, có lẽ Linh Lung Các còn có thể nhờ vào Chung Trường Hận mà tồn tại thêm một khoảng thời gian, nhưng hành động thu nhận Diệp Hồng Tiên của Tư Không Bạch trước đó, không thể nghi ngờ đã nằm trong tầm ngắm của Chúc Hiền.
Sau khi Tư Không Bạch chết, Linh Lung Các tất nhiên không thể nào đối kháng với thế lực của Trường Dạ Ty quá lâu.
Diệt vong, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Linh Lung Các sừng sững mấy ngàn năm của Đại Chu đã tới bước cuối cùng, đây đúng là một chuyện đáng để thổn thức.
Nhưng chủ nhân của những ánh mắt kia dường như chẳng hề có nửa phần xúc động tâm tư, bọn họ đã bắt đầu tính toán làm thế nào để đối phó với một loạt vấn đề sau khi Linh Lung Các biến mất.
Từ giờ trở đi Linh Lung Các đã được định trước chỉ còn lại vài chữ trong những quyển sách ố vàng.
Thật giả trong đó, có lẽ còn phải dựa vào tâm tình của người thắng lợi sau cùng.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý xưa nay luôn là như vậy.
Canh bạc này Tư Không Bạch thua, Linh Lung Các phải chôn theo hắn.
Chờ đợi người thua cuộc chỉ có tàn nhẫn và máu tanh, ván cờ giữa những kẻ cầm quyền cho tới bây giờ đều như vậy.
...
Đạo thiên lôi thứ sáu đánh xuống.
Lúc đó Tư Không Bạch chậm rãi ngẩng đầu.
Thua sao?
Hắn tự hỏi bản thân mình như vậy, câu trả lời hiển nhiên cũng chính là câu hỏi.
Thần trí hắn có chút vô định.
Mà bên tai hắn lúc này chợt truyền tới từng thanh âm huyên náo.
Hắn sợ hãi, quay đầu nhìn về đám người phía dưới.
Nơi đó, đệ tử Linh Lung Các đang dần dần lui khỏi sơn môn. Trên khuôn mặt nhiều kẻ hiện rõ nỗi sợ hãi, lo âu.
Các ngươi muốn làm gì?
Tư Không Bạch hỏi, giọng nói khô khốc, như tiếng cây khô bị bẻ gẫy, cực kỳ khó nghe.
Nhưng hắn lại không nhận được đáp án.
Bọn họ đang chạy, giống như muốn tránh thoát thứ mà bọn họ sợ hãi.
Tại sao?
Trong lòng Tư Không Bạch lại càng xuất hiện nhiều nghi vấn, hắn hỏi thêm lần nữa.
Nhưng giọng nói của hắn như chìm vào âm thanh huyên náo của dòng người, hắn vẫn không được đáp lại.
Ánh mắt của hắn lướt qua từng khuôn mặt của đám đệ tử, lập tức hắn hiểu ra một chút.
Bọn họ đang sợ hắn. Cũng có thể nói là họ sợ đạo thiên lôi mà hắn dẫn tới.
Đó đích xác là một đạo thiên lôi đủ để huỷ diệt cả Trọng Củ Phong, nhưng hắn vì Linh Lung Các, vì những đệ tử đang hoảng hốt chạy thục mạng này.
Bọn họ... Tại sao có thể đối với hắn làm vậy!
Tại sao bọn họ có thể coi hắn như mãnh thú hồng hoang!
Tư Không Bạch rất nghi hoặc, nghi hoặc như vậy rất nhanh liền biến thành tức giận, mà tức giận lại đang trong nhấp nháy biến thành bất lực.
Hắn cuối cùng không cách nào có thể đối kháng với đạo thiên lôi chuẩn bị đánh xuống.
"Tại sao? Không thử thêm một lần?"
Mà ngay lúc này, trong đầu hắn chợt vang lên một giọng nói già nua lại hiền hòa.
"Ai!"
Thần trí Tư Không Bạch vốn đã mơ hồ vào lúc đó chấn động một cái, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng ngoại trừ hắn và đạo thiên lôi đang sắp sửa giáng xuống chẳng có bất kỳ thân ảnh nào khác.
"Ngươi không phải nói muốn thay mặt ta cùng trời đấu một trận sao? Ngươi định cứ thế buông bỏ?"
Thanh âm kia lại một lần nữa hỏi hắn.
Tư Không Bạch nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
"Ngươi là Vô Thượng Chân Nhân?"
"Muốn thử thêm lần nữa không?"
Thanh âm trong đầu Tư Không Bạch cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà lại lên tiếng hỏi, trong giọng nói lại mang theo sự dụ hoặc.
"Thử thêm một lần?"
Tư Không Bạch sầu thảm cười một tiếng: "Ngươi nhìn đệ tử Linh Lung Các ta xem, bọn họ sợ hãi như vậy, ta thành Địa Tiên thì sao? Linh Lung Các đã xong rồi..."
"Bọn chúng? Chẳng qua là chỉ là chim trong lồng, ngươi khác bọn chúng. Chỉ cần ngươi vượt qua thiên kiếp, ngươi chính là Địa Tiên, ngươi sẽ có thọ nguyên trăm năm, ngàn năm. Thời gian đó ngươi có thể tìm được đệ tử thừa kế y bát của Linh Lung Các, mà bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là binh khí trong tay ngươi, nghe lời liền dùng, nếu không nghe lời..."
Giọng nói già nua vào lúc đó đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Vậy thì đổi thành kẻ khác."
Trong đầu Tư Không Bạch lúc đó như nổ ầm một tiếng, hắn đột nhiên hiểu ra, giống như được thể hồ quán đỉnh.
"Đúng vậy. Chỉ cần ta vượt qua thiên kiếp, ta liền có đầy đủ thời gian để thay đổi Linh Lung Các..."
Trong mắt hắn chợt sáng lên chút hy vọng. Nhưng rất nhanh hắn lại vô lực, buông thõng hai tay: "Nhưng là, ta không đối kháng được đạo thiên kiếp này..."
"Ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi."
Giọng nói của Vô Thượng Chân Nhân lại vang lên lần nữa: "Thọ nguyên của ta đã sắp hết, đây là điểm duy nhất ta có thể giúp được ngươi..."
"Nhưng..."
Tâm tư Tư Không Bạch lúc đó chợt cảm thấy nặng nề. Vô Thượng Chân khi đối kháng với lần thiên kiếp thứ sáu đã hao tổn không ít thọ nguyên, trước đó vài ngày còn vì hắn mà hao phí thọ nguyên để lấy một quẻ. Nếu giờ khắc này vì hắn ngăn cản thiên kiếp, như vậy tuổi thọ của Vô Thượng Chân Nhân sẽ chẳng còn lại là bao. Hắn không thể xác định thứ có thể trao đổi với Vô Thượng Chân Nhân, và cả kết quả sẽ như thế nào?
"Chớ có giữ cái tâm tư đàn bà đó, ta chết đã là hiển nhiên. Chỉ cần ngươi nhớ hết thảy mọi chuyện ta làm hôm nay, vì người giúp đỡ ngươi trở thành Địa Tiên mà trảm sát hôn quân. Thay ta cứu vớt chúng sinh khỏi khói lửa nhân gian, ta chết như vậy, quả là đáng giá!"
Khi Tư Không Bạch đang do dự, thanh âm của Vô Thượng Chân Nhân lại vang lên lần nữa. So với trước, trong giọng nói của hắn thêm vài phần nóng nảy, thúc giục.
Tư Không Bạch cũng không phải là người kém quả quyết, hắn làm sao buông bỏ được Linh Lung Các?
Vì vậy sau khi nghe thấy lời của Vô Thượng Chân Nhân, lại thêm Linh Lung Các chính là chấp niệm trong lòng hắn và sư phụ, sư huynh. Tư Không Bạch liền có quyết định.
"Tại hạ quyết không phụ sự nhờ cậy của tiền bối." Hắn trầm giọng nói.
Thanh âm cuối cùng của Tư Không Bạch vừa dứt, một luồng lực lượng từ trong lục phủ ngũ tạng của hắn tuôn ra. Thân thể vốn đang trọng thương của hắn sau một khắc đã trở thành cường hãn hơn cả lúc trước.
"A!"
Những đại năng vốn đã thu hồi tâm tư chợt phát hiện ra sự khác thường của Tư Không Bạch, bọn họ lại một lần nữa cẩn thận quan sát. Mà trạng thái của Tư Không Bạch giờ khắc này cũng khiến mọi người giật mình.
Thân thể nhuốm máu của vị lão giả lưng đang còng xuống chợt biến thành thẳng tắp, lực lượng trong cơ thể hắn bộc phá như thuỷ triều. Hắn lại một lần nữa ngẩng đầu, huyết quang trong mắt đại thịnh, Mà sau lưng hắn cũng xuất hiện một hư ảnh to lớn màu đỏ, đó cũng là thứ mà mọi người chưa bao giờ thấy.
Nó khẽ nhếch miệng, trên đầu mọc ra một cặp sừng như sừng dê, sau lưng lại có một đôi cánh xương đồng thời mở ra. Cuồng ngạo, bá đạo, giống như Ma Thần giáng thế. Mà giờ phút này nó hướng về phía đạo thiên lôi chuẩn bị giáng xuống, phát ra từng tiếng gầm thét chấn nhiếp thiên địa.
Lực lượng vô biên, tức giận vô biên lấy Tư Không Bạch làm trung tâm, dần phóng ra ngoài.
Khiến mọi người đều giật mình thẫn thờ, ngay cả việc di tản cũng ngừng lại.
Mà đạo thiên lôi cuối cùng cũng đánh xuống. Hai cánh hư ảnh sau lưng hắn cũng mở ra, bọc lấy toàn thân Tư Không Bạch.
Thiên lôi vô cùng cường hãn đánh xuống đôi cánh xương của hư ảnh, giống như ném đá xuống biển, chẳng dậy nổi một cơn sóng. Chỉ lát sau đã bị đôi cánh kia hấp thu, cũng chẳng thể tạo thành chút thương tổn nào cho Tư Không Bạch.
Đạo thiên lôi cuối cùng biến mất, kiếp vân trên bầu trời cũng dần dần tản đi.
Cảnh tượng huỷ thiên diệt địa lập tức biến mất không thấy, mà hư ảnh, kỳ hạ lộ ra Tư Không Bạch không phát hiện chút tổn hao nào đích thân thể.
Sau khi hoàn thành sứ mệnh, hư ảnh Ma Thần dần nhạt đi, mà rất nhiều thiên địa lực đều hướng về phía Tư Không Bạch.
Lão giả kia vào lúc này thả lỏng thân thể, sắc mặt lại trở thành bình lặng, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương toàn thân đang dần ổn định. Mà một luồng khí tức chỉ thuộc về tiên nhân cũng bắt đầu ngưng tụ trong thân thể hắn.
Hắn cảm nhận thế giới này, cũng cảm nhận cảnh giới Địa Tiên.
Tư Không Bạch thành công.
Bất luận là những để tử lo lắng mà bỏ chạy, hay những đại năng đang quan sát, đều cảm thấy kinh ngạc trước kết quả.
Bọn họ thậm chí không thể hiểu tại sao Tư Không Bạch có thể làm được...
Nhưng vô luận như thế nào, đối với các đệ tử Linh Lung Các mà nói, sự thành công của Tư Không Bạch chính là một việc tốt. Bọn họ sau khi kinh ngạc một chút, liền bắt đầu hoan hô.
Linh Lung Các được cứu!
Có vị tiên nhân Tư Không Bạch này trấn giữ, thêm Chung Trường Hận có chiến lực có thể sánh ngang với Địa Tiên cảnh, địa vị của Linh Lung Các ở Đại Chu đã vững như Thái Sơn.
Mà Chung Trường Hận, Ninh Trúc Mang đứng giữa đám đệ tử, đồng thời nhìn nhau...
Hư ảnh Ma Thần kia là gì, bọn họ không thể nói rõ ràng. Nhưng với cảnh giới của hai người có thể cảm nhận được, đó vốn không phải là lực lượng của Tư Không Bạch diễn hoá ra, mà càng giống như hình chiếu của một tồn tại hết sức cường đại.
Kết quả như vậy đối với Linh Lung Các mà nói không biết là tốt hay xấu...
Bọn họ đều cảm thấy khó nói.
...
Quảng Lâm Quỷ ăn thịt heo rừng vừa được nướng xong, chợt từ trên ghế trước phòng đứng dậy.
Cái ghế dài mất trọng tâm, Lưu Đinh Đang đang ngồi ở một đầu còn lại tự nhiên là ngã xuống đất.
"Tiểu hòa thượng! Ngươi làm sao vậy?"
Lưu Đinh Đang cầm miếng thịt heo nướng trên tay dính đầy bụi, chật vật đứng dậy, chỉ tay về phía Quảng Lâm Quỷ hỏi.
Cái tên Quảng Lâm Quỷ đối với Lưu Đinh Đang mà nói cũng quá mức kỳ quái, vì vậy nàng thường gọi tên thiếu niên chỉ lớn hơn nàng một chút là tiểu hoà thượng.
Quảng Lâm Quỷ giống như không nghe thấy câu hỏi của Lưu Đinh Đang, hắn nhìn về phía phương xa, lông mày nhíu chặt lại.
"Đại yêu xuất thế." Hắn nói lên một câu như vậy.
"Ta phải đi độ hóa bọn họ."
"Cái gì?"
Lưu Đinh Đang nháy mắt, không hiểu tại sao cái tên tiểu hoà thượng này nói vậy. Hắn thường thích nói những việc mà nàng không hiểu, nàng cảm thấy hắn rất kỳ quái, nhưng lại rất đặc biệt.
"Ta phải đi."
Quảng Lâm Quỷ đã từng không chỉ một lần giải thích những chuyện hắn muốn làm với Lưu Đinh Đang, nhưng đối phương dường như không chú tâm tới những chuyện hắn nói. Lâu ngày, Quảng Lâm Quỷ cũng mất đi hứng thú giải thích tỉ mỉ cho nữ hài này.
"Đi đâu?"
Lưu Đinh Đang sửng sốt, nàng không hiểu tại sao Quảng Lâm Quỷ phải rời đi, ở lại thôn Ngưu Đầu chẳng phải tốt lắm sao?
Quảng Lâm Quỷ đáp: "Linh Lung Các."
"Lại là nơi đó?"
Lưu Đinh Đang hiển nhiên đã nghe nói tới Linh Lung Các, đó chính là đệ nhất tông môn Đại Chu. Dĩ nhiên đệ nhất tông môn là cái gì, trong lòng Lưu Đinh Đang cũng chẳng có khái niệm cụ thể, nàng chỉ biết đó là một nơi rất lợi hại.
Tiểu hoà thượng dường như cũng bị thương ở đó.
Câu chuyện này hắn đã nói cho rất nhiều người, nhưng thôn dân trong thôn lại chẳng có ai tin tưởng.
Nhưng Lưu Đinh Đang tin.
"Không phải ngươi nói ở đó có người rất lợi hại sao? Lần trước ngươi không đánh lại, chẳng lẽ lần này liền có thể sao?" Lưu Đinh Đang nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.
Quảng Lâm Quỷ nghe thấy vậy, lập tức ngẩn người.
Thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục, lực lượng bản thân gần như chẳng thể vận dụng. Bây giờ hắn cũn chẳng khác biệt gì với những hài đồng mười hai mười ba tuổi, đi, dường như cũng chẳng thể làm gì. Nhưng đại yêu kia đã xuất thế... Nếu hắn không đi, lại cảm thấy trong lòng bất an. Lúc này trong lòng hắn cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
"Không bằng như vậy, ngươi cứ tu dưỡng tới khi khoẻ hẳn. Chờ tới khi thương thế lành hẳn. Ta... Ta cũng đã trưởng thành, ta cùng ngươi đi..."
Lưu Đinh Đang nói như vậy. Càng về sau, nàng càng nhỏ giọng, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ. Mà giống như muốn che dấu, lời lại bổ sung thêm một câu: "Nhiều một người thêm một phần lực. Ta coi ngươi là bằng hữu, mới làm như vậy."
Quảng Lâm Quỷ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời Lưu Đinh Đang có lý, ít nhất nửa đoạn trước rất xuôi tai.
Vì vậy hắn liền gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Cũng tốt."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lưu Đinh Đang lại chuyển sang thẹn thùng, nàng cúi đầu, dường như thấp tới sát ngực mình. Mà hai tay nàng lại đưa miếng thịt heo nướng đã dính đầy bụi đất lúc trước, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi... Ăn nhiều một chút... Mau khoẻ lại... Sớm cùng cha nói chuyện..."
Quảng Lâm Quỷ nhìn thái độ của Lưu Đinh Đang đột nhiên thay đổi. Hắn cảm thấy hết sức kỳ quái lại càng không biết tại sao phải nói chuyện với Lưu Đại Tráng.
Hắn nghi hoặc nhìn hai gò má Lưu Đinh Đang ửng đỏ, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Đinh Đang có phải đang bị bệnh không? Sắc mặt tại sao lại đỏ vậy?
Mà xa xa, Lưu Đại Tráng hào hứng xách một con thỏ rừng về. Vừa mới đi tới trước mái hiên, liền nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của hai đứa nhỏ. Đại hán trung niên kia hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái.
Hắn chậm rãi đóng cửa phòng lại, cẩn thận lui ra ngoài. Mà trong miệng thì lẩm bẩm.
"Con gái lớn không nên giữ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook