Tặng Em Một Đời Đau Thương
-
35: Khoảng Khắc Ấm Áp
Một lúc sau Tần Ngôn mua đồ ăn tối về, anh bày mọi thứ ra bàn xong xuôi hết mới gọi Nhã Tịnh xuống dùng bữa, hai người ngồi đối diện nhau Nhã Tịnh nhìn một loạt bàn thức ăn, cô cảm thấy không muốn ăn cho lắm, Tần Ngôn đưa mắt quan sát, cô không chịu động đũa mà cứ ngồi nhìn ngơ ngác, anh liền lên tiếng nói.
" Không muốn ăn à ?"
Nhã Tịnh khẽ cười lắc đầu nói.
" Chỉ tại em không đói."
Tần Ngôn dùng gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Nhã Tịnh.
" Ăn đi còn phải uống thuốc nữa."
Cô buộc phải ăn một ít nếu không Tần Ngôn sẽ lại nổi giận với cô cho mà xem.
Sau một lúc hai người ăn xong Nhã Tịnh đứng lên đề nghị để mình rửa bát, anh liền từ chối bắt buộc cô phải đi lên phòng nghỉ ngơi, cứ để mình làm mọi việc, Nhã Tịnh vẫn chưa quen cách đối đãi tử tế của anh cho lắm và cũng cảm thấy rất khó chịu khi không được làm gì, cô là một người luôn tính hoạt động vậy mà căn bệnh tim này không cho cô làm bất cứ gì cả, Nhã Tịnh không muốn bản thân nhìn trong yếu ớt nhu nhược, nhưng Tần Ngôn lại cảm thấy cô rất yếu đuối.
Nhã Tịnh cứ nằm nhìn lên trần nhà cô không thể nào chợp mắt được nếu cứ như thế này thì cô sẽ biến thành heo mất, chỉ việc ăn rồi lại đi ngủ, một lúc sau Tần Ngôn đem vào phòng cho cô một ly sữa nóng, anh còn cẩn thận căn dặn Nhã Tịnh.
" Còn nóng từ từ rồi hẳn uống."
Nhã Tịnh thật sự rất vui khi được anh quan tâm chăm sóc như thế này, cô cứ muốn Tần Ngôn cưng chiều mình như vậy mãi thôi, cô đón lấy ly sữa trong tay Tần Ngôn, trong lòng như đang nở hoa vui sướng vì được anh quan tâm.
" Cảm ơn anh."
Tần Ngôn không nói thêm gì anh quay người đi ra ngoài, Nhã Tịnh nhìn theo bóng lưng của anh, thật sự cô không thể nào ngừng thích anh được.
Sau khi ăn uống và uống thuốc bây giờ đã là nữa đêm Nhã Tịnh vẫn không tài nào ngủ được cô cứ đi quanh quẩn trong phòng, đột nhiên cô tự mở cửa đi ra ngoài, nơi cô đến là căn phòng của Tần Ngôn.
Nhã Tịnh từ từ mở cửa ra đi vào bên trong, làm sao anh không biết có người đột nhập vào phòng mình được chứ, Tần Ngôn đã được huấn luyện trong môi trường quân đội rất khắc nghiệt nên anh rất nhạy cảm khi có người tiếp cận mình nhưng vẫn muốn xem cô đang làm trò gì.
Nhã Tịnh rón rén đi vào bên trong cô đi đến bên giường của Tần Ngôn nhìn nét mặt đang nhắm mắt của anh, Nhã Tịnh cẩn thận ngồi xuống ở dưới sàn nhà, hai tay cô chóng lên cằm mê say ngắm nhìn người đàn ông đối diện, cô không tự chủ được hành động của mình bất giác đưa tay lên sờ vào đôi môi của anh, Tần Ngôn cảm thấy hơi khó chịu, anh mở mắt ra khiến cho Nhã Tịnh giật mình, cô luống cuống đứng lên.
" Em đang làm gì vậy ?"
Nhã Tịnh nó một nụ cười gượng gạo nói.
" Em ngủ không được."
Tần Ngôn nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi khi bị anh phát hiện mình đang nhìn trộm mình, trong thật nực cười và vô cùng đáng yêu, Tần Ngôn nhích sang một bên chừa lại một khoảng trống, rồi đưa tay để bên chỗ trống lên tiếng nói.
" Đến đây."
Nhã Tịnh hơi bất ngờ vì hành động của Tần Ngôn, hôm nay anh lại chủ động cho cô nằm ngủ bên cạnh mình sao đúng là một câu chuyện lạ lùng, Nhã Tịnh vô thức bước đến bên giường cô nằm xuống bên cạnh Tần Ngôn, hơi ấm của anh khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, Tần Ngôn cẩn thận đắp chăn lại cho Nhã Tịnh, rồi đưa tay vòng qua ôm cô vào lòng, Nhã Tịnh chỉ biết rít vào lòng anh, mùi hương trên cơ thể của Tần Ngôn khiến cho cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, Tần Ngôn vuốt ve bờ lưng của Nhã Tịnh, anh nhỏ giọng nói như đang dỗ dành cô đi vào giấc ngủ.
" Ngủ đi."
Một lúc sau cả hai cùng nhau đi vào giấc mộng xuân đẹp, nhìn hình ảnh hai người đang ở cạnh bên nhau, thật sự rất ấm áp và hạnh phúc, tối hôm đó trên gương mặt của Nhã Tịnh luôn là một nụ cười mãn nguyện cô ước thời gian cứ ngưng đọng trong những giây phút này mãi thôi.
Không biết vì sao Nhã Tịnh đã ngủ rất say cô không hề hay biết Tần Ngôn đã thức dậy trước mình, anh nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm say giấc trong lòng mình thì nỡ làm cho cô thức giấc, anh từ từ ngồi dậy rồi nhẹ nhàng bước xuống giường, Tần Ngôn bắt tay vào việc làm buổi sáng cho Nhã Tịnh, dù không thường xuyên nấu nướng nhưng Tần Ngôn vẫn biết nấu những món cơ bản.
Nhã Tịnh đã ngủ nướng đến mức mặt trời lên cao, thường ngày cô dậy rất sớm, chắc là do tác dụng của thuốc mới khiến cho Nhã Tịnh ngủ say đến thế.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng không thấy Tần Ngôn đâu, Nhã Tịnh cứ tưởng là anh lại đến quân khu để làm việc, sự hoang mang và lo lắng hiện rõ trên gương mặt, cô vội vàng bước xuống giường, chạy xuống nhà với mái tóc rối bời, cô nghe có tiếng động trong nhà bếp bước chân liền di chuyển đến đó, nhìn người đàn ông đang loay hoay ở trong bếp trong vô cùng quyến rũ, Nhã Tịnh mãi mê ngắm nhìn Tần Ngôn đang tập trung nấu nướng, anh quay lại bắt gặp Nhã Tịnh đang đứng đó, một nụ cười nhẹ nhàng dành tặng cho cô liền nở trên đôi môi của anh.
" Dậy rồi à, cùng ăn sáng đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook