Tô Bảo ôm cổ Tô Diễn, vui vẻ cọ qua cọ lại cổ Tô Diễn, cơ thể tròn vo nhích tới nhích lui.

Tô An quay lại nhìn, Tô Diễn đang chờ Tô An mở cửa.“Em mua.” Tô An nhìn Tô Diễn nói, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà em không có chìa khóa, không mở được cửa.”Tô Diễn: “…”Gật đầu, giọng nói của Tô Diễn không kinh ngạc chút nào, hỏi: “Có muốn tìm nhà nghỉ không?”Tô An dựa vào xe, nghiêng đầu quan sát Tô Diễn trong chốc lát, cong môi, đùa với Tô Diễn: “Em không có chìa khóa nhưng người khác có chìa khóa.”Nói xong, Tô An dẫn Tô Diễn đi vào một cửa tiệm Từ Hòa bên cạnh sân nhỏ.Trước khi bước vào, tầm mắt Tô Diễn liếc qua câu đối trước cửa tiệm Từ Hòa, đáy bằng ván gỗ rắn chắc được quét qua một lớp sơn đen, nét chữ màu vàng như rồng bay phượng múa “Chỉ mong thế gian người vô bệnh, ngại gì giá thượng dược sinh trần.”(*) Chỉ mong người trong thiên hạ không bị bệnh, cần gì thuốc trên giá ở đời.Hóa ra là một tiệm thuốc bắc.Tô Diễn sáng tỏ, bế Tô Bảo tiến vào sau Tô An.


Đã gần chạng vạng, trong tiệm thuốc bắc thật yên tĩnh, nếu không phải có mùi thuốc bắc gay mũi bay tới từ phía sân sau, Tô Diễn còn tưởng rằng nơi này không có ai.Phía sau quầy thuốc bắc là một cái tủ cao đến trần nhà được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi một ô vuông nhỏ đều dán nhãn tên các loại thuốc ở bên trong, phía trên phơi thảo dược.“Ông Hà?” Tô An thử gọi một tiếng, giọng nói xuyên qua giá đỡ truyền tới phía sau.“Tới đây! Ông chủ không có ở đây, có chuyện gì thì tìm tôi.” Một bà lão vén rèm đi ra, nhìn thấy Tô An đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đưa tay xoa lên chiếc tạp dề được đeo ở phía trước, vỗ hai tay một cái, nói: “Ai da, là An An, chỉ có một mình cháu sao? Tô Bảo đâu?”Tô Bảo bị nhắc tới a một tiếng.

Chú heo nhỏ trong lòng Tô Diễn bắt đầu lên tiếng.“Đã lớn như vậy rồi.


Để bà nhìn xem nào!” Bà lão đi đến nhìn nhìn, tầm mắt rơi xuống người đang ôm Tô Bảo, hỏi: “Đây là ông chủ của cháu?”Tầm mắt Tô Diễn khẽ lướt qua Tô An, môi khẽ cong xuống, chào hỏi với bà, ôm chặt Tô Cư Cư đang rầm rì trong lồng ngực.“Bà Hà.” Tô An do dự mở miệng, nói: ‘Đây là ba của Tô Bảo.’Lúc trước khi cô tới đây không biết mình đã mang thai, ở một mình bên cạnh, tâm trạng không tốt, lại kén ăn, sau đó được bà Hà khám ra là đang mang thai, bà Hà thấy tuổi cô còn nhỏ chỉ nghĩ tên đàn ông làm cô có thai không phải người tốt đẹp gì.Quả nhiên, Tô An nói xong, ánh mắt bà Hà nhìn về phía Tô Diễn lập tức thay đổi, hỏi: “Vừa ráp xong?”“…” Tô An gật đầu một cái, nói: “Vừa ráp xong.”“Cháu chờ chút, bà đi tìm chìa khóa cho.” Bà Hà nói xong trừng mắt nhìn Tô Diễn, ánh mắt quả thực không được coi là thân thiện.Bà Hà đi lấy chìa khóa, Tô An cọ bên người Tô Diễn, Tô Diễn nhắm mắt lại, chốc lát sau mới hỏi: “Em rất thân thiết với ông chủ của em?”Thân đến mức đã đưa tới nơi con anh được sinh ra?Thân đến mức ba của con anh còn có vừa được ráp với chưa được ráp?“Cũng tốt, khá thân thiết.”“Khá thân thiết là thân thiết bao nhiêu?” Tô Diễn liếc mắt hỏi Tô An.Tô An: “…….”Tô Diễn ghen sao?“Anh ghen?”“Không có.” Tô Diễn phủ nhận.“Anh ghen.” Tô An đổi giọng khẳng định.Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An một cái, không nói tiếp, lát sau mới nói: “Anh là ba Tô Bảo mới được ráp xong, có chứng minh xuất xưởng.”Tô An trực tiếp bật cười.Tô Bảo hồn nhiên không để ý đến bầu không khí, ngón tay út nghịch ngợm ghim cài trên cổ áo Tô Diễn, chơi cực kỳ vui vẻ.Bà Hà cầm chìa khóa đi ra, đưa cho Tô An nói: “Cháu đi mở cửa trước, bà đi ra phía sau đảo thuốc, lát nữa sẽ qua tìm cháu.”“Vâng vâng.”Tô An nhận chìa khóa, mang theo Tô Diễn và Tô Bảo đi mở cửa.Trên chìa khóa đã có lớp gỉ, nhìn qua giống như đã được mấy năm, ở khóa trên cánh cửa cũng không được bền chắc.

Chìa khóa cắm vào ổ, xoay một vòng, khóa mở ra.“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.Trong sân nhỏ có một cái hang.Dựa vào cảm giác, Tô Diễn liếc mắt một cái liền nhìn ra cái sân nhỏ này là do Tô An tự tay thiết kế, mỗi một chi tiết đều vừa phải, khác với chiết trung, không hoàn toàn là Lâm Viên sông Hoài cổ điển.Lâm Viên sông Hoài rộng mênh mông, trong sự rộng rãi chú trọng sự tinh tế nhỏ nhặt, mà căn nhà nhỏ này hoàn toàn cho thấy sự nhỏ nhắn, đẹp đẽ, dung hợp thế mạnh của hàng trăm gia đình.Hành lang bằng gỗ tối màu, cuối hành lang có cửa sổ được chạm trổ tuyệt đẹp, không giống với Lâm Viên thông thường, bên ngoài sân nhỏ là cửa sổ gỗ kiểu Trung Quốc, cửa đẩy giống như của Nhật Bản, hai mặt được chạm trổ hoa văn, ở giữa có khảm cả một tấm thủy tinh, có thể được sử dụng như cửa sổ, cũng có thể dùng như cửa ra vào.Sân không lớn, bên trái có một cái giếng nhỏ, trước cửa sổ còn một cái ao nhỏ.


Ở giữa có một con đường nhỏ được lát bằng đá xanh đã bị nước mưa rửa sạch, dây leo không rõ tên quấn quanh hàng rào hai bên, những cành cây uốn lượn chằng chịt, bên tường trồng lựu và hoa cẩm tú cầu.Quy mô hoàn toàn không thể so sánh với Hạc Viên mà anh mua,nhưng thiết kế lại không thua kém bất kỳ Lâm Viên lớn nào.Sự khéo léo ẩn trong lòng.“Khụ khụ.” Tô An đẩy cửa ra, từng đợt bụi bặm rơi xuống, làm cho cổ họng người ta cảm thấy ngứa ngáy.“Tô Bảo đừng qua đây.” Tô An lấy cổ tay áo che mũi, chuẩn bị mở cửa bên trong cùng.Tô Diễn nhìn đám bụi vẫn còn đang rơi xuống, kéo Tô An trở về, đưa Tô Bảo đến tay cô, lấy chìa khóa nói: “Anh đi mở cửa, em bế Tô Bảo đi.”Một chùm chìa khóa lớn trông không khác nhau là mấy, Tô Diễn nhìn ổ khóa rồi lại nhìn chùm chìa khóa trong tay: “…..”“Cái nào?”“Hử? Mặt trên không dán giấy nhỏ sao? Anh nhìn xem.” Tô An đứng ở bên ngoài hành lang, nghiêng người nói: “Có lẽ do đã lâu rồi, tờ giấy bị rớt, anh thử từng cái một xem?”Tô Diễn thử từng chìa khóa một.

Nhà cũ nên dễ tích bụi, nhất là cái cửa này, chỉ cần di chuyển một chút là một đám bụi được giấu trong góc lâu năm lất phất rơi xuống như tuyết rơi vậy.Tô Diễn ho khan một tiếng, tây trang trên người vốn sạch sẽ đã dính một lớp bụi.Khóa cửa mở ra, anh đẩy cửa, Tô Diễn nghiêng người liếc nhìn Tô An từ đầu đến cuối vẫn luôn cười.Trong nhà đã lâu không thông gió bốc mùi hôi, trên đồ đạc đều phủ một lớp bụi thật dày, các góc nhà chằng chịt mạng nhện dày đặc.Tô Diễn nhìn lướt qua, cách bố trí ba phòng của thế kỷ trước lấy được ánh sáng rất tốt, hướng đông tây, phong thủy cũng ổn, ánh mắt của Tô An ở phương diện này luôn luôn tốt, thích hợp cho việc đầu cơ bất động sản, dịch vụ trọn gói, bao thiết kế, bao xem phòng.Tô An bế Tô Bảo, giày cao gót còn chưa chạm xuống hành lang thì đã bị Tô Diễn ngăn lại.“Đêm nay chắc chắn không ở lại căn nhà này được, đi tìm nhà nghỉ trước đi.”“Cứ quét dọn một phòng trước, đêm nay mở toàn bộ cửa sổ ra đón gió, ngày mai đổi một cái chăn sạch sẽ là có thể ở được rồi.” Tô An nhìn đồ đạc trong nhà nói.“Em bế Tô Bảo ra ngoài trước đi, anh gọi điện thoại kêu người tới đây quét dọn.”Giọng Tô Diễn còn chưa dứt thì đã bị bà lão cắt ngang: “Ở nhà nghỉ làm gì, An An và Tô Bảo ở chỗ tôi không phải chịu khổ chút nào, chỉ có ba gian nhà mà cũng cần người tới quét dọn, nhiều tiền lắm à?”Bà Hà rất thẳng tính, bà biết khi Tô An một mình sinh Tô Bảo đã phải chịu khổ cực bao nhiêu, bà đối xử với Tô An như con gái ruột, thấy Tô Diễn đương nhiên không có lời nào tốt.Tô An hơi quay mặt đi.Tô Diễn thật sự có nhiều tiền.Cô đoán chừng Tô Diễn lớn như vậy chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này nói với anh, chứ đừng nói đến việc dạy dỗ anh.

Ngoại trừ người ba từng đi lính hay nổi nóng với Tô Diễn và ông cụ Tô ngẫu nhiên có thể giáo huấn anh, người khác không có cái lá gan kia.


Không nói đến việc anh phải tự tay lau dọn phòng, hai tầng lầu Thấm Viên đều là anh gọi người qua quét dọn sửa sang lại định kỳ.“Đi lấy cái chậu qua đây chờ nước lau bụi bẩn đi.” Bà Hà sai bảo Tô Diễn.Tô Diễn: “……”Dựa vào chỉ dẫn của Tô An, Tô Diễn một mình vào trong căn phòng ngập tràn bụi tìm chậu, lấy nước, cởi áo khoác chuẩn bị nghe bà Hà phân phó lau bụi bẩn.“Dọn phòng nào trước?”“Căn phòng ở phía đông ạ.” Tô An nhìn Tô Diễn đã cởi áo khoác âu phục chỉ mặc áo sơ mi, chiếc áo sơ mi mỏng manh càng khiến anh trở nên trang nhã.Tô Bảo bị đặt xuống, đi theo sau lưng bà Hà, những đồ trang trí trong căn phòng phía đông lần lượt được Tô Diễn bỏ ra dưới sự chỉ đạo của bà Hà.“Tạm thời cứ như vậy trước đi, cậu đi vào trong đấy quét dọn, nhớ vẩy ít nước ra mặt đất trước khi quét, nếu không thì không sạch đâu.” Bà Hà tiếp tục chỉ huy Tô Diễn, giao cho Tô Diễn công việc vất vả nhất.Tô Diễn làm theo không phản đối chút nào.Tô An lau chùi như bụi bặm kệ gỗ trong sân.Bà Hà trước khi đi nấu cơm còn tiến về trước kiểm tra tiến độ công việc của Tô Diễn, tức giận nói: “Nhìn cậu như vậy là biết từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua chuyện này rồi, khi An An mang thai Tô Bảo luôn bận trong bận ngoài, vậy mà cậu lại không quan tâm đến nó chút nào!”Động tác trên tay Tô Diễn tạm dừng, trầm giọng nói: “Cảm ơn bà đã chăm sóc cho An An.”Sắc mặt bà hà kỳ quái quan sát Tô Diễn, cuối cùng chỉ nói một câu: “Quét dọn cho tốt đi.”Sân nhỏ yên tĩnh trở lại, Tô Bảo và cư cư đều bị đưa tới bên nhà bà.Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, những chiếc bóng xinh đẹp phản chiếu lên bức tường màu trắng trong sân nhỏ, ánh sáng đỏ cam đổ trên hành lang tối màu, thời gian dường như bị kéo dài ra.Tô Diễn nhìn ánh sáng đang chiếu vào, nghĩ lại lúc Tô An mang thai, nghĩ tới dáng người mảnh khảnh ưỡn cái bụng to, một mình chạy tới chạy lui, một mình ăn cơm, một mình ngủ.Ngực bị đè nén thật khó chịu.Tô Anh lau chùi toàn bộ đồ trang trí, giũ chiếc khăn lau đã bị bụi nhuộm đen đi vào căn nhà phía đông.

Tô Diễn không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mi dài nhiễm màu sắc hoàng hôn, ánh sáng đổ lên mặt, ngay cả bóng mờ cũng rất đẹp mắt.Quơ quơ tay, Tô An hỏi: “Đang lười biếng?”“Bà Hà đi nấu cơm, có phải anh lại lười biếng không?”“Anh lau xong mấy thứ kia rồi.”“Có phải đang hối hận lần này ra ngoài không mang theo trợ lý, lúc ấy có phải tốt rồi không, nếu mang theo Cao Lâm hoặc Thịnh Minh Trí, vậy là anh được bà Hà chỉ huy trước mắt bọn họ rồi đấy.”“Ông chủ anh không muốn mặt mũi à?” Tô An cong mắt, ánh mắt long lanh như nước mùa thu.Tô Diễn nhìn Tô An, thói quen nhại lại của Tô Bảo có thể là được di truyền từ Tô An, chỉ là Tô An không nhại lại mà là một cái đài phát thanh buổi tối.Tô Diễn quay đầu rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, Tô An không nhìn thấy má lúm nho nhỏ bên khóe môi trái của anh.Để nhìn rõ vẻ mặt của Tô Diễn, Tô An chắp hai tay ra sau, nghiêng người sang, đầu cũng lệch qua, mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt trượt xuống từ bả vai, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.“Á.” Tô An nghiêng người, bất ngờ không kịp đề phòng bị Tô Diễn nắm được.Ngón trỏ và ngón cái Tô Diễn nắm cằm Tô An, hơi dùng sức để miệng cô mở ra, nửa lộ ra hai cái răng nhỏ trắng tinh, hơi nhíu mày.Tô An: “…..”Cô không nhại lại giống Tô Bảo, bóp cằm cô làm gì?“Ưm ưm.” Tô An phát ra hai tiếng, rơi vào tai Tô Diễn lại rất mềm mại.Tô Diễn híp mắt nhìn Tô An, môi kéo lên một độ cong nhàn nhạt, không đợi Tô An nhìn rõ lúm đồng tiền của anh, Tô Diễn đã bóp cằm Tô An để cô trực tiếp hôn mình.Đôi môi bị chu ra càng mềm mại, cảm giác cực kỳ tốt.Tô Diễn hơi nghiêng đầu, dán lên môi Tô An, ngay cả tiếng ưm của cô cũng nuốt mất.Tô An trợn tròn hai mắt, eo nằm trọn trong vòng tay Tô Diễn, đôi môi bị đầu lưỡi anh liếm qua, cảm giác khác thường dâng lên.Đầu lưỡi anh dò qua, ngay cả răng cô cũng không bỏ sót.“Em nhiều lời quá.” Giọng nói Tô Diễn có chút mơ hồ, nói: “Đúng là mẹ ruột của Tô Bảo.”Bụng nhỏ kề sát vào người anh, Tô An muốn tránh, bị Tô Diễn trực tiếp ôm tới chiếc bàn thấp vừa mới được lau sạch ở bên cạnh, đã hôn một lúc lâu, cằm của cô đã bắt đầu đau xót, nước bọt càng bài tiết nhiều hơn.Động tác Tô Diễn bắt đầu trở nên dịu dàng, mà hôn càng sâu thì càng khiến Tô An trầm luân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương