Tàn Tồn
-
Chương 38
Sau khi tất cả mọi người Lăng Lạc cung biết Lăng Nguyệt Vụ có võ công thâm sâu khó lường, không chỉ đối hắn càng thêm kính nể, đồng thời cũng càng khó gần gũi, rất sợ vị tiểu chủ nhân kì quái này vào buổi tối nào đó thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ khi họ đang dạ niệu [*].
Vài ngày trước, cũng là ngày nhị thiếu gia và tam thiếu gia trở về, có một người hầu vì không chịu nổi nên đã vội vội vàng vàng chạy đến nhà xí, sau đó bị người phát hiện té xỉu kế bên cạnh đó, từ ngày đó trở đi Lăng Lạc cung truyền rằng tứ thiếu gia thích đi dạo vào ban đêm, mọi người phải cẩn thận coi chừng mắc nạn.
Lăng Sương Nhược làm cung chủ đương nhiên không có khả năng không biết, chỉ là gần đây Lăng Lạc cung bận về hôn sự của Lăng Thu Nhi, còn có vài chuyện vụn vặt khác, những tin vịt này cũng chỉ nghe một chút rồi xong, mà nhân vật trong sự kiện này lại mỗi ngày không biết phiêu đãng ở nơi nào, chỉ có lúc ăn mới có thể nhìn thấy hắn, đương nhiên ngoại trừ Lăng Sương Nhược ra.
Lăng Sương Nhược vẫn cưng chiều Lăng Nguyệt Vụ như trước, chăm sóc đến từng li từng tí, dĩ nhiên trong cung không có ai đố kị, bọn họ chỉ là sợ hãi một thân võ công của Lăng Nguyệt Vụ không biết từ nơi nào đến.
Buổi tối Lăng Lạc cung đều bị vây trong trạng thái đề phòng, dù sao cũng gần ngày xuất giá của tiểu thư bọn họ đương nhiên về phương diện an toàn là không được sơ sẩy. Một mạt bóng trắng chợt hiện trên cành cây, võ nghệ dĩ nhiên là cao hơn bọn thị vệ, người khác vẫn chưa phát hiện thì thân hình của hắn đã rất nhanh xuyên qua Lăng Lạc cung, cuối cùng bóng trắng nhẹ như chim yến dừng trên nóc nhà.
Đứng trên nóc nhà làm cho gió nhẹ thổi bay áo của hắn, tóc dài phiêu tán trong không trung, như là một linh hồn từ phương xa bay đến, bạch y nhân đứng trên nóc nhà không bao lâu, liền có một bóng trắng khác cũng xuất hiện.
Đêm vắng vẻ không tiếng động, ánh trăng mềm nhẹ lan toả trong bóng đêm, một đêm làm cho số phận chuyển hướng.
Hai thân hình tương tự nhau đứng trên nóc nhà, tóc dài cũng gần như tương đồng, hơi thở băng lãnh tản ra xung quanh họ, nội lực cùng nội lực giao đấu từ lâu triển khai trong vô thanh vô tức.
Chẳng qua bao lâu, nam hài đứng gần Sương cư miệng nở ra một nụ cười đỏ như máu, ngón tay nhẹ nhàng chùi đi tơ máu đỏ sậm tràn ra ở khoé miệng.
“Hừ.”
Lăng Nguyệt Vụ đối mặt với người kia chỉ là lạnh lùng giương mắt, hắn không biết tên nam hài giang hồ nghe tin đã sợ mất mật này vì sao lại tìm tới hắn.
“Lăng Nguyệt Vụ, nhớ kỹ tên của ta, Đạm Viên, còn có, ta ngày hôm nay tới nơi này là muốn nói cho ngươi, ta hận ngươi.”
Đôi mắt phượng của Đạm Viên khi nhìn hướng Lăng Nguyệt Vụ chỉ có hận ý cường liệt, mà Lăng Nguyệt Vụ chỉ là đứng yên chỗ cũ, hắn hoàn toàn không biết mình đã làm chuyện gì khiến hài tử này hận hắn, hắn cũng không hiểu hận là như thế nào.
Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa mở miệng, chỉ lạnh nhạt nhìn Đạm Viên, dưới ánh trăng hắn như một linh hồn phiêu diêu bất định, gió thổi bay tay áo của hắn nhưng chưa thổi đi người hắn, hắn cuối cùng vẫn không hiểu ái hận tình cừu trong miệng người ta nghĩa là gì.
Nam hài đột nhiên vung lên vòng ngọc trên cổ tay, dưới ánh trăng trở nên loé sáng. “Nhớ kỹ nó.”
Đạm Viên biết, hắn tới nơi này chỉ là nhắn nhủ một mệnh lệnh, vẻn vẹn chỉ một mệnh lệnh, mệnh lệnh của một nam nhân không thể kháng lại, trong mắt hiện lên một tia khổ tâm, Lăng Nguyệt Vụ đến tột cùng là người như thế nào.
Xuyên thấu qua ánh trăng Lăng Nguyệt Vụ nhìn quét qua vòng ngọc trên tay hắn, là loại ngọc thượng đẳng độc nhất vô nhị.
Nam hài rất nhanh buông tay làm cho tay áo dài che lấp tia sáng, Lăng Nguyệt Vụ trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hương hoa lài lan toả hướng Lăng Lạc cung, bạch y nam hài thừa theo gió đêm rời khỏi Lăng Lạc cung vắng vẻ.
Sau đó Lăng Nguyệt Vụ khoan thai nhảy xuống nóc nhà trở lại Sương cư, tối nay hẳn là làm cho hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, lúc này Lăng Sương Nhược còn chưa trở về phòng, gỡ ra y phục, chỉ mặc một chiếc áo đơn, bàn chân bé nhỏ trần trụi trắng như bạch ngọc đi đến phòng tắm thiên nhiên ở phía sau, người có thể vào đây chỉ có Lăng Sương Nhược và hắn.
Nước nóng thiên nhiên truyền đến tiếng ào ào, vừa bước vào cửa Lăng Nguyệt Vụ đã nhìn thấy một mỹ cảnh khó gặp ở trước mắt, nam nhân thân hình thon dài tinh tế loã thể nằm sấp bên hồ tắm, tóc dài đen mượt hơn phân nửa bồng bềnh trong nước suối lưu động, dưới nước khúc xạ đôi chân dài trắng nõn đang thả lỏng của nam nhân, nam nhân tựa hồ vô cùng mệt mỏi nên khi tắm đã ngủ say.
Lăng Nguyệt Vụ dùng khinh công nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nam nhân, thân hình chậm rãi ngồi xuống, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra vén sợi tóc ướt dính trên gương mặt tuấn mỹ của Lăng Sương Nhược.
Chậm rãi cúi đầu tới gần tóc của nam nhân, hương bạc hà nhàn nhạt bay vào hơi thở của Lăng Nguyệt Vụ, đôi môi hồng nhạt, gương mặt trắng nõn, nam nhân đã ba mươi tuổi làm sao bảo dưỡng được tốt như vậy?
Một tay nhè nhẹ cởi đi áo đơn, chiếc áo tơ tằm mềm mại chậm rãi rơi trên mặt đất, bàn chân từ từ vươn ra, tiếp theo nửa người cũng ngập vào trong nước. Lăng Sương Nhược vẫn còn đang ngủ say, lần đầu tiên Lăng Nguyệt Vụ chăm chú nhìn vào gương mặt yên bình khi đang ngủ của hắn, bình thường tuy rằng cũng có nhìn, nhưng thường thường chỉ nhìn được một chút, Lăng Sương Nhược vốn rất nhanh tỉnh lại.
Lăng Nguyệt Vụ toàn thân trần trụi đến gần nam nhân đang say ngủ, bàn tay nhỏ bé chịu không nổi nội tâm trở nên mê hoặc khó hiểu, nâng lên xoa nhẹ đôi môi hơi mở của Lăng Sương Nhược, xúc động như có dòng điện chạy qua, tay và cả tâm của Lăng Nguyệt Vụ đều run nhè nhẹ, thu hồi bàn tay rồi đặt lên môi của mình, bọn họ đã từng hôn nhau.
Hắn là một nam nhân đã hơn ba mươi tuổi, không có khả năng không biết hôn môi là gì, nước khẽ rung chuyển, hai tay trắng nõn nằm úp sấp bên hồ cử động, ngủ mỹ nhân chầm chậm mở hai mắt, “Vụ nhi?”
Lăng Nguyệt Vụ đem ngón tay vừa sờ lên môi Lăng Sương Nhược đặt vào trong miệng mình nhẹ nhàng cắn cắn, đôi mắt vẫn nhìn như lạnh nhạt đã nhiễm một tầng nghi hoặc, tại sao lại có loại cảm giác đau nhức như vậy, hắn không biết mình đang đau nhức ở nơi nào.
Lăng Nguyệt Vụ mở miệng, tiếng nói rung động hắn cũng không biết vì sao, thân thể bé nhỏ lành lạnh đột nhiên ngả về phía Lăng Sương Nhược, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ người kia, đầu hơi ngẩng lên nhìn Lăng Sương Nhược đang có chút kinh ngạc.
Hai cơ thể trần trụi xinh đẹp tha thiết dán vào nhau, Lăng Sương Nhược vỗ về mái tóc dài của Lăng Nguyệt Vụ, cảm giác được cảm tình bất an của hắn, “Sao vậy?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, hắn không biết, chỉ muốn ôm Lăng Sương Nhược, nhiệt độ của người kia mới có thể làm cho hắn cảm giác được ấm áp, cũng làm cho hắn cảm giác được rung động này không giống với cảm giác sống để tồn tại trong quá khứ.
“Hôn ta.”
Gương mặt bình tĩnh cùng kiên định, đôi mắt lạnh nhạt chợt hiện lên bất an, tay ôm lấy Lăng Sương Nhược đột nhiên mạnh hơn, thân thể vốn đã rất gần nay càng thêm cận kề, nhiệt độ của nước tựa hồ đang tăng lên.
“Vụ nhi, ngươi cũng biết…”
“Ta biết.” Không đợi Lăng Sương Nhược nói ra nửa câu sau Lăng Nguyệt Vụ đã tự động tiếp lời.
Vụ nhi đêm nay tựa hồ không giống với bình thường, nhưng không giống ở điểm nào hắn cũng không thể nói rõ, thân thể nhỏ nhắn kề sát làm dấy lên dục vọng của hắn, thật lâu trước đây hắn đã biết điều này là gì, cũng có ý nghĩa gì, chỉ là hắn chưa bao giờ thừa nhận bản thân có tình cảm quái dị cùng với khát khao chiếm lấy cường liệt đối với Vụ nhi.
Thanh âm bắt đầu khàn giọng, “Ngươi là con ta.”
“Ta không phải là con ngươi.” Rốt cuộc, hắn đã nói nhiều hơn so với Lăng Sương Nhược, cho dù chỉ là nhiều hơn một hai chữ, Lăng Nguyệt Vụ nâng lên gương mặt mỹ lệ mang theo cưng chiều của Lăng Sương Nhược, “Ngươi là của ta.”
Lăng Sương Nhược hiện tại không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, đôi tay vỗ về mái tóc của Lăng Nguyệt Vụ chuyển thành ôm lấy eo nhỏ của hắn, Lăng Sương Nhược không biết nên nói cái gì, cảm tình của bọn họ hơn hẳn phụ tử, đây là gì?
“Ta đương nhiên là phụ thân của ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ hy vọng Lăng Sương Nhược chỉ ở bên cạnh hắn, hắn biết loại cảm giác này không phải là tình phụ tử, “Ngươi không phải cha ta, ta cũng không phải con ngươi, ta chỉ là chính bản thân ta.”
“Vụ nhi, ngươi biết lời ngươi nói hiện tại có nghĩa gì không?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, trên phương diện tình cảm hắn vĩnh viễn đều ở trong trạng thái đần độn.
“Không phải là thân tình, là ái tình, ngươi có hiểu không, có lẽ bây giờ ngươi chỉ ỷ lại vào ta mà thôi.”
Lăng Nguyệt Vụ nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, hắn tin chắc chắn đây không phải là ỷ lại, “Không phải ỷ lại, là thích.”
Là thích, đúng không, hắn trước đây đã từng nghe qua thích từ trong miệng Lâm Tiên, tình cảm đặc biệt mà một người đối với một người khác, một tình cảm không hề xấu xa.
“Không hối hận?” Câu nghi vấn.
“Không hối hận.” Câu khẳng định.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt mình, đôi môi mà Lăng Nguyệt Vụ nhìn cả một buổi tối hướng lại gần hắn.
Không giống với lần thử lúc trước, cảm giác lần này là nhẹ nhàng, là ôn nhu, là nhàn nhạt, sau đó hai chiếc lưỡi lớn nhỏ cùng triền miên lẫn nhau, nam nhân cuối cùng vẫn là nam nhân, không lâu sau dưới thân liền nổi lên phản ứng.
Lăng Nguyệt Vụ ngồi trên eo của Lăng Sương Nhược, vật lớn của mỹ nhân để ở sau hậu đình trắng nõn, Lăng Sương Nhược muốn ngừng lại, thế nhưng khi môi chạm vào làn da mềm mại của người trong lòng thì loại khát vọng này càng không thể vãn hồi.
Có chút không thích ứng vật lớn mà Lăng Sương Nhược để ở phía sau, Lăng Nguyệt Vụ giãy dụa cái mông nhỏ nhắn của mình, hắn không biết điều này là dằn vặt Lăng Sương Nhược.
“Vụ nhi, lát nữa sẽ rất đau, có sợ không?”
Không chút do dự lắc đầu, sinh tử chưa bao giờ sợ tại sao lại sợ cái đau mà chưa từng trải qua kia.
Lăng Sương Nhược biết lần này chắc chắn rất đau, bọn họ không có gì có thể bôi trơn, việc nam với nam thỉnh thoảng từ trong miệng Nam Cung Phó biết được, cái này gọi là mưa dầm thấm đất.
“Ngươi không chuyên tâm.”
Lăng Nguyệt Vụ hơi cau mày, Lăng Sương Nhược vừa nghĩ đến làm thế nào không cho hắn đau đớn nhẹ hôn vào đôi môi hồng nhạt, “Không có.”
“Vậy tiếp tục.”
Ở trong nước có lẽ sẽ không đau nhức như vậy, Lăng Nguyệt Vụ đã bắt đầu biến âm không hề ngọt ngào như đồng âm lúc trước, nhưng chuyển biến này càng làm cho Lăng Sương Nhược hiện tại trở nên điên cuồng.
Nâng lên tiểu mông của hắn, trước đó màn mở thông từ lâu đã làm xong, kế tiếp, vật cực đại cố nén đã lâu chậm rãi tiến nhập vào chỗ chật hẹp.
Cắn chặt môi dưới, trên trán bốc lên mồ hôi, dưới thân trở nên đau nhức, hắn hiểu được cảm giác này không giống với đau đớn khi hắn bị thương, loại đau đớn này làm cho hắn tê dại, tựa hồ làm cho hắn vui sướng.
Đau, làm cho hắn cảm giác được mình đang tồn tại.
Đau, cho hắn biết hắn chiếm được một người.
Đau, cho hắn biết hắn đang ở bên người hắn thích.
Nước trong hồ nổi lên tầng tầng làn sóng, từng đợt hoảng động, từng đợt tiến vào rồi ra ngoài, lần lượt đan vào triền miên, cả hai gương mặt giống nhau đều nhìn đối phương lộ ra tình cảm sâu đậm.
Bọn họ trong lúc đó, là tình cảm chân thật, là tình cảm tinh khiết, là tình cảm không có tạp chất.
Ánh trăng trút xuống trên bệ cửa, đêm tựa hồ còn rất dài, thích tựa hồ là một nan đề không thể giải.
‘Thích’ cũng không phải là ác mộng không thể hiểu, ‘thích’ là hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh Lăng Nguyệt Vụ.
Rất nhạt, rất nhẹ, rất dễ chịu.
Giấc mộng đêm nay thật ngọt, tuy rằng cảm giác rất đau, nhưng không có bất luận mùi máu tanh.
Cơ thể bé bỏng được Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, khoé miệng vung lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn mười ba tuổi đang ở trong mộng đẹp.
.
.
[*] Dạ niệu: vệ sinh ban đêm/ tiểu đêm.
Vài ngày trước, cũng là ngày nhị thiếu gia và tam thiếu gia trở về, có một người hầu vì không chịu nổi nên đã vội vội vàng vàng chạy đến nhà xí, sau đó bị người phát hiện té xỉu kế bên cạnh đó, từ ngày đó trở đi Lăng Lạc cung truyền rằng tứ thiếu gia thích đi dạo vào ban đêm, mọi người phải cẩn thận coi chừng mắc nạn.
Lăng Sương Nhược làm cung chủ đương nhiên không có khả năng không biết, chỉ là gần đây Lăng Lạc cung bận về hôn sự của Lăng Thu Nhi, còn có vài chuyện vụn vặt khác, những tin vịt này cũng chỉ nghe một chút rồi xong, mà nhân vật trong sự kiện này lại mỗi ngày không biết phiêu đãng ở nơi nào, chỉ có lúc ăn mới có thể nhìn thấy hắn, đương nhiên ngoại trừ Lăng Sương Nhược ra.
Lăng Sương Nhược vẫn cưng chiều Lăng Nguyệt Vụ như trước, chăm sóc đến từng li từng tí, dĩ nhiên trong cung không có ai đố kị, bọn họ chỉ là sợ hãi một thân võ công của Lăng Nguyệt Vụ không biết từ nơi nào đến.
Buổi tối Lăng Lạc cung đều bị vây trong trạng thái đề phòng, dù sao cũng gần ngày xuất giá của tiểu thư bọn họ đương nhiên về phương diện an toàn là không được sơ sẩy. Một mạt bóng trắng chợt hiện trên cành cây, võ nghệ dĩ nhiên là cao hơn bọn thị vệ, người khác vẫn chưa phát hiện thì thân hình của hắn đã rất nhanh xuyên qua Lăng Lạc cung, cuối cùng bóng trắng nhẹ như chim yến dừng trên nóc nhà.
Đứng trên nóc nhà làm cho gió nhẹ thổi bay áo của hắn, tóc dài phiêu tán trong không trung, như là một linh hồn từ phương xa bay đến, bạch y nhân đứng trên nóc nhà không bao lâu, liền có một bóng trắng khác cũng xuất hiện.
Đêm vắng vẻ không tiếng động, ánh trăng mềm nhẹ lan toả trong bóng đêm, một đêm làm cho số phận chuyển hướng.
Hai thân hình tương tự nhau đứng trên nóc nhà, tóc dài cũng gần như tương đồng, hơi thở băng lãnh tản ra xung quanh họ, nội lực cùng nội lực giao đấu từ lâu triển khai trong vô thanh vô tức.
Chẳng qua bao lâu, nam hài đứng gần Sương cư miệng nở ra một nụ cười đỏ như máu, ngón tay nhẹ nhàng chùi đi tơ máu đỏ sậm tràn ra ở khoé miệng.
“Hừ.”
Lăng Nguyệt Vụ đối mặt với người kia chỉ là lạnh lùng giương mắt, hắn không biết tên nam hài giang hồ nghe tin đã sợ mất mật này vì sao lại tìm tới hắn.
“Lăng Nguyệt Vụ, nhớ kỹ tên của ta, Đạm Viên, còn có, ta ngày hôm nay tới nơi này là muốn nói cho ngươi, ta hận ngươi.”
Đôi mắt phượng của Đạm Viên khi nhìn hướng Lăng Nguyệt Vụ chỉ có hận ý cường liệt, mà Lăng Nguyệt Vụ chỉ là đứng yên chỗ cũ, hắn hoàn toàn không biết mình đã làm chuyện gì khiến hài tử này hận hắn, hắn cũng không hiểu hận là như thế nào.
Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa mở miệng, chỉ lạnh nhạt nhìn Đạm Viên, dưới ánh trăng hắn như một linh hồn phiêu diêu bất định, gió thổi bay tay áo của hắn nhưng chưa thổi đi người hắn, hắn cuối cùng vẫn không hiểu ái hận tình cừu trong miệng người ta nghĩa là gì.
Nam hài đột nhiên vung lên vòng ngọc trên cổ tay, dưới ánh trăng trở nên loé sáng. “Nhớ kỹ nó.”
Đạm Viên biết, hắn tới nơi này chỉ là nhắn nhủ một mệnh lệnh, vẻn vẹn chỉ một mệnh lệnh, mệnh lệnh của một nam nhân không thể kháng lại, trong mắt hiện lên một tia khổ tâm, Lăng Nguyệt Vụ đến tột cùng là người như thế nào.
Xuyên thấu qua ánh trăng Lăng Nguyệt Vụ nhìn quét qua vòng ngọc trên tay hắn, là loại ngọc thượng đẳng độc nhất vô nhị.
Nam hài rất nhanh buông tay làm cho tay áo dài che lấp tia sáng, Lăng Nguyệt Vụ trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hương hoa lài lan toả hướng Lăng Lạc cung, bạch y nam hài thừa theo gió đêm rời khỏi Lăng Lạc cung vắng vẻ.
Sau đó Lăng Nguyệt Vụ khoan thai nhảy xuống nóc nhà trở lại Sương cư, tối nay hẳn là làm cho hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, lúc này Lăng Sương Nhược còn chưa trở về phòng, gỡ ra y phục, chỉ mặc một chiếc áo đơn, bàn chân bé nhỏ trần trụi trắng như bạch ngọc đi đến phòng tắm thiên nhiên ở phía sau, người có thể vào đây chỉ có Lăng Sương Nhược và hắn.
Nước nóng thiên nhiên truyền đến tiếng ào ào, vừa bước vào cửa Lăng Nguyệt Vụ đã nhìn thấy một mỹ cảnh khó gặp ở trước mắt, nam nhân thân hình thon dài tinh tế loã thể nằm sấp bên hồ tắm, tóc dài đen mượt hơn phân nửa bồng bềnh trong nước suối lưu động, dưới nước khúc xạ đôi chân dài trắng nõn đang thả lỏng của nam nhân, nam nhân tựa hồ vô cùng mệt mỏi nên khi tắm đã ngủ say.
Lăng Nguyệt Vụ dùng khinh công nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nam nhân, thân hình chậm rãi ngồi xuống, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra vén sợi tóc ướt dính trên gương mặt tuấn mỹ của Lăng Sương Nhược.
Chậm rãi cúi đầu tới gần tóc của nam nhân, hương bạc hà nhàn nhạt bay vào hơi thở của Lăng Nguyệt Vụ, đôi môi hồng nhạt, gương mặt trắng nõn, nam nhân đã ba mươi tuổi làm sao bảo dưỡng được tốt như vậy?
Một tay nhè nhẹ cởi đi áo đơn, chiếc áo tơ tằm mềm mại chậm rãi rơi trên mặt đất, bàn chân từ từ vươn ra, tiếp theo nửa người cũng ngập vào trong nước. Lăng Sương Nhược vẫn còn đang ngủ say, lần đầu tiên Lăng Nguyệt Vụ chăm chú nhìn vào gương mặt yên bình khi đang ngủ của hắn, bình thường tuy rằng cũng có nhìn, nhưng thường thường chỉ nhìn được một chút, Lăng Sương Nhược vốn rất nhanh tỉnh lại.
Lăng Nguyệt Vụ toàn thân trần trụi đến gần nam nhân đang say ngủ, bàn tay nhỏ bé chịu không nổi nội tâm trở nên mê hoặc khó hiểu, nâng lên xoa nhẹ đôi môi hơi mở của Lăng Sương Nhược, xúc động như có dòng điện chạy qua, tay và cả tâm của Lăng Nguyệt Vụ đều run nhè nhẹ, thu hồi bàn tay rồi đặt lên môi của mình, bọn họ đã từng hôn nhau.
Hắn là một nam nhân đã hơn ba mươi tuổi, không có khả năng không biết hôn môi là gì, nước khẽ rung chuyển, hai tay trắng nõn nằm úp sấp bên hồ cử động, ngủ mỹ nhân chầm chậm mở hai mắt, “Vụ nhi?”
Lăng Nguyệt Vụ đem ngón tay vừa sờ lên môi Lăng Sương Nhược đặt vào trong miệng mình nhẹ nhàng cắn cắn, đôi mắt vẫn nhìn như lạnh nhạt đã nhiễm một tầng nghi hoặc, tại sao lại có loại cảm giác đau nhức như vậy, hắn không biết mình đang đau nhức ở nơi nào.
Lăng Sương Nhược bóp bóp cánh tay bị gối trở nên phát tê, sau đó vươn tay cầm lấy những sợi tóc dài mượt ngâm trong nước của Lăng Nguyệt Vụ.
Lăng Nguyệt Vụ mở miệng, tiếng nói rung động hắn cũng không biết vì sao, thân thể bé nhỏ lành lạnh đột nhiên ngả về phía Lăng Sương Nhược, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ người kia, đầu hơi ngẩng lên nhìn Lăng Sương Nhược đang có chút kinh ngạc.
Hai cơ thể trần trụi xinh đẹp tha thiết dán vào nhau, Lăng Sương Nhược vỗ về mái tóc dài của Lăng Nguyệt Vụ, cảm giác được cảm tình bất an của hắn, “Sao vậy?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, hắn không biết, chỉ muốn ôm Lăng Sương Nhược, nhiệt độ của người kia mới có thể làm cho hắn cảm giác được ấm áp, cũng làm cho hắn cảm giác được rung động này không giống với cảm giác sống để tồn tại trong quá khứ.
“Hôn ta.”
Gương mặt bình tĩnh cùng kiên định, đôi mắt lạnh nhạt chợt hiện lên bất an, tay ôm lấy Lăng Sương Nhược đột nhiên mạnh hơn, thân thể vốn đã rất gần nay càng thêm cận kề, nhiệt độ của nước tựa hồ đang tăng lên.
“Vụ nhi, ngươi cũng biết…”
“Ta biết.” Không đợi Lăng Sương Nhược nói ra nửa câu sau Lăng Nguyệt Vụ đã tự động tiếp lời.
Vụ nhi đêm nay tựa hồ không giống với bình thường, nhưng không giống ở điểm nào hắn cũng không thể nói rõ, thân thể nhỏ nhắn kề sát làm dấy lên dục vọng của hắn, thật lâu trước đây hắn đã biết điều này là gì, cũng có ý nghĩa gì, chỉ là hắn chưa bao giờ thừa nhận bản thân có tình cảm quái dị cùng với khát khao chiếm lấy cường liệt đối với Vụ nhi.
Thanh âm bắt đầu khàn giọng, “Ngươi là con ta.”
“Ta không phải là con ngươi.” Rốt cuộc, hắn đã nói nhiều hơn so với Lăng Sương Nhược, cho dù chỉ là nhiều hơn một hai chữ, Lăng Nguyệt Vụ nâng lên gương mặt mỹ lệ mang theo cưng chiều của Lăng Sương Nhược, “Ngươi là của ta.”
Lăng Sương Nhược hiện tại không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, đôi tay vỗ về mái tóc của Lăng Nguyệt Vụ chuyển thành ôm lấy eo nhỏ của hắn, Lăng Sương Nhược không biết nên nói cái gì, cảm tình của bọn họ hơn hẳn phụ tử, đây là gì?
“Ta đương nhiên là phụ thân của ngươi.”
Lăng Nguyệt Vụ hy vọng Lăng Sương Nhược chỉ ở bên cạnh hắn, hắn biết loại cảm giác này không phải là tình phụ tử, “Ngươi không phải cha ta, ta cũng không phải con ngươi, ta chỉ là chính bản thân ta.”
“Vụ nhi, ngươi biết lời ngươi nói hiện tại có nghĩa gì không?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, trên phương diện tình cảm hắn vĩnh viễn đều ở trong trạng thái đần độn.
“Không phải là thân tình, là ái tình, ngươi có hiểu không, có lẽ bây giờ ngươi chỉ ỷ lại vào ta mà thôi.”
Lăng Nguyệt Vụ nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, hắn tin chắc chắn đây không phải là ỷ lại, “Không phải ỷ lại, là thích.”
Là thích, đúng không, hắn trước đây đã từng nghe qua thích từ trong miệng Lâm Tiên, tình cảm đặc biệt mà một người đối với một người khác, một tình cảm không hề xấu xa.
“Không hối hận?” Câu nghi vấn.
“Không hối hận.” Câu khẳng định.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt mình, đôi môi mà Lăng Nguyệt Vụ nhìn cả một buổi tối hướng lại gần hắn.
Không giống với lần thử lúc trước, cảm giác lần này là nhẹ nhàng, là ôn nhu, là nhàn nhạt, sau đó hai chiếc lưỡi lớn nhỏ cùng triền miên lẫn nhau, nam nhân cuối cùng vẫn là nam nhân, không lâu sau dưới thân liền nổi lên phản ứng.
Lăng Nguyệt Vụ ngồi trên eo của Lăng Sương Nhược, vật lớn của mỹ nhân để ở sau hậu đình trắng nõn, Lăng Sương Nhược muốn ngừng lại, thế nhưng khi môi chạm vào làn da mềm mại của người trong lòng thì loại khát vọng này càng không thể vãn hồi.
Có chút không thích ứng vật lớn mà Lăng Sương Nhược để ở phía sau, Lăng Nguyệt Vụ giãy dụa cái mông nhỏ nhắn của mình, hắn không biết điều này là dằn vặt Lăng Sương Nhược.
“Vụ nhi, lát nữa sẽ rất đau, có sợ không?”
Không chút do dự lắc đầu, sinh tử chưa bao giờ sợ tại sao lại sợ cái đau mà chưa từng trải qua kia.
Lăng Sương Nhược biết lần này chắc chắn rất đau, bọn họ không có gì có thể bôi trơn, việc nam với nam thỉnh thoảng từ trong miệng Nam Cung Phó biết được, cái này gọi là mưa dầm thấm đất.
“Ngươi không chuyên tâm.”
Lăng Nguyệt Vụ hơi cau mày, Lăng Sương Nhược vừa nghĩ đến làm thế nào không cho hắn đau đớn nhẹ hôn vào đôi môi hồng nhạt, “Không có.”
“Vậy tiếp tục.”
Ở trong nước có lẽ sẽ không đau nhức như vậy, Lăng Nguyệt Vụ đã bắt đầu biến âm không hề ngọt ngào như đồng âm lúc trước, nhưng chuyển biến này càng làm cho Lăng Sương Nhược hiện tại trở nên điên cuồng.
Nâng lên tiểu mông của hắn, trước đó màn mở thông từ lâu đã làm xong, kế tiếp, vật cực đại cố nén đã lâu chậm rãi tiến nhập vào chỗ chật hẹp.
Cắn chặt môi dưới, trên trán bốc lên mồ hôi, dưới thân trở nên đau nhức, hắn hiểu được cảm giác này không giống với đau đớn khi hắn bị thương, loại đau đớn này làm cho hắn tê dại, tựa hồ làm cho hắn vui sướng.
Đau, làm cho hắn cảm giác được mình đang tồn tại.
Đau, cho hắn biết hắn chiếm được một người.
Đau, cho hắn biết hắn đang ở bên người hắn thích.
Nước trong hồ nổi lên tầng tầng làn sóng, từng đợt hoảng động, từng đợt tiến vào rồi ra ngoài, lần lượt đan vào triền miên, cả hai gương mặt giống nhau đều nhìn đối phương lộ ra tình cảm sâu đậm.
Bọn họ trong lúc đó, là tình cảm chân thật, là tình cảm tinh khiết, là tình cảm không có tạp chất.
Ánh trăng trút xuống trên bệ cửa, đêm tựa hồ còn rất dài, thích tựa hồ là một nan đề không thể giải.
‘Thích’ cũng không phải là ác mộng không thể hiểu, ‘thích’ là hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh Lăng Nguyệt Vụ.
Rất nhạt, rất nhẹ, rất dễ chịu.
Giấc mộng đêm nay thật ngọt, tuy rằng cảm giác rất đau, nhưng không có bất luận mùi máu tanh.
Cơ thể bé bỏng được Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, khoé miệng vung lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn mười ba tuổi đang ở trong mộng đẹp.
.
.
[*] Dạ niệu: vệ sinh ban đêm/ tiểu đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook