Tàn Tồn
-
Chương 52
Phản ứng của Lăng Nguyệt Vụ trên phương diện tình cảm có thể kém hơn một chút so với người bình thường.
Hắn không biết một đêm qua đi, thái độ của Đạm Viên đối với hắn đã cải biến, hắn đi theo phía sau Đạm Viên, nhìn không thấy vẻ mặt người kia, đương nhiên, hắn cũng sẽ không lưu ý.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của người phía trước, tuy rằng nói trong lòng có một điểm nho nhỏ nhảy nhót, thế nhưng nghĩ lại, rồi trở nên tàn khốc như vậy.
Hương thơm thoang thoảng từ xa bay vào trong hơi thở của Lăng Nguyệt Vụ, đã quen với hương bạc hà nhàn nhạt của Lăng Sương Nhược, đối với mùi hoa càng lúc càng nồng nặc cảm thấy một trận khó chịu, vội vã dùng tay áo che mũi.
“Hương hoa này không có độc, che cái gì mà che, nếu như bị cốc chủ nhìn thấy chắc chắn mất hứng.”
Đạm Viên nghiêng đầu cảnh cáo động tác nguy hiểm của Lăng Nguyệt Vụ, cảm giác được cốc chủ trong miệng hắn rất mạnh, rất có khí thế, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa buông tay áo che mũi, lạnh nhạt mà nói, “Hắn là cốc chủ của ngươi, cùng ta không có quan hệ.”
“Uy, ngươi muốn giải độc còn phải dựa vào hắn, đừng kiêu ngạo như thế.”
Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày, nhìn về Đạm Viên đang đi ở bên cạnh, kiêu ngạo?
Bị đôi mắt đẹp không gợn sóng của Lăng Nguyệt Vụ nhìn có chút tê dại, Đạm Viên vội vàng xoay đầu ngắm hoa dại mới nở được phân nửa ở ven đường.
“Nham cốc ở phía trước, lướt qua dây xích kia là được.”
Theo hướng chỉ của Đạm Viên, đi qua bụi hoa làm cho mũi ngứa, rời xa nơi đầy tiếng chim chán ghét này, đưa mắt nhìn lại, ở đây tựa hồ ngoại trừ tảng đá, chỉ có tảng đá, dây xích cũng chỉ có bốn sợi, hai sợi để giẫm lên, hai sợi để đỡ lấy, trên hai sợi dây xích dùng để giẫm ngăn cách một tấm ván gỗ khoảng một thước, người muốn qua đương nhiên có thể qua, chỉ có điều, dây xích rất dài, nhìn xuống phía dưới, người nhát gan chắc chắn lùi bước.
Hai bên bờ cách nhau rất xa, Lăng Nguyệt Vụ vận khí khẽ chạm tấm ván gỗ, chớp mắt liền bay đến đối diện, Đạm Viên cũng như vậy, bọn họ đều là tiểu hài tử đặc biệt, chỉ tiếc, chuyến này không có người biết, bằng không chuyện của bọn họ sẽ được truyền ra.
“Ngươi không sợ cao sao?”
Đạm Viên dẫn Lăng Nguyệt Vụ đi trên con đường nhỏ dùng đá cuội lót thành, đi đến mục đích cuối cùng, Lăng Nguyệt Vụ quan sát bốn phía, ở đây ngoại trừ tảng đá, còn có chút hoa cỏ mọc trên đá, những nơi ít có nước, thực vật cũng thuộc về loại chịu được khô.
Đột nhiên ngừng lại trước mặt một tảng đá rất bình thường, Đạm Viên gõ vài cái có quy luật lên đó, rầm rầm hai tiếng, cửa đá mở ra.
Bên kia là thắng địa nhân gian, cũng là chốn đào nguyên trong truyền thuyết, nhưng Lăng Nguyệt Vụ không rảnh để ý tới cảnh trí tươi đẹp ở trước mắt.
“Cốc chủ của ngươi ở nơi nào?”
“Ở đó.”
Bàn chân điểm một chút nhẹ nhàng nhảy lên, bạch y của Đạm Viên tung bay, hướng về phía bên trái, Lăng Nguyệt Vụ đuổi kịp, ngón chân điểm qua hoa thơm, chạm qua dược thảo, hai người bọn họ rơi vào một ngôi đình màu trắng ở phía trước.
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nhân tuổi tác xấp xỉ nhau ngồi trong đình, tựa hồ từ lâu biết hắn sẽ tới, nhẹ nhàng bước lên bậc thang đi về hướng bọn họ.
“A Viên, ngươi trở về thật đúng giờ.”
Tay cầm cờ đen, cộp một tiếng đem quân cờ đặt lên bàn cờ, chậm rãi quay đầu, khóe miệng hiện ra một mạt tiếu ý ôn hòa, mà một nam nhân khác cầm cờ trắng vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ.
“Sư phụ.”
Nam nhân được Đạm Viên gọi là sư phụ khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc dùng sợi tơ bó buộc ở sau lưng mơ hồ nhìn thấy tóc bạc ẩn trong tóc đen.
“A Viên, ngươi mệt mỏi, xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”
Mắt thấy Lăng Nguyệt Vụ một câu cũng không nói, mà Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy đây giống như một cái bẫy, đã sớm bố trí xong chờ hắn đạp phải, vậy mà hắn cũng đạp lên.
“Sư phụ, vậy còn hắn?”
Đạm Viên đứng ở dưới đình tựa hồ hiện ra lo lắng đối với Lăng Nguyệt Vụ, sư phụ cùng sư bá của hắn không ôn hòa giống như bề ngoài, Lăng Nguyệt Vụ xử sự chưa cao thâm hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, huống chi còn muốn lấy giải dược, sư phụ sẽ cho giải dược sao.
“Hắn, nhiệm vụ của ngươi là đưa hắn trở về, không bao quát chuyện sau này.” Nam nhân uống một khẩu trà lài, phất tay ý bảo Đạm Viên lui xuống.
“Dạ, đệ tử hiểu rõ.”
Xoay người, có chút không muốn liếc mắt nhìn bóng lưng của Lăng Nguyệt Vụ, sau đó mới nhảy người rời đi.
“Ngươi chính là nhi tử của Lăng Sương Nhược?”
Nam nhân cầm cờ đen thu hồi tiếu ý ở khóe miệng, đột nhiên mở miệng hỏi Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ lạnh nhạt liếc mắt, sau đó chọn một cái ghế đá ngồi xuống, bọn họ ngồi, không có lý do gì cho hắn đứng, có lẽ là bị Lăng Sương Nhược cưng chiều đến hư rồi.
Kỳ thực người áo đen biết rõ còn cố hỏi.
Người áo tím rót một chung trà hương hoa hồng cho Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ cũng không khách khí mà uống một ngụm.
“Ngươi không sợ ta hạ độc?”
Nam nhân áo tím nâng cằm nhìn Lăng Nguyệt Vụ cười cười, sau đó chớp chớp mắt, Lăng Nguyệt Vụ cảm giác động tác này nhìn rất quen mắt, giống ai?
Lăng Nguyệt Vụ đóng chặt đôi môi mỏng, đem cái chén nhẹ nhàng đặt lên bàn đá, đôi mắt bình thản nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của nam nhân áo tím.
“Giải dược.”
“Tiểu quỷ, ngươi một điểm cũng không đáng yêu.”
Khuôn mặt tuấn tú của người áo tím hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, thân thể của Lăng Nguyệt Vụ hơi nghiêng về phía sau.
Người áo đen đạm nhiên cười, càng hiện ra trẻ hơn một chút, “Ngươi cùng Lăng Sương Nhược bề ngoài không giống nhau, nhưng so với hắn càng không có biểu tình.”
Người áo đen cho Lăng Nguyệt Vụ cảm giác hắn cùng Lăng Sương Nhược biết nhau rất nhiều năm, đôi mi dài mảnh như cành liễu không khỏi cau lại, “Ngươi hạ độc?”
Lăng Nguyệt Vụ chán ghét cái dáng tươi cười tự cho là đúng của người áo đen, hắn cùng Lăng Sương Nhược có quan hệ gì.
Tháo ra một người Đồng Phượng, lại tới một người áo đen, rốt cuộc đã hiểu, sinh hoạt bình thản vô vị này cũng bắt đầu trở nên có nhiều màu sắc.
“Ngươi thế nào lại cho rằng ta hạ độc?”
Lăng Nguyệt Vụ không trả lời, hắn biết độc chính là người áo đen hạ, có lẽ cũng là do người đó pha chế ra, “Vì sao, ngươi cùng Lăng Sương Nhược có khúc mắc gì.”
“Hắn là cha ngươi, ngươi không nên gọi tên đầy đủ của hắn.”
Lăng Nguyệt Vụ không quan tâm, trong Lăng Lạc cung, ngũ đại môn chủ mỗi ngày đều khuyên bảo hắn như vậy, đáng tiếc không người nào có thể thành công, không biết bọn họ hiện tại thế nào.
“Ngươi tên là gì?”
Người áo tím càng thêm tiến gần Lăng Nguyệt Vụ, còn vươn hai tay dự định chạm vào gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, thân thể Lăng Nguyệt Vụ tiếp tục nghiêng về phía sau, giống như hai người đang đùa giỡn với nhau.
“Ngươi không nói cho ta biết ta liền hôn lên mặt của ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày.
“Hắn nói được thì làm được, tiểu mỹ nhân, ngươi cẩn thận một chút.” Người áo đen mở miệng ra cảnh cáo, mang theo ý đùa giỡn.
“Lăng Nguyệt Vụ.”
Loại lãnh tĩnh này lẽ ra không giống với lứa tuổi như vậy nên có, làm cho hai người ở đây không đùa được, đều ngồi lại ở vị trí của mình.
“Ta là Lâm Tiên, ngươi có thể gọi Lâm thúc thúc.”
Người áo tím hiện ra nụ cười như phát sáng mà chỉ có hắn mới đặc biệt có nhìn Lăng Nguyệt Vụ, tay cũng duỗi ra hướng về đầu Lăng Nguyệt Vụ, người kia trở nên sửng sốt, không phát hiện bàn tay đã xoa đầu hắn.
“Lâm… Tiên…”
Hai tay để trên đầu gối chợt nắm chặt.
“Không phải Lâm Tiên, là Lâm thúc thúc, bé ngoan.”
“Vì sao…”
Hắn thực sự xuất hiện, nhưng lại lớn tuổi hơn mình.
“Cái gì vì sao, ta còn chưa hỏi ngươi vì sao, ngươi làm sao cởi ra cái còng trên tay của Đồng Phượng cùng Lăng Sương Nhược?”
Lăng Nguyệt Vụ khôi phục trạng thái như trước, đẩy ra tay của Lâm Tiên đặt trên đầu hắn, khi đó hắn chỉ biết ở thế giới này không chỉ có hắn, thì ra còn có cả người kia.
“Uy, Lâm Tiên, hài tử này là nhi tử của đồ đệ ta, đêm nay liền dẫn hắn đến bên kia của ta.”
“Ta thích tính tình lạnh lùng của hắn, đêm nay ở bên ta.”
Lăng Nguyệt Vụ làm cho Lâm Tiên nhớ tới một người, một người khó có thể quên, một nam nhân làm cho hắn vừa yêu vừa hận.
“Không được!”
“Ta nói được là được.”
Hai người nam nhân cộng lại đều hơn sáu mươi tuổi đứng trước mặt Lăng Nguyệt Vụ cãi nhau, nhìn phải, nhìn trái, một người là sư phụ Lăng Sương Nhược, một người không xác định là Lâm Tiên chuyển thế, làm cho đầu của hắn hỗn loạn.
“Cho ta giải dược.”
Lãnh âm chậm rãi phát ra, Lăng Nguyệt Vụ đứng lên, rút ra một thanh kiếm ở trên bàn, đặt lên cổ người áo đen tự xưng là sư phụ của Lăng Sương Nhược.
Người áo đen cũng không có vẻ hoảng hốt, khóe miệng hiện ra mỉm cười nhìn giống như nịnh nọt, “Muốn giải dược, có thể, nhưng có một điều kiện.”
Hắn không biết một đêm qua đi, thái độ của Đạm Viên đối với hắn đã cải biến, hắn đi theo phía sau Đạm Viên, nhìn không thấy vẻ mặt người kia, đương nhiên, hắn cũng sẽ không lưu ý.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của người phía trước, tuy rằng nói trong lòng có một điểm nho nhỏ nhảy nhót, thế nhưng nghĩ lại, rồi trở nên tàn khốc như vậy.
Hương thơm thoang thoảng từ xa bay vào trong hơi thở của Lăng Nguyệt Vụ, đã quen với hương bạc hà nhàn nhạt của Lăng Sương Nhược, đối với mùi hoa càng lúc càng nồng nặc cảm thấy một trận khó chịu, vội vã dùng tay áo che mũi.
“Hương hoa này không có độc, che cái gì mà che, nếu như bị cốc chủ nhìn thấy chắc chắn mất hứng.”
Đạm Viên nghiêng đầu cảnh cáo động tác nguy hiểm của Lăng Nguyệt Vụ, cảm giác được cốc chủ trong miệng hắn rất mạnh, rất có khí thế, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa buông tay áo che mũi, lạnh nhạt mà nói, “Hắn là cốc chủ của ngươi, cùng ta không có quan hệ.”
“Uy, ngươi muốn giải độc còn phải dựa vào hắn, đừng kiêu ngạo như thế.”
Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày, nhìn về Đạm Viên đang đi ở bên cạnh, kiêu ngạo?
Bị đôi mắt đẹp không gợn sóng của Lăng Nguyệt Vụ nhìn có chút tê dại, Đạm Viên vội vàng xoay đầu ngắm hoa dại mới nở được phân nửa ở ven đường.
“Nham cốc ở phía trước, lướt qua dây xích kia là được.”
Theo hướng chỉ của Đạm Viên, đi qua bụi hoa làm cho mũi ngứa, rời xa nơi đầy tiếng chim chán ghét này, đưa mắt nhìn lại, ở đây tựa hồ ngoại trừ tảng đá, chỉ có tảng đá, dây xích cũng chỉ có bốn sợi, hai sợi để giẫm lên, hai sợi để đỡ lấy, trên hai sợi dây xích dùng để giẫm ngăn cách một tấm ván gỗ khoảng một thước, người muốn qua đương nhiên có thể qua, chỉ có điều, dây xích rất dài, nhìn xuống phía dưới, người nhát gan chắc chắn lùi bước.
Hai bên bờ cách nhau rất xa, Lăng Nguyệt Vụ vận khí khẽ chạm tấm ván gỗ, chớp mắt liền bay đến đối diện, Đạm Viên cũng như vậy, bọn họ đều là tiểu hài tử đặc biệt, chỉ tiếc, chuyến này không có người biết, bằng không chuyện của bọn họ sẽ được truyền ra.
“Ngươi không sợ cao sao?”
Đạm Viên dẫn Lăng Nguyệt Vụ đi trên con đường nhỏ dùng đá cuội lót thành, đi đến mục đích cuối cùng, Lăng Nguyệt Vụ quan sát bốn phía, ở đây ngoại trừ tảng đá, còn có chút hoa cỏ mọc trên đá, những nơi ít có nước, thực vật cũng thuộc về loại chịu được khô.
Đột nhiên ngừng lại trước mặt một tảng đá rất bình thường, Đạm Viên gõ vài cái có quy luật lên đó, rầm rầm hai tiếng, cửa đá mở ra.
Bên kia là thắng địa nhân gian, cũng là chốn đào nguyên trong truyền thuyết, nhưng Lăng Nguyệt Vụ không rảnh để ý tới cảnh trí tươi đẹp ở trước mắt.
“Cốc chủ của ngươi ở nơi nào?”
“Ở đó.”
Bàn chân điểm một chút nhẹ nhàng nhảy lên, bạch y của Đạm Viên tung bay, hướng về phía bên trái, Lăng Nguyệt Vụ đuổi kịp, ngón chân điểm qua hoa thơm, chạm qua dược thảo, hai người bọn họ rơi vào một ngôi đình màu trắng ở phía trước.
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nhân tuổi tác xấp xỉ nhau ngồi trong đình, tựa hồ từ lâu biết hắn sẽ tới, nhẹ nhàng bước lên bậc thang đi về hướng bọn họ.
“A Viên, ngươi trở về thật đúng giờ.”
Tay cầm cờ đen, cộp một tiếng đem quân cờ đặt lên bàn cờ, chậm rãi quay đầu, khóe miệng hiện ra một mạt tiếu ý ôn hòa, mà một nam nhân khác cầm cờ trắng vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ.
“Sư phụ.”
Nam nhân được Đạm Viên gọi là sư phụ khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc dùng sợi tơ bó buộc ở sau lưng mơ hồ nhìn thấy tóc bạc ẩn trong tóc đen.
“A Viên, ngươi mệt mỏi, xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”
Mắt thấy Lăng Nguyệt Vụ một câu cũng không nói, mà Lăng Nguyệt Vụ chỉ cảm thấy đây giống như một cái bẫy, đã sớm bố trí xong chờ hắn đạp phải, vậy mà hắn cũng đạp lên.
“Sư phụ, vậy còn hắn?”
Đạm Viên đứng ở dưới đình tựa hồ hiện ra lo lắng đối với Lăng Nguyệt Vụ, sư phụ cùng sư bá của hắn không ôn hòa giống như bề ngoài, Lăng Nguyệt Vụ xử sự chưa cao thâm hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, huống chi còn muốn lấy giải dược, sư phụ sẽ cho giải dược sao.
“Hắn, nhiệm vụ của ngươi là đưa hắn trở về, không bao quát chuyện sau này.” Nam nhân uống một khẩu trà lài, phất tay ý bảo Đạm Viên lui xuống.
“Dạ, đệ tử hiểu rõ.”
Xoay người, có chút không muốn liếc mắt nhìn bóng lưng của Lăng Nguyệt Vụ, sau đó mới nhảy người rời đi.
“Ngươi chính là nhi tử của Lăng Sương Nhược?”
Nam nhân cầm cờ đen thu hồi tiếu ý ở khóe miệng, đột nhiên mở miệng hỏi Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ lạnh nhạt liếc mắt, sau đó chọn một cái ghế đá ngồi xuống, bọn họ ngồi, không có lý do gì cho hắn đứng, có lẽ là bị Lăng Sương Nhược cưng chiều đến hư rồi.
Kỳ thực người áo đen biết rõ còn cố hỏi.
Người áo tím rót một chung trà hương hoa hồng cho Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ cũng không khách khí mà uống một ngụm.
“Ngươi không sợ ta hạ độc?”
Nam nhân áo tím nâng cằm nhìn Lăng Nguyệt Vụ cười cười, sau đó chớp chớp mắt, Lăng Nguyệt Vụ cảm giác động tác này nhìn rất quen mắt, giống ai?
Lăng Nguyệt Vụ đóng chặt đôi môi mỏng, đem cái chén nhẹ nhàng đặt lên bàn đá, đôi mắt bình thản nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của nam nhân áo tím.
“Giải dược.”
“Tiểu quỷ, ngươi một điểm cũng không đáng yêu.”
Khuôn mặt tuấn tú của người áo tím hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, thân thể của Lăng Nguyệt Vụ hơi nghiêng về phía sau.
Người áo đen đạm nhiên cười, càng hiện ra trẻ hơn một chút, “Ngươi cùng Lăng Sương Nhược bề ngoài không giống nhau, nhưng so với hắn càng không có biểu tình.”
Người áo đen cho Lăng Nguyệt Vụ cảm giác hắn cùng Lăng Sương Nhược biết nhau rất nhiều năm, đôi mi dài mảnh như cành liễu không khỏi cau lại, “Ngươi hạ độc?”
Lăng Nguyệt Vụ chán ghét cái dáng tươi cười tự cho là đúng của người áo đen, hắn cùng Lăng Sương Nhược có quan hệ gì.
Tháo ra một người Đồng Phượng, lại tới một người áo đen, rốt cuộc đã hiểu, sinh hoạt bình thản vô vị này cũng bắt đầu trở nên có nhiều màu sắc.
“Ngươi thế nào lại cho rằng ta hạ độc?”
Lăng Nguyệt Vụ không trả lời, hắn biết độc chính là người áo đen hạ, có lẽ cũng là do người đó pha chế ra, “Vì sao, ngươi cùng Lăng Sương Nhược có khúc mắc gì.”
“Hắn là cha ngươi, ngươi không nên gọi tên đầy đủ của hắn.”
Lăng Nguyệt Vụ không quan tâm, trong Lăng Lạc cung, ngũ đại môn chủ mỗi ngày đều khuyên bảo hắn như vậy, đáng tiếc không người nào có thể thành công, không biết bọn họ hiện tại thế nào.
“Ngươi tên là gì?”
Người áo tím càng thêm tiến gần Lăng Nguyệt Vụ, còn vươn hai tay dự định chạm vào gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, thân thể Lăng Nguyệt Vụ tiếp tục nghiêng về phía sau, giống như hai người đang đùa giỡn với nhau.
“Ngươi không nói cho ta biết ta liền hôn lên mặt của ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày.
“Hắn nói được thì làm được, tiểu mỹ nhân, ngươi cẩn thận một chút.” Người áo đen mở miệng ra cảnh cáo, mang theo ý đùa giỡn.
“Lăng Nguyệt Vụ.”
Loại lãnh tĩnh này lẽ ra không giống với lứa tuổi như vậy nên có, làm cho hai người ở đây không đùa được, đều ngồi lại ở vị trí của mình.
“Ta là Lâm Tiên, ngươi có thể gọi Lâm thúc thúc.”
Người áo tím hiện ra nụ cười như phát sáng mà chỉ có hắn mới đặc biệt có nhìn Lăng Nguyệt Vụ, tay cũng duỗi ra hướng về đầu Lăng Nguyệt Vụ, người kia trở nên sửng sốt, không phát hiện bàn tay đã xoa đầu hắn.
“Lâm… Tiên…”
Hai tay để trên đầu gối chợt nắm chặt.
“Không phải Lâm Tiên, là Lâm thúc thúc, bé ngoan.”
“Vì sao…”
Hắn thực sự xuất hiện, nhưng lại lớn tuổi hơn mình.
“Cái gì vì sao, ta còn chưa hỏi ngươi vì sao, ngươi làm sao cởi ra cái còng trên tay của Đồng Phượng cùng Lăng Sương Nhược?”
Lăng Nguyệt Vụ khôi phục trạng thái như trước, đẩy ra tay của Lâm Tiên đặt trên đầu hắn, khi đó hắn chỉ biết ở thế giới này không chỉ có hắn, thì ra còn có cả người kia.
“Uy, Lâm Tiên, hài tử này là nhi tử của đồ đệ ta, đêm nay liền dẫn hắn đến bên kia của ta.”
“Ta thích tính tình lạnh lùng của hắn, đêm nay ở bên ta.”
Lăng Nguyệt Vụ làm cho Lâm Tiên nhớ tới một người, một người khó có thể quên, một nam nhân làm cho hắn vừa yêu vừa hận.
“Không được!”
“Ta nói được là được.”
Hai người nam nhân cộng lại đều hơn sáu mươi tuổi đứng trước mặt Lăng Nguyệt Vụ cãi nhau, nhìn phải, nhìn trái, một người là sư phụ Lăng Sương Nhược, một người không xác định là Lâm Tiên chuyển thế, làm cho đầu của hắn hỗn loạn.
“Cho ta giải dược.”
Lãnh âm chậm rãi phát ra, Lăng Nguyệt Vụ đứng lên, rút ra một thanh kiếm ở trên bàn, đặt lên cổ người áo đen tự xưng là sư phụ của Lăng Sương Nhược.
Người áo đen cũng không có vẻ hoảng hốt, khóe miệng hiện ra mỉm cười nhìn giống như nịnh nọt, “Muốn giải dược, có thể, nhưng có một điều kiện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook