Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào
-
Chương 30
Cuối cùng cuộc thi cũng kết thúc, có nghĩa là kỳ nghỉ hè dài lâu và bận rội lại đến. Hải Nhã vừa xoay xoay bả vai vừa đi ra ngoài, mấy ngày hôm nay cô vì để đối phó với cuộc thi. Gần như mỗi ngày, đều ôn tập đến hai giờ sáng, bắp thịt cả người cũng ê ẩm. nếu như là ngày trước, cô nhất định sẽ đi SPA, lại dùng tinh dầu để thả lỏng tinh thần một chút, nhưng cuộc sống xa xỉ như vậy của cô đã sớm kết thúc, bản thân tự xoa bóp vậy.
Tinh thần Dương Tiểu Oánh gần đây cũng không tốt, trên mặt hai con mắt lúc nào cũng thâm quầng, bóng dáng hoạt bát như trước đây đã không còn nữa, bình thường khi thi xong cô ấy gần như sẽ nói ríu tí cả ngày, nhưng hôm nay lại im lặng khiến cho người ta có chút cảm giác không thích hợp. Thật ra không chỉ có hôm nay, từ hôm trước cô ấy đã bắt đầu trở nên im lặng một cách khác thường. Hải Nhã nghĩ rằng có lẽ là do áp lực thi cử.
"Tiểu Oánh, các cậu nói muốn chuyển đến ký túc xá ở, đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ sắp về nhà rồi.!”
Là một bạn học nữ hai chơi với nhau cười oán giận, hình như sau này bọn họ hình như ở chung phòng.
Dương Tiểu Oánh miễn cưỡng cười: "Đồ nhiều quá, bọn tớ đang sắp xếp."
Cô ấy có thể có bao nhiêu đồ? Hải Nhã mới thật sự là có một rương đầy ắp đồ và giày, chữa tính đến những đồ vật lặt vặt thường ngày cô vẫn dùng, cứ như vậy, cô cũng đã nhân dịp lúc thi thu xếp xong rồi, chỉ chờ Dương Tiểu Oánh nói một tiếng, hai cô sẽ cùng nhau dọn đến ký túc xá, nhưng cô ấy không nói gì, mấy hôm nay không sắp xếp đồ, mỗi ngày đều đóng cửa không biết làm cái gì.
Sau khi nhiệt tình tạm biệt các bạn học xong, Hải Nhã nhân lúc hai người đang ở một mình, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải tiểu Trần không vui rồi không?"
Dương Tiểu Oánh vẻ mặt u ám, gật đầu một cái: "Ừ, anh ấy nghe nói tớ muốn dọn đi túc xá, liền tắt máy, đã mấy ngày rồi không liên lạc."
Hải Nhã kinh ngạc: "Anh ấy vẫn chưa mở máy?"
"Mở, nhưng mà tớ gọi anh ấy liền tắt. Mượn điện thoại người khác gọi cũng không được, nghe thấy giọng tớ liền cúp.”
Hải Nhã lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, dò tìm số điện thoại của tiểu Trần muốn gọi, Dương Tiểu Oánh ngăn cô lại: "Không cần đâu, yên tĩnh một chút cũng tốt."
"Tại sao không đến KV Lạc Lai tìm anh ấy?"
Dương Tiểu Oánh vuốt vuốt trán, rất mệt mỏi: "Tớ cũng mệt mỏi rồi, mỗi lần đều cái nhau vì vấn đề này, đều là tớ hạ mình đi tìm anh ấy, giống như tớ có lỗi vậy. Cậu nói xem, rốt cuộc tớ có lỗi gì? Đơn giản là yêu đương không phải sao? Đây cũng không phải chuyện gì lớn."
Đúng là không phải chuyện gì quá lớn, chỉ là không cách nào vừa lòng được chủ nghĩa đàn ông của tiểu Trần. Đàn ông là một loại sinh vật kỳ quái, thích phụ nữ độc lập một chút, cũng thích cô gái đó giống như dây leo quấn lấy mình, điều kỳ lạ nhất là, loại yêu thích này lại thường xuyên thay đổi. Cô quá yếu đuối, anh ta sẽ hi vọng cô kiên cường, nếu cô quá kiên cường, anh ta lại chê cô không có mùi vị của nữ nhân.
Hải Nhã khoác cánh tay lên người cô ấy: "Vậy cũng không nên giằng co, chuyện vốn dĩ cũng không to tát lắm, cứ nói rõ ràng thì tốt hơn"
Dương Tiểu Oánh hơi do dự: "Hải Nhã, cậu có thể cùng tớ đến Lạc Lai được không?”
"Ừ, tớ đi cùng cậu, yên tâm, chắc chắn không có chuyện gì lớn đâu."
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hải Nhã thấy rất hoang mang, cô đối với người như tiểu Trần cũng không hiểu rõ, làm thay Dương Tiểu Oánh mấy ngày hôm đó, cô không tiếp xúc nhiều với nhiều lắm với Tiểu Trần, trong trí nhớ của cô anh ta là một người khôn khéo từng trải, đối sử với đồng nghiệp nam và nữ không tệ. Ai ngờ được người đàn ông như vậy lại có chủ nghĩa đàn ông cao như vậy.
Chưa đến 4 giờ, khách đến KV Lạc Lai cũng không nhiều, cô gái đón khách hình như biết Dương Tiểu Oánh, cười híp mắt đến nói chuyện: “Đến tìm Tiểu Trần à? Anh ấy bây giờ đang bận.”
Không biết có phải là ảo giác của Hải Nhã hay không, cô cảm giác cô gái này cười có chút miễn cưỡng, Dương Tiểu Oánh cũng đã nhìn ra, đi thẳng lên lầu hai, vừa nói: "Anh ấy ở trên tầng phải không? Tôi đi tìm."
Cô gái đó muốn ngăn hai người lại, chỉ là suy nghĩ một chút vẫn buông xuống tay, nhìn về phía Hải Nhã nhún vai một cái.
Trong lòng Hải Nhã có dự cảm xấu, ba hai bước đuổi theo sau cô ấy, nhỏ giọng nói: "Nếu không ngồi dưới tầng chờ một lát? Chờ anh ấy hết bận rồi nói chuyện."
Dương Tiểu Oánh là người chưa thấy tận mắt chưa biết sợ, một khi là chuyện của chính mình, ngược lại là một người rất tỉnh táo, cô một chữ cũng không nói, giống như một cơn gió đi lên tầng, đi thẳng một đường đến phòng trực, bên trong không ai. Cô ấy không nói hai lời lại đi đến ban công, Hải Nhã chạy chậm theo phía sau cô ấy, không biết khuyên như thế nào.
Cửa ban công bình thường sẽ không khép lại, bởi vì thường xuyên có người đi ra đó hút thuốc và hóng mát, hôm nay không biết vì sao đóng lại. Dương Tiểu Oánh nhấc chân đá văng cửa, ánh sáng đột ngột, trên ban công hai người đang dựa vào nhau nhau nói chuyện bỗng nhiên tách ra, Hải Nhã đột nhiên dừng bước lại, theo bản năng đỡ lấy Dương Tiểu Oánh.
Đôi nam nữ này chính là tiểu Trần mà một cô gái mới vào làm nhân viên đón khách mới, Dương Tiểu Oánh rõ ràng cứng lại.
"Làm sao em . . . . ." Tiểu Trần trong nháy mắt hốt hoảng, đem cô gái kia ngăn ở phía sau. Cô gái đó rất nhu nhược yếu đuối, có một đôi mắt đào hoa điềm đạm đáng yêu, giờ phút này đang bất lực vừa sợ nhìn bọn cô, giống như một con nai bị dọa sợ.
Dương Tiểu Oánh đứng một lát, đột nhiên cười lạnh: "Hoá ra là như vậy, anh vừa tắt máy vừa nói em không đủ yêu anh, gây chuyện lâu như vậy. Muốn chia tay thì anh cứ nói thẳng, che giấu như vậy thì gọi gì là đàn ông? Nghĩ rằng em sẽ quấn lấy anh không buông à?”
Cô xoay người rời đi, tiểu Trần sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo: "Em đừng nghĩ lung tung!"
Dương Tiểu Oánh dừng lại, ôm cánh tay tiếp tục cười: "Anh muốn giải thích? Được! Anh nói, em nghe !"
Tiểu Trần rõ ràng vì cô công kích bất ngờ có chút hoảng hốt, nhất thời không phản ứng kịp, rất lâu sau mới nói một câu: "Cô ấy là đồng nghiệp mới đến, người ở nơi khác, mấy hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, anh chỉ an ủi cô ấy một chút.”
"A, an ủi?" Dương Tiểu Oánh gật đầu một cái, "Nhiều đồng nghiệp nữ như vậy, anh làm sao phải an ủi cô ấy? Anh tắt máy, không nhận điện thoại của em, cùng em cãi nhau, sau đó vẫn còn tâm trạng đi an ủi cô gái khác. Anh có tấm lòng thật tốt đó!”
Tiểu Trần bị lời nói của cô như mũi nhọn đâm vào người hơi khó chịu: "Anh không thích em như vậy! Là người không có lý lẽ! Cả ngày nói những câu nói châm chọc!”
Dương Tiểu Oánh bật cười: "Đúng vậy, em miệng lưỡi bén nhọn với lại là một người đàn bà chanh chua, anh đương nhiên không thích. Anh chỉ thích những cô gái như vậy thôi! Nũng nịu như một cô gái bé nhỏ, trong đầu ngoại trừ những lúc ăn và đi vệ sinh ra thì còn lại mình anh, là một cô gái không có anh thì không thể nào sống nổi! Thực xin lỗi em làm anh chậm trễ việc tìm bạn gái rồi, em sẽ đi, không cần anh tiễn!"
Bên này động tĩnh ồn ào hơi lớn, rất nhiều cửa của các phòng bao khác cũng mở ra, những người khách thò đầu ra xem náo nhiệt, tiểu Trần vẻ mặt không nhìn được nữa: "Đây là chuyện riêng giữa hai người chúng ra, em cần gì phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên khiến anh bẽ mặt như vậy?"
Dương Tiểu Oánh cười to: "Ai con mẹ nó nói chuyện riêng với anh? Có à? chuyện gì cũng không có!”
Cô túm lấy cánh tay Hải Nhã, xoay người rời đi, Hải Nhã cũng nữa không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, trong lúc bối rối đi theo Dương Tiểu Oánh xuống mấy bậc cầu thang, quay đầu lại nhìn lại phía sau, tiểu Trần ở phía sau muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mặt kìm nén tức giận.
Chuyện có lẽ không giống như mọi việc bên ngoài, Hải Nhã đang bị kéo đi vui mừng nói: "Tiểu Oánh, tiểu Trần chắc có chuyện gì đó khó nói, cậu đùng vội nổi giận, nói rõ ràng trước có được không?"
Dương Tiểu Oánh cúi thấp đầu, giong nói rất nhỏ: "Cậu xem hộ tớ, anh ấy có đuổi theo tớ không?”
Hải Nhã sửng sốt.
"Anh ấy sẽ không đuổi theo, bởi vì anh ấy hiểu biết rõ rằng anh ấy không hỏi tớ...nhưng tớ nhất định sẽ sống rất tốt." Dương Tiểu Oánh thở dài một tiếng, "Không có gì để nói rõ ràng cả, càng nói càng loạn. Tiểu Trần có lẽ cùng cô gái kia thật sự không có chuyện gì, nhưng mà vậy thì như thế nào? Trong lòng anh khẳng định vẫn có chút thiện cảm, nói không chừng còn lấy cô ấy ra so với tớ. Tình Yêu mà nói đã đến bước này, thật sự không còn ý nghĩa gì nữa cả.”
Hải Nhã không còn lời nào để nói.
"Suy nghĩ lại tớ vì anh ta, mà còn do dự có nên vì anh ta mà không dọn ra ký túc xá hay không, thật sự là quá ngu ngốc mà.”
Dương Tiểu Oánh dùng chân đá bay một viên đá nhỏ, hốc mắt có lệ: “Hải Nhã, cậu đi đi, đừng nhìn tớ, cứ để tớ một mình ngu ngốc đứng ở đây.”
Hải Nhã nhẹ nhàng lôi tay áo của cô ấy, muốn nói lại ngừng, cô ấy lắc đầu: "Cậu đi đi."
Dương Tiểu Oánh luôn không phải loại người hay kể ra những đau đớn từ vết thương của mình, cho nên muốn được người khác an ủi, Hải Nhã không làm được gì khác hơn là phải đi trước, nhìn thời gian, đã hơn bốn rưỡi rồi, cô lần trước đã hẹn với Tô Vĩ, thi xong gặp nhau vào lúc bốn giờ, lúc này đã muộn nửa tiếng rồi. May mắn là gần đây có trạm tàu điện ngầm, địa điểm gặp mặt vừa đúng một bên trạm dừng.”
Hải Nhã vội vã chạy đến chỗ tiệm bánh ngọt đã hẹn, nhưng không thấy bóng dáng của Tô Vĩ, chẳng nhé là đợi lâu quá chịu không nỗi nên đã đi trước?
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, đột nhiên nhớ ra lúc trưa cô có nhận được một tin nhắn, bởi vì lúc nãy cô muốn giúp gọi điện cho Tiểu Trần, trong lúc vội vàng chưa kịp nhìn, kiểm tra hộp thư đến, quả nhiên là tin nhắn của Tô Vĩ gửi – “Có việc, 6 giờ gặp lại.”
Bỗng nhiên chậm hai giờ liền, Hải Nhã không khỏi mờ mịt, không thể làm gì khác hơn hơn là vào tiệm bánh ngọt gọi một phần trà sữa, một chút cũng không uống. Từ sau lần gặp mặt với chú của Tô Vĩ xong, anh cũng không nhắc đến hai mươi vạn kia nữa, cũng không nói đến chuyện tìm việc làm, hàng ngày vẫn làm côn đồ, ngồi trên xe máy quan sát các vùng đất xung quanh, có lẽ còn làm thêm một số chuyện tối tăm, người bình thường không thể tiếp nhận được. Cái gọi là có việc, nhất định là ở chỗ nào đó thay người ta "Giàn xếp mọi khó khăn"?
cô không muốn suy nghĩ nhiều đến thân phận của anh, có lẽ mọi chuyện đằng sau còn rất thâm sâu, chôn dấu một chút lý trí, biết rõ không thể tiếp tục như vậy được, cũng không muốn quan tâm. Nếu như tất cả cuộc sống đều có thể giống như thiếu nữ trong truyện tranh vậy, tốt biết bao nhiêu, chỉ mới chớp mắt hai người đã cùng chung hoạn nạn, cùng chung vinh nhục, vượt qua mọi sóng gió ngọt ngào của cuộc đời, dắt tay nhau ngắm mặt trời mọc trên biển.
Cả đời vĩnh viễn cũng sẽ không thấy hình ảnh đó, nó có đủ loại chi tiết rườm rà, mỗi một giây đều sẽ không quên quá trình. Muốn cô vượt qua kẽ hở này như thế nào? Ánh mắt bị mê man, cả đời này sẽ gặp lại hay sao?
Tô Vĩ tới rất trễ so với giờ hẹn là 6 giờ còn chậm hơn một giờ. Khi anh đi vào, Hải Nhã đã uống xong chén trà sữa thứ hai, dùng ống hút đảo khối băng trong ly, sững sờ không biết đang nghĩ cái gì.
"Anh đến muộn, thật xin lỗi."
Tô Vĩ ngồi ở bên cạnh cô, sờ sờ tóc của cô. trên người anh mang theo mùi thuốc lá rất nồng, còn có một chút mùi vị không nói rõ, có lẽ là rượu, có lẽ là cái gì đó khác, mùi vị thuộc về đêm tối. Hải Nhã giật mình nhớ đến, bản thân cô chưa bao giờ ngửi được mùi vị ánh mặt trời trên cơ thể anh.
Hôm nay không biết tại sao, có lẽ là bị chuyện của Dương Tiểu Oánh kích thích, cũng có thể là do thời gian chờ quá dài, bộ dáng đủ để cho cô suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ, trong lòng cô có một loại đè nén muốn bộc phát ra, giống như suy nghĩ kích động của cô về tương lai, tĩnh mịch hơn so với thực tế rất nhiều, trở nên giống như bọt xà phòng hư vô dễ vỡ, không biết làm sao mới bảo vệ được nó.
cô tránh tay anh rồi nhìn Tô Vĩ, gần như cầu xin. Mang cô rời khỏi đây, giống như ban đầu vậy, mang cô đi một hành tinh khác, bất kể là chỗ nào, bọn họ chỉ cần làm khách qua đường là tốt rồi, xem những vệt nhỏ trên thế gian, bọn họ vĩnh viễn đứng ở nơi cao, mãi không rơi xuống.
"..... đi ăn cơm đi." Tô Vĩ nắm lấy bả vai cô, dẫn cô ra khỏi tiệm bánh ngọt.
Bọn họ đi đến chỗ quen cũ, Hải Nhã uống bốn lon bia, có chút men say, trong đáy lòng những chuyện nguy hiểm kia giống như tan thành mảnh nhỏ, chống cằm nhìn về phía anh cười, sau đó chậm rãi nói: "Tô Vĩ, em suy nghĩ kỹ rồi, vẫn nên ký túc xá, chứ không muốn ở chung với anh."
Bởi vì anh lái xe, cho nên không uống rượu, nghe thấy lời của cô buồn cười hỏi: "thật không muốn?"
Hải Nhã gật đầu liên tục: "không muốn!"
Anh đột nhiên đứng dậy, một tay lấy ôm ngang hông cô, Hải Nhã cười lớn lên, bị anh ôm ném lên xe máy, tay cô còn nắm một lon bia còn chưa uống xong, một tay ôm chặt lấy hông của anh, ngẩng mặt lên dường như say nên líu ríu: "đi.... Chúng ta đi........."
"Cứ mắng cứ đánh em đi."
Tiếng xe máy gầm thét chuyển động, như mũi tên bay ra ngoài. Tốc độ điên cuồng làm con người ta cảm thấy vô cùng kích thích, Hải Nhã hưng phấn đến hét ầm lên, thiếu chút nữa rơi về phía sau, vội vàng dùng đôi tay ôm chặt lấy eo anh, mặc cho tiếng gió gào thét qua tai.
Hải Nhã ngoan cố cười, giống như là tìm được thú vui từ việc đối nghịch với anh: "thật không muốn!"
Xe máy đột nhiên rẽ vào một khúc cua, sau đó đẩy nhanh tốc độ, những ngọn đèn đường và mọi người xung quanh giống như biến thành đường cong, cô lại có thể tìm được cảm giác sung sướng như si như say thế này, khi dũng khí to lớn đó quay về vị trí cũ, cô cảm thấy mình sắp khóc.
Xe máy cuối cùng dừng ở cạnh một chiếc cầu, Hải Nhã ngửa đầu uống nửa chai bia cuối cùng kia, sau đó dùng sức ném thật mạnh ra ngoài, hét lớn: "Đều đến đi! Em không sợ!"
Lực ném đúng là không nhỏ, rất lâu sau trong bóng tối mới truyền đến âm thanh vỡ tung của thủy tinh, sau đó là vang lên tiếng giận dữ, chắc là của một người qua đường nào đó bị dọa. Hải Nhã không kìm được cười rộ lên, nắm lấy cánh tay Tô Vĩ thúc giục: "đi mau! Chạy nhanh lên!"
Nhưng mà giống như đã muộn, trong bóng tối chạy ra hai người, hình dáng mơ hồ, có người vóc dáng rất cao, xông lên chửi ầm ĩ: 'Mẹ nó vừa rồi là ai?!"
Giọng nói rất quen thuộc, Hải Nhã ngẩng đầu nhìn kỹ, đối diện người nọ cũng trợn mắt nhìn qua, hai người đối mặt, đều sửng sốt.
Lại là Đàm Thư Lâm.
Tinh thần Dương Tiểu Oánh gần đây cũng không tốt, trên mặt hai con mắt lúc nào cũng thâm quầng, bóng dáng hoạt bát như trước đây đã không còn nữa, bình thường khi thi xong cô ấy gần như sẽ nói ríu tí cả ngày, nhưng hôm nay lại im lặng khiến cho người ta có chút cảm giác không thích hợp. Thật ra không chỉ có hôm nay, từ hôm trước cô ấy đã bắt đầu trở nên im lặng một cách khác thường. Hải Nhã nghĩ rằng có lẽ là do áp lực thi cử.
"Tiểu Oánh, các cậu nói muốn chuyển đến ký túc xá ở, đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ sắp về nhà rồi.!”
Là một bạn học nữ hai chơi với nhau cười oán giận, hình như sau này bọn họ hình như ở chung phòng.
Dương Tiểu Oánh miễn cưỡng cười: "Đồ nhiều quá, bọn tớ đang sắp xếp."
Cô ấy có thể có bao nhiêu đồ? Hải Nhã mới thật sự là có một rương đầy ắp đồ và giày, chữa tính đến những đồ vật lặt vặt thường ngày cô vẫn dùng, cứ như vậy, cô cũng đã nhân dịp lúc thi thu xếp xong rồi, chỉ chờ Dương Tiểu Oánh nói một tiếng, hai cô sẽ cùng nhau dọn đến ký túc xá, nhưng cô ấy không nói gì, mấy hôm nay không sắp xếp đồ, mỗi ngày đều đóng cửa không biết làm cái gì.
Sau khi nhiệt tình tạm biệt các bạn học xong, Hải Nhã nhân lúc hai người đang ở một mình, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải tiểu Trần không vui rồi không?"
Dương Tiểu Oánh vẻ mặt u ám, gật đầu một cái: "Ừ, anh ấy nghe nói tớ muốn dọn đi túc xá, liền tắt máy, đã mấy ngày rồi không liên lạc."
Hải Nhã kinh ngạc: "Anh ấy vẫn chưa mở máy?"
"Mở, nhưng mà tớ gọi anh ấy liền tắt. Mượn điện thoại người khác gọi cũng không được, nghe thấy giọng tớ liền cúp.”
Hải Nhã lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, dò tìm số điện thoại của tiểu Trần muốn gọi, Dương Tiểu Oánh ngăn cô lại: "Không cần đâu, yên tĩnh một chút cũng tốt."
"Tại sao không đến KV Lạc Lai tìm anh ấy?"
Dương Tiểu Oánh vuốt vuốt trán, rất mệt mỏi: "Tớ cũng mệt mỏi rồi, mỗi lần đều cái nhau vì vấn đề này, đều là tớ hạ mình đi tìm anh ấy, giống như tớ có lỗi vậy. Cậu nói xem, rốt cuộc tớ có lỗi gì? Đơn giản là yêu đương không phải sao? Đây cũng không phải chuyện gì lớn."
Đúng là không phải chuyện gì quá lớn, chỉ là không cách nào vừa lòng được chủ nghĩa đàn ông của tiểu Trần. Đàn ông là một loại sinh vật kỳ quái, thích phụ nữ độc lập một chút, cũng thích cô gái đó giống như dây leo quấn lấy mình, điều kỳ lạ nhất là, loại yêu thích này lại thường xuyên thay đổi. Cô quá yếu đuối, anh ta sẽ hi vọng cô kiên cường, nếu cô quá kiên cường, anh ta lại chê cô không có mùi vị của nữ nhân.
Hải Nhã khoác cánh tay lên người cô ấy: "Vậy cũng không nên giằng co, chuyện vốn dĩ cũng không to tát lắm, cứ nói rõ ràng thì tốt hơn"
Dương Tiểu Oánh hơi do dự: "Hải Nhã, cậu có thể cùng tớ đến Lạc Lai được không?”
"Ừ, tớ đi cùng cậu, yên tâm, chắc chắn không có chuyện gì lớn đâu."
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hải Nhã thấy rất hoang mang, cô đối với người như tiểu Trần cũng không hiểu rõ, làm thay Dương Tiểu Oánh mấy ngày hôm đó, cô không tiếp xúc nhiều với nhiều lắm với Tiểu Trần, trong trí nhớ của cô anh ta là một người khôn khéo từng trải, đối sử với đồng nghiệp nam và nữ không tệ. Ai ngờ được người đàn ông như vậy lại có chủ nghĩa đàn ông cao như vậy.
Chưa đến 4 giờ, khách đến KV Lạc Lai cũng không nhiều, cô gái đón khách hình như biết Dương Tiểu Oánh, cười híp mắt đến nói chuyện: “Đến tìm Tiểu Trần à? Anh ấy bây giờ đang bận.”
Không biết có phải là ảo giác của Hải Nhã hay không, cô cảm giác cô gái này cười có chút miễn cưỡng, Dương Tiểu Oánh cũng đã nhìn ra, đi thẳng lên lầu hai, vừa nói: "Anh ấy ở trên tầng phải không? Tôi đi tìm."
Cô gái đó muốn ngăn hai người lại, chỉ là suy nghĩ một chút vẫn buông xuống tay, nhìn về phía Hải Nhã nhún vai một cái.
Trong lòng Hải Nhã có dự cảm xấu, ba hai bước đuổi theo sau cô ấy, nhỏ giọng nói: "Nếu không ngồi dưới tầng chờ một lát? Chờ anh ấy hết bận rồi nói chuyện."
Dương Tiểu Oánh là người chưa thấy tận mắt chưa biết sợ, một khi là chuyện của chính mình, ngược lại là một người rất tỉnh táo, cô một chữ cũng không nói, giống như một cơn gió đi lên tầng, đi thẳng một đường đến phòng trực, bên trong không ai. Cô ấy không nói hai lời lại đi đến ban công, Hải Nhã chạy chậm theo phía sau cô ấy, không biết khuyên như thế nào.
Cửa ban công bình thường sẽ không khép lại, bởi vì thường xuyên có người đi ra đó hút thuốc và hóng mát, hôm nay không biết vì sao đóng lại. Dương Tiểu Oánh nhấc chân đá văng cửa, ánh sáng đột ngột, trên ban công hai người đang dựa vào nhau nhau nói chuyện bỗng nhiên tách ra, Hải Nhã đột nhiên dừng bước lại, theo bản năng đỡ lấy Dương Tiểu Oánh.
Đôi nam nữ này chính là tiểu Trần mà một cô gái mới vào làm nhân viên đón khách mới, Dương Tiểu Oánh rõ ràng cứng lại.
"Làm sao em . . . . ." Tiểu Trần trong nháy mắt hốt hoảng, đem cô gái kia ngăn ở phía sau. Cô gái đó rất nhu nhược yếu đuối, có một đôi mắt đào hoa điềm đạm đáng yêu, giờ phút này đang bất lực vừa sợ nhìn bọn cô, giống như một con nai bị dọa sợ.
Dương Tiểu Oánh đứng một lát, đột nhiên cười lạnh: "Hoá ra là như vậy, anh vừa tắt máy vừa nói em không đủ yêu anh, gây chuyện lâu như vậy. Muốn chia tay thì anh cứ nói thẳng, che giấu như vậy thì gọi gì là đàn ông? Nghĩ rằng em sẽ quấn lấy anh không buông à?”
Cô xoay người rời đi, tiểu Trần sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo: "Em đừng nghĩ lung tung!"
Dương Tiểu Oánh dừng lại, ôm cánh tay tiếp tục cười: "Anh muốn giải thích? Được! Anh nói, em nghe !"
Tiểu Trần rõ ràng vì cô công kích bất ngờ có chút hoảng hốt, nhất thời không phản ứng kịp, rất lâu sau mới nói một câu: "Cô ấy là đồng nghiệp mới đến, người ở nơi khác, mấy hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, anh chỉ an ủi cô ấy một chút.”
"A, an ủi?" Dương Tiểu Oánh gật đầu một cái, "Nhiều đồng nghiệp nữ như vậy, anh làm sao phải an ủi cô ấy? Anh tắt máy, không nhận điện thoại của em, cùng em cãi nhau, sau đó vẫn còn tâm trạng đi an ủi cô gái khác. Anh có tấm lòng thật tốt đó!”
Tiểu Trần bị lời nói của cô như mũi nhọn đâm vào người hơi khó chịu: "Anh không thích em như vậy! Là người không có lý lẽ! Cả ngày nói những câu nói châm chọc!”
Dương Tiểu Oánh bật cười: "Đúng vậy, em miệng lưỡi bén nhọn với lại là một người đàn bà chanh chua, anh đương nhiên không thích. Anh chỉ thích những cô gái như vậy thôi! Nũng nịu như một cô gái bé nhỏ, trong đầu ngoại trừ những lúc ăn và đi vệ sinh ra thì còn lại mình anh, là một cô gái không có anh thì không thể nào sống nổi! Thực xin lỗi em làm anh chậm trễ việc tìm bạn gái rồi, em sẽ đi, không cần anh tiễn!"
Bên này động tĩnh ồn ào hơi lớn, rất nhiều cửa của các phòng bao khác cũng mở ra, những người khách thò đầu ra xem náo nhiệt, tiểu Trần vẻ mặt không nhìn được nữa: "Đây là chuyện riêng giữa hai người chúng ra, em cần gì phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên khiến anh bẽ mặt như vậy?"
Dương Tiểu Oánh cười to: "Ai con mẹ nó nói chuyện riêng với anh? Có à? chuyện gì cũng không có!”
Cô túm lấy cánh tay Hải Nhã, xoay người rời đi, Hải Nhã cũng nữa không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, trong lúc bối rối đi theo Dương Tiểu Oánh xuống mấy bậc cầu thang, quay đầu lại nhìn lại phía sau, tiểu Trần ở phía sau muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mặt kìm nén tức giận.
Chuyện có lẽ không giống như mọi việc bên ngoài, Hải Nhã đang bị kéo đi vui mừng nói: "Tiểu Oánh, tiểu Trần chắc có chuyện gì đó khó nói, cậu đùng vội nổi giận, nói rõ ràng trước có được không?"
Dương Tiểu Oánh cúi thấp đầu, giong nói rất nhỏ: "Cậu xem hộ tớ, anh ấy có đuổi theo tớ không?”
Hải Nhã sửng sốt.
"Anh ấy sẽ không đuổi theo, bởi vì anh ấy hiểu biết rõ rằng anh ấy không hỏi tớ...nhưng tớ nhất định sẽ sống rất tốt." Dương Tiểu Oánh thở dài một tiếng, "Không có gì để nói rõ ràng cả, càng nói càng loạn. Tiểu Trần có lẽ cùng cô gái kia thật sự không có chuyện gì, nhưng mà vậy thì như thế nào? Trong lòng anh khẳng định vẫn có chút thiện cảm, nói không chừng còn lấy cô ấy ra so với tớ. Tình Yêu mà nói đã đến bước này, thật sự không còn ý nghĩa gì nữa cả.”
Hải Nhã không còn lời nào để nói.
"Suy nghĩ lại tớ vì anh ta, mà còn do dự có nên vì anh ta mà không dọn ra ký túc xá hay không, thật sự là quá ngu ngốc mà.”
Dương Tiểu Oánh dùng chân đá bay một viên đá nhỏ, hốc mắt có lệ: “Hải Nhã, cậu đi đi, đừng nhìn tớ, cứ để tớ một mình ngu ngốc đứng ở đây.”
Hải Nhã nhẹ nhàng lôi tay áo của cô ấy, muốn nói lại ngừng, cô ấy lắc đầu: "Cậu đi đi."
Dương Tiểu Oánh luôn không phải loại người hay kể ra những đau đớn từ vết thương của mình, cho nên muốn được người khác an ủi, Hải Nhã không làm được gì khác hơn là phải đi trước, nhìn thời gian, đã hơn bốn rưỡi rồi, cô lần trước đã hẹn với Tô Vĩ, thi xong gặp nhau vào lúc bốn giờ, lúc này đã muộn nửa tiếng rồi. May mắn là gần đây có trạm tàu điện ngầm, địa điểm gặp mặt vừa đúng một bên trạm dừng.”
Hải Nhã vội vã chạy đến chỗ tiệm bánh ngọt đã hẹn, nhưng không thấy bóng dáng của Tô Vĩ, chẳng nhé là đợi lâu quá chịu không nỗi nên đã đi trước?
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, đột nhiên nhớ ra lúc trưa cô có nhận được một tin nhắn, bởi vì lúc nãy cô muốn giúp gọi điện cho Tiểu Trần, trong lúc vội vàng chưa kịp nhìn, kiểm tra hộp thư đến, quả nhiên là tin nhắn của Tô Vĩ gửi – “Có việc, 6 giờ gặp lại.”
Bỗng nhiên chậm hai giờ liền, Hải Nhã không khỏi mờ mịt, không thể làm gì khác hơn hơn là vào tiệm bánh ngọt gọi một phần trà sữa, một chút cũng không uống. Từ sau lần gặp mặt với chú của Tô Vĩ xong, anh cũng không nhắc đến hai mươi vạn kia nữa, cũng không nói đến chuyện tìm việc làm, hàng ngày vẫn làm côn đồ, ngồi trên xe máy quan sát các vùng đất xung quanh, có lẽ còn làm thêm một số chuyện tối tăm, người bình thường không thể tiếp nhận được. Cái gọi là có việc, nhất định là ở chỗ nào đó thay người ta "Giàn xếp mọi khó khăn"?
cô không muốn suy nghĩ nhiều đến thân phận của anh, có lẽ mọi chuyện đằng sau còn rất thâm sâu, chôn dấu một chút lý trí, biết rõ không thể tiếp tục như vậy được, cũng không muốn quan tâm. Nếu như tất cả cuộc sống đều có thể giống như thiếu nữ trong truyện tranh vậy, tốt biết bao nhiêu, chỉ mới chớp mắt hai người đã cùng chung hoạn nạn, cùng chung vinh nhục, vượt qua mọi sóng gió ngọt ngào của cuộc đời, dắt tay nhau ngắm mặt trời mọc trên biển.
Cả đời vĩnh viễn cũng sẽ không thấy hình ảnh đó, nó có đủ loại chi tiết rườm rà, mỗi một giây đều sẽ không quên quá trình. Muốn cô vượt qua kẽ hở này như thế nào? Ánh mắt bị mê man, cả đời này sẽ gặp lại hay sao?
Tô Vĩ tới rất trễ so với giờ hẹn là 6 giờ còn chậm hơn một giờ. Khi anh đi vào, Hải Nhã đã uống xong chén trà sữa thứ hai, dùng ống hút đảo khối băng trong ly, sững sờ không biết đang nghĩ cái gì.
"Anh đến muộn, thật xin lỗi."
Tô Vĩ ngồi ở bên cạnh cô, sờ sờ tóc của cô. trên người anh mang theo mùi thuốc lá rất nồng, còn có một chút mùi vị không nói rõ, có lẽ là rượu, có lẽ là cái gì đó khác, mùi vị thuộc về đêm tối. Hải Nhã giật mình nhớ đến, bản thân cô chưa bao giờ ngửi được mùi vị ánh mặt trời trên cơ thể anh.
Hôm nay không biết tại sao, có lẽ là bị chuyện của Dương Tiểu Oánh kích thích, cũng có thể là do thời gian chờ quá dài, bộ dáng đủ để cho cô suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ, trong lòng cô có một loại đè nén muốn bộc phát ra, giống như suy nghĩ kích động của cô về tương lai, tĩnh mịch hơn so với thực tế rất nhiều, trở nên giống như bọt xà phòng hư vô dễ vỡ, không biết làm sao mới bảo vệ được nó.
cô tránh tay anh rồi nhìn Tô Vĩ, gần như cầu xin. Mang cô rời khỏi đây, giống như ban đầu vậy, mang cô đi một hành tinh khác, bất kể là chỗ nào, bọn họ chỉ cần làm khách qua đường là tốt rồi, xem những vệt nhỏ trên thế gian, bọn họ vĩnh viễn đứng ở nơi cao, mãi không rơi xuống.
"..... đi ăn cơm đi." Tô Vĩ nắm lấy bả vai cô, dẫn cô ra khỏi tiệm bánh ngọt.
Bọn họ đi đến chỗ quen cũ, Hải Nhã uống bốn lon bia, có chút men say, trong đáy lòng những chuyện nguy hiểm kia giống như tan thành mảnh nhỏ, chống cằm nhìn về phía anh cười, sau đó chậm rãi nói: "Tô Vĩ, em suy nghĩ kỹ rồi, vẫn nên ký túc xá, chứ không muốn ở chung với anh."
Bởi vì anh lái xe, cho nên không uống rượu, nghe thấy lời của cô buồn cười hỏi: "thật không muốn?"
Hải Nhã gật đầu liên tục: "không muốn!"
Anh đột nhiên đứng dậy, một tay lấy ôm ngang hông cô, Hải Nhã cười lớn lên, bị anh ôm ném lên xe máy, tay cô còn nắm một lon bia còn chưa uống xong, một tay ôm chặt lấy hông của anh, ngẩng mặt lên dường như say nên líu ríu: "đi.... Chúng ta đi........."
"Cứ mắng cứ đánh em đi."
Tiếng xe máy gầm thét chuyển động, như mũi tên bay ra ngoài. Tốc độ điên cuồng làm con người ta cảm thấy vô cùng kích thích, Hải Nhã hưng phấn đến hét ầm lên, thiếu chút nữa rơi về phía sau, vội vàng dùng đôi tay ôm chặt lấy eo anh, mặc cho tiếng gió gào thét qua tai.
Hải Nhã ngoan cố cười, giống như là tìm được thú vui từ việc đối nghịch với anh: "thật không muốn!"
Xe máy đột nhiên rẽ vào một khúc cua, sau đó đẩy nhanh tốc độ, những ngọn đèn đường và mọi người xung quanh giống như biến thành đường cong, cô lại có thể tìm được cảm giác sung sướng như si như say thế này, khi dũng khí to lớn đó quay về vị trí cũ, cô cảm thấy mình sắp khóc.
Xe máy cuối cùng dừng ở cạnh một chiếc cầu, Hải Nhã ngửa đầu uống nửa chai bia cuối cùng kia, sau đó dùng sức ném thật mạnh ra ngoài, hét lớn: "Đều đến đi! Em không sợ!"
Lực ném đúng là không nhỏ, rất lâu sau trong bóng tối mới truyền đến âm thanh vỡ tung của thủy tinh, sau đó là vang lên tiếng giận dữ, chắc là của một người qua đường nào đó bị dọa. Hải Nhã không kìm được cười rộ lên, nắm lấy cánh tay Tô Vĩ thúc giục: "đi mau! Chạy nhanh lên!"
Nhưng mà giống như đã muộn, trong bóng tối chạy ra hai người, hình dáng mơ hồ, có người vóc dáng rất cao, xông lên chửi ầm ĩ: 'Mẹ nó vừa rồi là ai?!"
Giọng nói rất quen thuộc, Hải Nhã ngẩng đầu nhìn kỹ, đối diện người nọ cũng trợn mắt nhìn qua, hai người đối mặt, đều sửng sốt.
Lại là Đàm Thư Lâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook