Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
-
Chương 63: Thạch am quái ni
Ngô Hoằng Văn xếch ngược đôi lông mày một cái, nói:
- Vì tạo sự việc cho xác thực hơn, nên Huyết Thủ Thiếu Đông phải giết chết thêm một cặp nam nữ khác, mang xác chết họ giả thay di thể cho đại ca, đại tẩu. Còn hai chiếc đầu người thì gã chôn dưới gầm giường, không ngờ lại bị nhị ca phát hiện, toàn bộ sự thật là như thế đấy.
Trần Gia Lân thất thanh kêu a một tiếng:
- Như vậy hạ chẳng phải lại tàn hại thêm mạng người vô tội nữa sao? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Không, hai nam nữ nọ có hàng trăm lý do đáng được xử tội chết, giết họ chỉ thay trời hành đạo mà thôi.
Cuối cùng nghi vấn hai xác chết bốn chiếc đầu người xem như sáng tỏ.
Trần Gia Lân thở phào một cái, mới quay sang nói với Thảo Đầu Lang Trung rằng:
- Xin Nghê tiền bối tha thứ cho vãn bối đã thất lễ lúc nãy! Nói xong, hắn chắp tay xá dài một cái.
Thảo Đầu Lang Trung xua tay nói:
- Việc nho nhỏ, ngươi chớ bận tâm làm gì.
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, ta gặp phải một quái sự...
Hai mắt Ngô Hoằng Văn bỗng sáng ngời, nói:
- Quái sự gì thế?
Rồi Trần Gia Lân lập tức mang mọi việc mình bị bọn người Thiên Hương môn truy nã và gặp phải Huyết Thần Đông Phương Vũ, nhưng lão lại phản thường chẳng những không xuất thủ mà còn đánh lừa đồng bọn chỉ sang hướng khác để mình được ung dung thoát thân thuật lại một cách tỉ mỉ kể lại cho hai người nghe một phen.
Nghe kể xong, Ngô Hoằng Văn đưa mắt quét nhìn Thảo Đầu Lang Trung một cái, sau đó nói:
- Lại có việc như thế xảy ra sao? Từ khi gia sư thay đổi tâm tính bị Mẫu Đơn lệnh chủ lợi dụng làm công cụ giết người, những hành động của lão nhân gia thảy đều không tự chủ. Quả thực... đây là điều bất ngờ, chẳng lẽ bên trong lại có uẩn khúc gì nữa đây...
Trần Gia Lân trông thấy y cũng mù tịt về sự kiện này, hắn đành phải gác việc này qua một bên, nói:
- Thế hiện bây giờ đại ca và đại tẩu ở đâu? Ngô Hoằng Văn nói:
- Họ đang ở một nơi chốn rất an toàn và bí mật, bây giờ chúng ta chưa tiện tiếp xúc với hai người, kẻo đối phương phát giác lại xảy ra sự cố, lúc nào tình hình bớt căng thẳng, đệ sẽ dẫn nhị ca đến đó.
Trần Gia Lân lẳng lặng gật đầu một cái. Ngô Hoằng Lân lại nói tiếp:
- Phải rồi, nhị ca từng bảo đệ thám thính hành tung Bạch Cốt Ma mãi cho đến bây giờ vẫn chưa rảnh rỗi...
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Không cần thiết nữa, từ rày về sau trong chốn giang hồ không còn danh hiệu Bạch Cốt Ma nữa.
Ngô Hoằng Văn thất kinh nói:
- Nói sao? Chẳng lẽ nhị ca đã diệt trừ đối phương rồi ư? Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái.
Thảo Đầu Lang Trung xúc động nói:
- Khá lắm, như vậy chẳng khác gì chặt đứt một móng nhọn của Mẫu Đơn lệnh chủ, này Trần thiếu hiệp, mong rằng ngươi sẽ tạo thêm một trang sử sáng lạn trong võ lâm, chẳng hay ngươi đã làm sáng tỏ lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ chưa?
Trần Gia Lân mặt mày nóng bừng lên nói:
- Tiền bối khen quá lời, hiện bây giờ chỉ biết sơ qua rằng hình như Mẫu Đơn lệnh chủ và sư môn vãn bối có mối hiềm khích gì thì phải, nhưng không thể phán đoán đây là ân hay là oán...
Thảo Đầu Lang Trung trợn ngược hai mắt nói:
- Suýt nữa lão phu quên mất một việc lớn, Thọ Ông bảo ngươi đến Cửu Lĩnh sơn một phen...
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Bảo vãn bối đến Cửu Lĩnh sơn làm gì vậy?
Thảo Đầu Lang Trung không trả lời mà còn hỏi ngược lại:
- Lệnh tiên sư từng đề cập đến cố sự của lệnh sư mẫu với người bao giờ chăng? Trần Gia Lân động lòng, nói:
- Chưa từng nghe nói bao giờ, tiền bối hỏi điều này... Thảo Đầu Lang Trung nghiêm sắc mặt, nói:
- Cách đây vài chục năm về trước lệnh sự mẫu là một nhân vật phi thường ở võ lâm, võ công cao siêu gần bằng lệnh sư, danh hiệu của người là Ngọc La Sát Tôn Phi Yến, cùng lệnh sư đồng lúc mất tích giang hồ. Nghe nói rằng trước khi mất tích, hai người từng trở mặt, nếu tìm được bà ta có lẽ sẽ phanh phui được nghi vấn Mẫu Đơn lệnh chủ, điều này do bởi thái độ kỳ lạ mà Mẫu Đơn lệnh chủ đối xử với ngươi đã suy đoán như thế.
Tức thì Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn, hắn chưa hề hay biết mình lại còn một sư mẫu như thế, nếu tìm được sư mẫu ắt phải sáng tỏ mọi nghi vấn đã làm hắn khó chịu bấy lâu, hắn suy nghĩ đến đây, lập tức hỏi:
- Tìm bằng cách nào đây? Thảo Đầu Lang Trung nói:
- Vậy thì phải đến Cửu Lĩnh sơn, ngươi đi từ hướng Cửu Tiên Dương, vượt qua ngọn núi chính, rẻ sang hướng bắc, ngươi sẽ trông thấy một ngọn núi cao như hình giá bút, ở mỏm núi giữa và cũng là mỏm núi cao nhất. Trên đỉnh núi có một thạch am, có một lão ni thần bí cư ngụ trong am, không có ai lai lịch của lão cả, nhưng công lực thì cao siêu khó lường. Cách đây năm năm về trước, Thọ Ông từng leo lên núi tìm dược thảo, tình cờ phát hiện ngôi thạch am ấy, y liền sinh niệm hiếu kỳ muốn vào am xem cho biết. Kết quả lão ni hiện thân ra đuổi Thọ Ông xuống núi, và cảnh cáo rằng từ rày sắp tới cấm không được đến đấy nữa, trong lời nói nói xảy ra tranh chấp đến đỗi hai bên đã động thủ, ngươi đoán thử xem kết quả thế nào?
Trần Gia Lân xúc động nói:
- Kết quả thế nào vậy? Thảo Đầu Lang Trung nói:
- Đối phương chỉ phóng một chưởng đánh cho Thọ Ông thổ huyết, không hề có mảy may cơ hội hoàn thủ...
- A, sau đó thế nào nữa?
- Đương nhiên đành phải rời khỏi thôi.
- Ý của tiền bối...
- Thọ Ông sực hồi tưởng lại sự kiện này, y hoài nghi có lẽ lão ni nọ chính là Ngọc La Sát Tôn Phi Yến đã mất tích giang hồ bấy lâu, mà ngươi là truyền nhân của Trần Đình Lăng, biết đâu có thể chứng thật điều này cũng nên.
Trần Gia Lân hỏi:
- Nếu chứng thực đúng thì sao nữa?
- Nếu lão ni nọ là lệnh sư mẫu có lẽ lão sẽ phán đoán ra lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ và mối hiềm khích giữa y và sư phụ ngươi, nếu ngược lại không phải, vậy thì có lẽ chính Mẫu Đơn lệnh chủ là Tôn Phi Yến rồi.
Trần Gia Lân phấn khởi nói:
- Được, vãn bối sẽ đến Cửu Lĩnh sơn ngay!
o0o
Cửu Lĩnh sơn là một ngọn núi cao ngút tận trời xanh.
Một người từ bé sinh trưởng từ nơi bình nguyên sông ngòi, một khi đặt chân vào chốn hùng vĩ tự nhiên, ắt phải có một cảm xúc khôn tả xiết, biển cả có thể khiến cho người ta cởi mở tâm hồn, còn núi non thì có thể phát khởi khí phách hào hùng của con người.
Trần Gia Lân phi thân chạy trong vùng sơn lãnh, hào khí đại phát chẳng cảm thấy cực nhọc chút nào.
Hắn chiếu theo chỉ dẫn của Thảo Đầu Lang Trung tìm đến ngọn núi hình giá bút một cách dễ dàng.
Mặt trời vừa đứng bóng, nhưng không thể nào quét sạch bóng tối giữa rừng cây sơn cốc trong vùng này.
Trần Gia Lân dùng qua loa chút ít lương khô, sau đó phi thân lên thẳng đỉnh núi giữa. Cậy vào một thân võ công phi phàm của hắn, chỉ độ khoảng nửa tiếng đồng hồ sau hắn đã lên tới sơn đỉnh một cách dễ dàng.
Đúng như Thảo Đầu Lang Trung đã nói, có một am đường hoàn toàn xây cất bằng đá núi. Trên mặt đá mọc đầy những rêu xanh và những dây leo chằng chịt, làm cho am đường này trở nên vắng vẻ thê lương hơn.
Hai cánh cửa am bằng gỗ đang khép kín, phía trên cửa am có khắc ba chữ to lớn Tuyệt Thế am rất rõ nét, không có chút rêu xanh nào hết, có lẽ thường được chăm sóc cắt tỉa thì phải.
Trần Gia Lân đến thẳng bên cạnh cửa am, đưa mắt chăm chăm nhìn ba chữ Tuyệt Thế am ngẩn người ra tại chỗ. Chẳng biết am chủ là nhân vật thế vào đây, nếu đối phương cũng sẽ chẳng thèm hỏi nguyên nhân và đánh một chưởng đuổi mình xuống núi như đã đối phó Thọ Ông cách đây năm năm về trước, thì biết làm sao bây giờ?
Phàm những người cách thế ẩn cư như vậy thảy đều có tính tình kỳ quặc, huống chi đối phương lại là một nữ ni.
Mình biết lựa lời ăn nói thế nào đây?
Hoặc là cứ tình thật khai báo mục đích đến đây của mình?
Hắn do dự một hồi thật lâu, cuối cùng cảm thấy rằng vẫn không nên tiết lộ lai lịch của mình ra, vì di chúc của sư phụ cấm không được tiết lộ lai lịch sư môn, ắt phải có nhiều điều kiêng kỵ không sai.
Sau khi hắn quyết định như thế, lập tức giơ tay gõ cửa... Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh giòn giã nhưng rất lạnh lùng vang tới nói:
- Tiểu thí chủ định làm gì thế?
Trần Gia Lân giật mình nảy người lên, vội vàng quay người ra sau, mới hay một nữ ni trạc tuổi hai mươi ngoài, đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng một trượng, cô ta đến gần sau lưng mình từ lúc nào mà mình chẳng hay biết gì hết.
Dung nhan cô ta khá đẹp, nhưng gương mặt và âm thanh lạnh lùng hết sức, lạnh đến đỗi có thể rót ra tuyết, Trần Gia Lân vội chắp tay nói:
- Tại hạ Ngư Lang mạo muội đến viếng quý am, xin tiểu sư thái lượng thứ!
Nữ ni đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một hồi, hình như gương mặt lạnh như băng tuyết thoáng hiện nét cười, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải cũng, cô ta cất giọng lạnh như băng tuyết nói:
- Ngư Lang thì nên đến chốn sông hồ, chứ ở đây chẳng có con cá nào hết! Trần Gia Lân cười ngượng ngùng một tiếng, nói:
- Tại hạ có chút việc muốn được yết kiến am chủ phật giá!
Hắn vừa nói vừa nghĩ bụng: "Theo Thảo Đầu Lang Trung nói lại rằng, am chủ là vị lão ni, thế thì người này có lẽ là đệ tử của lão".
Nữ ni nọ nói giọng lạnh lùng:
- Gia sư cấm người thế tục đến làm phiền, tiểu thí chủ hãy mau mau rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
- Tại hạ có việc mới đến đây, cảm phiền tiểu sư thái thông báo am chủ hộ. Gương mặt nữ ni vẫn lạnh như tiền nói:
- Nếu tiểu thí chủ không đi khỏi nơi đây, thì tiểu ni này phải đuổi khách thôi.
Nhất thời Trần Gia Lân chẳng biết nói sao bây giờ? Hắn suy nghĩ giây lát, đánh bạo nói:
- Tại hạ thọ thác người chỉ thỉnh giáo am chủ một lời, hỏi xong tại hạ sẽ đi ngay! Nữ ni chẳng vị tình chút nào nói:
- Gia sư sớm đã tạ tuyệt trần thế, tiểu thí chủ chớ nói nhiều làm gì nữa.
Đương nhiên Trần Gia Lân không đành lòng chịu bỏ đi như thế, huống hồ hắn cũng quyết chí muốn chứng minh thử xem lão ni trong thạch am này có phải đúng là sư mẫu của mình hay không, thế rồi hắn đánh liều, nói:
- Nếu tại hạ chưa gặp am chủ, quyết không xuống núi.
Nữ ni nói giọng lạnh như tiền:
- Tiểu thí chủ buộc tiểu ni xuất thủ đó ư?
Dù hàm dưỡng của Trần Gia Lân có cao siêu đến đâu đi nữa cũng phải nổi sùng lên, gương mặt tuấn tú bỗng tối sầm nói:
- Sao tiểu sư thái lại xuất khẩu nói như vậy...
Hắn chưa nói hết lời thì nữ ni lạnh lùng đằng hắng một tiếng, ngắt lời hắn nói:
- Chớ nói nhiều làm gì, ngươi không rời khỏi đây thì ta sẽ mời người ngay!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Mình cứ làm ầm lên, biết đâu chẳng kinh động lão ni xuất hiện..."
Hắn suy nghĩ đến đây, liền dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Tiểu sư thái cứ việc mời thử xem nào!
Quả thật nữ ni nọ nói đánh là đánh ngay, y bĩu môi kêu hừ một tiếng, vung chưởng bổ tới nhanh như cắt.
Trần Gia Lân lượn mình lách sang một bên, nói:
- Tại hạ đến đây không phải để đánh nhau, lễ nhường tiểu sư thái một chiêu đấy.
Nói xong, chẳng thấy kình phong ập tới gì hết, hắn nhìn kỹ mới thấy tiểu ni cô đã kịp thời dừng thế công lại, nhưng song chưởng vẫn còn đưa ra phía trước, chỉ không phát chưởng phong ra mà thôi, và đã xoay theo hướng mình đang chuyển đi, bất giác giật nảy người lên, công lực của tiểu ni cô này đã đạt tới hai cảnh giới thu phát tùy tâm.
Hắn đang còn suy nghĩ bỗng cảm thấy một đạo kình lực vô hình mạnh như vũ bão ập vào mình hắn, muốn tránh né và đỡ gạt thảy đều không còn kịp nữa. Hắn cả kinh thất sắc, đành phải vận khởi cương khí hộ thân chịu đựng một chưởng này.
Kêu đùng một tiếng!
Trần Gia Lân bị chưởng lực chấn động đẩy lùi ra phía sau ba, bốn bước liền, khí huyết đảo lộn xông lên tới đầu. Quả thực đứng là dưới tay tướng tài chẳng có binh tốt yếu, phen này hắn hoàn toàn tin sự kiện Thọ Ông bị lão ni đánh một chưởng thổ huyết ngay cách đây năm năm về trước.
Tiểu ni cô lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Người có khả năng chịu đòn đấy, hãy tiếp thêm một chưởng nữa xem nào!
Dứt lời, y lượn mình lướt tới, vung song chưởng tấn công ngay.
Lần này Trần Gia Lân không dám tự phụ, vội vận khởi mười thành công lực vung song chưởng nghinh chiến.
Kêu đùng một tiếng long trời lở đất, kình khí cuồn cuộn ập ra bốn hướng, cành cây lá khô bay lên tung tóe.
Tiểu ni cô mặt hơi biến sắc, tiếp tục vung song chưởng tấn công lần thứ ba. Trần Gia Lân nghiến răng vận khởi toàn bộ công lực phản kình ngay, hai đạo binh khí va đụng vào nhau nổi lên tiếng kêu veo veo như sấm nổ nghe thật đinh tai nhức óc. Thân hình tiểu ni cô loạng choạng té hẳn ra sau một bước, còn Trần Gia Lân thì vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân đã lún sâu vào đất cả nửa thước.
Hiệp đấu này đã chứng minh rằng công lực hai bên ngang nhau, nhưng Trần Gia Lân đã rùng mình lạnh toát mồ hôi, căn cứ võ công của đồ đệ, thì có thể tưởng tượng ra công lực của sư phụ, nếu lão ni đích thân ra mặt, mình quyết phải bị đánh văng té nhào xuống núi không sai.
Sắc mặt của tiểu ni cô trở nên khó xem vô cùng, y không ngờ Trần Gia Lân lại có một thân võ công cao cường đến thế.
Nhất thời y đã ngẩn người ra tại chỗ.
Trần Gia Lân từ từ rút hai chân lên, trầm giọng nói:
- Tiểu sư thái có thể thông báo hộ cho tại hạ được rồi chứ? Thình lình ngay lúc này...
Cửa am kêu xoẹt một tiếng mở toang ra luôn. Một lão ni áo lam xuất hiện, tay trái cầm xâu niệm chuỗi, tay phải cầm phất trần, sắc mặt của hai sư đồ chẳng khác nhau chút nào. Mặt mày lạnh đến đỗi khiến người thoạt trông thấy phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Tiểu ni cô vội cúi đầu hành lễ, đứng lui sang một bên ngay.
Không cần phải hỏi, Trần Gia Lân cũng biết lão ni này chính là người mà mình cần gặp, thế rồi hắn cung kính cúi người hành lễ, thưa rằng:
- Vãn bối là Ngư Lang hậu học giang hồ xin tham kiến sư thái!
Cặp mắt lạnh lùng của lão ni cứ chăm chăm nhìn vào mặt Trần Gia Lân, một hồi thật lâu mới lên tiếng nói:
- Ngươi là Ngư Lang?
Giọng nói không lớn lắm, nhưng mỗi một chữ lọt vào tai như tiếng sấm nổ.
Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, không ngờ nội lực của lão ni này lại thâm hậu kinh người đến thế, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, vội gật đầu thưa rằng:
- Vâng, đây là ngoại hiệu của vãn bối! Lão ni lạnh lùng nói:
- Ta không bận tâm ngoại hiệu của ngươi là gì cả, ngươi đến đây có việc chi vậy? Trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, cung kính thưa rằng:
- Vãn bối vâng lệnh một vị tiền bối, mạo muội đến làm phiền thanh tu chỉ để thỉnh giáo sư thái một việc.
Lão ni mặt lạnh như tiền nói:
- Ngươi vâng lệnh ai thế? Trần Gia Lân nói:
- Thọ Ông, một trong Thiên Ngoại Tam Ông.
Da mặt lão ni thoạt co rút một cái, nói:
- Hỏi về vấn đề gì vậy?
Trần Gia Lân cố trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
- Xin hỏi sư thái có phải tôn hiệu tục gia năm xưa của người gọi là Ngọc La Sát chăng? Gương mặt lão ni lại co rút một lần nữ, nhưng sau đó lại khôi phục nét lạnh lùng ngay, hắn không thể nào tìm ra đáp số trên vẻ mặt của bà ta cả, đúng ra khi người ta nói đúng danh hiệu năm xưa của mình, không thể nào chẳng có phản ứng.
Trần Gia Lân thấp thỏm đưa mắt đưa mắt nhìn lão ni, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của lão.
Một hồi thật lâu, lão ni mới lên tiếng hỏi:
- Tìm y có việc chi chăng? Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Vậy thì vãn bối chẳng hiểu, vãn bối chỉ vâng lệnh đến đây thỉnh giáo tiền bối thế thôi!
Lão ni ngước đầu nhìn trời xanh đang hồi tưởng điều gì thì phải, nhưng trên mặt lão không hề lộ ra thần tình gì đặc biệt cả. Nếu bảo rằng bà ta không phải là Ngọc La Sát thì bà ta phải từ chối ngay mới đúng.
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Mình có nên thổ lộ thân phận chăng?" Bầu không khi bỗng trở nên tĩnh lặng đáng sợ hết sức.
Một hồi thật lâu, lão ni mới đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nói:
- Bần ni không phải là Ngọc La Sát, ngươi có thể rời khỏi đây rồi, từ rày về sau cấm không được đến đây nữa!
Lòng Trần Gia Lân trầm xuống, một lát sau lại nói:
- Có thật sư thái không phải là Ngọc La Sát ư?
Lão ni khép đôi lông mày lại tuyên đọc một câu phật hiệu nói:
- Bần ni là người quy y tam bảo, há được nói dối, xin mời tiểu thí chủ! Nói xong, lão quay người bỏ vào am ngay.
Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, trông tình hình lão ni chẳng nói lời hư dối. Quả thật lão không phải là Ngọc La Sát năm xưa, chiếu theo sự phán đoán của Thọ Ông, chính Mẫu Đơn lệnh chủ là Ngọc La Sát rồi, vậy thì Môn chủ Thiên Hương môn đã khét tiếng giang hồ bấy lâu chính là sư mẫu của mình. Quả thật hắn nằm chiêm bao cũng chẳng ngờ sự kiện lại là như thế?
Mẫu Đơn lệnh chủ từng hạ lệnh các đệ tử môn hạ cấm không được đối địch với mình, đồng thời cứ khăng khăng quyết định bảo mình kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ. Hơn nữa từng nhốt mình, muốn bắt ép sư phụ ra mặt, chẳng phải những điều này đủ để chứng minh đó sao?
Nhưng lão ni thần bí này lại là nhân vật nào nữa?
Hắn suy nghĩ đến đây, liền động tính hiếu kỳ quay sang hướng tiểu ni cô nói:
- Thưa tiểu sư thái, xin hỏi am chủ xưng hô thế nào vậy? Nữ ni lạnh lùng nói:
- Tiểu thí chủ nên kịp thời xuống núi ngay, nếu chậm trễ một chút nữa, mây mù sẽ bao phủ dày đặc cả đỉnh núi này. Lúc đó ắt khó đi đứng cho mà coi.
Trần Gia Lân thấy đối phương không muốn trả lời, đành phải buông tay, nếu có hỏi tiếp cũng bằng thừa, thế rồi hắn chắp tay xá một xá, quay người từ giã ngay.
Khi hắn xuống tới chân núi thì mặt trời đã hoàn toàn lặn về hướng tây. Hắn bèn tìm một hang đá để nghỉ đêm.
Chiếu theo tình hình trước mắt, Mẫu Đơn lệnh chủ là hóa thân của Ngọc La Sát không còn sai chạy nữa, nói vậy bà ta chính là sư mẫu mình, nếu mình đi theo phe của Thiên Ngoại Tam Ông, há chẳng phải hóa ra phạm thượng chăng?
Thế nhưng tác phong của Thiên Hương môn trái với thiên lý chính nghĩa, mình biết làm sao cho phải đạo đây?
Trong lòng Trần Gia Lân rất rối loạn, hắn không làm sao chợp mắt được hết, bây giờ hắn phải có một quyết định dứt khoát. Một là đứng hẳn về phía trừ ma hộ đạo, hoặc là lui khỏi giang hồ cho rồi?
Hắn am hiểu hơn ai hết, với lực lượng của mình quyết không thể nào khiến sư mẫu thay đổi tác phong, đương nhiên hắn không thể nào chấp nhận sự việc trợ hỗ tác ác rồi. Hắn suy nghĩ đến đây lại liên tưởng tới người thầy đã quá cố ấy, nếu sư phụ lão nhân gia người còn tại thế, có lẽ sư phụ có khả năng xoay chuyển càn khôn.
Hắn suy nghĩ đến đây, cảm thấy rằng ngoại trừ lui khỏi giang hồ, ngoài ra không còn cách nào khác hơn.
Như thế cũng được, mình mang theo ái nhi xa chạy cao bay, không va đụng đến ân oán giang hồ nữa.
- Vì tạo sự việc cho xác thực hơn, nên Huyết Thủ Thiếu Đông phải giết chết thêm một cặp nam nữ khác, mang xác chết họ giả thay di thể cho đại ca, đại tẩu. Còn hai chiếc đầu người thì gã chôn dưới gầm giường, không ngờ lại bị nhị ca phát hiện, toàn bộ sự thật là như thế đấy.
Trần Gia Lân thất thanh kêu a một tiếng:
- Như vậy hạ chẳng phải lại tàn hại thêm mạng người vô tội nữa sao? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Không, hai nam nữ nọ có hàng trăm lý do đáng được xử tội chết, giết họ chỉ thay trời hành đạo mà thôi.
Cuối cùng nghi vấn hai xác chết bốn chiếc đầu người xem như sáng tỏ.
Trần Gia Lân thở phào một cái, mới quay sang nói với Thảo Đầu Lang Trung rằng:
- Xin Nghê tiền bối tha thứ cho vãn bối đã thất lễ lúc nãy! Nói xong, hắn chắp tay xá dài một cái.
Thảo Đầu Lang Trung xua tay nói:
- Việc nho nhỏ, ngươi chớ bận tâm làm gì.
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, ta gặp phải một quái sự...
Hai mắt Ngô Hoằng Văn bỗng sáng ngời, nói:
- Quái sự gì thế?
Rồi Trần Gia Lân lập tức mang mọi việc mình bị bọn người Thiên Hương môn truy nã và gặp phải Huyết Thần Đông Phương Vũ, nhưng lão lại phản thường chẳng những không xuất thủ mà còn đánh lừa đồng bọn chỉ sang hướng khác để mình được ung dung thoát thân thuật lại một cách tỉ mỉ kể lại cho hai người nghe một phen.
Nghe kể xong, Ngô Hoằng Văn đưa mắt quét nhìn Thảo Đầu Lang Trung một cái, sau đó nói:
- Lại có việc như thế xảy ra sao? Từ khi gia sư thay đổi tâm tính bị Mẫu Đơn lệnh chủ lợi dụng làm công cụ giết người, những hành động của lão nhân gia thảy đều không tự chủ. Quả thực... đây là điều bất ngờ, chẳng lẽ bên trong lại có uẩn khúc gì nữa đây...
Trần Gia Lân trông thấy y cũng mù tịt về sự kiện này, hắn đành phải gác việc này qua một bên, nói:
- Thế hiện bây giờ đại ca và đại tẩu ở đâu? Ngô Hoằng Văn nói:
- Họ đang ở một nơi chốn rất an toàn và bí mật, bây giờ chúng ta chưa tiện tiếp xúc với hai người, kẻo đối phương phát giác lại xảy ra sự cố, lúc nào tình hình bớt căng thẳng, đệ sẽ dẫn nhị ca đến đó.
Trần Gia Lân lẳng lặng gật đầu một cái. Ngô Hoằng Lân lại nói tiếp:
- Phải rồi, nhị ca từng bảo đệ thám thính hành tung Bạch Cốt Ma mãi cho đến bây giờ vẫn chưa rảnh rỗi...
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Không cần thiết nữa, từ rày về sau trong chốn giang hồ không còn danh hiệu Bạch Cốt Ma nữa.
Ngô Hoằng Văn thất kinh nói:
- Nói sao? Chẳng lẽ nhị ca đã diệt trừ đối phương rồi ư? Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái.
Thảo Đầu Lang Trung xúc động nói:
- Khá lắm, như vậy chẳng khác gì chặt đứt một móng nhọn của Mẫu Đơn lệnh chủ, này Trần thiếu hiệp, mong rằng ngươi sẽ tạo thêm một trang sử sáng lạn trong võ lâm, chẳng hay ngươi đã làm sáng tỏ lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ chưa?
Trần Gia Lân mặt mày nóng bừng lên nói:
- Tiền bối khen quá lời, hiện bây giờ chỉ biết sơ qua rằng hình như Mẫu Đơn lệnh chủ và sư môn vãn bối có mối hiềm khích gì thì phải, nhưng không thể phán đoán đây là ân hay là oán...
Thảo Đầu Lang Trung trợn ngược hai mắt nói:
- Suýt nữa lão phu quên mất một việc lớn, Thọ Ông bảo ngươi đến Cửu Lĩnh sơn một phen...
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Bảo vãn bối đến Cửu Lĩnh sơn làm gì vậy?
Thảo Đầu Lang Trung không trả lời mà còn hỏi ngược lại:
- Lệnh tiên sư từng đề cập đến cố sự của lệnh sư mẫu với người bao giờ chăng? Trần Gia Lân động lòng, nói:
- Chưa từng nghe nói bao giờ, tiền bối hỏi điều này... Thảo Đầu Lang Trung nghiêm sắc mặt, nói:
- Cách đây vài chục năm về trước lệnh sự mẫu là một nhân vật phi thường ở võ lâm, võ công cao siêu gần bằng lệnh sư, danh hiệu của người là Ngọc La Sát Tôn Phi Yến, cùng lệnh sư đồng lúc mất tích giang hồ. Nghe nói rằng trước khi mất tích, hai người từng trở mặt, nếu tìm được bà ta có lẽ sẽ phanh phui được nghi vấn Mẫu Đơn lệnh chủ, điều này do bởi thái độ kỳ lạ mà Mẫu Đơn lệnh chủ đối xử với ngươi đã suy đoán như thế.
Tức thì Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn, hắn chưa hề hay biết mình lại còn một sư mẫu như thế, nếu tìm được sư mẫu ắt phải sáng tỏ mọi nghi vấn đã làm hắn khó chịu bấy lâu, hắn suy nghĩ đến đây, lập tức hỏi:
- Tìm bằng cách nào đây? Thảo Đầu Lang Trung nói:
- Vậy thì phải đến Cửu Lĩnh sơn, ngươi đi từ hướng Cửu Tiên Dương, vượt qua ngọn núi chính, rẻ sang hướng bắc, ngươi sẽ trông thấy một ngọn núi cao như hình giá bút, ở mỏm núi giữa và cũng là mỏm núi cao nhất. Trên đỉnh núi có một thạch am, có một lão ni thần bí cư ngụ trong am, không có ai lai lịch của lão cả, nhưng công lực thì cao siêu khó lường. Cách đây năm năm về trước, Thọ Ông từng leo lên núi tìm dược thảo, tình cờ phát hiện ngôi thạch am ấy, y liền sinh niệm hiếu kỳ muốn vào am xem cho biết. Kết quả lão ni hiện thân ra đuổi Thọ Ông xuống núi, và cảnh cáo rằng từ rày sắp tới cấm không được đến đấy nữa, trong lời nói nói xảy ra tranh chấp đến đỗi hai bên đã động thủ, ngươi đoán thử xem kết quả thế nào?
Trần Gia Lân xúc động nói:
- Kết quả thế nào vậy? Thảo Đầu Lang Trung nói:
- Đối phương chỉ phóng một chưởng đánh cho Thọ Ông thổ huyết, không hề có mảy may cơ hội hoàn thủ...
- A, sau đó thế nào nữa?
- Đương nhiên đành phải rời khỏi thôi.
- Ý của tiền bối...
- Thọ Ông sực hồi tưởng lại sự kiện này, y hoài nghi có lẽ lão ni nọ chính là Ngọc La Sát Tôn Phi Yến đã mất tích giang hồ bấy lâu, mà ngươi là truyền nhân của Trần Đình Lăng, biết đâu có thể chứng thật điều này cũng nên.
Trần Gia Lân hỏi:
- Nếu chứng thực đúng thì sao nữa?
- Nếu lão ni nọ là lệnh sư mẫu có lẽ lão sẽ phán đoán ra lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ và mối hiềm khích giữa y và sư phụ ngươi, nếu ngược lại không phải, vậy thì có lẽ chính Mẫu Đơn lệnh chủ là Tôn Phi Yến rồi.
Trần Gia Lân phấn khởi nói:
- Được, vãn bối sẽ đến Cửu Lĩnh sơn ngay!
o0o
Cửu Lĩnh sơn là một ngọn núi cao ngút tận trời xanh.
Một người từ bé sinh trưởng từ nơi bình nguyên sông ngòi, một khi đặt chân vào chốn hùng vĩ tự nhiên, ắt phải có một cảm xúc khôn tả xiết, biển cả có thể khiến cho người ta cởi mở tâm hồn, còn núi non thì có thể phát khởi khí phách hào hùng của con người.
Trần Gia Lân phi thân chạy trong vùng sơn lãnh, hào khí đại phát chẳng cảm thấy cực nhọc chút nào.
Hắn chiếu theo chỉ dẫn của Thảo Đầu Lang Trung tìm đến ngọn núi hình giá bút một cách dễ dàng.
Mặt trời vừa đứng bóng, nhưng không thể nào quét sạch bóng tối giữa rừng cây sơn cốc trong vùng này.
Trần Gia Lân dùng qua loa chút ít lương khô, sau đó phi thân lên thẳng đỉnh núi giữa. Cậy vào một thân võ công phi phàm của hắn, chỉ độ khoảng nửa tiếng đồng hồ sau hắn đã lên tới sơn đỉnh một cách dễ dàng.
Đúng như Thảo Đầu Lang Trung đã nói, có một am đường hoàn toàn xây cất bằng đá núi. Trên mặt đá mọc đầy những rêu xanh và những dây leo chằng chịt, làm cho am đường này trở nên vắng vẻ thê lương hơn.
Hai cánh cửa am bằng gỗ đang khép kín, phía trên cửa am có khắc ba chữ to lớn Tuyệt Thế am rất rõ nét, không có chút rêu xanh nào hết, có lẽ thường được chăm sóc cắt tỉa thì phải.
Trần Gia Lân đến thẳng bên cạnh cửa am, đưa mắt chăm chăm nhìn ba chữ Tuyệt Thế am ngẩn người ra tại chỗ. Chẳng biết am chủ là nhân vật thế vào đây, nếu đối phương cũng sẽ chẳng thèm hỏi nguyên nhân và đánh một chưởng đuổi mình xuống núi như đã đối phó Thọ Ông cách đây năm năm về trước, thì biết làm sao bây giờ?
Phàm những người cách thế ẩn cư như vậy thảy đều có tính tình kỳ quặc, huống chi đối phương lại là một nữ ni.
Mình biết lựa lời ăn nói thế nào đây?
Hoặc là cứ tình thật khai báo mục đích đến đây của mình?
Hắn do dự một hồi thật lâu, cuối cùng cảm thấy rằng vẫn không nên tiết lộ lai lịch của mình ra, vì di chúc của sư phụ cấm không được tiết lộ lai lịch sư môn, ắt phải có nhiều điều kiêng kỵ không sai.
Sau khi hắn quyết định như thế, lập tức giơ tay gõ cửa... Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh giòn giã nhưng rất lạnh lùng vang tới nói:
- Tiểu thí chủ định làm gì thế?
Trần Gia Lân giật mình nảy người lên, vội vàng quay người ra sau, mới hay một nữ ni trạc tuổi hai mươi ngoài, đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng một trượng, cô ta đến gần sau lưng mình từ lúc nào mà mình chẳng hay biết gì hết.
Dung nhan cô ta khá đẹp, nhưng gương mặt và âm thanh lạnh lùng hết sức, lạnh đến đỗi có thể rót ra tuyết, Trần Gia Lân vội chắp tay nói:
- Tại hạ Ngư Lang mạo muội đến viếng quý am, xin tiểu sư thái lượng thứ!
Nữ ni đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một hồi, hình như gương mặt lạnh như băng tuyết thoáng hiện nét cười, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải cũng, cô ta cất giọng lạnh như băng tuyết nói:
- Ngư Lang thì nên đến chốn sông hồ, chứ ở đây chẳng có con cá nào hết! Trần Gia Lân cười ngượng ngùng một tiếng, nói:
- Tại hạ có chút việc muốn được yết kiến am chủ phật giá!
Hắn vừa nói vừa nghĩ bụng: "Theo Thảo Đầu Lang Trung nói lại rằng, am chủ là vị lão ni, thế thì người này có lẽ là đệ tử của lão".
Nữ ni nọ nói giọng lạnh lùng:
- Gia sư cấm người thế tục đến làm phiền, tiểu thí chủ hãy mau mau rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
- Tại hạ có việc mới đến đây, cảm phiền tiểu sư thái thông báo am chủ hộ. Gương mặt nữ ni vẫn lạnh như tiền nói:
- Nếu tiểu thí chủ không đi khỏi nơi đây, thì tiểu ni này phải đuổi khách thôi.
Nhất thời Trần Gia Lân chẳng biết nói sao bây giờ? Hắn suy nghĩ giây lát, đánh bạo nói:
- Tại hạ thọ thác người chỉ thỉnh giáo am chủ một lời, hỏi xong tại hạ sẽ đi ngay! Nữ ni chẳng vị tình chút nào nói:
- Gia sư sớm đã tạ tuyệt trần thế, tiểu thí chủ chớ nói nhiều làm gì nữa.
Đương nhiên Trần Gia Lân không đành lòng chịu bỏ đi như thế, huống hồ hắn cũng quyết chí muốn chứng minh thử xem lão ni trong thạch am này có phải đúng là sư mẫu của mình hay không, thế rồi hắn đánh liều, nói:
- Nếu tại hạ chưa gặp am chủ, quyết không xuống núi.
Nữ ni nói giọng lạnh như tiền:
- Tiểu thí chủ buộc tiểu ni xuất thủ đó ư?
Dù hàm dưỡng của Trần Gia Lân có cao siêu đến đâu đi nữa cũng phải nổi sùng lên, gương mặt tuấn tú bỗng tối sầm nói:
- Sao tiểu sư thái lại xuất khẩu nói như vậy...
Hắn chưa nói hết lời thì nữ ni lạnh lùng đằng hắng một tiếng, ngắt lời hắn nói:
- Chớ nói nhiều làm gì, ngươi không rời khỏi đây thì ta sẽ mời người ngay!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Mình cứ làm ầm lên, biết đâu chẳng kinh động lão ni xuất hiện..."
Hắn suy nghĩ đến đây, liền dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Tiểu sư thái cứ việc mời thử xem nào!
Quả thật nữ ni nọ nói đánh là đánh ngay, y bĩu môi kêu hừ một tiếng, vung chưởng bổ tới nhanh như cắt.
Trần Gia Lân lượn mình lách sang một bên, nói:
- Tại hạ đến đây không phải để đánh nhau, lễ nhường tiểu sư thái một chiêu đấy.
Nói xong, chẳng thấy kình phong ập tới gì hết, hắn nhìn kỹ mới thấy tiểu ni cô đã kịp thời dừng thế công lại, nhưng song chưởng vẫn còn đưa ra phía trước, chỉ không phát chưởng phong ra mà thôi, và đã xoay theo hướng mình đang chuyển đi, bất giác giật nảy người lên, công lực của tiểu ni cô này đã đạt tới hai cảnh giới thu phát tùy tâm.
Hắn đang còn suy nghĩ bỗng cảm thấy một đạo kình lực vô hình mạnh như vũ bão ập vào mình hắn, muốn tránh né và đỡ gạt thảy đều không còn kịp nữa. Hắn cả kinh thất sắc, đành phải vận khởi cương khí hộ thân chịu đựng một chưởng này.
Kêu đùng một tiếng!
Trần Gia Lân bị chưởng lực chấn động đẩy lùi ra phía sau ba, bốn bước liền, khí huyết đảo lộn xông lên tới đầu. Quả thực đứng là dưới tay tướng tài chẳng có binh tốt yếu, phen này hắn hoàn toàn tin sự kiện Thọ Ông bị lão ni đánh một chưởng thổ huyết ngay cách đây năm năm về trước.
Tiểu ni cô lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Người có khả năng chịu đòn đấy, hãy tiếp thêm một chưởng nữa xem nào!
Dứt lời, y lượn mình lướt tới, vung song chưởng tấn công ngay.
Lần này Trần Gia Lân không dám tự phụ, vội vận khởi mười thành công lực vung song chưởng nghinh chiến.
Kêu đùng một tiếng long trời lở đất, kình khí cuồn cuộn ập ra bốn hướng, cành cây lá khô bay lên tung tóe.
Tiểu ni cô mặt hơi biến sắc, tiếp tục vung song chưởng tấn công lần thứ ba. Trần Gia Lân nghiến răng vận khởi toàn bộ công lực phản kình ngay, hai đạo binh khí va đụng vào nhau nổi lên tiếng kêu veo veo như sấm nổ nghe thật đinh tai nhức óc. Thân hình tiểu ni cô loạng choạng té hẳn ra sau một bước, còn Trần Gia Lân thì vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân đã lún sâu vào đất cả nửa thước.
Hiệp đấu này đã chứng minh rằng công lực hai bên ngang nhau, nhưng Trần Gia Lân đã rùng mình lạnh toát mồ hôi, căn cứ võ công của đồ đệ, thì có thể tưởng tượng ra công lực của sư phụ, nếu lão ni đích thân ra mặt, mình quyết phải bị đánh văng té nhào xuống núi không sai.
Sắc mặt của tiểu ni cô trở nên khó xem vô cùng, y không ngờ Trần Gia Lân lại có một thân võ công cao cường đến thế.
Nhất thời y đã ngẩn người ra tại chỗ.
Trần Gia Lân từ từ rút hai chân lên, trầm giọng nói:
- Tiểu sư thái có thể thông báo hộ cho tại hạ được rồi chứ? Thình lình ngay lúc này...
Cửa am kêu xoẹt một tiếng mở toang ra luôn. Một lão ni áo lam xuất hiện, tay trái cầm xâu niệm chuỗi, tay phải cầm phất trần, sắc mặt của hai sư đồ chẳng khác nhau chút nào. Mặt mày lạnh đến đỗi khiến người thoạt trông thấy phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Tiểu ni cô vội cúi đầu hành lễ, đứng lui sang một bên ngay.
Không cần phải hỏi, Trần Gia Lân cũng biết lão ni này chính là người mà mình cần gặp, thế rồi hắn cung kính cúi người hành lễ, thưa rằng:
- Vãn bối là Ngư Lang hậu học giang hồ xin tham kiến sư thái!
Cặp mắt lạnh lùng của lão ni cứ chăm chăm nhìn vào mặt Trần Gia Lân, một hồi thật lâu mới lên tiếng nói:
- Ngươi là Ngư Lang?
Giọng nói không lớn lắm, nhưng mỗi một chữ lọt vào tai như tiếng sấm nổ.
Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, không ngờ nội lực của lão ni này lại thâm hậu kinh người đến thế, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, vội gật đầu thưa rằng:
- Vâng, đây là ngoại hiệu của vãn bối! Lão ni lạnh lùng nói:
- Ta không bận tâm ngoại hiệu của ngươi là gì cả, ngươi đến đây có việc chi vậy? Trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, cung kính thưa rằng:
- Vãn bối vâng lệnh một vị tiền bối, mạo muội đến làm phiền thanh tu chỉ để thỉnh giáo sư thái một việc.
Lão ni mặt lạnh như tiền nói:
- Ngươi vâng lệnh ai thế? Trần Gia Lân nói:
- Thọ Ông, một trong Thiên Ngoại Tam Ông.
Da mặt lão ni thoạt co rút một cái, nói:
- Hỏi về vấn đề gì vậy?
Trần Gia Lân cố trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
- Xin hỏi sư thái có phải tôn hiệu tục gia năm xưa của người gọi là Ngọc La Sát chăng? Gương mặt lão ni lại co rút một lần nữ, nhưng sau đó lại khôi phục nét lạnh lùng ngay, hắn không thể nào tìm ra đáp số trên vẻ mặt của bà ta cả, đúng ra khi người ta nói đúng danh hiệu năm xưa của mình, không thể nào chẳng có phản ứng.
Trần Gia Lân thấp thỏm đưa mắt đưa mắt nhìn lão ni, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của lão.
Một hồi thật lâu, lão ni mới lên tiếng hỏi:
- Tìm y có việc chi chăng? Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Vậy thì vãn bối chẳng hiểu, vãn bối chỉ vâng lệnh đến đây thỉnh giáo tiền bối thế thôi!
Lão ni ngước đầu nhìn trời xanh đang hồi tưởng điều gì thì phải, nhưng trên mặt lão không hề lộ ra thần tình gì đặc biệt cả. Nếu bảo rằng bà ta không phải là Ngọc La Sát thì bà ta phải từ chối ngay mới đúng.
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Mình có nên thổ lộ thân phận chăng?" Bầu không khi bỗng trở nên tĩnh lặng đáng sợ hết sức.
Một hồi thật lâu, lão ni mới đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nói:
- Bần ni không phải là Ngọc La Sát, ngươi có thể rời khỏi đây rồi, từ rày về sau cấm không được đến đây nữa!
Lòng Trần Gia Lân trầm xuống, một lát sau lại nói:
- Có thật sư thái không phải là Ngọc La Sát ư?
Lão ni khép đôi lông mày lại tuyên đọc một câu phật hiệu nói:
- Bần ni là người quy y tam bảo, há được nói dối, xin mời tiểu thí chủ! Nói xong, lão quay người bỏ vào am ngay.
Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, trông tình hình lão ni chẳng nói lời hư dối. Quả thật lão không phải là Ngọc La Sát năm xưa, chiếu theo sự phán đoán của Thọ Ông, chính Mẫu Đơn lệnh chủ là Ngọc La Sát rồi, vậy thì Môn chủ Thiên Hương môn đã khét tiếng giang hồ bấy lâu chính là sư mẫu của mình. Quả thật hắn nằm chiêm bao cũng chẳng ngờ sự kiện lại là như thế?
Mẫu Đơn lệnh chủ từng hạ lệnh các đệ tử môn hạ cấm không được đối địch với mình, đồng thời cứ khăng khăng quyết định bảo mình kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ. Hơn nữa từng nhốt mình, muốn bắt ép sư phụ ra mặt, chẳng phải những điều này đủ để chứng minh đó sao?
Nhưng lão ni thần bí này lại là nhân vật nào nữa?
Hắn suy nghĩ đến đây, liền động tính hiếu kỳ quay sang hướng tiểu ni cô nói:
- Thưa tiểu sư thái, xin hỏi am chủ xưng hô thế nào vậy? Nữ ni lạnh lùng nói:
- Tiểu thí chủ nên kịp thời xuống núi ngay, nếu chậm trễ một chút nữa, mây mù sẽ bao phủ dày đặc cả đỉnh núi này. Lúc đó ắt khó đi đứng cho mà coi.
Trần Gia Lân thấy đối phương không muốn trả lời, đành phải buông tay, nếu có hỏi tiếp cũng bằng thừa, thế rồi hắn chắp tay xá một xá, quay người từ giã ngay.
Khi hắn xuống tới chân núi thì mặt trời đã hoàn toàn lặn về hướng tây. Hắn bèn tìm một hang đá để nghỉ đêm.
Chiếu theo tình hình trước mắt, Mẫu Đơn lệnh chủ là hóa thân của Ngọc La Sát không còn sai chạy nữa, nói vậy bà ta chính là sư mẫu mình, nếu mình đi theo phe của Thiên Ngoại Tam Ông, há chẳng phải hóa ra phạm thượng chăng?
Thế nhưng tác phong của Thiên Hương môn trái với thiên lý chính nghĩa, mình biết làm sao cho phải đạo đây?
Trong lòng Trần Gia Lân rất rối loạn, hắn không làm sao chợp mắt được hết, bây giờ hắn phải có một quyết định dứt khoát. Một là đứng hẳn về phía trừ ma hộ đạo, hoặc là lui khỏi giang hồ cho rồi?
Hắn am hiểu hơn ai hết, với lực lượng của mình quyết không thể nào khiến sư mẫu thay đổi tác phong, đương nhiên hắn không thể nào chấp nhận sự việc trợ hỗ tác ác rồi. Hắn suy nghĩ đến đây lại liên tưởng tới người thầy đã quá cố ấy, nếu sư phụ lão nhân gia người còn tại thế, có lẽ sư phụ có khả năng xoay chuyển càn khôn.
Hắn suy nghĩ đến đây, cảm thấy rằng ngoại trừ lui khỏi giang hồ, ngoài ra không còn cách nào khác hơn.
Như thế cũng được, mình mang theo ái nhi xa chạy cao bay, không va đụng đến ân oán giang hồ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook