Ngọc Châu lắc đầu, chỉ nói nếu như nàng không nhìn thấy tận mắt, ngay cả khi ở trong phủ nàng cũng sẽ không yên tâm.

Nghiêu Mộ Dã biết nàng và Tiêu phi tỷ muội tình thân, cho nên cũng không quá khăng khăng giữ người lại, đưa nàng lên miếu trước.

Đợi đến khi hai người đi đến trên miếu chỉ thấy sắc trời đã rực sáng một phương, từ xa có thể nhìn thất những ngọn khói dày đặc bốc lên từ một góc ngôi miếu.

Thực ra ngọn lửa này chỉ thiếu cháy phòng chứa củi bên cạnh, nghe nói là do mấy ngày nay trời không đổ mưa cho nhất mới vô tình xảy ra hỏa hoạn.

Lúc ấy trong miếu cũng không có người nào không có phận sự lai vãng, hơn nữa mỗi người đều không phải ở trong một phòng riêng lẽ, điều đó có thể chứng minh được lúc đám cháy bùng phát, không có người nào khả nghi đến gần phòng chứa củi đó.

Trận hỏa hoạn này giống như một ông trời đột nhiên giáng xuống, may mắn thế lửa không lớn, đã nhanh chóng được không chế.

Nhưng bọn thị vệ lại cảm thấy nếu như trong miếu đã xảy ra chuyện, nhất định phải kịp thời bẩm báo với Thái úy, tránh cho những việc rắc rối có thể xảy ra, cho nên mới suốt đêm phái người xuống núi thông báo.

Mà căn phòng của Tiêu phi, mặc dù không gần phòng chứa củi, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người trong miếu đều tất bật chạy đi dập lửa cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bây giờ nàng đang nằm trong một sân viện nhỏ bên cạnh miếu để Thái y chữa trị.

Khi Ngọc Châu bước vào sân viện, bỗng nhiên có một cảm giác khó chịu trong lồng ngực.

Sức khỏe nàng vốn dĩ đã yếu hơn người khác, đối với những mùi hương đặc thù cũng rất nhạy cảm, mùi khói kia thực sự quá kinh khủng.

Nhưng lòng nàng vẫn đang một mực lo lắng cho tỷ tỷ, không để ý nhiều chuyện như vậy mà lập tức đi vào trong.
Trên chiếc giường được lót tạm bằng tấm ván bên trong phòng, sắc mặt Tiêu phi nhợt nhạt đến dọa người.


Lúc nàng nhìn thấy Ngọc Châu, sự mạnh mẽ kiên cường cố gắng xây dựng lúc nãy ngay lập tức sụp đổ hơn một nữa, run rẩy nói: “Muội muội, muội đã tới rồi! Ta cảm thấy trong người không được khỏe… Giống như… Giống như hai lần trước…’’
Ngọc Châu nhanh chóng dịu dàng an ủi Nhị tỷ một phen, có lẽ là vì những lời nói của Tiêu phi, trong lòng nàng cũng nổi lên nghi ngờ, vội vàng đi đến mở cửa ra, đứng thuận theo chiếu gió, ngửi ngửi hơi khói nhàn nhạt theo gió bay đến từ ngôi miếu bên cạnh, khẽ ngửi một chút, Ngọc Châu cau mày , hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt đột nhiên biến sắc, cao giọng bảo người nhanh chóng mang Tiêu phi xuống núi, cách càng xa càng tốt.
Nghiêu Mộ Dã đang lắng nghe những thị vệ báo cáo lại tình hình, nghe nàng hét lên như vậy, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiêu phi vừa mới ổn định, không nên di chuyển nhiều.’’
Ngọc Châu ngắn gọn nói: “Trên này nơi nơi đều có mùi thuộc khiến người khác xảy thai…’’
Nghiêu Mộ Dã nghe vậy vàng nhíu chặt chân mày, bất chấp lòng mình đang nghi vấn tại sao nàng có thể biết được chuyện đó, lập tức sai người mang cáng đưa Tiêu phi ra ngoài, đồng thời bảo Ngọc Châu cũng nhanh chóng đi theo xuống núi, tránh cho mùi thuốc quỷ dị này ảnh hưởng đến cơ thể.

Mùi thuốc kia theo làn khói nhàn nhạt lan tỏa khắp không khí nồng nặc mùi cháy khét, nếu không phải là một người am hiểu tượng tận, rất khó có thể phát hiện ra được, cho nên thái y vội vàng chạy đến chẩn bệnh cho Tiêu phi cũng không thể ngửi thấy điều gì khác thường.

Nếu không phải trước kia Ngọc Châu đã từng xử lý chiếc vòng tẩm thuốc đó nên mới mẫn cảm với mùi thuộc trong chiếc vòng kia, có lẽ nàng cũng không thể nhận ra được.

Mắc dù phòng Tiêu phi cách xa phòng chứa củi, nhưng cũng khó tránh khỏi việc miễn nhiễm với mùi thuốc bay theo làn gió, nếu như còn ở đây lâu thêm nữa, nói không chừng lại là một xác hai mạng!
Căn cứ theo nguồn gốc của mùi thuốc mà tra xét kỹ lưỡng, Nghiêu Mộ Dã sai nha dịch tìm kiếm thì nhanh chóng tìm thấy được một chút bột phấn lạ nằm trên đống củi chưa cháy hết trong phòng chứa củi
Sau khi để Thái y xem xét ngửi ngửi, hắn đã có thể xác định được rằng đây chính là loại thuốc hổ lang * khiến nữ nhân xảy thai, sau khi bị ngọn lửa thiêu hủy, mùi vị của nó càng được khuếch tán nhanh hơn.

Cho đến bây giờ, kẻ chủ mưu đốt cháy phòng chứa củi đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì lúc đống củi kia bị cháy, căn bản không có người nào phóng hỏa.

Các sai dịch đã phát hiệ một mặt kính lưu ly nhỏ trước cửa sổ nhỏ thông gió trong căn phòng ngày.

Mặt kính không lớn lắm nhưng lại trong suốt, hơn nữa còn một mặt nhô ra một mặt lõm vào.

Một sai dịch làm việc trong nha môn nói rằng đây chính là kính Âm Dương, nó có thể hấp thụ ánh nắng mặt trời rất tốt, một khí nó đã tụ lại một điểm, nế như nó tụ hợp lại vào một vật dễ cháy, nó sẽ tự động bốc lửa, trong trường hợp không phát hiện kịp thời, một trần hỏa hoạn là chuyện khó có thể tránh khỏi.

Mười năm trước đây trong một vụ án phóng hỏa ở kinh thành có bóng dáng của vật này xuất hiện, cho nên người sai dịch có kinh nghiệm phá án phong phú chỉ cần nhìn một chút cũng có thể nhận ra được một vật đã bị biến dạng bởi ngọn lửa.

Nếu đã không phải là trực tiếp phóng hỏa, thì tất cả những người không có mặt tại hiện trường đã thoát khỏi diện tình nghi lúc này đều bị nghi ngờ.

Nghiêu Mộ Dã lập tức sai người nhốt tất cả mọi người có mặt trong miếu lúc ấy lại, thẩm vấn kỹ từng người, từng người một.

Nhưng mà thủ phạm gây ra chuyện này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, không hề để lộ một dấu vết nhỏ.

Nếu như không phải Ngọc Châu kịp thời xuất hiện, lại ngửi ra được mùi thuốc kia, chỉ sợ Tiêu phi đã trúng độc chiêu của người nọ, đứa nhỏ cũng khó có thể bảo toàn.
Đã tim ra được nguyên nhân dẫn đến việc Tiêu phi cảm thấy trong người khó chịu, Thái y cũng dễ dàng kê đơn đúng thuốc đúng bệnh, điều phối các vị thuốc an thai hợp lý.

Hơn nữa bây giờ người đã được đưa xuống núi, thân thể cũng đã dần dần ổn định lại.

“Muội muội, phải làm sao đây? Những kẻ xấu núp trong bóng tối kia còn chưa từ bỏ ý định, lại còn động tay động chân đến chỗ này, ta và đứa nhỏ… Có thể bình an mà sống sao?’’
Ngọc Châu vuốt ve mái tóc nàng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta cảm thấy Hoàng thượng không phải là một người lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ tỏ ra lạnh lùng với những phi tần trong những yến tiệc, rốt cuộc Nhị tỷ đã làm gì để đắc tội với ngài ấy đến mức tỷ tỷ hai lần xảy thai cũng không mảy may quan tâm?’’

Tiêu phi nằm trong chăn gấm, thở dài nói: ‘Có lẽ là Hoàng thượng hiểu lầm ta là người vô tình, mới không muốn có con, hắn đã từng dùng lời lẽ âm thầm chỉ trích ta không muốn sinh long tử cho hắn… Trong mắt hắn, nói cho cùng, ta cũng chỉ là một nữ nhân không còn trong sạch tiến cung, hắn có khúc mắc với ta cũng phải, dẫu sao những nữ nhân khác tỏng cung để có lạc hồng…’’
Ngọc Châu sợ lại khỏi dậy nổi đau trong lòng Tiêu phi, nhanh chóng cắt đứt lời nói của nàng, chỉ nhẹ nhàng an ủi Nhị tỷ nên an tâm mà ngủ một giấc thật ngon, ở đây còn có muội muội là nàng chăm sóc rồi.

Lúc này trời đã vào khuya, khi Nghiêu Mộ Dã từ trên núi quay lại thì chẳng bao lâu sau lại vang lên tiếng xe ngựa xóc nảy từ từ đến gần.

Hóa ra là Hoàng đế vội vàng rơi cung trong đêm khuya khoắt đến đây để hỏi thăm tình hình của Tiêu phi.


Một dám người chen chúc trong tiểu viện tối om quỳ xuống nghênh đón thánh giá.

Trước khia Ngọc Châu không dám tùy tiền phỏng đoán tâm tư của vị đế vương trẻ tuổi này, bởi vì hắn đối xử với Nhị tỷ lúc nóng lúc lành, dương như trong mang theo mấy phần chân tình với Nhị tỷ.

Nhưng hiện tại Nhị tỷ đột nhiên gặp bất trắc, vị đế vương này lại suốt đêm rời chốn thâm cung chỉ để đi đến một căn nhà nhỏ dưới chân núi, lúc nhìn đến Nhị tỷ đang ngủ say sưa, trong ánh mắt dường như mang theo nỗi ưu tư nồng đậm, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận.


Ngọc Châu cảm thấy tình yêu của Hoàng đế tựa như ánh sáng bình minh, xuất hiện chỉ trong chốc lát rồi vụt tắt, nhưng ít nhất tình cảm sâu sắc vào khoảnh khắc này là thật lòng.

Những suy nghĩ trong đầu Ngọc Châu nhất thời quay vòng, âm thầm nảy sinh một chủ ý…
Từ trong phòng ngủ của Tiêu phi đi ra, sắc mặt Hoàng Thượng đang thâm trầm, trực tiếp hỏi Nghiêu Mộ Dã: “Nghiêu đại nhân, ái phi của trẫm trẫm giao phó cho ngươi, cuối cùng ngươi lại trông nom thành ra thế này?’’

Giọng điệu khi nói ra những lời này vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả hai từ “ái khanh” cũng lười mở miệng, thực sự mang theo sự tức giận không thể kiềm chế được.

Nghiêu Mộ Dã tự biết chuyện này đúng là sai sót của mình mới để cho Tiêu phi gặp phải nguy hiểm, đối với những lời chỉ trích của Thánh thượng, hẳn chỉ thản nhiên nhận lấy, còn chờ ngài ấy lên án mạnh mẽ một phen.

Nhưng đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên lại vang lên một âm thanh trong trẻo: “Hoàng thượng anh mình, mặc dù lần này Tiêu phi nằm dưới sự bảo vệ của Thái úy đại nhân gặp phải nguy hiểm, nhưng thủ phạm gây nên lại nằm trong cung của Bệ hạ, mong Bệ hạ minh xét, đừng để kẻ gian ung dung gây họa, những người tốt lại phải chịu đựng đau khổ.’’
Hoàng thượng quay đầu nhìn lại, lại là Ngọc Châu đang quỳ xuống sau lưng Nghiêu Mộ Dã cao giọng nói chuyện.

Hắn vì lo lắng của Tiêu phi, tâm trạng cũng không tốt lắm, lúc này hoàn toàn đánh mất phong độ của một bậc đế vương khi xưa, nghe thấy Ngọc Châu đột nhiên lên tiếng liền lạnh lùng nói: “Thái úy phu nhân có cao kiến gì? Chẳng lẽ trận hỏa hoạn này là người trong cung gây nên sao?’’
Lần hỏa hoạn này khiến Ngọc Châu triệt để hiểu rõ, cùng một loại thuốc giống như vị thuốc được ngâm trong chiếc vòng kia, mục đích cuối cùng của kẻ chủ mưu chính là muốn Nhị tỷ phải chết! Không phải người trong cung thì có thể là người phương nào được chứ?
Lúc này, nàng cảm thấy nếu mình còn tiếp tục kiêng dè những mối quan hệ phức tạp của những quý nhân trong cung thì chỉ càng làm cho những kẻ gian kia thêm kiêu căng ngạo mạn, sau này Nhị tỷ không biết còn phải gặp những nguy hiểm nào nữa.

Bây giờ nàng nói ra để tránh cho Thánh thượng chụp nỗi oan này lên đầu Nghiêu Mộ Dã.

Nghiêu Mộ Dã cũng quay đầu nhìn về phía nàng, vừa nãy nữ nhân này nói rằng trong không khí có mùi thuốc, hắn đã nghi ngờ nàng nhất định đã từng ngửi thấy mùi này, nếu không sao nàng có thể biết được vị thuốc này có hại cho nữ nhân đang mang thai? Nhưng lúc đó hắn lại vô cùng bận rộn không có thời gian để hỏi nương tử của mình.

Bây giờ lại nghe nàng mở miệng gây rối trước mặt thánh thượng, hắn không thể không cau mày nhìn nàng, tỏ ý nàng không nên nói chuyện một cách tùy tiện.

Nhưng Ngọc Châu khẽ rũ mí mắt, làm như không nhìn thấy ánh mắt của Nghiêu Mộ Dã, tiếp tục nói: “ Hai lần xảy thai trước đó của Tiêu phi nguyên nhân chủ yếu là do sức khỏe yếu ớt, lúc mới vào cung, tận mắt nhìn thấy cơ thể tiều tụy của Nhị tỷ, tình hình hết sức nguy ngập, khi đó ta mới cẩn thận kiểm tra tất cả các đồ vật bên cạnh nàng một lần thì lại phát hiện chiếc vòng đeo trên tay nàng dường như đã có người cố ý ngâm qua một loại thuốc đặc biệt, dược tính nhàn nhạt bay ra ngoài giống hệt như mùi vị của thuốc hổ lang lần này.

Lúc ấy ta không muốn Tiêu phi hương tiêu ngọc vẫn, lại sợ rút giây động rừng, cho nên mới để kẻ gian kia hết lần này đến lần khác nghĩ ra những âm mưu độc ác khiến người khác khó lòng phòng bị, vì vậy ta đã tự làm một chiếc vòng gần giống như vậy để thay thế cái đã bị tẩm thuốc, Tiêu phi nương nương ới dần dần có chuyển biến tốt, giữ được một cái mạng, hơn nữa còn có thể mang long thai.

Nhưng hôm nay, trong miếu thanh tĩnh đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, lại cùng có một loại thuốc, không thể không khiến người khác nghi ngờ rằng những kẻ đã hãm hại Tiêu phi nương nương lúc trước đã duỗi tay đến tận nơi này.’’
Mặc dù Nghiêu Mộ Dã biết chuyện này, nhưng từ trước đến nay Hoàng thượng chưa bao giờ nghe qua.

Nghiêu Mộ Dã đang hoảng hốt với việc Ngọc Châu có thể to gan lớn mật nói ra chuyện này, cho nên sau khi nghe những lời này, hai nam nhân trong phòng nhất thời trố mắt nhìn nhau, sắc mặt một người càng khó coi hơn một người.

Chỉ là sắc mặt khó coi của mỗi người lại là vì những lý do khác nhau.

Hoàng Thượng không thể ngờ được hai lần trước Tiêu phi xảy thai lại là vì những lý do như vậy, đau lòng nàng thiếu chút nữa đã mất mạng.

Mà Nghiêu Mộ Dã lại khiếp sợ Ngọc Châu dám tùy tiện mới những lời này trước mặt Hoàng thượng, cuối cùng vẫn phải xuống vào vụ án mưu hại long tự trong hậu cung phức tạp, còn dám lớn gan làm bậy, chưa lương thượng với hắn đã tự mình quyết định nói thẳng chuyện chiếc vòng tay kia, khiến hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị!
Cuối cùng, vẫn là Nghiêu Mộ Dã đen mặt nói trước: “Viên thị, nàng có biết mình đang nói cái gì không? Chuyện ở trong Hoàng cung, há có thể đến lượt nàng xem vào sao?’’
Đúng lúc này, Hoàng thượng lại mở miệng nói: “Nghiêu ái khanh, đừng khiển trách nàng, để cho nàng nói tiếp… Thái úy phu nhân, nếu như người đã sớm biết chuyện có người muốn hãm hại Tiêu phi, tại sao lú đó không nói mà bây giờ mới nói?’’
Ngọc Châu khẽ ngẩng đầu lên nói: “Trước kia không nói là vì Tiêu phi nương nương ở trong cung là người thấp cổ bé họng, không dám phỏng đoán các quý nhân trong cung, càng không dám suy đoán xằng bậy vị nào không muốn Tiêu phi nương nương sinh long tử.


Bây giờ Ngọc Châu cả gan nói ra là vì nhìn thấy được trong lòng Bệ hạ vẫn chân thành với tỷ ấy, nhất định có thể thay tỷ ấy làm chủ.’’
Những lời này của Ngọc Châu không sai, Hoàng thượng ở trong cung dĩ nhiên biết rõ những tranh đoạt đẫm máu trong hậu cung của mình, chỉ là lúc trước hắn bị người khác xúi giục, hiểu nhầm Tiêu phi đã đem lòng yêu người tình cũ của nàng mà không muốn mang long tự của mình, tự tìm cách phá thai.

Hành động từ phá long thai này, nếu như tiếp tục truy cứu, chính là một tội nặng phải bị biếm vào lãnh cung khó có thể miễn xá, hắn vẫn cố chấp không muốn truy cứu chính là cho Tiêu phi một cơ hội để sửa đổi, để nàng dần dần chết tâm, yên ổn sống cuộc sống trong Hoàng cung.

Nhưng hắn là một nam nhu, là nam nhi cữu ngũ chí tôn, trong lòng không thể không hận Tiêu phi.

Tại sao nữ nhân này có thể mang một lòng dạ độc ác tự tay giết chết con của mình như vậy? Khó tránh khỏi việc càng ngày càng lạnh lùng với nàng.

Nhưng hôm nay lại nghe thấy những lời trần tình của Ngọc Châu, trong lòng Hoàng thượng từ từ ngẫm nghĩ về căn nguyên hậu quả, lại có một cảm giác bừng bỉnh.

Cuối cùng bất chấp việc truy cứu tội biết mà không báo của Ngọc Châu, trong lòng chỉ nảy sinh một cảm giác chua xót và áy náy không thể diễn tả thành lời, lúc này hắn chỉ muốn ôm nữ nhân đã chịu đủ mọi đau thương đang ngủ trong phòng mà yêu thương một phen.

Nhưng chuyện trong cung, bất kể lớn hay nhỏ, bây giờ lại hoảng hốt nghe những lời trần tình sự thật của Ngọc Châu, Hoàng thượng chỉ đành phải dằn lòng xuống, tỉ mỉ tra hỏi tình hình lúc đó là như thế nào.

Đã đến nước này, Ngọc Châu cũng không nuốn giấu giếm điều gì nữa, cứ thế khai rõ tất cả sự thật mà mình biết, lại hời hợt nói rằng chiếc vòng tay kia được chạm khắc bằng một phương pháp cổ xưa, hiện nay người biết được kỹ thuật kia không nhiều lắm, có lẽ là từ tay của Phạm Thanh Vân.

Tội trạng của Phạm Thanh Vân khó có thể kể ra được! Nhưng nếu như lật lại bản án năm xưa của phụ thân lại thiếu bằng chứng, hơn nữa thời gian đã qua rất lâu, quả thật khó mà bắt được Phạm Thanh Vân.

Nhưng vị án liên quan đến long tử này lại khác nhau một trời một vực.

Trước kia nàng nghĩ rằng nếu như sau này còn có cơ hội thì có thể mượn bản án này đánh bại Phạm Thanh Vân, mà trong lòng Hoàng thượng hiện nay rõ ràng có Nhị tỷ, chắc chắn sẽ điều tra vấn đề này một cách cẩn thạn, chỉ cần Phạm Thanh Vân có dính đến chuyện này, con đường làm quan của một thứ dân như hắn sẽ dừng lại.

Nhưng mà tối nay Hoàng Thượng lại không có lòng dạ nào để ngay lập tức xét xử vụ án.

Khi nghe thấy động tĩnh trong phòng Tiêu phi đang ngủ, vị đế vương trẻ tuổi lập tức đứng dậy đi xem.

Đợi đến khi Hoàng thượng rời đi, Thái úy đại nhân ngồi xướng một chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Ngọc Châu nói: “Nàng nói cho ta xem một chút đi, nàng còn định không thượng lượng với ta mà làm ra những chuyện chọc trời gì nữa?’’
Từ sáng đến giờ Ngọc Châu đã quá mệt mỏi không thể chịu được nữa, ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: ‘Những chuyện này xảy đều xảy ra trước khi hai chúng ta thành thân, nếu như Thánh thượng cho khiển trách, Thái úy có thể làm như mình không biết chuyện này.’’ Ý nói là, tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lụy đến Thái úy đại nhân đâu.

Thái úy đột nhiên nghĩ đến vị bằng hữu Quảng Tuấn vương đã từng nói: Nữ nhân này thực sự rất khó nắm bắt được suy nghĩ của nàng, nhìn vẻ ngoài thì có vẻ nhu nhược như một ngọn cỏ yếu ớt, nhưng nếu không cẩn thận thì ngươi sẽ phát hiện, ngọn cỏ yếu ớt đâu chứ, khắp người đều kím thép có thể đâm chết người!’’
Lúc ấy hắn còn không thèm để ý, bởi vì trong mắt hắn những nữ nhân trên thế gian này đều là cỏ đuôi chó, không cần thiết phải đặt ở trong lòng, ai cũng không thể chịu đựng được mùi vị của kim thép.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy lời của vị bằng hữu này thực sự rất đạo lý.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương