Tàn Thứ Phẩm
-
Quyển 6 - Chương 179
Thiên Hà Số 8.
Ngân Hà Thành của sao Khải Minh đang vào đợt giao thời của mùa mưa và mùa khô, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, không trung lại trong vắt, lượng nước dồi dào trong đất đai chưa kịp tan hết, khi tới gần vành đai xanh hóa của thành phố, có thể nghe thấy hương hoa rơi lững lờ trên bùn đất.
Đó là một loại mùi uể oải, nở một mùa đã chán rồi, thành ra dửng dưng, chẳng buồn thơm một cách nghiêm túc nữa.
Lúc này mọi người đều đang ôm thiết bị đầu cuối cá nhân xem tin mới, hàng loạt tin tức cuồn cuộn qua lại trên không thành phố. Lúc xe riêng xếp hàng vào quỹ đạo, khi chờ robot bưng cà phê trong quán ăn, tùy thời có thể tán gẫu với người xung quanh về trận đại chiến Mân Côi Chi Tâm cùng các vị khách tạm thời đến Thiên Hà Số 8 nghỉ ngơi, quan điểm gì cũng có.
Thảo luận tình hình chính trị đương thời nhiệt độ quá cao, ít nhiều có cảm giác lòng người lo sợ.
Nhưng lo sợ thì lo sợ, ăn uống no nê tán phét chán chê, người đi làm vẫn phải đi làm, kẻ đi học vẫn phải đi học. Trong mắt những người mới từ trên chiến trường xuống, ngược lại có cảm giác năm tháng yên bình đặc biệt.
Khu lỗ hổng thời gian tự nhiên và liên quân nhân loại đã tạo nên một kỳ tích, bên kia đánh đến trăng sao xám xịt, mà bên này nửa hạt bụi cũng chẳng bay xuống đường phố sạch sẽ của Ngân Hà Thành.
Lục Tất Hành kéo màn ra một khe hở, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy mặt trời quá chói, thế là lại đóng kín vào, đặt cà phê đang bưng trong tay lên cái tủ nhỏ ở đầu giường.
Trạm Lư mặc dù ở trên chiến trường thường xuyên tuột xích, nhưng phương diện phục vụ việc nhà tuyệt đối là chiến sĩ thi đua, bản lĩnh pha cà phê càng đạt đến đỉnh cao, trước kia Lục Tất Hành không thích uống món này lắm, sau khi Lâm Tĩnh Hằng trở về, mỗi ngày đều vì hắn mà ngửi thấy mùi thơm kéo dài mãi không tan này ở phòng ăn nhà mình, Lục Tất Hành lại bị dụ dỗ sửa thực đơn.
Hơi nước trong ly cà phê bay lên giường, Lục Tất Hành dùng tay phẩy phẩy cho mùi thơm tỏa ra nhanh hơn, chờ mong mùi thơm có thể đánh thức vị trên giường.
Tiếc thay vị tiên sinh ấy không thèm, không động lòng một chút nào.
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên ngất xỉu trên tàu chỉ huy, suýt nữa dọa vệ binh vừa tiếp nhận quyền lái rớt mạng luôn.
Khoang y tế khẩn cấp chẩn đoán, cơ thể hắn không có biến chứng bệnh lý, chỉ là mệt mỏi quá độ dẫn đến. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thuốc thư giãn loại số 1, loại thuốc thư giãn mới này không giống với loại ngày trước liên minh dùng, Lâm Tĩnh Hằng chưa từng tiếp xúc, vừa đối mặt liền “chưa quen đã thân” lạm dụng như bạn cũ, cơ thể khó lòng thích ứng thuốc mới phản ứng khá mạnh, cũng xem như là bình thường.
Một tay Lâm Tĩnh Hằng thòng xuống ngoài chăn, thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn sáng, nối với khoang y tế gia dụng, trên đó biểu hiện các chỉ tiêu thực thời. Trên thiết bị đầu cuối cá nhân ghi lại, chỉ tính sau khi hắn về đến nhà, thời gian ngủ mê mệt đã sắp vượt qua hai mươi tiếng, mà vẫn chưa có vẻ sắp tỉnh.
Bên gối để mở quyển bút ký Lâm Ger tự viết, một quyển dày cộp, là lúc sáng sớm Lục Tất Hành mở ra, mới xem được một phần năm.
Di truyền có chỗ thần kỳ của nó, trên một số chi tiết, nét bút của Lâm Ger lại hơi giống Lâm Tĩnh Hằng, giữa những hàng chữ nhìn ra được là một người chín chắn mà không mất đi sự dịu dàng, chữ viết bình tĩnh nhưng không lạnh lùng, có vài trang thậm chí miêu tả rất tường tận sự thấp thỏm trước khi cầu hôn của ông, bên trong có khí chất lầm lì kế thừa nhau của nhà này, khiến người ta xem xong sẽ hiểu ý mà cười.
Lục Tất Hành ngồi xuống bên giường, cất quyển bút ký, vuốt ve mặt Lâm Tĩnh Hằng mà ngắm nhìn một lát.
Chỗ thiếu ánh sáng, đường nét trên mặt hắn rõ hơn, mũi và cằm rất thẳng, khóe miệng sắc bén, ấn đường mặc dù không nhíu nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng, có một cảm giác căng thẳng không hiện rõ lắm.
Lục Tất Hành thở dài, khom lưng hôn trán hắn: “Thôi, hiếm khi được nghỉ ngơi thêm một lúc, anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Trong một bộ phim điện ảnh vô cùng xa xưa có nói: “Thế giới là hư vô, chúng ta sống trong tim nhau.” (Câu này trong Homeless to Harvard: The Liz Murray Story)
Cho nên trong thế giới tinh thần của con người, mỗi một người khắc cốt ghi tâm, đều giống như là một chốn dung thân của anh ta vậy.
Có chút ấm áp, có chút u ám.
Lâm Tĩnh Xu như chiếc lều đổ đứa trẻ nghèo ở, bốn phía gió lùa, không ấm áp, cũng không tốt đẹp, nhưng hắn cũng từng ở trong đó cảm nhận làn gió tinh lọc của Votaw, kèm với tiếng mưa rơi do người khống chế mà đi vào giấc ngủ, bên trong chứa đường về của hắn, thơ ấu của hắn, mất đi rồi thì hắn không trở về được nữa.
Lòng bàn tay Lục Tất Hành từ trên mặt hắn trượt xuống, cậu nắm một tay hắn lên, đặt trên ngực mình mà nghĩ ngợi vẩn vơ: “May mà còn có chỗ này của em thu nhận anh… Nhưng nếu em đối xử với anh không tốt thì phải làm thế nào?”
Ý nghĩ kỳ lạ này vừa sinh ra thì chính tim Lục Tất Hành đã thắt lại trước. Giống như cái vị nằm lõm trong nệm này không phải đường đường Thống soái Bạch Ngân Thập Vệ, mà là kiểu người sẽ run bần bật trong gió lạnh, ai cũng có thể bắt nạt, ai cũng có thể tổn thương vậy.
Lục Tất Hành tự biên tự đạo, soạn trong đầu một vở kịch ngắn chẳng hề có căn cứ thực tế, xây dựng mình thành một nhân vật phản diện đối xử với hắn không tốt, còn chưa kịp nghĩ kỹ “không tốt” như thế nào, “đạo diễn Lục” đã khiến mình đau lòng muốn chết, xương sườn cũng ê ẩm.
Lúc này, ngón tay Lâm Tĩnh Hằng bị áp trên ngực cậu khẽ co lại.
Ly cà phê thơm phức của Trạm Lư không đánh thức hắn thành công, nhưng nhịp tim của đạo diễn Lục không dưng tự mình đau buồn khả năng hơi hữu dụng.
Lâm Tĩnh Hằng vừa mở mắt liền nhìn thấy cậu trưng vẻ mặt u buồn, giữ nguyên tạo hình giống như đang chờ ai chụp đặc tả: “… Em làm gì vậy?”
“Đạo cụ chủ yếu” làm lộ, gọi Lục Tất Hành đang đi vào cõi tiên trở về, có điều thần trí tuy quay về, cơn đau ê ẩm ở ngực vẫn chưa qua, cậu nâng tay hắn lên, mười ngón quấn rịt lấy nhau, ghé lên môi khẽ hôn tới hôn lui, thấp giọng trả lời: “Suỵt… em đang bận ngắm anh, đừng phá rối.”
“…” Lâm Tĩnh Hằng không vào được vở kịch ngắn của cậu, tự dưng gớm nổi hết da gà lên, “Em lại ăn nhầm cái gì rồi?”
Hắn giật phắt tay lại, muốn ngồi dậy, vừa cử động thì huyệt thái dương như bị cái gì đâm xuyên, đầu xây xẩm khó nằm yên trên cổ, rên một tiếng lại ngã xuống.
Lục Tất Hành vội hỏi: “Sao vậy anh?”
“Chóng mặt.” Lâm Tĩnh Hằng ậm ừ nói, có chút nôn nóng mà trăn trở trên gối, “Đây là di chứng của thuốc thư giãn cùi bắp kia hay là do nằm lâu… Tôi nằm bao lâu rồi?”
Lục Tất Hành cẩn thận nâng lưng hắn lên, chậm rãi ôm hắn ngồi dậy, để hắn gác cằm trên vai mình: “Như thế này dễ chịu hơn không anh?”
Trên áo sơ mi của cậu vẫn là mùi Eucalyptus Trạm Lư thích, lạnh lẽo, có sức xuyên thấu, trấn an đầu óc hỗn loạn của Lâm Tĩnh Hằng rất tốt, hắn “ừm” một tiếng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể Lục Tất Hành từ trong quần áo tỏa ra, thoải mái bao trùm hắn, từ từ ngấm lên làn da lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng mơ hồ biết có rất nhiều việc lớn đã xảy ra, còn có rất nhiều việc lớn chờ xử lý gấp, nhưng chẳng có sức để suy nghĩ, trong đầu rỗng tuếch, chỉ chứa được lúc này.
Sau đó liền nghe thấy tên Lục Tất Hành kia thầm thì vào tai hắn: “Đỡ hơn nhiều chưa? Em cảm thấy anh vừa rồi khả năng là choáng vì em đẹp trai quá, không nhìn thấy em thì sẽ không chóng mặt hoa mắt nữa.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Biến đi.”
Lục Tất Hành bắt lấy bàn tay hắn đẩy mình ra, nghiêng người lăn lên giường, kéo Lâm Tĩnh Hằng xuống: “Chuyện em hỏi anh trên cơ giáp hôm ấy, anh còn chưa trả lời em đâu.”
Lâm Tĩnh Hằng phản ứng không kịp, chậm nửa nhịp hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Tất Hành nghiêm túc hỏi: “Anh định khi nào cùng em đi đăng ký?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành liền bẻ ngón tay tính: “Sở đăng ký kết hôn cần thu thập rất nhiều thông tin, mấy lần tổng điều tra nhân khẩu trước đây anh đều vắng mặt, em đoán thông tin của anh không đầy đủ, khả năng đều phải bổ sung lại, bản khai em đã gửi vào thiết bị đầu cuối cá nhân của anh, anh xem có cái gì cần chuẩn bị trước không.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cái…”
Lục Tất Hành mặc kệ hắn: “Sau đó đại khái sẽ tuyên bố ra công chúng, nhân viên quan trọng của chính phủ bình thường là bộ ngành sở tại viết một bản, kèm theo sau một bản công bố cá nhân – em nghe Thomas nói lúc anh ở cứ điểm Bạch Ngân, công văn đều giao cho thư ký, lần này anh phải tự mình viết đấy!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi khi nào nói…”
“Mặt khác tình hình của em hơi đặc biệt, không tiện để trung tâm nuôi dưỡng thu thập gien lắm, nhưng mà em đã nghĩ xong phương án để lựa chọn rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng còn đang cố gắng để hiểu “trung tâm nuôi dưỡng” là thứ gì, liền nghe Lục Tất Hành tiếp tục: “Người phụ trách trung tâm nuôi dưỡng ngày trước cũng thuộc bộ công trình, em có thể đi cửa sau một chút, xin một bộ thiết bị đặt ở nhà, Trạm Lư có thể trông, nhờ tiến sĩ Harden hỗ trợ – đúng rồi, anh thích bé trai hay bé gái? Em thích con gái, mấy năm gần đây sợ rằng không có nhiều thời gian đồng thời chăm sóc hai đứa, nếu anh có ý kiến bất đồng, thì hai ta chỉ đành chơi đoán quyền quyết định.”
Thần kinh vẫn đang rất yếu ớt của Lâm Tĩnh Hằng bị giật mình, mặt hắn đơ đơ.
“A,” Lục Tất Hành la lên một tiếng, “Anh sẽ không như mẹ em, không thích trẻ con chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng giật mình – từ sau khi Lục Tất Hành biết thân thế mình, đây là lần đầu tiên cậu nói từ “mẹ em” này.
“Thế…” Lục Tất Hành chăm chú nhìn hắn một lúc, liếm khóe môi, “Không thì em hi sinh bản thân một chút, bán mình sắc dụ đi.”
Cậu không biết cuốn lấy một chân Lâm Tĩnh Hằng từ khi nào, ấn tay hắn chầm chậm cọ trên người mình, hạ giọng hỏi: “Cảm giác tuyệt chứ, Thống soái? Hãy nói, em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đó.”
Lâm Tĩnh Hằng vừa cười liền đau đầu, cười nửa chừng đành phải thôi: “Rốt cuộc là em đang bán mình hay đang phát tờ rơi vậy? Sao người ta không cần còn nhét cho?”
Lục Tất Hành: “…”
Lục Tất Hành phẫn nộ lật người, dùng hết tứ chi đè trên người hắn: “Giờ không còn là lúc anh bắt em lên tiểu cơ giáp giữa ban ngày ban mặt muốn làm gì thì làm nữa rồi! Lưu manh thối tha, lừa vào tay ngủ chán chê rồi liền trưng ra bản mặt này, hôm nay em nhất định phải cho anh biết thế nào là ép mua ép bán…”
Cậu vẫn chưa kêu gào xong, trên thiết bị đầu cuối cá nhân đã nhận được Lý Forlan truyền tin.
Lý Forlan: “Tổng trưởng, các vị Thống soái quân trung ương nói muốn đến thăm ngài, bây giờ có tiện không?”
Trận chiến Mân Côi Chi Tâm đánh thảm thiết vô cùng, liên quân nhân loại tổn thất nặng nề, bất kể sau đó sắp xếp như thế nào, cơ giáp phải bảo trì, vật tư phải bổ sung, người cũng phải nghỉ ngơi. Lúc này Thiên Hà Số 1 bao phủ dưới bóng ma trí tuệ nhân tạo, tuy rằng Woolf tuyên bố mình ưa chuộng hòa bình, nhưng xét thấy hắn là một con thiêu thân nổi danh, chẳng ai dám tin, Thiên Hà Số 1 không phải là nơi để ở lâu, bọn họ một lần nữa lắp đặt mạng thông tin liên lạc lâm thời ở hai bên lỗ hổng thời gian, để lại một nhóm người trông chừng Mân Côi Chi Tâm, ngoại trừ người của Hiệp hội chống Utopia không từ mà biệt, còn lại đều tạm thời đến Thiên Hà Số 8 nghỉ chân.
“Nơi này…” Nagus nhìn khu cư trú trung ương, ở trong lòng thay đổi từ ngữ mấy lần, cuối cùng uyển chuyển nói, “Giản dị thế.”
Khu cư trú trung ương là một khu nhà lầu nhỏ, mỗi một nhà lầu có một khoảng sân nhỏ, nhìn như một tiểu khu dân cư bình thường, không cần phải so sánh với các biệt thự dựa non kề nước ở Votaw, ngay trong mắt mấy ông trùm các thiên hà này, cũng thuộc về mức nhà trọ thanh niên.
“Thiên Hà Số 8 từ chính phủ đến các loại phương tiện cơ sở đều là mới xây dựng,” Lý Forlan dẫn đường nói, “Tình hình bên trong không sâu, không có nhiều đại gia tộc như Votaw, rất nhiều nhân viên chính phủ còn đều là trạng thái một người ăn no cả nhà không đói – cơ mà mấy năm nay cũng đang lục tục xây các khu cư trú trung ương khác, một số gia đình đông người có thể dọn đến nơi rộng hơn… Tới rồi.”
Thống soái Thiên Hà Số 4 ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lầu kia, lắc đầu: “Còn chưa to bằng phòng tiếp khách nhà Lục tướng quân ngày trước, những cái khác không nói, nhưng trưởng quan hành chính dù sao cũng phải có một tòa phủ chứ? Nội chính ngoại giao, gặp gỡ công tư, chẳng lẽ tất cả đều tiếp đón ở văn phòng? Kỳ lắm.”
“Ngân Hà Thành có khu tiếp đãi chuyên biệt,” Lý Forlan nói, “Ngài nói có lý, có điều trước kia Thiên Hà Số 8 cũng không có ngoại giao, thế nên vẫn gác lại, gần đây cũng bắt đầu có người nhắc đến chuyện này rồi.”
Thật ra trước kia cũng có người đề cập, chỉ là khi ấy Lâm Tĩnh Hằng mất tích, khoảng sân nhỏ chỉ vừa đủ quay người này gần như là tất cả của Lục Tất Hành, vừa có người đụng đến đề tài này là Tổng trưởng liền trở mặt.
“‘Nhà Lâm tướng quân và kỹ sư 001’,” Nagus đọc tấm bảng trước cửa, “Sao, Tĩnh Hằng còn ở cùng cậu ta cơ à? Bất tiện quá! Không phải nói nửa kia của cậu ta cũng thuộc quân tự vệ Thiên Hà Số 8 sao? Ngày ngày ở nhà nhìn thấy bản mặt lạnh của Lâm soái các ngươi không ớn à, sống làm sao nổi?”
Lý Forlan ho khan một tiếng, giả câm vờ điếc, đi tới gọi cửa: “Trạm Lư, bọn ta tới rồi.”
Thống soái Thiên Hà Số 5 bỗng nhiên ý thức được điều gì, kéo Nagus, Nagus không hiểu gì cả: “Ông lôi tôi làm gì? Còn nháy mắt ra hiệu, Lão Bố, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Tư lệnh Lão Bố của Thiên Hà Số 5: “…”
Trạm Lư hình người quấn con trăn vàng trên cổ chạy ra mở cửa, thẩm mỹ quỷ dị lại hù các vị khách lớn tuổi, Lục Tất Hành mất chưa đầy năm phút đã giới thiệu rõ ràng cấu tạo nhà mình cho các vị khách, ngược lại cũng tiện.
Nagus nhìn ngó bốn phía, hỏi cậu: “Tĩnh Hằng tỉnh chưa, thế nào rồi?”
“Không sao, vẫn là vấn đề của thuốc thư giãn loại số 1, sáng sớm tỉnh dậy một lúc, sau đó khoang y tế kê cho anh ấy hai viên thuốc, uống xong lại ngủ rồi ạ.”
Nagus gật đầu, mục đích chủ yếu của ông ta cũng không phải là hỏi thăm sức khỏe Lâm Tĩnh Hằng, tên đó có sóng gió gì chưa trải qua, dù sao cũng chẳng chết được, nhắc Lâm Tĩnh Hằng chỉ là mào đầu. Nagus chà chà bàn tay trên đầu gối, cố hết sức hỏi một cách tự nhiên: “Thế… người kia đâu? Vị kia nhà cháu bây giờ không có ở nhà à?”
Lục Tất Hành: “Đang ở nhà mà.”
Nagus mở hết cỡ đôi mắt ti hí, rất đỗi mong đợi mà chờ nghe cậu nói tiếp, lại thấy Lục Tất Hành ung dung nhận ly trà từ tay Trạm Lư chia cho mọi người, không còn đoạn sau.
Thống soái Lão Bố của Thiên Hà Số 5 lại dùng khuỷu tay huých Nagus, Nagus hất tay ông ta ra, thật sự không kiềm chế được, gặng hỏi: “Người đó đâu?”
Lục Tất Hành rất đỗi vô tội ngẩng đầu lên: “Uống thuốc xong ngủ rồi, không phải cháu vừa mới nói à?”
Nagus: “…”
Các lão soái quân trung ương: “…”
Trên không phòng tiếp khách của Tổng trưởng giống như lóe lên một luồng sét to bằng thắt lưng, nổ một tiếng chấn vỡ trần nhà, tướng quân Lý Forlan của Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ “chín chắn” ngồi vững như chuông mà cúi đầu, như thể đang mặc niệm vậy.
Ngân Hà Thành của sao Khải Minh đang vào đợt giao thời của mùa mưa và mùa khô, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, không trung lại trong vắt, lượng nước dồi dào trong đất đai chưa kịp tan hết, khi tới gần vành đai xanh hóa của thành phố, có thể nghe thấy hương hoa rơi lững lờ trên bùn đất.
Đó là một loại mùi uể oải, nở một mùa đã chán rồi, thành ra dửng dưng, chẳng buồn thơm một cách nghiêm túc nữa.
Lúc này mọi người đều đang ôm thiết bị đầu cuối cá nhân xem tin mới, hàng loạt tin tức cuồn cuộn qua lại trên không thành phố. Lúc xe riêng xếp hàng vào quỹ đạo, khi chờ robot bưng cà phê trong quán ăn, tùy thời có thể tán gẫu với người xung quanh về trận đại chiến Mân Côi Chi Tâm cùng các vị khách tạm thời đến Thiên Hà Số 8 nghỉ ngơi, quan điểm gì cũng có.
Thảo luận tình hình chính trị đương thời nhiệt độ quá cao, ít nhiều có cảm giác lòng người lo sợ.
Nhưng lo sợ thì lo sợ, ăn uống no nê tán phét chán chê, người đi làm vẫn phải đi làm, kẻ đi học vẫn phải đi học. Trong mắt những người mới từ trên chiến trường xuống, ngược lại có cảm giác năm tháng yên bình đặc biệt.
Khu lỗ hổng thời gian tự nhiên và liên quân nhân loại đã tạo nên một kỳ tích, bên kia đánh đến trăng sao xám xịt, mà bên này nửa hạt bụi cũng chẳng bay xuống đường phố sạch sẽ của Ngân Hà Thành.
Lục Tất Hành kéo màn ra một khe hở, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy mặt trời quá chói, thế là lại đóng kín vào, đặt cà phê đang bưng trong tay lên cái tủ nhỏ ở đầu giường.
Trạm Lư mặc dù ở trên chiến trường thường xuyên tuột xích, nhưng phương diện phục vụ việc nhà tuyệt đối là chiến sĩ thi đua, bản lĩnh pha cà phê càng đạt đến đỉnh cao, trước kia Lục Tất Hành không thích uống món này lắm, sau khi Lâm Tĩnh Hằng trở về, mỗi ngày đều vì hắn mà ngửi thấy mùi thơm kéo dài mãi không tan này ở phòng ăn nhà mình, Lục Tất Hành lại bị dụ dỗ sửa thực đơn.
Hơi nước trong ly cà phê bay lên giường, Lục Tất Hành dùng tay phẩy phẩy cho mùi thơm tỏa ra nhanh hơn, chờ mong mùi thơm có thể đánh thức vị trên giường.
Tiếc thay vị tiên sinh ấy không thèm, không động lòng một chút nào.
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên ngất xỉu trên tàu chỉ huy, suýt nữa dọa vệ binh vừa tiếp nhận quyền lái rớt mạng luôn.
Khoang y tế khẩn cấp chẩn đoán, cơ thể hắn không có biến chứng bệnh lý, chỉ là mệt mỏi quá độ dẫn đến. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thuốc thư giãn loại số 1, loại thuốc thư giãn mới này không giống với loại ngày trước liên minh dùng, Lâm Tĩnh Hằng chưa từng tiếp xúc, vừa đối mặt liền “chưa quen đã thân” lạm dụng như bạn cũ, cơ thể khó lòng thích ứng thuốc mới phản ứng khá mạnh, cũng xem như là bình thường.
Một tay Lâm Tĩnh Hằng thòng xuống ngoài chăn, thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn sáng, nối với khoang y tế gia dụng, trên đó biểu hiện các chỉ tiêu thực thời. Trên thiết bị đầu cuối cá nhân ghi lại, chỉ tính sau khi hắn về đến nhà, thời gian ngủ mê mệt đã sắp vượt qua hai mươi tiếng, mà vẫn chưa có vẻ sắp tỉnh.
Bên gối để mở quyển bút ký Lâm Ger tự viết, một quyển dày cộp, là lúc sáng sớm Lục Tất Hành mở ra, mới xem được một phần năm.
Di truyền có chỗ thần kỳ của nó, trên một số chi tiết, nét bút của Lâm Ger lại hơi giống Lâm Tĩnh Hằng, giữa những hàng chữ nhìn ra được là một người chín chắn mà không mất đi sự dịu dàng, chữ viết bình tĩnh nhưng không lạnh lùng, có vài trang thậm chí miêu tả rất tường tận sự thấp thỏm trước khi cầu hôn của ông, bên trong có khí chất lầm lì kế thừa nhau của nhà này, khiến người ta xem xong sẽ hiểu ý mà cười.
Lục Tất Hành ngồi xuống bên giường, cất quyển bút ký, vuốt ve mặt Lâm Tĩnh Hằng mà ngắm nhìn một lát.
Chỗ thiếu ánh sáng, đường nét trên mặt hắn rõ hơn, mũi và cằm rất thẳng, khóe miệng sắc bén, ấn đường mặc dù không nhíu nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng, có một cảm giác căng thẳng không hiện rõ lắm.
Lục Tất Hành thở dài, khom lưng hôn trán hắn: “Thôi, hiếm khi được nghỉ ngơi thêm một lúc, anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi.”
Trong một bộ phim điện ảnh vô cùng xa xưa có nói: “Thế giới là hư vô, chúng ta sống trong tim nhau.” (Câu này trong Homeless to Harvard: The Liz Murray Story)
Cho nên trong thế giới tinh thần của con người, mỗi một người khắc cốt ghi tâm, đều giống như là một chốn dung thân của anh ta vậy.
Có chút ấm áp, có chút u ám.
Lâm Tĩnh Xu như chiếc lều đổ đứa trẻ nghèo ở, bốn phía gió lùa, không ấm áp, cũng không tốt đẹp, nhưng hắn cũng từng ở trong đó cảm nhận làn gió tinh lọc của Votaw, kèm với tiếng mưa rơi do người khống chế mà đi vào giấc ngủ, bên trong chứa đường về của hắn, thơ ấu của hắn, mất đi rồi thì hắn không trở về được nữa.
Lòng bàn tay Lục Tất Hành từ trên mặt hắn trượt xuống, cậu nắm một tay hắn lên, đặt trên ngực mình mà nghĩ ngợi vẩn vơ: “May mà còn có chỗ này của em thu nhận anh… Nhưng nếu em đối xử với anh không tốt thì phải làm thế nào?”
Ý nghĩ kỳ lạ này vừa sinh ra thì chính tim Lục Tất Hành đã thắt lại trước. Giống như cái vị nằm lõm trong nệm này không phải đường đường Thống soái Bạch Ngân Thập Vệ, mà là kiểu người sẽ run bần bật trong gió lạnh, ai cũng có thể bắt nạt, ai cũng có thể tổn thương vậy.
Lục Tất Hành tự biên tự đạo, soạn trong đầu một vở kịch ngắn chẳng hề có căn cứ thực tế, xây dựng mình thành một nhân vật phản diện đối xử với hắn không tốt, còn chưa kịp nghĩ kỹ “không tốt” như thế nào, “đạo diễn Lục” đã khiến mình đau lòng muốn chết, xương sườn cũng ê ẩm.
Lúc này, ngón tay Lâm Tĩnh Hằng bị áp trên ngực cậu khẽ co lại.
Ly cà phê thơm phức của Trạm Lư không đánh thức hắn thành công, nhưng nhịp tim của đạo diễn Lục không dưng tự mình đau buồn khả năng hơi hữu dụng.
Lâm Tĩnh Hằng vừa mở mắt liền nhìn thấy cậu trưng vẻ mặt u buồn, giữ nguyên tạo hình giống như đang chờ ai chụp đặc tả: “… Em làm gì vậy?”
“Đạo cụ chủ yếu” làm lộ, gọi Lục Tất Hành đang đi vào cõi tiên trở về, có điều thần trí tuy quay về, cơn đau ê ẩm ở ngực vẫn chưa qua, cậu nâng tay hắn lên, mười ngón quấn rịt lấy nhau, ghé lên môi khẽ hôn tới hôn lui, thấp giọng trả lời: “Suỵt… em đang bận ngắm anh, đừng phá rối.”
“…” Lâm Tĩnh Hằng không vào được vở kịch ngắn của cậu, tự dưng gớm nổi hết da gà lên, “Em lại ăn nhầm cái gì rồi?”
Hắn giật phắt tay lại, muốn ngồi dậy, vừa cử động thì huyệt thái dương như bị cái gì đâm xuyên, đầu xây xẩm khó nằm yên trên cổ, rên một tiếng lại ngã xuống.
Lục Tất Hành vội hỏi: “Sao vậy anh?”
“Chóng mặt.” Lâm Tĩnh Hằng ậm ừ nói, có chút nôn nóng mà trăn trở trên gối, “Đây là di chứng của thuốc thư giãn cùi bắp kia hay là do nằm lâu… Tôi nằm bao lâu rồi?”
Lục Tất Hành cẩn thận nâng lưng hắn lên, chậm rãi ôm hắn ngồi dậy, để hắn gác cằm trên vai mình: “Như thế này dễ chịu hơn không anh?”
Trên áo sơ mi của cậu vẫn là mùi Eucalyptus Trạm Lư thích, lạnh lẽo, có sức xuyên thấu, trấn an đầu óc hỗn loạn của Lâm Tĩnh Hằng rất tốt, hắn “ừm” một tiếng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể Lục Tất Hành từ trong quần áo tỏa ra, thoải mái bao trùm hắn, từ từ ngấm lên làn da lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng mơ hồ biết có rất nhiều việc lớn đã xảy ra, còn có rất nhiều việc lớn chờ xử lý gấp, nhưng chẳng có sức để suy nghĩ, trong đầu rỗng tuếch, chỉ chứa được lúc này.
Sau đó liền nghe thấy tên Lục Tất Hành kia thầm thì vào tai hắn: “Đỡ hơn nhiều chưa? Em cảm thấy anh vừa rồi khả năng là choáng vì em đẹp trai quá, không nhìn thấy em thì sẽ không chóng mặt hoa mắt nữa.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Biến đi.”
Lục Tất Hành bắt lấy bàn tay hắn đẩy mình ra, nghiêng người lăn lên giường, kéo Lâm Tĩnh Hằng xuống: “Chuyện em hỏi anh trên cơ giáp hôm ấy, anh còn chưa trả lời em đâu.”
Lâm Tĩnh Hằng phản ứng không kịp, chậm nửa nhịp hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Tất Hành nghiêm túc hỏi: “Anh định khi nào cùng em đi đăng ký?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành liền bẻ ngón tay tính: “Sở đăng ký kết hôn cần thu thập rất nhiều thông tin, mấy lần tổng điều tra nhân khẩu trước đây anh đều vắng mặt, em đoán thông tin của anh không đầy đủ, khả năng đều phải bổ sung lại, bản khai em đã gửi vào thiết bị đầu cuối cá nhân của anh, anh xem có cái gì cần chuẩn bị trước không.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cái…”
Lục Tất Hành mặc kệ hắn: “Sau đó đại khái sẽ tuyên bố ra công chúng, nhân viên quan trọng của chính phủ bình thường là bộ ngành sở tại viết một bản, kèm theo sau một bản công bố cá nhân – em nghe Thomas nói lúc anh ở cứ điểm Bạch Ngân, công văn đều giao cho thư ký, lần này anh phải tự mình viết đấy!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi khi nào nói…”
“Mặt khác tình hình của em hơi đặc biệt, không tiện để trung tâm nuôi dưỡng thu thập gien lắm, nhưng mà em đã nghĩ xong phương án để lựa chọn rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng còn đang cố gắng để hiểu “trung tâm nuôi dưỡng” là thứ gì, liền nghe Lục Tất Hành tiếp tục: “Người phụ trách trung tâm nuôi dưỡng ngày trước cũng thuộc bộ công trình, em có thể đi cửa sau một chút, xin một bộ thiết bị đặt ở nhà, Trạm Lư có thể trông, nhờ tiến sĩ Harden hỗ trợ – đúng rồi, anh thích bé trai hay bé gái? Em thích con gái, mấy năm gần đây sợ rằng không có nhiều thời gian đồng thời chăm sóc hai đứa, nếu anh có ý kiến bất đồng, thì hai ta chỉ đành chơi đoán quyền quyết định.”
Thần kinh vẫn đang rất yếu ớt của Lâm Tĩnh Hằng bị giật mình, mặt hắn đơ đơ.
“A,” Lục Tất Hành la lên một tiếng, “Anh sẽ không như mẹ em, không thích trẻ con chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng giật mình – từ sau khi Lục Tất Hành biết thân thế mình, đây là lần đầu tiên cậu nói từ “mẹ em” này.
“Thế…” Lục Tất Hành chăm chú nhìn hắn một lúc, liếm khóe môi, “Không thì em hi sinh bản thân một chút, bán mình sắc dụ đi.”
Cậu không biết cuốn lấy một chân Lâm Tĩnh Hằng từ khi nào, ấn tay hắn chầm chậm cọ trên người mình, hạ giọng hỏi: “Cảm giác tuyệt chứ, Thống soái? Hãy nói, em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đó.”
Lâm Tĩnh Hằng vừa cười liền đau đầu, cười nửa chừng đành phải thôi: “Rốt cuộc là em đang bán mình hay đang phát tờ rơi vậy? Sao người ta không cần còn nhét cho?”
Lục Tất Hành: “…”
Lục Tất Hành phẫn nộ lật người, dùng hết tứ chi đè trên người hắn: “Giờ không còn là lúc anh bắt em lên tiểu cơ giáp giữa ban ngày ban mặt muốn làm gì thì làm nữa rồi! Lưu manh thối tha, lừa vào tay ngủ chán chê rồi liền trưng ra bản mặt này, hôm nay em nhất định phải cho anh biết thế nào là ép mua ép bán…”
Cậu vẫn chưa kêu gào xong, trên thiết bị đầu cuối cá nhân đã nhận được Lý Forlan truyền tin.
Lý Forlan: “Tổng trưởng, các vị Thống soái quân trung ương nói muốn đến thăm ngài, bây giờ có tiện không?”
Trận chiến Mân Côi Chi Tâm đánh thảm thiết vô cùng, liên quân nhân loại tổn thất nặng nề, bất kể sau đó sắp xếp như thế nào, cơ giáp phải bảo trì, vật tư phải bổ sung, người cũng phải nghỉ ngơi. Lúc này Thiên Hà Số 1 bao phủ dưới bóng ma trí tuệ nhân tạo, tuy rằng Woolf tuyên bố mình ưa chuộng hòa bình, nhưng xét thấy hắn là một con thiêu thân nổi danh, chẳng ai dám tin, Thiên Hà Số 1 không phải là nơi để ở lâu, bọn họ một lần nữa lắp đặt mạng thông tin liên lạc lâm thời ở hai bên lỗ hổng thời gian, để lại một nhóm người trông chừng Mân Côi Chi Tâm, ngoại trừ người của Hiệp hội chống Utopia không từ mà biệt, còn lại đều tạm thời đến Thiên Hà Số 8 nghỉ chân.
“Nơi này…” Nagus nhìn khu cư trú trung ương, ở trong lòng thay đổi từ ngữ mấy lần, cuối cùng uyển chuyển nói, “Giản dị thế.”
Khu cư trú trung ương là một khu nhà lầu nhỏ, mỗi một nhà lầu có một khoảng sân nhỏ, nhìn như một tiểu khu dân cư bình thường, không cần phải so sánh với các biệt thự dựa non kề nước ở Votaw, ngay trong mắt mấy ông trùm các thiên hà này, cũng thuộc về mức nhà trọ thanh niên.
“Thiên Hà Số 8 từ chính phủ đến các loại phương tiện cơ sở đều là mới xây dựng,” Lý Forlan dẫn đường nói, “Tình hình bên trong không sâu, không có nhiều đại gia tộc như Votaw, rất nhiều nhân viên chính phủ còn đều là trạng thái một người ăn no cả nhà không đói – cơ mà mấy năm nay cũng đang lục tục xây các khu cư trú trung ương khác, một số gia đình đông người có thể dọn đến nơi rộng hơn… Tới rồi.”
Thống soái Thiên Hà Số 4 ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lầu kia, lắc đầu: “Còn chưa to bằng phòng tiếp khách nhà Lục tướng quân ngày trước, những cái khác không nói, nhưng trưởng quan hành chính dù sao cũng phải có một tòa phủ chứ? Nội chính ngoại giao, gặp gỡ công tư, chẳng lẽ tất cả đều tiếp đón ở văn phòng? Kỳ lắm.”
“Ngân Hà Thành có khu tiếp đãi chuyên biệt,” Lý Forlan nói, “Ngài nói có lý, có điều trước kia Thiên Hà Số 8 cũng không có ngoại giao, thế nên vẫn gác lại, gần đây cũng bắt đầu có người nhắc đến chuyện này rồi.”
Thật ra trước kia cũng có người đề cập, chỉ là khi ấy Lâm Tĩnh Hằng mất tích, khoảng sân nhỏ chỉ vừa đủ quay người này gần như là tất cả của Lục Tất Hành, vừa có người đụng đến đề tài này là Tổng trưởng liền trở mặt.
“‘Nhà Lâm tướng quân và kỹ sư 001’,” Nagus đọc tấm bảng trước cửa, “Sao, Tĩnh Hằng còn ở cùng cậu ta cơ à? Bất tiện quá! Không phải nói nửa kia của cậu ta cũng thuộc quân tự vệ Thiên Hà Số 8 sao? Ngày ngày ở nhà nhìn thấy bản mặt lạnh của Lâm soái các ngươi không ớn à, sống làm sao nổi?”
Lý Forlan ho khan một tiếng, giả câm vờ điếc, đi tới gọi cửa: “Trạm Lư, bọn ta tới rồi.”
Thống soái Thiên Hà Số 5 bỗng nhiên ý thức được điều gì, kéo Nagus, Nagus không hiểu gì cả: “Ông lôi tôi làm gì? Còn nháy mắt ra hiệu, Lão Bố, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Tư lệnh Lão Bố của Thiên Hà Số 5: “…”
Trạm Lư hình người quấn con trăn vàng trên cổ chạy ra mở cửa, thẩm mỹ quỷ dị lại hù các vị khách lớn tuổi, Lục Tất Hành mất chưa đầy năm phút đã giới thiệu rõ ràng cấu tạo nhà mình cho các vị khách, ngược lại cũng tiện.
Nagus nhìn ngó bốn phía, hỏi cậu: “Tĩnh Hằng tỉnh chưa, thế nào rồi?”
“Không sao, vẫn là vấn đề của thuốc thư giãn loại số 1, sáng sớm tỉnh dậy một lúc, sau đó khoang y tế kê cho anh ấy hai viên thuốc, uống xong lại ngủ rồi ạ.”
Nagus gật đầu, mục đích chủ yếu của ông ta cũng không phải là hỏi thăm sức khỏe Lâm Tĩnh Hằng, tên đó có sóng gió gì chưa trải qua, dù sao cũng chẳng chết được, nhắc Lâm Tĩnh Hằng chỉ là mào đầu. Nagus chà chà bàn tay trên đầu gối, cố hết sức hỏi một cách tự nhiên: “Thế… người kia đâu? Vị kia nhà cháu bây giờ không có ở nhà à?”
Lục Tất Hành: “Đang ở nhà mà.”
Nagus mở hết cỡ đôi mắt ti hí, rất đỗi mong đợi mà chờ nghe cậu nói tiếp, lại thấy Lục Tất Hành ung dung nhận ly trà từ tay Trạm Lư chia cho mọi người, không còn đoạn sau.
Thống soái Lão Bố của Thiên Hà Số 5 lại dùng khuỷu tay huých Nagus, Nagus hất tay ông ta ra, thật sự không kiềm chế được, gặng hỏi: “Người đó đâu?”
Lục Tất Hành rất đỗi vô tội ngẩng đầu lên: “Uống thuốc xong ngủ rồi, không phải cháu vừa mới nói à?”
Nagus: “…”
Các lão soái quân trung ương: “…”
Trên không phòng tiếp khách của Tổng trưởng giống như lóe lên một luồng sét to bằng thắt lưng, nổ một tiếng chấn vỡ trần nhà, tướng quân Lý Forlan của Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ “chín chắn” ngồi vững như chuông mà cúi đầu, như thể đang mặc niệm vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook