Tặng Hoa Cho Bách Đồ
-
Chương 9
Lương Tỳ không hiểu câu “Những người như các người” đến cùng là có ý gì, đuổi theo Bách Đồ nói: “Cái gì mà ‘những người như các người’, tôi và họ La sao có thể giống nhau? Aiz tôi nói cậu đó, có nghe tôi nói không? Đừng đi nhanh như vậy chứ!”
Bách Đồ bước chân không ngừng, nóng lòng muốn rời khỏi đây, ngoài miệng nói: “Vậy ngược lại anh nói đi, anh để ý tôi cái gì?”
Lương Tỳ thành thành thật thật nói: “Cậu lớn lên xinh đẹp.”
Bách Đồ lạnh lùng nói: “Toàn là vẻ ngoài, vậy anh và họ La có gì khác nhau? Gã cũng là để ý khuôn mặt này của tôi.”
Lương Tỳ trợn mắt nói: “Tuyệt đối không giống nhau, tôi mới không có bỉ ổi như vậy, tôi căn bản không muốn tình một đêm với cậu.”
Có chiếc taxi từ xa chạy tới, Bách Đồ vẫy tay gọi, quay người đối mặt hỏi với Lương Tỳ: “Vậy anh muốn gì?”
Lương Tỳ bị cậu nhìn trực tiếp như vậy, lập tức khẩn trương, lắp bắp nói: “Tôi muốn…muốn cùng cậu… Hàng đêm tình.” ( =))) )
Bách Đồ rất nhanh đảo tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Không có ý nghĩa.”
Lương Tỳ: “…”
Xe taxi chậm rãi dừng lại trước mặt hai người họ.
Bách Đồ nói nhanh gọn, giọng lại rất thấp: “Dù sao vẫn cảm ơn anh đã giúp tôi, nếu anh đã không muốn làm ‘bạn’, vậy sau này chỉ có thể xem như không quen biết, tạm biệt.”
Cậu kéo cửa xe tiến vào chỗ ngồi phía sau, không chần chừ nói với tài xế: “Đi.”
Tài xế ca ca rất có kinh nghiệm với loại yêu cầu này, chân lập tức đạp ga, xe taxi vụt một phát đã chạy đi thật xa, trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại Lương Tỳ đứng ở ven đường vừa tức vừa phiền muộn.
Bách Đồ nói không có ý nghĩa? Cái gì không có ý nghĩa? Cùng anh hàng đêm tình không có ý nghĩa? Hay là quen anh không có ý nghĩa?
Lương Tỳ bình thường có chút tự kỷ, cảm giác mình điểm nào cũng tốt, muốn mặt có mặt, muốn đầu óc có đầu óc, muốn IQ có IQ.
Hơn nữa vừa nổi tiếng vừa có tiền.
Bên cạnh anh luôn có người quấn lấy, không quan tâm thành tâm hay giả ý, dù sao anh cũng không thích. Lương Tỳ thấy cực kỳ chướng mắt, cảm giác bọn họ còn không đẹp trai bằng cậu, nhưng khi mặt đối mặt với cậu chân anh lại nhũn ra.
Tiến vào giới giải trí đã 5, 6 năm, anh ngay cả một vụ tai tiếng cũng không có, truyền thông cũng nhìn ra vị này là thật sự ghét bỏ người khác, chỉ đơn giản đưa đối tượng cần lăng xê cho họ, họ đánh giá tác phong anh là kỳ quặc.
Người như vậy, ai dám tin tưởng, anh vừa nhìn thấy Bách Đồ đã khẩn trương đến bắp chân run run.
Đây là tật xấu được chôn dấu từ mười năm trước.
Khi đó anh vừa 20, cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà trốn đi, mỗi ngày sau đó là chuỗi ngày không lý tưởng, lúc đi ra ngoài thuận tay cầm theo mấy nghìn tệ của ba anh, chưa tới mấy ngày đã dùng sạch, dù sao cũng phải sống tiếp, đành tới cửa ra vào tàu điện ngầm bày bán đồ vỉa hè, bán một cái 50 tệ lời được 43 tệ, là vốn 1 lời 4, gài người ta không được trả giá.
Bán đến ngày thứ tư, anh chú ý tới Bách Đồ.
Bách Đồ khi đó rất khác so với bây giờ, không phải kiểu đẹp trai dày dặn như vậy, lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi nhỏ miệng nhỏ, trên gương mặt chỉ có đôi mắt là to, phối hợp với cái cằm v-line và đồng phục T-shirt trắng, hoàn toàn giống như trai 2D bước ra từ trong manga.
Lương Tỳ lúc ấy là Sát mã đặc, đối với kiểu tiểu nam sinh sạch sẽ xinh đẹp như vậy sức chống cự một chút cũng không có.
Anh cũng không muốn bán quần áo thể thao nữa, mỗi ngày chỉ đợi đến 6 giờ 30 chiều tàu điện ngầm đến trạm, có đôi khi đến sớm một chuyến có đôi khi đến muộn một chuyến, Bách Đồ luôn đi một mình vác balo trên lưng. Đeo dây phone màu đen vắt từ trong túi quần ra, cậu chỉ đeo một bên, bên còn lại thì để mặc nó ở trên vai.
Mà ngay cả dây phone trên vai kia, Lương Tỳ cũng cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
Anh biết rõ bản thân đã bị cậu học sinh cao trung này mê hoặc.
Khi đó anh cũng không cảm giác được quần áo của mình rất kỳ quái, lúc ấy phong cách đó đang thịnh hành, lại có điểm khác Sát mã đặc, Lương Tỳ thật sự cảm thấy mình vô cùng, siêu cấp đẹp trai.
Lúc Bách Đồ đi ngang qua sạp của anh, anh liền cố ý tạo ra tiếng động, ví dụ như nói chuyện lớn tiếng, ngậm điếu thuốc chơi, chửi vài câu thô tục… Tóm lại rất là ngu.
Bất quá bây giờ nhìn lại, Bách Đồ có thể nhớ anh, đoán chừng cũng là bởi vì anh khi đó quá ngu xuẩn.
Anh âm thầm nhớ thương Bách Đồ hai tháng, lại không dám chủ động bắt chuyện với người ta.
Có một ngày sắp 7 giờ rồi mà Bách Đồ còn chưa trở lại. Anh đợi đến sốt ruột, sốt ruột cần đi WC, kéo lấy chủ sạp bán sách lậu bên cạnh trông giùm mình mấy phút. Đợi đến khi anh sốt ruột xong chạy về, thì nhìn thấy Bách Đồ đang đứng trước sạp của mình, đem một bộ quần áo thể thao nhét vào trong balo.
Lương Tỳ lập tức kinh hãi, ngốc hề hề bước nhỏ qua.
Anh mới vừa đi tới sau lưng Bách Đồ, Bách Đồ đã xoay người rời trạm, trong không khí lưu lại hương thanh mát nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên.
Chủ sạp bán sách lậu đưa cho anh 50 tệ, nói đã bán giúp anh một bộ. Lương Tỳ nắm chặt 50 tệ kia, buồn rầu muốn chết.
Sau đó anh hạ quyết tâm, ngày hôm sau nhất định phải nói chuyện với Bách Đồ, sẽ nói… cậu trả dư rồi.
Anh lại quên hôm đó đúng lúc là thứ sáu, hai ngày cuối tuần trường cao trung được nghỉ.
Anh nhẫn nhịn hai ngày, cho đến xế chiều ngày thứ hai, 6 giờ 30 anh mỏi mắt mong chờ Bách Đồ đến. Chờ, chờ đến hơn 9 giờ.
Sau đó, Bách Đồ người này rốt cuộc không còn xuất hiện tại cửa trạm Công Tây nữa.
Hơn ba tháng sau, Lương Tỳ từ trên tờ báo biết được danh tự của Bách Đồ.
Anh cảm thấy, nếu như không phải vì Bách Đồ rất nhanh đã nổi đến không còn chỗ nào để trốn, rất có thể anh đã quên được Bách Đồ.
Cứ như vậy, lúc anh lên mạng tùy tiện lên web xem tin tức, qua đường lớn ngẩng đầu liếc biển quảng cáo, đi ra ngoài chơi gặp poster rạp chiếu phim, không có chỗ nào trốn được gương mặt kia.
Sau đó Lương Tỳ đành nhận mệnh, ngoan ngoãn dùng ảnh chân dung của Bách Đồ mà thẩm du.
Khi đã thẩm du nhiều năm, trực tiếp khiến cho anh lúc nhìn trực diện chân thân Bách Đồ, hai cái đùi lập tức nhũn ra, cái chân thứ 3 thì cứng lên.
Bình thường đầu lưỡi anh như có thể nhả ra bông nở ra hoa, lúc này cơ linh[1] lại toàn bộ chạy đi hết, anh ngay cả dũng khí chào hỏi Bách Đồ cũng không có.
[1]thông minh, lanh lợi, cơ trí
Tôi là tên đần mười năm trước kia? Tôi là tên đần thầm mến cậu mười năm? Tôi là tên đần mà mười năm trước đã bắt đầu thầm mến cậu?
Lúc anh nhìn thấy Bách Đồ, ngoại trừ ba câu này, cái gì cũng không nhớ nổi.
Những câu anh nói với Bách Đồ đều là thật, anh không muốn làm bạn thân với Bách Đồ, anh muốn làm người yêu của cậu, tập trung tinh thần chịch người yêu, mỗi ngày làm, hằng đêm làm.
Hiện tại, anh bị một câu “Không có ý nghĩa” của Bách Đồ cự tuyệt. Quả thực quá thê thảm.
Loại tâm tình thất vọng, thất lạc này cực kỳ giống với ngày đó mười năm trước.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, anh hôm nay không muốn chết.
Anh lạc quan nghĩ, chí ít đã có tiến bộ, anh và Bách Đồ nói nhiều như vậy, còn ôm được eo cậu, cuối cùng còn bày tỏ được.
Nhân sinh phức tạp ngoằn nghèo cuối cùng cũng đã tiến lên được một bước.
Cũng giống như theo đuổi nam thần, không thể quá nóng vội, lúc này không được, thì còn có lần tới, lần tới không được, còn có lần tới tới nữa.
Dùng điều kiện của anh, Bách Đồ sớm muộn gì cũng sẽ thích anh.
Lương Tỳ đứng trong gió đêm suy nghĩ hồi lâu, dần dần vui vẻ lại, nhẹ nhàng thoải mái huýt sáo quay trở lại xe.
Anh quyết định sẽ về nhà thẩm du lần cuối cùng với hình chụp của Bách Đồ, kỷ niệm — phát súng đầu tiên anh theo đuổi Bách Đồ.
Chu Niệm Sâm hẹn Bách Đồ đến công ty bàn việc mới.
Lần này Bách Đồ nghỉ ngơi chừng hai mươi ngày, trong sổ lịch trình từ trước tới giờ chưa từng có ngày nghỉ nhiều như vậy. Từ lúc cậu 17 tuổi vào giới đến một bước thành danh, ngoại trừ nghỉ nửa năm trước kỳ thi tốt nghiệp, không có khi nào được nghỉ lâu như vậy.
Cậu bình thường cũng không đến công ty, công ty có chuyện gì Chu Niệm Sâm đều sẽ xử lý tốt. Vứt vấn đề tình cảm giữa bọn họ sang một bên, thì mười năm dài hợp tác, trong lúc làm việc, bọn họ vẫn có cái ăn ý nhất định.
Ví dụ như, Bách Đồ thích công việc gì, không thích công việc gì, trong lòng Chu Niệm Sâm đều biết rõ.
Mà từ lúc Bách Đồ bước vào cửa, đại khái đã biết Chu Niệm Sâm đã nhận vai diễn mà cậu phản cảm.
Bách Đồ không sợ hóa trang xấu, cũng không ghét diễn vai phản diện, nhưng cậu không thích diễn vai biến thái, cũng không nhận vai có cảnh giường chiếu.
Bách Đồ ngồi xuống bàn công tác đối diện Chu Niệm Sâm, hỏi: “Là nhân vật gì?”
“Là phim hành động, hợp tác với HongKong.” Chu Niệm Sâm cầm bút máy theo khoanh tay lại, nói, “Họ mời cậu diễn một nhân vật trung gian, không tính là nhân vật phản diện, là kẻ nghiện.”
Bách Đồ mở kịch bản ra, rất nhanh nói: “Có một đoạn tự mình hại mình.”
Thân thể Chu Niệm Sâm nghiêng về phía trước, nói: “Cậu đừng chỉ thấy chỗ đó, đạo diễn phim này Hoàng Vệ Hoa, nhân vật này chứa rất nhiều nội tâm, nhất định có thể cầm giải thưởng.”
Bách Đồ thuận tay ném kịch bản lên bàn, cảm thấy không có hứng thú, nói: “Không nhận.”
Chu Niệm Sâm rất bất đắc dĩ, nói: “Tôi biết rõ cậu không thích vai diễn này, nhưng gần 4, 5 năm nay cậu không lấy được giải thưởng gì, hiện tại ở bên ngoài có rất nhiều người nói Bách Đồ đã hết thời, cậu cần một giải thưởng để chặn miệng bọn họ.”
“Ai nói tôi không có giải?” Bách Đồ nói, “Tôi thường xuyên trúng giải trên mạng, đủ loại bảng vote, quả thực diễm áp quần phương.”
Chu Niệm Sâm nói: “Loại giải thưởng đó có cái ý nghĩa gì? Cậu bây giờ không cần fans khẳng định, cái cậu cần là sự khẳng định của ban giám khảo điện ảnh.”
Bách Đồ hừ một tiếng, nói: “Tôi không nghĩ như vậy, nuôi sống tôi là fans, cũng không phải hội ban giám khảo.”
Chu Niệm Sâm bộ dạng vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Cậu đừng tranh luận với tôi, trở về suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc đề nghị của tôi.”
Bách Đồ cự tuyệt nói: “Không cần phải cân nhắc, anh trực tiếp trả về đi.”
Chu Niệm Sâm thu lại vẻ tươi cười, nửa ngày sau mới nói: “Cảnh giường chiếu cậu không muốn diễn coi như xong, nhân vật quá biến thái tôi luôn trực tiếp từ chối cho cậu, nhưng vai diễn này không tính là quá phận, đoạn tự mình hại mình đó hậu kỳ cắt nối biên tập cũng chỉ hơn một phút đồng hồ, đâu có nghịch ý cậu, tại sao sống chết không muốn nhận?”
Bách Đồ liếc xéo hắn, cũng không thể nào cao hứng nói: “Tôi diễn cảnh giường chiếu, biến thái còn có tự mình hại mình là một chuyện, tôi có bệnh, anh không biết sao?”
Chu Niệm Sâm: “…”
. : .
Bách Đồ bước chân không ngừng, nóng lòng muốn rời khỏi đây, ngoài miệng nói: “Vậy ngược lại anh nói đi, anh để ý tôi cái gì?”
Lương Tỳ thành thành thật thật nói: “Cậu lớn lên xinh đẹp.”
Bách Đồ lạnh lùng nói: “Toàn là vẻ ngoài, vậy anh và họ La có gì khác nhau? Gã cũng là để ý khuôn mặt này của tôi.”
Lương Tỳ trợn mắt nói: “Tuyệt đối không giống nhau, tôi mới không có bỉ ổi như vậy, tôi căn bản không muốn tình một đêm với cậu.”
Có chiếc taxi từ xa chạy tới, Bách Đồ vẫy tay gọi, quay người đối mặt hỏi với Lương Tỳ: “Vậy anh muốn gì?”
Lương Tỳ bị cậu nhìn trực tiếp như vậy, lập tức khẩn trương, lắp bắp nói: “Tôi muốn…muốn cùng cậu… Hàng đêm tình.” ( =))) )
Bách Đồ rất nhanh đảo tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Không có ý nghĩa.”
Lương Tỳ: “…”
Xe taxi chậm rãi dừng lại trước mặt hai người họ.
Bách Đồ nói nhanh gọn, giọng lại rất thấp: “Dù sao vẫn cảm ơn anh đã giúp tôi, nếu anh đã không muốn làm ‘bạn’, vậy sau này chỉ có thể xem như không quen biết, tạm biệt.”
Cậu kéo cửa xe tiến vào chỗ ngồi phía sau, không chần chừ nói với tài xế: “Đi.”
Tài xế ca ca rất có kinh nghiệm với loại yêu cầu này, chân lập tức đạp ga, xe taxi vụt một phát đã chạy đi thật xa, trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại Lương Tỳ đứng ở ven đường vừa tức vừa phiền muộn.
Bách Đồ nói không có ý nghĩa? Cái gì không có ý nghĩa? Cùng anh hàng đêm tình không có ý nghĩa? Hay là quen anh không có ý nghĩa?
Lương Tỳ bình thường có chút tự kỷ, cảm giác mình điểm nào cũng tốt, muốn mặt có mặt, muốn đầu óc có đầu óc, muốn IQ có IQ.
Hơn nữa vừa nổi tiếng vừa có tiền.
Bên cạnh anh luôn có người quấn lấy, không quan tâm thành tâm hay giả ý, dù sao anh cũng không thích. Lương Tỳ thấy cực kỳ chướng mắt, cảm giác bọn họ còn không đẹp trai bằng cậu, nhưng khi mặt đối mặt với cậu chân anh lại nhũn ra.
Tiến vào giới giải trí đã 5, 6 năm, anh ngay cả một vụ tai tiếng cũng không có, truyền thông cũng nhìn ra vị này là thật sự ghét bỏ người khác, chỉ đơn giản đưa đối tượng cần lăng xê cho họ, họ đánh giá tác phong anh là kỳ quặc.
Người như vậy, ai dám tin tưởng, anh vừa nhìn thấy Bách Đồ đã khẩn trương đến bắp chân run run.
Đây là tật xấu được chôn dấu từ mười năm trước.
Khi đó anh vừa 20, cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà trốn đi, mỗi ngày sau đó là chuỗi ngày không lý tưởng, lúc đi ra ngoài thuận tay cầm theo mấy nghìn tệ của ba anh, chưa tới mấy ngày đã dùng sạch, dù sao cũng phải sống tiếp, đành tới cửa ra vào tàu điện ngầm bày bán đồ vỉa hè, bán một cái 50 tệ lời được 43 tệ, là vốn 1 lời 4, gài người ta không được trả giá.
Bán đến ngày thứ tư, anh chú ý tới Bách Đồ.
Bách Đồ khi đó rất khác so với bây giờ, không phải kiểu đẹp trai dày dặn như vậy, lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi nhỏ miệng nhỏ, trên gương mặt chỉ có đôi mắt là to, phối hợp với cái cằm v-line và đồng phục T-shirt trắng, hoàn toàn giống như trai 2D bước ra từ trong manga.
Lương Tỳ lúc ấy là Sát mã đặc, đối với kiểu tiểu nam sinh sạch sẽ xinh đẹp như vậy sức chống cự một chút cũng không có.
Anh cũng không muốn bán quần áo thể thao nữa, mỗi ngày chỉ đợi đến 6 giờ 30 chiều tàu điện ngầm đến trạm, có đôi khi đến sớm một chuyến có đôi khi đến muộn một chuyến, Bách Đồ luôn đi một mình vác balo trên lưng. Đeo dây phone màu đen vắt từ trong túi quần ra, cậu chỉ đeo một bên, bên còn lại thì để mặc nó ở trên vai.
Mà ngay cả dây phone trên vai kia, Lương Tỳ cũng cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
Anh biết rõ bản thân đã bị cậu học sinh cao trung này mê hoặc.
Khi đó anh cũng không cảm giác được quần áo của mình rất kỳ quái, lúc ấy phong cách đó đang thịnh hành, lại có điểm khác Sát mã đặc, Lương Tỳ thật sự cảm thấy mình vô cùng, siêu cấp đẹp trai.
Lúc Bách Đồ đi ngang qua sạp của anh, anh liền cố ý tạo ra tiếng động, ví dụ như nói chuyện lớn tiếng, ngậm điếu thuốc chơi, chửi vài câu thô tục… Tóm lại rất là ngu.
Bất quá bây giờ nhìn lại, Bách Đồ có thể nhớ anh, đoán chừng cũng là bởi vì anh khi đó quá ngu xuẩn.
Anh âm thầm nhớ thương Bách Đồ hai tháng, lại không dám chủ động bắt chuyện với người ta.
Có một ngày sắp 7 giờ rồi mà Bách Đồ còn chưa trở lại. Anh đợi đến sốt ruột, sốt ruột cần đi WC, kéo lấy chủ sạp bán sách lậu bên cạnh trông giùm mình mấy phút. Đợi đến khi anh sốt ruột xong chạy về, thì nhìn thấy Bách Đồ đang đứng trước sạp của mình, đem một bộ quần áo thể thao nhét vào trong balo.
Lương Tỳ lập tức kinh hãi, ngốc hề hề bước nhỏ qua.
Anh mới vừa đi tới sau lưng Bách Đồ, Bách Đồ đã xoay người rời trạm, trong không khí lưu lại hương thanh mát nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên.
Chủ sạp bán sách lậu đưa cho anh 50 tệ, nói đã bán giúp anh một bộ. Lương Tỳ nắm chặt 50 tệ kia, buồn rầu muốn chết.
Sau đó anh hạ quyết tâm, ngày hôm sau nhất định phải nói chuyện với Bách Đồ, sẽ nói… cậu trả dư rồi.
Anh lại quên hôm đó đúng lúc là thứ sáu, hai ngày cuối tuần trường cao trung được nghỉ.
Anh nhẫn nhịn hai ngày, cho đến xế chiều ngày thứ hai, 6 giờ 30 anh mỏi mắt mong chờ Bách Đồ đến. Chờ, chờ đến hơn 9 giờ.
Sau đó, Bách Đồ người này rốt cuộc không còn xuất hiện tại cửa trạm Công Tây nữa.
Hơn ba tháng sau, Lương Tỳ từ trên tờ báo biết được danh tự của Bách Đồ.
Anh cảm thấy, nếu như không phải vì Bách Đồ rất nhanh đã nổi đến không còn chỗ nào để trốn, rất có thể anh đã quên được Bách Đồ.
Cứ như vậy, lúc anh lên mạng tùy tiện lên web xem tin tức, qua đường lớn ngẩng đầu liếc biển quảng cáo, đi ra ngoài chơi gặp poster rạp chiếu phim, không có chỗ nào trốn được gương mặt kia.
Sau đó Lương Tỳ đành nhận mệnh, ngoan ngoãn dùng ảnh chân dung của Bách Đồ mà thẩm du.
Khi đã thẩm du nhiều năm, trực tiếp khiến cho anh lúc nhìn trực diện chân thân Bách Đồ, hai cái đùi lập tức nhũn ra, cái chân thứ 3 thì cứng lên.
Bình thường đầu lưỡi anh như có thể nhả ra bông nở ra hoa, lúc này cơ linh[1] lại toàn bộ chạy đi hết, anh ngay cả dũng khí chào hỏi Bách Đồ cũng không có.
[1]thông minh, lanh lợi, cơ trí
Tôi là tên đần mười năm trước kia? Tôi là tên đần thầm mến cậu mười năm? Tôi là tên đần mà mười năm trước đã bắt đầu thầm mến cậu?
Lúc anh nhìn thấy Bách Đồ, ngoại trừ ba câu này, cái gì cũng không nhớ nổi.
Những câu anh nói với Bách Đồ đều là thật, anh không muốn làm bạn thân với Bách Đồ, anh muốn làm người yêu của cậu, tập trung tinh thần chịch người yêu, mỗi ngày làm, hằng đêm làm.
Hiện tại, anh bị một câu “Không có ý nghĩa” của Bách Đồ cự tuyệt. Quả thực quá thê thảm.
Loại tâm tình thất vọng, thất lạc này cực kỳ giống với ngày đó mười năm trước.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, anh hôm nay không muốn chết.
Anh lạc quan nghĩ, chí ít đã có tiến bộ, anh và Bách Đồ nói nhiều như vậy, còn ôm được eo cậu, cuối cùng còn bày tỏ được.
Nhân sinh phức tạp ngoằn nghèo cuối cùng cũng đã tiến lên được một bước.
Cũng giống như theo đuổi nam thần, không thể quá nóng vội, lúc này không được, thì còn có lần tới, lần tới không được, còn có lần tới tới nữa.
Dùng điều kiện của anh, Bách Đồ sớm muộn gì cũng sẽ thích anh.
Lương Tỳ đứng trong gió đêm suy nghĩ hồi lâu, dần dần vui vẻ lại, nhẹ nhàng thoải mái huýt sáo quay trở lại xe.
Anh quyết định sẽ về nhà thẩm du lần cuối cùng với hình chụp của Bách Đồ, kỷ niệm — phát súng đầu tiên anh theo đuổi Bách Đồ.
Chu Niệm Sâm hẹn Bách Đồ đến công ty bàn việc mới.
Lần này Bách Đồ nghỉ ngơi chừng hai mươi ngày, trong sổ lịch trình từ trước tới giờ chưa từng có ngày nghỉ nhiều như vậy. Từ lúc cậu 17 tuổi vào giới đến một bước thành danh, ngoại trừ nghỉ nửa năm trước kỳ thi tốt nghiệp, không có khi nào được nghỉ lâu như vậy.
Cậu bình thường cũng không đến công ty, công ty có chuyện gì Chu Niệm Sâm đều sẽ xử lý tốt. Vứt vấn đề tình cảm giữa bọn họ sang một bên, thì mười năm dài hợp tác, trong lúc làm việc, bọn họ vẫn có cái ăn ý nhất định.
Ví dụ như, Bách Đồ thích công việc gì, không thích công việc gì, trong lòng Chu Niệm Sâm đều biết rõ.
Mà từ lúc Bách Đồ bước vào cửa, đại khái đã biết Chu Niệm Sâm đã nhận vai diễn mà cậu phản cảm.
Bách Đồ không sợ hóa trang xấu, cũng không ghét diễn vai phản diện, nhưng cậu không thích diễn vai biến thái, cũng không nhận vai có cảnh giường chiếu.
Bách Đồ ngồi xuống bàn công tác đối diện Chu Niệm Sâm, hỏi: “Là nhân vật gì?”
“Là phim hành động, hợp tác với HongKong.” Chu Niệm Sâm cầm bút máy theo khoanh tay lại, nói, “Họ mời cậu diễn một nhân vật trung gian, không tính là nhân vật phản diện, là kẻ nghiện.”
Bách Đồ mở kịch bản ra, rất nhanh nói: “Có một đoạn tự mình hại mình.”
Thân thể Chu Niệm Sâm nghiêng về phía trước, nói: “Cậu đừng chỉ thấy chỗ đó, đạo diễn phim này Hoàng Vệ Hoa, nhân vật này chứa rất nhiều nội tâm, nhất định có thể cầm giải thưởng.”
Bách Đồ thuận tay ném kịch bản lên bàn, cảm thấy không có hứng thú, nói: “Không nhận.”
Chu Niệm Sâm rất bất đắc dĩ, nói: “Tôi biết rõ cậu không thích vai diễn này, nhưng gần 4, 5 năm nay cậu không lấy được giải thưởng gì, hiện tại ở bên ngoài có rất nhiều người nói Bách Đồ đã hết thời, cậu cần một giải thưởng để chặn miệng bọn họ.”
“Ai nói tôi không có giải?” Bách Đồ nói, “Tôi thường xuyên trúng giải trên mạng, đủ loại bảng vote, quả thực diễm áp quần phương.”
Chu Niệm Sâm nói: “Loại giải thưởng đó có cái ý nghĩa gì? Cậu bây giờ không cần fans khẳng định, cái cậu cần là sự khẳng định của ban giám khảo điện ảnh.”
Bách Đồ hừ một tiếng, nói: “Tôi không nghĩ như vậy, nuôi sống tôi là fans, cũng không phải hội ban giám khảo.”
Chu Niệm Sâm bộ dạng vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Cậu đừng tranh luận với tôi, trở về suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc đề nghị của tôi.”
Bách Đồ cự tuyệt nói: “Không cần phải cân nhắc, anh trực tiếp trả về đi.”
Chu Niệm Sâm thu lại vẻ tươi cười, nửa ngày sau mới nói: “Cảnh giường chiếu cậu không muốn diễn coi như xong, nhân vật quá biến thái tôi luôn trực tiếp từ chối cho cậu, nhưng vai diễn này không tính là quá phận, đoạn tự mình hại mình đó hậu kỳ cắt nối biên tập cũng chỉ hơn một phút đồng hồ, đâu có nghịch ý cậu, tại sao sống chết không muốn nhận?”
Bách Đồ liếc xéo hắn, cũng không thể nào cao hứng nói: “Tôi diễn cảnh giường chiếu, biến thái còn có tự mình hại mình là một chuyện, tôi có bệnh, anh không biết sao?”
Chu Niệm Sâm: “…”
. : .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook