Dưới ánh đèn, người đàn ông dáng người cao lớn, dáng vẻ hơi cúi đầu im lặng hút thuốc có một loại gợi cảm khác thường.

Điếu thuốc đang tỏa khói ngậm trên miệng đã bị Tô An rút đi.Tô Diễn nửa dựa vào xe, nhìn bà xã của mình, nghiêng đầu, đầu lưỡi chống lên quai hàm, hỏi: "Quản anh?"Bởi vì hút thuốc nhiều, cổ họng hơi chát chát, âm thanh cũng khàn khàn.Anh đã lớn như vậy, còn chưa bị người quản thúc, vị thái tuế trong nhà trước kia nổi hứng quản anh, sau khi anh thành niên, cũng đã buông tay hoàn toàn, mặc kệ anh lăn lộn.Dụi thuốc đi, Tô An bước mấy bước, bẻ gãy thuốc ném vào thùng rác.Đầu đường gió lạnh ập đến, giống như cổ phiếu của công ty sản xuất thuốc Tô Thị hạ giá đến thấp nhất.Hôm nay Tô Diễn bận bịu cả ngày, anh tạm thời tiếp quản Tô thị, vừa phải quản lý chuyện ở công ty cổ phiếu, vừa phải quản lý Tô thị, cho dù anh đã quen với cường độ công việc cao, nhưng một ngày cũng có chút mệt mỏi.Xem báo cáo tài vụ của Tô thị mấy năm nay, mấy năm trước còn đỡ, mỗi năm kiếm được mấy tỷ, sổ sách cũng có tiền dư, chỉ có mấy năm nay khoản nợ dai của Tô thị quá nhiều, đâu đâu cũng có lỗ hổng.Tô An đi vứt thuốc trở về, đứng trên bậc thang, hai tay chắp sau lưng, đầu ngón tay giao nhau, hơi cúi người, nghiêng về phía Tô Diễn, nhìn thẳng vào anh."Không cho quản?" Tô An híp mắt hỏi.Tô Diễn giật giật khóe miệng, đôi tay đút trong túi quần rút ra, nắm chặt eo Tô An, dùng sức một chút, ôm cô vào trong ngực mình.Bàn tay xuyên qua sợi tóc mềm mại của Tô An, Tô Diễn nói: "Cho em quản.""Ai bảo em là bà xã của anh chứ." Tô Diễn ôm chặt Tô An, nói: "Tốt nhất em quản anh cả đời."Tô An vùi đầu trong ngực Tô Diễn, nhẹ nhàng ngửi, ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, hỏi: "Một ngày rốt cuộc anh hút bao nhiêu thuốc?"Tô Diễn chống cằm trên đầu Tô An, chẳng muốn mở miệng.Gió lạnh bên ngoài tùy ý thổi khắp nơi, mùa đông bất tri bất giác mà đến.Trong không khí ấm áp, Tô An chậm rãi mở miệng, mang theo chút cười nhạo, nói: "Hút thuốc sẽ gây ức chế dây thần kinh khu vực tủy sống, khiến cho nam giới tính dục suy yếu, đồng thời cũng ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng, làm cho tinh trùng bất thường tăng cao."Tô An nói từng chữ, đọc rõ ràng, hoàn toàn rơi vào tai Tô Diễn.Lồng ngực anh chấn động, âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu Tô An truyền đến: "Anh có hứng thú với em hay không, em còn không biết?""Nhà em miễn cưỡng cũng coi như một nửa thế gia y dược, nể tình anh là chồng em, sẽ không gạt anh.""Anh xem ngày xưa anh đâu hút thuốc, sau đó có Tô Bảo, nó thông minh bao nhiêu, không chỉ thông minh còn đáng yêu, ngốc nghếch đáng yêu." Tô An duỗi tay, ôm eo thon gầy của Tô Diễn, nói: "Anh cũng không muốn con gái của anh sau này còn ngốc hơn Tô Bảo chứ."Tô Diễn cong cong môi, khóe môi có độ cong không rõ ràng, nói: "Tô Bảo đã sắp ba tuổi rồi, vừa căng thẳng là nói không lên lời, hửm?""Này cũng rất thông minh! Thằng bé mới hai tuổi rưỡi, hai tuổi rưỡi vẫn còn là tuổi uống sữa, thằng bé chỉ là không quá biết nói, không mở miệng nói chuyện." Tô An cố gắng cứu vãn danh dự cho con trai ngốc nghếch của mình."Ừm, lúc em hai tuổi rưỡi mồm miệng đã rất lưu loát rồi."Tô Bảo không thể so được với Tô An lúc hai tuổi rưỡi, khi Tô An hai tuổi rưỡi đã rất lưu loát, mở miệng là An An rất thích anh, muốn ôm ôm."Anh là cảm thấy em thông minh hơi Tô Bảo?"Tô Diễn không nói lời nào."Ài?" Tô An ôm eo của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn Tô Diễn, cong cong mày, cười như một chú hồ ly, nói: "Này cũng không có cách nào nha, Tô Bảo không di truyền được sự thông minh tài trí của em.


Vậy chỉ có thể nói là thằng bé di truyền toàn bộ từ anh, Tô Diễn, này không phải anh thông qua con trai mà tự mắng mình sao?""Lúc đó có lẽ là anh không hút thuốc.

Vậy xong rồi, nếu anh cứ hút thuốc như vậy, con gái anh sau này không phải ----" Tô An ngừng lại, không tiếp tục nói nữa."Ngoan." Tô Diễn ôm Tô An, chỉ đơn thuần là ôm, tuy rằng ngoài miệng nói lời vô vị, nhưng cũng không làm gì."Cổ phần trong tay Đường Sĩ Nhân anh chuyển toàn bộ cho cô em nhé." Tô Diễn quay lưng về hướng gió, chặn lại phần lớn gió lạnh, nói: "Tô thị có ba vị trí phi chấp hành đổng sự, Tô Linh có cổ phần của Đường Sĩ Nhân, có thể làm, em cũng vậy.""Em?""Cổ phần trong tay anh đều là của em, xử lý thế nào tùy em." Tô Diễn ngồi dậy, vén tóc dài sang bên tai cho Tô An, nói: "Em cho Tô Bảo cũng được, toàn bộ cho Tô Linh cũng được.""Vậy còn anh?""Tạm thời làm công cho bà chủ Tô." Tô Diễn đột nhiên cúi đầu, nhìn Tô An, cố ý thấp giọng nói bên tai cô: "Không cần trả lương cho anh, thưởng thịt là được rồi."Tô An: "....."Tự dưng cô không cảm động chút nào hết rồi!Ở nhà Tô Linh thêm một ngày nữa, Tô An dẫn theo Tô Bảo đến Vân Hạc Trấn để đón Cư Cư trở về.


Vốn dĩ Tô An muốn Tô Linh đến ở Vân Hạc Trấn dưỡng sức, lại bị Tô Linh từ chối.Đối mặt với lời nghi ngờ mãnh liệt của ngoại giới, Tô Linh đứng dậy, tiếp nhận một phần trách nhiệm trên tay Tô Diễn, bắt đầu bắt tay giải quyết nợ xấu của Tô thị.Bà sống chung với Đường Sĩ Nhân mười mấy năm, ông ta ít nhiều vẫn nói một chút với bà, so với Tô Diễn, Tô Linh càng quen thuộc với sự vận hành của Tô thị.Trong mấy ngày ngắn ngủi, bởi vì Tô An nộp chứng cứ, mấy chục xí nghiệp lớn bé đều bị liên lụy, cổ phần ngành y dược thay đổi, lòng người hoảng sợ.Bên ngoài Tô thị ngày nào cũng có người dân đến chặn, sôi nổi yêu cầu kiến giải, dưới sự kích động, đoàn người vượt qua hàng rào bảo vệ, đập nát kính tầng 1 của Tô thị.Giữa lúc đầu sóng ngọn gió, Tô thị mở cuộc họp khẩn cấp, Tô An lại một lần nữa đứng trước mặt công chúng cam kết sẽ thu lại tất cả những vắc xin phòng bệnh không đạt tiêu chuẩn.Thông báo còn chưa kết thúc, trang web của Tô thị lại bị hack, trang web không thể truy cập được.

Ấn vào là sẽ hiện lên một bức ảnh trào phúng.Tô Diễn nửa dựa vào bàn hội nghị, liếc mắt nhìn trang web bị hack.Vị hacker này thuộc về phái hài hước, hack trang web của Tô thị, dán lên đó biểu tình chết ngay tại chỗ.Ôn Ngôn xoay máy tính trên bàn làm việc, cười một tiếng, làm mới lại trang web, hỏi: "Muốn khôi phục không?"Đang nói, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một người đàn ông vóc dáng cao gầy, khuỷu tay còn đang vắt một chiếc áo âu phục, ngón tay dài nắm nơ trên cổ, kéo kéo, đi vào."Thẩm tổng nhanh như vậy." Ôn Ngôn nhấp môi dưới, giọng nói ôn hòa, nhưng trăng thanh gió mát, không nhanh không chậm.Thẩm Diệc Bạch ném tập tài liệu lên bàn, nói: "Khi tôi đến phát hiện trang web bị hack, nhưng tất cả số liệu, mật mã đều đã được đồng bộ lên Github."Tô Diễn đột nhiên mở miệng: "Bây giờ có thể nắm được bao nhiêu phần công bố ở tỉnh?""Ngoại trừ vùng HongKong, chỉ lấy được phần công bố số liệu vắc xin ở 27 khu vực hành chính cấp tỉnh loại 2." Ôn Ngôn nón, xoay xoay bút trong tay, gõ nhẹ vào bàn phím máy tính, nói: "Căn cứ vào số liệu của D.I và B.S, vận dụng pandas và echart để xử lý, lại so sánh với tỉ lệ phần trăm của Tô thị ở mỗi tỉnh, có thể thấy được cứ 10 liều vắc xin thì có 1 liều là của Tô thị."Thẩm Diệc Bạch nghe, nói một câu: "Tình hình tiêu thụ không tệ."Ngữ khí có sự trào phúng nhàn nhạt.Ôn Ngôn nghe xong, không lên tiếng, lại thuận tay lướt trang web đã bị hack của Tô thị, trang web vốn bị hack đã khôi phục bình thường, ngoại trừ bình thường còn có thêm mấy trang mới.Ôn Ngôn ấn vào xem một cái, ặc một tiếng, hỏi: "Tô tổng, sao anh mời được Y?"Tô Diễn ngồi dậy, liếc nhìn màn hình máy tính, trang mới công bố khuynh hướng của vắc xin giả, góc trái của biểu đồ có một chữ hoa Y nho nhỏ màu đen."Không mời."Thẩm Diệc Bạch nghiêng đầu, nói: "Có lẽ Y bị mị lực nhân cách của Tô tổng mê hoặc."Ôn Ngôn cười cười, nhắn tin cho Yến Từ.[Ôn Ngôn: Làm bài tập xong rồi?]Yến Từ bỏ laptop mỏng trong tay ra, trả lời tin nhắn của Ôn Ngôn.[Yến Từ: Qua cầu rút ván?][Ôn Ngôn: Vốn là không xác định là cậu, bây giờ xác định rồi.][Yến Từ: .....]Đệt!!!Anh của cậu ta vẫn vậy, vừa mới mặc được cái áo lót giờ giờ phút phút bóc lột.Dưới sự giúp đỡ của Ôn Ngôn và Thẩm Diệc Bạch, số liệu nhanh chóng phân tích được xu hướng của vắc xin giả, Tô thị phối hợp với cảnh sát thu về toàn bộ vắc xin giả.Giữa tuần, tòa án mở phiên xét xử đổng sự ban chấp hành của Tô thị và nguyên đổng sự của y dược Thường Thanh.


Tô An tự mình ra tòa làm chứng, chứng cứ rành rành, tất cả những người liên quan đều bị mất quyền lợi chính trị, tịch thu tài sản cá nhân, phán xử tù giam.Nguyên đổng sự y dược Thường Thanh bởi vì là kẻ khả nghi mưu sát, bị phán xử tù chung thân.Y dược Thường Thanh bị tước giấy chứng nhận GMP, nhanh chóng bại hoàn toàn.Y dược Thường Thanh không giống với Tô thị đã lâu đời, Tô thị là đầu rồng của giới y dược, cường độ tự chủ nghiên cứu phát minh lớn, tuy rằng mấy năm gần đây ít sản phẩm nghiên cứu mới được đưa ra thị trường hơn mấy năm trước.Nếu như nói Tô thị có thể ăn thịt, thì y dược Thường Thanh tối đa cũng chỉ có thể uống ngụm canh thịt, khả năng thay thế quá cao, trong thời gian ngắn ngủi, cổ phiếu sụt giảm, từ 30 tệ xuống còn 3 tệ, dừng sản xuất quá lâu sẽ dẫn đến cục diện phải lui khỏi thị trường.Đại hội ngân hàng đầu tư vốn dĩ tổ chức vào năm trước bị dời đến đầu xuân năm sau, Tô Diễn một người kiêm hai chức, tới gần cuối năm, công việc bên ngân hàng đầu tư Chase New York cũng rất nhiều, hơn nữa chuyện của Tô thị, thời gian ngủ của anh ngày càng ngắn, thường thường Tô An ngủ đến nửa đêm, khi nửa tỉnh nửa mê sờ sang chỗ trống bên cạnh, vẫn còn lạnh.Nửa đêm, Tô An tỉnh lại, sờ sờ vị trí bên cạnh, vẫn lạnh băng.

Nhấp môi dưới, Tô An xuống giường.Ngoài cửa sổ, gió bắc gào thét.

Gió lạnh thổi qua những cành cây trụi lủi, phát ra những âm thanh xào xạc.Mở cửa phòng ngủ, bên ngoài một mảnh tối om.Tô An đi vào phòng của Tô Bảo nhìn một chút, Tô Bảo cái gì cũng không hiểu đang vùi đầu ngủ phì phò, xoay người nằm sấp, gò má dán sát vào gối, má bị ép đến biến hình.Hô hấp khe khẽ.Tô An tựa vào đầu giường Tô Bảo, ngồi một lát.


Nghĩ đến lời nói muốn sinh con gái của Tô Diễn, kết quả ngược lại hay rồi, Tô Diễn bận rộn căn bản không chạm vào cô.Sinh sinh sinh, sinh cái rắm.Cúi đầu, Tô An sờ soạng, hôn Tô Bảo, nói thầm: "Tô Tiểu Bảo, ngoại trừ ăn và ngủ con còn nhớ được cái gì hả?Là con ruột, Tô Bảo không nên quan tâm ba ruột của mình sao? Giờ thì hay rồi, con ruột ăn ngon ngủ kỹ, hoàn toàn quên người ba tiện nghi của mình.Tô Bảo đang ngủ cảm giác được trên mặt mình ngứa ngứa, bàn tay vốn đang đặt trên gối giơ lên, lập tức đỗ trên mặt Tô An.

Tô An bị móng vuốt của Tô Bảo vẫy vẫy đuổi ra.Tô Bảo cong tay gãi gãi chỗ bị Tô An hôn đến ngứa ngứa, tỉnh lại.Trong bóng tối, đôi mắt Tô Bảo sáng vô cùng.Ánh đèn tường chiếu sáng tạo thành bóng của Tô An.Tô Bảo khịt mũi, ngửi được mùi vị quen thuộc, cậu bé ngửi được mùi của mẹ đại mỹ nhân.Ừng ực một tiếng, Tô Bảo xoay người dậy khỏi chiếc giường ánh trăng, ngồi dậy đối mặt với Tô An."Mẹ, ôm ôm." Móng vuốt của Tô Bảo đặt trên đùi Tô An.Bánh trôi nhỏ mà cô sinh, ngoại trừ ăn ngủ, thì còn biết tìm mẹ ôm ôm.Tô An bế Tô Bảo Bảo lên, nói: "Chúng ta lên lầu có được không? Diễn Diễn của con vẫn còn đang ở trên lầu."Mở cửa, Tô An tìm công tắc điện ở trên tường, đầu ngón tay khẽ sờ qua, đèn bật.Trong nháy mắt đèn bật sáng, làm cho Tô An có chút không thích ứng.Tô Bảo vùi đầu vào cổ Tô An.Thư phòng ở trong cùng vẫn còn đang sáng đèn.Ôm Tô Bảo đi đến cửa gian phòng, Tô An giơ tay lên, cánh tay đặt lên chốc lát, động tác gập tay gõ cửa ngừng lại.Tô Bảo ôm cổ Tô An, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm vào ván cửa không chớp mắt.Tô An do dự một lát, buông tay xuống, nắm tay cầm, trực tiếp đẩy cửa ra.Thư phòng mở điều hòa, nhiệt độ thích hợp.Trên bàn sách to lớn, mấy chiếc máy tính đồng thời đang mở.Tô Diễn nghe được động tĩnh, bỏ bảng báo cáo trong tay ra, nhìn Tô An và Tô Bảo hỏi: "Sao hai người lại đến đây?"Tô An ôm Tô Bảo, khẽ ho một tiếng.Tô Bảo lập tức phản ứng lại, hiểu được ý tứ của mẹ xinh đẹp của mình, nói những lời Tô An vừa dạy cậu bé khi đi lên cầu thang: "Ba ba, khi nào đi ngủ?"Nói ngọng, Tô Bảo từ trong lòng Tô An vươn người ra, giơ hai tay với Tô Diễn, ý muốn Tô Diễn ôm.Tô Diễn rất biết lắng nghe mà ôm lấy Tô Bảo, đầu ngón tay khẽ gãi cằm mềm mại của Tô Bảo.Tô Cư Cư ngốc manh hiếm có phát huy tài trí của mình, nắm lấy áo sơ mi của Tô Diễn, bộ dáng tội nghiệp, đôi mắt to ướt át giống y như Tô An, nói: "Con muốn ngủ cùng Diễn Diễn."Tô An dựa ở bên cạnh bàn nghe xong, trong lòng yên lặng cho Tô Bảo một like.Con trai cô càng ngày càng thông minh rồi.Tô Diễn đặt Tô Bảo lên đùi, mũi chân chống ở một góc chân bàn, hơi dùng lực, làm cho ghế xoay đổi hướng, một tay để lên bàn, nhìn Tô An vẫn luôn không mở miệng hỏi: "Một mình ngủ không được?"Tô An ngủ một lúc, tóc dài hơi rối, cổ áo ngủ rơi xõa xuống, lộ ra xương quai xanh thanh tú, dưới ánh đèn ấm áp, da thịt có màu trắng nhạt.Cô chắp tay sau lưng, đường cong trước ngực mê người.Tô An: "...."Tô An mở hai chân dài, vừa hay kẹp cô ở giữa."Em sợ anh thức đêm nhiều sẽ bị đột tử." Tô An mở miệng, nói: "Anh xem, vợ anh vẫn còn xuân xanh phơi phới, tính ra còn chưa đến 27."Tô Diễn mặt không thay đổi nhìn Tô An, tay như có như không mà gãi cằm Tô Bảo, nói: "Tiếp tục.""Vợ anh vừa trẻ lại vừa đẹp, vóc dáng cũng không tệ, nhỡ đâu anh đột tử, em sẽ không thủ tiết vì anh."Tô Diễn nhấc mí mắt lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tô An.Tô An bị nhìn đến da đầu tê dại, mà Tô Bảo lại tự tại vô cùng, bị ngón tay của Tô Diễn đùa đến không biết trời đất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương