Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
-
Chương 52: Nộ sát hung đồ
Trên giường không có ai nằm hết, chỉ lấy chiếc gối và các vật y áo làm thành một con người giả ngủ say mà thôi, nếu chưởng quỹ vào phòng thì vấn đề này lộ tẩy ngay, nhưng nàng không thể ngăn cản lão, vì chưởng quỹ này là người phụ trách do Thiên Hương môn phái tới Nam Xương, thân phận địa vị lão không thua kém Bà Dương phu nhân.
Võ Lâm Tiên Cơ đi theo sau lưng lão, khi sắp đến phòng nàng đánh bạo nói:
- Này chưởng quỹ, lão đã vâng mệnh chủ nhân vào đây lục soát mình hắn chăng? Chưởng quỹ vừa bước tới cửa phòng tối, bỗng nghe nàng nói như vậy, bất giác dừng bước ngoái cổ nhìn ra phía sau nói:
- Này Đào cô nương, ta có quyền xem xét tình thế hành sự, ngươi chớ nên nói lời quá đáng...
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc, bất giác cứng họng chẳng nên lời, quả thực nàng không nghĩ ra cách gì để ngăn cản hành động của chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ tiếp tục bước vô phòng...
Trái tim của Võ Lâm Tiên Cơ suýt nữa nhảy vọt ra ngoài luôn, lão chỉ cần kéo chiếc chăn ra, tất cả xem như xong hết, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm, mặt mày xanh mét, toàn thân cứ run lẩy bẩy không ngừng, nàng đã ngẩn người đứng tại bên ngoài cửa phòng, chờ đợi hậu quả đáng sợ xảy ra.
- Thưa chưởng quỹ, có việc chi chăng?
Đúng là âm thanh của Trần Gia Lân đây mà.
Suýt chút nữa nàng đã hoài nghi hai lỗ tai mình nghe chưa được chính xác, nhưng nàng đã xông vào phòng ngay, chỉ thấy Trần Gia Lân ôm chăn ngồi dậy, trông có vẻ như mới thức dậy, hắn vào phòng lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết gì cả, khi ánh mắt chạm phải cửa sổ ở nơi cuối giường, nàng sực vỡ lẽ tức thì thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm.
Lão chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Nghe nói thiếu hiệp chẳng mấy quen uống rượu đã say mềm, cho nên già này vào đây xem thế nào, trời vẫn chưa sáng, thiếu hiệp cứ nghỉ tiếp đi.
Trần Gia Lân lấy tay dụi mắt nói:
- Chưởng quỹ thức sớm như vậy cũng hay đấy! Nói xong, hắn lại ngã lưng nằm xuống lần nữa. Chưởng quỹ nọ cười ha há một tiếng nói:
- Làm những nghề thức khuya dậy sớm này, đành phải như vậy, làm phiền thiếu hiệp nhiều, hẹn gặp lại sáng nay.
Trần Gia Lân làm ra vẻ lim dim buồn ngủ nói:
- Chào chưởng quỹ vậy!
Lão chưởng quỹ lấy làm hổ thẹn bước ra cửa phòng luôn.
Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn tiễn lão ra khỏi cửa tiểu viện, sau đó mới quay người vào trong phòng lên tiếng nói:
- Nguy hiểm thay tỷ phu! Ta cứ sợ quýnh cả lên, may mà ngươi kịp thời về tới, từ cửa sổ hậu vào chăn?
Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng, vứt chăn một bên chuẩn bị bước xuống giường. Võ Lâm Tiên Cơ xua hai tay nói:
- Ta biết chắc chàng thức cả đêm rồi, chớ ngồi dậy làm gì, ta cũng chưa hề chợp mắt được chút nào, hẹn lát nữa chúng ta sẽ gặp.
Nói xong, thoăn thoắt bước ra khỏi cửa phòng luôn.
Trăng lạt sao thưa, từng chấm sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt nước sông Giang, cảnh sắc tịnh lặng như tờ và cũng thơ mộng đẹp đẽ vô cùng.
Có hai bóng người một nam một nữa đứng trên bờ sông Giang, họ không phải đến đây để thưởng thức cảnh đêm, mà hẹn nhau đến đây để đàm phán một vần đề. Nam nhân là Hoa Gian Khách Nhâm Phẩm Phương, còn nữ là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân.
Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân lên tiếng nói:
- Nhâm tuần tra, ngươi hẹn ta đến bến sông Giang có điều chỉ giáo chăng? Hoa Gian Khách cất giọng lạnh lùng nói:
- Việc của hai chúng ta cần phải giải quyết dứt khoát cho xong... Võ Lâm Tiên Cơ giả đò làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Giữa chúng ta có việc chi cần giải quyết? Hoa Gian Khách lạnh lùng nói:
- Phân muội, ngươi chớ giả mù sa mưa hỏi ta làm gì. Hãy nói cho ta hay, có phải ngươi đã quyết tâm gả cho gã họ Trần ấy không?
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Ngươi nên biết đây là mệnh lệnh của chủ nhân, ta chẳng có quyền quyết định. Hoa Gian Khách nói:
- Nhưng ngươi có thể từ chối kia mà. Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Ngươi bảo ta kháng lệnh chăng? Hoa Gian Khách trầm tư giây lát nói:
- Ngươi có thể dựng cớ từ chối... Võ Lâm Tiên Cơ nghiêng đầu nói:
- Dựng cớ gì từ chối nào?
Hoa Gian Khách đến gần chỗ nàng một chút nữa, mỉm cười nói giọng ôn tồn:
- Phân muội, ta thật tình với ngươi đấy, ta chưa bao giờ thật tình yêu thương bất cứ nữ nhân nào, chỉ có nàng là ngoại lệ. Có nàng rồi, thì từ rày sắp tới ta không bao giờ phóng túng nữa, nếu lời hứa ta sai với lương tâm ắt phải chết một cách bất đắc kỳ tử.
Võ Lâm Tiên Cơ cười tủm tỉm một tiếng đáp:
- Ai bảo người thề thốt nào, hãy coi chừng phạm đến thần nguyền rủa, người cứ nói lý do xem nào?
Hoa Gian Khách cười tà mị một tiếng nói:
- Ta có một cớ thựt tế và rất hay, chủ nhân quyết phải bằng lòng, có điều là...
- Có điều thế nào?
Hoa Gian Khách lại cười tà mị nói:
- Chỉ ngại nàng không bằng lòng! Võ Lâm Tiên Cơ trầm ngâm nói:
- Ngươi cứ việc nói xem nào?
Hoa Gian Khách khẽ hắng giọng một tiếng nói:
- Phân muội, hai chúng ta... lấy nhau trước, sau đó nàng sẽ có lý do từ chối, vì nàng không còn nguyên vẹn, chủ nhân không thể nào cưỡng ép gã cho Ngư Lang nữa...
Võ Lâm Tiên Cơ giật mình lùi ra sau hai bước, giận dữ mắng:
- Đồ bẩn thỉu.
Hoa Gian Khách thoáng ngẩn người trong giây lát, cười nham hiểm một tiếng nói:
- Nàng cứ suy nghĩ kỹ lại xem.
Võ Lâm Tiên Cơ giận dữ la hét nói:
- Nhâm Phẩm Phương, không cần phải suy nghĩ nữa, lời nói người làm bẩn tai ta! Mặt máy Hoa Gian Khách tối sầm lại:
- Này Đào Ngọc Phân, chớ quên rằng việc tốt mà mẫu nữ và dì cả ngươi đã gây nên chứ.
Võ Lâm Tiên Cơ lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Người định dùng điều này bắt chẹt ta chăng? Hoa Gian Khách lại đổi sang bộ mặt khác nói:
- Này Ngọc Phân, ta nói cho ngươi hay một bí mật, ngươi có bằng lòng nghe không? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Bí mật gì?
Hoa Gian Khách cười đắc ý nói:
- Chủ nhân vô hậu, người có ý muốn thu nhận ta làm nghĩa tử, một đại cơ nghiệp võ lâm mà chủ nhân sắp dựng nên ở tương lai, ta sẽ là người thừa kế, nàng lấy ta... có chi chẳng hay đâu?
- Há há há...
- Điều này có chi đáng cười ư?
- Quả thực buồn cười hết sức.
- Rốt cuộc có điều chi đáng cười đâu?
- Ngươi đang nằm chiêm bao giữa ban ngày rồi.
Hoa Gian Khách không hề đỏ mặt gì cả, bĩu môi nói:
- Chủ nhân từng tiết lộ điều này với ta, nếu ngươi không tin ngươi cứ việc chờ xem. Võ Lâm Tiên Cơ bĩu môi nói:
- Nhâm Phẩm Phương, với tư cách ngươi mà cũng hòng thừa kế ngôi vị võ lâm chí tôn, chẳng sợ người ta cười bể bụng chăng?
Dù da mặt của Hoa Gian Khách có dày đến thế nào đi nữa gã cũng không còn chịu đựng được nữa rồi, sắc mặt tối sầm lại nói:
- Ngươi có bằng lòng không thì nói?
Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng cương quyết:
- Không bằng lòng thì sao nào?
Hoa Gian Khách cười nham hiểm nói:
- Ngươi không nghĩ tới hậu quả nữa sao? Mặt Võ Lâm Tiên Cơ lạnh như tiền nói:
- Chẳng thà ta sẵn sàng lấy một nông dân hay tiều phu, chứ không bằng lòng gã cho một tiểu nhân giang hồ như ngươi...
Hai mắt Hoa Gian Khách bắn ra luồng hung quang lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Võ Lâm Tiên Cơ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật rồi, ngươi cứ đến tố giác với chủ nhân đi!
- Ngươi không hối hận?
- Có lẽ chính ngươi phải hối hận!
- Hắc hắc hắc, tiểu muội tử, ngươi ngông cuồng như thế càng khiến ta yêu thương hơn, ta bỗng lại đổi ý kiến rồi...
- Ý kiến thế nào?
- Ngươi tự tin rằng võ công cao cường hơn ta chăng?
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ chăng? Hoa Gian Khách cười tà mị một tiếng, nói:
- Này muội tử cưng yêu, chẳng những động thủ mà thôi, hắc hắc, cảnh đẹp đêm lành, sau khi chúng ta thành hảo sự, đến lúc đó gả hay chăng tùy ý nàng thôi, bông hoa tươi đẹp như vậy, nếu để Ngư Lang hái mất thì oan uổng lắm...
Gã nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó cười hí hí nói tiếp:
- Ngươi ngoan ngoãn vâng lời hay là bắt buộc ta dùng sức mạnh đây? Võ Lâm Tiên Cơ bình tâm tĩnh khí nói:
- Ngươi cứ việc dùng sức mạnh đi, để ta xem ngươi mạnh đến cỡ nào?
Hoa Gian Khách cười lạnh lùng một tiếng xuất thủ chộp tới nhanh như chớp, một trảo này nhanh nhẹn, quỷ quyệt và cay độc vô cùng.
Võ Lâm Tiên Cơ lượn người lách mình sang một bên, suýt nữa bị gã chộp được.
Thình lình lúc này có một bóng người lẳng lặng hiện thân đến ngay trước mặt hai người.
Hoa Gian Khách thất kinh kêu lên một tiếng:
- Ngư Lang!
Mặt mày gã co rút lia lịa.
Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng lạnh lùng:
- Này Nhâm Phẩm Phương, ta đã nói chính ngươi phải hối hận! Hoa Gian Khách hớt hải nói:
- Đào Ngọc Phân, chính ngươi đã xếp đặt như vậy? Võ Lâm Tiên Cơ cất giọng lạnh nhạt:
- Đêm nay chính ngươi hẹn ta đến đây, ta được nhàn rỗi không phải lo nghĩ sắp đặt nữa, nói thật cho ngươi hay cũng không hề chi, nếu ngươi không hẹn ta, thì ta cũng hẹn ngươi, ngươi hiểu ta muốn nói gì chứ?
Hoa Gian Khách nghiến răng nói:
- Khá lắm, Đào Ngọc Phân, xem như ngươi hơn ta ngày hôm nay đi, chúng ta cứ chờ đợi xem nào, ngươi ắt phải hối hận suốt đời không sai.
Võ Lâm Tiên Cơ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Tiếc rằng ngươi không còn cơ hội nữa!
Hoa Gian Khách đưa cặp mắt giận dữ quét nhìn cô ta một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Trần Gia Lân. Gã này rất khôn ngoan xảo quyệt, gã thoạt trông thấy tình huống bất lợi, lập tức có ý định rút lui sao đó hãy tính, thế rồi gã chấp tay nói:
- Tệ chủ nhân rất coi trọng các hạ hữu ý, tại hạ xin rút lui ngay... Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
- Phí lời vô ích, bụng người đã am hiểu tất cả! Hoa Gian Khách bước ngang hai bước nói:
- Các hạ muốn gì bây giờ?
Trần Gia Lân trầm giọng thốt ra hai chữ:
- Giết ngươi!
Hoa Gian Khách rùng mình lạnh toát mồ hôi, bất giác sờ tay vào cán kiếm, hớt hải nói:
- Các hạ có suy nghĩ đến hậu quả thế nào không? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Không cần thiết phải suy nghĩ, và ngươi cũng chớ bận tâm điều này làm gì, hãy rút kiếm tự vệ đi.
Hoa Gian Khách đảo ngược hai mắt một vòng, bỗng nhiên lượn mình nhảy nghiêng sang một bên nhanh như chớp...
- Hãy đứng lại nào!
Tiếp theo tiếng gầm thét, Trần Gia Lân đã lượn mình nhảy tới chặn lại lối đi của gã, đồng thời thanh kiếm cùn đầu cũng rút ra khỏi bao luôn.
Võ Lâm Tiên Cơ đảo mình chuyển sang một vị trí, tức thì Trần Gia Lân đứng ở hai bên tả hữu của gã.
Hoa Gian Khách lập tức ý thức rằng tình hình bất ổn rồi, chỉ một mình Trần Gia Lân gã đã không ứng phó nỗi, bây giờ lại thêm Võ Lâm Tiên Cơ, gã càng chẳng có mảy may cơ hội thoát thân, đồng thời gã biết rằng đây là sự sắp đặt của Võ Lâm Tiên Cơ. Mục đích của đối phương muốn giết gã để bịt miệng giải trừ mối uy hiếp đáng sợ bấy lâu, tức thì bóng tối tử vong bao trùm vào đầu gã ngay. Thế nhưng gã không đành lòng mặc họ chém giết, bây giờ giang hồ đệ nhất mỹ nhân trong lòng gã không còn xinh đẹp nữa, mà là đáng sợ vô cùng. Gã cần phải cướp lấy cơ hội báo phục, gã suy nghĩ đến đây liền có quyết định ngay, thế rồi gã cũng rút kiếm ra khỏi bao, la lớn tiếng nói:
- Ngư Lang, ngươi chớ ngạo nghễ khinh thị ta quá thế, chúng ta hãy đấu nhau chất sống một phen...
Nói xong lập tức cả người lẫn kiếm lao vào hướng Võ Lâm Tiên Cơ nhanh như chớp. Mục đích gã nói chuyện muốn làm cho Trần Gia Lân phân tâm, võ công Võ Lâm Tiên Cơ thua kém gã, nếu như may mà chế phục được nàng, thế là có cơ hội giải trừ uy hiếp tử vong ngay.
Đối phương hành động bất thình lình quả nhiên Trần Gia Lân không ngờ chút nào, vì kinh nghiệm đối địch của hắn còn yếu kém vô cùng.
Thế nhưng sự phản ứng của Trần Gia Lân vẫn còn kinh người, hắn thoạt ngẩn người trong tích tắc, sau đó lập tức nhảy tới xuất hiện ngay.
Võ Lâm Tiên Cơ thì tinh ranh hơn Trần Gia Lân, nàng thoáng thấy nhãn thần lúc nãy của Nhâm Phẩm Phương đã biết ngay là gã đang xuất quỷ kế gì đây cho nên nàng đã phòng bị nghiêm ngặt. Khi Nhâm Phẩm Phương thoạt vừa đảo mình thì nàng đã vung kiếm chấn ngang trước ngực.
Tiếp theo tiếng binh khí va chạm nhau, Nhâm Phẩm Phương đánh một kích này vẫn chưa đắc thủ.
Chỉ trong khoảnh khắc này đã tạo cho Trần Gia Lân một cơ hội, hắn lập tức hất kiếm đâm vào sau lưng Nhâm Phẩm Phương nhanh như chớp.
Nhâm Phẩm Phương cũng giảo quyệt vô cùng, khi kiếm khí sắp chạm vào mình, gã không nghinh kích, lại hạ người xuống lăn mình tránh được một kích của Trần Gia Lân.
Khi gã lăn tới chỗ xa cách Trần Gia Lân độ một trượng, lập tức đứng phắt dậy, lượn mình đào tẩu lần nữa.
Đương nhiên Trần Gia Lân không chịu buông tha gã, nếu để gã chạy thoát thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hắn tiếp tục lượn mình lao tới lần nữa.
Kêu keng keng vài tiếng, Nhâm Phẩm Phương loạng choạng té lùi ra phía sau vài bước liền, đồng thời Trần Gia Lân phất phơ hạ xuống trước mặt gã.
Nhâm Phẩm Phương đưa hai ngón tay vào mồm huýt một tiếng sáo thật dài, trong đêm khuya tịch lặng, tiếng huýt sáo vang khá xa.
Võ Lâm Tiên Cơ hấp tấp nói:
- Tỷ phu, hãy lập tức hạ thủ ngay!
Cho dù nàng không nói, Trần Gia Lân cũng đã chuẩn bị rồi, tức thì tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục tấn công ra luôn.
Oa!
Một tiếng thảm rú phá không vang lên, Nhâm Phẩm Phương té ngã xuống đất.
- Ngươi... ngươi...
Gã giơ tay chỉ vào Võ Lâm Tiên Cơ đang áp sát cạnh gã, không nói tiếp được lời nào nữa, thòng tay xúông, nghiêng đầu sang một bên tắt thở luôn.
Cuối cùng Hoa Gian Khách đã chết dưới một bông hoa.
Võ Lâm Tiên Cơ thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm xem như nỗi lo sợ ngầm của nàng mãi mãi được giải trừ.
Trần Gia Lân lướt thân kiếm trên xác chết vài cái, sau đó tra kiếm vào bao, nói:
- Không thể để lại dấu vết, biết xử trí xác chết này bằng cách nào đây? Võ Lâm Tiên Cơ nghiêng đầu suy nghĩ giây lát nói:
- Buộc xác chết vào một tảng đá ném xuống giữa sông, biện pháp này sạch gọn nhất.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu tán thành nói:
- Biện pháp này hay đấy!
Võ Lâm Tiên Cơ sực nghĩ ra một việc nữa:
- Tỷ phu, ta phải rời khỏi trước, tối nay chủ nhân hữu sự cần sự tập hợp thủ hạ, ta không thể chẳng đến.
Trần Gia Lân am hiểu hơn ai hết, có lẽ Mẫu Đơn lệnh chủ vì sự kiện Huyền Vũ Quan tối hôm qua nên mới tập hợp thủ hạ lại cùng lập mưu đối phó bọn Thiên Ngoại Tam Ông, thế rồi hắn gật đầu nói:
- Được, nàng cứ việc đi đi, xem như sự việc cũng đã giải quyết êm đẹp rồi. Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn chăm chăm Trần Gia Lân một cái nói:
- Tỷ phu, ta thật lòng cảm ơn chàng.
Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Chuyện nho nhỏ chẳng đáng kể gì, chớ nói lời cảm ơn làm chi nữa? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Tỷ phu, có lẽ đồng bọn nghe thấy tiếng huýt sáo của gã sẽ đến ngay bây giờ, chàng phải giải quyết nhanh một chút.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu:
- Ta biết điều này!
Võ Lâm Tiên Cơ yên tâm nói:
- Vậy thì ta cáo từ trước, lát nữa hẹn gặp lại tại khách điếm! Nói xong, nàng lượn mình rời khỏi ngay.
Trần Gia Lân không dám chậm trễ nữa, lập tức ném thanh kiếm của Nhâm Phẩm Phương vào giữa sông trước, sau đó chuyển tới một tảng đá lớn, buộc xác chết vào đó, giơ hai tay ôm tảng đá buộc xác chết lên, chạy lên một tảng đá nhô ra bến sông, dùng lực ném mạnh một cái.
Kêu tủm một tiếng, tức thì sóng nước văng tung tóe, chỉ trong chốc lát lại phẳng lặng ngay.
Tất cả xong xuôi hết, hình như không hề xảy ra việc gì.
Trần Gia Lân vừa quay người qua, bỗng có một âm thanh nữ nhân nghe rất êm tai, nhưng lại lạnh lùng hết sức vang tới nói:
- Ngươi làm rất sạch sẽ gọn gàng đấy!
Trần Gia Lân bất giác giật nảy người lên, không ngờ sự kiện này bị người ta phát giác, nếu đối phương là người của Thiên Hương môn thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng rồi.
Hắn vừa suy nghĩ vừa tiếp tục từ từ quay người ra sau, hắn thoạt vừa trố mắt nhìn tới trước, bất giác thất kinh kêu a một tiếng.
Võ Lâm Tiên Cơ đi theo sau lưng lão, khi sắp đến phòng nàng đánh bạo nói:
- Này chưởng quỹ, lão đã vâng mệnh chủ nhân vào đây lục soát mình hắn chăng? Chưởng quỹ vừa bước tới cửa phòng tối, bỗng nghe nàng nói như vậy, bất giác dừng bước ngoái cổ nhìn ra phía sau nói:
- Này Đào cô nương, ta có quyền xem xét tình thế hành sự, ngươi chớ nên nói lời quá đáng...
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc, bất giác cứng họng chẳng nên lời, quả thực nàng không nghĩ ra cách gì để ngăn cản hành động của chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ tiếp tục bước vô phòng...
Trái tim của Võ Lâm Tiên Cơ suýt nữa nhảy vọt ra ngoài luôn, lão chỉ cần kéo chiếc chăn ra, tất cả xem như xong hết, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm, mặt mày xanh mét, toàn thân cứ run lẩy bẩy không ngừng, nàng đã ngẩn người đứng tại bên ngoài cửa phòng, chờ đợi hậu quả đáng sợ xảy ra.
- Thưa chưởng quỹ, có việc chi chăng?
Đúng là âm thanh của Trần Gia Lân đây mà.
Suýt chút nữa nàng đã hoài nghi hai lỗ tai mình nghe chưa được chính xác, nhưng nàng đã xông vào phòng ngay, chỉ thấy Trần Gia Lân ôm chăn ngồi dậy, trông có vẻ như mới thức dậy, hắn vào phòng lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết gì cả, khi ánh mắt chạm phải cửa sổ ở nơi cuối giường, nàng sực vỡ lẽ tức thì thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm.
Lão chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Nghe nói thiếu hiệp chẳng mấy quen uống rượu đã say mềm, cho nên già này vào đây xem thế nào, trời vẫn chưa sáng, thiếu hiệp cứ nghỉ tiếp đi.
Trần Gia Lân lấy tay dụi mắt nói:
- Chưởng quỹ thức sớm như vậy cũng hay đấy! Nói xong, hắn lại ngã lưng nằm xuống lần nữa. Chưởng quỹ nọ cười ha há một tiếng nói:
- Làm những nghề thức khuya dậy sớm này, đành phải như vậy, làm phiền thiếu hiệp nhiều, hẹn gặp lại sáng nay.
Trần Gia Lân làm ra vẻ lim dim buồn ngủ nói:
- Chào chưởng quỹ vậy!
Lão chưởng quỹ lấy làm hổ thẹn bước ra cửa phòng luôn.
Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn tiễn lão ra khỏi cửa tiểu viện, sau đó mới quay người vào trong phòng lên tiếng nói:
- Nguy hiểm thay tỷ phu! Ta cứ sợ quýnh cả lên, may mà ngươi kịp thời về tới, từ cửa sổ hậu vào chăn?
Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng, vứt chăn một bên chuẩn bị bước xuống giường. Võ Lâm Tiên Cơ xua hai tay nói:
- Ta biết chắc chàng thức cả đêm rồi, chớ ngồi dậy làm gì, ta cũng chưa hề chợp mắt được chút nào, hẹn lát nữa chúng ta sẽ gặp.
Nói xong, thoăn thoắt bước ra khỏi cửa phòng luôn.
Trăng lạt sao thưa, từng chấm sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt nước sông Giang, cảnh sắc tịnh lặng như tờ và cũng thơ mộng đẹp đẽ vô cùng.
Có hai bóng người một nam một nữa đứng trên bờ sông Giang, họ không phải đến đây để thưởng thức cảnh đêm, mà hẹn nhau đến đây để đàm phán một vần đề. Nam nhân là Hoa Gian Khách Nhâm Phẩm Phương, còn nữ là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân.
Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân lên tiếng nói:
- Nhâm tuần tra, ngươi hẹn ta đến bến sông Giang có điều chỉ giáo chăng? Hoa Gian Khách cất giọng lạnh lùng nói:
- Việc của hai chúng ta cần phải giải quyết dứt khoát cho xong... Võ Lâm Tiên Cơ giả đò làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Giữa chúng ta có việc chi cần giải quyết? Hoa Gian Khách lạnh lùng nói:
- Phân muội, ngươi chớ giả mù sa mưa hỏi ta làm gì. Hãy nói cho ta hay, có phải ngươi đã quyết tâm gả cho gã họ Trần ấy không?
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Ngươi nên biết đây là mệnh lệnh của chủ nhân, ta chẳng có quyền quyết định. Hoa Gian Khách nói:
- Nhưng ngươi có thể từ chối kia mà. Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Ngươi bảo ta kháng lệnh chăng? Hoa Gian Khách trầm tư giây lát nói:
- Ngươi có thể dựng cớ từ chối... Võ Lâm Tiên Cơ nghiêng đầu nói:
- Dựng cớ gì từ chối nào?
Hoa Gian Khách đến gần chỗ nàng một chút nữa, mỉm cười nói giọng ôn tồn:
- Phân muội, ta thật tình với ngươi đấy, ta chưa bao giờ thật tình yêu thương bất cứ nữ nhân nào, chỉ có nàng là ngoại lệ. Có nàng rồi, thì từ rày sắp tới ta không bao giờ phóng túng nữa, nếu lời hứa ta sai với lương tâm ắt phải chết một cách bất đắc kỳ tử.
Võ Lâm Tiên Cơ cười tủm tỉm một tiếng đáp:
- Ai bảo người thề thốt nào, hãy coi chừng phạm đến thần nguyền rủa, người cứ nói lý do xem nào?
Hoa Gian Khách cười tà mị một tiếng nói:
- Ta có một cớ thựt tế và rất hay, chủ nhân quyết phải bằng lòng, có điều là...
- Có điều thế nào?
Hoa Gian Khách lại cười tà mị nói:
- Chỉ ngại nàng không bằng lòng! Võ Lâm Tiên Cơ trầm ngâm nói:
- Ngươi cứ việc nói xem nào?
Hoa Gian Khách khẽ hắng giọng một tiếng nói:
- Phân muội, hai chúng ta... lấy nhau trước, sau đó nàng sẽ có lý do từ chối, vì nàng không còn nguyên vẹn, chủ nhân không thể nào cưỡng ép gã cho Ngư Lang nữa...
Võ Lâm Tiên Cơ giật mình lùi ra sau hai bước, giận dữ mắng:
- Đồ bẩn thỉu.
Hoa Gian Khách thoáng ngẩn người trong giây lát, cười nham hiểm một tiếng nói:
- Nàng cứ suy nghĩ kỹ lại xem.
Võ Lâm Tiên Cơ giận dữ la hét nói:
- Nhâm Phẩm Phương, không cần phải suy nghĩ nữa, lời nói người làm bẩn tai ta! Mặt máy Hoa Gian Khách tối sầm lại:
- Này Đào Ngọc Phân, chớ quên rằng việc tốt mà mẫu nữ và dì cả ngươi đã gây nên chứ.
Võ Lâm Tiên Cơ lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Người định dùng điều này bắt chẹt ta chăng? Hoa Gian Khách lại đổi sang bộ mặt khác nói:
- Này Ngọc Phân, ta nói cho ngươi hay một bí mật, ngươi có bằng lòng nghe không? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Bí mật gì?
Hoa Gian Khách cười đắc ý nói:
- Chủ nhân vô hậu, người có ý muốn thu nhận ta làm nghĩa tử, một đại cơ nghiệp võ lâm mà chủ nhân sắp dựng nên ở tương lai, ta sẽ là người thừa kế, nàng lấy ta... có chi chẳng hay đâu?
- Há há há...
- Điều này có chi đáng cười ư?
- Quả thực buồn cười hết sức.
- Rốt cuộc có điều chi đáng cười đâu?
- Ngươi đang nằm chiêm bao giữa ban ngày rồi.
Hoa Gian Khách không hề đỏ mặt gì cả, bĩu môi nói:
- Chủ nhân từng tiết lộ điều này với ta, nếu ngươi không tin ngươi cứ việc chờ xem. Võ Lâm Tiên Cơ bĩu môi nói:
- Nhâm Phẩm Phương, với tư cách ngươi mà cũng hòng thừa kế ngôi vị võ lâm chí tôn, chẳng sợ người ta cười bể bụng chăng?
Dù da mặt của Hoa Gian Khách có dày đến thế nào đi nữa gã cũng không còn chịu đựng được nữa rồi, sắc mặt tối sầm lại nói:
- Ngươi có bằng lòng không thì nói?
Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng cương quyết:
- Không bằng lòng thì sao nào?
Hoa Gian Khách cười nham hiểm nói:
- Ngươi không nghĩ tới hậu quả nữa sao? Mặt Võ Lâm Tiên Cơ lạnh như tiền nói:
- Chẳng thà ta sẵn sàng lấy một nông dân hay tiều phu, chứ không bằng lòng gã cho một tiểu nhân giang hồ như ngươi...
Hai mắt Hoa Gian Khách bắn ra luồng hung quang lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Võ Lâm Tiên Cơ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật rồi, ngươi cứ đến tố giác với chủ nhân đi!
- Ngươi không hối hận?
- Có lẽ chính ngươi phải hối hận!
- Hắc hắc hắc, tiểu muội tử, ngươi ngông cuồng như thế càng khiến ta yêu thương hơn, ta bỗng lại đổi ý kiến rồi...
- Ý kiến thế nào?
- Ngươi tự tin rằng võ công cao cường hơn ta chăng?
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ chăng? Hoa Gian Khách cười tà mị một tiếng, nói:
- Này muội tử cưng yêu, chẳng những động thủ mà thôi, hắc hắc, cảnh đẹp đêm lành, sau khi chúng ta thành hảo sự, đến lúc đó gả hay chăng tùy ý nàng thôi, bông hoa tươi đẹp như vậy, nếu để Ngư Lang hái mất thì oan uổng lắm...
Gã nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó cười hí hí nói tiếp:
- Ngươi ngoan ngoãn vâng lời hay là bắt buộc ta dùng sức mạnh đây? Võ Lâm Tiên Cơ bình tâm tĩnh khí nói:
- Ngươi cứ việc dùng sức mạnh đi, để ta xem ngươi mạnh đến cỡ nào?
Hoa Gian Khách cười lạnh lùng một tiếng xuất thủ chộp tới nhanh như chớp, một trảo này nhanh nhẹn, quỷ quyệt và cay độc vô cùng.
Võ Lâm Tiên Cơ lượn người lách mình sang một bên, suýt nữa bị gã chộp được.
Thình lình lúc này có một bóng người lẳng lặng hiện thân đến ngay trước mặt hai người.
Hoa Gian Khách thất kinh kêu lên một tiếng:
- Ngư Lang!
Mặt mày gã co rút lia lịa.
Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng lạnh lùng:
- Này Nhâm Phẩm Phương, ta đã nói chính ngươi phải hối hận! Hoa Gian Khách hớt hải nói:
- Đào Ngọc Phân, chính ngươi đã xếp đặt như vậy? Võ Lâm Tiên Cơ cất giọng lạnh nhạt:
- Đêm nay chính ngươi hẹn ta đến đây, ta được nhàn rỗi không phải lo nghĩ sắp đặt nữa, nói thật cho ngươi hay cũng không hề chi, nếu ngươi không hẹn ta, thì ta cũng hẹn ngươi, ngươi hiểu ta muốn nói gì chứ?
Hoa Gian Khách nghiến răng nói:
- Khá lắm, Đào Ngọc Phân, xem như ngươi hơn ta ngày hôm nay đi, chúng ta cứ chờ đợi xem nào, ngươi ắt phải hối hận suốt đời không sai.
Võ Lâm Tiên Cơ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Tiếc rằng ngươi không còn cơ hội nữa!
Hoa Gian Khách đưa cặp mắt giận dữ quét nhìn cô ta một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Trần Gia Lân. Gã này rất khôn ngoan xảo quyệt, gã thoạt trông thấy tình huống bất lợi, lập tức có ý định rút lui sao đó hãy tính, thế rồi gã chấp tay nói:
- Tệ chủ nhân rất coi trọng các hạ hữu ý, tại hạ xin rút lui ngay... Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
- Phí lời vô ích, bụng người đã am hiểu tất cả! Hoa Gian Khách bước ngang hai bước nói:
- Các hạ muốn gì bây giờ?
Trần Gia Lân trầm giọng thốt ra hai chữ:
- Giết ngươi!
Hoa Gian Khách rùng mình lạnh toát mồ hôi, bất giác sờ tay vào cán kiếm, hớt hải nói:
- Các hạ có suy nghĩ đến hậu quả thế nào không? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Không cần thiết phải suy nghĩ, và ngươi cũng chớ bận tâm điều này làm gì, hãy rút kiếm tự vệ đi.
Hoa Gian Khách đảo ngược hai mắt một vòng, bỗng nhiên lượn mình nhảy nghiêng sang một bên nhanh như chớp...
- Hãy đứng lại nào!
Tiếp theo tiếng gầm thét, Trần Gia Lân đã lượn mình nhảy tới chặn lại lối đi của gã, đồng thời thanh kiếm cùn đầu cũng rút ra khỏi bao luôn.
Võ Lâm Tiên Cơ đảo mình chuyển sang một vị trí, tức thì Trần Gia Lân đứng ở hai bên tả hữu của gã.
Hoa Gian Khách lập tức ý thức rằng tình hình bất ổn rồi, chỉ một mình Trần Gia Lân gã đã không ứng phó nỗi, bây giờ lại thêm Võ Lâm Tiên Cơ, gã càng chẳng có mảy may cơ hội thoát thân, đồng thời gã biết rằng đây là sự sắp đặt của Võ Lâm Tiên Cơ. Mục đích của đối phương muốn giết gã để bịt miệng giải trừ mối uy hiếp đáng sợ bấy lâu, tức thì bóng tối tử vong bao trùm vào đầu gã ngay. Thế nhưng gã không đành lòng mặc họ chém giết, bây giờ giang hồ đệ nhất mỹ nhân trong lòng gã không còn xinh đẹp nữa, mà là đáng sợ vô cùng. Gã cần phải cướp lấy cơ hội báo phục, gã suy nghĩ đến đây liền có quyết định ngay, thế rồi gã cũng rút kiếm ra khỏi bao, la lớn tiếng nói:
- Ngư Lang, ngươi chớ ngạo nghễ khinh thị ta quá thế, chúng ta hãy đấu nhau chất sống một phen...
Nói xong lập tức cả người lẫn kiếm lao vào hướng Võ Lâm Tiên Cơ nhanh như chớp. Mục đích gã nói chuyện muốn làm cho Trần Gia Lân phân tâm, võ công Võ Lâm Tiên Cơ thua kém gã, nếu như may mà chế phục được nàng, thế là có cơ hội giải trừ uy hiếp tử vong ngay.
Đối phương hành động bất thình lình quả nhiên Trần Gia Lân không ngờ chút nào, vì kinh nghiệm đối địch của hắn còn yếu kém vô cùng.
Thế nhưng sự phản ứng của Trần Gia Lân vẫn còn kinh người, hắn thoạt ngẩn người trong tích tắc, sau đó lập tức nhảy tới xuất hiện ngay.
Võ Lâm Tiên Cơ thì tinh ranh hơn Trần Gia Lân, nàng thoáng thấy nhãn thần lúc nãy của Nhâm Phẩm Phương đã biết ngay là gã đang xuất quỷ kế gì đây cho nên nàng đã phòng bị nghiêm ngặt. Khi Nhâm Phẩm Phương thoạt vừa đảo mình thì nàng đã vung kiếm chấn ngang trước ngực.
Tiếp theo tiếng binh khí va chạm nhau, Nhâm Phẩm Phương đánh một kích này vẫn chưa đắc thủ.
Chỉ trong khoảnh khắc này đã tạo cho Trần Gia Lân một cơ hội, hắn lập tức hất kiếm đâm vào sau lưng Nhâm Phẩm Phương nhanh như chớp.
Nhâm Phẩm Phương cũng giảo quyệt vô cùng, khi kiếm khí sắp chạm vào mình, gã không nghinh kích, lại hạ người xuống lăn mình tránh được một kích của Trần Gia Lân.
Khi gã lăn tới chỗ xa cách Trần Gia Lân độ một trượng, lập tức đứng phắt dậy, lượn mình đào tẩu lần nữa.
Đương nhiên Trần Gia Lân không chịu buông tha gã, nếu để gã chạy thoát thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hắn tiếp tục lượn mình lao tới lần nữa.
Kêu keng keng vài tiếng, Nhâm Phẩm Phương loạng choạng té lùi ra phía sau vài bước liền, đồng thời Trần Gia Lân phất phơ hạ xuống trước mặt gã.
Nhâm Phẩm Phương đưa hai ngón tay vào mồm huýt một tiếng sáo thật dài, trong đêm khuya tịch lặng, tiếng huýt sáo vang khá xa.
Võ Lâm Tiên Cơ hấp tấp nói:
- Tỷ phu, hãy lập tức hạ thủ ngay!
Cho dù nàng không nói, Trần Gia Lân cũng đã chuẩn bị rồi, tức thì tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục tấn công ra luôn.
Oa!
Một tiếng thảm rú phá không vang lên, Nhâm Phẩm Phương té ngã xuống đất.
- Ngươi... ngươi...
Gã giơ tay chỉ vào Võ Lâm Tiên Cơ đang áp sát cạnh gã, không nói tiếp được lời nào nữa, thòng tay xúông, nghiêng đầu sang một bên tắt thở luôn.
Cuối cùng Hoa Gian Khách đã chết dưới một bông hoa.
Võ Lâm Tiên Cơ thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm xem như nỗi lo sợ ngầm của nàng mãi mãi được giải trừ.
Trần Gia Lân lướt thân kiếm trên xác chết vài cái, sau đó tra kiếm vào bao, nói:
- Không thể để lại dấu vết, biết xử trí xác chết này bằng cách nào đây? Võ Lâm Tiên Cơ nghiêng đầu suy nghĩ giây lát nói:
- Buộc xác chết vào một tảng đá ném xuống giữa sông, biện pháp này sạch gọn nhất.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu tán thành nói:
- Biện pháp này hay đấy!
Võ Lâm Tiên Cơ sực nghĩ ra một việc nữa:
- Tỷ phu, ta phải rời khỏi trước, tối nay chủ nhân hữu sự cần sự tập hợp thủ hạ, ta không thể chẳng đến.
Trần Gia Lân am hiểu hơn ai hết, có lẽ Mẫu Đơn lệnh chủ vì sự kiện Huyền Vũ Quan tối hôm qua nên mới tập hợp thủ hạ lại cùng lập mưu đối phó bọn Thiên Ngoại Tam Ông, thế rồi hắn gật đầu nói:
- Được, nàng cứ việc đi đi, xem như sự việc cũng đã giải quyết êm đẹp rồi. Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn chăm chăm Trần Gia Lân một cái nói:
- Tỷ phu, ta thật lòng cảm ơn chàng.
Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Chuyện nho nhỏ chẳng đáng kể gì, chớ nói lời cảm ơn làm chi nữa? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Tỷ phu, có lẽ đồng bọn nghe thấy tiếng huýt sáo của gã sẽ đến ngay bây giờ, chàng phải giải quyết nhanh một chút.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu:
- Ta biết điều này!
Võ Lâm Tiên Cơ yên tâm nói:
- Vậy thì ta cáo từ trước, lát nữa hẹn gặp lại tại khách điếm! Nói xong, nàng lượn mình rời khỏi ngay.
Trần Gia Lân không dám chậm trễ nữa, lập tức ném thanh kiếm của Nhâm Phẩm Phương vào giữa sông trước, sau đó chuyển tới một tảng đá lớn, buộc xác chết vào đó, giơ hai tay ôm tảng đá buộc xác chết lên, chạy lên một tảng đá nhô ra bến sông, dùng lực ném mạnh một cái.
Kêu tủm một tiếng, tức thì sóng nước văng tung tóe, chỉ trong chốc lát lại phẳng lặng ngay.
Tất cả xong xuôi hết, hình như không hề xảy ra việc gì.
Trần Gia Lân vừa quay người qua, bỗng có một âm thanh nữ nhân nghe rất êm tai, nhưng lại lạnh lùng hết sức vang tới nói:
- Ngươi làm rất sạch sẽ gọn gàng đấy!
Trần Gia Lân bất giác giật nảy người lên, không ngờ sự kiện này bị người ta phát giác, nếu đối phương là người của Thiên Hương môn thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng rồi.
Hắn vừa suy nghĩ vừa tiếp tục từ từ quay người ra sau, hắn thoạt vừa trố mắt nhìn tới trước, bất giác thất kinh kêu a một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook