1.

Hạ Thanh Nam không phải người hiền lành gì. Hiện tại vì bệnh, anh không muốn phản ứng với những chuyện khác thôi. Nhớ lại một vài việc hồi học cấp ba, Triệu Sơ Đông bất giác nở nụ cười.

Bác sĩ đồng nghiệp liên tục ra hiệu với Triệu Sơ Đông, kêu cậu tem tém lại, dù sao cũng đang trong một cuộc họp nghiêm túc. Triệu Sơ Đông ho một cái, chỉnh đốn lại trạng thái của mình, bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Đây là cuộc họp đột xuất, Triệu Sơ Đông vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã đi họp luôn. Vốn tưởng rằng chỉ kéo dài một tiếng, nhưng vì một vài vấn đề, cuộc họp bị kéo dài ba tiếng. Kết thúc buổi họp, viện trưởng lại mời tất cả mọi người đi ăn.

Cấp trên đã mở lời, từ chối cũng không tiện, Triệu Sơ Đông chỉ kịp nhắn cho Hạ Thanh Nam một tin tối nay đi ăn cùng đồng nghiệp, sau đó lại bị cuốn vào tiệc tùng giao thiệp. Lúc về tới nhà đã 9 giờ tối, Triệu Sơ Đông không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Lúc mở cửa, tiếng Gấu và Trúc kêu vang vọng khắp nhà. Chỉ thấy Gấu và Trúc bị nhốt trong phòng ngủ, thức ăn và nước uống đầy đủ, nhưng không thấy Hạ Thanh Nam đâu.

Triệu Sơ Đông nhíu mày, gọi cho Hạ Thanh Nam thì thấy điện thoại bị để lại ở nhà. Đồ đạc, máy tính, ví tiền, tất cả mọi thứ đều có ở nhà, Triệu Sơ Đông ngồi trong phòng khách chờ mười phút, sau đó liền lấy áo khoác ra ngoài tìm người.

Thành phố nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hạ Thanh Nam không mang theo bất cứ thứ gì, loại trừ trường hợp có người đưa đi thì chỉ có thể đi đâu đó gần đây.


2.

Trời bắt đầu đổ cơn mưa, Triệu Sơ Đông cũng tìm được Hạ Thanh Nam.

Anh ngồi dưới hiên một toà nhà, bộ dạng như vừa mới đánh nhau xong. Triệu Sơ Đông đi đến bên cạnh, Hạ Thanh Nam cũng không có phản ứng gì.

Triệu Sơ Đông nắm tay Hạ Thanh Nam, yên tĩnh ngồi cùng anh nhìn ngắm những giọt mưa. Mặc dù thời tiết ban ngày rất nóng, nhưng hiện tại đã hơn 10 giờ đêm, lại thêm mưa, trong không khí vẫn có chút lạnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa cùng vài chiếc xe lao đi trên đường. Đường phố náo nhiệt ban ngày đã yên giấc, nhường chỗ cho vắng lặng bao trùm.

Triệu Sơ Đông cũng không nhớ rõ lần gần nhất mình ngắm mưa là khi nào. Lúc nhỏ Triệu Sơ Đông rất thích mưa, vì mỗi khi mưa, ba và mẹ đều sẽ ở nhà. Mưa rơi vào mái tôn phát ra âm thanh vang dội, nhưng lại không đáng sợ chút nào, một nhà ba người vẫn ở đó, dù mỗi người một việc, nhưng Triệu Sơ Đông biết rõ, họ vẫn luôn ở bên cậu.

Lớn lên một chút, Triệu Sơ Đông lại cảm thấy mưa rất phiền toái, có công việc gì cũng phải dời lại. Mưa rơi rất đẹp, nhưng nếu chỉ một mình ngắm nhìn, không khỏi lại cảm thấy buồn phiền và cô đơn.

Sau đó, mưa lại để lại một hồi ức khác trong ký ức cấp ba của Triệu Sơ Đông. Là những khi đến mùa hè nóng nực, được tự do đắm mình trong những cơn mưa. Là nụ cười của thiếu niên, vô tư sáng lạng. Là bóng hình cao lớn ấy, đứng dưới ánh nắng cùng những hạt mưa, tạo thành một khoảnh khắc được lưu trữ trong ký ức của Triệu Sơ Đông đến hiện tại.

Mỗi khi thấy mưa giữa trời nắng, dù cho thời gian đã qua lâu, khuôn mặt không còn nhớ rõ, nhưng bóng dáng ấy, nụ cười ấy vẫn sẽ hiện lên trong đầu, xuyên qua những hạt mưa năm tháng.

Thời gian trôi qua, mưa vẫn còn đó, người vẫn ở đây. Chỉ tiếc, nụ cười đã khuất bóng.

Triệu Sơ Đông nở nụ cười nhẹ, kéo tay Hạ Thanh Nam dậy.

"Tắm mưa không?"


Hạ Thanh Nam không có phản ứng gì, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Triệu Sơ Đông. Mưa vẫn cứ rơi, hai người đàn ông trưởng thành nắm tay nhau, yên lặng đi dưới làn mưa. Ánh đèn đường chiếu rọi, lập loè chợt tắt, rồi lại sáng bừng lên, chiếu rọi nơi có nó.

3.

Về tới nhà, Triệu Sơ Đông liền đưa Hạ Thanh Nam vào phòng tắm, giúp anh cởi quần áo.

Cả quá trình Hạ Thanh Nam không có phản ứng gì, vốn là bầu không khí kiều diễm, nhưng một người thì đang ngẩn ngơ, người còn lại chỉ quan tâm để ý xem trên người đối phương có bao nhiêu vết thương.

Trên người Hạ Thanh Nam có rất nhiều vết bầm tím khác nhau, còn cái một vài vết trầy, nhưng tổng thể không gây nguy hiểm gì. Triệu Sơ Đông thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Hạ Thanh Nam.

"Cậu tắm trước đi, tôi ra ngoài lấy đồ."

Hạ Thanh Nam vẫn không có biểu cảm gì, tay lại giữ lấy cánh tay của Triệu Sơ Đông không chịu buông.

"Vậy tắm chung nhé."

Mặc dù hai người đàn ông trần truồng đứng tắm cùng một chỗ có hơi ngại ngùng, nhưng Triệu Sơ Đômg không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng tắm xong ra ngoài bôi thuốc.


Vòi sen vừa tắt, Hạ Thanh Nam bất ngờ ôm Triệu Sơ Đông từ phía sau, một tay ôm eo một tay ôm cổ cậu, ép Triệu Sơ Đông dựa sát vào người mình.

"Thấy mệt mỏi không? Chắc phiền phức lắm phải không. Một người mà ngay cả bản thân mình cũng không kiểm soát được, vô dụng lắm đúng không. Sơ Đông, cậu không nên cản tôi."

"Một lần, hai lần, tôi không biết khi nào tôi không còn kiểm soát được nữa. Sơ Đông, đáng lẽ cậu nên cách xa tôi ra."

"Cậu là bác sĩ mà, cậu phải hiểu. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Chung quy đều phải chết, vì sao không cho tôi quyền tự kết thúc nó chứ?"

"Sơ Đông, tôi mệt mỏi lắm. Tôi cảm giác tôi như một con robot vậy, lập trình đi lập trình lại một vài cảm xúc, một vài việc phải làm. Sau khi đã làm xong hết mọi việc lại tiếp tục chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo, trống trãi, hụt hẫng tới vô tận. Đó là những gì tôi phải trả qua hàng ngày."

"Sơ Đông, hôm nay cậu đối tốt với tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng sự tốt đó có thể kéo dài tới khi nào? Một ngày, một tuần, một năm? Chưa chắc tôi có thể khỏi bệnh, cũng chưa chắc tôi có thể sống cuộc sống bình thường như những con người khác. Hôm nay cậu ở bên tôi có thể vì yêu thích tôi, vậy tương lai thì sao? Cậu có thể luôn ở bên tôi sao? Không, cậu không thể. Có thể một lúc nào đó cậu không còn sự yêu thích dành cho tôi nữa, cậu sẽ chỉ cảm thấy tôi đem lại phiền phức mà thôi."

"Tốt nhất là kết thúc ở ngay đây, trước khi tôi hoàn toàn ỷ lại cậu. Nếu tình huống đó xảy ra, tôi không ngại mang cậu đi cùng đâu. Sơ Đông, cậu không dám đánh cược mạng sống của mình, phải không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương