Tàng Ngọc Nạp Châu
-
Chương 205
Trans: Bạch Tửu
Đương nhiên ngoại trừ vị cư sĩ yêu thích mỹ vị này ra, còn có Nghiêu Mộ Dã thích ăn chân dê nướng cùng mấy thứ rau tươi xào thanh đạm.
Tuy rằng mọi thứ đều là mỹ vị, nhưng mỹ vị các món trân quý này so với yến tiệc của Đế vương, lại có chút kém xa. Ngay cả uống rượu, cũng chẳng qua là một loại rượu mới ủ nhạt nhẽo mà thôi.
Nhưng Quảng Tuấn Vương lại cảm thấy rượu này giống như hồi còn niên thiếu khi mấy người họ đi du ngoạn cùng nhau, ở một thị trấn nhỏ không biết tên uống đến cam nhưỡng tư vị.*
*Cam nhưỡng tư vị: Ý chỉ tư vị ngọt ngào
“Đây là ta nhờ người tìm công thức đến, tự mình làm lấy, thế nào? Uống vào rất có tư vị túy ông năm đó có phải không?”. Cư sĩ Phóng Sơn cười nói.
Đúng lúc này, Thục Tuệ phu nhân vẫn luôn ở trong phòng cùng Ngọc Châu đi ra.
Chỉ là trong ngực Ngọc Châu còn ôm một đứa bé bi ba bi bô, một thân mang yếm nhỏ hình hoa anh đào, khiến cho đứa bé kia càng thêm phần đáng yêu. Tóc dài dường như không bị cắt qua, thắt thành bím được buộc lại bằng một dây hồng nhạt, càng trở nên đáng yêu đến tận trời.
Phù nhi đi theo bên cạnh Ngọc Châu không ngừng nói: “Mẫu hậu, để Phù nhi ôm muội muội một chút đi.”
Có điều đứa bé kia cuối cùng vẫn không được Phù nhi ôm, mà bị đưa đến vòng tay của Nghiêu Mộ Dã. Nhìn con gái Hương Bảo Nhi nhìn về phía mình vừa cười vừa phun bong bóng, Nghiêu Mộ Dã cũng cười nhìn bé, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình lớn lên thật đúng là giống Ngọc Châu mà.
Quảng Tuấn Vương nhìn đứa bé kia, nói với Nghiêu Mộ Dã: “Ngươi lại làm phụ thân?”
Nhưng lại nhìn Ngọc Châu kia, sinh hai hài tử mà dáng vẻ vẫn thon thả tuyệt mỹ, trời xanh thật sự là thiên vị con người này sao?
Nghĩ vậy, Quảng Tuấn Vương lưu luyến không rời mà thu hồi mắt, thuận miệng hỏi nghi vấn của mình: “Ngài cùng Thục Tuệ phu nhân lại sinh thêm bao nhiêu hài nhi nữa, nói ta nghe xem nào.”
Cư sĩ Phóng Sơn vẫn luôn điềm đạm chợt xuất hiện sự quẫn bách trên gương mặt, nhẹ nhàng ngó Thục Tuệ phu nhân rót rượu bên cạnh, nói: “Ta hiện tại chỉ có một hài tử là Lý nhi…”
Câu này làm cho Quảng Tuấn Vương cảm thấy không tin được, năng lực chất vấn của mình từ trước đến nay thật không tầm thường, hiện tại ẩn cư ở đây, cũng chỉ có một mình Thục Tuệ phu nhân làm bạn, làm sao lại chỉ có một hài tử cơ chứ?
Bảo Phù từ trước đến nay không sợ chuyện lớn, lại lần nữa khoe khoang với người bạn mới: “Ta có muội muội, ngươi lại không có! Kêu cha và nương ngươi sinh cho ngươi một muội muội đi, có tiểu muội muội chơi rất vui, lôi lôi kéo kéo đều tràn ngập cảm giác mềm mại…”
Tiểu hài tử nửa chừng không nhịn được sự xúi giục, bị Bảo Phù vừa mới khoe khoang như vậy, Lý nhi lập tức cảm thấy được cảm giác mềm mại khi chơi đùa với muội muội, đó là một chuyện rất tốt đẹp… Lập tức vừa khóc vừa nói: “Cha, hài nhi muốn muội muội…”
Đúng lúc này, Hương Bảo Nhi vui vẻ tràn trề mà tiểu một phát lên trên đầu gối của cha, ngược lại như quan tâm giải trừ sự quẫn bách của a bá Phóng Sơn.
Nghiêu Mộ Dã cũng không thèm để ý, nước tiểu của bé con cũng như nước tiểu của tiểu cẩu, huống chi lại là nữ nhi của mình, mặc dù ướt đầu gối, cũng chỉ như giải nhiệt, cứ để nó tự khô.
Ngọc Châu lại sợ mông nhỏ của nữ nhi mình ẩm ướt, vội vàng bế nhóc con lên, mang nhóc về phòng đổi một cái quần nhỏ sạch sẽ, bởi vì nơi này nhiều người mồm mép, vả lại không có người hầu, rất nhiều thị vệ còn có thị nữ cũng đều đợi ở ngoài viện, cho nên Thục Tuệ phu nhân liền đi theo giúp đỡ.
Ngọc Châu dựa vào ghế nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ còn uống thuốc kia sao?”
Thục Tuệ phu nhân khẽ cúi đầu, không nói lời nào.
Ngọc Châu khẽ than thở nói: “Mặc dù là thuốc nhưng cũng có ba phần độc, nếu tỷ không yêu hắn… Hiện tại cũng là thời điểm thích hợp, tội gì phải làm khổ chính mình?”
Thục Tuệ phu nhân hơi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc hộp gỗ trang điểm mới được chế tạo.
Đó chính là vật mà mấy ngày trước hắn tự mình làm ra, cũng chính là hắn muốn nhắc lại năm đó khi hai người gặp nhau, hắn vô tình làm hỏng hộp trang điểm mà nàng mang đến, từng đáp ứng sẽ tự tay cho làm cho một chiếc hộp trang điểm khác, chỉ là sau khi vào cung, lời thề ước giữa cánh đồng này, hai người tựa hồ đều đã quên sạch sẽ… Chỉ là một hai năm trở lại đây hắn nổi lên hứng thú với nghề mộc, gần đây xem ra cũng học được ra hình ra dáng, thì ra vẫn luôn nhớ rõ lời nói của mình.
Lúc trước nàng ở lại cũng bất quá là đợi hắn thu xếp ổn thỏa, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng mấy năm nay bình đạm mà an nhàn qua ngày lại giống như nước ấm nấu ếch xanh*, khiến cho người ta không biết sa vào từ lúc nào.
*Nước ấm nấu ếch xanh: Ý chỉ môi trường, cuộc sống thay đổi khiến cho người ta thay đổi theo
Hiện giờ thân thể hắn so với lúc trước bị thương đã đỡ hơn rất nhiều, thật sự cũng là lúc nàng nên đi rồi…
Ba tên nam nhân kia uống đến thâu đêm, mãi đến sau nửa đêm tận hứng mới tan đi.
Ngọc Châu ôm Hương Bảo Nhi đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực động đậy, mông lung mở mắt phát hiện tên nam nhân này đang bế Hương Bảo Nhi lên, đặt bé vào trong cái nôi nhỏ bên trong gian phòng thông nhau, sau đó thân thể cường tráng mang theo mùi rượu nhàn nhạt cùng hương vị bồ kết thanh thanh thay thế chỗ bé chui vào trong lòng ngực Ngọc Châu.
Ngọc Châu nhắm mắt, khóe miệng cười khẽ, thì ra hắn thật sự nhớ mình không thích mùi rượu, xem ra là mới lấy nước rửa sơ qua mặt mũi đây mà!
Nghiêu Mộ Dã nghe hô hấp nàng biến đổi, liền biết nàng đã tỉnh, lập tức không chút khách khí mà đè nàng dưới thân, mút vào đôi môi anh đào trên gương mặt nàng, dáng vẻ cầu hoan đêm khuya.
“Không phải mới uống rượu sao? Lại không phải rượu tiên rượu hổ, chàng quấy cái gì?” Ngọc Châu không còn biện pháp nào giả ngủ nữa, cười vui vẻ nói.
Nghiêu Mộ Dã vừa không ngừng vừa nói: “Tiểu tử Quảng Tuấn Vương kia khoe khoang dưới gối mình có nhiều nữ nhân nhất, trẫm không có tam thê tứ thiếp, lại để cho Nam Vương gia xem thường, cho nên giờ chúng ta nổ lực, nàng lại sinh cho ta thêm một đứa nữa có được không?”
Ngọc Châu cười đẩy vai hắn: “Không sinh cho chàng nữa đâu, không phải trở thành Hoàng thượng rồi sao? Hậu cung nhiều giai lệ, chàng đi tìm người khác sinh đi!”
Nghiêu Mộ Dã dùng sức ngăn nàng lại, nói: “Nhưng Mẫu hậu trẫm lại đau lòng cho con dâu hơn nhi tử, mấy năm nay bà ấy đã tuyển cung nữ vào cung nhưng trông họ thật dọa người, nhìn một cái liền muốn đoạn tử tuyệt tôn, không sinh con với nàng, chẳng lẽ sinh con cùng với những gương mặt mụn đó sao?”
Nghiêu Mộ Dã nói không sai. Đặc biệt là một đám cung nữ gần đây, cực đặc sắc, nốt ruồi đen trên gương mặt kia, so với tiểu thư được Nghiêu phu nhân giới thiệu gần đây cho nhi tử còn bự hơn, nhìn không giống ruồi bọ, mà giống con ve sầu cực bự!
Cung yến vài ngày trước đây, có những thần tử tiến đến kính rượu thấy các cung nữ “Hoa nhường nguyệt thẹn” đều chịu không nổi, sau khi uống được một chập các thần tử xung quanh đều hướng về phía Bắc đế nói: “Hoàng đế, ngài ở trong cung chịu khổ rồi!”
Lúc này Châu nhi thật không có lương tâm, vậy mà thừa dịp quần thần còn đang bất ngờ, đã ở bên cạnh cười trộm không ngừng.
“Ai kêu chàng trước đây ngỗ nghịch với Mẫu hậu nhiều quá làm chi, oán khí đè nén nhiều năm nay của lão nhân gia dâng lên, nếu Thánh thượng cảm thấy không giai lệ không thích, thiếp sẽ làm chủ thay Thánh thượng lựa chọn vài người tốt hơn?”
Nghiêu Mộ Dã vừa nghe trong lòng liền biết dáng vẻ này của hiền thê Châu nhi là gì, chính là một bình giấm nhỏ, có chỗ nào mà thay hắn lựa chọn chứ? Lặp tức kéo chăn ra, gối giường bắt đầu lay động, chỉ trong chốc lát tiếng thở gấp thô lỗ của nam nhân hòa quyện với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân vang lên…
Khi trời vừa hừng sáng, Ngọc Châu nhớ nhị tỷ đã nói với mình nàng ấy muốn rời đi, liền nói chuyện này với Nghiêu Mộ Dã.
Bắc đế lười nhác rời giường, híp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có điều khi Đế hậu Bắc triều chuẩn bị rời khỏi núi Phượng Hà, còn chưa đề cập đến chuyện nhị tỷ muốn rời khỏi đây, cư sĩ Phóng Sơn lại lần nữa bị thương, lần này là thương thế ở đùi, bị thương khi đốn củi, tình trạng nghiêm trọng, cơ hồ lộ rõ máu thịt, Thục Tuệ phu nhân nhìn gấp đến độ đỏ hết vành mắt, luôn miệng trách cứ hắn không cẩn thận, chỉ tỉ mỉ giúp hắn băng bó vết thương, rồi lại đi nấu thuốc.
Lý nhi cũng thật đau lòng cho phụ thân, khóc lóc ôm cánh tay phụ thân không buông.
Tình hình này, Ngọc Châu muốn mở miệng nhắc nhở cũng không được, vì thế liền cùng Quảng Tuấn Vương xuống núi.
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy kỳ quặc, kỳ thật trong núi cũng có một lão bộc, chuyện đốn củi nào đến phiên cư sĩ Phóng Sơn làm? Hơn nữa lần bị thương này… Còn có rìu sắt mới còn chưa rỉ sét, giống như của bọn thị vệ đi tuần tra trong núi gắn bên hông…
“Thánh thượng, là do ngài mật báo cho Phóng Sơn, thi triển khổ nhục kế?” Ngọc Châu không nhịn được mở miệng hỏi.
Mà Nghiêu Mộ Dã mặt không đỏ tâm không động, nói: “Cuộc đời này của hắn vẫn luôn ở dưới ta, đạo lý truy thê còn kém rất nhiều, nếu không chỉ điểm hắn một chút, chẳng phải là mất giang sơn lại mất luôn mỹ nhân sao, vậy cũng quá thê thảm rồi, niệm tình tình cảm trước đây, trẫm chỉ muốn chỉ điểm hắn một chút…”
Đúng lúc này, Quảng Tuấn Vương ngắt lấy hoa tươi ven đường đuổi lại đây, vừa hay nghe được một nữa, không khỏi có chút thèm muốn nói: “Nếu đã là bạn cũ, cũng không thể bên nặng bên nhẹ, ngươi cũng sớm chỉ điểm vài cái cho bổn vương đi…” Quảng Tuấn Vương còn chưa nói xong, thầm nghĩ, nếu ta học được một chút tinh túy này, há chẳng phải mỹ nữ này liền nằm trong ngực bổn vương sao?
Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể lưu luyến mà đem hoa đưa cho Ngọc Châu, nói: “Một lát nữa xuống núi, Quân chủ Bắc địa, cùng Nam đế Vương gia lại không thể cùng đồng hành với nhau, một lần tụ tập trên núi kia lại như là giấc mộng Nam Kha, từ nay về sau không biết có còn cơ hội tương phùng hay không… Mong rằng nhị vị chớ có quên bổn vương… Ngày sau nếu bị người cô phụ, hãy nhớ bổn vương mãi mãi chờ nàng…”
Tuy hắn có nói đến “Nhị vị”, nhưng rõ ràng là chỉ muốn nói cho một mình Ngọc Châu nghe.
Nghiêu Mộ Dã trừng mắt nhìn cái tên bạn cũ tùy tâm sở dục, tùy hứng này, âm lãnh nói: “Đã không nỡ vứt bỏ, vậy thì đừng đi, cùng nhau trở về Kinh thành không phải tốt hơn sao?”
Quảng Tuấn Vương vội vàng lắc đầu như trống bỏi, nói: “Bổn vương sẽ không nói với ai chuyện của cư sĩ Phóng Sơn, ngươi tên tiểu tử này có phải là muốn cầm tù ta hay không? Không có cửa đâu!”
Nói xong cuống quít xách túi của mình lên, mang theo một tiểu thư đồng của mình một đường chạy như điên xuống núi.
Khi hắn quay đầu lại nhìn lên, trên đường núi một mảnh sương mù, không còn nhìn rõ hình bóng cố nhân nơi đâu…
Quảng Tuấn Vương chậm rãi thở dài một hơi, vác túi lên vai, bước về phía xe ngựa của mình, cao giọng mà xướng lên, mang theo tiếng Nam địa đặc sắc: “Ngày xưa giật mình trong giấc mộng, cùng quân từ biệt không nói lời nào, từ nay về sau cách mấy sơn trọng thủy, chờ đợi ngày cửu tiêu phù nguyệt lại trở về tụ tập say…”
Tiếng ca trong trẻo kia, chấn động chim bay trong núi sâu, không biết đã truyền đi phương trời nào…
Sử sách ghi lại: Nam Bắc đối lập nhiều năm, Nam triều hủ bại, dân chúng lầm than, sau này nhiều lần khởi nghĩa nông dân, đô thành Nam Ngụy bị nghĩa quân công hãm. Sau này Bắc địa xuất binh, Đế Lương Thái Tông Nghiêu Mộ Dã khai quốc thuận theo ý dân thống nhất thiên hạ, sử xưng Thánh Võ Đế.
Suốt cuộc đời ưu quốc ưu dân, lại không thích nữ sắc, cả đời duy lập một Hoàng hậu xuất thân bình dân, có thể nói Đế Vương là một tấm gương tốt… Còn có sử sách ghi Thánh Võ Hoàng Đế trước khi lập gia đình phó.ng đãng buông thả, chuyện này đã sớm bị Đế Vương hạ lệnh cấm ngôn, quyết không thể truyền lại cho đời sau! Thế cho nên hậu nhân bình phán, đều nói: “Đế Vương kỳ nhân này, lấy tấm thân xử nử của nữ tử đã từng kết hôn làm vợ! Cũng được xem là người si tình!
“Tàng ngọc được tuyển đi phác ngọc, nạp châu được tuyển lột vỏ châu”, thế cho nên triều đại nhà Lương, thịnh hành nữ nhi gả lần hai, lần ba, nhà chồng hoàn toàn không truy cứu chuyện trước kia… Đây là do Đế hậu khai sáng khơi dòng! Chuyện này mở ra làn gió mới trong dân gian, có ích cho sau này…
Hoàn Toàn Văn.
Đương nhiên ngoại trừ vị cư sĩ yêu thích mỹ vị này ra, còn có Nghiêu Mộ Dã thích ăn chân dê nướng cùng mấy thứ rau tươi xào thanh đạm.
Tuy rằng mọi thứ đều là mỹ vị, nhưng mỹ vị các món trân quý này so với yến tiệc của Đế vương, lại có chút kém xa. Ngay cả uống rượu, cũng chẳng qua là một loại rượu mới ủ nhạt nhẽo mà thôi.
Nhưng Quảng Tuấn Vương lại cảm thấy rượu này giống như hồi còn niên thiếu khi mấy người họ đi du ngoạn cùng nhau, ở một thị trấn nhỏ không biết tên uống đến cam nhưỡng tư vị.*
*Cam nhưỡng tư vị: Ý chỉ tư vị ngọt ngào
“Đây là ta nhờ người tìm công thức đến, tự mình làm lấy, thế nào? Uống vào rất có tư vị túy ông năm đó có phải không?”. Cư sĩ Phóng Sơn cười nói.
Đúng lúc này, Thục Tuệ phu nhân vẫn luôn ở trong phòng cùng Ngọc Châu đi ra.
Chỉ là trong ngực Ngọc Châu còn ôm một đứa bé bi ba bi bô, một thân mang yếm nhỏ hình hoa anh đào, khiến cho đứa bé kia càng thêm phần đáng yêu. Tóc dài dường như không bị cắt qua, thắt thành bím được buộc lại bằng một dây hồng nhạt, càng trở nên đáng yêu đến tận trời.
Phù nhi đi theo bên cạnh Ngọc Châu không ngừng nói: “Mẫu hậu, để Phù nhi ôm muội muội một chút đi.”
Có điều đứa bé kia cuối cùng vẫn không được Phù nhi ôm, mà bị đưa đến vòng tay của Nghiêu Mộ Dã. Nhìn con gái Hương Bảo Nhi nhìn về phía mình vừa cười vừa phun bong bóng, Nghiêu Mộ Dã cũng cười nhìn bé, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình lớn lên thật đúng là giống Ngọc Châu mà.
Quảng Tuấn Vương nhìn đứa bé kia, nói với Nghiêu Mộ Dã: “Ngươi lại làm phụ thân?”
Nhưng lại nhìn Ngọc Châu kia, sinh hai hài tử mà dáng vẻ vẫn thon thả tuyệt mỹ, trời xanh thật sự là thiên vị con người này sao?
Nghĩ vậy, Quảng Tuấn Vương lưu luyến không rời mà thu hồi mắt, thuận miệng hỏi nghi vấn của mình: “Ngài cùng Thục Tuệ phu nhân lại sinh thêm bao nhiêu hài nhi nữa, nói ta nghe xem nào.”
Cư sĩ Phóng Sơn vẫn luôn điềm đạm chợt xuất hiện sự quẫn bách trên gương mặt, nhẹ nhàng ngó Thục Tuệ phu nhân rót rượu bên cạnh, nói: “Ta hiện tại chỉ có một hài tử là Lý nhi…”
Câu này làm cho Quảng Tuấn Vương cảm thấy không tin được, năng lực chất vấn của mình từ trước đến nay thật không tầm thường, hiện tại ẩn cư ở đây, cũng chỉ có một mình Thục Tuệ phu nhân làm bạn, làm sao lại chỉ có một hài tử cơ chứ?
Bảo Phù từ trước đến nay không sợ chuyện lớn, lại lần nữa khoe khoang với người bạn mới: “Ta có muội muội, ngươi lại không có! Kêu cha và nương ngươi sinh cho ngươi một muội muội đi, có tiểu muội muội chơi rất vui, lôi lôi kéo kéo đều tràn ngập cảm giác mềm mại…”
Tiểu hài tử nửa chừng không nhịn được sự xúi giục, bị Bảo Phù vừa mới khoe khoang như vậy, Lý nhi lập tức cảm thấy được cảm giác mềm mại khi chơi đùa với muội muội, đó là một chuyện rất tốt đẹp… Lập tức vừa khóc vừa nói: “Cha, hài nhi muốn muội muội…”
Đúng lúc này, Hương Bảo Nhi vui vẻ tràn trề mà tiểu một phát lên trên đầu gối của cha, ngược lại như quan tâm giải trừ sự quẫn bách của a bá Phóng Sơn.
Nghiêu Mộ Dã cũng không thèm để ý, nước tiểu của bé con cũng như nước tiểu của tiểu cẩu, huống chi lại là nữ nhi của mình, mặc dù ướt đầu gối, cũng chỉ như giải nhiệt, cứ để nó tự khô.
Ngọc Châu lại sợ mông nhỏ của nữ nhi mình ẩm ướt, vội vàng bế nhóc con lên, mang nhóc về phòng đổi một cái quần nhỏ sạch sẽ, bởi vì nơi này nhiều người mồm mép, vả lại không có người hầu, rất nhiều thị vệ còn có thị nữ cũng đều đợi ở ngoài viện, cho nên Thục Tuệ phu nhân liền đi theo giúp đỡ.
Ngọc Châu dựa vào ghế nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ còn uống thuốc kia sao?”
Thục Tuệ phu nhân khẽ cúi đầu, không nói lời nào.
Ngọc Châu khẽ than thở nói: “Mặc dù là thuốc nhưng cũng có ba phần độc, nếu tỷ không yêu hắn… Hiện tại cũng là thời điểm thích hợp, tội gì phải làm khổ chính mình?”
Thục Tuệ phu nhân hơi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc hộp gỗ trang điểm mới được chế tạo.
Đó chính là vật mà mấy ngày trước hắn tự mình làm ra, cũng chính là hắn muốn nhắc lại năm đó khi hai người gặp nhau, hắn vô tình làm hỏng hộp trang điểm mà nàng mang đến, từng đáp ứng sẽ tự tay cho làm cho một chiếc hộp trang điểm khác, chỉ là sau khi vào cung, lời thề ước giữa cánh đồng này, hai người tựa hồ đều đã quên sạch sẽ… Chỉ là một hai năm trở lại đây hắn nổi lên hứng thú với nghề mộc, gần đây xem ra cũng học được ra hình ra dáng, thì ra vẫn luôn nhớ rõ lời nói của mình.
Lúc trước nàng ở lại cũng bất quá là đợi hắn thu xếp ổn thỏa, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng mấy năm nay bình đạm mà an nhàn qua ngày lại giống như nước ấm nấu ếch xanh*, khiến cho người ta không biết sa vào từ lúc nào.
*Nước ấm nấu ếch xanh: Ý chỉ môi trường, cuộc sống thay đổi khiến cho người ta thay đổi theo
Hiện giờ thân thể hắn so với lúc trước bị thương đã đỡ hơn rất nhiều, thật sự cũng là lúc nàng nên đi rồi…
Ba tên nam nhân kia uống đến thâu đêm, mãi đến sau nửa đêm tận hứng mới tan đi.
Ngọc Châu ôm Hương Bảo Nhi đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực động đậy, mông lung mở mắt phát hiện tên nam nhân này đang bế Hương Bảo Nhi lên, đặt bé vào trong cái nôi nhỏ bên trong gian phòng thông nhau, sau đó thân thể cường tráng mang theo mùi rượu nhàn nhạt cùng hương vị bồ kết thanh thanh thay thế chỗ bé chui vào trong lòng ngực Ngọc Châu.
Ngọc Châu nhắm mắt, khóe miệng cười khẽ, thì ra hắn thật sự nhớ mình không thích mùi rượu, xem ra là mới lấy nước rửa sơ qua mặt mũi đây mà!
Nghiêu Mộ Dã nghe hô hấp nàng biến đổi, liền biết nàng đã tỉnh, lập tức không chút khách khí mà đè nàng dưới thân, mút vào đôi môi anh đào trên gương mặt nàng, dáng vẻ cầu hoan đêm khuya.
“Không phải mới uống rượu sao? Lại không phải rượu tiên rượu hổ, chàng quấy cái gì?” Ngọc Châu không còn biện pháp nào giả ngủ nữa, cười vui vẻ nói.
Nghiêu Mộ Dã vừa không ngừng vừa nói: “Tiểu tử Quảng Tuấn Vương kia khoe khoang dưới gối mình có nhiều nữ nhân nhất, trẫm không có tam thê tứ thiếp, lại để cho Nam Vương gia xem thường, cho nên giờ chúng ta nổ lực, nàng lại sinh cho ta thêm một đứa nữa có được không?”
Ngọc Châu cười đẩy vai hắn: “Không sinh cho chàng nữa đâu, không phải trở thành Hoàng thượng rồi sao? Hậu cung nhiều giai lệ, chàng đi tìm người khác sinh đi!”
Nghiêu Mộ Dã dùng sức ngăn nàng lại, nói: “Nhưng Mẫu hậu trẫm lại đau lòng cho con dâu hơn nhi tử, mấy năm nay bà ấy đã tuyển cung nữ vào cung nhưng trông họ thật dọa người, nhìn một cái liền muốn đoạn tử tuyệt tôn, không sinh con với nàng, chẳng lẽ sinh con cùng với những gương mặt mụn đó sao?”
Nghiêu Mộ Dã nói không sai. Đặc biệt là một đám cung nữ gần đây, cực đặc sắc, nốt ruồi đen trên gương mặt kia, so với tiểu thư được Nghiêu phu nhân giới thiệu gần đây cho nhi tử còn bự hơn, nhìn không giống ruồi bọ, mà giống con ve sầu cực bự!
Cung yến vài ngày trước đây, có những thần tử tiến đến kính rượu thấy các cung nữ “Hoa nhường nguyệt thẹn” đều chịu không nổi, sau khi uống được một chập các thần tử xung quanh đều hướng về phía Bắc đế nói: “Hoàng đế, ngài ở trong cung chịu khổ rồi!”
Lúc này Châu nhi thật không có lương tâm, vậy mà thừa dịp quần thần còn đang bất ngờ, đã ở bên cạnh cười trộm không ngừng.
“Ai kêu chàng trước đây ngỗ nghịch với Mẫu hậu nhiều quá làm chi, oán khí đè nén nhiều năm nay của lão nhân gia dâng lên, nếu Thánh thượng cảm thấy không giai lệ không thích, thiếp sẽ làm chủ thay Thánh thượng lựa chọn vài người tốt hơn?”
Nghiêu Mộ Dã vừa nghe trong lòng liền biết dáng vẻ này của hiền thê Châu nhi là gì, chính là một bình giấm nhỏ, có chỗ nào mà thay hắn lựa chọn chứ? Lặp tức kéo chăn ra, gối giường bắt đầu lay động, chỉ trong chốc lát tiếng thở gấp thô lỗ của nam nhân hòa quyện với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân vang lên…
Khi trời vừa hừng sáng, Ngọc Châu nhớ nhị tỷ đã nói với mình nàng ấy muốn rời đi, liền nói chuyện này với Nghiêu Mộ Dã.
Bắc đế lười nhác rời giường, híp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có điều khi Đế hậu Bắc triều chuẩn bị rời khỏi núi Phượng Hà, còn chưa đề cập đến chuyện nhị tỷ muốn rời khỏi đây, cư sĩ Phóng Sơn lại lần nữa bị thương, lần này là thương thế ở đùi, bị thương khi đốn củi, tình trạng nghiêm trọng, cơ hồ lộ rõ máu thịt, Thục Tuệ phu nhân nhìn gấp đến độ đỏ hết vành mắt, luôn miệng trách cứ hắn không cẩn thận, chỉ tỉ mỉ giúp hắn băng bó vết thương, rồi lại đi nấu thuốc.
Lý nhi cũng thật đau lòng cho phụ thân, khóc lóc ôm cánh tay phụ thân không buông.
Tình hình này, Ngọc Châu muốn mở miệng nhắc nhở cũng không được, vì thế liền cùng Quảng Tuấn Vương xuống núi.
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy kỳ quặc, kỳ thật trong núi cũng có một lão bộc, chuyện đốn củi nào đến phiên cư sĩ Phóng Sơn làm? Hơn nữa lần bị thương này… Còn có rìu sắt mới còn chưa rỉ sét, giống như của bọn thị vệ đi tuần tra trong núi gắn bên hông…
“Thánh thượng, là do ngài mật báo cho Phóng Sơn, thi triển khổ nhục kế?” Ngọc Châu không nhịn được mở miệng hỏi.
Mà Nghiêu Mộ Dã mặt không đỏ tâm không động, nói: “Cuộc đời này của hắn vẫn luôn ở dưới ta, đạo lý truy thê còn kém rất nhiều, nếu không chỉ điểm hắn một chút, chẳng phải là mất giang sơn lại mất luôn mỹ nhân sao, vậy cũng quá thê thảm rồi, niệm tình tình cảm trước đây, trẫm chỉ muốn chỉ điểm hắn một chút…”
Đúng lúc này, Quảng Tuấn Vương ngắt lấy hoa tươi ven đường đuổi lại đây, vừa hay nghe được một nữa, không khỏi có chút thèm muốn nói: “Nếu đã là bạn cũ, cũng không thể bên nặng bên nhẹ, ngươi cũng sớm chỉ điểm vài cái cho bổn vương đi…” Quảng Tuấn Vương còn chưa nói xong, thầm nghĩ, nếu ta học được một chút tinh túy này, há chẳng phải mỹ nữ này liền nằm trong ngực bổn vương sao?
Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể lưu luyến mà đem hoa đưa cho Ngọc Châu, nói: “Một lát nữa xuống núi, Quân chủ Bắc địa, cùng Nam đế Vương gia lại không thể cùng đồng hành với nhau, một lần tụ tập trên núi kia lại như là giấc mộng Nam Kha, từ nay về sau không biết có còn cơ hội tương phùng hay không… Mong rằng nhị vị chớ có quên bổn vương… Ngày sau nếu bị người cô phụ, hãy nhớ bổn vương mãi mãi chờ nàng…”
Tuy hắn có nói đến “Nhị vị”, nhưng rõ ràng là chỉ muốn nói cho một mình Ngọc Châu nghe.
Nghiêu Mộ Dã trừng mắt nhìn cái tên bạn cũ tùy tâm sở dục, tùy hứng này, âm lãnh nói: “Đã không nỡ vứt bỏ, vậy thì đừng đi, cùng nhau trở về Kinh thành không phải tốt hơn sao?”
Quảng Tuấn Vương vội vàng lắc đầu như trống bỏi, nói: “Bổn vương sẽ không nói với ai chuyện của cư sĩ Phóng Sơn, ngươi tên tiểu tử này có phải là muốn cầm tù ta hay không? Không có cửa đâu!”
Nói xong cuống quít xách túi của mình lên, mang theo một tiểu thư đồng của mình một đường chạy như điên xuống núi.
Khi hắn quay đầu lại nhìn lên, trên đường núi một mảnh sương mù, không còn nhìn rõ hình bóng cố nhân nơi đâu…
Quảng Tuấn Vương chậm rãi thở dài một hơi, vác túi lên vai, bước về phía xe ngựa của mình, cao giọng mà xướng lên, mang theo tiếng Nam địa đặc sắc: “Ngày xưa giật mình trong giấc mộng, cùng quân từ biệt không nói lời nào, từ nay về sau cách mấy sơn trọng thủy, chờ đợi ngày cửu tiêu phù nguyệt lại trở về tụ tập say…”
Tiếng ca trong trẻo kia, chấn động chim bay trong núi sâu, không biết đã truyền đi phương trời nào…
Sử sách ghi lại: Nam Bắc đối lập nhiều năm, Nam triều hủ bại, dân chúng lầm than, sau này nhiều lần khởi nghĩa nông dân, đô thành Nam Ngụy bị nghĩa quân công hãm. Sau này Bắc địa xuất binh, Đế Lương Thái Tông Nghiêu Mộ Dã khai quốc thuận theo ý dân thống nhất thiên hạ, sử xưng Thánh Võ Đế.
Suốt cuộc đời ưu quốc ưu dân, lại không thích nữ sắc, cả đời duy lập một Hoàng hậu xuất thân bình dân, có thể nói Đế Vương là một tấm gương tốt… Còn có sử sách ghi Thánh Võ Hoàng Đế trước khi lập gia đình phó.ng đãng buông thả, chuyện này đã sớm bị Đế Vương hạ lệnh cấm ngôn, quyết không thể truyền lại cho đời sau! Thế cho nên hậu nhân bình phán, đều nói: “Đế Vương kỳ nhân này, lấy tấm thân xử nử của nữ tử đã từng kết hôn làm vợ! Cũng được xem là người si tình!
“Tàng ngọc được tuyển đi phác ngọc, nạp châu được tuyển lột vỏ châu”, thế cho nên triều đại nhà Lương, thịnh hành nữ nhi gả lần hai, lần ba, nhà chồng hoàn toàn không truy cứu chuyện trước kia… Đây là do Đế hậu khai sáng khơi dòng! Chuyện này mở ra làn gió mới trong dân gian, có ích cho sau này…
Hoàn Toàn Văn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook