Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào
-
Chương 11
Hải Nhã ngồi thẳng người, cơn buồn ngủ biến mắt, theo bản năng sờ sờ tóc, cô không biết có phải bây giờ mình rất lôi thôi hay không nữa.
"À, thật đúng lúc. . . . . ." cô cười gượng.
Tô Vĩ đưa một cái điện thoại di động đến: "Điện thoại di động của em."
Hải Nhã sững sờ, vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn, đúng thật là của cô. Cô nhớ lúc ấy mình nắm trong tay , tại sao lúc này lại chạy vào tay Tô Vĩ?
Anh cũng không vội vàng đi, Ngược lại ngồi đối diện với cô, nhìn cô nói: “lúc nãy có một đứa bé không hiểu chuyện, cầm điện thoại di động của en, muốn nó nói xin lỗi với em không?"
Nói xin lỗi? Hải Nhã trong nháy mắt nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp Tô Vĩ ở tiệm intermet, mấy tiên con đồ đồng thời nói xin lỗi cô, cnhar tượng kia vừa buồn cười vừa kỳ lạ. cô vội vàng khoát tay: "Không cần không cần. . . . . . Làm phiền anh rồi."
Là do cô suy nghĩ không chu đáo, nắm điện thoại ngủ ở chỗ công cộng, thật sự là đang mời bọn ăn trộm đến trộm đồ.
Nhìn xem thời gian một chút, đã 9 giờ, Hải Nhã lại gọi điện lại cho Dương Tiểu Oánh và Tiểu Trần, đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói tắt máy, cô chỉ có thể chán nản khép điện thoaị di động lại.
Tô Vĩ không nói lời nào, Hải Nhã nhất thời cũng không biết nói gì, xung quanh cô bỗng dưng trầm xuống, chỉ có trong TV của M quán phát ra liên tục dòng chữ, không khí vui vẻ.
Người đối diện đột nhiên đẩy đến trước mặt cô một túi giấy, Hải Nhã không hiểu nhìn anh, Tô Vĩ nói: “Ăn chút gì đó, anh đưa em về.”
Hải Nhã do dự lấy ra một miếng Hamburg, lột giấy bọc nhẹ cắn một cái, lúc lâu sau mới nói: "Em. . . . . . Em lúc ra ngoài quen mang chìa khóa, điện thoại của bạn cùng phòng lại gọi không được.”
Cảm giác được Tô Vĩ ngồi đối diện nhìn cô, cô cúi đầu càng thấp, áo khoác không mặc, trên chân thậm chí còn mang dép, ở trong quán ăn M ngủ không nói, điện thoại di động còn bị người khác lấy đi —— nhìn sao cũng cảm thấy thảm hại. Không biết vì sao, cô ở trước mặt anh luôn rộ ra bộ mặt, nhưng tại sao mỗi lần đều là anh bắt gặp.
Tô Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Đã 9 giờ rồi, cô ấy phải đi làm về rồi chứ?"
Hải Nhã cười khổ: "Cô ấy vội vàng đi làm, ghi lại một tờ giấy nói khoảng bốn năm giờ sáng mới về.”
Tô Vĩ nhíu mày, đưa tay vào trong túi lấy ra hai cái humburg, ăn nhanh hai cái, rồi đứng dậy vỗ vai cô: “Đi anh đưa em đến một khách sạn gần đây.”
Hải Nhã đang cầm cola, đầu lại cúi thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Những…em cũng không mang theo chứng minh thư.. ."
Gần đây ở thành phố đang tổ chức hội nghị quốc tế gì đó, nên quản lý rất nghiêm, thuê khách sạn nếu không phải là chứng minh thư của mình thì không được, ngay cả lên phòng thăm khách, cũng phải trình chứng minh thư trước.
"Không sao, em ở chỗ này tạm một đêm, dù sao cũng buôn bán 24 giờ, chờ bạn cùng phòng em tan ca là không có chuyện gì nữa.” cô cố ý cực kỳ thoải mái nói.
Đầu vai đột nhiên nặng xuống, Tô Vĩ cởi áo khoác xuống đắp lên người cô, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt lại một lần nữa bao phủ trên người cô.
Anh nói: “Em đi theo anh.”
Hải Nhã nuốt miếng Hamburg cuối cùng, đi theo anh ra cửa, gió lạnh ban phả vào mặt, cô lạnh đến mức khẽ run rẩy, vừa vặn thấy chiếc xe máy của anh dừng ở góc đường, cô vội vàng kéo khóa khoác lại, áo khoác vừa dài vừa rộng, gần như chạm đến đầu gối cô. Cô ôm chặt cánh tay, kéo quần áo lại, nhấc chân chạy đến bên chiếc xe máy.
Tô vĩ kéo nàng, chỉ vào phố đối diện: "Bên này."
Ách, không đi xe máy sao? Hải Nhã do dự đi theo anh một lúc, không biết anh xắp xếp như thế nào cho cô? Chẳng lẽ đưa cô về nhà anh? Là sao có thể như vậy được? phản ứng đầu tiên của cô là tuyệt đối không ổn, dường như muốn từ chối sự giúp đỡ của anh, lại trở lại trong quán M nằm.
Nhưng mà, chuyện này cũng có cái gì? Trong lòng đột nhiên toát ra một âm thanh khác, cô vẫn cố gắng làm một cô gái ngoan, đứa bé ngoan, săn sóc và thuần phục vị hôn thê, nhưng đổi lấy là cái gì? Từ chối ở chỗ anh, trở lại một con người mềm yếu chịu đựng, chính làỞ chỗ này cự tuyệt hắn, trở lại cái đó mềm yếu ẩn nhẫn mình, chính là cuộc sống thành công?
Tô Vĩ giữ chặt cô, chỉ vào phố đối diện: "Bên này."
Ách, không đi xe máy sao? Hải Nhã do dự đi theo anh, không biết anh sắp xếp chỗ ngủ của cô thế nào, chẳng lẽ đưa cô đến nhà anh? Vậy sao có thể? Phản ứng đầu tiên của cô là tuyệt đối không ổn, muốn từ chối sự giúp đỡ của anh mà quay trở lại quán ăn M.
Nhưng chuyện này là sao? Trong lòng cô đột nhiên phát ra một âm thanh khác, cô cố gắng làm người phụ nữ tốt, làm con ngoan, là vợ chưa cưới đạo đức đúng mực đổi lấy cái gì? Ở chỗ này từ chối anh rồi trở về cuộc sống âm thầm chịu đựng thành công của mình hả?
Cô giống như một con rối bằng gỗ, mỗi bước đi, mỗi câu nói như thế nào đều sớm có người vạch ra sẵn , cuộc sống cô lớn lên ở trên sân khấu không cho phép có chút sai lầm. Nhưng cô có ý thức của bản thân, tiếp tục diễn xuất đau khổ hay là giãy giụa nhảy từ trên đài xuống?
Ánh đèn đường chiếu lên đám tuyết đọng trên đường phát ra những màu sắc ấm áp kỳ dị mà lạnh lẽo, Hải Nhã yên lặng nhìn bóng lưng Tô Vĩ, anh đưa cô áo khoác, bên trong mặc áo len màu đen, bóng lưng se lạnh, màn sương mù màu trắng xoay tròn lướt qua mặt hắn. Dường như cảm giác thấy cô đi chậm rãi, hắn dừng bước quay đầu lại nhìn cô, tròng mắt thâm thúy, đường nét khuôn mặt nhu hòa.
Cô đột nhiên muốn ỷ lại người đàn ông đang đứng ở dưới cạnh cây cột đèn rực rỡ kia. Cô đã mệt đến mức không muốn động đậy, cứ dẫn cô đi, đi đến một thế giới khác tràn ngập mà sắc và hoàn toàn xa lạ. Cô cảm thấy mình chưa từng chống đối giống như con rối gỗ im lặng từng bước bước ra khỏi quỹ đạo, tuy xa lạ, sợ hãi nhưng kích thích làm người ta sung sướng.
Cô đã đi hướng về phía anh rồi.
"Tô Vĩ, chúng ta đang đi đâu?" Cô hỏi.
Vừa lúc gặp được một chiếc taxi, Tô Vĩ vẫy tay ngăn lại, mở cửa xe: "Đi nhà anh."
Hải Nhã có cảm giác thích thú khi sắp sửa làm chuyện xấu, ngoài cửa xe từng chiếc đèn đường vụt qua, còn trong buồng xe không khí rất ấm áp, cô như đang ngồi trên mây, tận hưởng âm thanh như từ trên trời truyền đến trong bài hát, không biết tên nam ca sĩ hát: "Em có thể yêu anh hay không, thành phố đêm nay không có người, chẳng lẽ không nên hỏi em?”
Mơ hồ phảng phất giống như trong mơ.
Chỗ ở Tô Vĩ gần như tạo thành một đường chéo thành phố đến nhà cô, cô ở Đông Bắc, hắn lại đang ở Tây Nam. Nơi đây là vùng đất thành phố mới khai thác, được xây rất nhiều khu chung cư nhỏ, đã có rất nhiều người lần lượt chuyển vào đây. Lúc này, trời vẫn còn sớm, lại là mồng một đầu năm, khắp nơi trên sân cỏ ở chung cư đều là người đốt pháo, không khí rất náo nhiệt.
Hải Nhã nhìn loạn xung quanh, không biết đạp trúng cái gì, "Pằng" vang một tiếng rất lớn, cô giật mình hoảng sợ, bên cạnh lập tức có mấy đứa bé cười ha ha, xoay người chạy trốn không còn bóng dáng.
"Không sao chứ?" Tô Vĩ nâng tay lên nắm bả vai cô, dẫn theo cô cạnh mình bước đi, "Đi bộ không nên ngẩn người."
Không quen tiếp xúc thân mật với đàn ông, Hải Nhã thoáng cứng đờ người, anh dường như nhận ra, sau khi mở cửa chống trộm, anh liền buông cô ra, bấm nút vào thang máy.
"Chúc Hải Nhã, " Tô Vĩ ngẩng đầu nhìn số báo thang máy không ngừng nhảy lên tầng trên, ung dung thong thả mở miệng, "Đừng sợ, anh không ăn thịt người."
Hải Nhã cười xấu hổ nói: "Không, không phải. . . . . . em chỉ có chút tò mò."
Hắn hỏi: "Tò mò cái gì?"
Hải Nhã xấu hổ nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lẩm bẩm: "Em đang nghĩ anh sẽ ở trong khu biệt thự cao cấp. . . . . ."
Trong phim ảnh, đại ca Xã Hội Đen đều ở khu nhà cao cấp, thậm chí có cả sân nhà, dĩ nhiên, cô cũng biết Tô Vĩ không phải loại đại ca theo nghĩa đó, nhưng xem hơi thở cuộc sống khu chung cư giàu có này làm cô cảm thấy rất có hứng thú.
Tô Vĩ cười, chợt nâng tay lên, nhặt sợi tóc dài đang vướng trên lông mi ra, âm thanh trầm thấp nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tô Vĩ móc ra chìa khóa mở cửa, Hải Nhã bất ngờ bừng tỉnh trở nên khẩn trương tựa như bước vào trong đó sẽ không thể quay đầu lại, cô cố làm ra vẻ tự nhiên nói đùa: "Bên trong không có bí mật gì chứ?"
Anh lại nhẹ nhàng cười, đẩy cửa ra, nói: "Có bí mật, chờ em tới khám phá."
Ánh đèn được bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa, nơi này rất bình thường gồm một phòng khách ba phòng ngủ, phòng khách được lát bằng sàn gỗ vuông vức, bên trên có ghế sa lon, bàn trà, dưới đó trải thảm lông dê, cũng không giống như đồ dùng mới tinh như trên Tivi, ngược lại nó còn hơi cũ tràn ngập hơi thở cuộc sống sinh hoạt.
Mặc dù cửa các phòng còn lại đang đóng, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết hắn từng sinh hoạt, ví dụ như cái bật lửa trên khay trà vứt lung tung, gạt tàn còn có tàn thuốc lá, một đống túi giấy trên nóc tủ Tivi chưa dọn dẹp.
Trong không khí có nhàn nhạt mùi của Tô Vĩ.
Hải Nhã đổi dép bông, chậm rãi đi vào, vì che giấu khẩn trương, cô cố ý đánh giá chung quanh, thấy bên trên tủ Tivi còn một hộp CD(băng/đĩa video) đang mở, liền cầm lên xem, ca sĩ là tên một ban nhạc nước ngoài cô chưa từng nghe qua.
Tô Vĩ đã mở ra một cánh cửa phòng khác, lục khăn bông mới cùng cái máy sấy từ trong ngăn kéo ra đặt ở trên khay trà, nói: "Anh đi mua bàn chải đánh răng, em cứ ngồi thoải mái."
Cô biết anh sợ mình xấu hổ mới không nhắc đến hai chữ ‘tắm rửa’, lúc này cô đỏ mặt gật đầu một cái, đưa hắn ra cửa, không nhịn được nhắc thêm một câu: "Chuyện đó. . . . . . Ừ, trở về sớm chút."
Đóng cửa phòng tắm, Hải Nhã dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ để tắm rửa sạch sẽ, trước khi đi ra còn đặc biệt ngó đầu nhìn xem, hình như Tô Vĩ còn chưa trở về, cô liền an tâm cầm máy sấy, sấy tóc. Trong phòng mở máy điều hòa khiến không khí mát mẻ, cô mặc một chiếc áo len mà cũng đến toát mồ hôi tạo thành từng giọt mồ hôi trên mũi, khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu say.
Lại đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Vĩ còn chưa có dấu hiệu trở lại, Hải Nhã nắm điện thoại di động trong tay không ngừng mở ra khép lại, do dự có muốn gọi điện cho anh hay không, khóe mắt bất chợt lướt qua trên khay trà phát hiện ra thêm một túi bảo vệ môi trường màu trắng, bên trên còn dán tấm giấy ghi chú. Cầm lên nhìn, là Tô Vĩ viết lại lời nhắn cho cô:
"Bàn chải đánh răng cùng cháo cá đã mua để ở trong túi, lúc ăn nhớ đặt vào lò vi sóng hâm lại. Mở cửa phòng có giường, em vào trong đó mà nằm ngủ. Sáng mai khi nào dời đi đóng cửa là được rồi."
Thì ra anh đã trở lại rồi, lại còn mua đồ ăn cho cô.
Hải Nhã mở túi bảo vệ môi trường ra, quả nhiên bên trong có một hộp cháo cá, bởi vì trong phòng rất ấm nên cháo vẫn còn nóng hổi . Cô vừa ăn vừa buồn cười, cũng không biết cười mình khẩn trương hay cười hắn vì cô mà cả đêm không về, hay là cười sự mất mác thoáng qua trong lòng chống đối của mình.
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon giấc.
Giường rất lớn, tất cả chăn gối trên người đều là mùi của Tô Vĩ, anh là chủ cái nhà này, tất cả đều có mùi anh. Cô trằn trọc trở mình nằm trong mùi vị này, đáy lòng hơi lâng lâng giống như từ thân thể đến linh hồn đã rơi xuống sân khấu, rơi xuống rất vui vẻ.
Ở chỗ này, cô được tự do.
"À, thật đúng lúc. . . . . ." cô cười gượng.
Tô Vĩ đưa một cái điện thoại di động đến: "Điện thoại di động của em."
Hải Nhã sững sờ, vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn, đúng thật là của cô. Cô nhớ lúc ấy mình nắm trong tay , tại sao lúc này lại chạy vào tay Tô Vĩ?
Anh cũng không vội vàng đi, Ngược lại ngồi đối diện với cô, nhìn cô nói: “lúc nãy có một đứa bé không hiểu chuyện, cầm điện thoại di động của en, muốn nó nói xin lỗi với em không?"
Nói xin lỗi? Hải Nhã trong nháy mắt nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp Tô Vĩ ở tiệm intermet, mấy tiên con đồ đồng thời nói xin lỗi cô, cnhar tượng kia vừa buồn cười vừa kỳ lạ. cô vội vàng khoát tay: "Không cần không cần. . . . . . Làm phiền anh rồi."
Là do cô suy nghĩ không chu đáo, nắm điện thoại ngủ ở chỗ công cộng, thật sự là đang mời bọn ăn trộm đến trộm đồ.
Nhìn xem thời gian một chút, đã 9 giờ, Hải Nhã lại gọi điện lại cho Dương Tiểu Oánh và Tiểu Trần, đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói tắt máy, cô chỉ có thể chán nản khép điện thoaị di động lại.
Tô Vĩ không nói lời nào, Hải Nhã nhất thời cũng không biết nói gì, xung quanh cô bỗng dưng trầm xuống, chỉ có trong TV của M quán phát ra liên tục dòng chữ, không khí vui vẻ.
Người đối diện đột nhiên đẩy đến trước mặt cô một túi giấy, Hải Nhã không hiểu nhìn anh, Tô Vĩ nói: “Ăn chút gì đó, anh đưa em về.”
Hải Nhã do dự lấy ra một miếng Hamburg, lột giấy bọc nhẹ cắn một cái, lúc lâu sau mới nói: "Em. . . . . . Em lúc ra ngoài quen mang chìa khóa, điện thoại của bạn cùng phòng lại gọi không được.”
Cảm giác được Tô Vĩ ngồi đối diện nhìn cô, cô cúi đầu càng thấp, áo khoác không mặc, trên chân thậm chí còn mang dép, ở trong quán ăn M ngủ không nói, điện thoại di động còn bị người khác lấy đi —— nhìn sao cũng cảm thấy thảm hại. Không biết vì sao, cô ở trước mặt anh luôn rộ ra bộ mặt, nhưng tại sao mỗi lần đều là anh bắt gặp.
Tô Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Đã 9 giờ rồi, cô ấy phải đi làm về rồi chứ?"
Hải Nhã cười khổ: "Cô ấy vội vàng đi làm, ghi lại một tờ giấy nói khoảng bốn năm giờ sáng mới về.”
Tô Vĩ nhíu mày, đưa tay vào trong túi lấy ra hai cái humburg, ăn nhanh hai cái, rồi đứng dậy vỗ vai cô: “Đi anh đưa em đến một khách sạn gần đây.”
Hải Nhã đang cầm cola, đầu lại cúi thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Những…em cũng không mang theo chứng minh thư.. ."
Gần đây ở thành phố đang tổ chức hội nghị quốc tế gì đó, nên quản lý rất nghiêm, thuê khách sạn nếu không phải là chứng minh thư của mình thì không được, ngay cả lên phòng thăm khách, cũng phải trình chứng minh thư trước.
"Không sao, em ở chỗ này tạm một đêm, dù sao cũng buôn bán 24 giờ, chờ bạn cùng phòng em tan ca là không có chuyện gì nữa.” cô cố ý cực kỳ thoải mái nói.
Đầu vai đột nhiên nặng xuống, Tô Vĩ cởi áo khoác xuống đắp lên người cô, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt lại một lần nữa bao phủ trên người cô.
Anh nói: “Em đi theo anh.”
Hải Nhã nuốt miếng Hamburg cuối cùng, đi theo anh ra cửa, gió lạnh ban phả vào mặt, cô lạnh đến mức khẽ run rẩy, vừa vặn thấy chiếc xe máy của anh dừng ở góc đường, cô vội vàng kéo khóa khoác lại, áo khoác vừa dài vừa rộng, gần như chạm đến đầu gối cô. Cô ôm chặt cánh tay, kéo quần áo lại, nhấc chân chạy đến bên chiếc xe máy.
Tô vĩ kéo nàng, chỉ vào phố đối diện: "Bên này."
Ách, không đi xe máy sao? Hải Nhã do dự đi theo anh một lúc, không biết anh xắp xếp như thế nào cho cô? Chẳng lẽ đưa cô về nhà anh? Là sao có thể như vậy được? phản ứng đầu tiên của cô là tuyệt đối không ổn, dường như muốn từ chối sự giúp đỡ của anh, lại trở lại trong quán M nằm.
Nhưng mà, chuyện này cũng có cái gì? Trong lòng đột nhiên toát ra một âm thanh khác, cô vẫn cố gắng làm một cô gái ngoan, đứa bé ngoan, săn sóc và thuần phục vị hôn thê, nhưng đổi lấy là cái gì? Từ chối ở chỗ anh, trở lại một con người mềm yếu chịu đựng, chính làỞ chỗ này cự tuyệt hắn, trở lại cái đó mềm yếu ẩn nhẫn mình, chính là cuộc sống thành công?
Tô Vĩ giữ chặt cô, chỉ vào phố đối diện: "Bên này."
Ách, không đi xe máy sao? Hải Nhã do dự đi theo anh, không biết anh sắp xếp chỗ ngủ của cô thế nào, chẳng lẽ đưa cô đến nhà anh? Vậy sao có thể? Phản ứng đầu tiên của cô là tuyệt đối không ổn, muốn từ chối sự giúp đỡ của anh mà quay trở lại quán ăn M.
Nhưng chuyện này là sao? Trong lòng cô đột nhiên phát ra một âm thanh khác, cô cố gắng làm người phụ nữ tốt, làm con ngoan, là vợ chưa cưới đạo đức đúng mực đổi lấy cái gì? Ở chỗ này từ chối anh rồi trở về cuộc sống âm thầm chịu đựng thành công của mình hả?
Cô giống như một con rối bằng gỗ, mỗi bước đi, mỗi câu nói như thế nào đều sớm có người vạch ra sẵn , cuộc sống cô lớn lên ở trên sân khấu không cho phép có chút sai lầm. Nhưng cô có ý thức của bản thân, tiếp tục diễn xuất đau khổ hay là giãy giụa nhảy từ trên đài xuống?
Ánh đèn đường chiếu lên đám tuyết đọng trên đường phát ra những màu sắc ấm áp kỳ dị mà lạnh lẽo, Hải Nhã yên lặng nhìn bóng lưng Tô Vĩ, anh đưa cô áo khoác, bên trong mặc áo len màu đen, bóng lưng se lạnh, màn sương mù màu trắng xoay tròn lướt qua mặt hắn. Dường như cảm giác thấy cô đi chậm rãi, hắn dừng bước quay đầu lại nhìn cô, tròng mắt thâm thúy, đường nét khuôn mặt nhu hòa.
Cô đột nhiên muốn ỷ lại người đàn ông đang đứng ở dưới cạnh cây cột đèn rực rỡ kia. Cô đã mệt đến mức không muốn động đậy, cứ dẫn cô đi, đi đến một thế giới khác tràn ngập mà sắc và hoàn toàn xa lạ. Cô cảm thấy mình chưa từng chống đối giống như con rối gỗ im lặng từng bước bước ra khỏi quỹ đạo, tuy xa lạ, sợ hãi nhưng kích thích làm người ta sung sướng.
Cô đã đi hướng về phía anh rồi.
"Tô Vĩ, chúng ta đang đi đâu?" Cô hỏi.
Vừa lúc gặp được một chiếc taxi, Tô Vĩ vẫy tay ngăn lại, mở cửa xe: "Đi nhà anh."
Hải Nhã có cảm giác thích thú khi sắp sửa làm chuyện xấu, ngoài cửa xe từng chiếc đèn đường vụt qua, còn trong buồng xe không khí rất ấm áp, cô như đang ngồi trên mây, tận hưởng âm thanh như từ trên trời truyền đến trong bài hát, không biết tên nam ca sĩ hát: "Em có thể yêu anh hay không, thành phố đêm nay không có người, chẳng lẽ không nên hỏi em?”
Mơ hồ phảng phất giống như trong mơ.
Chỗ ở Tô Vĩ gần như tạo thành một đường chéo thành phố đến nhà cô, cô ở Đông Bắc, hắn lại đang ở Tây Nam. Nơi đây là vùng đất thành phố mới khai thác, được xây rất nhiều khu chung cư nhỏ, đã có rất nhiều người lần lượt chuyển vào đây. Lúc này, trời vẫn còn sớm, lại là mồng một đầu năm, khắp nơi trên sân cỏ ở chung cư đều là người đốt pháo, không khí rất náo nhiệt.
Hải Nhã nhìn loạn xung quanh, không biết đạp trúng cái gì, "Pằng" vang một tiếng rất lớn, cô giật mình hoảng sợ, bên cạnh lập tức có mấy đứa bé cười ha ha, xoay người chạy trốn không còn bóng dáng.
"Không sao chứ?" Tô Vĩ nâng tay lên nắm bả vai cô, dẫn theo cô cạnh mình bước đi, "Đi bộ không nên ngẩn người."
Không quen tiếp xúc thân mật với đàn ông, Hải Nhã thoáng cứng đờ người, anh dường như nhận ra, sau khi mở cửa chống trộm, anh liền buông cô ra, bấm nút vào thang máy.
"Chúc Hải Nhã, " Tô Vĩ ngẩng đầu nhìn số báo thang máy không ngừng nhảy lên tầng trên, ung dung thong thả mở miệng, "Đừng sợ, anh không ăn thịt người."
Hải Nhã cười xấu hổ nói: "Không, không phải. . . . . . em chỉ có chút tò mò."
Hắn hỏi: "Tò mò cái gì?"
Hải Nhã xấu hổ nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lẩm bẩm: "Em đang nghĩ anh sẽ ở trong khu biệt thự cao cấp. . . . . ."
Trong phim ảnh, đại ca Xã Hội Đen đều ở khu nhà cao cấp, thậm chí có cả sân nhà, dĩ nhiên, cô cũng biết Tô Vĩ không phải loại đại ca theo nghĩa đó, nhưng xem hơi thở cuộc sống khu chung cư giàu có này làm cô cảm thấy rất có hứng thú.
Tô Vĩ cười, chợt nâng tay lên, nhặt sợi tóc dài đang vướng trên lông mi ra, âm thanh trầm thấp nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tô Vĩ móc ra chìa khóa mở cửa, Hải Nhã bất ngờ bừng tỉnh trở nên khẩn trương tựa như bước vào trong đó sẽ không thể quay đầu lại, cô cố làm ra vẻ tự nhiên nói đùa: "Bên trong không có bí mật gì chứ?"
Anh lại nhẹ nhàng cười, đẩy cửa ra, nói: "Có bí mật, chờ em tới khám phá."
Ánh đèn được bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa, nơi này rất bình thường gồm một phòng khách ba phòng ngủ, phòng khách được lát bằng sàn gỗ vuông vức, bên trên có ghế sa lon, bàn trà, dưới đó trải thảm lông dê, cũng không giống như đồ dùng mới tinh như trên Tivi, ngược lại nó còn hơi cũ tràn ngập hơi thở cuộc sống sinh hoạt.
Mặc dù cửa các phòng còn lại đang đóng, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết hắn từng sinh hoạt, ví dụ như cái bật lửa trên khay trà vứt lung tung, gạt tàn còn có tàn thuốc lá, một đống túi giấy trên nóc tủ Tivi chưa dọn dẹp.
Trong không khí có nhàn nhạt mùi của Tô Vĩ.
Hải Nhã đổi dép bông, chậm rãi đi vào, vì che giấu khẩn trương, cô cố ý đánh giá chung quanh, thấy bên trên tủ Tivi còn một hộp CD(băng/đĩa video) đang mở, liền cầm lên xem, ca sĩ là tên một ban nhạc nước ngoài cô chưa từng nghe qua.
Tô Vĩ đã mở ra một cánh cửa phòng khác, lục khăn bông mới cùng cái máy sấy từ trong ngăn kéo ra đặt ở trên khay trà, nói: "Anh đi mua bàn chải đánh răng, em cứ ngồi thoải mái."
Cô biết anh sợ mình xấu hổ mới không nhắc đến hai chữ ‘tắm rửa’, lúc này cô đỏ mặt gật đầu một cái, đưa hắn ra cửa, không nhịn được nhắc thêm một câu: "Chuyện đó. . . . . . Ừ, trở về sớm chút."
Đóng cửa phòng tắm, Hải Nhã dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ để tắm rửa sạch sẽ, trước khi đi ra còn đặc biệt ngó đầu nhìn xem, hình như Tô Vĩ còn chưa trở về, cô liền an tâm cầm máy sấy, sấy tóc. Trong phòng mở máy điều hòa khiến không khí mát mẻ, cô mặc một chiếc áo len mà cũng đến toát mồ hôi tạo thành từng giọt mồ hôi trên mũi, khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu say.
Lại đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Vĩ còn chưa có dấu hiệu trở lại, Hải Nhã nắm điện thoại di động trong tay không ngừng mở ra khép lại, do dự có muốn gọi điện cho anh hay không, khóe mắt bất chợt lướt qua trên khay trà phát hiện ra thêm một túi bảo vệ môi trường màu trắng, bên trên còn dán tấm giấy ghi chú. Cầm lên nhìn, là Tô Vĩ viết lại lời nhắn cho cô:
"Bàn chải đánh răng cùng cháo cá đã mua để ở trong túi, lúc ăn nhớ đặt vào lò vi sóng hâm lại. Mở cửa phòng có giường, em vào trong đó mà nằm ngủ. Sáng mai khi nào dời đi đóng cửa là được rồi."
Thì ra anh đã trở lại rồi, lại còn mua đồ ăn cho cô.
Hải Nhã mở túi bảo vệ môi trường ra, quả nhiên bên trong có một hộp cháo cá, bởi vì trong phòng rất ấm nên cháo vẫn còn nóng hổi . Cô vừa ăn vừa buồn cười, cũng không biết cười mình khẩn trương hay cười hắn vì cô mà cả đêm không về, hay là cười sự mất mác thoáng qua trong lòng chống đối của mình.
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon giấc.
Giường rất lớn, tất cả chăn gối trên người đều là mùi của Tô Vĩ, anh là chủ cái nhà này, tất cả đều có mùi anh. Cô trằn trọc trở mình nằm trong mùi vị này, đáy lòng hơi lâng lâng giống như từ thân thể đến linh hồn đã rơi xuống sân khấu, rơi xuống rất vui vẻ.
Ở chỗ này, cô được tự do.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook