Hôm sau, Bách Đồ gọi cho Chu Niệm Sâm, nói cậu đồng ý nhận bộ phim kia.

Chu Niệm Sâm đương nhiên rất cao hứng, nói những giao ước của bộ phim này xong, hắn do dự chốc lát hỏi: “Buổi tối  cậu có rãnh không? Cùng đi ăn một bữa đi.”

Bách Đồ máy móc hỏi: “Có chuyện gì?”

Chu Niệm Sâm xoay bút máy trong tay, mịt mờ nói: “Chúng ta đã lâu rồi không đi ăn cùng nhau.”

Bách Đồ trầm mặc.

Tâm tình Chu Niệm Sâm giờ phút này giống như năm đó thổ lộ với Bách Đồ, vừa khẩn trương vừa tràn ngập chờ mong, thanh âm hắn rất nhẹ, nói: “Tôi tan tầm xong tới đón cậu, được không?”

Bách Đồ ở trong điện thoại ngữ khí vô cùng nguội lạnh: “Nếu như không có liên quan tới công việc, tôi không rảnh.” Sau đó cúp điện thoại.

Động tác Chu Niệm Sâm xoay bút đột ngột dừng lại, cả khuôn mặt biến đen. Hắn thật vất vả mới thuyết phục được chính mình xuống nước một lần, lại gặp phải tro tàn mất mặt như vậy.

Bách Đồ ở trong nhà cả ngày, lúc nhá nhem tối mới dẫn Cầu Cầu đi ra ngoài, ở trong thang máy lại gặp hàng xóm mới, còn có sủng vật mới của hàng xóm.

Ngày hôm qua cậu và Lương Tỳ gặp mặt một lần, lúc ấy Lương Tỳ bị Cầu Cầu dọa sợ tới mức hồn vía lên mây, Bách Đồ vẫn còn nhớ rất rõ.

Kết quả hôm nay, trong tay Lương Tỳ lại dắt theo một chú chó sư tử.

Cầu Cầu hoàn toàn xứng đáng là đấng nam nhi trong khuyển giới từ trước đến nay, mắt lập tức sáng ngời, hai cái lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, hoàn toàn không giữ nó được, nếu như không phải Bách Đồ lúc chờ thang máy cuộn dây ngắn lại, nó nhất định sẽ nhào tới.

Lương Tỳ vẫn có chút sợ Cầu Cầu, cảnh giác đề phòng đứng dán ở trong góc thang máy, anh nhìn chú chó đang vẫy đuôi kia, bày ra vẻ mặt bình tĩnh.

Cầu Cầu kích động muốn đi giao lưu bạn mới, giãy giãy mấy cái lại không nhào tới được, ngồi ở bên chân Bách Đồ, gấp đến độ kêu hừ hừ, một cái chân trước nâng lên cong lại giữa không trung, như đang chào hỏi chú chó sư tử mới kia.

Bách Đồ vẫn không liếc mắt nhìn Lương Tỳ, nhưng nhịn không được liếc nhìn chú chó kia vài lần, nó và Cầu Cầu lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, chi là hơi nhỏ một chút, thân thể tròn vo, cũng mập như quả bóng.

Lương Tỳ chú ý tới điểm này, chủ động giới thiệu: “Nó gọi là Elise, tôi hôm nay vừa dẫn nó về.”

Bách Đồ không lên tiếng.

Lương Tỳ không ngừng cố gắng nói: “Nó là con gái, hơn một tuổi.”

Cầu Cầu ngẩng mặt lên nhìn anh, hình như có nghe hiểu.

Lương Tỳ nhận lấy ánh mắt cổ vũ đến từ Cầu Cầu, tiếp tục nói: “Nó là thuần huyết đó, cũng chưa từng giao phối đâu.”

Cầu Cầu và Elise mắt đối mắt nhìn nhau.

Thang máy đã đến lầu một, Bách Đồ kéo Cầu Cầu đi ra ngoài trước, Lương Tỳ vội vàng đuổi theo sau, Elise lại đi không nhanh không chậm, Lương Tỳ cũng không dám dùng sức kéo nó, Cầu Cầu mất đi nó dường như không nỡ bước tiếp, nhờ vậy Bách Đồ mới không có bỏ xa Lương Tỳ và Elise phía sau.

Lương Tỳ đi sau lưng Bách Đồ, nhịn không được nói: “Cậu đừng không để ý tới tôi a, nói không chừng con của cậu sẽ thích Elise đó? Cậu dù sao cũng phải cho chúng nó một cơ hội tìm hiểu nhau…”

Bách Đồ dừng bước lại, cuối cùng liếc mắt nhìn anh, nói: “Không cần, nó đã làm triệt sản rồi.”

Lương Tỳ: “…” Anh ánh mắt phức tạp nhìn Cầu Cầu.

Cầu Cầu và Elise đã thân thiết với nhau, lúc ở chung còn giống như rất vui.

Lương Tỳ nhỏ giọng nói: “Chậc chậc, công năng không được đầy đủ, giới thiệu cho mày thật lãng phí.” (Ngu chết nha anh =)) )

Bách Đồ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cương quyết kéo Cầu Cầu còn đang muốn chơi đùa với Elise đi nhanh.

Cầu Cầu ánh mắt vô cùng ai oán lưu luyến, Elise thấy nó đi cũng không có ý tứ đuổi theo, trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, vô cùng cao lãnh.

Lương Tỳ và Elise ở chung cả ngày, tuy đã không còn quá sợ, nhưng cũng không biết làm sao để khiến nó nghe lời của mình, trơ mắt nhìn Bách Đồ càng đi càng xa, hoàn toàn bó tay.

Vì thay đổi ấn tượng xấu lần trước, cũng vì để có cơ hội thuận lợi tiếp cận Bách Đồ, anh đã nhờ mười mấy đứa bạn, mới có thể trong thời gian nhanh nhất mua được Elise để quyến rũ Cầu Cầu, vốn cho rằng hôm nay nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc, nếu thành công không chừng Bách Đồ ít nhất sẽ cười với anh một cái mới đúng.

Cuối cùng lại đổi lấy cái trừng vô tình của Bách Đồ… Bất quá lông mi Bách Đồ thật dài, bộ dáng lúc tức giận cũng rất dễ nhìn, quả thật nếu bị trừng tới mang thai anh cũng cam tâm tình nguyện.

Anh cũng hoàn toàn không biết mình đã chọt trúng điểm không vui nào của Bách Đồ, lấy lòng nam thần sao lại khó như vậy a?

Than thở một hồi, cúi đầu nhìn Elise ngồi ở bên cạnh, nghĩ đến sau này còn phải sống chung với nó một nhà, cảm giác mình phải theo đuổi chó của nam thần trước, thật sự có chút khổ bức.

Bách Đồ so với anh còn phức tạp hơn.

Lương Tỳ mỗi sáng sớm và nhá nhem tối đều đúng giờ dắt Elise xuất hiện trước mắt cậu, liên tục mấy ngày sau, Bách Đồ cố ý sớm một chút hoặc là muộn một chút đi ra ngoài, nhưng vẫn không trốn thoát? !

Cậu bắt đầu hoài nghi Lương Tỳ có khả năng cả ngày cái gì cũng không thèm làm, chỉ ngồi chờ tới lúc cậu dắt Cầu Cầu đi dạo là xuất hiện.

Cầu Cầu càng ngày càng thích cô chó sư tử gọi là Elise kia, ngay cả Kim Mao cô nương lầu trên xuất hiện cũng không thể dời đi lực chú ý của nó. Bách Đồ dứt khoát lôi nó đi mấy lần, Cầu Cầu bắt đầu ném sắc mặt cáu kỉnh cho cậu, về nhà không ăn cơm ngon, ngay cả món đồ chơi nó thích cắn nhất trước kia cũng không gợi nổi hứng thú của nó, chưa tới hai ngày đã uể oải chậm chạp.

Bách Đồ không còn biện pháp, đành phải thuận theo ý nó, cho nó và Elise cùng nhau chơi đùa.

Lương Tỳ sợ chó dùng thời gian một tuần, chẳng những khắc phục được chứng sợ chó của mình, còn có thể mỗi ngày cùng Bách Đồ dắt chó đi dạo, đừng hỏi anh vui biết bao nhiêu.

Tuy Bách Đồ vẫn không thèm để ý đến anh, lúc đi dạo cũng là anh mặt dày mày dạn kiếm chuyện nói, Bách Đồ hầu như một câu cũng không nói.

Lương Tỳ vẫn đều đặn đi spa, nhưng mỗi ngày lại không quan tâm có lịch trình gì, cứ tới 6 giờ chiều là hỏa tốc chạy về nhà.

Các nhân viên công tác thân quen nghe anh nói vội về nhà dắt chó đi dạo, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, mọi người đều biết anh rất không thích chó, sao lại đột nhiên đổi tính rồi?

Bộ phim điện ảnh “Mật Chiến” mới của Bách Đồ cuối cùng đã định ngày quay, địa điểm quay ở HongKong, hai tuần sau chính thức khai máy.

Mà trong thời gian hai tuần này, cậu cũng không thể nghỉ ngơi hoàn toàn, Chu Niệm Sâm sắp xếp cho cậu một buổi phỏng vấn của một tạp chí thời trang cao cấp, và làm khách mời trong một lễ trao giải âm nhạc long trọng.

Mấy chuyện này vẫn là thứ yếu, nhiệm vụ quan trọng của Bách Đồ là giảm cân.

Cậu có thói quen tập thể hình, cơ ngực cơ bụng bắp chuột cái gì cũng có, nhưng lần này nhân vật cậu phải diễn là một kẻ nghiện ma túy, cho nên trong bộ phim này, cậu chẳng những không thể khoe cơ bắp khoe thanh tú, mà còn phải yếu đuối.

Dựa theo yêu cầu của bộ phim, cậu trong hai tuần phải giảm từ 75kg xuống dưới 70kg.

Trước khi quay phim, hết thảy đồ ăn nhiều chất béo, dầu mỡ và lòng trắng trứng đều không thể ăn, đồ ăn loại tinh bột cũng bị cấm toàn diện, bữa sáng một là cháo hoa hoặc một ly sữa bò không đường, trưa ăn cơm với rau luộc, sau đó cấm ăn uống thứ gì khác.

Cậu đã mấy năm không nhận loại nhân vật cần thay đổi vóc dáng để diễn xuất, quy luật ẩm thực vốn đang rất khỏe mạnh, đột ngột thay đổi như vậy, thân thể trong lúc nhất thời không thể thích ứng.

Vốn có hẹn chụp ảnh bìa cho một tạp chí thời trang, hơn 11 giờ, Chu Niệm Sâm nhận được điện thoại của Phạm Tiểu Vũ gọi từ bệnh viện tới, nói Bách Đồ đang truyền nước biển, viêm dạ dày cấp tính.

Hắn vội vàng chạy qua, trên đường thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.

Bách Đồ tinh thần không tốt lắm, vừa truyền được một lúc đã ngủ.

Chu Niệm Sâm nhẹ chân nhẹ tay ngồi lên ghế cạnh giường, nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của Bách Đồ.

Chẳng trách Giang Thư Lan lần đầu tiên nhìn thấy Bách Đồ, đã trách con mình Chu Niệm Sâm không biết đau lòng người ta. Chu Niệm Sâm nhớ lại năm đó, cũng thấy mẹ hắn nói đúng.

Bách Đồ khi đó vẫn chưa tới 20 tuổi, mỗi ngày đều không biết ngày đêm quay phim, vào giới chưa tới hai năm đã gầy đi rất nhiều, dạ dày chính là bị bệnh vào lúc đó, lần nghiêm trọng nhất là thủng dạ dày, cậu lúc ấy toàn thân đau co rút thiếu chút nữa lên cơn sốc.

Khi đó Bách Đồ ở trước mặt hắn vừa nghe lời lại ỷ lại, sẽ không cố ý cãi nhau với hắn, càng sẽ không nói mấy câu châm chọc, lúc nhớ nhà hoặc lúc bị bệnh, cậu thậm chí sẽ ở trước mặt Chu Niệm Sâm ngấn lệ, giống như đang chờ hắn tới dỗ.

Bọn họ lúc ấy đều là đơn giản như vậy, thích nhau như vậy, yêu nhau như vậy, ở cùng nhau vui vẻ như vậy.

Chu Niệm Sâm nghĩ, thật hy vọng có một kết cục khác.

Về sau năm thứ hai khi bọn họ chia tay, có một đêm Bách Đồ uống say gọi điện thoại cho hắn, cái gì cũng không nói, chỉ là không ngừng khóc.

Đó là lần cuối cùng Bách Đồ tỏ ra yếu thế trước hắn.

Hắn lúc ấy rất muốn lập tức đến bên cạnh Bách Đồ, nói cho cậu biết, hắn yêu cậu bao nhiêu.

Nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng không làm, giống như giờ phút này.

Hắn không thể bảo đảm mình cả đời không sinh hoạt tình dục, dù hắn yêu Bách Đồ, nhưng hắn cũng là một nam nhân bình thường.

Phạm Tiểu Vũ yên lặng ôm túi xách, ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh ngủ, ngáy.

Không biết qua bao lâu, cô bị vỗ một cái, mở mắt ra, Chu Niệm Sâm làm động tác ‘suỵt’, thấp giọng nói: “Tôi đi, đừng nói cho cậu ấy biết tôi đã tới.”

Phạm Tiểu Vũ gật gật đầu.

Chu Niệm Sâm đi rồi, cô đến bên giường nhìn bình nước biển, cúi đầu thì thấy Bách Đồ đang nhìn mình, sợ tới mức tay chân mềm nhũn: “Anh… không ngủ sao?”

Bách Đồ nâng tay không bị kim tiêm lên, chỉ chỉ cửa sổ nói: “Đóng lại đi, có hơi lạnh.”

Phạm Tiểu Vũ nghe theo, trong lòng lại cảm thấy rất quái lạ, cô không hiểu Chu Niệm Sâm và Bách Đồ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy hai người vẫn có tình cảm, nhưng dường như không ai chịu nói ra.

Lương Tỳ lại dậy thật sớm, luống cuống tay chân tắm rửa sấy tóc, lại phối một bô quần áo, đứng trước gương nhìn 3 giây, trong gương anh dung quang [2] toả sáng đẹp trai hết chỗ nói, thậm chí có thể đi quay chương trình luôn, vì vậy anh cảm thấy rất mỹ mãn dắt Elise đi ra ngoài.

[2] mặt mày, dáng điệu, phong thái

Ở dưới lầu đợi hơn nửa ngày, Bách Đồ và Cầu Cầu vẫn không đi ra.

Lương Tỳ cảm thấy có chút không đúng, thường ngày Bách Đồ từng có lúc đi trễ để tránh gặp anh, nhưng đã lâu như vậy, cho dù Bách Đồ sớm dẫn Cầu Cầu đi ra ngoài, hiện tại cũng nên trở về mới đúng a.

Anh lại kéo Elise quay trở lại trên lầu, nhấn tầng “19” .

Đây là lần đầu tiên anh đứng trước cửa 1902, không hiểu sao có chút khẩn trương, trong lòng lại sợ, có thể Bách Đồ chỉ ngủ quên, vạn nhất anh ấn chuông cửa, Bách Đồ bị đánh thức có khi sẽ rất tức giận.

Anh rất nhanh lại nghĩ lại, nếu Bách Đồ mặc đồ ngủ ra mở cửa, hoặc là thân trên cởi trần… Lương Tỳ đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, đứng trước cửa đối tượng mình ảo tưởng cười dâm không ngớt.

Cầu Cầu nghe ra Elise đang ở ngoài cửa, ở trong nhà chạy ra cào cửa, phát ra ra tiếng hừ hừ nôn nóng.

Qua thêm mấy phút đồng hồ, Lương Tỳ lại gõ cửa, điều này rõ ràng cho thấy trong nhà không có người! Bách Đồ cả đêm qua không có về nhà!?

Anh chuyển đến đây đã 10 ngày, dưới quan sát của anh, cuộc sống sinh hoạt của Bách Đồ giống y như truyền thông báo chí nói, quy luật đến mức có thể nói bảo thủ.

Người như vậy, cậu cả đêm không về thì có thể đi đâu, làm cái gì? Lương Tỳ không đoán được.

Trong giới truyền miệng nhau, có thể đem rất nhiều bí mật biến thành không còn bí mật, nhưng cũng có khi cá lọt lưới. Ví dụ như, Lương Tỳ từ đó đến giờ không nghe ai nói qua, Bách Đồ và tên nhạc sĩ La Kính kia có quan hệ.

Nhớ tới chuyện đó, Lương Tỳ lại càng khẩn trương, vạn nhất Bách Đồ đùng một phát gặp lại loại bạn trai trước vô sỉ là La Kính, hoặc là, vạn nhất lúc Bách Đồ ở bên ngoài chơi lại nhất thời hồ đồ quen bạn trai mới, ah phi! Sớm muộn gì cũng thành bạn trai trước!

Phạm Tiểu Vũ ở trên ghế sô pha phòng bệnh ngược lại ngủ rất ngon, điện thoại trong túi áo rung cả buổi mới đánh thức được cô.

Cô mở mắt ngồi dậy, lau nước miếng, trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ.

Cô nhìn Bách Đồ còn đang ngủ trên giường bệnh, cầm điện thoại ra ngoài nghe.

“Alo, xin chào…” Giọng cô lúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, nếu người gọi tới là người trong giới, thì cổ tay ai cũng lớn hơn tiểu trợ lý cô rất nhiều, nếu như là phóng viên, cô càng không thể đắc tội, niên đại này nghệ sĩ gần như không có quyền danh dự, hơi không cẩn thận là có thể bị người khác bôi đen.

Đối phương nói: “Cô là Tiểu Phạm sao? Trợ lý Bách Đồ?”

Giọng nói Phạm Tiểu Vũ càng nhẹ nhàng hơn: “Vâng, là tôi, xin hỏi ngài là?”

Đối phương nói: “Tôi là hàng xóm của cậu ấy, cậu ấy đang ở cùng cô?”

Phạm Tiểu Vũ nói thầm, hiện tại phóng viên còn rãnh nói chuyện phiếm hả, trong miệng nói: “Vâng, ngài có chuyện gì? Tôi sẽ giúp ngài chuyển lời.”

Người kia nói: “Cậu ấy có tiện nghe điện thoại không? Cô nói với cậu ấy, tôi là papa Elise.”

Phạm Tiểu Vũ không hiểu ra sao trở lại phòng bệnh, đúng lúc Bách Đồ tỉnh, cô che loa điện thoại nói: “Bách Đồ, papa Elise tìm anh, nói là hàng xóm của anh.”

Bách Đồ rõ ràng khẽ giật mình, nhận điện thoại, cũng không đợi đối phương nói đã lên tiến trước: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

“Không có gì không có gì, cậu ở đâu? Đang làm việc sao?” Lương Tỳ khi biết cậu ở cùng trợ lý rồi thì an tâm không ít, nói, “Tôi buổi sáng đợi không thấy cậu đi ra, có chút lo lắng, cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

Bách Đồ nghe bên trong truyền đến tiếng cào cửa quen thuộc của Cầu Cầu, sắc mặt cổ quái: “Anh đứng trước cửa nhà tôi?”

Lương Tỳ cảm giác cậu sẽ không vui, vội nói: “Lập tức đi ngay, cậu đừng giận.”

Chẳng những Bách Đồ nghe được, Cầu Cầu trong cửa cũng nghe hiểu, tiếng cào cửa ngày càng mạnh, sốt ruột sủa to ‘gâu gâu’ mấy tiếng.

Bách Đồ nói: “… Anh có rãnh không?”

Lương Tỳ sững sờ: “Hả?”

Bách Đồ nói: “Tôi tạm thời không thể trở về, anh có thể giúp tôi dẫn Cầu Cầu đi dạo không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương