Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào
-
Chương 5
Đêm khuya như vậy, sắc mặt cô tái nhợt lảo đảo, trời lại giáng xuống một anh hùng.
Hãi Nhã ho một tiếng, rồi dừng lại.
Từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô rất nhiều, cô thường dùng tư thế này mới đẩy lùi được đám ong bướm đó. Huống chi, người ở trước mặt, cũng có thể là xã hội đen, nói vậy thì hơi kỳ, thật ra thì là một tên du côn, anh làm gì mà đạt tới trình độ xã hội đen? Đối với mấy thân phận này có nhiều người rất muốn hướng tới, đó là mấy cô gái nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhưng mà cô lại là người kính trọng từ xa.
Cho nên cô từ chối đặc biệt rõ ràng: "Không cần đâu."
Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Hãi Nhã nhìn bóng dài của anh, yên lặng chờ đợi mọi chuyện phát sinh , sau đó ứng phó.
Sau đó... Sau đó Hải Nhã trợn to măt nhìm thấy một người đàn ông từ phía sau cô chạy lại, vẫy tay về phía anh: "Anh Hỏa, phiền tới anh rồi!"
Anh hỏa gật đầu, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Người đàn ông đó nói gì đó, Hải Nhã không nghe thấy họ đang nói gì.
Xung quanh yên tĩnh.
"..." Cô hoang manh nhìn về phía anh Hỏa.
"..." Anh Hỏa yêu lặng nhìn cô không nói gì.
Aaaaaa! La cái gì? Chính là la xấu hổ vô cùng? Là tự mình đa tình! Hải Nhã xấu hổ muốn nhét cả đầu mình vào trong đống tuyết.
Anh Hỏa bước tới xe máy, quay đầu lại nhìn cô. Làm cho Hải Nhã suy nghĩ, cô giống như con thỏ nhỏ lạc đường, vừa mơ hồ vừa bất lực, hối hận đến cùng.
"Trở về sớm một chút." Anh nể mặt nói với cô một câu.
Hải Nhã yên lặng nhìn đèn xe máy càng lúc càng xa dần, cảm giác bây giờ là cơ thể của cô đã bay lên chín tầng mây, đầu lại tiếp tục đau rồi. Cô không nhớ mình lúc nào thì bắt được xe, vô tri vô giác trở về nhà, nằm trên giường, ở trong miệng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy xuống, vừa hối hận vừa xấu hổ.
Không biết có nên từ chối việc quẫn bách hạnh phúc này không, Ngày hôm sau tỉnh lại, Hải Nhã cảm thấy ngoại trừ cảm xúc có hơi tệ một chút. Còn đầu bị va chạm thì không còn vấn đề gì nữa.
Buổi tối lúc đi làm, thừ dịp lão Trương tranh thủ lúc rãnh rỗi đi ra ngoài ban công hút thuốc. Hải Nhã không nhịn được đi qua hỏi: "Ngài Trương, anh Hỏa khi nào thì sẽ đến?"
Cô không có cách nào có nhiều kinh nghiệm như Dương Tiểu Oánh, luôn gọi thẳng người đàn ông lớn hơn mình là "Lão Trương", từ nhỏ tới lớn cô được dạy dỗ không được vô lễ. Tuy là ba chữ Ngài Trương có cảm giác không tốt lắm, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều.
Bác Trương hít một hơi thuốc, nhìn cô cười đầy quái dị: "Như thế nào? Nhìn trúng người ta rồi à?"
Hải Nhã vội vàng xuat tay, cô chỉ hy vọng người này đừng bao giớ đến đây, bở vì tối hôm qua cô thự sự là quá dọa người rồi...
"Chỉ là một đám giả mạo thôi. Có người sinh sự, cảnh sát không làm được gì, cho nên cậu ta mới tới giải quyết." Lão Trương hung hăng nói, hít khói thuốc cuối cùng, ra sức giảm lên điếu thuốc: "Nhưng mà Tô Vĩ giả mạo rất tốt. Cảnh sát cung cấp lực lượng cho bọn họ, nhưng mà chúng ta cũng không đến mức phải dựa vào họ."
"Tô Vĩ?" Một cái tên xa lạ.
"A..., cô không biết tên của cậu ấy?" Bác Trương lại lấy một điếu thuốc ra, "Cậu ta tên là Tô Vĩ, chữ Hỏa khác chữ Vĩ."
Thiếu chút nữa là Hải Nhã thốt ra, "Tại sao cậu ta không gọi là anh Vĩ." May mà cô phản ứng kịp lúc, nên dừng lại.
"Anh ta nhìn không lớn lắm." Hải Nhã nhớ tới đêm hôm trước, vành nói kéo xuống che hơi nghiêng khuôn mặt của anh, mặt mày rõ ràng, ngũ quan doan chính, nhìn thì cùng lắm là hơn hai mươi. Nếu nói anh ta là thủ lĩnh của đám du côn, thì ăn mặc giả mạo học sinh đại học cũng không có vấn đề gì.
Lão Trương cười than thở: "Các người đều là con gái trẻ tuổi. Đều mơ tưởng con trai không xấu, con gái không thích. Cậu ta lại trẻ tuổi, cho dù có tốt tới đâu cũng không phải đồ tốt. Người như vậy, cô nhớ cho dù thế nào cũng đừng rơi vào."
Thật ra cô đã nghĩ sẽ hỏi Tô Vĩ, người này có thường xuyên tới KV không. Không nghĩ tới lại bị Lão Trương than thở, tuy là biết ngài ấy muốn tốt cho mình, nhưng mà cô trả lời thế nào cũng không thích hợp, đành ngượng ngùng đi xuống lầu.
Có thể tối hôm qua Tô Vĩ tới đầy để trấn áp bọn gây sự đó, cho nên hôm nay mãi tới mười một giờ khuya cũng chưa có người nào tìm tới đây gây sự. Hải Nhã đứng ở đại sảnh lầu một, chân hơi mỏi, nhịn không được mà đi tới góc tường dậm chân mấy cái, sau đó còn lặng lẽ ngáp.
Cửa lớn đột nhiên bị người khác đẩy ra, ba bôn nam nữ trẻ tuổi cười nói với nhau đi tới. Hải Nhã chuyên nghiệp đi tới tiếp khách: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai..."
Nói đến một nữa thì bị mắc kẹt, bởi vì đôi nam nữ mới tới trong đó có Đàm Thư Lâm. Cánh tay vẫn đang nắm chặt lấy tay của một cô gái xinh đẹp... Không phải là cô gái lần trước ngồi dưới phố bán đồ. Mới ngắn ngủn vài ngày anh ta lại thay đổi bạn gái rồi.
Khi mà Đàm Thư Lâm nhìn thấy cô thì vẽ mặt thiên biến vạn hóa (1). Đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to ra nhìn, giống như là nhìn cô chằm chằm đánh giá từ trên xuống dưới. Phát hiện ra cô mặc đồng phục của KV, lúc này biểu tình lại biếng thành buồn cười và giọng đầy mỉa mai.
"Mẹ nó!" Anh ta nghiêng đầu cười to, "Cô cũng tới nới này mà làm việc sao?"
Hải Nhã làm bộ không nghe, nổ lực duy trì nụ cười, âm thanh rõ ràng lặp lại lần nữa: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai. Trước tiên xinh mời quý khách tới quầy để đăng ký."
Đàm Thư Lam xem xét cô cười, cô gái xinh đẹp đang ở bên cạnh anh tay lặng lẽ nắm lấy tay áo của anh: "Cô ta là ai?"
"À... là một người nịnh bợ nhà anh..."
"Xin mời quý khách đi tới quầy đăng ký trước." Hải Nhã trực tiếp cắt ngang lời nói của anh, yêu cầu họ đi đăng ký.
Một người thanh niên khác trong đoàn cũng nói: "Đi đăng ký trước đi."
Hải Nhã dẫn họ đi lên lầu, rồi vào phòng. Đàm Thư Lâm nhìn cô cười đến kỳ lạ, cười đến tinh thần cô cũng không yên.
Nhớ lần trước mẹ cô gọi cho cô, nói dì Trần bị Đàm Thư Lâm làm cho tức giận. Cho nên cắt tiền tiêu vặt của anh ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ tiêu tiền bây giờ của cậu ta, gọi loại bia tốt nhất, thâm chỉ là nói mẹ của cậu chỉ hù một chút mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra con trai của dì cũng không có làm gì sai, là một người học ở ngoài lại còn đang độc thân. Làm mẹ yêu con còn không kịp, sao có khả năng dồn con mình vào đường cùng?
Chú thích:
(1) Thiên biến vạn hóa: thay đổi khôn lường.
Đàm Thư Lâm hình như đặc biệt muốn đối nghịch với cô, toàn bộ những người trong phòng cậu đều rất nhiều chuyện, một chốc là khui rượu, một chốc là microphone có vấn đề, Hải Nhã đứng ở bên ngoài chưa được năm phút đồng hồ, giống như một con quay cứ một lúc lại bị gọi vào một lần. trong thoáng chốc tất cả bia đã bị tiêu diệt hết, Đàm Thư Lâm lại gọi thêm nữa.
Hải Nhã đưa bia vào phòng, Đàm Thư Lâm ôm một cô gái, hai người nắm một micro, cùng nhau hát bài《 không quên Hiroshima 》, trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc lá xông đến đau cả đầu, những chai bia uống xong liền vứt tùy tiện xuống dưới đất, cô khom lưng nhặt từng vỏ chai bia, tiện thể thay bọn họ mở thêm bốn chai nữa.
Tờ tiền giá trị lớn 100 tệ bị ném lên tay cô, Hải Nhã dừng một chút, vẻ mặt không thay đổi ngẩng đầu, Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, khắp người toàn mùi rượu, mặt hướng về phía cô cười, miệng nói về phía Microphone: “Phục vụ tốt! tiền boa! Ha Ha!”
Hải Nhã mím môi, nhanh chóng cầm tờ tiền lên, không nói gì lui ra ngoài. Đúng lúc Lão Trương đi qua thấy cô nói: “Lúc nãy em hỏi Hỏa ca à? Anh ấy…A? Em sao vậy? sao ánh mắt lại đỏ như vậy?”
Hải Nhã dụi mắt, cười: "Không có việc gì, bị khỏi trong phòng bao làm cay mắt."
Lão Trương vỗ vỗ bả vai cô: "Đi ra ngoài hít thở không khí một lát đi, hình như tâm trạng em không yên hay sao ấy?”
Hải Nhã nắm thật chặt tờ tiền trong tay, mặc dù lúc vừa rồi bị cậu ta sỉ nhục đến tức đỏ cả mắt, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ngoài tức giận cô còn buồn cười nữa. Cô đã tìm kiếm con đường đi của mình rất xa, mà Đàm Thư Lâm vẫn còn đứng nguyên một chỗ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, dùng phương pháp tự cho là đúng để đối xử với người mà cậu không thích.
Hai thùng bia được đưa vào, số lần Đàm Thư Lâm kêu cô vào rốt cuộc cũng ít đi, Hải Nhã bớt thời gian đi tolet một lúc, lúc đi ra, bỗng nhiên lướt qua khi nhìn thấy cửa toilet nam không đóng, bên trong đó có một bóng dáng rất quen chợt lóe lên.
Cô suy nghĩ một chút, đứt khoát ôm cánh tay đứng ở cửa đợi, chưa được mấy phút, Đàm Thư Lâm đã đi ra từ bên trong, Hải Nhã đưa tay lên cản lại: “Đàm Thư Lâm.”
Cậu ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ký hiệu trên cửa, trên mặt thóag lúc xanh lúc đỏ, hét lớn: “Mẹ nó! Nơi này là nhà vệ sinh nam đó!"
Hải Nhã không cử động, đem tờ 100 tệ lúc nãy cậu đưa lên trước mặt: “Trả tiền lại cho cậu, tớ không cần.”
Cậu ta ngà ngà say cười : "Cậu không phải nghèo đến mức đến đây kiếm tiền à? tôi giúp cậu một chút, cậu nên cảm kích tôi mới đúng chứ.”
"Tớ không phải đến để kiếm tiền, chỉ là ra ngoài để rèn luyện." cô nhẫn nại nhìn thẳng vào mắt anh, đem tiền giơ cao lên, “Tiền cũng không phải dùng để cậu ném lọan, cầm đi.”
Đàm Thư Lâm cười ha ha: "Cậu còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì nữa"
Hải Nhã không kiên nhẫn nữa: “Tôi còn muốn làm việc, cầm tiền của cậu đi!”
Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, có lẽ là bởi vì chưa bao giờ cậu thấy Hải Nhã nhìn cậu ta với vẻ mặt này, nên sửng sốt một lát, sau đó thẹn quá hóa giận: “Cho cậu mặt mũi còn không biết xấu hổ! rèn luyện cái gì? Bên ngoài thiếu gì công việc gia sư tốt! cậu nhất định đến chỗ ăn chơi này để rèn luyện! tôi không nói cậu lại còn đắc ý, ai biết lúc không có người cậu lại làm công việc lung tung gì!”
Hải nhã bị những câu nói bừa của cậu làm sợ hãi, không nhịn được lớn giọng: “Cậu đừng nói lung tung.”
Đàm Thư Lâm cười ha ha đứng lên: "Tại sao lại nói lung tung? Đêm nay tôi sẽ gọi điện về nhà cậu! Ha Ha! Chúc Hải Nhã đang làm việc ở một chỗ ăn chơi không chính đáng! Ha ha! Cậu chờ đi!”
Hải Nhã chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống vực thẳm, thấy cậu muốn đi, cô ngây ngẩn đứng đó nói: “Đàm Thư Lâm! Cậu đừng có mà nói lung tung!”
Quán KV Lạc Lai có ngấm ngầm cung cấp, ở phía sau người nhà có thế sử dụng một ít thủ đoạn là có thể diều tra ra được. Ngay cả cô không sợ việc không làm việc không chính đáng, nhưng vẫn không thể chịu được Đàm Thư Lâm nói bậy, bản lính thêm dầu vào lửa của của cậu ta, cô đã biết.
Cậu ta nhịn không được hất tay cô ra: "Tránh ra!"
Hải Nhã cố chấp ngăn lại không thả.
Thật buồn cười, tại sao cô không thể mặc kệ được, nói cho cậu ta muốn nói thì nói đi? Chuyện như vậy nói ra, người có chút đầu óc cũng không thể tin thưởng được, nhà họ Chúc mặc dù khó khăn đến mức phải dựa vào nhà họ Đàm nhưng mà không đến mức con gái nuôi lưu lạc phong trần kiếm tiền, dì Trầm sẽ cho rằng con trai mình nói xấu cô, cười cười không tin.
Cô biết bất chấp tất cả ngăn cậu ta như vậy là rất ngốc, rất ngu xuẩn, càng khiến cậu ta khinh thường cô, nhưng cô không thể không làm,
Sưc khỏe Mẹ cô rất yếu, cha lại bị huyết áp cao. Bà nội thì tuổi tác đã cao, cô không dám tưởng tượng sau khi nghe thấy Đàn Thư Lâm nói bừa xong, luôn luôn sĩ diện như bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì.
"Đàm Thư Lâm, Đàm Thư Lâm.” Cô dùng hết tất cả dũng khí kéo cậu ta, liên tục nói, “Xin cậu đó không nên nói lung tung!"
Cậu ta hừ lạnh: "Nói lung tung cái gì? !"
Cô cắn môi, rốt cuộc sửa lại lời nói: "Xin cậu đừng nói cho người nhà tớ biết!"
Cậu ta rốt cuộc dừng lại, khinh thường nhìn cô từ trên cao xuống: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp cậu lừa gạt?”
Cô giống như bị áp bức đến đường cùng, đột nhiên ngảng đầu lên, mắt đỏ bừng: “Đàm Thư Lâm, tớ không nợ cậu bất cứ cái gì…….làm người không nên quá đáng như vậy!cậu có nghĩ rằng cứ mỗi lần nói bừa, người nhà của tớ sẽ tức giận đến như thế nào không?!”
Đàm Thư lâm giận tái mặt: "Sống chết của các ngươi vốn không liên quan gì đến tôi!”
Trong mắt Hải Nhã tràn đầy nước mắt, gấp ngay ngắn tờ 100 tệ, đưa đến trước mắt cậu: “Được rồi, xem như tớ cầu xin cậu, Đàm Thư Lâm, tớ xin cậu đừng nói lung tung. Cậu chán ghét người nhà tớ, tớ có thể không làm phiền cậu nữa, nhưng hi vọng cậu tôn trọng sự thật! Không nên dựa vào yêu thích đi hành hạ người khác!"
Đàm Thư Lâm đứng bất động, đứng ở đó cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Hải Nhã cố chấp giơ tiền lên, một bước cũng không nhường.
Lúc Hai người đang giằng co, cũng không biết đã trải qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có người đụng Hải Nhã một cái: ". . . . . . Có thể để cho qua một chút không?"
Hải Nhã lúc này mới biết mình đang chắn ngang ở trước cửa nhà vệ sinh nam, vội vàng tránh sang một bên: "Xấu hổ quá. . . . . . Chúc ngài. . . . . ."
Tâm trạng cô kích động, đem lời nói bình thường nói với khách để trả lời, lời nói ra đến miệng mới phát hiện có gì đó không đúng, chúc cái gì? Chúc ngài đi nhà vệ sinh tốt? chúc ngài thải ra sung sướng? lời nói phát ra đến cổ họng, cô kìm nén đến mức mặt xám ngắt.
Người kia không để ý, bỗng nhiên cúi đầu nhìn kỹ bảng tên trước ngực cô, đọc từng chữ một: "Chúc —— Hải —— Nhã."
Hải Nhã ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Vĩ vòng qua Đàm Thư Lâm, đi vào toilet, giọng nói vừa nghiem túc vừa dịu dang nói với cô, : “Cô Chúc, tôi có thể đóng cửa được không?’
Hải Nhã lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng ngay đối diện hướng vào nhà toilet nam, nhìn chút cảnh sắc bên trong vừa xem hiểu ngay.
Cô bị hoàn cảnh trước mắt làm cho tức giận, khiến cô khó khăn nhìn tình hình lúc này lại khiến cho lòng cô buồn bực, cô đem tiền kiên quyết nhét vào túi Đàm Thư Lâm, nhỏ giọng nói: “". . . . . . Cứ như vậy đi."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Hãi Nhã ho một tiếng, rồi dừng lại.
Từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô rất nhiều, cô thường dùng tư thế này mới đẩy lùi được đám ong bướm đó. Huống chi, người ở trước mặt, cũng có thể là xã hội đen, nói vậy thì hơi kỳ, thật ra thì là một tên du côn, anh làm gì mà đạt tới trình độ xã hội đen? Đối với mấy thân phận này có nhiều người rất muốn hướng tới, đó là mấy cô gái nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhưng mà cô lại là người kính trọng từ xa.
Cho nên cô từ chối đặc biệt rõ ràng: "Không cần đâu."
Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Hãi Nhã nhìn bóng dài của anh, yên lặng chờ đợi mọi chuyện phát sinh , sau đó ứng phó.
Sau đó... Sau đó Hải Nhã trợn to măt nhìm thấy một người đàn ông từ phía sau cô chạy lại, vẫy tay về phía anh: "Anh Hỏa, phiền tới anh rồi!"
Anh hỏa gật đầu, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Người đàn ông đó nói gì đó, Hải Nhã không nghe thấy họ đang nói gì.
Xung quanh yên tĩnh.
"..." Cô hoang manh nhìn về phía anh Hỏa.
"..." Anh Hỏa yêu lặng nhìn cô không nói gì.
Aaaaaa! La cái gì? Chính là la xấu hổ vô cùng? Là tự mình đa tình! Hải Nhã xấu hổ muốn nhét cả đầu mình vào trong đống tuyết.
Anh Hỏa bước tới xe máy, quay đầu lại nhìn cô. Làm cho Hải Nhã suy nghĩ, cô giống như con thỏ nhỏ lạc đường, vừa mơ hồ vừa bất lực, hối hận đến cùng.
"Trở về sớm một chút." Anh nể mặt nói với cô một câu.
Hải Nhã yên lặng nhìn đèn xe máy càng lúc càng xa dần, cảm giác bây giờ là cơ thể của cô đã bay lên chín tầng mây, đầu lại tiếp tục đau rồi. Cô không nhớ mình lúc nào thì bắt được xe, vô tri vô giác trở về nhà, nằm trên giường, ở trong miệng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy xuống, vừa hối hận vừa xấu hổ.
Không biết có nên từ chối việc quẫn bách hạnh phúc này không, Ngày hôm sau tỉnh lại, Hải Nhã cảm thấy ngoại trừ cảm xúc có hơi tệ một chút. Còn đầu bị va chạm thì không còn vấn đề gì nữa.
Buổi tối lúc đi làm, thừ dịp lão Trương tranh thủ lúc rãnh rỗi đi ra ngoài ban công hút thuốc. Hải Nhã không nhịn được đi qua hỏi: "Ngài Trương, anh Hỏa khi nào thì sẽ đến?"
Cô không có cách nào có nhiều kinh nghiệm như Dương Tiểu Oánh, luôn gọi thẳng người đàn ông lớn hơn mình là "Lão Trương", từ nhỏ tới lớn cô được dạy dỗ không được vô lễ. Tuy là ba chữ Ngài Trương có cảm giác không tốt lắm, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều.
Bác Trương hít một hơi thuốc, nhìn cô cười đầy quái dị: "Như thế nào? Nhìn trúng người ta rồi à?"
Hải Nhã vội vàng xuat tay, cô chỉ hy vọng người này đừng bao giớ đến đây, bở vì tối hôm qua cô thự sự là quá dọa người rồi...
"Chỉ là một đám giả mạo thôi. Có người sinh sự, cảnh sát không làm được gì, cho nên cậu ta mới tới giải quyết." Lão Trương hung hăng nói, hít khói thuốc cuối cùng, ra sức giảm lên điếu thuốc: "Nhưng mà Tô Vĩ giả mạo rất tốt. Cảnh sát cung cấp lực lượng cho bọn họ, nhưng mà chúng ta cũng không đến mức phải dựa vào họ."
"Tô Vĩ?" Một cái tên xa lạ.
"A..., cô không biết tên của cậu ấy?" Bác Trương lại lấy một điếu thuốc ra, "Cậu ta tên là Tô Vĩ, chữ Hỏa khác chữ Vĩ."
Thiếu chút nữa là Hải Nhã thốt ra, "Tại sao cậu ta không gọi là anh Vĩ." May mà cô phản ứng kịp lúc, nên dừng lại.
"Anh ta nhìn không lớn lắm." Hải Nhã nhớ tới đêm hôm trước, vành nói kéo xuống che hơi nghiêng khuôn mặt của anh, mặt mày rõ ràng, ngũ quan doan chính, nhìn thì cùng lắm là hơn hai mươi. Nếu nói anh ta là thủ lĩnh của đám du côn, thì ăn mặc giả mạo học sinh đại học cũng không có vấn đề gì.
Lão Trương cười than thở: "Các người đều là con gái trẻ tuổi. Đều mơ tưởng con trai không xấu, con gái không thích. Cậu ta lại trẻ tuổi, cho dù có tốt tới đâu cũng không phải đồ tốt. Người như vậy, cô nhớ cho dù thế nào cũng đừng rơi vào."
Thật ra cô đã nghĩ sẽ hỏi Tô Vĩ, người này có thường xuyên tới KV không. Không nghĩ tới lại bị Lão Trương than thở, tuy là biết ngài ấy muốn tốt cho mình, nhưng mà cô trả lời thế nào cũng không thích hợp, đành ngượng ngùng đi xuống lầu.
Có thể tối hôm qua Tô Vĩ tới đầy để trấn áp bọn gây sự đó, cho nên hôm nay mãi tới mười một giờ khuya cũng chưa có người nào tìm tới đây gây sự. Hải Nhã đứng ở đại sảnh lầu một, chân hơi mỏi, nhịn không được mà đi tới góc tường dậm chân mấy cái, sau đó còn lặng lẽ ngáp.
Cửa lớn đột nhiên bị người khác đẩy ra, ba bôn nam nữ trẻ tuổi cười nói với nhau đi tới. Hải Nhã chuyên nghiệp đi tới tiếp khách: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai..."
Nói đến một nữa thì bị mắc kẹt, bởi vì đôi nam nữ mới tới trong đó có Đàm Thư Lâm. Cánh tay vẫn đang nắm chặt lấy tay của một cô gái xinh đẹp... Không phải là cô gái lần trước ngồi dưới phố bán đồ. Mới ngắn ngủn vài ngày anh ta lại thay đổi bạn gái rồi.
Khi mà Đàm Thư Lâm nhìn thấy cô thì vẽ mặt thiên biến vạn hóa (1). Đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to ra nhìn, giống như là nhìn cô chằm chằm đánh giá từ trên xuống dưới. Phát hiện ra cô mặc đồng phục của KV, lúc này biểu tình lại biếng thành buồn cười và giọng đầy mỉa mai.
"Mẹ nó!" Anh ta nghiêng đầu cười to, "Cô cũng tới nới này mà làm việc sao?"
Hải Nhã làm bộ không nghe, nổ lực duy trì nụ cười, âm thanh rõ ràng lặp lại lần nữa: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai. Trước tiên xinh mời quý khách tới quầy để đăng ký."
Đàm Thư Lam xem xét cô cười, cô gái xinh đẹp đang ở bên cạnh anh tay lặng lẽ nắm lấy tay áo của anh: "Cô ta là ai?"
"À... là một người nịnh bợ nhà anh..."
"Xin mời quý khách đi tới quầy đăng ký trước." Hải Nhã trực tiếp cắt ngang lời nói của anh, yêu cầu họ đi đăng ký.
Một người thanh niên khác trong đoàn cũng nói: "Đi đăng ký trước đi."
Hải Nhã dẫn họ đi lên lầu, rồi vào phòng. Đàm Thư Lâm nhìn cô cười đến kỳ lạ, cười đến tinh thần cô cũng không yên.
Nhớ lần trước mẹ cô gọi cho cô, nói dì Trần bị Đàm Thư Lâm làm cho tức giận. Cho nên cắt tiền tiêu vặt của anh ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ tiêu tiền bây giờ của cậu ta, gọi loại bia tốt nhất, thâm chỉ là nói mẹ của cậu chỉ hù một chút mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra con trai của dì cũng không có làm gì sai, là một người học ở ngoài lại còn đang độc thân. Làm mẹ yêu con còn không kịp, sao có khả năng dồn con mình vào đường cùng?
Chú thích:
(1) Thiên biến vạn hóa: thay đổi khôn lường.
Đàm Thư Lâm hình như đặc biệt muốn đối nghịch với cô, toàn bộ những người trong phòng cậu đều rất nhiều chuyện, một chốc là khui rượu, một chốc là microphone có vấn đề, Hải Nhã đứng ở bên ngoài chưa được năm phút đồng hồ, giống như một con quay cứ một lúc lại bị gọi vào một lần. trong thoáng chốc tất cả bia đã bị tiêu diệt hết, Đàm Thư Lâm lại gọi thêm nữa.
Hải Nhã đưa bia vào phòng, Đàm Thư Lâm ôm một cô gái, hai người nắm một micro, cùng nhau hát bài《 không quên Hiroshima 》, trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc lá xông đến đau cả đầu, những chai bia uống xong liền vứt tùy tiện xuống dưới đất, cô khom lưng nhặt từng vỏ chai bia, tiện thể thay bọn họ mở thêm bốn chai nữa.
Tờ tiền giá trị lớn 100 tệ bị ném lên tay cô, Hải Nhã dừng một chút, vẻ mặt không thay đổi ngẩng đầu, Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, khắp người toàn mùi rượu, mặt hướng về phía cô cười, miệng nói về phía Microphone: “Phục vụ tốt! tiền boa! Ha Ha!”
Hải Nhã mím môi, nhanh chóng cầm tờ tiền lên, không nói gì lui ra ngoài. Đúng lúc Lão Trương đi qua thấy cô nói: “Lúc nãy em hỏi Hỏa ca à? Anh ấy…A? Em sao vậy? sao ánh mắt lại đỏ như vậy?”
Hải Nhã dụi mắt, cười: "Không có việc gì, bị khỏi trong phòng bao làm cay mắt."
Lão Trương vỗ vỗ bả vai cô: "Đi ra ngoài hít thở không khí một lát đi, hình như tâm trạng em không yên hay sao ấy?”
Hải Nhã nắm thật chặt tờ tiền trong tay, mặc dù lúc vừa rồi bị cậu ta sỉ nhục đến tức đỏ cả mắt, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ngoài tức giận cô còn buồn cười nữa. Cô đã tìm kiếm con đường đi của mình rất xa, mà Đàm Thư Lâm vẫn còn đứng nguyên một chỗ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, dùng phương pháp tự cho là đúng để đối xử với người mà cậu không thích.
Hai thùng bia được đưa vào, số lần Đàm Thư Lâm kêu cô vào rốt cuộc cũng ít đi, Hải Nhã bớt thời gian đi tolet một lúc, lúc đi ra, bỗng nhiên lướt qua khi nhìn thấy cửa toilet nam không đóng, bên trong đó có một bóng dáng rất quen chợt lóe lên.
Cô suy nghĩ một chút, đứt khoát ôm cánh tay đứng ở cửa đợi, chưa được mấy phút, Đàm Thư Lâm đã đi ra từ bên trong, Hải Nhã đưa tay lên cản lại: “Đàm Thư Lâm.”
Cậu ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ký hiệu trên cửa, trên mặt thóag lúc xanh lúc đỏ, hét lớn: “Mẹ nó! Nơi này là nhà vệ sinh nam đó!"
Hải Nhã không cử động, đem tờ 100 tệ lúc nãy cậu đưa lên trước mặt: “Trả tiền lại cho cậu, tớ không cần.”
Cậu ta ngà ngà say cười : "Cậu không phải nghèo đến mức đến đây kiếm tiền à? tôi giúp cậu một chút, cậu nên cảm kích tôi mới đúng chứ.”
"Tớ không phải đến để kiếm tiền, chỉ là ra ngoài để rèn luyện." cô nhẫn nại nhìn thẳng vào mắt anh, đem tiền giơ cao lên, “Tiền cũng không phải dùng để cậu ném lọan, cầm đi.”
Đàm Thư Lâm cười ha ha: "Cậu còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì nữa"
Hải Nhã không kiên nhẫn nữa: “Tôi còn muốn làm việc, cầm tiền của cậu đi!”
Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, có lẽ là bởi vì chưa bao giờ cậu thấy Hải Nhã nhìn cậu ta với vẻ mặt này, nên sửng sốt một lát, sau đó thẹn quá hóa giận: “Cho cậu mặt mũi còn không biết xấu hổ! rèn luyện cái gì? Bên ngoài thiếu gì công việc gia sư tốt! cậu nhất định đến chỗ ăn chơi này để rèn luyện! tôi không nói cậu lại còn đắc ý, ai biết lúc không có người cậu lại làm công việc lung tung gì!”
Hải nhã bị những câu nói bừa của cậu làm sợ hãi, không nhịn được lớn giọng: “Cậu đừng nói lung tung.”
Đàm Thư Lâm cười ha ha đứng lên: "Tại sao lại nói lung tung? Đêm nay tôi sẽ gọi điện về nhà cậu! Ha Ha! Chúc Hải Nhã đang làm việc ở một chỗ ăn chơi không chính đáng! Ha ha! Cậu chờ đi!”
Hải Nhã chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống vực thẳm, thấy cậu muốn đi, cô ngây ngẩn đứng đó nói: “Đàm Thư Lâm! Cậu đừng có mà nói lung tung!”
Quán KV Lạc Lai có ngấm ngầm cung cấp, ở phía sau người nhà có thế sử dụng một ít thủ đoạn là có thể diều tra ra được. Ngay cả cô không sợ việc không làm việc không chính đáng, nhưng vẫn không thể chịu được Đàm Thư Lâm nói bậy, bản lính thêm dầu vào lửa của của cậu ta, cô đã biết.
Cậu ta nhịn không được hất tay cô ra: "Tránh ra!"
Hải Nhã cố chấp ngăn lại không thả.
Thật buồn cười, tại sao cô không thể mặc kệ được, nói cho cậu ta muốn nói thì nói đi? Chuyện như vậy nói ra, người có chút đầu óc cũng không thể tin thưởng được, nhà họ Chúc mặc dù khó khăn đến mức phải dựa vào nhà họ Đàm nhưng mà không đến mức con gái nuôi lưu lạc phong trần kiếm tiền, dì Trầm sẽ cho rằng con trai mình nói xấu cô, cười cười không tin.
Cô biết bất chấp tất cả ngăn cậu ta như vậy là rất ngốc, rất ngu xuẩn, càng khiến cậu ta khinh thường cô, nhưng cô không thể không làm,
Sưc khỏe Mẹ cô rất yếu, cha lại bị huyết áp cao. Bà nội thì tuổi tác đã cao, cô không dám tưởng tượng sau khi nghe thấy Đàn Thư Lâm nói bừa xong, luôn luôn sĩ diện như bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì.
"Đàm Thư Lâm, Đàm Thư Lâm.” Cô dùng hết tất cả dũng khí kéo cậu ta, liên tục nói, “Xin cậu đó không nên nói lung tung!"
Cậu ta hừ lạnh: "Nói lung tung cái gì? !"
Cô cắn môi, rốt cuộc sửa lại lời nói: "Xin cậu đừng nói cho người nhà tớ biết!"
Cậu ta rốt cuộc dừng lại, khinh thường nhìn cô từ trên cao xuống: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp cậu lừa gạt?”
Cô giống như bị áp bức đến đường cùng, đột nhiên ngảng đầu lên, mắt đỏ bừng: “Đàm Thư Lâm, tớ không nợ cậu bất cứ cái gì…….làm người không nên quá đáng như vậy!cậu có nghĩ rằng cứ mỗi lần nói bừa, người nhà của tớ sẽ tức giận đến như thế nào không?!”
Đàm Thư lâm giận tái mặt: "Sống chết của các ngươi vốn không liên quan gì đến tôi!”
Trong mắt Hải Nhã tràn đầy nước mắt, gấp ngay ngắn tờ 100 tệ, đưa đến trước mắt cậu: “Được rồi, xem như tớ cầu xin cậu, Đàm Thư Lâm, tớ xin cậu đừng nói lung tung. Cậu chán ghét người nhà tớ, tớ có thể không làm phiền cậu nữa, nhưng hi vọng cậu tôn trọng sự thật! Không nên dựa vào yêu thích đi hành hạ người khác!"
Đàm Thư Lâm đứng bất động, đứng ở đó cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Hải Nhã cố chấp giơ tiền lên, một bước cũng không nhường.
Lúc Hai người đang giằng co, cũng không biết đã trải qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có người đụng Hải Nhã một cái: ". . . . . . Có thể để cho qua một chút không?"
Hải Nhã lúc này mới biết mình đang chắn ngang ở trước cửa nhà vệ sinh nam, vội vàng tránh sang một bên: "Xấu hổ quá. . . . . . Chúc ngài. . . . . ."
Tâm trạng cô kích động, đem lời nói bình thường nói với khách để trả lời, lời nói ra đến miệng mới phát hiện có gì đó không đúng, chúc cái gì? Chúc ngài đi nhà vệ sinh tốt? chúc ngài thải ra sung sướng? lời nói phát ra đến cổ họng, cô kìm nén đến mức mặt xám ngắt.
Người kia không để ý, bỗng nhiên cúi đầu nhìn kỹ bảng tên trước ngực cô, đọc từng chữ một: "Chúc —— Hải —— Nhã."
Hải Nhã ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Vĩ vòng qua Đàm Thư Lâm, đi vào toilet, giọng nói vừa nghiem túc vừa dịu dang nói với cô, : “Cô Chúc, tôi có thể đóng cửa được không?’
Hải Nhã lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng ngay đối diện hướng vào nhà toilet nam, nhìn chút cảnh sắc bên trong vừa xem hiểu ngay.
Cô bị hoàn cảnh trước mắt làm cho tức giận, khiến cô khó khăn nhìn tình hình lúc này lại khiến cho lòng cô buồn bực, cô đem tiền kiên quyết nhét vào túi Đàm Thư Lâm, nhỏ giọng nói: “". . . . . . Cứ như vậy đi."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook