Edit: Bạch Lan Tửu

Bạch Thủy Lưu nghe xong lời Thất đệ nói, trong càng thêm tức giận, đang muốn mở miệng khiến trách lại bị Viên Hi đi tới từ phía sau khuyên can.

"Sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai còn phải diện Thánh, muốn nói gì thì giữ lại để ngày mai, sau khi diện Thánh xong lại nói....."

"Thất đệ, tiểu thư Nghiêu gia tuy là do đệ cưỡng ép đưa về, nhưng mong rằng đệ có thể lấy lễ mà đối đãi, đợi ca ca đệ suy tính xong mới quyết định."

Viên Hi nói như vậy cũng không phải là vì giữ gìn cho Nghiêu Xu Đình, mà là sợ một khi nữ tử bị làm nhục có thể sẽ đòi sống đòi chết, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện lớn.

Sau khi Bạch Thất thiếu gia thấp giọng "vâng" một tiếng với Đại tẩu thì lập tức ôm Nghiêu Xu Đình về phòng của hắn.

Bạch Thủy Lưu nhìn bóng dáng đã đi xa của Thất đệ, ánh mắt trước sau vẫn luôn nặng nề: "Bùn nhão không trát nổi tường, hiện tại càng thêm to gan tự ý quyết định, cũng dám tự tiện chủ trương như thế."

Viên Hi ở một bên khuyên giải an ủi: "Việc này không nên trách móc nó nặng nề, khuyên Thánh thượng trở về Hoàng cung mới là việc quan trong."

Hóa ra là từ sau khi Thục Huệ Phu nhân trở về phương Nam, Hoàng đế liền bắt đầu ở lại bên bờ sông Khai Cảnh, toàn bộ triều chính đều ủy thác cho ba vị hoàng thúc của mình xử lý.

Loại hành vi vô tâm với triều chính như thế này đương nhiên sẽ khiến Từ Thái hậu lo lắng không ngừng, bà liền lệnh cho nhóm triều thần trụ cột đi khuyên nhủ, Bạch Thủy Lưu dĩ nhiên không phải ngoại lệ.

Đáng tiếc Thánh thượng vẫn luôn không chịu gặp nhóm đại thần đến khuyên can này, cho dù là Bạch Thủy Lưu luôn tự xưng thấu hiểu đế vương cũng không đoán được rốt cuộc thì trong hồ lô của Hoàng đế bán thuốc gì.

Cũng may là Hoàng đế tùy hứng cũng không kéo dài bao lâu, cuối cùng thì Thánh thượng cũng đã mở miệng kêu Bạch khanh ngày thứ hai tiến đến gặp người.

Lúc này Bạch Thủy Lưu không còn tâm trí đâu mà đi khiển trách đệ đệ, chỉ chuẩn bị cho ngày mai đi diện thánh, khuyên long giá trở về kinh thành cho tốt.

Nơi mà Thánh thượng ở lại trên bờ sông không hề toát lên phong phạm đế vương. Sau khi đẩy cửa lớn bằng gỗ sơn xanh ra, dưới chân là một con đường lát đá phiến màu xanh đen, hai bên trồng đầy các loại hoa cỏ mà ở bất kỳ trạch viện thôn dã nào cũng có thể nhìn thấy, mấy cánh cửa nơi tiền thính cũng lộ ra hơi thở cũ kỹ, có thể nhìn thấy dưới giàn nho có đặt hai chiếc ghế bập bênh và một chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ, bên trên còn đặt một bộ trà cụ tử sa chưa kịp thu dọn, xem ra mới vừa rồi có người ở tại đây vừa nghỉ ngơi vừa phẩm trà. Mà ở trên tường cao bên cạnh bò đầy cây tử đằng, càng khiến cho viện này tăng thêm mấy phần điềm đạm thanh u.

Bạch Thủy Lưu thu hồi ánh mắt đánh giá, sau khi đi theo sử quan đến sân, chỉ thấy một người mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xanh làm bằng vải bố, đi chân trần, đang khom lưng nhổ cỏ dưới ruộng.

Bạch Thủy Lưu nhìn bóng lưng rộng lớn của người kia, hơi có chút chần chờ, vì thế thử thêm dò, gọi một tiếng "Hoàng thượng".

Người đang chuyên tâm nhổ cỏ kia vừa lau mồ hôi vừa xoay người, không phải Hoàng đế Nam Ngụy thì còn có thể là ai đây?

"Thủy Lưu, khanh đến rồi, lại đây xem củ cải này của trẫm mọc có tốt không?"

Bạch Thủy Lưu vừa đi qua nhìn, trên đất đều là màu xanh tươi mơn mởn, củ cải non kia mọc đúng là rất không tệ.

"Trong việc đồng áng có rất nhiều thứ, nông phu ở nông thôn rất thích dùng phân người để tưới ruộng, mà cái trẫm dùng là phân gà, hiệu quả khi cho ra ruộng lại càng tốt hơn, hạt giống mọc cũng nhanh....."

Nam đế nói đến việc làm ruộng trôi chảy như lòng bàn tay, chính là Bạch Thủy Lưu nghĩ đến việc bản thân rải phân gà lên ruộng, sắc mặt lập tức xanh mét, hai chân đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Nam đế tựa hồ cũng nhìn ra vẻ không thoải mái của Bạch ái khanh, cười cười, bước lên bờ ruộng, sau khi dùng gáo múc nước lấy nước ở thùng gỗ cọ rửa chân sơ qua mới xỏ giày đế mềm vào, đi đến ngồi xuống ghế mây đặt trước phòng, sau khi người hầu dâng trà lên, hắn liền mời Bạch khanh cùng nhau uống trà.

Lúc này, Bạch Thủy Lưu đã có thể nói rõ lý do đến lần này của hắn, chỉ nói Thái hậu thật sự rất nhớ thương long thể, khuyên nhủ Thánh thượng hồi kinh.

Nhưng mới chỉ nói được một nửa đã bị Nam đế cắt ngang: "Bạch khanh có còn nhớ, lúc trước mấy người chúng ta cải trang du ngoạn đã từng nếm trải lạc thú của việc đồng ruộng, trong mấy người chúng ta, chỉ có trẫm là có linh tính nhất."

Bạch Thủy Lưu đương nhiên còn nhớ rõ, lúc ấy Thánh thượng ngẫu nhiên gặp được tú nữa Tiêu thị đang phát cháo tiếp tế nạn dân, trong lúc nhất thời thế mà lại nhất kiến chung tình, giấu đi thân phận rồi bày tỏ tình cảm, còn cùng nàng giúp nông hộ trồng lại mạ ở dưới ruộng.

"Thánh thượng, nếu người yêu thích lạc thú trồng trọt ở nông thôn, không bằng tạo mấy mẫu ruộng trong cung, cũng coi như trò tiêu khiển, nước không thể một ngày không có vua, kính xin Thánh thượng lập tức hồi kinh, để tránh Hoàng hậu nhớ mong."

Nam đế uống một ngụm trà xanh, hơi híp mắt cảm nhận dư vị của trà, nói: "Trong tường cao vách sắt, còn có gì gọi là vui vẻ nữa đây? Trẫm nhớ lại nửa đời trước, luôn vâng theo lời mẫu hậu, lấy quốc sự làm đầu, càng bởi vì xuất thân của mẫu hậu mà hiếu thắng hơn các hoàng tử khác. Nhưng hiếu thắng nửa đời người mới phát hiện ra, thứ mình mong muốn cũng chỉ là niềm vui nơi ruộng vườn như bá tính bình dân mà thôi...."

Bạch Thủy Lưu nghe ra ý tứ lãnh đời trong lời Nam đế, không nhịn được cả kinh trong lòng, vội vàng nói: "Bệ hạ, sao người có thể bỏ lại giang sơn và bách tính không lo....."

Nam đế phất phất tay, cắt đứt lời kế tiếp hắn ta muốn nói, chỉ đơn giản trả lời: "Quốc sự trong triều kia đã có Thái hậu và các Hoàng thúc lao tâm lao lực, cũng không cần lo lắng quá, thân thể trẫm mang bệnh nặng, cần phải thanh tâm quả dục tĩnh dưỡng, nếu khanh không còn việc gì nữa, vậy thì mời về đi....."

Bạch Thủy Lưu nhìn ra Thánh thượng cũng không muốn nghe khuyên nhủ thêm, chỉ có thể bất đắc dĩ chắp tay thi lễ, rời khỏi viện, nhưng trong đầu lại không ngừng có ý niệm xoay quanh, nếu Hoàng đế có ý thoái ẩn, vậy hoàng tử thượng vị chỉ có thể là nhi tử của Bạch phi đã mất, nhưng hiện tại Hoàng đế lại phó thác chính dự cho ba vị Hoàng thúc là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn truyền thúc không truyền tử sao?

Tạm thời không đề cập đến việc trong đầu Bạch khanh đều là tính kế người khác.

Sau khi Nam đế uống một ly trà thì có một người nhanh chóng đi tới, nhỏ giọng nói: "Thu được tin tức chính xác, người ở chỗ Bạch Thất thiếu gia kia....."

Nam đế lại rót một ly trà, chậm rãi hỏi: "Là Bạch Hầu hạ lệnh?"

"Nhìn tình hình thì lại không giống, tai mắt được sắp xếp bên cạnh Bạch phu nhân nói, hình như là Bạch Thất thiếu gia vẫn luôn không thể dứt tình cũ với nữ nhi Nghiêu gia, tự tiện làm chủ....."

Nam đế nghe xong, gật gật đầu: "Xem ra Bạch Hầu vẫn còn chưa hoa mắt ù tai, nhưng lại không hề khiển trách loại hành vi khốn kiếp ngu xuẩn như vậy của đệ đệ hắn cũng là thất trách..... Ngươi phải giám sát chặt chẽ hơn một chút, nếu nữ nhi Nghiêu gia chết ở phương Nam này, chỉ sợ sẽ mang đến cho con dân Đại Ngụy mối họa khôn lường....."

Người nọ nghe xong liền thấp giọng lĩnh mệnh, sau đó vội vàng xoay người rời đi.

Có câu nói: Người trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo.

Hiện tại hắn không ở trong triều đình, ngược lại lại nhìn nhóm thần tử đến rõ rõ ràng ràng. Lúc trước sao lại có thể nhận định Bạch khanh là người có thể ủy thác trọng trách đây? Làm tộc trưởng, hắn kỳ thật đã thiếu đi bản lĩnh có thể phục chúng của Nghiêu Mộ Dã năm đó. Đã không thể kiềm chế mẫu thân cho tử tế, lại không thể quản thúc thứ đệ không ra thể thống gì.....

Cũng không phải do hắn ta luôn bị ám ảnh bởi bóng ma của Nghiêu Mộ Dã, mà là do hắn ta xa xa không bì kịp khí thế sát phạt quyết đoán của Nghiêu khanh năm đó!

Nghĩ vậy, Nam đế nhẹ thở dài một hơi, lập tức đứng dậy đi về phía hậu trạch, xuyên qua sân, đi vào trong đình viện, lập tức xuyên thấu qua cửa cửa nhìn thấy được bóng hình xinh đẹp đang cầm kim chỉ thêu thùa.

Từ sau khi về phương Nam, Tiêu thị luôn dịu dàng ấm áp trong trí nhớ kia vẫn lặng yên thay đổi, mỗi khi nhìn về phía hắn không hề còn dáng vẻ mỉm cười khẽ nữa, mà thay vào đó là bình tính hờ hững, thường ngày cũng sẽ không cùng hắn nhiều lời thêm nửa câu.

Cho nên hiện tại, đại đa số thời điểm đều là hắn nói: "Lại đang làm y phục mới à? Không phải những quần áo lúc trước làm cho Lý nhi còn chưa bỏ đi sao? Tuy hài tử lớn nhanh, nhưng cũng đâu cần làm nhiều như vậy..... Hạt giống trên ruộng phát triển không tệ, qua một khoảng thời gian liền có thể làm củ cải khô rồi, năm nay phải làm nhiều một chút, tránh việc lại không đủ ăn....."

Nam đế ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy eo nàng, nói rất nhiều, nhưng vẫn không nhận được câu đáp lời nào của nàng như cũ.

Hắn không nhịn được mà xoay người nàng lại, đặt kim chỉ trong tay nàng sang một bên, sau đó ngậm lấy môi nàng, chậm rãi liếm mút triền miên, hai tay cũng từ từ đi xuống.....

Chính là Thục Huệ phu nhân lại đẩy hắn ra, nói: "Gần đây thiếp thân không khỏe, không thể thị tẩm....."

Ánh mắt Nam đế lại lạnh lùng, nói: "Không phải không khỏe mà là đan dược "bí chế" kia của nàng đã dùng hết nhỉ? Cho nên mới liên tiếp cự tuyệt trẫm cầu hoan?"

Tuy Thục Huệ Phu nhân không ngờ đến hắn lại đoán được nàng có uống thuốc bí chế, nhưng vẫn bình thản ung dung nói: "Lúc thanh xuân thân thể thiếp thân đã tổn hao, không thể vì bệ hạ mà sinh con nối dòng nữa, hậu cung giai lệ rất nhiều, mong rằng bệ hạ chớ có nán lại nơi thâm sơn cùng cốc này thêm nữa, mà nên sớm ngày hồi kinh mới là hợp lẽ."

Trên mặt Nam đế hiện lên một tia ảo não nói không nên lời, chỉ đành kéo nàng ôm vào trong lòng, nói: "Chẳng lẽ trong lòng nàng không còn có trẫm nữa ư? Rõ ràng nàng biết, trong lòng trẫm....."

Thục Huệ Phu nhân từ từ đẩy hắn ra, nói: "Lòng bệ hạ quá lớn, trải khắp thiên hạ, bác ái tứ phương, nhưng nếu muốn trải xuống thiếp thân thì lại là quá hẹp, nếu đã như vậy, sao bệ hạ không dứt khoát quên thiếp thân đã sắc suy đây đi? Nếu thân thể bệ hạ đã khỏe mạnh, vậy xin bệ hạ mau chóng hồi cung đi, thâm cung kia..... dù có chết thiếp thân cũng sẽ không trở về nữa đâu."

Nam đế nhìn khuôn mặt của nữ nhân duy nhất mà đời này hắn từng thật lòng yêu, trên mặt nàng lại chỉ có bình tĩnh, không còn bất kỳ dao động nào. Hắn biết, là do hắn tự tay bóp nát một chút tình yêu mà nàng dành cho hắn, khiến trái tim nàng càng lúc càng rời xa hắn.....

"Trẫm sẽ không để nàng rời khỏi trẫm lần nữa..... thời gian của chúng ta còn dài..... Ta sẽ dùng cả kiếp sau để bù đắp cho nàng....." Nói xong lời cuối, hắn thế những không còn tự xưng là "trẫm" nữa, sau đó hắn bế nàng lên, bước nhanh về phía giường.

Những đan dược tà nịnh mà nàng mang theo kia, kỳ thật là đều bị hắn tìm được rồi ném vào trong ao, nàng lãnh đạm với hắn lại khiến hắn càng thêm hoảng hốt, chỉ nghĩ khiến nàng nhanh chóng sinh một đứa bé, miễn cho lòng bay đi quá xa.

Chính là hắn biết trong lòng nàng còn có một hài nhi không buông bỏ được, đó là Lý nhi đang ở phương Bắc. Tuy rằng lúc tranh đấu với Nghiêu Mộ Dã, hắn nói năng rất hùng hồn, nhưng trong lòng Nam đế hiểu rõ, nếu không đưa Lý nhi trở về được thì nữ nhân dưới thân hắn đây sẽ không liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn quyết không thể trở thành đầu sỏ khiến hai mẫu tử này chia cách được.....

Nghĩ đến đây, hắn lại cúi đầu, dùng môi lưỡi cạy mở hai cánh môi đang mím chặt kia, lấy tất cả nhiệt tình có được, làm nổi lên một chút gợn sóng của nàng.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương