“Hiện giờ thật sự là gặp may a, bọn họ ra sức tuyên truyền, thái độ với chúng ta đã tốt không ít.” Ngồi trên xe quay về tạp chí, Vương Hiểu Phân nói.

“Có biện pháp nào, bộ mặt thành phố đang kém thôi.” Lí Quyên tiếp lời.

Duẫn An Nhiên cúi đầu, đang nhìn ảnh chụp trong máy ảnh.

Vương Hiểu Phân kề sát vào Lí Quyên nói nhỏ. “Nghe nói các nam ngôi sao đều ra mặt đồng hành.”

Lí Quyên thì thầm cười. “Cũng không có biện pháp, nghề này cũng không dễ dàng, mặc kệ kiếm tiền nhiều ít, trang phục cùng đạo cụ không thể thiếu, phô trương phải thật to, chi tiêu nhiều như vậy tiền tài trợ cao đến đâu cũng sẽ tiêu hết. Bọn họ cũng không phải nhà đầu tư tài chính chuyên nghiệp.”

Câu nói kế tiếp Lí Thăng Bình nghe được, hắn mở miệng hỏi. “An Nhiên, anh trai cậu có khỏe không?”

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu. “Ừ, tốt lắm.”

“Tôi hỏi công việc của anh ta.”

“Anh ấy tốt lắm, chỉ là không bận rộn như trước.” Duẫn An Nhiên lúc này mới hiểu được, vội nói. “Anh ấy không bị ảnh hưởng, cơn lốc tài chính hình như chưa mang đến tổn thất gì.”

“Anh ta nói vậy sao?” Vương Hiểu Phân hỏi.

“Đúng vậy, tôi cảm giác anh ấy không có gì khác lạ, chỉ là nhiều thời gian rảnh rỗi hơn một ít.”

“Phòng ở, xe… của anh ta?” Lí Quyên nói.

“Đã mua đứt rồi, anh ấy hiện tại không ở, không có gì.”

Vương Hiểu Phân che dấu không được hâm mộ. “Xem xa Chu Minh Nghĩa cũng không phải hư danh, anh ta đầu tư quả có căn cơ.”

“Khách hàng vẫn đang rất tín nhiệm anh ấy, những khách hàng nghe theo khuyên bảo thu tay lại, tổn thất nhỏ thôi.”

“Lợi hại a.”

Về đến nhà, Duẫn An Nhiên phát hiện Chu Minh Nghĩa đang họp với tiểu đội ở trong phòng, trong lòng không khỏi buồn bực, còn có chuyện gì mà phải họp vào thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của bản thân?

Cuộc họp lần này hình như bất đồng, cách tường, Duẫn An Nhiên vẫn có thể nghe được từng trận tiếng cười.

Như thể mưa gió trong thành phố không quan hệ gì đến gian phòng này.

Trong thư phòng, trên mặt mọi người đều là thỏa thuê mãn nguyện.

Lí Ngạn Nam nói. “Hội chúng ta trước tiên chuẩn bị tư liệu, một lần nữa tính lại giá trị thực.”

Chu Minh Nghĩa nhìn Triệu Kì. “Cậu hiểu rõ Lí Phẩm Khiêm của Vạn Khải, tới tiếp xúc với hắn đi.”

Triệu Kì gật đầu.

“Tôi hy vọng trong hai tuần này giải quyết toàn bộ công việc thu mua giai đoạn đầu, đầu năm sau có thể tuyên bố tin tức công khai.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa không cho phép có chuyện ngoài ý muốn.

“Nguyện vọng nhiều năm của cậu đã đạt được.” Sầm Chính cười nhìn Chu Minh Nghĩa.

“Ngày này tôi đã đợi thật lâu, tôi đến Vạn Khải đã hơn mười năm.” Chu Minh Nghĩa cảm khái. “Lúc trước tôi tự nói với bản thân sẽ thực hiện kế hoạch trong vòng mười năm, nếu không đạt được xem như thất bại. Sự thật chứng minh tôi đã đánh giá quá cao bản thân, phải mất đến 13 năm.”

Kim Tắc Thái vỗ Chu Minh Nghĩa một chút. “Được rồi, được rồi, không cần thổi phồng, mười ba năm không sai, nhưng cậu được hai cái Vạn Khải cùng Vạn Đông.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

Kim Tắc Thái đánh bạn học một quyền. “Đường làm quan rộng mở aiii.”

Chu Minh Nghĩa tươi cười càng sâu.

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Kim Tắc Thái kề sát vào Chu Minh Nghĩa cố ý lớn tiếng. “Sự nghiệp, tình yêu hai cái phải đều đắc ý, định cùng cô nàng may mắn nào thổ lộ đây.”

Chu Minh Nghĩa hơi nhíu mi, lắc đầu. “Không có.”

“Như thế nào có thể, hiện tại cậu chỉ cần nói một tiếng hoặc ngoắc ngoắc ngón tay, bao nhiêu phụ nữ chạy lại ngay, cậu đếm không xuể.”

Chu Minh Nghĩa chớp chớp mắt. “Không cần, tôi nghĩ mình tạm thời không lo lắng vấn đề này.”

“Gia đình ổn định mới có động lực dốc sức cho sự nghiệp, qua năm cậu cũng ba mươi hai, lo lắng một chút đi.” Lỗ Hữu An thân thiết nói.

Vương Chấn Hoành dùng vai huých Lỗ Hữu An. “Biết bà xã nhà cậu không ít chị em đào hoa, không cần phải vội vã đẩy mạnh tiêu thụ như vậy đi.”

“Cậu nói cái gì, tôi cũng là quan tâm Minh Nghĩa.”

Chu Minh Nghĩa cười không nói, lảng tránh đề tài.

Vài vị đang ngồi đây đều là bằng hữu nhiều năm kiêm đồng bọn, hiểu cá tính Chu Minh Nghĩa, anh là một người có chủ kiến mạnh mẽ, trong công việc không cần bàn đến, trong cuộc sống có quy tắc của mình, sẽ không dễ dàng thay đổi bước đi.

Hội đàm xong, mấy anh chàng hi hi ha ha đi tới.

Duẫn An Nhiên mặc tạp dề, cùng người máy lau dọn tủ lạnh và phòng bếp.

Nhìn thấy nhìn mấy thứ trên bàn, Lí Ngạn Nam hỏi. “Làm cái gì vậy?”

Duẫn An Nhiên giải thích. “Tủ lạnh đóng băng nhiều quá, tôi thông một chút, rất nhanh sẽ dùng tốt.”

Kim Tắc Thái nở nụ cười. “Chậc, An Nhiên làm việc nhà như vậy không giống người ta nha.”

Không đợi Chu Minh Nghĩa mở miệng Duẫn An Nhiên đáp. “Tôi ở nhà đều làm việc này, mẹ tôi ở bệnh viện công tác, tôi đương nhiên sẽ học làm việc nhà.”

Nghe thế, Chu Minh Nghĩa rũ mắt nhìn xuống.

“Cùng nhau ăn cơm đi.” Vương Chấn Hoành một mặt phụ gỡ băng trong tủ lạnh, một mặt hỏi Duẫn An Nhiên.

“Không được, tôi muốn ở nhà.”

“Cùng nhau cùng nhau, gần đây không khí trong thành phố kém như vậy, chúng ta phải cổ động nhiều hơn mới đúng.” Kim Tắc Thái đưa tay vỗ Duẫn An Nhiên.

“Vậy...”

“Có người máy làm.”

Duẫn An Nhiên vẫn là bị mang đi.

Ngồi trong ô tô trở về, Duẫn An Nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa. “Bọn họ hôm nay giống như vô cùng cao hứng, một đám uống đến quên trời quên đất...”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Có chuyện đáng để cao hứng mới cao hứng như vậy.”

Về đến nhà, ngồi trên sofa phòng khách, Duẫn An Nhiên đưa cho Chu Minh Nghĩa một ly nước, cậu biết Chu Minh Nghĩa luôn luôn uống nước, không hay uống café hay trà, anh thích uống nước sôi.

Chu Minh Nghĩa uống nước, Duẫn An Nhiên hỏi. “Gần đây anh có tin tốt sao?”

“Cái gì?”

“Em nhớ rõ Kim luật sư có nói bọn họ đều là người làm công cho anh, nhân viên cao hứng như vậy nhất định ông chủ có tin tức tốt.”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, ngẩng đầu tựa vào sofa. “Tin tức tốt, cứ xem là vậy đi.”

“Là cái gì?”

Chu Minh Nghĩa nâng mi mắt nhìn Duẫn An Nhiên. “Như thế nào, lại muốn lấy thứ độc nhất vô nhị?”

Duẫn An Nhiên bĩu môi. “Anh, hứ.” Chớp mi một cái.

Chu Minh Nghĩa cười. “Em cùng cha anh thật ra giống nhau.”

“Như thế nào? Bác làm sao?”

“Nhà anh là thư hương thế gia, trong gia tộc người không phải giáo sư thì chính là nhân viên chính phủ, chỉ có anh là trong mắt tiền vào tiền ra, cha anh vô cùng bất mãn, hiện tại vẫn thỉnh thoảng thuyết giảng anh buông tha chứng khoán, trở thành nhân viên công vụ hoặc chọn một ghế giáo sư đại học, mặt khác, những người trong gia tộc đối với công việc của anh tuy không có thành kiến, nhưng đối với thành công của anh lại làm như không thấy, bất luận anh kiếm được bao nhiêu tiền, danh tiếng ra sao, bọn họ đều không nói gì, trong mắt bọn họ anh chỉ là Minh Nghĩa thôi. Em cũng giống như vậy.”

Duẫn An Nhiên cắn môi. “Người nhà anh nghĩ như thế nào em không biết, nhưng em và anh không liên quan, anh có bao nhiêu tiền, bao nhiêu thành công đều không quan hệ, em chỉ biết anh là con của bác Chu, anh tốt với mẹ em, vậy là đủ rồi.”

Chu Minh Nghĩa đưa tay vò rối mái tóc đen của Duẫn An Nhiên. “Cho nên anh cảm thấy em đặc biệt.”

Duẫn An Nhiên bất mãn ngăn tay anh. “Em có cái gì đặc biệt.”

“Nếu em thật sự là em trai thì tốt rồi, tuổi thơ của anh sẽ không cô đơn như vậy.” Chu Minh Nghĩa nhỏ giọng.

Duẫn An Nhiên nhích lại gần Chu Minh Nghĩa. “Không ai chơi cùng anh sao? Kể cả bạn học lúc bé?”

Uống cạn một hơi, Chu Minh Nghĩa nắm cái ly cúi đầu. “Lúc ở trường đều hoàn hảo. Thành tích luôn đứng thứ nhất. Tiểu học, trung học, đại học đều lấy học bổng. Vì thành tích tốt, giáo viên và bạn học đều tiếp cận anh, nhưng về đến nhà, aiii, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển quá lớn.”

Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa. “Mẹ anh đâu?”

Chu Minh Nghĩa gục đầu. “Bà ta, bà ta đã sớm rời khỏi cha con anh.”

“Vì cái gì?”

“Bà ta, có lẽ anh không nên nói mẹ như vậy. Nhưng bà là một phụ nữ không chung thủy, bất mãn cha chỉ làm viên chức nhà nước không hiểu thế thế nào là hưởng thụ cuộc sống, hơn nữa thu nhập lại có hạn.”

Duẫn An Nhiên a một tiếng.

Chu Minh Nghĩa cười khổ. “Lúc trước cha nhậm chức ở đại học, thu nhập không tồi, nhưng cha có chính kiến của mình, ông lúc nhỏ rời quê hương đến Hương Đảo học, đối với Hương Đảo có tình cảm rất sâu đậm, hiểu rõ lịch sử hưng thịnh của thành phố, lại chứng kiến sự phồn vinh hiện tại, ông rất thích sức sống tràn trề ở đây, một lòng hy vọng có thể làm nhân viên công vụ phục vụ xã hội. Đây là giấc mơ của ông, mẹ anh không hiểu, cha anh có vài phần nóng nảy, vì thế hai người kết hôn không lâu bắt đầu lục đục, năm ấy anh hai tuổi, bọn họ ở riêng.”

Duẫn An Nhiên yên lặng nghe Chu Minh Nghĩa tự thuật.

“Lúc đầu cha bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp của mẹ, sau khi kết hôn mới phát hiện bà không mỹ mạo như ông tưởng tượng, không hề có chiều sâu, cá tính lại mạnh mẽ, hai người thường tranh chấp vì những việc nhỏ nhặt. Sau khi ở riêng, mẹ anh có tình nhân, nhưng không muốn ly hôn.”

Duẫn An Nhiên nhịn không được hỏi. “Vì cái gì? Rõ ràng không hề yêu nhau.”

“Bà ta cần một danh phận, anh nghĩ có lẽ người kia không muốn kết hôn, bà cần có sự bảo đảm.”

“Ở riêng sau ba năm có thể ly hôn.”

Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu. “Anh nói rồi, mẹ anh cá tính mạnh mẽ, bà náo loạn không đồng ý, cha không có biện pháp, cha anh lúc đó là nhân viên sở giáo dục, chuyện này truyền ra ngoài không tốt, cho nên vẫn ẩn nhẫn, nhưng vì thân phận đã kết hôn nên cho dù có cô đơn ông cũng không thể kiếm người bầu bạn, những năm qua ông luôn buồn khổ.”

Duẫn An Nhiên cắn môi, thì ra bác Chu đã trải qua những chuyện như vậy.

Bọn họ ở riêng hai mươi hai năm, lúc này mới chấm dứt đoạn hôn nhân này.”

“Mẹ anh cuối cùng đồng ý ly hôn?”

“Đúng vậy, tìm được một người tốt để bầu bạn, đối phương đồng ý kết hôn với mới chịu buông tha cha.”

“Sau đó?”

“Anh nghĩ đoạn hôn nhân thứ hai cũng không hạnh phúc, bởi vì kéo dài không đến một năm.”

“Anh làm sao biết?”

“Bà ta trở lại.” Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên. “Từ nước ngoài trở về, nếu vẫn đang hạnh phúc cùng đối phương thì vì sao còn trở về.”

“Sau đó?”

“Sau đó, anh cho bà ta một số tiền, mong bà vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cha con anh.”

Duẫn An Nhiên đứng thẳng dậy trừng mắt. “Chu Minh Nghĩa, anh như thế nào có thể làm vậy, đó là mẹ anh.”

Chu Minh Nghĩa xoay mặt nhìn Duẫn An Nhiên. “Như vậy em cho rằng mẹ anh trở lại cùng cha anh là muốn gương vỡ lại lành?”

Duẫn An Nhiên sửng sốt.

Chu Minh Nghĩa cười lạnh, lát sau lại chuyển thành cười khổ. “Bà ta vốn là không gặp mặt cha con anh, thông qua người trung gian, cho anh địa chỉ chuyển tiền.”

“A!” Duẫn An Nhiên không khỏi kêu lên thất thanh.

“Khi đó, anh đã có chỗ đứng vững vàng ở Vạn Khải, muốn tìm anh thực dễ dàng.”

“Như vậy a.” Duẫn An Nhiên lẩm bẩm.

“Anh dùng năm trăm vạn chấm dứt đoạn quan hệ này, cha con anh được tự do, thực đáng giá. Nếu không, cha anh cùng mẹ em không thể cùng một chỗ như hiện tại.” Chu Minh Nghĩa gạt mấy sợi tóc trên trán, bất đắc dĩ nói.

Duẫn An Nhiên trầm mặc.

“Anh rất hâm mộ em, dì Vân là người phụ nữ dịu dàng, lúc em còn nhỏ dì nhất định rất thương yêu em, thường ôm em.” Chu Minh Nghĩa có chút thê lương. “Trong ấn tượng của anh, mẹ chưa từng ôm anh lấy một lần, đến hiện tại cũng không có. Vì trốn tránh, cha vùi đầu vào công việc, thường tăng ca, đi công tác, trong nhà luôn chỉ có mình anh. Anh biết cha yêu anh nhưng khi đó ông cũng thống khổ, hơn nữa anh giống mẹ, thực không xong. Lúc còn bé anh không lý giải được rõ ràng, sau khi lớn lên chậm rãi hiểu ra, nhiều năm qua cha anh cũng không dễ dàng vượt qua.”

Nghe Chu Minh Nghĩa tự thuật, Duẫn An Nhiên trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy tới gần, vươn tay hãm Chu Minh Nghĩa vào trong ngực, ôm chặt bờ vai anh, đem mặt dán trên mái tóc.

Cũng không biết qua bao lâu, Duẫn An Nhiên đột nhiên nói. “Chu Minh Nghĩa, phụ nữ bên cạnh anh nhất định bộ ngực rất lớn.”

Chu Minh Nghĩa chột dạ. “Vì cái gì?”

“Bởi vì anh khiếm khuyết tình thương của mẹ.”

Ngừng một lát, đột nhiên bắt lấy cánh tay Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa kéo một cái, đem cậu ấn xuống sofa, đôi mắt nâu sáng ngời nhìn thẳng Duẫn An Nhiên. “Này, em dựa vào cái gì nói như vậy?”

“Vốn là như vậy thôi.” Duẫn An Nhiên lùi lại, trắng trợn liếc Chu Minh Nghĩa một cái.

“Vốn cái gì, thật sự là đứa nhỏ hư, không giáo huấn một chút không được.” Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên không buông.

Duẫn An Nhiên bắt chéo tay trước ngực phòng bị, hai người giằng co.

Bị đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, Duẫn An Nhiên bất an, vặn vẹo thân thể một chút. “Coi như hết, anh không cần nhỏ mọn như vậy.”

Chu Minh Nghĩa chậm rãi lui về phía sau, thân thể trấn tĩnh lại.

Duẫn An Nhiên đang định đứng dậy, đột nhiên Chu Minh Nghĩa đưa tay cố định cằm cậu, sau đó hôn lên.

“Ưm, ưm.” Duẫn An Nhiên phí công giãy dụa, đôi môi bị ngừời đoạt đi lại ra sức liếm mút, lại bị cắn mạnh, giống như khiêu khích, Duẫn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa như muốn ăn luôn đôi môi của cậu.

Đến khi gần như không thể hô hấp, Duẫn An Nhiên dùng sức đánh vào lưng Chu Minh Nghĩa, kéo tóc anh, Chu Minh Nghĩa lúc này mới buông ra.

Duẫn An Nhiên tựa vào tay vịn sofa, thở dốc không ngừng.

Chu Minh Nghĩa nhìn đôi môi ướt át của Duẫn An Nhiên, dáng môi cực đẹp, môi dưới hơi dày, thoạt nhìn giống như đóa hoa xinh đẹp, lúc này lại ướt át tỏa ra hương vị kiều diễm.

Duẫn An Nhiên dùng sức sát sát môi, trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, suy suyễn nói không ra lời.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười mang theo hương vị nguy hiểm. “Đứa nhỏ hư, xem em lần sau còm dám lấy anh ra vui đùa không.”

Duẫn An Nhiên ngẩng mặt trừng mắt căm tức nhìn đối phương. “Chu Minh Nghĩa, anh đi chết đi, lần sau, lần sau em nhất định đá anh xuống biển.”

Chu Minh Nghĩa dừng một chút, đột nhiên dùng một loại thanh âm thấp trầm khiêu gợi hỏi. “Vừa rồi anh cho em cảm giác không tốt sao?”

Duẫn An Nhiên lệch mặt, đánh lên sofa, sau đó chạy về phòng mình, phanh một tiếng, đóng cửa lại.

Chu Minh Nghĩa ngồi trên sofa mỉm cười.

Kỳ nghỉ dài hạn lễ Giáng sinh đến gần, Đổng Vân cùng Chu Trọng Hàn bay đi Australia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương