Tàng Ngọc Nạp Châu
-
Chương 196
Edit: Bạc Lan Tửu
Lúc trên thuyền trở về
Thục Huệ Phu nhân trở về Nam địa khiến cho những lời đồn sắp dâng lên đến trời kia cuối cùng cũng ngưng lại.
Chính là lúc chuẩn bị đi, Thục Huệ Phu nhân đặc biệt ngàn dặn vạn dò lục muội không cần gặp người trong tộc nhà mẹ đẻ của nàng ấy
Hóa ra sau khi Bắc địa tạm định, Nghiêu Mộ Dã ngồi ổn bảo tọa đế vương, Ngọc Châu lại trở về từ Nam địa, đương nhiên khiến cho Vương phu nhân của Tiêu gia âm thầm vui mừng rồi.
Từ sau khi bị miễn Hoàng thương, tuy rằng kinh doanh quặng ngọc có Ngọc Châu nâng đỡ, nhưng so với quang cảnh cường thịnh trước đây của Tiêu gia lại là xa xa không sánh bằng.
Từ trước đến nay Tiêu lão gia là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng còn Tiêu phu nhân thì là khó tránh khỏi sẽ nhớ lại thời gian tốt đẹp lúc Tiêu gia còn cường thịnh, vì vậy mà sinh ra oán hận, toàn bộ hóa thành lời nói khắc nghiệt, mỗi ngày đều tra tấn bên tai lão gia nhà bà ta.
Tiêu Sơn cũng khó tránh khỏi nghe vào một chút oán giận của mẫu thân, sẽ càng thêm tự trách lúc trước bản thân vì xúc động mà khiến cho tình cảnh trong nhà càng ngày càng kém.
Cho nên lúc trước khi hai bên Nam Bắc nổi lên chiến sự, hắn nghe nói Bắc địa thiếu muối và một ít đồ dùng vật tư liền nổi lên tâm tư buôn lậu, đến chỗ cữu cữu Vương gia căng da đầu năn nỉ ỉ ôi mượn ít tiền vốn, lại xây dựng thuyền buôn lậu, bắt đầu bí quá hóa liều, lại chưa từng nghĩ đến sẽ bị người tóm lấy, đến cuối cùng bị bắt còn khiến nhị muội đến đổi lại hắn.
Mà Thục Huệ Phu nhân đã bị người nhà mẹ đẻ hoàn toàn làm tổn thương, ngày ấy cuối cùng Vương phu nhân cũng chịu đến xem nàng ấy, càng nảy ra ý nghĩ muốn gặp Viên Trung việt, ý trong lời nói chính là muốn giảng giả cho Viên đại sư biết lúc trước nuôi dưỡng một bé gái mồ côi cũng không phải dễ.
Thục Huệ Phu nhân cũng biết vì quan hệ huyết thống đây là chuyện nên làm, cuối cùng nói đến chuyện Nam đế thả Tiêu Sơn trở về, nhưng nghĩ đến nếu người trong nhà lại nịnh nọt, lấy ân nghĩa đi quấy rầy Ngọc Châu, khiến nàng không được an bình, lập tức tự cảm thấy xấu hổ và giận dữ không thôi.
Cho nên trước khi đi, Thục Huệ Phu nhân chia ra viết cho phụ thân và tổ mẫu nàng mỗi người một phong thư, trong thư chỉ nói lục muội nay đã khác xưa, trăm triệu lần không thể mắt thấy lục muội phú quý mà dùng ân nghĩa làm thân, là tự Thục Huệ Phu nhân tự mình nói, nàng tự thấy ý trong thư đã rất rõ ràng, nhưng lại vẫn sợ mẫu thân không biết đúng mực. Cho nên vào lúc chuẩn bị đi đã giải thích với Ngọc Châu, không cần phản ứng lại mẫu thân, nếu không e là phiền toái sẽ không ngừng kéo đến.
Ngọc Châu đương nhiên hieur tâm tư của nhị tỷ, cười nói nàng biết đúng mực mà, nhị tỷ cứ yên tâm.
Mặt khác, lúc trước khi đi, nhị tỷ có nhờ nàng mời Đào thần y làm ít thuốc viên, đều là thứ có thể tránh thai. Trong lòng Ngọc Châu hiểu rõ, đây là nhị tỷ quyết tâm không sinh con dưỡng cái cho Nam đế nữa.
"Cho dù trong cung đã chết một vị Bạch Phi, nhưng vẫn còn Hắc Phi Hồng phi, nhiều người như vậy, ta hà tất phải sinh thêm đứa nhỏ, khiến nó phải ngày ngày chịu khổ? Cũng chỉ là gặp nhau một hồi, lướt qua nhau như hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi." Trong mấy lời này của nhị tỷ lộ ra mấy phần thương cảm, lại cũng là lời từ nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng ấy, nhất thời khiến cho Ngọc Châu âm thầm hy vọng Nam đế kia thật sự là hồi quang phản chiếu, bệnh nặng nguy kịch, cứ như vậy coi như là giải thoát cho nhị tỷ, chỉ qua ít ngày lại có thể trở về đoàn tụ với Lý nhi.
Vào lúc sau khi Đại Lương định đô một năm rưỡi, Lương đế hạ chiếu sách phong Viên thị làm Chương Ý Hoàng hậu, mà đại điển phong Hậu lần này cũng không hề tinh giản như lúc trước khi tân đế đăng cơ, thế nhưng bày hết sở trường để phô trương. Ngọc Châu cảm thấy hơi xa hoa lãng phí quá mức, nhưng Nghiêu Mộ Dã lại không để ý chút nào, nói lúc trước thầy bói kia nói nàng sẽ gả đi ba lần, chi bằng chứng thực luôn, Đại điển phong Hậu lần này coi như hai người tái hôn, tác thành cho quẻ bói kia, miễn cho về sau lại xảy ra vạn nhất, tiện nghi cho kẻ khác. Nói xong lời này, Nghiêu Mộ Dã như lại nghĩ đến cái gì, nói: "Ta đã sắc phong nhạc phụ đại nhân làm Phóng Sơn Hầu, cũng coi như để ông tận mắt chứng kiến một lần Châu Châu gả cho ta, cũng coi như tác thành cho một phần tâm nguyện của nhạc phụ."
Vừa nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, Ngọc Châu đương nhiên là mặc hắn đi sắp xếp. Rảnh rỗi lên nàng liền đi thăm phụ thân, còn dẫn theo Lễ quan nói một chút về lễ nghi trên điển lễ với ông. Chính là, đến khi nàng đi vào trong viện của phụ thân, thì từ cửa đã nghe được tiếng cười cao vút của dưỡng mẫu Vương phu nhân: "Viên đại sư thật là người có phúc. Năm đó khi Châu nhi vào trong viện của ta, đã có người biết xem tướng nói đứa nhỏ này ấn đường no đủ, là tướng vượng phu vượng phụ, hiện tại xem ra đúng là không phải giả, thế mà có thể giải oan cho đại sư, trượng phu còn có thể đạt thành bá nghiệp thiên hạ như vậy."
Ngọc Châu vừa tiến vào viện lập tức thấy Vương phu nhân mặc y phục lộng lẫy, trên mặt hồng hào đang nói chuyện với phụ thân nàng, đang nói đến đoạn Viên đại sư có phúc khí quá lớn, tự thân không áp nổi cho nên mới gặp tai họa lúc trung niên, về sau mới khổ tận cam lai.
Lúc này thị vệ cao giọng quát Phu nhân giá lâm, Vương phu nhân vừa quay đầu nhìn thấy Ngọc Châu, vội vàng chạy qua, kéo tay nàng, trên mặt cười thành một đóa hoa, nói: "Châu nhi tốt của ta, đúng là khiến ta thật nhớ con. Từ sau lần con về nhà rồi lại đi kinh thành trước, ta liền ngày đêm nhớ mong khó đi vào giấc ngủ, hận không thể một bước đuổi đến kinh thành mà tìm con. Chỉ là Tiêu gia nhiều người nhiều chuyện, luôn không có lúc rảnh rỗi. Nghe nói con đến Bắc địa, ta liền không rảnh lo cái gì cả, bỏ lại hết mọi việc trong nhà đến đây gặp con."
Ngọc Châu đã sớm nghe nói Vương phu nhân lại đến kinh thành lần nữa, chỉ là nàng biết rõ bản tính của Vương phu nhân và người trong Tiêu gia, nếu mà nàng thịnh tình khoản đãi, về sau còn không biết Tiêu gia sẽ làm ra cái loại chuyện xấu gì nữa, cho nên mới cố tình không triệu kiến Vương phu nhân. Nhưng Vương phu nhân lại có cách khác, thế nhưng đã hỏi thăm được đến chỗ này của Viên đại sư.
Nhìn thấy Vương phu nhân đi qua, Ngọc Châu cũng cười, nói: "Đúng là đã mấy năm không gặp, vậy đến thính đường nói chuyện đi."
Sau khi vào phòng, ngồi xuống, Ngọc Châu hỏi Vương phu nhân đến lần này không biết là vì chuyện gì. Vương phu nhân cũng thật không biết xấu hổ, lập tức nói: "Châu nhi, Con cũng biết Tiêu gia chúng ta vốn vẫn luôn là Hoàng thương ngự cống, lúc trước chỉ là bởi vì bị tiểu nhân tính kế mới mất đi tư cách. Hiện tại Châu nhi đã sắp trở thành Hoàng hậu Lương triều, ta nghĩ làm gì có đạo lý nước phù sa lại chảy ruộng ngoài, cho nên đến tìm Châu nhi bàn bạc một chút, cho phép Tiêu gia chúng ta làm Hoàng thương của Đại Lương."
Ngọc Châu trả lời cũng dứt khoát không kém, nàng gỡ một miếng ngọc bội từ bên hông xuống, cầm ở trong tay, nói: "Ta vốn là thợ chạm ngọc, đối với kỹ thuật tinh xảo luôn là lòng mang kính nể, không dám chậm trễ, tuy rằng khối ngọc bội này nhỏ nhưng lại bao hàm các loại thủ pháp điêu ngọc, nếu Tiêu gia có thể làm ra một khối giống y như vậy thì sẽ có tư cách làm Hoàng thương của Đại Lương, nếu là không làm ra được, ta cũng không dám tùy ý chỉ định dẫn đến lạnh lòng các thợ trong dân gian."
Vương phu nhân nghe xong lời của Ngọc Châu đương nhiên là vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại bà ta không dám châm chọc nửa câu trước mặt Ngọc Châu, la lói khóc lóc nổi giận, nghĩ muốn lại nói thêm mấy câu, khiến Ngọc Châu nghĩ đến tình cảm ngày xưa mà miễn cho Tiêu gia khảo hạch lần này, Ngọc Châu lại đã quay đầu nói chuyện với phụ thân nàng, không hề để ý đến bà ta nữa.
Vương phu nhân hứng chí bừng bừng mà đến, mắt thấy sẽ phải mất hứng mà về, trong lòng đương nhiên là không muốn.
Lúc trên thuyền trở về
Thục Huệ Phu nhân trở về Nam địa khiến cho những lời đồn sắp dâng lên đến trời kia cuối cùng cũng ngưng lại.
Chính là lúc chuẩn bị đi, Thục Huệ Phu nhân đặc biệt ngàn dặn vạn dò lục muội không cần gặp người trong tộc nhà mẹ đẻ của nàng ấy
Hóa ra sau khi Bắc địa tạm định, Nghiêu Mộ Dã ngồi ổn bảo tọa đế vương, Ngọc Châu lại trở về từ Nam địa, đương nhiên khiến cho Vương phu nhân của Tiêu gia âm thầm vui mừng rồi.
Từ sau khi bị miễn Hoàng thương, tuy rằng kinh doanh quặng ngọc có Ngọc Châu nâng đỡ, nhưng so với quang cảnh cường thịnh trước đây của Tiêu gia lại là xa xa không sánh bằng.
Từ trước đến nay Tiêu lão gia là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng còn Tiêu phu nhân thì là khó tránh khỏi sẽ nhớ lại thời gian tốt đẹp lúc Tiêu gia còn cường thịnh, vì vậy mà sinh ra oán hận, toàn bộ hóa thành lời nói khắc nghiệt, mỗi ngày đều tra tấn bên tai lão gia nhà bà ta.
Tiêu Sơn cũng khó tránh khỏi nghe vào một chút oán giận của mẫu thân, sẽ càng thêm tự trách lúc trước bản thân vì xúc động mà khiến cho tình cảnh trong nhà càng ngày càng kém.
Cho nên lúc trước khi hai bên Nam Bắc nổi lên chiến sự, hắn nghe nói Bắc địa thiếu muối và một ít đồ dùng vật tư liền nổi lên tâm tư buôn lậu, đến chỗ cữu cữu Vương gia căng da đầu năn nỉ ỉ ôi mượn ít tiền vốn, lại xây dựng thuyền buôn lậu, bắt đầu bí quá hóa liều, lại chưa từng nghĩ đến sẽ bị người tóm lấy, đến cuối cùng bị bắt còn khiến nhị muội đến đổi lại hắn.
Mà Thục Huệ Phu nhân đã bị người nhà mẹ đẻ hoàn toàn làm tổn thương, ngày ấy cuối cùng Vương phu nhân cũng chịu đến xem nàng ấy, càng nảy ra ý nghĩ muốn gặp Viên Trung việt, ý trong lời nói chính là muốn giảng giả cho Viên đại sư biết lúc trước nuôi dưỡng một bé gái mồ côi cũng không phải dễ.
Thục Huệ Phu nhân cũng biết vì quan hệ huyết thống đây là chuyện nên làm, cuối cùng nói đến chuyện Nam đế thả Tiêu Sơn trở về, nhưng nghĩ đến nếu người trong nhà lại nịnh nọt, lấy ân nghĩa đi quấy rầy Ngọc Châu, khiến nàng không được an bình, lập tức tự cảm thấy xấu hổ và giận dữ không thôi.
Cho nên trước khi đi, Thục Huệ Phu nhân chia ra viết cho phụ thân và tổ mẫu nàng mỗi người một phong thư, trong thư chỉ nói lục muội nay đã khác xưa, trăm triệu lần không thể mắt thấy lục muội phú quý mà dùng ân nghĩa làm thân, là tự Thục Huệ Phu nhân tự mình nói, nàng tự thấy ý trong thư đã rất rõ ràng, nhưng lại vẫn sợ mẫu thân không biết đúng mực. Cho nên vào lúc chuẩn bị đi đã giải thích với Ngọc Châu, không cần phản ứng lại mẫu thân, nếu không e là phiền toái sẽ không ngừng kéo đến.
Ngọc Châu đương nhiên hieur tâm tư của nhị tỷ, cười nói nàng biết đúng mực mà, nhị tỷ cứ yên tâm.
Mặt khác, lúc trước khi đi, nhị tỷ có nhờ nàng mời Đào thần y làm ít thuốc viên, đều là thứ có thể tránh thai. Trong lòng Ngọc Châu hiểu rõ, đây là nhị tỷ quyết tâm không sinh con dưỡng cái cho Nam đế nữa.
"Cho dù trong cung đã chết một vị Bạch Phi, nhưng vẫn còn Hắc Phi Hồng phi, nhiều người như vậy, ta hà tất phải sinh thêm đứa nhỏ, khiến nó phải ngày ngày chịu khổ? Cũng chỉ là gặp nhau một hồi, lướt qua nhau như hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi." Trong mấy lời này của nhị tỷ lộ ra mấy phần thương cảm, lại cũng là lời từ nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng ấy, nhất thời khiến cho Ngọc Châu âm thầm hy vọng Nam đế kia thật sự là hồi quang phản chiếu, bệnh nặng nguy kịch, cứ như vậy coi như là giải thoát cho nhị tỷ, chỉ qua ít ngày lại có thể trở về đoàn tụ với Lý nhi.
Vào lúc sau khi Đại Lương định đô một năm rưỡi, Lương đế hạ chiếu sách phong Viên thị làm Chương Ý Hoàng hậu, mà đại điển phong Hậu lần này cũng không hề tinh giản như lúc trước khi tân đế đăng cơ, thế nhưng bày hết sở trường để phô trương. Ngọc Châu cảm thấy hơi xa hoa lãng phí quá mức, nhưng Nghiêu Mộ Dã lại không để ý chút nào, nói lúc trước thầy bói kia nói nàng sẽ gả đi ba lần, chi bằng chứng thực luôn, Đại điển phong Hậu lần này coi như hai người tái hôn, tác thành cho quẻ bói kia, miễn cho về sau lại xảy ra vạn nhất, tiện nghi cho kẻ khác. Nói xong lời này, Nghiêu Mộ Dã như lại nghĩ đến cái gì, nói: "Ta đã sắc phong nhạc phụ đại nhân làm Phóng Sơn Hầu, cũng coi như để ông tận mắt chứng kiến một lần Châu Châu gả cho ta, cũng coi như tác thành cho một phần tâm nguyện của nhạc phụ."
Vừa nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, Ngọc Châu đương nhiên là mặc hắn đi sắp xếp. Rảnh rỗi lên nàng liền đi thăm phụ thân, còn dẫn theo Lễ quan nói một chút về lễ nghi trên điển lễ với ông. Chính là, đến khi nàng đi vào trong viện của phụ thân, thì từ cửa đã nghe được tiếng cười cao vút của dưỡng mẫu Vương phu nhân: "Viên đại sư thật là người có phúc. Năm đó khi Châu nhi vào trong viện của ta, đã có người biết xem tướng nói đứa nhỏ này ấn đường no đủ, là tướng vượng phu vượng phụ, hiện tại xem ra đúng là không phải giả, thế mà có thể giải oan cho đại sư, trượng phu còn có thể đạt thành bá nghiệp thiên hạ như vậy."
Ngọc Châu vừa tiến vào viện lập tức thấy Vương phu nhân mặc y phục lộng lẫy, trên mặt hồng hào đang nói chuyện với phụ thân nàng, đang nói đến đoạn Viên đại sư có phúc khí quá lớn, tự thân không áp nổi cho nên mới gặp tai họa lúc trung niên, về sau mới khổ tận cam lai.
Lúc này thị vệ cao giọng quát Phu nhân giá lâm, Vương phu nhân vừa quay đầu nhìn thấy Ngọc Châu, vội vàng chạy qua, kéo tay nàng, trên mặt cười thành một đóa hoa, nói: "Châu nhi tốt của ta, đúng là khiến ta thật nhớ con. Từ sau lần con về nhà rồi lại đi kinh thành trước, ta liền ngày đêm nhớ mong khó đi vào giấc ngủ, hận không thể một bước đuổi đến kinh thành mà tìm con. Chỉ là Tiêu gia nhiều người nhiều chuyện, luôn không có lúc rảnh rỗi. Nghe nói con đến Bắc địa, ta liền không rảnh lo cái gì cả, bỏ lại hết mọi việc trong nhà đến đây gặp con."
Ngọc Châu đã sớm nghe nói Vương phu nhân lại đến kinh thành lần nữa, chỉ là nàng biết rõ bản tính của Vương phu nhân và người trong Tiêu gia, nếu mà nàng thịnh tình khoản đãi, về sau còn không biết Tiêu gia sẽ làm ra cái loại chuyện xấu gì nữa, cho nên mới cố tình không triệu kiến Vương phu nhân. Nhưng Vương phu nhân lại có cách khác, thế nhưng đã hỏi thăm được đến chỗ này của Viên đại sư.
Nhìn thấy Vương phu nhân đi qua, Ngọc Châu cũng cười, nói: "Đúng là đã mấy năm không gặp, vậy đến thính đường nói chuyện đi."
Sau khi vào phòng, ngồi xuống, Ngọc Châu hỏi Vương phu nhân đến lần này không biết là vì chuyện gì. Vương phu nhân cũng thật không biết xấu hổ, lập tức nói: "Châu nhi, Con cũng biết Tiêu gia chúng ta vốn vẫn luôn là Hoàng thương ngự cống, lúc trước chỉ là bởi vì bị tiểu nhân tính kế mới mất đi tư cách. Hiện tại Châu nhi đã sắp trở thành Hoàng hậu Lương triều, ta nghĩ làm gì có đạo lý nước phù sa lại chảy ruộng ngoài, cho nên đến tìm Châu nhi bàn bạc một chút, cho phép Tiêu gia chúng ta làm Hoàng thương của Đại Lương."
Ngọc Châu trả lời cũng dứt khoát không kém, nàng gỡ một miếng ngọc bội từ bên hông xuống, cầm ở trong tay, nói: "Ta vốn là thợ chạm ngọc, đối với kỹ thuật tinh xảo luôn là lòng mang kính nể, không dám chậm trễ, tuy rằng khối ngọc bội này nhỏ nhưng lại bao hàm các loại thủ pháp điêu ngọc, nếu Tiêu gia có thể làm ra một khối giống y như vậy thì sẽ có tư cách làm Hoàng thương của Đại Lương, nếu là không làm ra được, ta cũng không dám tùy ý chỉ định dẫn đến lạnh lòng các thợ trong dân gian."
Vương phu nhân nghe xong lời của Ngọc Châu đương nhiên là vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại bà ta không dám châm chọc nửa câu trước mặt Ngọc Châu, la lói khóc lóc nổi giận, nghĩ muốn lại nói thêm mấy câu, khiến Ngọc Châu nghĩ đến tình cảm ngày xưa mà miễn cho Tiêu gia khảo hạch lần này, Ngọc Châu lại đã quay đầu nói chuyện với phụ thân nàng, không hề để ý đến bà ta nữa.
Vương phu nhân hứng chí bừng bừng mà đến, mắt thấy sẽ phải mất hứng mà về, trong lòng đương nhiên là không muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook