Tàng Ngọc Nạp Châu
-
Chương 140
Từ khi tắm xong cho đến lúc ăn cơm tối, Ngọc Châu vẫn không thấy Thái úy trở về dùng cơm, sai người đi hỏi một tiếng thì trong thư phong lại trả lời sẽ không đến ăn cơm.
Ngọc Châu một mình ăn cơm xong, lại đọc sách một lúc vẫn không thấy Thái úy đại nhân quay về, càng không có gã sai vặt nào đến thông báo tình hình bên kia.
Ngọc Châu chạm vào mái tóc đã khô một nữa, lại xoa xoa m tâm mệt mỏi, trong lòng càng chắc chắn Thái úy nhất định đã đứng sau cửa sổ một lúc lâu rồi.
Nếu như lúc này còn mặc kệ, người kia lại khó chịu mà tích một bụng tức giận, lại trút giận lên người Giác Nhi, ngay cả Vương lang không làm gì cũng sẽ phải gánh chịu tai bay vạ gió.
Vì vậy, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi mặc một bộ quần áo bình thường, hỏi Hoàn Thúy thức ăn khuya là gì.
Trong khoảng thời gian tân hôn này, mỗi ngày Thái úy đều phải lăn lộn đến tận hứng đến khuya mới chịu đi ngủ, đôi khi khó tránh khỏi cảm thấy đói bụng.
Cho nên thán lò* trong sân nhỏ đều đặt một chiếc nồi nhỏ để hâm nóng chút thức ăn có sẵn.
Thán lò: Bếp carbon.
Nghe Thiếu phu nhân hỏi, Hoàn Thúy nhẹn nhàng trả lời: “Tối nay đầu bếp đã làm chè trôi nước nhân đậu đỏ, nếu như phu nhân không muốn ăn ngọt thì còn có một chén ngó sen hầm mới sườn heo và bánh mì cắt nhỏ.
Ngọc Châu bảo nàng bỏ những thứ này vào trong hộp đựng thức ăn, sau đó dẫn Hoàn Thúy là một nha hoàn bưng xách hộp đồ ăn đi đến thư phòng của Thái úy.
Đợi đến thư phòng, Ngọc Châu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng của người nọ từ mái hiên cửa sổ.
Đang xử lý công việc cái gì chứ? Nam nhân nọ nằm ngửa trên tháp mềm, cánh tay gác trên trán, ống tay áo rộng lớn che kín cả khuôn mặt.
Cả thư phòng tràn ngập bầu sát khí Tu La.
Ngọc Châu không có gã sai vặt vào thông báo, tự mình cầm lấy hộp đựng thức ăn bước vào thư phòng.
Nghiêu Mộ Dã nghe thấy động tĩnh ở cửa, nâng người quét mắt nhìn qua.
Từ trước đến giờ hắn vẫn là người có quy củ, nếu không được hắn cho phép, những người không có liên quan không được tự tiện xông vào, mẫu thân và muội muội cũng biết tính khí của hắn, ngày thường sẽ không tới quấy rầy hắn.
Nhưng tiểu phụ nhân vừa mới xuất giá không người giáo dưỡng quy củ này cứ thế tự nhiên xông vào.
Nhưng mà Thái úy cũng không lập tức nói gì, chỉ nhắm mắt lại và quay đầu sang phía khác.
Nhìn biểu hiện của tiểu hài tử đang tức giận trước mắt, trái tim Ngọc Châu mềm nhũn một mảnh, chỉ buông hộp đựng thức ăn xuống, ngồi trước tháp nhẹ giọng nói: “Nhìn chàng mệt mỏi thế này, có muốn ăn chút đồ ăn khuya không?’’
Hôm nay Thái úy thực sự quá mệt mỏi.
Sáng sớm phải dậy từ rất sớm, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy những lời mình nói đêm qua không có chỗ nào sai cả, nhưng nhìn vẻ mặt không vui của nàng, trong lòng hắn cũng như có một thứ gì đó chặn lại nên tỉnh dậy từ rất sớm, ngây người nhìn dáng vẻ đang ngủ say của nàng.
Dáng vẻ đang ngủ say của nữ nhân này thực dễ thương, mềm mại yêu kiều, tựa như một thiếu nữ xinh đẹp không rành thế sự.
Nhưng lúc tỉnh lại lại khiến người khác tức giận, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác, giống như người đang nằm bên cạnh nàng là nước lũ và mãnh thú vậy, sau đó có khom người nhún nhường, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Đại nhân.’’
Bởi vì những lời nói tức giận quát mắng của đêm qua, rõ ràng trong lòng tiểu phụ nhân này đang rất không vui, tỏ ra hời hợt xa cách với mình.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy tuổi tác của mình vẫn lớn hơn nàng một chút, khó tránh khỏi việc phải luôn nhún nhường trước tiên, không chấp nhặt với phụ nhân này.
Nhưng những lời của nàng hôm qua cũng đã chạm đến sự cảnh giác kiêng kỵ trong lòng hắn, thế lực của Bạch gia càng quả thực càng ngày càng bành trướng, cho nên hắn mới kết thúc kỳ nghỉ tân hôn của mình sớm hơn một chút rồi đi vào triều, dự định chiều nay sẽ trở về sớm rồi dỗ dành nàng sau cũng được.
Nhưng lúc hắn đứng ở trong đại điện, nhìn những quan viên xếp thành bốn hàng theo thứ tự, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ đến những lời của Ngọc Châu đêm qua.
Trước đây hắn chỉ chú ý đến chiều hướng bổ nhiệm nhân sự của Bạch Thủy Lưu, mặc dù Bạch Thủy Lưu đã có gắng đưa người của mình vào các chức vụ quan trọng của nha môn, nhưng thế lực của Nghiêu gia vẫn còn đủ mạnh để kiểm soát chặt chẽ quyền hành trong triều đình.
Ngay cả khi tộc trưởng của Bạch gia đang đứng ở hàng ngũ Thừa tướng, nhưng những chuyện quan trọng, nếu không có cái gật đầu của tộc trưởng Nghiêu gia như hắn cũng không thể làm được gì.
Nhưng người của hắn… Qủa thực là đã quá già rồi! Trong lúc dâng tấu, còn phải nghỉ ngơi một lát, hít một hơi mới có thể tiếp tục.
Nhìn những đại thận được trọng dụng của Bạch Thủy Lưu thời gian gần đây người người đều đang độ tuổi tráng niên khỏe mạnh, mỗi cái nhấc tay nhấc chân nói chuyện đều mang theo tinh thần khí chất của tuổi trẻ.
Mà những vấn đề quan trọng nhất trong triều đình cũng thường xuyên được những quan viên có xuất thân từ thứ dân kia mang trình lên.
Mặc dù bình thường bọn họ không giữ những chức vụ quan trọng trong nha môn, nhưng bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ đều do bọn họ chịu trách nhiệm, nếu như nhận được sự khen ngợi của Hoàng thượng, thì tất cả những chức vị quan trọng kia lại thuộc về con cháu nhà thế gia.
Ở trong triều đình Đại Ngụy mà nói, điều này thực sự rất phổ biến, không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng hôm nay Thái úy đại nhân tựa như đã được mở ra một Thiên lý nhãn khác vây, tỉ mĩ suy xét cẩn thận lại một lần tất cả những chuyện dường như đã thành thông lệ trong chốn quan trường.
Trùng hợp thời gian này lại đang thiếu một chức quan trong Hộ bộ, Bạch Thủy Lưu đã soạn xong một tấu chương giới thiệu ứng cử viên để trình lên cho Hoàng thường
Hoàng Thượng vẫn theo thông lệ trước kia mở miệng hỏi Nghiêu Mộ Dã: “Ái khanh có ý kiến gì không?’’
Nếu là trước kia, Nghiêu Mộ Dã sẽ không bao giờ đẻ ý đến một chức quan nhỏ như thế này, dĩ nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng hôm nay hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ chiến sự của Đại Ngụy đang tạm thời nghỉ ngơi, mà Hộ bộ lại có quan hệ trực tiếp đến sinh kế của bách tính trăm họ, các quan viên được chỉ định nhất định phải siêng năng mà thực tế.
Những người mà Bạch đại nhân tiếng cử mặc dù tài năng hơn người, nhưng lại không thể phân biệt được ngũ cốc, nếu như hỏi bọn họ về sự phát triển của cây lúa, về chuyện tang ma đồng ruộng, chỉ sợ họ cũng không thể giải thích rõ ràng, nhưng mà bên cạnh thần có một nhân tài, có thể dùng được, nếu như Hoàng thượng không gấp, đợi thần sắp xếp lại một chút rồi sẽ trình lên cho ngài.’’
Nghe những lời này của Nghiêu Mộ Dã, hai hàng lông mày của Bạch Thủy Lưu khẽ nhếch lên, hơi kinh ngạc nhìn sang.
Qủa thực hắn không thể ngờ được người luôn luôn không can thiệp vào những chuyện bổ nhiệm hay bãi nhiệm những chức quan nhỏ nhưu Nghiêu Mộ Dã hôm nay lại đột nhiên xen vào chuyện của Hộ bộ mà trước nay người này chưa quan tâm đến.
Mặc dù trong lòng rất muốn phản bác, nhưng những gì mà Nghiêu Mộ Dã nói đến thực sự là khuyết điểm chí mạng, những quan viên mà hắn tiến cử đều là những tài tử có chút danh tiếng trong kinh thành, nhưng đối với chuyện canh tác trên ruộng đồng đúng là bọn họ không quen thuộc, bây giờ quá sớm để phản bác lại, không bằng chờ danh sách của Nghiêu Mộ Dã trình lên rồi nói sau.
Hơn nữa Bạch Thủy Lưu quả thực không thể nghĩ ra, những con em thế gia trong kinh thành có người nào lại am hiểu với nghề nông?
Lúc bãi triều, Tả tướng lại mở lời mời mọi người đi qua phủ uống một chén rượu mừng tiệc đầy tháng của đích tôn nhà hắn.
Nghiêu Mộ Dã và Tả tướng có mối quan hệ rất tốt, dĩ nhiên không tiện tự chối, vì thế vui vẻ đi theo, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm quyết định phải quay về sớm một chút để bầu bạn với tân nương của mình, cho nên chỉ uống mấy ly rượu rồi cáo từ gia chủ ra về.
Trên đường quay về phủ, hắn còn cố ý dừng lại mua một túi bánh đậu xanh hoa quế mà Ngọc Châu thích ăn nhất mang về.
Mặc dù đồ ăn thức uống trong Nghiêu phủ vô cùng phong phú ngon miệng, nhưng với Ngọc Châu mà nói, những món ăn nhẹ ngoài đường phố còn ngon hơn rất nhiều.
Hắm đã từng vô tình nhìn thấy giấy gói của cửa hàng bánh ngọt này trong phòng của Ngọc Châu trước kia, cho nên bây giờ mới nhớ đến và mua một túi, dỗ dành giai nhân vui vẻ.
Vừa về đến phòng, mới sáng sớm mà Nghiêu Mộ Dã đã nhìn thấy người làm mang nước nóng vào phòng, trong lòng cũng hiểu rõ nữ nhân này lại muốn tắm nước nóng, nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên lại nảy sinh một ý muốn nghịch ngợm, hắn lén lút vòng qua cửa sổ, định đùa giỡn hù dọa nàng một phen, sau đó dĩ nhiên là lợi dụng người trong lúc túng túng mà chiếm chút tiện nghi.
Nhưng hắn không thể nghĩ đến, ngay khi hắn tươi cười đứng bên cửa sổ thì lại nghe được những lời nói thật lòng của hai người chủ tớ trong phòng.
Nụ cười cứng ngắc đọng lại trên khóe môi, nhất là sau khi nghe nha đầu kia nói hai chữ “không xứng’’, tất cả ý cười còn sót lại hoàn toàn biến mất.
Hán nín thở tập trung chờ đợi nương tử của mình phản bác cái gì gọi là “Mới không bằng cũ’’ chỉ là những lời nói bừa.
Nhưng những gì hắn chờ đợi được lại là một câu nói càng khiến hắn tức giận hơn của tiểu phụ nhân ấy – cuối cùng lại bảo nha đầu kia đường lắm lời, tránh làm liên lụy điên Vương Ôn Sinh phúc mỏng đó!
Lúc trước hắn đã từng nghi ngờ Vương Cổn cũng đem lòng yêu thương thê tử trước của mình, nhưng về phần Ngọc Châu trước sau vẫn xem hắn như một người huynh trưởng của mình khiến hắn không thể nhìn ra được điều gì khác thường.
Nhưng hôm nay những lời nói lúc không có ai đó thực sự đã tiết lộ đuôi cáo của nàng!
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy chính mình bị chọc giận đến mức muốn nổ tức, nếu như lúc ấy đi vào, hắn sợ mình sẽ không thể kiềm chế được mà kéo người đập thùng gỗ, cho nên hắn chỉ dùng lực đập vào khung cửa sổ cho hả giận rồi xoay người rời đi!
Lúc ngồi trong thư phòng, hắn lại bực bội khó chịu cả ngày, cơm tối cũng không muốn ăn, nhưng không ngờ nữ nhân này lại giống như tha thiết trông mong mà tới đây.
Nghiêu Mộ Dã nhàn nhạt nhìn Ngọc Châu một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Không dám làm phiền Lục tiểu thư đích thân mang cơm đến đây.’’
Ngọc Châu nghe thấy những lời quái gở của hắn cũng làm như không biết, vẫn nói: “Tối nay có bánh trôi nước nhân đậu đỏ, đầu bếp đã cố ý làm nhân lớn, nấu cũng đã mềm, nhân lúc còn nóng chàng hãy ăn đi.’’
Nghiêu Mộ Dã nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm chiếc muỗng đưa đến trước mặt mình, nhưng vẫn không chịu mở miệng, chẳng qua là hàn ý trong ánh mắt kia càng ngày càng nặng nề.
Ngọc Châu khẽ thở dài một cái, buông chiếc muốn xuống, móc đôi miếng ngọc trụy Song ngư từ trong ngực mình chuẩn bị đeo lên cho Nghiêu Mộ Dã.
Nghiêu Mộ Dã nhìn vào miếng ngọc trụy không biết đã đánh rơi từ lúc nào, trong lòng biết Ngọc Châu đã phát hiện mình nghe lén, nhưng như vậy cũng tốt đỡ, không cần phải che dấu sự tức giận của mình nữa.
Vì vậy, hắn một tay bắt lất cổ tay nàng, nói: “Chúng ta nói một chút, người chông trước bị bệnh lao của người tốt hơn ta ở điểm nào?’’
Ngọc Châu cảm thấy nếu như lúc này mình mà nói sự thật, chỉ sợ Thái úy sẽ tức giận đến mức đập nát thư phòng này, cuối cùng chỉ đưa tay ra chạm vào mu bàn tay hắn nói: “Chỉ là những lời nói ngu ngốc của một tiểu nha hoàn mà chàng cũng để trong lòng sai, ta và chàng đã thành thân, ta… Chỉ muốn sống bên cạnh Thái úy đến hết đời, những chuyện lúc trước nhắc lại làm gì?’’
Nghiêu Mộ Dã cũng biết người quân tử không nên có bụng dạ hẹp hỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nữ nhân này luôn so sánh hắn với cái tên bệnh kia, lửa giận trong lòng giống như được tưới thêm dầu nhất thời bùng cháy dữ dội.
Cổ tay Ngọc Châu bị hắn nắm chặt đến mức cảm thấy hơi đau đớn, không thể làm gì khác hơn là dựa vào lồng ngực hắn, dịu dàng hôn lên chiếc cằm cương nghị, nói: “Tại sao lại thích tức giận như thế này, hai hàng lông mày toàn là nếp nhăn, ta không muốn phu quân của ta giống như một ông lão đâu.’’
Đến lúc này Nghiêu Mộ Dã đã cảm thấy tức giận đến mức muốn thăng thiên rồi, hắn đường đường là mỹ nam đệ nhất Đại Ngụy, chơi đùa với những quý nữ nổi tiếng trong kình thành, đây đúng là lần đầu tiên có người nói hắn giống như một ông lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook