Ngọc Châu sớm đã lường trước được cô em chồng gặp tên tiểu tử kia nhất định sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhưng chuyện của hai người bọn họ đã trôi qua vài ngày rồi, tại sao hôm nay lại tỏ ra bi phẫn tủi thân thế này?
Nghiêu Thù Đình cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay thực sự khó mà mở miệng, nhớ lại cảnh tượng mình bị cứng rắn đè nơi góc tường lúc nãy, thiếu chút nữa nàng đã tự cắn nát đôi môi của mình.

Mặc dù Ngọc Châu đã chủ động hỏi, nhưng một tiểu thư ngày thường được tiếp nhận lễ giáo mà nói quả thực không thể nào miêu tả thành lời, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, muội và Bạch Thủy Thanh đã hết duyên hết phận, tẩu đừng lo lắng.’’
Vừa dứt lời, nàng lại phiền não không vui dựa vào chiếc giường bên cửa sổ ngắm nhìn những lá cây hạnh bay lả tả ngoài cửa sổ rồi lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Cuộc đời của Ngọc Châu trưởng thành từ những phong ba sóng gió, cho đến tận bây giờ chưa từng có một loại tâm tư thiếu nữ giống như Nghiêu Thù Đình và Ngũ tỷ của mình.

Khi thấy các nàng ấy đau khổ vì tình, trăn trở tương tư, tâm trạng lên xuống thất thường, Ngọc Châu cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào mới phải, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, cứ thế bầu không khí tân phòng vô thức rơi vào trong sự trầm mặc.

Nhưng cũng may sự trầm mặc này không kéo dài quá lâu, bởi vì chú rễ đột nhiên trở lại!
Nghiêu Mộ Dã xưa nay vẫn là người biết phân rõ nặng nhẹ, hắn thành thân là để ôm nương tử mềm mại chứ không phải là bầu bạn oẳn tù tì uống rượu cùng với một đám lão đầu tử râu ria xồm xoàm.

Cho nên sau khi mời rượu một vòng, hắn liền giao trách toàn bộ trách nhiệm đãi khách trong hỉ đường cho đại ca, còn mình thì đi về phía phòng tân hôn.


Những khách khứa ở đây đều đã quá quen thuộc với tính khí của Thái úy, ngay cả khi mấy người hí hửng* như thế nào đi chăng nữa, cũng không dám lỗ mãng quá mức, phải biết rằng một khi đã bị ghi vào trong danh sách đen của Thái úy mới là điều khiến người ta sợ hãi nhất.

(Hí hửng: do vui quá, quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực)
Thái úy trở về động phòng sớm như vậy, mặc dù không hợp quy củ lắm, nhưng cũng không ai dám ồn ào ngăn cản.

Tuy nhiên, việc Thái úy quay về sớm hơn sự định lại khiến những nha hoàn ma ma trong phòng rối ren hoảng hốt.

Rượu nếp, bánh trôi nhỏ còn chưa nấu, vì nếu như nấu quá sớm thì bánh sẽ mềm, thường là trước khi tân lang vào động phòng thì sẽ dùng một bếp than nhỏ từ từ nấu chính, như vậy thì tân lang tân nương mới ăn được lâu.

Đĩa trái cây trên để cho tân nương lót bụng còn chưa kịp dùng hết, hơn nữa còn phải mang “Bắt tôn nhi” lên.

Bắt tôn nhi ở đây cũng tương tự như đứa nhỏ tròn một tuổi sẽ bắt đồ vật đoán tương lai, nha hoàn sẽ mang mười đồ vật lên, tân lang buộc phải bịt mắt dùng một cái móc được treo trên đòn cân để chọn, cái này dùng để dự đoán giới tính và tính tình của đứa con đầu lòng.

Nghiêu Mộ Dã hơi sốt ruột mất kiên nhẫn nhìn bà hỉ nha hoàn bận rộn, lại thấy Nghiêu Thù Đình đang ở bên cạnh phiền não không vui, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày vui của huynh trưởng, tại sao mặt mày lại ủ dột như vậy?’’
Từ trước đến này trong lòng Nghiêu Thù Đình vẫn luôn có bảy phần kính trọng, ba phần sợ hãi với Nhị ca, hơn nữa hôm nay lại gặp phải chuyện bí mật không thể người ta biết, đột nhiên bị Nhị ca mở miệng hỏi như vậy, hơi lắp bắp: “Sao… Sao có thể không vui…’’
Cũng may sự chú ý của Nghiêu Mộ Dã không đặt trên người nàng, sau khi bị bịt mắt lại, cầm lấy đòn cân có móc câu, móc một cá, lại móc phải một bàn tính.
Trong lòng bà hỉ đang âm thầm kêu khổ, lần này công hầu thế gia lại móc được một cái bàn tính nhưng cũng không được coi là điềm tốt có tiền.

Ngay khi bà đang vắt óc suy nghĩ xem có nên khoa trương khen tiểu công tử tương lai sẽ chăm lo việc nhà thì lại thấy Nghiêu thái úy mỉm cười, nói với Ngọc Châu đang ngồi xếp bằng trên giường hi: “Thấy không, đứa nhỏ sau này sẽ là người kế vị nàng,cái bụng này không thể chịu thua kém được, mau mau sinh thôi!’’
Bà hỉ thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói Thái úy nói rất có lý.
Sau khi ăn bánh trôi nhỏ, uống rượu giao bôi xong, nhưng người không liên quan trong phòng cuối cùng cũng đã rời khỏi.

Nghiêu Mộ Dã đóng cửa sổ lại, đi vào bước trên trước giường, nhướn mày nói: “Còn không dậy sao, xin nương tử hãy cởi áo cho trượng phu của nàng.’’
Ngọc Châu vẫn một mực ngồi ngay ngắn trên giường, cho đến khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, mới ngã xuống đệm đau khổ rên rỉ một tiếng.

Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn chờ đợi cơ hội lập một quy củ trước mặt nữ nhân này, chờ rất lâu rồi.

Trong suy nghĩ của hắn, trên con đường theo đuổi mỹ nhân là chịu một chút cay đắng, mất một chút mặt mũi là điều không thể tránh khỏi.

Hơn nữa với số mệnh đào hoa của nữ nhân này, nếu như không chịu khó, thì khó có thể tránh được việc Quảng Tuấn Vương và Bạch Thủy Lưu theo sau lượm lặt tiện nghi.

Nhưng hôm nay lễ thành thân đã kết thúc, vừa rồi hắn đã tự tay mở gia phả của Nghiêu gia, tự tay viết cái tên Viên Ngọc Châu ở bên cạnh tên của mình.


Tựa như cá mập mắc lưới, ván đã đóng thuyền, ôn hương nhuyễn ngọc treo trên đầu quả tim cuối cùng cũng vào trong bụng, trở thành nương tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Vào lúc này, dường như hắn đã tìm lại được cảm giác vui sướng tràn trề khi lật đổ được kẻ thù chính trị của Viên gia lúc đó.

Cho nên vừa mới mở miệng đã bảo nương tử dậy hầu hạ trượng phu của mình, nhưng tiểu phụ nhân này lại nằm trên giường, vẻ mặt đầy đau khổ? Đây là đang hối hận đã gả cho hắn sao?
Hừ, hối hận cũng đã muộn màng rồi! Tên của nàng đã nằm trên gia phả của Nghiêu gia, muốn thoát khỏi nơi này ư, không bao giờ!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vừa mới uống chút rượu đã đỏ mặt xấu hổ buồn bực, hắn nâng cằm của nàng lên nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ ta không phải là trượng phu của nàng sao?’’
Ngọc Châu bị nam nhân này làm cho tức chết rồi, chỉ cau mày run rẩy nói: “Chân… Chân đã tê rần rồi!’’
Tập tục cưới xin của thế gia trong kinh thành không biết người nào định ra mà không có tình người thế này, tân nương phải ngồi xếp bằng trên một chiếc giường nhỏ không thể nhúc nhích, nếu không thì may mắn phúc khí sẽ chạy mất…
Kết quả nàng chỉ ngồi một lúc mà chân đã tê đến mức không thể nhúc nhích được, chỉ có thể kiên nhẫn kìm nén,tránh phá hỏng quy tắc rồi khiến cho tiểu nhân có cơ hội mượn cớ, cũng may Thái úy trở về sớm, nếu không nàng không biết có thể giữ vững đến lúc lên đèn hay không.

Đến khi đám người kia rời đi, nàng khẽ động đậy một cái, hai chân nhất thời giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò bên trong, toàn bộ nửa người dưới tựa như không thuộc về chính mình, chỉ có thể đau khổ rên rỉ một tiếng.

Ngọc Châu vừa nói như vậy, Nghiêu Mộ Dã đã vội vàng bế nàng lên, không để ý nàng kêu la, hai tay dùng sức xoa bóp hai chân mảnh khảnh của nàng.

Ngọc Châu cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ có thể ôm cổ hắn là nhỏ giọng rên rỉ.
Lần này, ý định phải kiên quyết lập quy củ của Thái úy đại nhân bị tiếng kêu của Ngọc Châu làm cho làm cho tan thành bọt nước, uốn lượn chảy xuôi theo dòng nước.

Nam nhân cao lớn đặt nàng lên đùi, thay nàng xoa bóp hai chân: “Thế nào rồi, đã khá hơn chưa?’’
Ngọc Châu ngáp một cái, tựa vào trong ngực hắn mè nheo, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng đã làm lễ xong rồi, hôm qua ngủ không được ngon giấc, vừa chợp mắt một chút đã thấy trời sáng, lại còn bị thức dậy từ sớm, bây giờ ta chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi… Chàng nói xem sẽ có người đến nháo động phòng không?’’
Nghiêu Mộ Đã nhìn đến quầng thâm nhàn nhàn đã được phấn trắng che dấu nơi vành mắt, nhắm mắt lại bĩu môi nói chuyện, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, cúi đầu nhẹn nhàng hôn lên môi nàng, nói: “Nếu mệt thì ngủ đi, người dám nháo động phòng của ta còn chưa sinh ra đâu.’’
Ngọc Châu đã mệt mỏi đến mức động một cái cũng không muốn động, nhắm mắt lại mặc kệ Thái úy giúp nàng thay quần áo, như một con cá nhỏ trượt vào trong chăn, nhưng lại cảm thấy lớp trang điểm trên mặt thực sự rất khó chịu nên nhỏ giọng bảo nha hoàn vào hầu hạ nàng lau mặt.

Thái úy không muốn có người vào trong phòng quấy rầy, chỉ là lau mặt thôi mà, có gì khó khăn? Vì thế hắn vén tay áo lên, đổ nước ấm trong chiếc chậu đồng, làm ướt khăn, giúp tiểu nương tử đang nằm trên giường lau mặt.

Cảm giác được nhẹ nhàng lau chùi trên khuôn mặt quả thực không tệ, Ngọc Châu thoải mái giãn nở chân mày, đang lúc nửa tỉnh nửa mê còn nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng.

Trong lòng Thái úy bỗng nhiên có một cảm giác đạt được thành tựu, chợt nhớ lại lần trước hắn ở trong quán xông hơi thịnh hành trong kinh thành thư giãn, thực sự rất dễ chịu.

Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng chợt lóe sáng, nhanh chóng chuẩn bị thay Ngọc Châu mát xa đôi chân ngọc để nàng thư giãn một chút, cho nàng nghỉ ngơi một hai canh giờ, đến khi trăng lên đỉnh đầu, thì có thể có tinh thần quyết chiến đêm động phòng hoa chúc với hắn rồi.

Thế là hắn lại cho người mang một chậu nước nóng vào, làm nóng khăn nhỏ, nửa ngồi trên ghế đẩu trước giường, vén chăn lên để lộ ra đôi chân ngọc như búp măng mùa xuân, trùm khăn lên, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo dưới chân.

Nhưng vừa nhấn được hai cái, cánh cửa phòng tân hôn đóng chặt bỗng nhiên bị một lực mạnh đá căng, một đám người chen chúc đi vào.


Sự thật đã chứng mình, người dám nháo động phòng của Nghiêu thái úy đã được ông trời sinh ra, chỉ là đang phải lĩnh Thánh chỉ đến sông Phần cứu tế bách tính bị nạn, không thể quay về ngay lập tức.

Nhưng hôm nay là ngày tiên tử trong lòng mình gả cho một người khác, sao hắn có thể lặng lẽ một mình trải qua trong chán nản? Hình ảnh nàng mặc một bộ giá y màu đỏ đẹp đến nhường nào? Nếu như cuộc đời hắn không thể một lần tận mắt nhìn thấy, thì ngay cả trong giấc mơ cũng không thể nhìn rõ.
Cho nên thiên hạ đệ nhất si tình Quảng Tuấn Vương quyết định ngày đêm thần tốc lên đường, thiếu chút nữa đã làm mệt chết mấy con ngựa, cuối cùng cũng chạy đến Nghiêu phủ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ lỡ khoảnh khắc tân nương tự tay mời rượu mình, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau trầm mặc thê lương.
Trong lòng Quảng Tuấn vương vô cùng thẩn thờ bâng khuâng, nhưng vẫn còn nhen nhóm một hi vọng mong manh chưa từ bỏ ý định.

Ngay lập tức nhấm nháp ba ly rượu thật to, để hương vị rượu rượu ngon chống đỡ, quyết định kế thừa phong tục cưới xin của Đại Ngụy, mang theo những người bằng hữu của Nghiêu Thái úy đến nháo động phòng của tân lang tân lương.

Còn tưởng rằng đề nghị này sẽ không có người nào hưởng ứng, nhưng lại không thể ngờ được Bạch thiếu từ trước đến giờ vẫn luôn chững chạc nghiêm túc cũng vui vẻ đồng ý, muốn đi cùng với hắn.

Có Bạch thiếu và Quảng Tuấn Vơng đi đầu, những thanh niên ham vui như có người dựa dẫm, tất cả đều ồn ào kéo đến phòng tân hôn.

Những bà hỉ nha hoàn đứng canh trước cửa nhìn thấy các vị quý nhân đi vào cũng không dám ngăn cản, dẫu sao Thái úy cũng không dặn dò không được cho phép bất cứ người nào đến nháo động phòng, ngày vui như hôm nay, bà chỉ là một người làm sao có thể làm cho chủ tử mất hứng? Nên chỉ để mặc mọi người nói cười ầm ĩ tràn vào trong phòng.

Nhưng mấy người dẫn đầu nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng đột nhiên trở nên câm lặng, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, khó khăn nuốt vào trong cổ họng.

Chỉ thấy đệ nhất quyền thần Đại Ngụy trên chiến trường đằng đằng sát khí, mỗi cái nhấc tay có thể khiến máu chảy thành sống lúc này đang xắn tay áo, ngồi chỗm hỗm trên một chiếc ghế đầu nhỏ đấm bóp đôi chân ngọc cho tân nương tử của mình.

Tư thế thành thạo kia, rõ ràng giống như đã được đào tạo trong phòng xông hơi vậy.

Quảng Tuấn Vương còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng màn gấm rơi xuống, bóng người đong đứa phiêu bồng, sao có thể ngờ được mình lại nhìn thấy tình cảnh nam nhi khom lưng cúi đầu lúng túng này?
Trong khoảnh khắc ấy, một Quảng Tuấn Vương chưa bao giờ nghĩ về tương lai đột nhiên cảm thấy nữa đời sau của bản thân sẽ phải bình định tam sơn ngũ nhạc* của Đại Ngụy, quanh năm suốt tháng chiến đấu anh dũng trên những con để đương đầu với những cơn lũ, không thể thanh nhàn…
(Tam sơn ngũ nhạc: Tam sơn là ba ngọn thần sơn, lần lượt có tên là Bồng Lai 蓬莱, Phương Trượng 方丈 và Doanh Châu 瀛洲 còn Ngũ nhạc là gọi chung ngũ đại danh sơn của Trung Quốc, tức Đông nhạc Thái sơn 东岳泰山, Tây nhạc Hoá sơn西岳华山, Trung nhạc Tung sơn 中岳嵩山, Bắc nhạc Hằng sơn 北岳恒山 và Nam nhạc Hành sơn 南岳衡山)


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương