Bởi vì sự cố đòn dông lúc trước, Viên Hi quên mình bảo vệ bà, Bạch phu nhân đã thay đổi cái nhìn với vị tiểu thư con nhà thế gia sa sút đã lớn tuổi lại còn hoàn tục này.
Mà hôm nay, cũng vì Viên Hi kịp thời ngăn cản mình nói những lời không hay đắc tội với Thái hậu, Bạch phu nhân càng thích sự thông minh và tùy mặt gửi lời* của nàng.

Nhưng hai lần trước ở bên cạnh Viên Hi đều xảy ra những mầm tai vạ có liên quan đến Ngọc Châu, điều này không khỏi khiến Bạch phu nhân cảm thấy khập khiễng trong lòng.

(Tùy mặt gửi lời: Ý chỉ người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác.)
Mặc dù oán thầm sự luồn cúi của Ngọc Châu, Bạch phu nhân cũng không tiện biểu lộ ra ngoài.

Bởi vì sau khi làm lễ khai quang cho Quan Âm bốn tay xong, rõ ràng Thái hậu càng có hứng thú hơn với chuyện này, không còn nhắc đến chuyện muốn trở về cung sớm nữa mà ở lại cùng nhau dùng cơm chay với các vị phu nhân trong chùa.
Cho đến khi Thái hậu chuẩn bị về Hoàng cung, lại mỉm cười nói với Ngọc Châu: “Gần đây trong cung ai gia có sửa lại mấy căn phòng nhỏ, những đồ vật trang trí đều được đổi thành cái mới, thường nghe người ta nói kiểu dáng của những miếng ngọc qua bàn tay ngươi đều rất mới mẻ, đến tuổi này rồi ta cũng muốn hướng đến cái mới, nếu như Viên tiểu thư rãnh rồi, có thể chọn một số kiểu dáng rồi mang vào cung đi.’’
Đây là một đơn đặt hàng vô cùng quang vinh, đương nhiên Ngọc Châu vội vàng tạ ơn Thái hậu.

Sau chuyện khai quang Ngọc Phật này, những tin đồn về thê tử tương lai của Nghiêu gia nhanh chóng bị chôn vùi, mà chuyện làm ăn của cửa hàng “Phác Ngọc Hồn Kim’’ lại bỗng nhiên có chuyển biến tốt.
Hiện tại Ngọc Châu cũng được xem là một người có hiểu biết sống ở kinh thành một thời gian dài.

Nàng chỉ thị cho chưỡng quỹ của cửa hàng thay đổi giá cả của các sản phẩm ngọc tùy chỉnh lên năm lần và chỉ nhận các đơn đặt hàng trong vòng ba ngày, số lượng các đơn lẻ không vượt qua mười.

Nếu như có người dị nghị thì có thể giới thiệu người đó cho cửa hàng nơi Hồ Vạn Trù làm chưởng quỹ.

Hồ chưởng quỹ cũng là cống phẩm Hoàng gia, giá cả lại vừa phải, số lượng của đơn đặt hàng cũng lớn hơn nhiều.
Lúc đầu chưởng quỹ nghe xong còn hơi hoang mang, cảm thấy rằng thời gian trước cửa hàng bị những lời đồn đả kích, sớm đã thu không đủ chi, tại sao bây giờ lại phải mang nhiều đơn đặt hàng như vậy đưa cho đối thủ chứ?
Nhưng Lục tiểu thư đã kiên quyết thì cũng chỉ có thể làm theo.
Nhưng không ai nghĩ rằng những vật này vốn đã hiếm, cộng thêm sau chuyện khai quang Ngọc Phật, những lời đồn về Quan Âm bốn cánh tay chính là cội nguồn từ Thiên Trúc, lại là thánh quang hiển linh lan truyền nhanh chóng, những nhà giàu trong kinh cũng muốn dính chút Phật quang (Hào quang Đức Phật).
Nhưng số lượng các đơn đặt hàng của cửa hàng “Phác Ngọc Hồn Kim’’ thực sự có hạn, vì thế giá cả đã cao gấp năm lần nhưng cứ thế được xáo trộn đến gấp bảy tám lần.
Mà nghề nghiệp chạm ngọc vốn dĩ đã không giống như gạo mỳ tế thủy trường lưu, là vật phẩm cân đo đong đếm được.
Những nhà thế gia tự nhận định rằng, trong hai nhà cống phẩm hoàng thương, phong cách của Phác Ngọc Hồn Kim rõ ràng cao ngạo và thanh khiết hơn nhiều, đương nhiên thà chờ lâu hơn một tháng cũng tuyệt đối không bao giờ đến những cửa hàng khác.
Thỉnh thoảng có cũng có những nhân vật nổi tiếng không thể chờ được đành phải mua ngọc ở cửa hàng Hồ Vạn Trù, nhưng lại đưa ra yêu cầu rõ ràng, không được đóng con dấu của cửa hàng lên miếng ngọc, bởi vì không phải là ngọc của Phác Ngọc Hồn Kim, người khác nhìn vào thực sự rất mất giá!
Điều này khiến Hồ Vạn Trù tức giận đến mức đã đập bể mấy chén trà, tuy rằng có thể học theo, nhưng việc Đông Thi bắt chước Tây phi nhăn mày này há chẳng phải là tỏ ra cửa hàng mình yếu kém hơn người ta sao?
Cũng may sinh nhật của Bạch phi nương nương sắp đến, tất cả những đồ trang sức, ngọc thô đều được giao cho Hồ Vạn Trù, bởi vì trong cung đang có đợt trùng tu, lại đưa cho hắn một danh sách những thứ cần tân trang trong điện, cũng xem như cho cửa hàng hắn thêm một chút tự tin.
Ngọc Châu thản nhiên nhường cho tiểu nhân mánh khóe như Hồ chưỡng quỷ một nước cờ, cũng coi như xả sự buồn bực đè nén trong lòng ra ngoài.

Sự kiện Ngọc Phật chấm dứt tại đây, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh chuẩn bị cho hôn sự của mình.
Lầm đầu tiên làm lễ thành hôn nàng buộc phải vội vã ngồi trên kiệu hoa, Ngọc Châu không muốn lần thứ hai thành hôn của mình cũng mơ màng hồ đồ như vậy.
Giao thiệp với các gia đình quyền quý trong kinh thành, chỉ có thể thuận thế mà làm, nàng bị dòng nước lũ Nghiêu Mộ Dã này ép vào một góc nho nhỏ, ngoại trừ kết thành phu thê với hắn thì chẳng còn con đường nào khác có thể đi.

Nhưng mà Nghiêu Mộ Dã cũng là một người thông minh, kiên quyết không đề cập đến việc để Ngọc Châu ghi tên mình trong danh sách thế gia Viên gia.
Bởi vì chuyện của phụ thân Viên Trung, không thể đối nghịch lại với nữ nhân nhỏ bé nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng này được.
Đối với một người luôn luôn được người khác xem sắc mặt của mình như Thái úy mà nói, từ lúc quen biết với nữ nhân này, nguyên tắc làm người của chính mình đã bị thay đổi rất nhiều lần.
Có một người nhạc phụ là tội nhân, mặc dù lúc trước còn cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng đôi khi nghĩ lại thì nó dường như cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, ít nhất người đã chết, không cần phải đeo gông chùm ngồi ở hỉ đường chờ người con rể này hạ mình quỳ lạy.
Đã như vậy, cần gì phải bỗng dưng trêu chọc cô gái nhỏ kia khó chịu, rồi lại nổi cáu với mình chứ?
Đợi đến khi Ngọc Châu có được khoảng thời gian rảnh rỗi, hai người cùng nhau thương lượng chi tiết về lễ thành thân sắp tới, cảnh tượng cũng được xem như hòa hợp.
Nhưng mà, bầu không khí vui mừng này hiển nhiên không thể nhiễm đến trên người Nghiêu Xu Đình.
Tính toán cẩn thận một chút, từ sau khi nàng và Bạch Thủy Thanh gặp nhau lần cuối quỳ xuống trước mặt Nghiêu mẫu cầu xin, nàng chưa có cơ gội gặp mặt người yêu một lần nào nữa.

Cảm giác bị người sống sờ sờ chia cắt này đau đớn giống như đao cắt máu thịt vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Nghiêu Mộ Dã đều bày ra vẻ mặt nặng nề, không còn thân thiết với Nhị ca như trước kia nữa.

Còn với Nghiêu mẫu lại tựa như gặp ngày mưa khói mù, những lúc tâm trạng không tốt còn khóc lóc một trận, hi vọng mẫu thân tác thành cho mình và Thất Lang.
Cả ngày không thể ra khỏi cửa, tính tình càng ngày càng cổ quái, có lúc thấy Ngọc Châu cũng sẽ nói dăm ba câu kỳ lạ.
Đáng tiếc Nghiêu phu nhân và Nghiêu Mộ Dã không phải là người vẫn thường xuyên quan tâm chăm sóc con cái người thân, đương nhiên cũng không thể hiểu được những thay đổi tinh tế trong suy nghĩ của cô nương này.
Nhưng Ngọc Châu lại hơi lo lắng, thừa dịp ngày hôm đó Nghiêu Mộ Dã đến ăn cơm trưa cùng mình đã nói chuyện muốn mang Nghiêu Xu Đình ra ngoài giải khuây tâm trạng.
Nhưng thời gian gần đây Nghiêu Mộ Dã bề bộn công vụ, sao có thể nhàn nhã như vậy, vì thế vừa gắp ngó sen vừa nói: “Nàng là nhị tẩu tương lại của nó, nếu như tâm trạng nó phiền muộn, nàng mang nó ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.

Còn cái tên Bạch thất công tử kia bây giờ đang làm việc dưới chướng của ta, nếu trong hoàn cảnh thích hợp, cho hai người bọn họ gặp mặt một lần cũng không phải là không thể, chỉ cần không hẹn hò riêng tư là được, nếu như tiểu tử kia bỗng nhiên dẫn nó đến trong màn trướng trên giường nhỏ thì… Phải rồi, nếu như hai người bọn họ gặp nhau, nàng đừng cho mẫu thân biết, hiện tại bà ấy chỉ cần nhìn thấy người của Bạch gia đã cảm thấy không thuận mắt, trước mắt chuyện của Đình nhi không thể thành được, cứ để cho hai người gặp nhau mấy lần, tránh cho nó thường xuyên cáu giận.’’
Ngọc Châu nghe được những lời này cũng hơi ngạc nhiên, buông đũa xuống, cẩn thận hỏi Nghiêu Mộ Dã: “Ngài đây đang muốn thử xem Ngọc Châu có thể đắc đạo thành tiên được không ư?’’
Thái úy bị dáng vẻ thận trọng của nàng chọc cười, nhướn mày hỏi: “Nàng nói thế là có ý gì?’’
Ngọc Châu nói: “Trong tình yêu trai gái xưa nay vẫn luôn gặp nhau một lần lại thêm một chút tương tư nhớ nhung, nhưng Thái úy lại khăng khăng bảo ta dẫn tiểu thư đi gặp Bạch thất công tử.


Nếu như trong lúc đó có xảy ra sơ suất gì thì tất cả đều là trách nhiệm của một mình Ngọc Châu, nếu như hai người bọn họ vô tình chui vào… Núi giả chẳng hạn, chẳng lẽ Thái úy lại bảo ta đi… Đến sơn động… Vung kiếm chém đứt tơ tình sao? Chứ đừng nói đến việc Nghiêu phu nhân không muốn chuyện này xảy ra, sự xắp đặt lần này của ngài, há chẳng phải đồng nghĩa với việc sắp xếp Ngọc Châu đến Tây Thiên học hỏi kinh nghiệm hàng yêu sao, phải trải qua tất cả các kiếp nạn?’’
Nói đến đây, trong lòng Ngọc Châu cũng cảm thấy hơi tức giận, nàng nhắc đến núi giả thực ra không phải cố ý bôi nhọ Nghiêu tiểu thư đâu, mà sự thật là nàng đã từng thấy có hai người chui vào trong núi giả, lúc ấy sáu mắt nhìn nhau tương đối xấu hổ, nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện đó cho đến tận bây giờ!
Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy “núi giả ‘’ trong miệng Ngọc Châu lại đang ám chỉ chuyện hắn đã tững cưỡng hôn nàng trong Nhã Viên lúc trước để ép Ôn tướng quân phải rút lui.
Đoạt một miếng thịt ngon lành từ trong miệng của những con hổ sói khác, dư vị còn sót lại trong miệng vẫn còn tươi ngon tựa như thịt heo thơm phức! Nghĩ đến đây, hắn lại muốn ôm miếng thịt nhỏ mềm mại này mà thưởng thức hương vị một lần nữa.
Ngọc Châu thấy đôi mắt phượng lại lộ rõ tác phong không đứng đắn của hắn, sợ bị người hầu ngoài cửa nghe được, chỉ có thể thì thầm nói: “Hôm nay ta đang mang trâm cài tóc, mời Thái úy đứng đắn một chút.’’
Lịch sử sâu xa của chiếc trâm cài tóc này tựa như vẫn còn mới trong ký ức của hai người, chỉ cần đề cập đến cũng có thể nhớ lại sức mạnh của những lời bàn tán sâu sắc kia.
Mắt thấy tiểu nữ nhân này lại muốn nổi giận, Nghiêu Mộ Dã ngay lập tức mỉm cười xoa xoa gò má của nàng: “Sao ta có thể đành lòng để cho nương tử mềm mại yêu kiều của mình đi Tây Thiên học hỏi kinh nghiệm với một đống hòa thượng thối chứ? Chuyện này không hề khó khăn như nàng nghĩ đâu, cho dù mẫu thân biết cũng sẽ không mở miệng trách móc nàng, ngày mai Uất Trì tướng quân phu nhân có tổ chức một buổi trà yến trong phủ, đến lúc đó nàng hãy dẫn theo Đình nhi đến, tự nhiên nàng sẽ hiểu ý ta là gì?’’
Ngọc Châu cảm thấy trong lời của Thái úy có hàm ý sâu xa gì đó, đương nhiên phải hỏi cho đến cùng, Thái úy nhấm nháp một hớp rượu ngon, hờ hững nói: “Gần đây vị Bạch thất công tử kia có qua lại với một nữ nhân khác, quan hệ của hai người kia như keo như sơn, có lẽ ngày mai bọn họ cũng đến tham dự buổi trà yến ngày trong phủ tướng quân, nàng dẫn Đình nhi đi theo để cho nó nhìn thấy tận mắt rồi sẽ chết lòng, tránh cho mỗi ngày lại ôm vẻ mặt tương tư u sầu mà làm những điều ngớ ngẩn.’’
Ngọc Châu ngạc nhiên mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy hơi đau lòng thay cho Nghiêu Xu Đình, nói: “Chuyện này… Nghiêu tiểu thư sao có thể chịu đựng được chứ? Chỉ cần nói cho muội ấy biết là được rồi, cần gì phải để nàng mang một trái tim nồng nhiệt nhưng lại phải nhìn thấy… Cảnh tượng bạc bẽo như vậy?’’
Nói đến đây, Ngọc Châu lại xấu hổ thay cho Nghiêu tiểu thư, thực sự nghĩ rằng chuyện càng ngũ lôi oanh tạc, thăng tiên thành Phật hơn cả chuyện bị bắt gặp hẹn hò trong núi giả.
Những Nghiêu Mộ Dã vẫn thờ ơ nói: “Là do nó không hiểu chuyện nên phải thật đáng! Chỉ vì một tên vô danh tiểu tốt mà lại đi gây chuyện với người nhà! Đều là tại ta ngày thường quá cưng chiều làm hư nó, khiến nó không thể phân biệt được tốt xấu.

Nếu như nàng có lòng tốt muốn nhắc trước cho nó biết, chỉ sợ nó lại bảo nàng lòng dạ thâm sâu khó lường, có ý định muốn chia rẽ hai người bọn họ.

Hôm nay đau lòng một lần là để cho nó hiểu được không phải tất cả nam nhân trên thế gian này đều là những gã thư sinh thuần lương chỉ nhận một chủ như tựa như một con chó mà những gì trong sách nói đến! Phải hiểu chuyện một chút, ngay cả khi sau này nó được gả cho người khác thì trước sau vẫn là người của Nghiêu gia!’’ Nói xong những lời này, Nghiêu Mộ Dã đặt mạnh chén rượu trên bàn.
Ngọc Châu không nói tiếng nào, bởi vì nàng hiểu rằng, người này đang nói chuyện không phải với tư cách của một vị huynh trưởng yêu thương muội muội ở trong nhà là mà một vị tộc tưởng thủ đoạn mạnh mẽ của một danh gia vọng tộc đã có từ trăm năm trước.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương