Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ
-
Chương 4
Phần 4Khoảng chục hộ pháp của Nhật Nguyệt Thần Giáo từ trên núi nghe thấy âm thanh “thiên lý truyền âm” của Tuyết Tâm vang đến thì đoán biết là nàng đang gặp nạn, chúng dùng đèn lồng làm dù thi triển khinh công định bay xuống theo hướng phát ra âm thanh thì bị Đông Phương Bất Bại chặn lại giữa đường:– Tham kiến Phó giáo chủ.– Trễ như vậy rồi, các ngươi xuống núi làm gì?– Chúng thuộc hạ nghe phu nhân Thiên lý truyền âm, phu nhân chắc chắn bây giờ đang gặp nguy hiểm nên thuộc hạ đưa mấy người đi chuẩn bị giải cứu.– Phu nhân đương nhiên là quan trọng, nhưng an nguy của Hắc Mộc Nhai càng quan trọng hơn, ác ngươi lại vội vàng xuống núi, lỡ như để Ngũ nhạc Kiếm Phái thừa thời cơ vậy há chẳng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta khó giữ hay sao.– Nhưng mà…Phó giáo chủ…Việc này… Phu nhân đang gặp nguy hiểm.
Chúng thuộc hạ lại không đi ứng cứu…nếu như…– Ta chính vì việc này mà xuống đây.
Chuyện của phu nhân cứ giao cho ta.
Các ngươi hãy tức tốc trở về, không được chậm trễ.– Cẩn tuân pháp chỉ của Phó giáo chủ, thuộc hạ cáo lui.Bọn chúng vừa đỉ khỏi, Đông Phương Bất Bại khẽ mỉm cưởi tự mãn, đúng lúc này, Tuyết Tâm cũng đã chạy về đến chỗ hắn.
Nàng chạy đến nơi hớt hải lên tiếng:– Đông Phương hiền đệ, chúng ta mắc bẫy rồi, Doanh Doanh không phải bị…Câu nói của Tuyết Tâm chưa kịp phát ra hết thì nàng bị Đông Phương Bất Bại điểm một cú vào huyệt đạo khiến toàn thân không thể nhúc nhích.
Tuyết Tâm ngỡ ngàng, trong tích tắc, nàng đã biết Đông Phương chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, Tuyết Tâm cay đắng hỏi hắn “Tại sao?”.
Đông Phương bất bại trả lời:– Ngươi thật ngu xuẩn, Hắc Mộc Nhai bị giới nghiêm ngặt, Doanh Doanh sao có thể bị người ta dễ dàng bắt đi chứ.
Ta nói thật nhé, trận chiến giữa Nhậm Ngã Hành và Ngũ nhạc Kiếm Phái ta đã tỉ mỉ sắp đặt nhiều ngày rồi, sao ta có thể để cho hắn rúc đầu không ra chứ.
Nên đành phai hy sinh cô.
Phu nhân, xin lỗi.Nói đoạn, hắn thu tay về, dồn nội công vào tay và đánh một chưởng vào thẳng lồng ngực của nàng, phát ra tiếng nổ lớn.
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Tuyết Tâm vị vỡ tan tành, nàng chết trong tay Đông Phương Bất Bại một cách uất ức tủi nhục mà không nói ra được một lời nào.
Tuyết Tâm ngã vật xuống đất, không nhắm mắt…Đông Phương Bất Bại bế xác của Tuyết Tâm đến trước cửa hầm nơi Nhậm Ngã Hành đang tu luyện và nói lớn:– Giáo chủ, giáo chủ Nhậm đại tiểu thư bị người ta bắt cóc, phu nhân vì bảo vệ nữ nhi cũng đã bị Ngũ nhạc Kiếm Phái giết hại rồi.Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa hầm đá vỡ vụn, một người đàn ông to lớn lao vút ra ngoài, đứng ngay cạnh xác của Tuyết Tâm, đây chính là Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành.
Hắn đỡ xác Tuyết Tâm từ tay Đông Phương mà ánh mắt đổ lửa, xen lẫn sự đau đớn đến tuyệt vọng.
Đông Phương tiếp tục xát muối vào vết thương lòng của Nhậm Ngã Hành:– Giáo chủ, trước khi bị giết, phu nhân còn bị bọn chúng…hãm hiếp tập thể…vô cùng đau đớn..Nhìn quần áo sộc sệch bị xé đôi mà nàng cố đắp lên người, rồi những vết bầm tím trên cơ thể Tuyết Tâm, Nhậm Ngã Hành đau đớn đến tột cùng.
Một tiếng gầm vang vọng xa khắp đỉnh núi Hắc Mộc Nhai, văng vẳng tới tân tai mọi người ở Ngũ nhạc Kiếm Phái.Sáng hôm sau, Tả Lãnh Thiền vẽ lại sơ đồ núi Hắc Mộc Nhai cho mọi người xem mà không sao tìm thấy đường lên núi.
Hắn nói:– Nếu thực sự không tìm thấy đường lên núi, chúng ta sẽ phải giữ ở đường mà Ma giáo phải đi qua, ta không tin người của Ma giáo có thể ở trên đó cả đời.Hắn vừa nói dứt lời thì từ phía sau, một cơn cuồng phong mạnh như bão thổi tới làm cho cát bay mù mịt, cành lá rung cây đổ nghiêng hồi.
Báo hiệu kẻ thù lớn nhất sắp xuất hiện, ngay lập tức, mọi người của Ngũ nhạc Kiếm Phái quay về phía sau, rút kiếm ở thế thủ, sẵn sàng ứng phó.
Từng ngọn kim tiêu phi ra nhanh như chớp, khiến một vại đệ tử của Ngũ nhạc Kiếm Phái trúng tiêu găm ngay cổ, ngã ra chết ngay lập tức.Từ phía rất xa, một chiệc kiệu được bốn người khiêng nhưng không phải đi mà là bay cao trên không trung, chả mấy chốc đã đáp xuống ngay trước mắt mọi người.
Bên trong Nhậm Ngã Hành ngồi ở trong kiệu với phong thái vô cùng ung dung đầy khiêu khích mọi người.
Tả Lãnh Thiền nói:– Nhậm Ngã Hành đã đến rồi.Nhậm Ngã Hành nói lớn:– Bổn giáo chủ nghe nói, chính phái của các ngươi muốn diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta, vậy phải dựa vào bản lĩnh thật sự.
Nhưng các ngươi lại giết phu nhân, bắt cóc con ta, còn gì là chính phái?– Ngươi đừng nói bừa, chúng ta hoàn toàn không hề bắt cóc đứa trẻ nào cả.
Cũng không giết nữ nhân đó.
– Nhạc phu nhân lên tiếng bao biện– Muộn quả rồi, bổn giáo chủ hôm nay sẽ lĩnh giáo cao chiêu của Ngũ nhạc Kiếm Phái các ngươi.Tả Lãnh Thiền nghe vậy liền bước tới nói:– Nếu đã như vậy, Nhậm giáo chủ, xin chỉ giáo.– Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, để ta lĩnh giáo tuyệt thế của Nhậm Giáo Chủ.
– Trưởng môn nhân phái Hành Sơn lên tiếng.Ông xoay người rút kiếm, phóng thẳng về phía Nhậm Ngã Hành với uy lực kinh hồn.
Nhậm Ngã Hành đập một tay xuông tay vịn của kiệu, tay còn lại y dùng nội công đưa ra chặn lại thanh kiếm khiến nó lơ lửng ở giữa, không sao nhích thêm được nữa.
Rồi thi triển nội công Hấp tinh đại pháp khiến nội lực của đối phương bị hút về phía mình.Thấy người của mình có nguy cơ bại đến nơi, Trưởng phái Thái Sơn bay lên ứng cứu, y rút kiếm đâm thẳng về phía Nhậm Ngã Hành, nhưng cũng chỉ một cái bóp tay thu nội lực rồi đánh cách âm ra, vị nam nhân nọ đã bay ra cả trăm thước, hộc ra một vũng máu tươi.
Nhận thấy tình thế ngoặt nghèo, Nhạc Bất Quần lao tới, y rút kiếm phóng tiêp về phía Nhậm Ngã hành nhưng cũng không xoay chuyển được tình thế.
Trái lại còn bị nội lực phản lại làm trọng thương.Nhậm Ngã hành liền thu tay lại, tạo thành một quả cầu nội lực đỏ tím trong lòng bàn tay rồi phóng thẳng về phía trước khiến cả hai người văng tít ra xa.
Hai vị sư thái của phái Hằng Sơn thấy vậy rút kiếm định lao tới cùng Nhạc phu nhân thì Nhậm Ngã Hành thấy vậy lên tiếng:– Ninh hiệp nhị vị sư thái, bổn giáo chủ ta tung hoành trên giang hồ mấy chục năm nay, đã giết người vô số kể, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ giết phụ nữ cả, bây giờ hãy để ta lãnh giáo cao chiêu của Tả Trưởng môn, sau đó ta sẽ cử nữ đồ đệ của ta ra giáo đấu với các vị.
Tả trưởng môn, mời!Tả Lãnh Thiền rút kiếm, lao vút lên không trung, cao cả chục thước rồi dùng nội lực đâm thẳng về phía kiệu, nơi Nhậm Ngã Hành đang ngồi, mũi kiêm lao đi vun vút với uy lực kinh hồn, Nhâm Ngã Hành nghiêng đầu né mũi kiếm đó, nhanh như chớp Tả Lãnh Thiền tiếp tục chém ngang một đường nữa nhưng Nhậm Ngã Hành vẫn né tránh được, hai người so tài trên chiếc kiệu, nội lực phát ra làm rung chuyển cả một vùng, chiệc kiệu không chịu nội sức ép, nổ tung tan tành, chỉ còn lại đế.Cả hai người bay ra khỏi kiệu, Tả Lãnh Thiền xoay người một cú, tiếp tục dùng nội lực đâm thẳng kiếm về hướng Nhậm Ngã Hành, nhưng lần này, Nhậm Ngã Hành không thèm né tránh nữa mà dùng nội lực ở lòng bàn tay tấn công thẳng vào mũi kiếm đó khiến nó nát vụn, tận dụng cơ hội hắn tiến tới tóm luôn tay Tả Lãnh Thiền và thi trển võ công Hấp tinh đại pháp, hút nội lực của Tả Lãnh Thiền vào người mình.Tả Lãnh Thiền đưa cánh tay trái ra đánh vào người Nhậm Ngã Hành hòng thoát thân, nhưng Nhậm Ngã Hành lại đưa tiếp tay còn lại ra đỡ lấy chưởng lực đó và ép luôn tay Tả Lãnh Thiền vào tay mình hất tung hắn lên trời tiếp tục thi triển Hấp tinh đại pháp.Tả lãnh Thiền không cách nào thoát thân được, trong người đang thập phần nguy hiểm, hắn lo nghĩ: “Không xong rồi, hấp tinh đại pháp, cứ thế này, chỉ trong chốc lát nội lực của ta sẽ bị lão ma đầu này hút cạn”Nhậm Ngã Hành đang thi triển Hấp tinh đại pháp, đến nỗi sắp biến Tả Lãnh Thiền thành phế nhân thì bỗng nhiên thấy đau nhói vùng ngực, không sao chịu được, hắn nghĩ: “Chết rồi, nội lực của ta sao lại bị tắc nghẽn, không điều khiển được nữa”.Hắn vội vàng thu hồi nội lực, đánh Tả Lãnh Thiền một trương văng ra xa và bay lộn về chiếc kiệu của mình.
Tả Lãnh Thiền thoát chết trong gang tấc.
Nhậm Ngã Hành thầm nghĩ: “Bây giờ, chỉ có nhanh chóng trở về trên núi để trị thương rồi nhanh chóng tìm tung tích của Doanh Doanh, mối thù của Tuyết Tâm tạm thời nhẫn nhịn vậy”.
Hắn âm thầm điều hòa chân khí, bình tĩnh lên tiếng:– Nội công của Tả chưởng môn quả không tầm thường, tại hạ bái phục, bái phục.
Hôm nay Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta Thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu muốn tiêu diệt hết các ngươi, quả thực dễ như trở bàn tay vậy nhưng sau này, nếu truyền tin ra ngoài, nói Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta ức hiếp các ngươi thì không hay lắm.
Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, hãy trở về mà làm nốt những việc tâm nguyện của các ngươi, một tháng sau đích thân ta sẽ dẫn ba vạn giáo chúng xuống núi, quét sạch cái gọi là Ngũ nhạc Kiếm Phái của các ngươi…– VỀ!!!Sau tiếng quát, kiệu của Nhậm Ngã Hành lại bay vút lên không trung rồi khuất hẳn sau lùm cây.Bóng kiệu của Nhậm Ngã Hành khuất hẳn rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Trưởng môn nhân phái Thái sơn mới lên tiếng:– Tả trưởng môn, may mà có huynh, nếu không Ngũ nhạc Kiếm Phái của ta đã bị tên ma đầu này diệt sạch rồi.
Võ công của hắn, vừa nãy chúng ta đều đã nhìn thấy, bây giờ muốn tiêu diệt tận gốc ma giáo, là chuyện không thể nào.
Vì vậy ta đề nghị mọi người phải đoàn kết chặt chẽ với nhau, thiết lập lại một liên minh Ngũ nhạc Kiếm Phái mới.
Như vậy, một tháng sau mới có thể chống lại sức tấn công của Ma giáo.
Mọi người thấy thế nào.– Ý kiến rất hay, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, chỉ cần Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta một lòng đoàn kết, sớm muộn gì cũng có thể diệt sạch Ma giáo.
Nhưng ngôi vị Ngũ nhạc Minh chủ thì sao? – Tả Lãnh Thiền lên tiếng.– Ta thấy trong mấy người, võ công của tả trưởng môn cao nhất, để huynh giữ ngôi Minh chủ Ngũ nhạc Kiếm Phái, thiết nghĩ mọi người sẽ không có ý kiến.– Vậy…quá xem trọng rồi, Tả mỗ không dám đảm trách.– Thiên môn sư huynh, vậy Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta tổ chức đọ kiếm tranh ngôi Minh chủ, mười năm một lần tại Thái Sơn Ngọc Hàng đỉnh, thế nào? – Nhạc Bất Quần liền lên tiếng.– Nhạc tiên sinh, còn đọ kiếm gì nữa, không phải vừa rồi mọi người đều thấy chỉ có mình Tả trưởng môn là đấu ngang ngửa với Nhậm Ngã Hành hay sao, hơn nữa, Minh chủ của Ngũ nhạc Kiếm Phái lần trước chính là sư phụ của Tả trưởng môn, thì lần này, dù có tỉ thí nữa, vẫn sẽ là tả trưởng môn thắng thôi.
Hơn nữa, ma giáo đã tuyên bố một tháng sau sẽ quyết chiến với Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta.
Đại sự lâm đầu, không phải luôn tuân theo quy tắc.
Tả trưởng môn đừng nên khước từ nữa.– Được các vị không chê, tả mỗ ta cũng sẽ không khước từ nữa.
Ngũ nhạc Kiếm Phái ta mặc dù phân tăng ni đạo tục nhưng lòng chính nghĩa luôn luôn đồng nhất, từ nay Ngũ nhạc Kiếm Phái ta sẽ chung mối thù, như cây liền cành, cùng chống lại kẻ thù.Tả Lãnh Thiền trở về núi Tung Sơn mà suy nghĩ miên man: “Lúc nãy, tên ma đầu Nhậm Ngã Hành hoàn toàn có thể dồn ta vào chỗ chết, tai sao hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ.
Thật khó nghĩ, Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành uy lực kinh người, chỉ cần thi triên thêm một chút toàn bộ chân khí của ta sẽ không còn nữa, cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân, chuyện này chắc chắn có khúc mắc.
Thôi, không suy nghĩ nữa, việc trước mắt là phải làm sao để một tháng sau có thể đối phó với Nhậm Ngã Hành.
Hấp tinh đại pháp cơ bản là hút nội lực của người khác.
Nếu có thể giấu đi nội lực, hắn sẽ không thể hút được, hoặc là luyện nội lực thành một hình thái khác.
Quyết định như vậy đi”.Nhậm Ngã hành trở về đứng trước thi thể của Tuyết Tâm, lòng đau đớn vô cùng, càng căm phãn hơn khi biết trước khi chết, nàng đã bị lũ người chó má Ngũ nhạc Kiếm Phái hãm hiếp tơi bời.
Đẩy thi thể Tuyết Tâm vào hồ băng, hắn gằn giọng “Tuyết Tâm, nàng hãy an nghỉ đi, ta thề, sẽ bắt bọn người Ngũ nhạc Kiếm Phái từng người một phải cúng tế nàng”.Nhậm Ngã Hành trở về bản doanh, hắn gọi thiên hạ đệ nhất Danh y sát nhân Bình Nhất Chỉ đến và hỏi han về nội thương của mình, Bình Nhất Chỉ nói:– Giáo chủ xin bớt đau lòng, hãy lấy sức khỏe làm trọng, theo thuộc hạ thấy, mặc dù nội thương của giáo chủ không nghiêm trọng, nhưng lại chứa ẩn một tai họa rất lớn, cơ thể của người tập trung nội lực của hơn mười cao thủ chính tà, nhưng tất cả đều do hấp thu mà có, nếu như bình thường, giáo chủ có thể dùng nội lực bá đạo đẻ áp chế.
Một khi gặp phải cao thủ đối đầu, nội lực tiêu hao, những nội lực bị trấn áp này sẽ phản tác dụng.
nếu không kịp thời bổ cứu, sẽ có một ngày…– Cứ nói– Thuộc hạ sợ giáo chủ không thể áp chế số nội lực đó, dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, độc hỏa thiêu thân.– Bình Nhất Chỉ, vậy ngươi có cách gì để điều trị không?– Bệnh của giáo chủ, đã không có thuốc có thể chữa trị.
Cách duy nhất hiện giờ là giáo chủ không thể tiếp tục tu luyện thần công đại pháp.
Cũng không thể sử dụng thần công đại pháp nữa.
Chờ đến sau này, khi toàn bộ nội công hấp thụ được tiêu tán hết, mới điều dưỡng tức khí.
Đây mới là cách chữa trị tận gốc.– Ta không tin những ngoại lực đó có thể áp đảo nội lực của ta– Dùng nội lực áp đảo chắc chắn sẽ sinh ra lực phản kháng.
Lợi ít hại nhiều, xin giáo chủ hãy suy xét.– Bình Nhất Chỉ?– Có thuộc hạ.– Chuyện này không được truyền ra ngoài.
Kẻ nào tiết lộ phải giết.– Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
Thuộc hạ lấp tức rời khỏi, thoái ẩn giang hồ, giữ kín bí mật.
Không có truyền hiệu của giáo chủ, sẽ tuyệt đối không bước lên Hắc Mộc Nhai.Bình Nhất Chỉ vừa xuống núi khỏi, thì Đông Phương Bất Bại vào bên trong cùng mười mấy hộ pháp đại cao thủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo:– Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.– Đông Phương Bất Bại, sao ngươi lại đến đây.– Thuộc hạ đã do thám tin tức của Đại tiểu thư, đi giáo chiến với Ngũ nhạc Kiếm Phái một phen.
May mà không phụ sự ủy thác của giáo chủ.
Đã đưa đại tiểu thư bìh an trở về Hắc Mộc Nhai.Hắn vừa dứt lời thì có mọt người bế một cô gái khoảng hơn mười tuổi, đang bất tỉnh nhân sự đi vào trong.
Nhậm Ngã Hành vội lao tới và hỏi han:– Doanh Doanh, Doanh Doanh của ta sao rồi?– Lúc thuộc hạ cứu Đại tiểu thư đã là như vậy.
Thuộc hạ đã truyền nội lực mấy lần nhưng vẫn không có tác dụng.Nhậm Ngã Hành vội vàng bế con gái mình lên sảnh, truyền nội lực vào người để giải cứa Doanh Doanh.
Đông Phương Bất Bại kiên nhẫn chờ đợi từng động thái của Nhậm Ngã Hành, đến khi Nhậm Ngã hành cảm thấy kinh mạch đảo loạn, đúng như lời Bình Nhất Chỉ nói thì Đông Phương Bất bại lao vút tới điểm thẳng một chưởng vào phía sau gáy của Nhậm Ngã Hành, bị trúng đòn đánh lén, Nhậm Ngã Hành không sao kiểm soát được đầu óc, nội công ngoại lực phát ra liên miên, trong đầu hắn nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của Tuyết Tâm.Nhậm Doanh Doanh lúc này đã tỉnh, kịp nhìn thấy thúc thúc của mình đánh lén cha, nhưng cô không kêu la mà vội vã nấp vào phía sau trốn tránh.
Đám nam nhân kêu la “Giáo chủ điên rồi” và lao vào khống chế nhưng bị Nhậm Ngã Hành lần lượt từng chưởng đánh chết hết.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười tự mãn đi ra ngoài, để mặc Nhậm Ngã Hành điên dại tàn sát giáo chúng.
Khúc Dương và Hướng Vấn Thiên chạy đến thấy vậy liền hỏi Đông Phương Bất Bại :– Giáo chủ sao lại bị như vậy?– Không biết, sau khi Giáo chủ quay về, trở nên như vậy, lẽ nào vì chuyện Phu nhân qua đời lại đả kích quá lớn– Tề trưởng lão, Ngô trưởng lão và mấy trăm giáo chúng khác đã chết dưới tay giáo chủ, chúng ta nên nghĩ cách chế ngự tạm thời giáo chủ lại đã, nếu không Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ bị diệt vong mất.
– Hướng Vấn Thiên lên tiếng.– Mặc dù thần trí của giáo chủ không tỉnh táo.
Nhưng võ công thì không mất đi.
Muốn tiếp cận ông ấy lại là chuyện khó càng thêm khó.
Mặc dù Đông Phương Bất Bại này bất tài.
Nhưng cũng không muốn nhìn thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo chém giết lẫn nhau.
Ta nghĩ, để ta tiếp chưởng.
Hướng Tả sứ và Khúc Hữu sứ các ngươi tiếp ứng bên ngoài.
Nếu như Đông Phương không may chết dưới tay giáo chủ.
Nhật Nguyệt Thần Giáo này sẽ giáo cho các ngươi.Nói đoạn, Đông Phương Bất Bại dùng khinh công lao vun vút tới đấu trưởng lực với Nhậm Ngã hành, tiếng nổ rền vang trời.
Được một lúc, hắn giả vờ thua và chạy lùi về phía sau.
Nhậm Ngã hành điên dại đuổi theo.
Từ trên cao, một chiếc cũi thép đổ xuống, nhốt chặt Nhậm Ngã Hành vào trong đó.
Khiến hắn không sao thoát khỏi.
Đông Phương Bất Bại lúc này lên tiếng:– Tâm trí Giáo chủ lúc này mê loạn, trong thời gian ngắn không thể bình phục, ta đề nghị, nên đưa ông ấy đến nơi khác điều trị trước.
Chờ đến khi ông ấy khỏe lại, sẽ về xử lý giáo vụ.
Ý các vị thế nào.– Việc này…Bổn giáo không thể không có giáo chủ.
– Hướng Vấn Thiên tỏ ý lo ngại.– Đông Phương phó Giáo chủ đã dùng võ công và trí lược để cứu chúng ta.
Ngôi vị Giáo chủ nếu không phải do Đông Phương phó giáo chủ làm thì ai còn có thể làm phục tùng giáo cúng chứ.
– Đồng Bách Hùng, người cùng âm mưu phế truất Nhậm Ngã Hành của Đông Phương lên tiếng.– Khoan đã, chuyện thừa kế ngôi vị giáo chủ hãy tạm gác lại.
Càng huống hồ chuyện giáo chủ phát điên, nghi vấn trùng trùng càng phải được điều tra thật rõ ràng.
– Người lên tiếng phản đối là La trưởng lão.Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức bị Đồng Bách Hùng dùng một trưởng đánh thẳng vào lồng ngực khiến hắn bị bắn ra xa cả chục mét rồi gục xuống chết ngay tại chỗ.
Sau khi ra tay xong, Đồng Bách Hùng tiếp tục lên tiếng thị uy:– Đông Phương phó giáo chủ vố sẽ là người thừa kế ngôi vị Giáo chủ, tên họ La này lại yêu ngôn hoặc chúng đã bị ta trừng trị rồi, còn ai không phục, cứ lên tiếng.Đúng lúc này, hàng trăm giáo chúng bất ngờ vây kín mọi người xung quanh với cung tiễn đã được giương sẵn với một loạt khẩu hiệu được hô vang “Nhật Nguyệt Thần Giáo, Bách chiến bách Thắng, Đông Phương Giáo Chủ, Văn Thành Võ Đức, Thiên Thu Vạn Đại, Thống Nhất Giang Hồ.” Một Loạt những khẩu hiệu được hô vang, Khúc Dương cùng Hướng Vấn Thiên và những người có mặt ở đó nhận thấy tình thế bất lợi, tất cả đều không dám phản đối nữa.
Tối hôm đó, tại phòng của Khúc Dương:– Hướng tả sứ, huynh nghĩ thế nào về chuyện này.– Nhìn bề ngoài, giáo chủ bỗng nhiên phát điên, Đông Phương Bất Bại ra tay cứu mọi người, nhưng ta vẫn cảm thấy có rất nhiểu điểm bất ổn trong chuyện này.
Còn Đồng Bách Hùng và cũng tiễn thủ rõ ràng là do Đông Phương Bất Bại đã sắp xếp từ trước.Khúc Dương cũng gật đầu lên tiếng:– Ta cũng đồng ý với ý kiến của Hướng tả sứ.
Nhưng chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ.
Càng huống hồ gì ngày mai Đông Phương Bất Bại sẽ vào ở điện Thừa Đức rồi.– Đi được bước nào hay bước đó vậy, việc bố trí cho giáo chủ thế nào rồi?– Đã đưa đi trong đêm rồi, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết là đưa đi đâu.
Mong sao lần này Đông Phương Bất Bại đừng làm quá đoạn tuyệt.– Quả thực một núi không chứa nổi hai hổ, Đông Phương Bất Bại bấy lâu nay âm thầm bồi dưỡng nhân sĩ, lung lạc lòng người.
Đại quyền trong giáo đã hoàn toàn rơi vào tay hắn.
Lần này đối với hắn mà nói là một cơ hội tuyệt vời.
Sao hắn có thể bỏ qua được.– Đúng vậy.
Hướng tả sử, xem ra việc Đông Phương Bất bại kế vị đã định sẵn rồi chúng ta chỉ còn cách tự bảo vệ mình và âm thầm dò tìm tung tích của giáo chủ.Hai người sau khi bàn bạc xong, Hướng Vấn Thiên liền đi ra khỏi phòng của Khúc Dương.
Hai hôm sau nghi lễ nhậm chức của Đông Phương được diễn ra vô cùng trang trọng với sự chứng kiến của hàng ngàn vạn giáo chúng trên đỉnh Hắc Mộc Nhai.
Đông Phương bất Bại lên ngôi Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo một cách dễ dàng khuất phục hàng vạn giáo chúng.
Chỉ có Hướng Vấn Thiên cùng Khúc Dương là nghi ngờ về chuyện này và cũng chỉ có Doanh Doanh, con gái của Nhậm Ngã hành là nhìn thấy rõ chuyện này.
Sau lễ nhậm chức, Doanh Doanh tìm đến Khúc Dương và nói với ông:– Khúc thúc thúc, Đông Phương Bất Bại đã đánh lén cha con, khi con tỉnh dậy nấp sau chân ghé, dã nhìn thấy thúc ấy đánh lén cha con rồi.Khúc Dương vội vàng bịt miệng cô bé ngây thơ lại, rồi nói thầm vào tai nàng:– Đại tiểu thư, chuyện này không được nói bừa, người hãy nhớ cho dù nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Giữ được rừng xanh không lo sau này không có củi đốt.
Người hiểu ý thuộc hạ chứ.Nhậm Doanh Doanh khẽ gật đầu.
Khúc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Coi như ông đã giữ lại được tính mạng của cô bé Doanh Doanh.
Sau đó hai người còn tìm thấy bí kíp Quỳ Hoa Bảo Điển giấu trong thư phòng của Nhậm Ngã hành, Khúc Dương xem qua và dẫn Doanh Doanh đến giao cho Đông Phương Bất Bại.Đông Phương Bất Bại cầm “Quỳ hoa bảo điển” trên tay, trong lòng vô cùng vui mừng phấn khởi.
Hắn không giết Doanh Doanh, ngược lại con vô cùng ưu ái cô bé, còn phong cho cô bé làm Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, có uy quyền chỉ sau hắn.
Từ đây, ngọn núi Hắc Mộc Nhai đã thay tên đổi chủ, bắt đầu cho một cuộc chiến mới….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook